Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 72: Chuyện chỉnh người ngoài ý muốn
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
Đôi mắt đáng thương dán chặt vào hộp cơm, không cần nói cũng biết dáng vẻ Dương Hiểu Thố lúc này trông tội nghiệp đến mức nào, Đoan Mộc Thần cũng không muốn đùa nữa, anh dịu dàng đưa cho cô một hộp cơm, “Ăn đi!”
Hai mắt Dương Hiểu Thố tràn đầy những trái tim màu hồng phấn, “Ô… Cám ơn chủ nhân!”
Dương Hiểu Thố vội vàng mở hộp cơm, khóe miệng liền hiện lên một nụ cười thật to, “Wow! Tuyệt quá, là cải xanh nha! Hì hì… tôi rất thích ăn món này!”
Cô vội vàng cầm lấy đũa, bắt đầu vùi đầu ăn…
Đoan Mộc Thần ngồi bên cạnh, nhìn cô ăn uống ngấu nghiến, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, “Tiểu Thố, cô ăn chậm một chút…”
“Hả? Không sao… Tôi không bị nghẹn đâu…”
“Tôi muốn nhắc cô chú ý đến dáng vẻ mình!”
Dương Hiểu Thố cười tủm tỉm nhìn anh, nhưng trong lòng lại mắng thầm, hừ, đói gần chết còn chú ý đến dáng vẻ làm gì?!
Đoan Mộc Thần cau mày nhìn bộ dạng ăn uống thô lỗ của cô, anh mở hộp cơm của mình, thong thả ăn.
Bộ dạng quỷ chết đói của Dương Hiểu Thố so với dáng vẻ từ tốn của Đoan Mộc Thần càng làm rõ dáng vẻ không có phong cách của cô!
Thật lâu sau, khi Dương Hiểu Thố đã lưng bụng, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng có cảm giác không được tự nhiên.
“Chủ nhân… Ha ha… Dáng vẻ ăn cơm của anh rất đẹp mắt nha…”
Cô nói không sai, dáng vẻ từ tốn khi ăn uống của anh thật là hoàn mỹ!
Không phải anh cũng ăn cơm giống cô sao? Vì sao anh không ăn mạnh nuốt bạo như cô? Nếu cách anh ăn uống cũng giống như cô, đã không có hình ảnh đối lập trên…Xấu hổ! Xấu hổ quá!
Đoan Mộc Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không hề chớp làm tim cô như ngừng đập.
“A… Sao lại nhìn như vậy? Trên mặt tôi dính gì à?”
Dương Hiểu Thố đưa tay sờ sờ mặt mình, không có gì nha!
Đoan Mộc Thần vươn tay, ngón tay trỏ của anh chạm lên môi cô, “Ở đây… có một hạt cơm.”
Khuôn mặt Dương Hiểu Thố chợt đỏ ửng, cô vội vàng vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếm đi hạt cơm, nhưng không cẩn thận lại liếm lên ngón tay anh.
Oanh…
Nổ tung!
Đầu lưỡi ấm áp của cô chạm phải ngón tay anh, như có một dòng điện chạy nhanh qua cơ thể hai người, cảm giác tê dại tràn lan khắp người.
Dương Hiểu Thố sợ hãi lén nhìn anh, bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh, lòng cô lại bắt đầu cuồng loạn, như muốn nhảy ra ngoài.
Theo bản năng, Dương Hiểu Thố co người lại, cố cách xa anh càng nhiều càng tốt…
Đoan Mộc Thần trầm ngâm, hai mắt nhìn cô đăm đăm, nhẹ nhàng mở miệng, “Tiểu Thố… Cái ghế cô ngồi không có chỗ dựa lưng, cẩn thận một chút…”
“A? A a a…”
Ầm…
Kèm theo tiếng thét chói tai của Dương Hiểu Thố là hình ảnh cô ngã ngồi dưới đất…
“Ô ô ô… Đau quá nha… Sao anh không nhắc tôi sớm hơn?”
Dương Hiểu Thố nhăn mặt, lông mày cau chặt, dáng vẻ rất không hài lòng nhìn về phía Đoan Mộc Thần.
Đoan Mộc Thần kéo cô lên, ôm thật chặt vào trong ngực, trìu mến hỏi, “Tiểu Thố, đau lắm à? “
Cô gật đầu thật mạnh, “Ừ! Rất đau, rất đau!”
“Vậy sao? Để tôi xem… Ngã có bị thương không?”
Vừa nói, Đoan Mộc Thần vừa đưa tay vén làn váy mỏng bằng lụa…
“A a a a a..?! Anh đang làm gì vậy?”
“Nhìn xem cô bị thương thế nào.”
“Cái gì?!”
Dương Hiểu Thố vội vàng đưa tay ngăn bàn tay to tà ác của anh, chỗ cô bị đau là cái mông nhỏ a!
Cô khẽ nói, “Không cần nữa… Tôi hết đau rồi.”
“Nhưng cô vừa mới nói là rất đau, rất đau mà!”
“Tôi… Ô ô… Đó là lúc nãy, bây giờ hết rồi!”
Dương Hiểu Thố len lén đưa tay xoa mông, rất đau a, nhưng cô không thể thừa nhận.
Đoan Mộc Thần cười nhạt một tiếng, bàn tay to giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, cả người anh dựa sát vào cô, “Tiểu Thố, hết đau thật à?”
“Ừ… hết rồi, hết đau rồi…”
“Tiểu Thố, không cho cô nói dối, nghe giọng cô cũng biết cô còn rất đau…, tôi cũng rất đau lòng, có biết không?”
Dương Hiểu Thố cả người run bắn, lời nói của anh nghe thật mập mờ, thật mờ ám…
“Cái kia… Anh có thể bỏ tay ra không… Dựa vào gần như vậy, rất nóng nha!”
Dương Hiểu Thố vuốt tóc liên tục, cố gắng tránh hơi thở nóng bỏng của anh đang phà vào cổ mình.
Đoan Mộc Thần vẫn không chịu buông tha cho cô, đôi bàn tay tà ác không ngừng hoạt động, môi mỏng cũng phun ra lời tà nịnh, “Tiểu Thố, để cho chủ nhân xem cô bị thương thế nào…”
“Oa oa… Không…”
Dương Hiểu Thố thét chói tai nhưng ngăn cản không nổi sự xâm nhập của anh, lòng bàn tay luồn vào trong váy cô, chậm rãi bò lên trên, chạm đến cặp mông tròn trịa, nhỏ nanh của cô.
“A… Không cho nhìn!”
Dương Hiểu Thố lúng túng gần khóc đến nơi, cô nhớ ra hôm nay mình mặc cái quần lót có hình hoạt hình… Anh nhìn thấy sẽ chê cười cô mất!
Đoan Mộc Thần híp đôi mắt phượng, trong mắt lóe lên tia rung động, khóe môi cong lên, “Tiểu Thố, đừng thẹn thùng, hiện giờ cô đã là vị hôn thê của tôi rồi, tôi phải quan tâm đến cô chứ!”
Hả?! Dù là vị hôn thê cũng không thể tùy tiện cho anh nhìn vào chỗ kín a!
Bàn tay to của Đoan MộcThần chậm rãi vuốt ve người cô, trong chớp mắt váy của cô đã muốn bị vén lên…
“Ai da… Không cho nhìn nữa…”
Nhưng khi Tiểu Thố kịp phản ứng… thì đã chậm…
Hai mắt Dương Hiểu Thố tràn đầy những trái tim màu hồng phấn, “Ô… Cám ơn chủ nhân!”
Dương Hiểu Thố vội vàng mở hộp cơm, khóe miệng liền hiện lên một nụ cười thật to, “Wow! Tuyệt quá, là cải xanh nha! Hì hì… tôi rất thích ăn món này!”
Cô vội vàng cầm lấy đũa, bắt đầu vùi đầu ăn…
Đoan Mộc Thần ngồi bên cạnh, nhìn cô ăn uống ngấu nghiến, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, “Tiểu Thố, cô ăn chậm một chút…”
“Hả? Không sao… Tôi không bị nghẹn đâu…”
“Tôi muốn nhắc cô chú ý đến dáng vẻ mình!”
Dương Hiểu Thố cười tủm tỉm nhìn anh, nhưng trong lòng lại mắng thầm, hừ, đói gần chết còn chú ý đến dáng vẻ làm gì?!
Đoan Mộc Thần cau mày nhìn bộ dạng ăn uống thô lỗ của cô, anh mở hộp cơm của mình, thong thả ăn.
Bộ dạng quỷ chết đói của Dương Hiểu Thố so với dáng vẻ từ tốn của Đoan Mộc Thần càng làm rõ dáng vẻ không có phong cách của cô!
Thật lâu sau, khi Dương Hiểu Thố đã lưng bụng, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng có cảm giác không được tự nhiên.
“Chủ nhân… Ha ha… Dáng vẻ ăn cơm của anh rất đẹp mắt nha…”
Cô nói không sai, dáng vẻ từ tốn khi ăn uống của anh thật là hoàn mỹ!
Không phải anh cũng ăn cơm giống cô sao? Vì sao anh không ăn mạnh nuốt bạo như cô? Nếu cách anh ăn uống cũng giống như cô, đã không có hình ảnh đối lập trên…Xấu hổ! Xấu hổ quá!
Đoan Mộc Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không hề chớp làm tim cô như ngừng đập.
“A… Sao lại nhìn như vậy? Trên mặt tôi dính gì à?”
Dương Hiểu Thố đưa tay sờ sờ mặt mình, không có gì nha!
Đoan Mộc Thần vươn tay, ngón tay trỏ của anh chạm lên môi cô, “Ở đây… có một hạt cơm.”
Khuôn mặt Dương Hiểu Thố chợt đỏ ửng, cô vội vàng vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếm đi hạt cơm, nhưng không cẩn thận lại liếm lên ngón tay anh.
Oanh…
Nổ tung!
Đầu lưỡi ấm áp của cô chạm phải ngón tay anh, như có một dòng điện chạy nhanh qua cơ thể hai người, cảm giác tê dại tràn lan khắp người.
Dương Hiểu Thố sợ hãi lén nhìn anh, bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh, lòng cô lại bắt đầu cuồng loạn, như muốn nhảy ra ngoài.
Theo bản năng, Dương Hiểu Thố co người lại, cố cách xa anh càng nhiều càng tốt…
Đoan Mộc Thần trầm ngâm, hai mắt nhìn cô đăm đăm, nhẹ nhàng mở miệng, “Tiểu Thố… Cái ghế cô ngồi không có chỗ dựa lưng, cẩn thận một chút…”
“A? A a a…”
Ầm…
Kèm theo tiếng thét chói tai của Dương Hiểu Thố là hình ảnh cô ngã ngồi dưới đất…
“Ô ô ô… Đau quá nha… Sao anh không nhắc tôi sớm hơn?”
Dương Hiểu Thố nhăn mặt, lông mày cau chặt, dáng vẻ rất không hài lòng nhìn về phía Đoan Mộc Thần.
Đoan Mộc Thần kéo cô lên, ôm thật chặt vào trong ngực, trìu mến hỏi, “Tiểu Thố, đau lắm à? “
Cô gật đầu thật mạnh, “Ừ! Rất đau, rất đau!”
“Vậy sao? Để tôi xem… Ngã có bị thương không?”
Vừa nói, Đoan Mộc Thần vừa đưa tay vén làn váy mỏng bằng lụa…
“A a a a a..?! Anh đang làm gì vậy?”
“Nhìn xem cô bị thương thế nào.”
“Cái gì?!”
Dương Hiểu Thố vội vàng đưa tay ngăn bàn tay to tà ác của anh, chỗ cô bị đau là cái mông nhỏ a!
Cô khẽ nói, “Không cần nữa… Tôi hết đau rồi.”
“Nhưng cô vừa mới nói là rất đau, rất đau mà!”
“Tôi… Ô ô… Đó là lúc nãy, bây giờ hết rồi!”
Dương Hiểu Thố len lén đưa tay xoa mông, rất đau a, nhưng cô không thể thừa nhận.
Đoan Mộc Thần cười nhạt một tiếng, bàn tay to giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, cả người anh dựa sát vào cô, “Tiểu Thố, hết đau thật à?”
“Ừ… hết rồi, hết đau rồi…”
“Tiểu Thố, không cho cô nói dối, nghe giọng cô cũng biết cô còn rất đau…, tôi cũng rất đau lòng, có biết không?”
Dương Hiểu Thố cả người run bắn, lời nói của anh nghe thật mập mờ, thật mờ ám…
“Cái kia… Anh có thể bỏ tay ra không… Dựa vào gần như vậy, rất nóng nha!”
Dương Hiểu Thố vuốt tóc liên tục, cố gắng tránh hơi thở nóng bỏng của anh đang phà vào cổ mình.
Đoan Mộc Thần vẫn không chịu buông tha cho cô, đôi bàn tay tà ác không ngừng hoạt động, môi mỏng cũng phun ra lời tà nịnh, “Tiểu Thố, để cho chủ nhân xem cô bị thương thế nào…”
“Oa oa… Không…”
Dương Hiểu Thố thét chói tai nhưng ngăn cản không nổi sự xâm nhập của anh, lòng bàn tay luồn vào trong váy cô, chậm rãi bò lên trên, chạm đến cặp mông tròn trịa, nhỏ nanh của cô.
“A… Không cho nhìn!”
Dương Hiểu Thố lúng túng gần khóc đến nơi, cô nhớ ra hôm nay mình mặc cái quần lót có hình hoạt hình… Anh nhìn thấy sẽ chê cười cô mất!
Đoan Mộc Thần híp đôi mắt phượng, trong mắt lóe lên tia rung động, khóe môi cong lên, “Tiểu Thố, đừng thẹn thùng, hiện giờ cô đã là vị hôn thê của tôi rồi, tôi phải quan tâm đến cô chứ!”
Hả?! Dù là vị hôn thê cũng không thể tùy tiện cho anh nhìn vào chỗ kín a!
Bàn tay to của Đoan MộcThần chậm rãi vuốt ve người cô, trong chớp mắt váy của cô đã muốn bị vén lên…
“Ai da… Không cho nhìn nữa…”
Nhưng khi Tiểu Thố kịp phản ứng… thì đã chậm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.