Chương 22
Ức Cẩm
15/07/2013
Thỏ Thỏ, chết... chết rồi ! » Đang buổi nghỉ trưa, Tương Quyên Quyên bỗng hổn hà hổn hển chạy vội vào lớp học.
Tiêu Thỏ đang ngồi cặm cụi làm bài tập liền ngẩng đầu lên ngạc nhiên. « Quyên nhi, cậu có chuyện gì mà rộn hết cả lên thế ? »
Tương Quyên Quyên nhào tới nắm lấy tay nàng. « Chết... chết rồi ! Đánh... đánh rồi... »
« Đánh cái gì ? Ai đánh ? »
« Duẫn Tử Hàm... với Lăng Siêu... đánh... đánh... »
Hả ? Trong lòng Tiêu Thỏ chợt giật thót một cái.
« Cậu nói hai người bọn họ đang đánh nhau sao ? Ở đâu ? Mau dẫn tớ đi ! »
« Đấy... ở sân vận động... Mau lên ! » Nói xong Tương Quyên Quyên liền lôi tay Tiêu Thỏ kéo một mạch tới sân vận động.
Tới nơi, Tiêu Thỏ '____'.
Thế này cũng gọi là đánh nhau sao ? Rõ ràng là đánh bóng rổ mà !
Nàng đang định quay lại trách Tương Quyên Quyên, vừa quay đầu nhìn, lại bị dọa cho một phát sốc luôn.
Chuyện gì thế này ?
Nàng chỉ thấy hơn nửa đám bạn cùng lớp nàng đều đang vây quanh sau lưng hai người, nhìn chằm chằm về phía sân bóng rổ của trường, ánh mắt đứa nào cũng xanh lè lóe sáng, y như sói đói vậy...
Không lẽ đây là tình huống hay được nhắc đến, bị quần chúng nhân dân không rõ chân tướng sự thật vây quanh nhìn chằm chằm hay sao ?
Thật tốt a, thật hoành tráng a !
Lại nói về hai kẻ đang đứng trong sân, đều bởi đám người mới tới xôn xao làm ồn quấy nhiễu nên đều dừng lại nhìn về hướng bọn Tiêu Thỏ các nàng. Ánh mắt Duẫn Tử Hàm chạm vào hình ảnh Tiêu Thỏ, lập tức máu trong người gã lại sôi sục trào dâng.
Đúng thế, hôm nay gã đấu bóng rổ với Lăng Siêu, chính là do gã chủ động đề nghị với Lăng Siêu vậy.
Vài hôm trước, Tiêu Thỏ gọi điện cho hắn, từ lúc biết được Tiêu Thỏ không đến chỗ hẹn là do Lăng Siêu gây ra, đống oán khí đối với Lăng Siêu vốn tích tụ trong lòng Duẫn Tử Hàm từ bao nhiêu năm nay rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ.
Gã quyết định ngửa bài với Lăng Siêu.
Duẫn đại thiếu gia lần này không còn rụt rè thiếu tự tin lảng tránh nữa, vừa gặp Lăng Siêu, câu đầu tiên thốt ra chính là. « Tôi thích Tiêu Thỏ. »
Đôi lông mày của Lăng Siêu cũng không thèm nhúc nhích, hắn chỉ hờ hững nói. « Tôi biết. »
Hai chữ này càng khiến Duẫn Tử Hàm bị chọc giận hơn. « Nếu cậu biết tôi thích Tiêu Thỏ, tại sao lúc nào cũng cản trở tôi ? Không phải cậu đã chia tay cô ấy rồi sao ? » Rõ ràng, anh chàng Duẫn Tử Hàm tính tình đơn thuần của chúng ta đã đánh giá quá cao tính chân thật của những lời đồn đại buôn dưa trong đám thày cô học sinh ở trường.
« Ai bảo thế ? » Hắn nói câu này, giọng không hề có chút biến đổi, vẫn là hờ hững, nhưng bay vào tai Duẫn Tử Hàm lại trở thành tràn ngập sự khiêu khích.
« Lăng Siêu, cậu đừng tự cho là mình hay ho hơn người nữa đi ! Nếu cậu thích Tiêu Thỏ, vậy đi mà nói với cô ấy cho rõ ràng, đừng có làm bộ kiêu căng trên cao nhìn xuống như thể đó là chuyện tất nhiên vậy ! Cậu cho cô ấy là vật sở hữu của cậu chắc ? »
Đôi mắt vốn lạnh lùng của Lăng Siêu tối sầm lại, hắn lạnh lùng thốt. « Không phải việc của cậu ! »
« Tôi thích Tiêu Thỏ, thế là việc của tôi rồi ! » Duẫn Tử Hàm túm lấy cổ áo đồng phục của Lăng Siêu. « Họ Lăng kia, tôi muốn đấu tay đôi với cậu ! »
Lăng Siêu gạt phắt tay gã ra. « Tôi không cần tranh đua với cậu ! » Nói xong quay người định bỏ đi.
« Được, vậy giờ tôi lập tức đi bày tỏ với Tiêu Thỏ, tôi không tin cô ấy lại chọn người không biết điều như cậu ! »
Đôi chân đang bước xa dần chợt dừng phắt lại, một lúc sau, người trước mặt gã chậm rãi xoay người trầm giọng hỏi. « Cậu muốn đấu tay đôi thế nào ? »
Âm thanh cổ vũ 'Cố lên' vang dội khắp nơi khiến Duẫn Tử Hàm đang hồi tưởng lại cũng bừng tỉnh, gã quay đầu lại ném quả bóng trong tay cho Lăng Siêu.
« Chín quả tranh bóng, vào rổ năm là thắng. Cậu tới trước. »
Lăng Siêu không nói nhiều, thân mình nhoáng lên một cái đã đập bóng vượt qua bên cạnh Duẫn Tử Hàm còn đang ngơ ngác khiến gã chưa kịp phản ứng. Chờ lúc gã vội vã quay lại phòng ngự đã quá muộn, Lăng Siêu đã ném được quả đầu tiên vào lưới.
« Hay quá ! » Đám khán giả nhốn nháo liền gào lên cổ vũ.
Đứng giữa đám người đang kích động kịch liệt gào rú ầm ĩ này, tâm tình Tiêu Thỏ cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Duẫn Tử Hàm sao bỗng nhiên lại đòi đấu bóng rổ với Lăng Siêu cơ chứ ? Nàng còn nhớ Lăng Siêu vốn không thích Duẫn Tử Hàm, thậm chí mỗi lần nàng nhắc tới cái tên này đều khiến hắn mặt mũi không vui. Mà Duẫn Tử Hàm lại càng không phải nói, từ sơ trung cũng đã không hợp với Lăng Siêu. Hai kẻ vốn đối địch nhau như vậy tự dưng không hiểu ra sao lại đánh bóng rổ tay đôi một chỗ... Lòng Tiêu Thỏ mơ mơ hồ hồ dường như cảm thấy được điều gì.
« Lấy được bóng rồi ! » Tiếng Tương Quyên Quyên hét cắt đứt luồng suy nghĩ của Tiêu Thỏ.
Nàng lấy lại tinh thần, đã thấy Duẫn Tử Hàm đã dẫn bóng chạy tới dưới rổ.
« A ! Duẫn Tử Hàm thật là giỏi a ! Hắn coi vậy mà cướp được bóng trong tay Lăng Siêu a ! » Sau lưng nàng, mấy cô nữ sinh bô lô ba la náo nhiệt ầm ĩ. Tiêu Thỏ cũng có chút kinh hãi, nàng biết Duẫn Tử Hàm chơi bóng rổ không đến nỗi nào, nhưng vẫn không chú ý nhiều lắm. Mãi tới hôm nay mới phát hiện, hóa ra kỹ thuật chơi bóng của gã không kém Lăng Siêu nhiều lắm...
Đang còn nghĩ ngợi, Duẫn Tử Hàm đã ném bóng vào lưới một quả.
« Giỏi quá ! Tiếp đi ! »
« Duẫn Tử Hàm cố lên ! »
« Lăng Siêu, anh mau cho gã tiểu tử kia biết sư huynh yêu mến của em lợi hại thế nào ! »
« ...... »
Lúc này, buổi trưa giờ đã có chút lạnh, nhưng chỉ cần một hồi hai kẻ kia tranh cướp bóng, lại có thể khiến cho khu vườn trường vốn tĩnh mịch giờ vô cùng có sức sống, có lẽ đây chính là thứ tên gọi Tuổi Thanh Xuân.
Trận đấu giữa hai người còn đang tiếp tục, ngươi một quả, ta một quả không ai chịu nhường ai.
Tỷ số 1-2, rồi 2-2, 2-3, rồi 3-3, 4-3, rồi 4-4... Tám quả tranh bóng đã qua, hai người giờ ngang tay, hòa nhau, đúng lúc này bóng nằm trong tay Lăng Siêu.
« Chỉ còn một quả. » Lăng Siêu bỗng nói.
Thanh âm của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng bay vào lỗ tai Duẫn Tử Hàm, lại hoàn toàn kích động nội tâm vốn đang mất kiên nhẫn của gã.
« Tôi sẽ không thua đâu ! » Duẫn Tử Hàm nghiến răng đáp. Gã đã thua Lăng Siêu quá nhiều thứ rồi, bất kể là vì Tiêu Thỏ hay vì bản thân, gã không thể thua tiếp được !
Hai bên cứ thế giằng co, chung quanh khán giả cũng yên lặng tĩnh mịch, rõ ràng chỉ là một trận đấu bình thường, song ai cũng như nhau, đều cảm thấy giữa hai người kia có một cơn tức giận xúc động nào đó khó lường.
Tim Tiêu Thỏ chợt đập mạnh.
Lăng Siêu đã nhào tới trước.
Hắn hạ thấp trọng tâm, nhào tới làm một động tác giả rồi mạnh mẽ định vượt qua Duẫn Tử Hàm. Tuy vậy, sau mấy quả vừa rồi, Duẫn Tử Hàm cũng đã thích ứng với chiến thuật chớp nháy của Lăng Siêu, nên gã lập tức phản ứng ngăn cản đường tấn công của hắn.
Một công một thủ.
Ai cũng thấy, Lăng Siêu sắp ném vào lưới, thắng rồi.
Đúng lúc đó, Duẫn Tử Hàm bỗng liếc thấy vẻ mặt Tiêu Thỏ, có một vẻ rất chờ mong háo hức. Dáng vẻ này của nàng như một cây kim bén nhọn chọc thẳng vào lòng gã, khiến gã vừa kích động vừa phẫn nộ, liền làm thêm một động tác, nhào về phía Lăng Siêu.
Tiếng bóng đập mạnh xuống đất. Hai người kia cũng ngã xuống trên sân bóng.
« Lăng Siêu ! » Trong lòng Tiêu Thỏ bỗng thắt lại, không kịp nghĩ nhiều liền chạy vọt tới. « Cậu sao rồi ? Không có việc gì chứ ? »
Lăng Siêu lắc đầu, tay chống lên vai nàng định đứng lên, chân vừa vận sức một chút, lông mày chợt cau lại theo bản năng.
« Sao thế ? »
« Có vẻ như trật mắt cá rồi. » Hắn khẽ nói.
Tiêu Thỏ cuống quít đến toát cả mồ hôi. « Vậy... vậy phải làm sao ? Có nghiêm trọng không ? Tôi đưa cậu đến bệnh viện ! »
Lăng Siêu phẩy tay. « Không nghiêm trọng, tôi tới phòng y tế của trường là được. »
« Cũng được ! Để tôi đỡ cậu ! » Nàng không nói nhiều lời, liền ghé vai vào đỡ hắn khập khiễng đi.
Như thể có sự đồng ý trước, đám bạn học vây quanh sân bóng tự động giãn ra hai bên nhường đường cho hai đứa đỡ nhau đi qua, tất cả mọi người cũng thức thời tản mát nhanh chóng.
Trong ánh mặt trời sáng lạng đầu giờ chiều, hai cái bóng đỡ nhau đi sát như nhập làm một trải dài thật dài trên mặt đất...
Trên sân bóng, còn lại một dáng hình cô độc đứng đó nhìn về phía bọn họ bỏ đi tới xuất thần. Lần đầu tiên, gã không bại bởi Lăng Siêu, mà lại thua trái tim Tiêu Thỏ.
Gã thiếu niên nhẹ nhàng thở dài quay lưng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời chói lọi ánh sáng, kìa áng mây kia dường như biến thành hình ảnh khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ trong lòng hắn, rồi dần dần tan ra...
Tranh một thứ, dù là vô cùng tốt đẹp, nhưng là thứ không thuộc về mình, hẳn là có chút uổng công chăng ?
Có lẽ, đã tới lúc rời bỏ...
O¤O¤O¤O
« Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ? » Trong phòng y tế của trường, Tiêu Thỏ đang lo lắng hỏi.
Cô bác sĩ của trường nhìn như tỷ tỷ, mặc áo blu trắng muốt, vẻ mặt hiền hòa dịu dàng. « Chỉ là trặc chân một chút, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được. »
« Nhỡ không phải chỉ trặc chân thì sao ? » Tiêu Thỏ cuống quít hỏi lại. « Cô xem, cậu ấy đi khập khiễng thế kia, có phải là xương cốt bị ảnh hưởng không ? Có cần đi bệnh viện không ? »
Cô bác sĩ cười. « Cô bé, cô tưởng chân cậu ta làm bằng đậu hũ chắc, trật khớp một chút có thể khiến nứt xương hay sao chứ ? Lời này đồn ra ngoài, người ta tưởng đội trưởng đội bóng rổ trường A chỉ là một tay trói gà không chặt mất ! »
Tiêu Thỏ hơi hơi xấu hổ. « Ý em là, chân cậu ấy còn sưng như vầy, có cần đi bệnh viện xem thử... »
« Không cần, tôi đã bôi thuốc cho cậu ta rồi, nghỉ ngơi một lát sẽ hết sưng. Nếu em không yên tân, vậy để cậu ta nằm trong kia một lát chờ hết sưng rồi về. »
« Được không ạ ? » Tiêu Thỏ cuối cùng cũng yên tâm hơn.
« Không sao, dù sao lâu rồi tôi không gặp thằng bé nào dễ nhìn thế này. » Cô nàng nói xong còn cố tình quay sang Lăng Siêu nháy mắt mấy cái.
Bác sĩ à, không ngờ chị lại Trâu già còn gặm cỏ non như vậy a ! Tiêu Thỏ mặt mày tối sầm xuống. (Cái này có gọi là ghen hông ta ?)
Cuối cùng, vì Tiêu Thỏ yêu cầu đòi hỏi mạnh mẽ (ai da, từ này gây hiểu nhầm a !), Lăng Siêu rốt cuộc đồng ý vào phòng trong nghỉ ngơi chờ hết sưng mới đi.
Phòng y tế trường A bày biện không đến nỗi nào, phòng nghỉ bên trong có giường, có ghế sô pha, y như khách sạn vậy.
Tiêu Thỏ đỡ Lăng Siêu ngồi lên giường, một lát sau bác sĩ tỷ tỷ thò đầu vào. « Chỗ này là nơi công cộng ban ngày ban mặt đó nha, hai người đừng có làm chuyện gì... không đứng đắn đó ! » Nói xong liền nháy mắt với bọn họ vài cái rồi lại rụt đầu trở lại.
Mặt Tiêu Thỏ lại sầm sì đen lại, nàng cảm thấy một cách nghiêm túc rằng, đến phòng y tế xem bệnh, dù không có bệnh cũng có thể bị vị bác sĩ tỷ tỷ này khiến cho bị nội thương.
« Cậu về đi học đi. » Lăng Siêu bỗng nói.
« Không cần, tôi phải ở đây chờ chân cậu hết sưng mới đi. » Tiêu Thỏ kiên định trả lời.
« Cũng được. » Giọng Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn chỉ là bị trặc chân một chút, vậy mà Tiêu Thỏ làm như hắn sắp gãy chân tới nơi vậy.
« Hôm nay... tại sao cậu lại đấu bóng với Duẫn Tử Hàm thế ? » Tiêu Thỏ nhịn không được liền hỏi.
Lăng Siêu dời ánh mắt khỏi nàng, quay đi thản nhiên nói. « Không tại sao cả. »
« Có phải hai cậu... » Tiêu Thỏ không biết hỏi thành lời thế nào, chỉ cảm thấy được chuyện giữa hai người đó hôm nay có vẻ có liên quan tới mình.
« Đừng nghĩ nhiều, không có gì đâu. » Lăng Siêu ngắt lời nàng.
Hắn cứ nói thế khiến Tiêu Thỏ không hỏi gì thêm được, chỉ một lát, cả phòng nghỉ đều yên lặng.
Cái sự im lặng này, lại ở lúc chỉ có hai người, không tránh khỏi làm Tiêu Thỏ có chút nghĩ ngợi lung tung. Nội dung tất nhiên không gì khác ngoài Lăng Siêu. Nghĩ tới hôm trước nàng ốm, Lăng Siêu nấu cháo cho hắn. Rồi lại nghĩ tới hôm ở bệnh viện Lăng Siêu nhìn nàng với ánh mắt vô cùng ấm áp dịu dàng chưa từng có. Rồi lại nghĩ tới trước đó, hắn ép nàng vào cửa đứng sát nàng ra sao...
Không hiểu vì sao, trong lòng nàng như có cái gì đó phá kén thoát ra ngoài.
« Mặt cậu sao thế ? » Lăng Siêu đột nhiên hỏi.
Giờ Tiêu Thỏ mới ý thức được bản thân vừa vô tình đỏ mặt, liền vội vã lắc đầu, đem cái cảm giác kỳ lạ trong lòng này đuổi đi chỗ khác. « Cậu mau ngủ đi, chờ tỉnh lại chỗ sưng sẽ hết thôi. »
Lăng Siêu nhìn nàng một cái, không nói gì, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn nhắm mắt xong, phòng nghỉ ngơi lập tức yên tĩnh trở lại. Tiêu Thỏ nhàn rỗi không biết làm gì, liền ngồi xuống cạnh đó, tay để lên giường chống cằm ngắm nhìn Lăng Siêu. Làn da hắn vẫn trắng trẻo như trong trí nhớ nàng, nhưng vẻ trẻ thơ phấn nộn trên mặt đã sớm giảm đi khá nhiều, sự góc cạnh ngày càng rõ nét hơn. Lúc hắn nhắm mắt lại, có thể thấy hai hàng lông mi hắn rợp dài như lông mi con gái, nhưng khi mở mắt ra, ánh mắt hắn lại vô cùng sắc bén khiến người khác không nén nổi mà đề phòng... Lăng Siêu, thật ra rất đẹp trai a, Tiêu Thỏ nghĩ thầm.
Nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc nàng cũng buồn ngủ không nén được liền nhắm mắt lại.
Hai luồng hơi thở đều đặn thi nhau vang lên trong không gian nhỏ bé này.
Thật lâu sau, cái người nằm ngủ trên giường kia bất chợt mở mắt, hai đồng tử đen thẫm như hắc ngọc lấp lánh chiếu thẳng vào khuôn mặt cô gái ở cạnh giường.
Mặt nàng hướng về phía hắn, vẫn có chút mũm mĩm như trẻ thơ, trên chóp mũi nhỏ xinh còn có mấy nốt tàn nhang mờ mờ, đôi mắt nhắm nghiền khiến hàng lông mi rủ xuống rợp bóng trên khuôn mặt, đôi môi hồng đầy đặn hơi hơi hé, mơ hồ có thể thấy màu trắng của hàm răng đều đặn...
Rõ ràng khuôn mặt không có gì đặc biệt đẹp đẽ tinh xảo, nhưng càng nhìn càng khiến người ta mù quáng đắm chìm...
« Nếu cậu thích Tiêu Thỏ, vậy đi mà nói với cô ấy cho rõ ràng, đừng có làm bộ kiêu căng trên cao nhìn xuống như thể đó là chuyện tất nhiên vậy ! Cậu cho cô ấy là vật sở hữu của cậu chắc ? »
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại lời Duẫn Tử Hàm nói với hắn, đôi lông mày vốn bình thản bằng phẳng bỗng có chút cau lại.
« Cậu vốn là của tôi mà... » Âm thanh trầm khàn khe khẽ vang lên từ đáy lòng hắn, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn phớt lên đôi môi khiến hắn khao khát từ lâu.
Nhẹ nhàng, thật sự là nhẹ nhàng... như cánh bướm phớt qua... (*fangirl sáng mắt* hun rồi, hun rồi nha !)
Nhưng điều mà hắn không biết chính là, bàn tay kia không chống cằm đang để hờ bên mép giường, những ngón tay bất chợt hơi hơi run rẩy.
Tương Quyên Quyên nhào tới nắm lấy tay nàng. « Chết... chết rồi ! Đánh... đánh rồi... »
« Đánh cái gì ? Ai đánh ? »
« Duẫn Tử Hàm... với Lăng Siêu... đánh... đánh... »
Hả ? Trong lòng Tiêu Thỏ chợt giật thót một cái.
« Cậu nói hai người bọn họ đang đánh nhau sao ? Ở đâu ? Mau dẫn tớ đi ! »
« Đấy... ở sân vận động... Mau lên ! » Nói xong Tương Quyên Quyên liền lôi tay Tiêu Thỏ kéo một mạch tới sân vận động.
Tới nơi, Tiêu Thỏ '____'.
Thế này cũng gọi là đánh nhau sao ? Rõ ràng là đánh bóng rổ mà !
Nàng đang định quay lại trách Tương Quyên Quyên, vừa quay đầu nhìn, lại bị dọa cho một phát sốc luôn.
Chuyện gì thế này ?
Nàng chỉ thấy hơn nửa đám bạn cùng lớp nàng đều đang vây quanh sau lưng hai người, nhìn chằm chằm về phía sân bóng rổ của trường, ánh mắt đứa nào cũng xanh lè lóe sáng, y như sói đói vậy...
Không lẽ đây là tình huống hay được nhắc đến, bị quần chúng nhân dân không rõ chân tướng sự thật vây quanh nhìn chằm chằm hay sao ?
Thật tốt a, thật hoành tráng a !
Lại nói về hai kẻ đang đứng trong sân, đều bởi đám người mới tới xôn xao làm ồn quấy nhiễu nên đều dừng lại nhìn về hướng bọn Tiêu Thỏ các nàng. Ánh mắt Duẫn Tử Hàm chạm vào hình ảnh Tiêu Thỏ, lập tức máu trong người gã lại sôi sục trào dâng.
Đúng thế, hôm nay gã đấu bóng rổ với Lăng Siêu, chính là do gã chủ động đề nghị với Lăng Siêu vậy.
Vài hôm trước, Tiêu Thỏ gọi điện cho hắn, từ lúc biết được Tiêu Thỏ không đến chỗ hẹn là do Lăng Siêu gây ra, đống oán khí đối với Lăng Siêu vốn tích tụ trong lòng Duẫn Tử Hàm từ bao nhiêu năm nay rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ.
Gã quyết định ngửa bài với Lăng Siêu.
Duẫn đại thiếu gia lần này không còn rụt rè thiếu tự tin lảng tránh nữa, vừa gặp Lăng Siêu, câu đầu tiên thốt ra chính là. « Tôi thích Tiêu Thỏ. »
Đôi lông mày của Lăng Siêu cũng không thèm nhúc nhích, hắn chỉ hờ hững nói. « Tôi biết. »
Hai chữ này càng khiến Duẫn Tử Hàm bị chọc giận hơn. « Nếu cậu biết tôi thích Tiêu Thỏ, tại sao lúc nào cũng cản trở tôi ? Không phải cậu đã chia tay cô ấy rồi sao ? » Rõ ràng, anh chàng Duẫn Tử Hàm tính tình đơn thuần của chúng ta đã đánh giá quá cao tính chân thật của những lời đồn đại buôn dưa trong đám thày cô học sinh ở trường.
« Ai bảo thế ? » Hắn nói câu này, giọng không hề có chút biến đổi, vẫn là hờ hững, nhưng bay vào tai Duẫn Tử Hàm lại trở thành tràn ngập sự khiêu khích.
« Lăng Siêu, cậu đừng tự cho là mình hay ho hơn người nữa đi ! Nếu cậu thích Tiêu Thỏ, vậy đi mà nói với cô ấy cho rõ ràng, đừng có làm bộ kiêu căng trên cao nhìn xuống như thể đó là chuyện tất nhiên vậy ! Cậu cho cô ấy là vật sở hữu của cậu chắc ? »
Đôi mắt vốn lạnh lùng của Lăng Siêu tối sầm lại, hắn lạnh lùng thốt. « Không phải việc của cậu ! »
« Tôi thích Tiêu Thỏ, thế là việc của tôi rồi ! » Duẫn Tử Hàm túm lấy cổ áo đồng phục của Lăng Siêu. « Họ Lăng kia, tôi muốn đấu tay đôi với cậu ! »
Lăng Siêu gạt phắt tay gã ra. « Tôi không cần tranh đua với cậu ! » Nói xong quay người định bỏ đi.
« Được, vậy giờ tôi lập tức đi bày tỏ với Tiêu Thỏ, tôi không tin cô ấy lại chọn người không biết điều như cậu ! »
Đôi chân đang bước xa dần chợt dừng phắt lại, một lúc sau, người trước mặt gã chậm rãi xoay người trầm giọng hỏi. « Cậu muốn đấu tay đôi thế nào ? »
Âm thanh cổ vũ 'Cố lên' vang dội khắp nơi khiến Duẫn Tử Hàm đang hồi tưởng lại cũng bừng tỉnh, gã quay đầu lại ném quả bóng trong tay cho Lăng Siêu.
« Chín quả tranh bóng, vào rổ năm là thắng. Cậu tới trước. »
Lăng Siêu không nói nhiều, thân mình nhoáng lên một cái đã đập bóng vượt qua bên cạnh Duẫn Tử Hàm còn đang ngơ ngác khiến gã chưa kịp phản ứng. Chờ lúc gã vội vã quay lại phòng ngự đã quá muộn, Lăng Siêu đã ném được quả đầu tiên vào lưới.
« Hay quá ! » Đám khán giả nhốn nháo liền gào lên cổ vũ.
Đứng giữa đám người đang kích động kịch liệt gào rú ầm ĩ này, tâm tình Tiêu Thỏ cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Duẫn Tử Hàm sao bỗng nhiên lại đòi đấu bóng rổ với Lăng Siêu cơ chứ ? Nàng còn nhớ Lăng Siêu vốn không thích Duẫn Tử Hàm, thậm chí mỗi lần nàng nhắc tới cái tên này đều khiến hắn mặt mũi không vui. Mà Duẫn Tử Hàm lại càng không phải nói, từ sơ trung cũng đã không hợp với Lăng Siêu. Hai kẻ vốn đối địch nhau như vậy tự dưng không hiểu ra sao lại đánh bóng rổ tay đôi một chỗ... Lòng Tiêu Thỏ mơ mơ hồ hồ dường như cảm thấy được điều gì.
« Lấy được bóng rồi ! » Tiếng Tương Quyên Quyên hét cắt đứt luồng suy nghĩ của Tiêu Thỏ.
Nàng lấy lại tinh thần, đã thấy Duẫn Tử Hàm đã dẫn bóng chạy tới dưới rổ.
« A ! Duẫn Tử Hàm thật là giỏi a ! Hắn coi vậy mà cướp được bóng trong tay Lăng Siêu a ! » Sau lưng nàng, mấy cô nữ sinh bô lô ba la náo nhiệt ầm ĩ. Tiêu Thỏ cũng có chút kinh hãi, nàng biết Duẫn Tử Hàm chơi bóng rổ không đến nỗi nào, nhưng vẫn không chú ý nhiều lắm. Mãi tới hôm nay mới phát hiện, hóa ra kỹ thuật chơi bóng của gã không kém Lăng Siêu nhiều lắm...
Đang còn nghĩ ngợi, Duẫn Tử Hàm đã ném bóng vào lưới một quả.
« Giỏi quá ! Tiếp đi ! »
« Duẫn Tử Hàm cố lên ! »
« Lăng Siêu, anh mau cho gã tiểu tử kia biết sư huynh yêu mến của em lợi hại thế nào ! »
« ...... »
Lúc này, buổi trưa giờ đã có chút lạnh, nhưng chỉ cần một hồi hai kẻ kia tranh cướp bóng, lại có thể khiến cho khu vườn trường vốn tĩnh mịch giờ vô cùng có sức sống, có lẽ đây chính là thứ tên gọi Tuổi Thanh Xuân.
Trận đấu giữa hai người còn đang tiếp tục, ngươi một quả, ta một quả không ai chịu nhường ai.
Tỷ số 1-2, rồi 2-2, 2-3, rồi 3-3, 4-3, rồi 4-4... Tám quả tranh bóng đã qua, hai người giờ ngang tay, hòa nhau, đúng lúc này bóng nằm trong tay Lăng Siêu.
« Chỉ còn một quả. » Lăng Siêu bỗng nói.
Thanh âm của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng bay vào lỗ tai Duẫn Tử Hàm, lại hoàn toàn kích động nội tâm vốn đang mất kiên nhẫn của gã.
« Tôi sẽ không thua đâu ! » Duẫn Tử Hàm nghiến răng đáp. Gã đã thua Lăng Siêu quá nhiều thứ rồi, bất kể là vì Tiêu Thỏ hay vì bản thân, gã không thể thua tiếp được !
Hai bên cứ thế giằng co, chung quanh khán giả cũng yên lặng tĩnh mịch, rõ ràng chỉ là một trận đấu bình thường, song ai cũng như nhau, đều cảm thấy giữa hai người kia có một cơn tức giận xúc động nào đó khó lường.
Tim Tiêu Thỏ chợt đập mạnh.
Lăng Siêu đã nhào tới trước.
Hắn hạ thấp trọng tâm, nhào tới làm một động tác giả rồi mạnh mẽ định vượt qua Duẫn Tử Hàm. Tuy vậy, sau mấy quả vừa rồi, Duẫn Tử Hàm cũng đã thích ứng với chiến thuật chớp nháy của Lăng Siêu, nên gã lập tức phản ứng ngăn cản đường tấn công của hắn.
Một công một thủ.
Ai cũng thấy, Lăng Siêu sắp ném vào lưới, thắng rồi.
Đúng lúc đó, Duẫn Tử Hàm bỗng liếc thấy vẻ mặt Tiêu Thỏ, có một vẻ rất chờ mong háo hức. Dáng vẻ này của nàng như một cây kim bén nhọn chọc thẳng vào lòng gã, khiến gã vừa kích động vừa phẫn nộ, liền làm thêm một động tác, nhào về phía Lăng Siêu.
Tiếng bóng đập mạnh xuống đất. Hai người kia cũng ngã xuống trên sân bóng.
« Lăng Siêu ! » Trong lòng Tiêu Thỏ bỗng thắt lại, không kịp nghĩ nhiều liền chạy vọt tới. « Cậu sao rồi ? Không có việc gì chứ ? »
Lăng Siêu lắc đầu, tay chống lên vai nàng định đứng lên, chân vừa vận sức một chút, lông mày chợt cau lại theo bản năng.
« Sao thế ? »
« Có vẻ như trật mắt cá rồi. » Hắn khẽ nói.
Tiêu Thỏ cuống quít đến toát cả mồ hôi. « Vậy... vậy phải làm sao ? Có nghiêm trọng không ? Tôi đưa cậu đến bệnh viện ! »
Lăng Siêu phẩy tay. « Không nghiêm trọng, tôi tới phòng y tế của trường là được. »
« Cũng được ! Để tôi đỡ cậu ! » Nàng không nói nhiều lời, liền ghé vai vào đỡ hắn khập khiễng đi.
Như thể có sự đồng ý trước, đám bạn học vây quanh sân bóng tự động giãn ra hai bên nhường đường cho hai đứa đỡ nhau đi qua, tất cả mọi người cũng thức thời tản mát nhanh chóng.
Trong ánh mặt trời sáng lạng đầu giờ chiều, hai cái bóng đỡ nhau đi sát như nhập làm một trải dài thật dài trên mặt đất...
Trên sân bóng, còn lại một dáng hình cô độc đứng đó nhìn về phía bọn họ bỏ đi tới xuất thần. Lần đầu tiên, gã không bại bởi Lăng Siêu, mà lại thua trái tim Tiêu Thỏ.
Gã thiếu niên nhẹ nhàng thở dài quay lưng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời chói lọi ánh sáng, kìa áng mây kia dường như biến thành hình ảnh khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ trong lòng hắn, rồi dần dần tan ra...
Tranh một thứ, dù là vô cùng tốt đẹp, nhưng là thứ không thuộc về mình, hẳn là có chút uổng công chăng ?
Có lẽ, đã tới lúc rời bỏ...
O¤O¤O¤O
« Bác sĩ, cậu ấy sao rồi ? » Trong phòng y tế của trường, Tiêu Thỏ đang lo lắng hỏi.
Cô bác sĩ của trường nhìn như tỷ tỷ, mặc áo blu trắng muốt, vẻ mặt hiền hòa dịu dàng. « Chỉ là trặc chân một chút, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được. »
« Nhỡ không phải chỉ trặc chân thì sao ? » Tiêu Thỏ cuống quít hỏi lại. « Cô xem, cậu ấy đi khập khiễng thế kia, có phải là xương cốt bị ảnh hưởng không ? Có cần đi bệnh viện không ? »
Cô bác sĩ cười. « Cô bé, cô tưởng chân cậu ta làm bằng đậu hũ chắc, trật khớp một chút có thể khiến nứt xương hay sao chứ ? Lời này đồn ra ngoài, người ta tưởng đội trưởng đội bóng rổ trường A chỉ là một tay trói gà không chặt mất ! »
Tiêu Thỏ hơi hơi xấu hổ. « Ý em là, chân cậu ấy còn sưng như vầy, có cần đi bệnh viện xem thử... »
« Không cần, tôi đã bôi thuốc cho cậu ta rồi, nghỉ ngơi một lát sẽ hết sưng. Nếu em không yên tân, vậy để cậu ta nằm trong kia một lát chờ hết sưng rồi về. »
« Được không ạ ? » Tiêu Thỏ cuối cùng cũng yên tâm hơn.
« Không sao, dù sao lâu rồi tôi không gặp thằng bé nào dễ nhìn thế này. » Cô nàng nói xong còn cố tình quay sang Lăng Siêu nháy mắt mấy cái.
Bác sĩ à, không ngờ chị lại Trâu già còn gặm cỏ non như vậy a ! Tiêu Thỏ mặt mày tối sầm xuống. (Cái này có gọi là ghen hông ta ?)
Cuối cùng, vì Tiêu Thỏ yêu cầu đòi hỏi mạnh mẽ (ai da, từ này gây hiểu nhầm a !), Lăng Siêu rốt cuộc đồng ý vào phòng trong nghỉ ngơi chờ hết sưng mới đi.
Phòng y tế trường A bày biện không đến nỗi nào, phòng nghỉ bên trong có giường, có ghế sô pha, y như khách sạn vậy.
Tiêu Thỏ đỡ Lăng Siêu ngồi lên giường, một lát sau bác sĩ tỷ tỷ thò đầu vào. « Chỗ này là nơi công cộng ban ngày ban mặt đó nha, hai người đừng có làm chuyện gì... không đứng đắn đó ! » Nói xong liền nháy mắt với bọn họ vài cái rồi lại rụt đầu trở lại.
Mặt Tiêu Thỏ lại sầm sì đen lại, nàng cảm thấy một cách nghiêm túc rằng, đến phòng y tế xem bệnh, dù không có bệnh cũng có thể bị vị bác sĩ tỷ tỷ này khiến cho bị nội thương.
« Cậu về đi học đi. » Lăng Siêu bỗng nói.
« Không cần, tôi phải ở đây chờ chân cậu hết sưng mới đi. » Tiêu Thỏ kiên định trả lời.
« Cũng được. » Giọng Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn chỉ là bị trặc chân một chút, vậy mà Tiêu Thỏ làm như hắn sắp gãy chân tới nơi vậy.
« Hôm nay... tại sao cậu lại đấu bóng với Duẫn Tử Hàm thế ? » Tiêu Thỏ nhịn không được liền hỏi.
Lăng Siêu dời ánh mắt khỏi nàng, quay đi thản nhiên nói. « Không tại sao cả. »
« Có phải hai cậu... » Tiêu Thỏ không biết hỏi thành lời thế nào, chỉ cảm thấy được chuyện giữa hai người đó hôm nay có vẻ có liên quan tới mình.
« Đừng nghĩ nhiều, không có gì đâu. » Lăng Siêu ngắt lời nàng.
Hắn cứ nói thế khiến Tiêu Thỏ không hỏi gì thêm được, chỉ một lát, cả phòng nghỉ đều yên lặng.
Cái sự im lặng này, lại ở lúc chỉ có hai người, không tránh khỏi làm Tiêu Thỏ có chút nghĩ ngợi lung tung. Nội dung tất nhiên không gì khác ngoài Lăng Siêu. Nghĩ tới hôm trước nàng ốm, Lăng Siêu nấu cháo cho hắn. Rồi lại nghĩ tới hôm ở bệnh viện Lăng Siêu nhìn nàng với ánh mắt vô cùng ấm áp dịu dàng chưa từng có. Rồi lại nghĩ tới trước đó, hắn ép nàng vào cửa đứng sát nàng ra sao...
Không hiểu vì sao, trong lòng nàng như có cái gì đó phá kén thoát ra ngoài.
« Mặt cậu sao thế ? » Lăng Siêu đột nhiên hỏi.
Giờ Tiêu Thỏ mới ý thức được bản thân vừa vô tình đỏ mặt, liền vội vã lắc đầu, đem cái cảm giác kỳ lạ trong lòng này đuổi đi chỗ khác. « Cậu mau ngủ đi, chờ tỉnh lại chỗ sưng sẽ hết thôi. »
Lăng Siêu nhìn nàng một cái, không nói gì, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn nhắm mắt xong, phòng nghỉ ngơi lập tức yên tĩnh trở lại. Tiêu Thỏ nhàn rỗi không biết làm gì, liền ngồi xuống cạnh đó, tay để lên giường chống cằm ngắm nhìn Lăng Siêu. Làn da hắn vẫn trắng trẻo như trong trí nhớ nàng, nhưng vẻ trẻ thơ phấn nộn trên mặt đã sớm giảm đi khá nhiều, sự góc cạnh ngày càng rõ nét hơn. Lúc hắn nhắm mắt lại, có thể thấy hai hàng lông mi hắn rợp dài như lông mi con gái, nhưng khi mở mắt ra, ánh mắt hắn lại vô cùng sắc bén khiến người khác không nén nổi mà đề phòng... Lăng Siêu, thật ra rất đẹp trai a, Tiêu Thỏ nghĩ thầm.
Nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc nàng cũng buồn ngủ không nén được liền nhắm mắt lại.
Hai luồng hơi thở đều đặn thi nhau vang lên trong không gian nhỏ bé này.
Thật lâu sau, cái người nằm ngủ trên giường kia bất chợt mở mắt, hai đồng tử đen thẫm như hắc ngọc lấp lánh chiếu thẳng vào khuôn mặt cô gái ở cạnh giường.
Mặt nàng hướng về phía hắn, vẫn có chút mũm mĩm như trẻ thơ, trên chóp mũi nhỏ xinh còn có mấy nốt tàn nhang mờ mờ, đôi mắt nhắm nghiền khiến hàng lông mi rủ xuống rợp bóng trên khuôn mặt, đôi môi hồng đầy đặn hơi hơi hé, mơ hồ có thể thấy màu trắng của hàm răng đều đặn...
Rõ ràng khuôn mặt không có gì đặc biệt đẹp đẽ tinh xảo, nhưng càng nhìn càng khiến người ta mù quáng đắm chìm...
« Nếu cậu thích Tiêu Thỏ, vậy đi mà nói với cô ấy cho rõ ràng, đừng có làm bộ kiêu căng trên cao nhìn xuống như thể đó là chuyện tất nhiên vậy ! Cậu cho cô ấy là vật sở hữu của cậu chắc ? »
Trong đầu hắn bỗng nhớ lại lời Duẫn Tử Hàm nói với hắn, đôi lông mày vốn bình thản bằng phẳng bỗng có chút cau lại.
« Cậu vốn là của tôi mà... » Âm thanh trầm khàn khe khẽ vang lên từ đáy lòng hắn, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn phớt lên đôi môi khiến hắn khao khát từ lâu.
Nhẹ nhàng, thật sự là nhẹ nhàng... như cánh bướm phớt qua... (*fangirl sáng mắt* hun rồi, hun rồi nha !)
Nhưng điều mà hắn không biết chính là, bàn tay kia không chống cằm đang để hờ bên mép giường, những ngón tay bất chợt hơi hơi run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.