Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 55: Chứng minh anh rất “uy mãnh “
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
Dương Hiểu Thố thân thể run rẩy, từ từ lùi về sau…
Ô, cô không nên đi xuống lầu!
Nếu không nhất định cô sẽ bị bọn họ chất vấn!
Dương Hiểu Thố kìm nén bực bội, chậm rãi lui về phía sau, bỗng nhiên cảm giác được phía sau truyền đến hơi thở ấm áp quen thuộc.
Đột nhiên quay đầu lại, cô cũng thở mạnh ra, “Hí… Anh… Anh cũng nghe thấy rồi?”
Cô hoảng sợ nhìn Đoan Mộc Thần, anh nhướng mày ý bảo cô theo anh lên lầu.
Dương Hiểu Thố lo sợ bất an đi theo phía sau anh, trở lại gian phòng trên lầu.
Mười ngón tay cô đan vào nhau giống như tâm tình rối ren của cô trong lúc này.
Mà Đoan Mộc Thần đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, lạnh lùng mỉm cười, thứ duy nhất có thể biểu đạt ra tâm tư anh giờ phút này chính là gân xanh nổi lên trên thái dương anh.
Dương Hiểu Thố rất may mắn, cũng thật bất hạnh thấy được…
Đoan Mộc Thần nheo lại mắt thấy bộ dáng cô xấu hổ, trong lòng chợt nổi ý muốn chọc ghẹo.
“Tiểu Thố, cô cũng nghe thấy rồi, cô đã gây ra thương tổn rất lớn đối với thanh danh cùng tôn nghiêm của tôi, cô có lời gì để nói?”
Dương Hiểu Thố cúi đầu, nhỏ giọng đáp trả, “Tôi không có lời nào để nói.”
“Không có lời nào để nói là có thể xong hết mọi chuyện?”
“Tôi… Tôi không nghĩ xong hết mọi chuyện a, không phải là tôi đã đáp ứng anh tối nay cố phối hợp kêu thật tốt đấy sao? Đã quyết định như vậy rồi, ban ngày tôi sẽ cố gắng nghiên cứu, tôi sẽ luyện tập trước mấy lần, buổi tối nhất định sẽ thành công! Tôi sẽ cố gắng kêu thật mềm yếu… Nhất định sẽ khiến tất cả mọi người biết anh “uy mãnh” đến cỡ nào… Như vậy được chưa?”
Dương Hiểu Thố mặc dù không tình nguyện nhưng không thể không cúi đầu, chẳng qua là cô rất vô dụng vừa nói vừa đỏ mặt.
“Ừ, cô phải cố gắng hết sức!”
Cô biết điều gật đầu, “Tôi sẽ…”
“Đúng rồi, Tiểu Thố, cô nói cô muốn cố gắng nghiên cứu, có thể nói rõ cô sẽ nghiên cứu cái gì không?”
“A? Cái này… Không cần anh lo, tôi có cách!”
“Cô có cách? Cách gì?”
“Ai u, nói ra anh cũng không hiểu… Thật ra tôi có một số tài liệu làm tư liệu sống, anh đừng quản nữa…”
Đoan Mộc Thần nghi hoặc nhìn cô, khóe miệng chứa đựng một tia cười nhạt, “Tiểu Thố, cô còn muốn đùa à!”
“Tôi nào dám đùa! Hừ, tại sao luôn hoài nghi tôi?”
Dương Hiểu Thố tức giận chỉ trích, chẳng lẽ anh không có nghe nói cái gì gọi là “biết sai có thể sửa” sao?
Hừ, một chút độ lượng cũng không có, đồ đàn ông hẹp hòi!
Xem ra cô chỉ có thể dùng “thành quả” để chứng minh!
Dương Hiểu Thố tàn bạo cắn cái miệng nhỏ nanh, cô quyết định —
Một là muốn “chuộc tội”, hai là muốn chứng minh ” tính chuyên nghiệp” của mình
Ô, cô không nên đi xuống lầu!
Nếu không nhất định cô sẽ bị bọn họ chất vấn!
Dương Hiểu Thố kìm nén bực bội, chậm rãi lui về phía sau, bỗng nhiên cảm giác được phía sau truyền đến hơi thở ấm áp quen thuộc.
Đột nhiên quay đầu lại, cô cũng thở mạnh ra, “Hí… Anh… Anh cũng nghe thấy rồi?”
Cô hoảng sợ nhìn Đoan Mộc Thần, anh nhướng mày ý bảo cô theo anh lên lầu.
Dương Hiểu Thố lo sợ bất an đi theo phía sau anh, trở lại gian phòng trên lầu.
Mười ngón tay cô đan vào nhau giống như tâm tình rối ren của cô trong lúc này.
Mà Đoan Mộc Thần đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, lạnh lùng mỉm cười, thứ duy nhất có thể biểu đạt ra tâm tư anh giờ phút này chính là gân xanh nổi lên trên thái dương anh.
Dương Hiểu Thố rất may mắn, cũng thật bất hạnh thấy được…
Đoan Mộc Thần nheo lại mắt thấy bộ dáng cô xấu hổ, trong lòng chợt nổi ý muốn chọc ghẹo.
“Tiểu Thố, cô cũng nghe thấy rồi, cô đã gây ra thương tổn rất lớn đối với thanh danh cùng tôn nghiêm của tôi, cô có lời gì để nói?”
Dương Hiểu Thố cúi đầu, nhỏ giọng đáp trả, “Tôi không có lời nào để nói.”
“Không có lời nào để nói là có thể xong hết mọi chuyện?”
“Tôi… Tôi không nghĩ xong hết mọi chuyện a, không phải là tôi đã đáp ứng anh tối nay cố phối hợp kêu thật tốt đấy sao? Đã quyết định như vậy rồi, ban ngày tôi sẽ cố gắng nghiên cứu, tôi sẽ luyện tập trước mấy lần, buổi tối nhất định sẽ thành công! Tôi sẽ cố gắng kêu thật mềm yếu… Nhất định sẽ khiến tất cả mọi người biết anh “uy mãnh” đến cỡ nào… Như vậy được chưa?”
Dương Hiểu Thố mặc dù không tình nguyện nhưng không thể không cúi đầu, chẳng qua là cô rất vô dụng vừa nói vừa đỏ mặt.
“Ừ, cô phải cố gắng hết sức!”
Cô biết điều gật đầu, “Tôi sẽ…”
“Đúng rồi, Tiểu Thố, cô nói cô muốn cố gắng nghiên cứu, có thể nói rõ cô sẽ nghiên cứu cái gì không?”
“A? Cái này… Không cần anh lo, tôi có cách!”
“Cô có cách? Cách gì?”
“Ai u, nói ra anh cũng không hiểu… Thật ra tôi có một số tài liệu làm tư liệu sống, anh đừng quản nữa…”
Đoan Mộc Thần nghi hoặc nhìn cô, khóe miệng chứa đựng một tia cười nhạt, “Tiểu Thố, cô còn muốn đùa à!”
“Tôi nào dám đùa! Hừ, tại sao luôn hoài nghi tôi?”
Dương Hiểu Thố tức giận chỉ trích, chẳng lẽ anh không có nghe nói cái gì gọi là “biết sai có thể sửa” sao?
Hừ, một chút độ lượng cũng không có, đồ đàn ông hẹp hòi!
Xem ra cô chỉ có thể dùng “thành quả” để chứng minh!
Dương Hiểu Thố tàn bạo cắn cái miệng nhỏ nanh, cô quyết định —
Một là muốn “chuộc tội”, hai là muốn chứng minh ” tính chuyên nghiệp” của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.