Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 53: Dùng súng thật đạn thật diễn xuất?
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
“Chủ nhân, nếu nói dùng súng thật đạn thật diễn xuất vậy là bảo tôi phối âm một lần nữa à?! Có phải như vậy hay không?”
“Cô cảm thấy thế nào?”
Dương Hiểu Thố tim đập loạn thình thịch, dường như không phải là ý này nha!
Nhưng mà… Cô cũng không thể vì chuộc tội mà đem thân mình cùng anh làm thật?
Dương Hiểu Thố trái nghĩ phải nghĩ, cuối cùng vẫn là chọn lựa cách cũ, cô nắm ống tay áo Đoan Mộc Thần, lắc lắc cánh tay anh, cầu khẩn “Chủ nhân… Tôi sẽ biết điều phối hợp một chút, lúc này nhất định tôi sẽ kêu thật tốt… Nhất định sẽ làm cho anh lấy lại danh dự!”
Đoan Mộc Thần liếc mắt một cái, đoán được ra cô đang cẩn thận đề phòng!
“Tiểu Thố, mới vừa rồi là cô nói một mình cô không nắm chắc cơ hội, lần này tôi muốn đích thân động thủ!”
Ô! Động thủ?
Ô ô… Quả nhiên anh đối với cô “hạ thủ” rồi!
Ô ô ô… Đại Dã Lang muốn bộc phát!
Dương Hiểu Thố thê thảm cầu khẩn, “Chủ nhân… Không nên… Tôi thật không thể… Cùng lắm tôi sẽ cố gắng phối âm một lần nữa! Nếu không…”
“Nếu không cô định như thế nào?”
Dương Hiểu Thố đấm ngực dậm chân, bộ dáng thấy chết không sờn, cô quơ quả đấm nhỏ, lớn tiếng uy hiếp anh, “Nếu không tôi liền khóc cho anh xem!”
Khóe miệng Đoan Mộc Thần giương lên, cái này gọi là uy hiếp của cô sao?!
Anh không nhịn được khẽ cười, quả nhiên cô rất thú vị, thật sự đùa rất vui a!
Nhìn bộ dạng cô thật sự chuẩn bị khóc lớn, Đoan Mộc Thần thu hồi nụ cười hài hước, ra vẻ nghiêm túc, “Tiểu Thố, tôi cho cô thêm một cơ hội chuộc tội, cố gắng phối âm cho tốt, biết không?”
“Biết biết… Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng… Tốt nhất anh nên đeo máy trợ thính… Như vậy tôi sẽ thoải mái làm việc.”
Đối với Dương Hiểu Thố được voi đòi tiên, Đoan Mộc Thần nhất quyết từ chối yêu cầu của cô, “Không thể! Tôi đâu phải người ngu mà muốn tin tưởng cô lần nữa!
Dương Hiểu Thố khiếp đảm duỗi ngón tay ra thề, “Tôi không dám nữa!”
“Tiểu Thố, danh dự là rất trọng yếu, nhưng mà… Cô đã hoàn toàn không đáng tin nữa rồi, tôi sẽ không tin tưởng cô. Lần này tôi muốn đích thân giám sát cô!”
“Ô ô ô… Người ta xấu hổ…”
“Xấu hổ cũng phải nhịn!”
“Ách… Được rồi…”
Đoan Mộc Thần được như ý, khóe môi nổi lên nụ cười, “Tốt! Cứ quyết định như vậy. Tối mai thực hành!”
“Cô cảm thấy thế nào?”
Dương Hiểu Thố tim đập loạn thình thịch, dường như không phải là ý này nha!
Nhưng mà… Cô cũng không thể vì chuộc tội mà đem thân mình cùng anh làm thật?
Dương Hiểu Thố trái nghĩ phải nghĩ, cuối cùng vẫn là chọn lựa cách cũ, cô nắm ống tay áo Đoan Mộc Thần, lắc lắc cánh tay anh, cầu khẩn “Chủ nhân… Tôi sẽ biết điều phối hợp một chút, lúc này nhất định tôi sẽ kêu thật tốt… Nhất định sẽ làm cho anh lấy lại danh dự!”
Đoan Mộc Thần liếc mắt một cái, đoán được ra cô đang cẩn thận đề phòng!
“Tiểu Thố, mới vừa rồi là cô nói một mình cô không nắm chắc cơ hội, lần này tôi muốn đích thân động thủ!”
Ô! Động thủ?
Ô ô… Quả nhiên anh đối với cô “hạ thủ” rồi!
Ô ô ô… Đại Dã Lang muốn bộc phát!
Dương Hiểu Thố thê thảm cầu khẩn, “Chủ nhân… Không nên… Tôi thật không thể… Cùng lắm tôi sẽ cố gắng phối âm một lần nữa! Nếu không…”
“Nếu không cô định như thế nào?”
Dương Hiểu Thố đấm ngực dậm chân, bộ dáng thấy chết không sờn, cô quơ quả đấm nhỏ, lớn tiếng uy hiếp anh, “Nếu không tôi liền khóc cho anh xem!”
Khóe miệng Đoan Mộc Thần giương lên, cái này gọi là uy hiếp của cô sao?!
Anh không nhịn được khẽ cười, quả nhiên cô rất thú vị, thật sự đùa rất vui a!
Nhìn bộ dạng cô thật sự chuẩn bị khóc lớn, Đoan Mộc Thần thu hồi nụ cười hài hước, ra vẻ nghiêm túc, “Tiểu Thố, tôi cho cô thêm một cơ hội chuộc tội, cố gắng phối âm cho tốt, biết không?”
“Biết biết… Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng… Tốt nhất anh nên đeo máy trợ thính… Như vậy tôi sẽ thoải mái làm việc.”
Đối với Dương Hiểu Thố được voi đòi tiên, Đoan Mộc Thần nhất quyết từ chối yêu cầu của cô, “Không thể! Tôi đâu phải người ngu mà muốn tin tưởng cô lần nữa!
Dương Hiểu Thố khiếp đảm duỗi ngón tay ra thề, “Tôi không dám nữa!”
“Tiểu Thố, danh dự là rất trọng yếu, nhưng mà… Cô đã hoàn toàn không đáng tin nữa rồi, tôi sẽ không tin tưởng cô. Lần này tôi muốn đích thân giám sát cô!”
“Ô ô ô… Người ta xấu hổ…”
“Xấu hổ cũng phải nhịn!”
“Ách… Được rồi…”
Đoan Mộc Thần được như ý, khóe môi nổi lên nụ cười, “Tốt! Cứ quyết định như vậy. Tối mai thực hành!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.