Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 74: Chuyện “tà ác” liên tiếp xảy ra
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
“Không thích?” Đoan Mộc Thần cau mày, rất ít khi thấy cô tỏ thái độ giận dữ như vậy, hơn nữa anh cũng không thấy cái vương miện này có chỗ nào không hoàn mỹ.
Tuy nhiên, nếu Tiểu Thố đã “tùy hứng” xen vào như vậy, xem như anh lại thêm một lần nữa thu phục cô thôi.
“Tiểu Thố, cô thấy nó có khuyết điểm ở chỗ nào?”
Dương Hiểu Thố cùng đường, đành phải nói ra lời trái lương tâm, “Kim cương nhỏ quá! Tôi muốn loại thật lớn cơ…! Muốn loại đẹp nhất ấy!”
Đoan Mộc Thần ra vẻ suy tư, “Ừ… Được rồi, tôi sẽ cho người đi đổi lại. Dùng viên kim cương cực kỳ lớn, được không?”
“Ừ, tốt…”
Dương Hiểu Thố đau lòng nhìn anh cất cái vương miện có đính kim cương vào hộp trang sức, sau đó đậy nắp hộp lại…
Aiz, cô thật không nỡ nha!
Nhưng hình như giờ cô có đổi ý cũng không kịp rồi…
Ô ô ô…
Thật sự là bi thống nha! (bi thống = bi thương và thống khổ)
Dương Hiểu Thố bởi vì “nói dối” mà mất đi cái vương miện có đính kim cương, mặt cô đen lại, đưa tay chùi miệng tỏ vẻ rất không hài lòng.
Đoan Mộc Thần lại ân cần hỏi, “Tiểu Thố, cô bị sao vậy? Hình như cô có tâm sự à?”
“Không có gì…”
“Không có gì sao lại vểnh cái miệng nhỏ nanh lên?”
“Nói anh cũng không hiểu…”
Giọng điệu Dương Hiểu Thố đầy vẻ đau thương, rất có mùi vị của một oán phụ chốn khuê phòng.
Đôi mắt phượng của Đoan Mộc Thần lộ vẻ kích động, bắn ra những tia sáng tà mị, âm thanh trầm thấp mê hoặc như lượn lờ trong gió, “Tiểu Thố, nghe giọng cô hình như… Có chút oán hận nha! Không phải vì hành động lúc nãy của tôi làm cô thất vọng chứ?”
“Hả??? Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Sao tôi lại thất vọng chứ?”
Gương mặt Dương Hiểu Thố thoáng cái biến thành quả táo hồng, cô sẽ không thừa nhận đâu!
Dương Hiểu Thố cô tuy có một đống khuyết điểm, nhưng cũng có một ưu điểm cực kỳ lớn – chuyện mất mặt cô quyết không chịu thừa nhận!
Cô không ngốc. Có ý nghĩ kỳ quái với một người đã rất mất thể diện, nếu để cho anh biết, cô sẽ sống không nổi!
“Tiểu Thố, cô không thừa nhận cũng không sao, tôi biết trong lòng cô vẫn còn tiếc cái vương miện kia, có đúng không?”
Cái gì?
Anh biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Dương Hiểu Thố ngốc nghếch liền cảm thấy rất hào hứng, trong đôi mắt tròn trịa lộ vẻ ngưỡng mộ, “Chủ nhân, người thật là lợi hại nha!”
“Yên tâm đi, Tiểu Thố, hai chuyện này tôi đều làm cô hài lòng.”
“Hả?”
Hình như có gì đó không đúng?
Không đúng ở chỗ nào ta?
Vương miện còn có… Hôn?!
Hả?!
Thực sự rất đáng sợ!
Dương Hiểu Thố đảo mắt, không được, cô không thể để cho anh hôn…
Bởi vì, bởi vì cô có dự cảm… Nụ hôn của anh nhất định sẽ làm cho cô mê đắm… Sau khi mê đắm sẽ là vui sướng ngất ngây, rồi sau đó sẽ trở nên háo sắc, càng háo sắc càng nghĩ nhiều đến anh, càng nghĩ đến anh thì mỗi đêm sẽ phải làm *, nói không chừng sẽ có một đêm cô không tự chủ được đè anh ra… Sua đó liền làm những chuyện muốn làm với anh…
A a a… Cô cảm thấy quá thẹn rồi!
Cô không nên làm ra loại chuyện “bạihoại phong tục” này!
Nhưng mà… Tại sao anh như vậy lại làm cho cô muốn động tay?
Gần đây càng ngày càng rõ ràng nha, mỗi lần anh dựa vào gần cô một chút, cô liền có ý nghĩ kỳ quái, mắc cỡ chết người…
Ai u, vấn đề phiền toái rồi đây, thật ra thì thỉnh thoảng cô cũng muốn cùng anh thử nhìn một chút…
Khoan!
Dừng lại, dừng lại!
Dương Hiểu Thố dùng sức lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, ra vẻ rất lý trí nói, “Khụ khụ, cái kia… Cái kia…”
Hỏng bét, rốt cuộc cô đang định nói cái gì? Cô nên nói cái gì đây?
Dương Hiểu Thố ấp a ấp úng hồi lâu cũng không biết nên nói gì, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích…
Đoan Mộc Thần lôi kéo Dương Hiểu Thố đang cười khúc khích tiếp tục đi chuẩn bị mục tiếp theo của hôn lễ, thời gian tổ chức hôn lễ càng lúc càng đến gần, càng lúc càng gấp…
Đêm khuya, không gian tĩnh lặng.
Dương Hiểu Thố mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không chút buồn ngủ.
Cô co người, đem chiếc chăn mềm quấn quanh thân thể, ở trong chăn lăn qua lăn lại.
“Ô ô ô, ngủ không được… Thật khẩn trương nha…”
Cô ngồi bật dậy, ôm lấy gối ôm, vung quả đấm nhỏ vào nó.
“Aiz, sao mình không ngủ được thế này? Rõ ràng vừa rồi mới đếm cừu, đếm đến 1000 con, chẳng lẽ còn không đủ… Aiz…”
Dương Hiểu Thố than thở oán trách, cô thò cái đầu nhỏ ra, liếc nhìn về phía phòng của Đoan Mộc Thần.
“A? Hình như anh ta cũng không ngủ được?”
Dương Hiểu Thố mừng rỡ, cuối cùng, trong đêm khuya cô cũng tìm được một người “đồng bệnh tương liên” rồi!
Không chút suy nghĩ, Dương Hiểu Thố tung chăn, liền đẩy cửa ra.
Cô vừa mới xuất hiện liền bị Đoan Mộc Thần phát hiện, anh ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm màu lam nhìn cô…
Mái tóc lộn xộn, quần ngủ trẻ con để lộ đôi chân trần…
Đôi chân trần nhỏ nanh của cô khiến người khác nổi lên dục vọng khó kìm nén!
Tuy nhiên, nếu Tiểu Thố đã “tùy hứng” xen vào như vậy, xem như anh lại thêm một lần nữa thu phục cô thôi.
“Tiểu Thố, cô thấy nó có khuyết điểm ở chỗ nào?”
Dương Hiểu Thố cùng đường, đành phải nói ra lời trái lương tâm, “Kim cương nhỏ quá! Tôi muốn loại thật lớn cơ…! Muốn loại đẹp nhất ấy!”
Đoan Mộc Thần ra vẻ suy tư, “Ừ… Được rồi, tôi sẽ cho người đi đổi lại. Dùng viên kim cương cực kỳ lớn, được không?”
“Ừ, tốt…”
Dương Hiểu Thố đau lòng nhìn anh cất cái vương miện có đính kim cương vào hộp trang sức, sau đó đậy nắp hộp lại…
Aiz, cô thật không nỡ nha!
Nhưng hình như giờ cô có đổi ý cũng không kịp rồi…
Ô ô ô…
Thật sự là bi thống nha! (bi thống = bi thương và thống khổ)
Dương Hiểu Thố bởi vì “nói dối” mà mất đi cái vương miện có đính kim cương, mặt cô đen lại, đưa tay chùi miệng tỏ vẻ rất không hài lòng.
Đoan Mộc Thần lại ân cần hỏi, “Tiểu Thố, cô bị sao vậy? Hình như cô có tâm sự à?”
“Không có gì…”
“Không có gì sao lại vểnh cái miệng nhỏ nanh lên?”
“Nói anh cũng không hiểu…”
Giọng điệu Dương Hiểu Thố đầy vẻ đau thương, rất có mùi vị của một oán phụ chốn khuê phòng.
Đôi mắt phượng của Đoan Mộc Thần lộ vẻ kích động, bắn ra những tia sáng tà mị, âm thanh trầm thấp mê hoặc như lượn lờ trong gió, “Tiểu Thố, nghe giọng cô hình như… Có chút oán hận nha! Không phải vì hành động lúc nãy của tôi làm cô thất vọng chứ?”
“Hả??? Anh nói bậy bạ cái gì vậy? Sao tôi lại thất vọng chứ?”
Gương mặt Dương Hiểu Thố thoáng cái biến thành quả táo hồng, cô sẽ không thừa nhận đâu!
Dương Hiểu Thố cô tuy có một đống khuyết điểm, nhưng cũng có một ưu điểm cực kỳ lớn – chuyện mất mặt cô quyết không chịu thừa nhận!
Cô không ngốc. Có ý nghĩ kỳ quái với một người đã rất mất thể diện, nếu để cho anh biết, cô sẽ sống không nổi!
“Tiểu Thố, cô không thừa nhận cũng không sao, tôi biết trong lòng cô vẫn còn tiếc cái vương miện kia, có đúng không?”
Cái gì?
Anh biết đọc suy nghĩ của người khác sao?
Dương Hiểu Thố ngốc nghếch liền cảm thấy rất hào hứng, trong đôi mắt tròn trịa lộ vẻ ngưỡng mộ, “Chủ nhân, người thật là lợi hại nha!”
“Yên tâm đi, Tiểu Thố, hai chuyện này tôi đều làm cô hài lòng.”
“Hả?”
Hình như có gì đó không đúng?
Không đúng ở chỗ nào ta?
Vương miện còn có… Hôn?!
Hả?!
Thực sự rất đáng sợ!
Dương Hiểu Thố đảo mắt, không được, cô không thể để cho anh hôn…
Bởi vì, bởi vì cô có dự cảm… Nụ hôn của anh nhất định sẽ làm cho cô mê đắm… Sau khi mê đắm sẽ là vui sướng ngất ngây, rồi sau đó sẽ trở nên háo sắc, càng háo sắc càng nghĩ nhiều đến anh, càng nghĩ đến anh thì mỗi đêm sẽ phải làm *, nói không chừng sẽ có một đêm cô không tự chủ được đè anh ra… Sua đó liền làm những chuyện muốn làm với anh…
A a a… Cô cảm thấy quá thẹn rồi!
Cô không nên làm ra loại chuyện “bạihoại phong tục” này!
Nhưng mà… Tại sao anh như vậy lại làm cho cô muốn động tay?
Gần đây càng ngày càng rõ ràng nha, mỗi lần anh dựa vào gần cô một chút, cô liền có ý nghĩ kỳ quái, mắc cỡ chết người…
Ai u, vấn đề phiền toái rồi đây, thật ra thì thỉnh thoảng cô cũng muốn cùng anh thử nhìn một chút…
Khoan!
Dừng lại, dừng lại!
Dương Hiểu Thố dùng sức lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, ra vẻ rất lý trí nói, “Khụ khụ, cái kia… Cái kia…”
Hỏng bét, rốt cuộc cô đang định nói cái gì? Cô nên nói cái gì đây?
Dương Hiểu Thố ấp a ấp úng hồi lâu cũng không biết nên nói gì, bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là cười khúc khích…
Đoan Mộc Thần lôi kéo Dương Hiểu Thố đang cười khúc khích tiếp tục đi chuẩn bị mục tiếp theo của hôn lễ, thời gian tổ chức hôn lễ càng lúc càng đến gần, càng lúc càng gấp…
Đêm khuya, không gian tĩnh lặng.
Dương Hiểu Thố mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, không chút buồn ngủ.
Cô co người, đem chiếc chăn mềm quấn quanh thân thể, ở trong chăn lăn qua lăn lại.
“Ô ô ô, ngủ không được… Thật khẩn trương nha…”
Cô ngồi bật dậy, ôm lấy gối ôm, vung quả đấm nhỏ vào nó.
“Aiz, sao mình không ngủ được thế này? Rõ ràng vừa rồi mới đếm cừu, đếm đến 1000 con, chẳng lẽ còn không đủ… Aiz…”
Dương Hiểu Thố than thở oán trách, cô thò cái đầu nhỏ ra, liếc nhìn về phía phòng của Đoan Mộc Thần.
“A? Hình như anh ta cũng không ngủ được?”
Dương Hiểu Thố mừng rỡ, cuối cùng, trong đêm khuya cô cũng tìm được một người “đồng bệnh tương liên” rồi!
Không chút suy nghĩ, Dương Hiểu Thố tung chăn, liền đẩy cửa ra.
Cô vừa mới xuất hiện liền bị Đoan Mộc Thần phát hiện, anh ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm màu lam nhìn cô…
Mái tóc lộn xộn, quần ngủ trẻ con để lộ đôi chân trần…
Đôi chân trần nhỏ nanh của cô khiến người khác nổi lên dục vọng khó kìm nén!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.