Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 68: Một đêm vừa thân mật vừa ấm áp
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
Dương Hiểu Thố đeo tạp dề ở trong bếp làm mì trường thọ, nửa giờ sau cầm một chén thật to đi ra ngoài.
Trước bàn ăn, Đoan Mộc Thần cùng Tiểu Hàng trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh dị, Tiểu Hàng nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, “Mẹ, tại sao cái bát này lớn như vậy a?”
Dương Hiểu Thố chớp mắt mấy cái, “Đúng vậy, nếu không làm sao đủ cho ba người ăn?”
Đoan Mộc Thần cau mày khẽ hỏi, “Ba người chúng ta dùng chung một chén?”
“Đúng vậy! Mì trường thọ chỉ có một sợi, tất nhiên phải ở trong một chén.”
Tiểu Hàng đau đầu, giải thích cho Đoan Mộc Thần, “Cha, là như thế này, mì trường thọ là một sợi thật dài không thể đứt rời, trước kia con với mẹ cũng ăn chung một chén.”
“Ừ.”
Một chén mì trường thọ thật to đặt ở giữa bàn, ba người nhìn nhau…
Dương Hiểu Thố cầm đũa gắp mì trường thọ lên, đút tới khóe miệng Tiểu Hàng.
Tiểu Hàng há cái miệng nhỏ nanh, ăn a, ăn a, nhưng một sợi thật là dài, càng ngày càng khó ăn…
Nó hướng Đoan Mộc Thần dang hai cánh tay, “Cha, ôm con lên cao hơn đi.”
Đoan Mộc Thần gật đầu, một tay ôm lấy Tiểu Hàng, mì trường thọ cũng bị kéo lên rất cao…
“Ngô… Mẹ, con ăn no rồi…”
“Không được, ăn thêm một chút nữa.” Dương Hiểu Thố nghiêm mặt.
“Một miếng nữa thôi?” Tiểu Hàng trả giá.
“Được rồi, một miếng.”
Hay quá, mẹ đồng ý…
Tiểu Hàng cố gắng ăn thêm một miếng mì trường thọ, sau đó xoa cái miệng nhỏ nanh, vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn, “A, ăn thật no nha!”
Dương Hiểu Thố nhìn bộ dáng Tiểu Hàng thỏa mãn, cao hứng híp mắt lại.
“Cha, mẹ, đến lượt hai người ăn, phải ăn hết sạch nha.”
“Ừ!”
Dương Hiểu Thố nhìn Đoan Mộc Thần một cái, hơi có chút xấu hổ, “Cái kia… Chúng ta cùng nhau ăn đi? Tôi ăn từ bên này, anh ăn từ bên kia.”
“Được.”
Hai người chia nhau chiếc đũa, kéo mì trường thọ bị Tiểu Hàng ăn hết một đoạn, một đầu một đuôi, từ từ bắt đầu ăn.
Mặt Dương Hiểu Thố càng ngày càng hồng, bởi vì sợi mì kia càng lúc càng ngắn, mà khoảng cách giữa cô và anh cũng càng ngày càng gần…
Tiểu Hàng hai tay chống cằm, cười hì hì chờ nhìn “trò hay”.
Hình như nó trở nên “xấu” nha!
Hình ảnh Tiểu Hàng mong đợi rốt cục đã tới, môi Dương Hiểu Thố cùng Đoan Mộc Thần đã rất gần, rất gần…
Cô ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt anh nóng bỏng.
“Tiểu Thố, còn dư lại một chút cô ăn hết đi.”
Cô ngơ ngác gật đầu, há mồm ăn hết đoạn mì cuối cùng, sau đó nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cám ơn, nãy giờ tôi ăn nhiều hơn cô mà.”
“Ai u, tôi cám ơn không phải chuyện này!”
“Vậy là chuyện gì?”
“Là… Anh không để cho Tiểu Hàng phải đổi tên… Cám ơn anh…”
Đoan Mộc Thần nhàn nhạt lắc đầu, “Không có gì, đó là chuyện tôi phải làm.”
Trong mắt Dương Hiểu Thố bay lên trái tim màu hồng thật to, ai u, làm sao bây giờ, cô phát hiện anh không tệ nha…
Mặc dù tính cách anh có lúc rất ác liệt, luôn trêu chọc cô, nhưng đến thời điểm quan trọng anh thể hiện rất tốt, không để cho cô thất vọng cùng khổ sở.
Hơn nữa anh rất đẹp trai, làm cho cô muốn sờ một chút…
Trời!
Cô đang suy nghĩ gì vậy?
Thật xấu hổ nha!
Sao cô lại có ý nghĩ kỳ quái như thế?
Dương Hiểu Thố lắc đầu thật mạnh, vứt đi ảo tưởng ngổn ngang trong đầu, cong miệng lên, có chút không hài lòng, quay lại đề tài vừa rồi, “Tôi nói cám ơn là cám ơn! Con người của tôi rất hiểu lễ nghĩa, nhất định anh phải nhận nha.”
Dương Hiểu Thố dùng giọng nói lạnh lùng cố gắng vãn hồi mặt mũi của mình, rồi đứng bật dậy, bưng chén trống trơn đi vào bếp rửa…
Tiểu Hàng len lén nhìn Đoan Mộc Thần, giật nhẹ ống tay áo của anh, “Cha, mẹ thật hung dữ nha, cha vẫn thích mẹ sao?”
Đoan Mộc Thần tỏ vẻ không thể tin được nhìn Tiểu Hàng, “Sao con lại hỏi như thế?”
Tiểu Hàng hé miệng cười trộm, “Cha nghi ngờ con còn nhỏ như vậy, không hiểu được thích là gì sao?”
Ánh mắt Tiểu Hàng kiên quyết khiến Đoan Mộc Thần tin tưởng, anh không đáp mà hỏi ngược lại, “Tiểu Hàng hi vọng cha trả lời thế nào đây?”
“Hì hì, đương nhiên là hi vọng cha thích…”
“A?”
“Như vậy có vẻ cha mẹ của con cũng rất ân ái nha! Như vậy một nhà ba người mới bình thường nha.”
Lời nói thật của Tiểu Hàng làm trong lòng Đoan Mộc Thần rung động, cho dù Tiểu Hàng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nào, cho dù nó thông minh đáng yêu ra sao thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, luôn mong muốn có một gia đình hạnh phúc…
Đoan Mộc Thần mím chặt môi mỏng, cảm thấy mong muốn này của Tiểu Hàng không tệ.
Trước bàn ăn, Đoan Mộc Thần cùng Tiểu Hàng trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh dị, Tiểu Hàng nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, “Mẹ, tại sao cái bát này lớn như vậy a?”
Dương Hiểu Thố chớp mắt mấy cái, “Đúng vậy, nếu không làm sao đủ cho ba người ăn?”
Đoan Mộc Thần cau mày khẽ hỏi, “Ba người chúng ta dùng chung một chén?”
“Đúng vậy! Mì trường thọ chỉ có một sợi, tất nhiên phải ở trong một chén.”
Tiểu Hàng đau đầu, giải thích cho Đoan Mộc Thần, “Cha, là như thế này, mì trường thọ là một sợi thật dài không thể đứt rời, trước kia con với mẹ cũng ăn chung một chén.”
“Ừ.”
Một chén mì trường thọ thật to đặt ở giữa bàn, ba người nhìn nhau…
Dương Hiểu Thố cầm đũa gắp mì trường thọ lên, đút tới khóe miệng Tiểu Hàng.
Tiểu Hàng há cái miệng nhỏ nanh, ăn a, ăn a, nhưng một sợi thật là dài, càng ngày càng khó ăn…
Nó hướng Đoan Mộc Thần dang hai cánh tay, “Cha, ôm con lên cao hơn đi.”
Đoan Mộc Thần gật đầu, một tay ôm lấy Tiểu Hàng, mì trường thọ cũng bị kéo lên rất cao…
“Ngô… Mẹ, con ăn no rồi…”
“Không được, ăn thêm một chút nữa.” Dương Hiểu Thố nghiêm mặt.
“Một miếng nữa thôi?” Tiểu Hàng trả giá.
“Được rồi, một miếng.”
Hay quá, mẹ đồng ý…
Tiểu Hàng cố gắng ăn thêm một miếng mì trường thọ, sau đó xoa cái miệng nhỏ nanh, vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn, “A, ăn thật no nha!”
Dương Hiểu Thố nhìn bộ dáng Tiểu Hàng thỏa mãn, cao hứng híp mắt lại.
“Cha, mẹ, đến lượt hai người ăn, phải ăn hết sạch nha.”
“Ừ!”
Dương Hiểu Thố nhìn Đoan Mộc Thần một cái, hơi có chút xấu hổ, “Cái kia… Chúng ta cùng nhau ăn đi? Tôi ăn từ bên này, anh ăn từ bên kia.”
“Được.”
Hai người chia nhau chiếc đũa, kéo mì trường thọ bị Tiểu Hàng ăn hết một đoạn, một đầu một đuôi, từ từ bắt đầu ăn.
Mặt Dương Hiểu Thố càng ngày càng hồng, bởi vì sợi mì kia càng lúc càng ngắn, mà khoảng cách giữa cô và anh cũng càng ngày càng gần…
Tiểu Hàng hai tay chống cằm, cười hì hì chờ nhìn “trò hay”.
Hình như nó trở nên “xấu” nha!
Hình ảnh Tiểu Hàng mong đợi rốt cục đã tới, môi Dương Hiểu Thố cùng Đoan Mộc Thần đã rất gần, rất gần…
Cô ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt anh nóng bỏng.
“Tiểu Thố, còn dư lại một chút cô ăn hết đi.”
Cô ngơ ngác gật đầu, há mồm ăn hết đoạn mì cuối cùng, sau đó nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cám ơn, nãy giờ tôi ăn nhiều hơn cô mà.”
“Ai u, tôi cám ơn không phải chuyện này!”
“Vậy là chuyện gì?”
“Là… Anh không để cho Tiểu Hàng phải đổi tên… Cám ơn anh…”
Đoan Mộc Thần nhàn nhạt lắc đầu, “Không có gì, đó là chuyện tôi phải làm.”
Trong mắt Dương Hiểu Thố bay lên trái tim màu hồng thật to, ai u, làm sao bây giờ, cô phát hiện anh không tệ nha…
Mặc dù tính cách anh có lúc rất ác liệt, luôn trêu chọc cô, nhưng đến thời điểm quan trọng anh thể hiện rất tốt, không để cho cô thất vọng cùng khổ sở.
Hơn nữa anh rất đẹp trai, làm cho cô muốn sờ một chút…
Trời!
Cô đang suy nghĩ gì vậy?
Thật xấu hổ nha!
Sao cô lại có ý nghĩ kỳ quái như thế?
Dương Hiểu Thố lắc đầu thật mạnh, vứt đi ảo tưởng ngổn ngang trong đầu, cong miệng lên, có chút không hài lòng, quay lại đề tài vừa rồi, “Tôi nói cám ơn là cám ơn! Con người của tôi rất hiểu lễ nghĩa, nhất định anh phải nhận nha.”
Dương Hiểu Thố dùng giọng nói lạnh lùng cố gắng vãn hồi mặt mũi của mình, rồi đứng bật dậy, bưng chén trống trơn đi vào bếp rửa…
Tiểu Hàng len lén nhìn Đoan Mộc Thần, giật nhẹ ống tay áo của anh, “Cha, mẹ thật hung dữ nha, cha vẫn thích mẹ sao?”
Đoan Mộc Thần tỏ vẻ không thể tin được nhìn Tiểu Hàng, “Sao con lại hỏi như thế?”
Tiểu Hàng hé miệng cười trộm, “Cha nghi ngờ con còn nhỏ như vậy, không hiểu được thích là gì sao?”
Ánh mắt Tiểu Hàng kiên quyết khiến Đoan Mộc Thần tin tưởng, anh không đáp mà hỏi ngược lại, “Tiểu Hàng hi vọng cha trả lời thế nào đây?”
“Hì hì, đương nhiên là hi vọng cha thích…”
“A?”
“Như vậy có vẻ cha mẹ của con cũng rất ân ái nha! Như vậy một nhà ba người mới bình thường nha.”
Lời nói thật của Tiểu Hàng làm trong lòng Đoan Mộc Thần rung động, cho dù Tiểu Hàng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nào, cho dù nó thông minh đáng yêu ra sao thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, luôn mong muốn có một gia đình hạnh phúc…
Đoan Mộc Thần mím chặt môi mỏng, cảm thấy mong muốn này của Tiểu Hàng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.