Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại
Chương 4: TG1 - HẮN ĐẾN TỪ CHỖ SÂU TRONG LÒNG ĐẤT (4)
Thanh Đoan
22/10/2021
TG1-(4)
Editor:Bạch Hy
20/11/2021
Thị trường loạn rừng rực.
Đám người vây quanh tiểu cô nương té xỉu ở bên cạnh.
Cô mặc quần yếm hình vẽ heo Manh Manh, tóc đen như thác nước đang rơi lả tả bên cạnh áo thun trắng tuyền, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ tròn vo trắng bệch, môi đầy đặn hơi mím rút đi huyết sắc trở thành màu hồng nhợt nhạt giống như hoa anh đào tháng tư.
Giống tiểu tiên nữ không cẩn thận dẫm phải không trung rồi từ đám mây ngã xuống, rơi vào phồn hoa phố xá đông đúc nhộn nhịp.
Một chút cũng không giống bị đầu thỏ cay rát dọa ngất đâu.
Người qua đường càng ngày càng đến gần, có người khom lưng có người ngồi xổm xuống, rất nỗ lực khống chế được tay chính mình muốn ngo ngoe rục rịch véo mặt: "Kỳ thật, tôi vì cái gì vừa thấy đứa nhỏ này, liền nhớ tới *thỏ Angola ở trong trang trại nhà tôi...... rất muốn loát.
Bóng ma cao lớn che phủ trên đầu người qua đường
Trong lòng bọn họ nhảy dựng lên, đôi tay tội lỗi của dừng ở giữa không trung, quay mặt đi một cách trống rỗng.
Đối diện trước đôi mắt rét lạnh tựa như hầm băng,con ngươi không hề có cảm tình.
Nam nhân mặt vô cảm nhìn xuống bọn họ, mặc dù đôi tay trống trơn, nhưng người qua đường lại cảm thấy gia hỏa này giống như bất cứ lúc nào đều có thể ra tay không đem đầu bọn họ nhấc lên.
Ui, đây là sát khí hả.
Thẩm Tiêu không có nhấc,ném đầu bọn họ đi, mà là xách Kỷ La lên một phen, vác trên vai, sải bước rời đi.
*
Kỷ La lại mơ thấy chính mình đang bị chống trên giá nướng.
Trước mắt cô hoàn toàn thay đổi là một loạt đầu thỏ vẩy đầy tương ớt, hướng về phía cô khóc lóc thảm thiết: Cái tiếp theo, cái tiếp theo giống như bùn!
Kỷ La ra sức phịch*.
(phịch:từ tượng thanh, hình dung một vật nặng rơi xuống)
"Đừng nhúc nhích."Tiếng nói nam nhân hơi khàn khàn, pha lẫn một cổ mạc danh hung ác tàn bạo.
Kỷ La ngoan ngoãn từ bỏ giãy giụa, mở to mắt.
Hóa ra cô không có bị mang lên giá nướng, là bị nam nhân này khiêng lên tới. Lỗ tai hướng xuống, cái đuôi hướng lên trời, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
"Chúng ta đang ở đâu?" Cô hỏi.
"Đi về."
Trên đỉnh đầu của Kỷ La mấy cây ngốc nhỏ quơ quơ theo gió, giương mắt nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên có chút quen mắt.
Phía trước còn không phải là dưới lầu chung cư của cô sao.
Người nam nhân này cư nhiên khiêng cô suốt quãng đường đi trở về. Kỷ La không khỏi bội phục trí nhớ của hắn, ở giới động vật nhỏ, cũng chỉ có con chó có thể nhớ rõ đường về nhà như vậy.
Tuy rằng hắn có ba cái đầu, nhưng hắn bản chất vẫn là một con chó!
Không khác nhiều so với cô!
Bỗng nhiên Kỷ La tràn ngập dũng khí và tin tưởng, cảm thấy nhiệm vụ hoàn thành trong sắp tới này, cô sẽ sớm có thể biến đổi từ một linh hồn thỏ thành một con người thực sự, đến lúc đó mỗi người đều phải đối xử với cô như Hạ nương nương, đối với cô cung cung kính kính, một chút cũng không dám ngỗ nghịch.
Khóe môi Kỷ La hơi cong lên, trước đó đã luyện tập cười một chút yêu cơ khuynh thành.
Nam nhân chân trước bước vào cửa lớn chung cư.
Đột nhiên, một bóng hình vọt tới đây: "Kỷ La!"
Kỷ La ngẩng đầu.
Nga nga, là nữ chủ ngu xuẩn.
Kỷ La bày ra bản chất mập mạp nhỏ yếu nhưng bá đạo của lòai con thỏ, cho dù cúi đầu xuống, cũng phải ngửa cổ cao, ngoáy lỗ mũi nói với người ta: "Tới rồi,chị em."
"Tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Lại không nghe điện thoại, làm tớ lo lắng quá!" An Thư Lam thấy Kỷ La bình yên vô sự, cuối cùng yên lòng.
Nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt đẹp trai,tuấn tú y hệt nam chủ của Thẩm Tiêu đã lọt vào mắt cô ta.
An Thư Lam ngẩn người, ngay sau đó buồn bực nói: "Như thế nào lại là anh!"
Kỷ La vừa nghe không tốt, nữ chủ giống như lại muốn cùng đại vai ác lôi kéo quan hệ.
Cô vội vàng xua tay, nằm sấp trên vai nam nhân như cá trên thớt liều mạng giãy giụa: "Không phải anh ấy, không phải anh ấy."
"Kỷ La, cậu đừng bị vẻ ngoài nhã nhặn của cái tên này lừa gạt, anh ta có không biết bao nhiêu ghê tởm! Đêm qua, anh ta, anh ta còn thừa dịp loạn chiếm tiện nghi của tớ!"
An Thư Lam gương mặt ửng đỏ, giống như không cẩn thận kéo công tắc nguồn điện phòng thí nghiệm xuống, chạm vào miệng cô ấy trong bóng tối hỗn loạn, cô ấy nhất định ngượng ngùng khi nói ra.
Kỷ La rất nghiêm túc nói: "Đấy nhất định không phải anh ấy."
"Sao lại không phải, nhìn cái mặt mũi ghê tởm này, tớ nhớ rõ ràng......"
An Thư Lam tức giận mà đi vòng qua trước mặt nam nhân, mắt sáng ngời ngấn nước tức giận, nổi giận đùng đùng muốn cùng nam nhân này đối chất.
Sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, vốn đã mắng chửi đến bên miệng cô lại được thắt lại, nhất thời có chút giật mình.
Người nam nhân này......
Quả thật, rất giống nam nhân tối qua.
Nhưng hắn cho người ta cảm giác lại hoàn toàn khác.
Rõ ràng giống như là phục khắc ngũ quan tuấn tú, lúc này mặt mày của nam nhân trước mắt lại lãnh đạm đến cực điểm, đen như mực trong mắt không hề một tia sinh khí, không những không thể xưng là học giả văn nhã nho nhã, còn hiện ra luồng khí hoàn toàn trái ngược.
Lạnh lẽo, cuồng dã, tự cao tự đại.
Trong vài giây ngắn ngủn, đối diện cùng hắn, phảng phất giống như chăm chú nhìn vực sâu.
Ở cùng cô tối qua, họ thực sự là cùng một người sao?
Kỷ La vừa trượt xuống giống như cá chạch, trượt xuống từ cánh tay rắn chắc của nam nhân, ngã lăn trên mặt đất ục ục lăn vài vòng.
Sau đó lại lăn trở về, "Cậu muốn tìm người đó, đêm nay có thể tìm thấy ở quán bar."
Dựa theo cốt truyện ban đầu, nó là như thế này
"Quán bar? Chính là......"
An Thư Lam tuy rằng đối với tối qua thực sự rất tức giận, đúng là có mấy khoảnh khắc như vậy, cô ta cũng vì động tâm trước không khí ái muội lúc đó.
Một lần nữa gặp lại nam nhân này, 98% là phẫn nộ rất nhiều, còn có 2% mong chờ nhảy nhót.
Cô ta vốn định đi về phía trước một bước, xem rõ một chút có phải hay không, hay bản thân nhận nhầm người.
Nơi sâu thẩm trong cặp mắt kia lạnh như băng lại đột nhiên lộ ra khí áp bách.
Là địch ý, khinh miệt và thiếu kiên nhẫn.
An Thư Lam giống như là con ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm, ngơ ngẩn đứng ở yên tại chỗ, không có cách nào nhúc nhích.
Thang máy "Đinh" một tiếng, Kỷ La từ từ chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tay nam nhân: "Trở về tổ thôi."
Thẩm Tiêu thu hồi ánh mắt dừng ở trên người An Thư Lam, tùy ý để móng vuốt nhỏ Kỷ La nắm tay chính mình, lẳng lặng theo cô đi vào thang máy.
"Anh hiện tại là tôi nuôi, tuyệt đối không được chạy trốn cùng người khác."
Kỷ La cảm thấy rất lo lắng khi nữ chủ cùng đại vai ác gặp gỡ tình cờ, thấy cái nút thang máy cũng không chơi, nghiêm túc dặn dò Thẩm Tiêu.
Vài sợi tóc rơi lòa xòa ở trên lông mày nam nhân, ở trước cặp đồng tử âm u kia vốn chiếu xuống bóng ma nhè nhẹ.
Chốc lát, hắn mới nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Về đến nhà, Kỷ La liền bắt đầu phát sầu.
Bởi vì đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, làm cô trở về không mua được nhiều thịt. Cô nhớ rõ vai ác chỉ ăn bò bít tết, hơn nữa sức ăn siêu lớn, một ngày muốn ăn có khi ăn luôn một thùng thịt ý chứ.
Cô thật ra thì có thể tùy tiện ăn chút tiểu hoa hoa, cải thìa để ứng phó, nhưng còn đại vai ác nói ăn ở nhà không đủ no, khả năng sẽ tự túc đi ra ngoài kiếm ăn.
Kỷ La lấy di động ra, dựa vào ký ức mông lung trong đầu, bắt đầu sờ soạng đặt cơm hộp.
Thật vất vả chọn được 99 phân bò bít tết, đang muốn tiền trả, di động lại vang lên phát ra một âm thanh lượng nhắc nhở: Hạn ngạch của bạn trong tháng này đã được sử dụng hết
Hai móng vuốt ( tay) Kỷ La cầm di động, rất nghiêm túc nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn là không thể đặt đơn thành công.
Mặc kệ cô ấn như thế nào, trên số dư đều chỉ có một loạt chữ: Tôi tưởng bạn muốn giết tôi.
Cô liếc liếc mắt một nam nhân đứng lặng lẽ trước TV, khẩn cấp gọi hệ thống: "Tiền tiền không đủ dùng làm sao bây giờ?"
Hệ thống: "Mượn đi."
Kỷ La gọi điện thoại cho An Thư Lam.
"A? Cậu không đủ tiền mua cơm? Được rồi, trước tớ cho cậu mượn một ít, nhưng mà cậu đừng lãng phí, tích góp tiền một chút đi. Nói về, cậu qua lại với bạn trai cậu, tớ hoàn toàn ủng hộ, nhưng cái nam nhân kia, cho người ta cảm giác rất kỳ quái a."
Kỷ La đồng ý sâu sắc với điều này..
An Thư Lam do dự mà nói: "Hơn nữa, cái tên bạn trai cũ biến thái của cậu...... Còn không mau cắt đứt sạch sẽ đi."
*thỏ Angola ( cưng xỉu lun ý, mọi người xem thêm trên gg nha.)
[......]
Hy có muốn nói một chút:
1. HY là edit mới nên vẫn chưa beta được và lời văn còn chưa mềm mại lắm.Nên mọi người thông cảm cho HY,mọi người thấy truyện có nhiều từ,ngữ pháp còn sai hay chưa thuận cứ cmt để Hy sửa.
2.Trong tuần này lẫn tuần sau Hy đang thi giữa kì nên bận một chút.Sau khi thi xong edit bù chứ đừng tưởng Hy drop nha và lịch đăng Hy không cố định ngày trong tuần nhưng truyện đăng 1-3c/tuần.
3. Sắp tới Hy nhận edit thêm 2 bộ nữa mọi người vào ủng hộ,góp ý truyện cho Hy nhó.
4. Truyện chỉ đăng trên Wattpad,nên ai mà có đăng đi đâu xin hãy ghi rõ nguồn, không sửa bất cứ từ mà Hy nói.
5.Cuối cùng là nhân ngày 20/10 Hy xin chúc các bạn nữ ngày càng xinh đẹp,học giỏi,tràn ngập niềm vui,gặp nhiều may mắn, đặc biệt là kiếm được nhiều tiền trong tương lai.........:)). (lời chúc của HY có vẻ nhạt nhưng mà thật lòng a)
Editor:Bạch Hy
20/11/2021
Thị trường loạn rừng rực.
Đám người vây quanh tiểu cô nương té xỉu ở bên cạnh.
Cô mặc quần yếm hình vẽ heo Manh Manh, tóc đen như thác nước đang rơi lả tả bên cạnh áo thun trắng tuyền, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ tròn vo trắng bệch, môi đầy đặn hơi mím rút đi huyết sắc trở thành màu hồng nhợt nhạt giống như hoa anh đào tháng tư.
Giống tiểu tiên nữ không cẩn thận dẫm phải không trung rồi từ đám mây ngã xuống, rơi vào phồn hoa phố xá đông đúc nhộn nhịp.
Một chút cũng không giống bị đầu thỏ cay rát dọa ngất đâu.
Người qua đường càng ngày càng đến gần, có người khom lưng có người ngồi xổm xuống, rất nỗ lực khống chế được tay chính mình muốn ngo ngoe rục rịch véo mặt: "Kỳ thật, tôi vì cái gì vừa thấy đứa nhỏ này, liền nhớ tới *thỏ Angola ở trong trang trại nhà tôi...... rất muốn loát.
Bóng ma cao lớn che phủ trên đầu người qua đường
Trong lòng bọn họ nhảy dựng lên, đôi tay tội lỗi của dừng ở giữa không trung, quay mặt đi một cách trống rỗng.
Đối diện trước đôi mắt rét lạnh tựa như hầm băng,con ngươi không hề có cảm tình.
Nam nhân mặt vô cảm nhìn xuống bọn họ, mặc dù đôi tay trống trơn, nhưng người qua đường lại cảm thấy gia hỏa này giống như bất cứ lúc nào đều có thể ra tay không đem đầu bọn họ nhấc lên.
Ui, đây là sát khí hả.
Thẩm Tiêu không có nhấc,ném đầu bọn họ đi, mà là xách Kỷ La lên một phen, vác trên vai, sải bước rời đi.
*
Kỷ La lại mơ thấy chính mình đang bị chống trên giá nướng.
Trước mắt cô hoàn toàn thay đổi là một loạt đầu thỏ vẩy đầy tương ớt, hướng về phía cô khóc lóc thảm thiết: Cái tiếp theo, cái tiếp theo giống như bùn!
Kỷ La ra sức phịch*.
(phịch:từ tượng thanh, hình dung một vật nặng rơi xuống)
"Đừng nhúc nhích."Tiếng nói nam nhân hơi khàn khàn, pha lẫn một cổ mạc danh hung ác tàn bạo.
Kỷ La ngoan ngoãn từ bỏ giãy giụa, mở to mắt.
Hóa ra cô không có bị mang lên giá nướng, là bị nam nhân này khiêng lên tới. Lỗ tai hướng xuống, cái đuôi hướng lên trời, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
"Chúng ta đang ở đâu?" Cô hỏi.
"Đi về."
Trên đỉnh đầu của Kỷ La mấy cây ngốc nhỏ quơ quơ theo gió, giương mắt nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên có chút quen mắt.
Phía trước còn không phải là dưới lầu chung cư của cô sao.
Người nam nhân này cư nhiên khiêng cô suốt quãng đường đi trở về. Kỷ La không khỏi bội phục trí nhớ của hắn, ở giới động vật nhỏ, cũng chỉ có con chó có thể nhớ rõ đường về nhà như vậy.
Tuy rằng hắn có ba cái đầu, nhưng hắn bản chất vẫn là một con chó!
Không khác nhiều so với cô!
Bỗng nhiên Kỷ La tràn ngập dũng khí và tin tưởng, cảm thấy nhiệm vụ hoàn thành trong sắp tới này, cô sẽ sớm có thể biến đổi từ một linh hồn thỏ thành một con người thực sự, đến lúc đó mỗi người đều phải đối xử với cô như Hạ nương nương, đối với cô cung cung kính kính, một chút cũng không dám ngỗ nghịch.
Khóe môi Kỷ La hơi cong lên, trước đó đã luyện tập cười một chút yêu cơ khuynh thành.
Nam nhân chân trước bước vào cửa lớn chung cư.
Đột nhiên, một bóng hình vọt tới đây: "Kỷ La!"
Kỷ La ngẩng đầu.
Nga nga, là nữ chủ ngu xuẩn.
Kỷ La bày ra bản chất mập mạp nhỏ yếu nhưng bá đạo của lòai con thỏ, cho dù cúi đầu xuống, cũng phải ngửa cổ cao, ngoáy lỗ mũi nói với người ta: "Tới rồi,chị em."
"Tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Lại không nghe điện thoại, làm tớ lo lắng quá!" An Thư Lam thấy Kỷ La bình yên vô sự, cuối cùng yên lòng.
Nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt đẹp trai,tuấn tú y hệt nam chủ của Thẩm Tiêu đã lọt vào mắt cô ta.
An Thư Lam ngẩn người, ngay sau đó buồn bực nói: "Như thế nào lại là anh!"
Kỷ La vừa nghe không tốt, nữ chủ giống như lại muốn cùng đại vai ác lôi kéo quan hệ.
Cô vội vàng xua tay, nằm sấp trên vai nam nhân như cá trên thớt liều mạng giãy giụa: "Không phải anh ấy, không phải anh ấy."
"Kỷ La, cậu đừng bị vẻ ngoài nhã nhặn của cái tên này lừa gạt, anh ta có không biết bao nhiêu ghê tởm! Đêm qua, anh ta, anh ta còn thừa dịp loạn chiếm tiện nghi của tớ!"
An Thư Lam gương mặt ửng đỏ, giống như không cẩn thận kéo công tắc nguồn điện phòng thí nghiệm xuống, chạm vào miệng cô ấy trong bóng tối hỗn loạn, cô ấy nhất định ngượng ngùng khi nói ra.
Kỷ La rất nghiêm túc nói: "Đấy nhất định không phải anh ấy."
"Sao lại không phải, nhìn cái mặt mũi ghê tởm này, tớ nhớ rõ ràng......"
An Thư Lam tức giận mà đi vòng qua trước mặt nam nhân, mắt sáng ngời ngấn nước tức giận, nổi giận đùng đùng muốn cùng nam nhân này đối chất.
Sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, vốn đã mắng chửi đến bên miệng cô lại được thắt lại, nhất thời có chút giật mình.
Người nam nhân này......
Quả thật, rất giống nam nhân tối qua.
Nhưng hắn cho người ta cảm giác lại hoàn toàn khác.
Rõ ràng giống như là phục khắc ngũ quan tuấn tú, lúc này mặt mày của nam nhân trước mắt lại lãnh đạm đến cực điểm, đen như mực trong mắt không hề một tia sinh khí, không những không thể xưng là học giả văn nhã nho nhã, còn hiện ra luồng khí hoàn toàn trái ngược.
Lạnh lẽo, cuồng dã, tự cao tự đại.
Trong vài giây ngắn ngủn, đối diện cùng hắn, phảng phất giống như chăm chú nhìn vực sâu.
Ở cùng cô tối qua, họ thực sự là cùng một người sao?
Kỷ La vừa trượt xuống giống như cá chạch, trượt xuống từ cánh tay rắn chắc của nam nhân, ngã lăn trên mặt đất ục ục lăn vài vòng.
Sau đó lại lăn trở về, "Cậu muốn tìm người đó, đêm nay có thể tìm thấy ở quán bar."
Dựa theo cốt truyện ban đầu, nó là như thế này
"Quán bar? Chính là......"
An Thư Lam tuy rằng đối với tối qua thực sự rất tức giận, đúng là có mấy khoảnh khắc như vậy, cô ta cũng vì động tâm trước không khí ái muội lúc đó.
Một lần nữa gặp lại nam nhân này, 98% là phẫn nộ rất nhiều, còn có 2% mong chờ nhảy nhót.
Cô ta vốn định đi về phía trước một bước, xem rõ một chút có phải hay không, hay bản thân nhận nhầm người.
Nơi sâu thẩm trong cặp mắt kia lạnh như băng lại đột nhiên lộ ra khí áp bách.
Là địch ý, khinh miệt và thiếu kiên nhẫn.
An Thư Lam giống như là con ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm, ngơ ngẩn đứng ở yên tại chỗ, không có cách nào nhúc nhích.
Thang máy "Đinh" một tiếng, Kỷ La từ từ chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tay nam nhân: "Trở về tổ thôi."
Thẩm Tiêu thu hồi ánh mắt dừng ở trên người An Thư Lam, tùy ý để móng vuốt nhỏ Kỷ La nắm tay chính mình, lẳng lặng theo cô đi vào thang máy.
"Anh hiện tại là tôi nuôi, tuyệt đối không được chạy trốn cùng người khác."
Kỷ La cảm thấy rất lo lắng khi nữ chủ cùng đại vai ác gặp gỡ tình cờ, thấy cái nút thang máy cũng không chơi, nghiêm túc dặn dò Thẩm Tiêu.
Vài sợi tóc rơi lòa xòa ở trên lông mày nam nhân, ở trước cặp đồng tử âm u kia vốn chiếu xuống bóng ma nhè nhẹ.
Chốc lát, hắn mới nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Về đến nhà, Kỷ La liền bắt đầu phát sầu.
Bởi vì đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, làm cô trở về không mua được nhiều thịt. Cô nhớ rõ vai ác chỉ ăn bò bít tết, hơn nữa sức ăn siêu lớn, một ngày muốn ăn có khi ăn luôn một thùng thịt ý chứ.
Cô thật ra thì có thể tùy tiện ăn chút tiểu hoa hoa, cải thìa để ứng phó, nhưng còn đại vai ác nói ăn ở nhà không đủ no, khả năng sẽ tự túc đi ra ngoài kiếm ăn.
Kỷ La lấy di động ra, dựa vào ký ức mông lung trong đầu, bắt đầu sờ soạng đặt cơm hộp.
Thật vất vả chọn được 99 phân bò bít tết, đang muốn tiền trả, di động lại vang lên phát ra một âm thanh lượng nhắc nhở: Hạn ngạch của bạn trong tháng này đã được sử dụng hết
Hai móng vuốt ( tay) Kỷ La cầm di động, rất nghiêm túc nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn là không thể đặt đơn thành công.
Mặc kệ cô ấn như thế nào, trên số dư đều chỉ có một loạt chữ: Tôi tưởng bạn muốn giết tôi.
Cô liếc liếc mắt một nam nhân đứng lặng lẽ trước TV, khẩn cấp gọi hệ thống: "Tiền tiền không đủ dùng làm sao bây giờ?"
Hệ thống: "Mượn đi."
Kỷ La gọi điện thoại cho An Thư Lam.
"A? Cậu không đủ tiền mua cơm? Được rồi, trước tớ cho cậu mượn một ít, nhưng mà cậu đừng lãng phí, tích góp tiền một chút đi. Nói về, cậu qua lại với bạn trai cậu, tớ hoàn toàn ủng hộ, nhưng cái nam nhân kia, cho người ta cảm giác rất kỳ quái a."
Kỷ La đồng ý sâu sắc với điều này..
An Thư Lam do dự mà nói: "Hơn nữa, cái tên bạn trai cũ biến thái của cậu...... Còn không mau cắt đứt sạch sẽ đi."
*thỏ Angola ( cưng xỉu lun ý, mọi người xem thêm trên gg nha.)
[......]
Hy có muốn nói một chút:
1. HY là edit mới nên vẫn chưa beta được và lời văn còn chưa mềm mại lắm.Nên mọi người thông cảm cho HY,mọi người thấy truyện có nhiều từ,ngữ pháp còn sai hay chưa thuận cứ cmt để Hy sửa.
2.Trong tuần này lẫn tuần sau Hy đang thi giữa kì nên bận một chút.Sau khi thi xong edit bù chứ đừng tưởng Hy drop nha và lịch đăng Hy không cố định ngày trong tuần nhưng truyện đăng 1-3c/tuần.
3. Sắp tới Hy nhận edit thêm 2 bộ nữa mọi người vào ủng hộ,góp ý truyện cho Hy nhó.
4. Truyện chỉ đăng trên Wattpad,nên ai mà có đăng đi đâu xin hãy ghi rõ nguồn, không sửa bất cứ từ mà Hy nói.
5.Cuối cùng là nhân ngày 20/10 Hy xin chúc các bạn nữ ngày càng xinh đẹp,học giỏi,tràn ngập niềm vui,gặp nhiều may mắn, đặc biệt là kiếm được nhiều tiền trong tương lai.........:)). (lời chúc của HY có vẻ nhạt nhưng mà thật lòng a)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.