Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 65: Điểm tâm nhỏ ấm áp
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
Cô vội vàng nói sang chuyện khác “Đúng rồi Tiểu Hàng, lát nữa con có phải ra ngoài không?”
“Có, azzz, mẹ, con không muốn đi, con muốn ở nhà chơi điện tử!”
“Tiểu Hàng ngoan, không thể chơi điện tử suốt, sẽ hại mắt nha! Đi chơi có cha, còn có các ông, hít thở không khí thiên nhiên đối với thân thể mới có lợi, biết không?”
“Dạ biết! Mẹ, mẹ không đi cùng con sao?”
Dương Hiểu Thố gãi gãi đầu, “Ách…”
Cô muốn đi a, nhưng mà nãy giờ không có ai mời cô!
Cô không thể làm gì khác hơn là nói dối Tiểu Hàng, “Hôm nay mẹ có chuyện quan trọng, không thể đi.”
” Chuyện quan trọng gì?”
“Cái này… Cái này trẻ con không hiểu, con ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi ra ngoài chơi cho vui, được không?”
“Được rồi, mẹ, con sẽ hái hoa dại thơm thơm về cho mẹ!”
“Ừ, Tiểu Hàng tốt nhất, mẹ thích lắm!”
Tiểu Hàng vươn cánh tay ôm Dương Hiểu Thố, sau đó bắt đầu sắp xếp lại đồ dùng của mình, chuẩn bị đi ra ngoài!
Mặc dù Dương Hiểu Thố hồ đồ, nhưng đối với con trai không thể sơ sót, cô nhanh nhẹn cầm lấy chai nước đưa cho Tiểu Hàng “Tiểu Hàng, nhớ đem theo chai nước, mẹ rót đầy nước sôi rồi, nhớ uống nhiều một chút để bổ sung sức lực!”
“Dạ! Cám ơn mẹ.”
“Hì hì, đừng khách khí.”
Giúp Tiểu Hàng đeo ba lô nhỏ trên lưng, đưa con xuống lầu, Dương Hiểu Thố hít một hơi, hô thật to “Ai u, tất cả đều đi hết…”
Dương Hiểu Thố bắt đầu đi loanh quanh, ở trong nhà lớn như thế, rất nhàm chán!
Cô quay về phòng mình, ầm một tiếng đem mình ném vào giường lớn, bắp chân không ngừng đá, bộ dáng một cô bé làm nũng.
“Azzzzz… Rất nhàm chán rất nhàm chán…”
“Tiểu Thố…”
Di?!
Nghe nhầm sao?
Tại sao có giọng của chủ nhân ở đây? Không phải anh đi ra ngoài sao?
Dương Hiểu Thố chồm dậy, quả nhiên nhìn thấy Đoan Mộc Thần!
“Sao anh lại quay về?”
Anh nhún vai một cái “Tôi không có đi, tôi chỉ đưa mọi người đến nơi hẹn thôi.”
“Hmm?”
Dương Hiểu Thố nhìn không ra!
“Vậy… điểm tâm kia đóng gói mang đi?”
Đó là cô khổ cực làm nha, ô ô ô, anh chỉ ăn có một nửa…
Đoan Mộc Thần nhướn mày, “Cô còn nhớ điểm tâm khó ăn mà cô làm à?”
Dương Hiểu Thố buồn rầu cúi mặt, “Rất khó ăn sao?”
“Rất khó ăn.” Anh phê bình không chút lưu tình.
Lòng tự ái của Dương Hiểu Thố bị xúc phạm, cô chu cái miệng nhỏ nanh oán trách, “Cái gì, anh xấu lắm! Người ta cố ý sáng sớm thức dậy vì anh làm, vốn nghĩ báo đáp anh đã chăm sóc tôi lúc tôi ngã bệnh… Cho dù tôi làm rất khó ăn, anh cũng phải biểu đạt tế nhị một chút a, tại sao có thể nói thẳng như vậy?! Ô ô ô… Ghét anh quá!”
Dương Hiểu Thố ủy khuất muốn khóc, hừ, lần đầu tiên trong đời muốn lấy lòng người khác, vậy mà bị anh phê bình thật thảm, ô ô, ghê tởm!
Dương Hiểu Thố rầu rĩ nổi giận, quay đầu không thèm liếc anh một cái.
“Tiểu Thố?”
Không để ý tới anh.
“Tiểu Thố?”
Không để ý tới, chính là không để ý tới!
Nhìn Tiểu Thố nổi giận trước mắt, Đoan Mộc Thần nhướn mày, vươn tay phải giấu ở phía sau ra, đưa cho cô một hộp giữ ấm.
“Tiểu Thố, điểm tâm bảo bối của cô ở đây.”
“Cái gì?”
Cô ngơ ngác cầm hộp giữ ấm, vừa mở ra nhìn, quả nhiên!
“Cái này không phải là cầm đi chơi sao?”
Đoan Mộc Thần khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Đây không phải là cô cố ý làm cho tôi ăn sao? Làm sao có thể tùy tiện đem cho người khác ăn?”
“Nhưng mà… Nhưng mà anh không thích…”
Dương Hiểu Thố nói xong, trong ánh mắt còn mang theo vẻ ai oán nhưng không dám để lộ ra, quả thực giống bộ dáng người bị khi dễ.
Đoan Mộc Thần thở dài một hơi, “Không thích cũng phải ăn a. Cô cũng phê bình tôi rồi, không phải sao?”
“Hả? Anh chịu ăn?”
Đoan Mộc Thần vì muốn chứng minh tấm lòng của mình liền cầm lấy một miếng điểm tâm đưa vào miệng, thấy vậy trong lòng Dương Hiểu Thố vui mừng khôn xiết…
Cô cười khúc khích, sau đó mới hỏi với ý không tốt, “Cái kia… Chủ nhân, tại sao anh lại làm như vậy a?”
“Tôi không ăn, nhất định cô sẽ gào khóc? Hoặc là nổi giận?”
“Ách… Người ta nào có hung dữ như vậy a?”
“Không hung dữ? Cũng đúng, cô có Tiểu Hàng làm trợ thủ, dựa vào thân tình cũng có thể thành công.”
Đoan Mộc Thần hiển nhiên muốn nói chuyện Tiểu Hàng ép anh ăn điểm tâm!
Dương Hiểu Thố mặt đỏ bừng, thì ra lúc cô cùng Tiểu Hàng động viên nhau đã bị anh nhìn thấy!
Đoan Mộc Thần hạ mắt, bỏ qua vẻ thẹn thùng của cô, nói có vẻ nghiêm túc, “Tiểu Thố, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô…”
“Có, azzz, mẹ, con không muốn đi, con muốn ở nhà chơi điện tử!”
“Tiểu Hàng ngoan, không thể chơi điện tử suốt, sẽ hại mắt nha! Đi chơi có cha, còn có các ông, hít thở không khí thiên nhiên đối với thân thể mới có lợi, biết không?”
“Dạ biết! Mẹ, mẹ không đi cùng con sao?”
Dương Hiểu Thố gãi gãi đầu, “Ách…”
Cô muốn đi a, nhưng mà nãy giờ không có ai mời cô!
Cô không thể làm gì khác hơn là nói dối Tiểu Hàng, “Hôm nay mẹ có chuyện quan trọng, không thể đi.”
” Chuyện quan trọng gì?”
“Cái này… Cái này trẻ con không hiểu, con ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi ra ngoài chơi cho vui, được không?”
“Được rồi, mẹ, con sẽ hái hoa dại thơm thơm về cho mẹ!”
“Ừ, Tiểu Hàng tốt nhất, mẹ thích lắm!”
Tiểu Hàng vươn cánh tay ôm Dương Hiểu Thố, sau đó bắt đầu sắp xếp lại đồ dùng của mình, chuẩn bị đi ra ngoài!
Mặc dù Dương Hiểu Thố hồ đồ, nhưng đối với con trai không thể sơ sót, cô nhanh nhẹn cầm lấy chai nước đưa cho Tiểu Hàng “Tiểu Hàng, nhớ đem theo chai nước, mẹ rót đầy nước sôi rồi, nhớ uống nhiều một chút để bổ sung sức lực!”
“Dạ! Cám ơn mẹ.”
“Hì hì, đừng khách khí.”
Giúp Tiểu Hàng đeo ba lô nhỏ trên lưng, đưa con xuống lầu, Dương Hiểu Thố hít một hơi, hô thật to “Ai u, tất cả đều đi hết…”
Dương Hiểu Thố bắt đầu đi loanh quanh, ở trong nhà lớn như thế, rất nhàm chán!
Cô quay về phòng mình, ầm một tiếng đem mình ném vào giường lớn, bắp chân không ngừng đá, bộ dáng một cô bé làm nũng.
“Azzzzz… Rất nhàm chán rất nhàm chán…”
“Tiểu Thố…”
Di?!
Nghe nhầm sao?
Tại sao có giọng của chủ nhân ở đây? Không phải anh đi ra ngoài sao?
Dương Hiểu Thố chồm dậy, quả nhiên nhìn thấy Đoan Mộc Thần!
“Sao anh lại quay về?”
Anh nhún vai một cái “Tôi không có đi, tôi chỉ đưa mọi người đến nơi hẹn thôi.”
“Hmm?”
Dương Hiểu Thố nhìn không ra!
“Vậy… điểm tâm kia đóng gói mang đi?”
Đó là cô khổ cực làm nha, ô ô ô, anh chỉ ăn có một nửa…
Đoan Mộc Thần nhướn mày, “Cô còn nhớ điểm tâm khó ăn mà cô làm à?”
Dương Hiểu Thố buồn rầu cúi mặt, “Rất khó ăn sao?”
“Rất khó ăn.” Anh phê bình không chút lưu tình.
Lòng tự ái của Dương Hiểu Thố bị xúc phạm, cô chu cái miệng nhỏ nanh oán trách, “Cái gì, anh xấu lắm! Người ta cố ý sáng sớm thức dậy vì anh làm, vốn nghĩ báo đáp anh đã chăm sóc tôi lúc tôi ngã bệnh… Cho dù tôi làm rất khó ăn, anh cũng phải biểu đạt tế nhị một chút a, tại sao có thể nói thẳng như vậy?! Ô ô ô… Ghét anh quá!”
Dương Hiểu Thố ủy khuất muốn khóc, hừ, lần đầu tiên trong đời muốn lấy lòng người khác, vậy mà bị anh phê bình thật thảm, ô ô, ghê tởm!
Dương Hiểu Thố rầu rĩ nổi giận, quay đầu không thèm liếc anh một cái.
“Tiểu Thố?”
Không để ý tới anh.
“Tiểu Thố?”
Không để ý tới, chính là không để ý tới!
Nhìn Tiểu Thố nổi giận trước mắt, Đoan Mộc Thần nhướn mày, vươn tay phải giấu ở phía sau ra, đưa cho cô một hộp giữ ấm.
“Tiểu Thố, điểm tâm bảo bối của cô ở đây.”
“Cái gì?”
Cô ngơ ngác cầm hộp giữ ấm, vừa mở ra nhìn, quả nhiên!
“Cái này không phải là cầm đi chơi sao?”
Đoan Mộc Thần khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Đây không phải là cô cố ý làm cho tôi ăn sao? Làm sao có thể tùy tiện đem cho người khác ăn?”
“Nhưng mà… Nhưng mà anh không thích…”
Dương Hiểu Thố nói xong, trong ánh mắt còn mang theo vẻ ai oán nhưng không dám để lộ ra, quả thực giống bộ dáng người bị khi dễ.
Đoan Mộc Thần thở dài một hơi, “Không thích cũng phải ăn a. Cô cũng phê bình tôi rồi, không phải sao?”
“Hả? Anh chịu ăn?”
Đoan Mộc Thần vì muốn chứng minh tấm lòng của mình liền cầm lấy một miếng điểm tâm đưa vào miệng, thấy vậy trong lòng Dương Hiểu Thố vui mừng khôn xiết…
Cô cười khúc khích, sau đó mới hỏi với ý không tốt, “Cái kia… Chủ nhân, tại sao anh lại làm như vậy a?”
“Tôi không ăn, nhất định cô sẽ gào khóc? Hoặc là nổi giận?”
“Ách… Người ta nào có hung dữ như vậy a?”
“Không hung dữ? Cũng đúng, cô có Tiểu Hàng làm trợ thủ, dựa vào thân tình cũng có thể thành công.”
Đoan Mộc Thần hiển nhiên muốn nói chuyện Tiểu Hàng ép anh ăn điểm tâm!
Dương Hiểu Thố mặt đỏ bừng, thì ra lúc cô cùng Tiểu Hàng động viên nhau đã bị anh nhìn thấy!
Đoan Mộc Thần hạ mắt, bỏ qua vẻ thẹn thùng của cô, nói có vẻ nghiêm túc, “Tiểu Thố, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.