Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi
Chương 33: Yêu cầu mập mờ
Phú Sĩ Sơn Hạ
29/04/2017
Dương Hiểu Thổ hưng phấn đi khắp khu vực thời trang trẻ em…
Một lúc sau, cô mệt mỏi thở hồng hộc.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, thoạt nhìn trông thật ngon miệng.
Dương Hiểu Thổ chớp đôi mắt to, nhìn một xe đẩy lớn đầy “chiến lợi phẩm” của mình, lòng vẫn còn có chút sợ hãi, “Chủ nhân… Tôi có chi quá tay hay không?”
“Làm sao có thể? Đồ đạc của cô còn chưa mua cái nào mà.”
“Ách… Đúng nha, tôi chỉ nhớ mua cho Tiểu Hàng.”
Đoan Mộc Thần đem nhất cử nhất động của cô nhìn vào trong mắt, cô hoàn toàn không mua chút gì cho mình, đều là vì Tiểu Hàng.
“Tiểu Thố Tử này, mấy năm nay cô cùng Tiểu Hàng sống rất cực khổ sao ?”
“Không có a… Chúng tôi sống rất vui vẻ ! Tiểu Hàng cũng rất ngoan, làm mẹ nó thật là hạnh phúc nha !”
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn quần áo cùng đồ chơi, thấy không đành lòng, “Tiểu Thố Tử này, hình như trước kia cô chưa từng mua nhiều đồ như vậy ?”
Cô trả lời thành thật , “Không có ! Cho nên… Tôi cảm thấy có chút hổ thẹn với Tiểu Hàng… Hiện tại có thể bù đắp được rồi…”
“Bù đắp cho con, còn cô thì sao ?”
“Tôi ?!”
Dương Hiểu Thổ rất kinh ngạc, “Tôi không cần bù đắp a ! Tôi có con trai bảo bối, cảm thấy rất hạnh phúc rồi !”
Khuôn mặt hạnh phúc của cô không lời nào có thể diễn tả được, Đoan Mộc Thần không biết nên nói cô là ngu xuẩn hay là gì…
“Không được !”
“Cái gì không được ?”
“Tiểu Thố Tử, hôm nay tôi muốn cho cô biết — hạnh phúc còn có thể nhiều hơn, tốt đẹp hơn !”
“A.A.A..? Có ý gì ?”
“Lát nữa cô sẽ biết !”
++++++++++++++++
Đoan Mộc Thần sải bước đi ở phía trước, Dương Hiểu Thổ sợ hãi thưa dạ theo phía sau.
Hừ hừ… hừ hừ…
Tại sao cô có cảm giác các nhân viên nữ của cửa hàng đang muốn dùng ánh mắt “giết chết” cô !
Hơ…
Lạnh quá nha !
“Tiểu Thố Tử, mau tới đây xem một chút… Cô thích cái kia không ?”
Dương Hiểu Thổ ngẩng đầu lên liếc nhìn những bộ nội y tinh xảo , gương mặt thoáng chốc liền trở nên đỏ rực.
Wow !
Kiểu này chắc tốn rất nhiều tiền đây !
Mặc dù những thứ hiệu Lace kia rất đẹp, nhưng mà… quá “mát mẻ” cô không dám mặc !
“Tiểu Thố Tử, thấy thế nào ? Có thích không ?”
“Ha ha… Ách… Không tệ lắm… Nhìn cũng rất được…”
Chỉ là không thực dụng mà thôi ! Trong lòng cô bổ sung một câu !
Dương Hiểu Thổ nói thế khiến Đoan Mộc Thần hiểu sai ý, hắn vung tay lên, “Đem toàn bộ những thứ này gói lại !”
Cái gì ?!
Cô trợn mắt há mồm, “Chủ nhân ! Không nên lãng phí tiền !”
Lời nói của Dương Hiểu Thổ không có hiệu quả, trong nháy mắt, cô đau lòng nhìn Đoan Mộc Thần hung hăng quẹt thẻ !
Hắn ghé sát vào tai cô, mập mờ thấp giọng nói, “Tiểu Thố Tử này, bắt đầu từ hôm nay, cô phải mặc những thứ mới mua này … Tôi sẽ kiểm tra !”
Một lúc sau, cô mệt mỏi thở hồng hộc.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, thoạt nhìn trông thật ngon miệng.
Dương Hiểu Thổ chớp đôi mắt to, nhìn một xe đẩy lớn đầy “chiến lợi phẩm” của mình, lòng vẫn còn có chút sợ hãi, “Chủ nhân… Tôi có chi quá tay hay không?”
“Làm sao có thể? Đồ đạc của cô còn chưa mua cái nào mà.”
“Ách… Đúng nha, tôi chỉ nhớ mua cho Tiểu Hàng.”
Đoan Mộc Thần đem nhất cử nhất động của cô nhìn vào trong mắt, cô hoàn toàn không mua chút gì cho mình, đều là vì Tiểu Hàng.
“Tiểu Thố Tử này, mấy năm nay cô cùng Tiểu Hàng sống rất cực khổ sao ?”
“Không có a… Chúng tôi sống rất vui vẻ ! Tiểu Hàng cũng rất ngoan, làm mẹ nó thật là hạnh phúc nha !”
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn quần áo cùng đồ chơi, thấy không đành lòng, “Tiểu Thố Tử này, hình như trước kia cô chưa từng mua nhiều đồ như vậy ?”
Cô trả lời thành thật , “Không có ! Cho nên… Tôi cảm thấy có chút hổ thẹn với Tiểu Hàng… Hiện tại có thể bù đắp được rồi…”
“Bù đắp cho con, còn cô thì sao ?”
“Tôi ?!”
Dương Hiểu Thổ rất kinh ngạc, “Tôi không cần bù đắp a ! Tôi có con trai bảo bối, cảm thấy rất hạnh phúc rồi !”
Khuôn mặt hạnh phúc của cô không lời nào có thể diễn tả được, Đoan Mộc Thần không biết nên nói cô là ngu xuẩn hay là gì…
“Không được !”
“Cái gì không được ?”
“Tiểu Thố Tử, hôm nay tôi muốn cho cô biết — hạnh phúc còn có thể nhiều hơn, tốt đẹp hơn !”
“A.A.A..? Có ý gì ?”
“Lát nữa cô sẽ biết !”
++++++++++++++++
Đoan Mộc Thần sải bước đi ở phía trước, Dương Hiểu Thổ sợ hãi thưa dạ theo phía sau.
Hừ hừ… hừ hừ…
Tại sao cô có cảm giác các nhân viên nữ của cửa hàng đang muốn dùng ánh mắt “giết chết” cô !
Hơ…
Lạnh quá nha !
“Tiểu Thố Tử, mau tới đây xem một chút… Cô thích cái kia không ?”
Dương Hiểu Thổ ngẩng đầu lên liếc nhìn những bộ nội y tinh xảo , gương mặt thoáng chốc liền trở nên đỏ rực.
Wow !
Kiểu này chắc tốn rất nhiều tiền đây !
Mặc dù những thứ hiệu Lace kia rất đẹp, nhưng mà… quá “mát mẻ” cô không dám mặc !
“Tiểu Thố Tử, thấy thế nào ? Có thích không ?”
“Ha ha… Ách… Không tệ lắm… Nhìn cũng rất được…”
Chỉ là không thực dụng mà thôi ! Trong lòng cô bổ sung một câu !
Dương Hiểu Thổ nói thế khiến Đoan Mộc Thần hiểu sai ý, hắn vung tay lên, “Đem toàn bộ những thứ này gói lại !”
Cái gì ?!
Cô trợn mắt há mồm, “Chủ nhân ! Không nên lãng phí tiền !”
Lời nói của Dương Hiểu Thổ không có hiệu quả, trong nháy mắt, cô đau lòng nhìn Đoan Mộc Thần hung hăng quẹt thẻ !
Hắn ghé sát vào tai cô, mập mờ thấp giọng nói, “Tiểu Thố Tử này, bắt đầu từ hôm nay, cô phải mặc những thứ mới mua này … Tôi sẽ kiểm tra !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.