Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 63: Tư Đồ Triệt lớn lối
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
Cô sợ hãi vươn cánh tay nhỏ bé giật nhẹ ống tay áo Đoan Mộc Thần, bộ dáng tìm kiếm sự bảo vệ trông rất là đáng thương.
Đoan Mộc Thần nhìn Dương Hiểu Thố hiếm khi có được bộ dáng ngoan ngoãn, cười nhạt, “Tiểu Thố, đừng sợ. Tư Đồ Triệt người này tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, hơn nữa y thuật của anh rất cao, cổ họng của cô nhất định sẽ khỏi rất nhanh.”
Đoan Mộc Thần dịu dàng an ủi làm cho đáy lòng Dương Hiểu Thố dâng lên một cỗ ấm áp, có lẽ người đang ngã bệnh đặc biệt yếu ớt, cô nghĩ có lẽ chính là như vậy…
Hành động thâm tình của hai người khiến Tư Đồ Triệt đứng ở bên cạnh trợn tròn mắt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, ra tay cứu chữa…
Tư Đồ Triệt nhanh nhẹn viết ra một đơn thuốc, dùng động tác anh tuấn đem đơn thuốc “phi” cho Đoan Mộc Thần, thế công bén nhọn có thể so với phi đao!
Đoan Mộc Thần nhẹ nhàng đón lấy đơn thuốc, đôi mắt sáng đảo qua, quả thật là cao thủ dùng thuốc!
Tư Đồ Triệt ngắm nghía Dương Hiểu Thố, lại nhìn thoáng qua bạn tốt của mình, khóe môi nở nụ cười mập mờ.
Nụ cười của anh rất rực rỡ, nhưng cũng rất kinh khủng…
Đây là trực giác của Dương Hiểu Thố, thầy thuốc này thật đúng là “dọa người” nha!
Tư Đồ Triệt dựa sát vào Đoan Mộc Thần khẽ rỉ tai “Ha ha, huynh đệ, xem ra cậu thích loại này? Cậu nên kiềm chế một chút, người ta là tiểu nữ sinh thể lực có hạn, đừng làm cô ấy mệt muốn chết, cổ họng cũng la tắt tiếng, cậu cũng mất đi không ít niềm vui thú a… Ha ha ha…”
Tư Đồ Triệt cười đến điên cuồng, khiến Đoan Mộc Thần sắc mặt xanh mét!
Tư Đồ Triệt chết tiệt, anh y thuật thật cao minh, ngay cả nguyên nhân Tiểu Thố vì sao tắt tiếng cũng biết?!
Tư Đồ Triệt cười nghênh ngang rời đi, Dương Hiểu Thố rướn cổ lên nhìn bóng lưng anh biến mất, thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm lấy bút viết lên một tờ giấy nhỏ đưa cho Đoan Mộc Thần —
“Bác sĩ này rất kinh khủng! Tôi cảm thấy anh ta cười rất giả tạo, rất quỷ dị…”
Đoan Mộc Thần mím môi cười một tiếng, “Tiểu Thố, cô nhìn người rất chuẩn, Tư Đồ Triệt người này thuộc dạng miệng nam mô bụng một bồ dao găm, là loại ăn tươi nuốt sống chủ nhân đấy!”
Dương Hiểu Thố chớp mắt mấy cái, khẽ mỉm cười, rất là đồng ý cách đánh giá của anh!
Bỗng nhiên Dương Hiểu Thố lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng múa bút thành văn —
“Cái kia… Tư Đồ Triệt xem bệnh thật mắc như vậy? Một lần tốn một triệu năm trăm ngàn?! Xong đời, đem tôi bán cũng không được nhiều tiền như vậy!”
Đoan Mộc Thần nhìn tờ giấy thấy buồn cười, khẽ cười nói, “Anh không dám thu tiền của tôi!”
Dương Hiểu Thố nghi hoặc chớp mắt mấy cái, không hiểu.
Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng cô u mê, sinh lòng yêu thương, “Tiểu Thố, cô nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, tôi sai quản gia đi mua thuốc.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn.
Sau khi Đoan Mộc Thần ra ngoài, Dương Hiểu Thố một mình nằm trên giường rộng, mắt mở thật to nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng tự hỏi, suy tư.
Ai u, sao anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng như thế? Làm cho cô bắt đầu ảo tưởng rồi!
Hì hì, lần này có phải là cô “trong họa gặp phúc” hay không?
Ai nha, chán quá!
Cô đang mơ tưởng cái gì vậy? Anh đẹp trai như vậy, vừa có tiền lại có địa vị, cô chỉ là một nữ bộc nho nhỏ, căn bản không thể nào!
Nha… Có chút cảm giác rầu rĩ…
Coi như hết, trở về thực tế, nhất định anh muốn chăm sóc tốt lúc cô ngã bệnh, để cô mau khỏe tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ rên rỉ…
Azzz, đúng rồi, anh vốn là người ghê tởm như vậy!
Trong đầu Dương Hiểu Thố vừa mới có chút ảo tưởng màu hồng liền lập tức biến mất toàn bộ…
++++++++++++++
Sau khi Tư Đồ Triệt xem bệnh, Dương Hiểu Thố uống thuốc xong quả nhiên khôi phục thật nhanh.
Wow, cô lại có thể nói chuyện rồi!
Bất kể nói thế nào, sau lần Dương Hiểu Thố ngã bệnh, trong lòng cô cảm kích Đoan Mộc Thần rất nhiều.
Dương Hiểu Thố sáng sớm liền bò dậy khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, đeo tạp dề, liền nhẹ nhàng chạy vào bếp.
“Cái gì? Đã có người rồi?”
Dương Hiểu Thố nhìn lại thấy bà Ruth, người đứng đầu nhà bếp cùng một hàng sáu người, đang khí thế ngất trời chuẩn bị bữa ăn sáng.
“Bà Ruth? Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Bà Ruth nhìn Dương Hiểu Thố, cười tủm tỉm trả lời cô, ” Hiểu Thổ tiểu thư, cô cũng dậy sớm nha.”
“Ha ha… Cháu nghĩ muốn báo đáp chủ nhân đã chăm sóc cho cháu lúc bệnh.”
Bà Ruth gật đầu rất hài lòng, bà rất thích tiểu nha đầu khả ái này.
” Hiểu Thổ tiểu thư, cô muốn đích thân làm bữa sáng cho chủ nhân sao?”
“Đúng vậy… Bình thường cháu chỉ biết pha cà phê, hôm nay muốn làm chút điểm tâm… Không biết có được hay không ạ?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Hiểu Thổ tiểu thư, tôi có thể giúp cô.”
“Cảm ơn bà Ruth. Hì hì… Thật ra thì cháu không biết gì, nhờ bà chỉ bảo nhiều hơn!”
“Không thành vấn đề.”
Dương Hiểu Thố bắt đầu vén tay áo lên, chuẩn bị “biểu hiện tốt”!
Đoan Mộc Thần nhìn Dương Hiểu Thố hiếm khi có được bộ dáng ngoan ngoãn, cười nhạt, “Tiểu Thố, đừng sợ. Tư Đồ Triệt người này tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, hơn nữa y thuật của anh rất cao, cổ họng của cô nhất định sẽ khỏi rất nhanh.”
Đoan Mộc Thần dịu dàng an ủi làm cho đáy lòng Dương Hiểu Thố dâng lên một cỗ ấm áp, có lẽ người đang ngã bệnh đặc biệt yếu ớt, cô nghĩ có lẽ chính là như vậy…
Hành động thâm tình của hai người khiến Tư Đồ Triệt đứng ở bên cạnh trợn tròn mắt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, ra tay cứu chữa…
Tư Đồ Triệt nhanh nhẹn viết ra một đơn thuốc, dùng động tác anh tuấn đem đơn thuốc “phi” cho Đoan Mộc Thần, thế công bén nhọn có thể so với phi đao!
Đoan Mộc Thần nhẹ nhàng đón lấy đơn thuốc, đôi mắt sáng đảo qua, quả thật là cao thủ dùng thuốc!
Tư Đồ Triệt ngắm nghía Dương Hiểu Thố, lại nhìn thoáng qua bạn tốt của mình, khóe môi nở nụ cười mập mờ.
Nụ cười của anh rất rực rỡ, nhưng cũng rất kinh khủng…
Đây là trực giác của Dương Hiểu Thố, thầy thuốc này thật đúng là “dọa người” nha!
Tư Đồ Triệt dựa sát vào Đoan Mộc Thần khẽ rỉ tai “Ha ha, huynh đệ, xem ra cậu thích loại này? Cậu nên kiềm chế một chút, người ta là tiểu nữ sinh thể lực có hạn, đừng làm cô ấy mệt muốn chết, cổ họng cũng la tắt tiếng, cậu cũng mất đi không ít niềm vui thú a… Ha ha ha…”
Tư Đồ Triệt cười đến điên cuồng, khiến Đoan Mộc Thần sắc mặt xanh mét!
Tư Đồ Triệt chết tiệt, anh y thuật thật cao minh, ngay cả nguyên nhân Tiểu Thố vì sao tắt tiếng cũng biết?!
Tư Đồ Triệt cười nghênh ngang rời đi, Dương Hiểu Thố rướn cổ lên nhìn bóng lưng anh biến mất, thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm lấy bút viết lên một tờ giấy nhỏ đưa cho Đoan Mộc Thần —
“Bác sĩ này rất kinh khủng! Tôi cảm thấy anh ta cười rất giả tạo, rất quỷ dị…”
Đoan Mộc Thần mím môi cười một tiếng, “Tiểu Thố, cô nhìn người rất chuẩn, Tư Đồ Triệt người này thuộc dạng miệng nam mô bụng một bồ dao găm, là loại ăn tươi nuốt sống chủ nhân đấy!”
Dương Hiểu Thố chớp mắt mấy cái, khẽ mỉm cười, rất là đồng ý cách đánh giá của anh!
Bỗng nhiên Dương Hiểu Thố lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng múa bút thành văn —
“Cái kia… Tư Đồ Triệt xem bệnh thật mắc như vậy? Một lần tốn một triệu năm trăm ngàn?! Xong đời, đem tôi bán cũng không được nhiều tiền như vậy!”
Đoan Mộc Thần nhìn tờ giấy thấy buồn cười, khẽ cười nói, “Anh không dám thu tiền của tôi!”
Dương Hiểu Thố nghi hoặc chớp mắt mấy cái, không hiểu.
Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng cô u mê, sinh lòng yêu thương, “Tiểu Thố, cô nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, tôi sai quản gia đi mua thuốc.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn.
Sau khi Đoan Mộc Thần ra ngoài, Dương Hiểu Thố một mình nằm trên giường rộng, mắt mở thật to nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng tự hỏi, suy tư.
Ai u, sao anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng như thế? Làm cho cô bắt đầu ảo tưởng rồi!
Hì hì, lần này có phải là cô “trong họa gặp phúc” hay không?
Ai nha, chán quá!
Cô đang mơ tưởng cái gì vậy? Anh đẹp trai như vậy, vừa có tiền lại có địa vị, cô chỉ là một nữ bộc nho nhỏ, căn bản không thể nào!
Nha… Có chút cảm giác rầu rĩ…
Coi như hết, trở về thực tế, nhất định anh muốn chăm sóc tốt lúc cô ngã bệnh, để cô mau khỏe tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ rên rỉ…
Azzz, đúng rồi, anh vốn là người ghê tởm như vậy!
Trong đầu Dương Hiểu Thố vừa mới có chút ảo tưởng màu hồng liền lập tức biến mất toàn bộ…
++++++++++++++
Sau khi Tư Đồ Triệt xem bệnh, Dương Hiểu Thố uống thuốc xong quả nhiên khôi phục thật nhanh.
Wow, cô lại có thể nói chuyện rồi!
Bất kể nói thế nào, sau lần Dương Hiểu Thố ngã bệnh, trong lòng cô cảm kích Đoan Mộc Thần rất nhiều.
Dương Hiểu Thố sáng sớm liền bò dậy khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, đeo tạp dề, liền nhẹ nhàng chạy vào bếp.
“Cái gì? Đã có người rồi?”
Dương Hiểu Thố nhìn lại thấy bà Ruth, người đứng đầu nhà bếp cùng một hàng sáu người, đang khí thế ngất trời chuẩn bị bữa ăn sáng.
“Bà Ruth? Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Bà Ruth nhìn Dương Hiểu Thố, cười tủm tỉm trả lời cô, ” Hiểu Thổ tiểu thư, cô cũng dậy sớm nha.”
“Ha ha… Cháu nghĩ muốn báo đáp chủ nhân đã chăm sóc cho cháu lúc bệnh.”
Bà Ruth gật đầu rất hài lòng, bà rất thích tiểu nha đầu khả ái này.
” Hiểu Thổ tiểu thư, cô muốn đích thân làm bữa sáng cho chủ nhân sao?”
“Đúng vậy… Bình thường cháu chỉ biết pha cà phê, hôm nay muốn làm chút điểm tâm… Không biết có được hay không ạ?”
“Dĩ nhiên là được rồi. Hiểu Thổ tiểu thư, tôi có thể giúp cô.”
“Cảm ơn bà Ruth. Hì hì… Thật ra thì cháu không biết gì, nhờ bà chỉ bảo nhiều hơn!”
“Không thành vấn đề.”
Dương Hiểu Thố bắt đầu vén tay áo lên, chuẩn bị “biểu hiện tốt”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.