Chương 42: Đi ngủ
Ngưu Nhĩ Nhĩ
26/11/2023
Căn nhà dột nát
Nếu trở ngược về mấy ngày trước, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình lại chủ động bắt chuyện với người khác chỉ vì bí mật về một người phụ nữ sắp làm quản lý trong siêu thị.
Ông chú không thiếu tiền ăn mặc gì mà chỉ muốn tìm người để tán gẫu. Ở bên bóng râm có mấy người đang hút thuốc, nên chúng tôi dựa vào một mặt kính khác, phía bên trong treo đầy ốp điện thoại, cáp sạc, tai nghe, vớ, mũ bông, và mấy thứ đại loại thế.
Dù có tò mò đến đâu đi nữa, thì tôi cũng không thể tự dưng thông suốt hết tất cả bí quyết trong nghệ thuật hỏi chuyện, cùng lắm chỉ là hỏi han ông chú được vài câu.
Ông ấy kể lại chuyện rất cẩn thận.
Lúc đó ông ấy không làm bảo vệ giữ xe mà làm nhân viên bốc dỡ hàng bên trong, tuy tuổi hơi lớn nhưng được cái chịu lương thấp.
Còn Cam Linh thì đang làm nhân viên cân đo thực phẩm, nhưng do cô ấy có trí nhớ tốt, khả năng làm việc rất nhanh nhẹn và tuổi hãy còn rất trẻ, ông chủ cũng là người bên ngoài về, nên đề bạt cô ấy quản lý khu thực phẩm tươi sống. Lúc ấy dân huyện Năng không hay đi siêu thị mua đồ ăn vì ngại giá cao và không tươi ngon, nên nếu có tới thì chỉ qua Hân Vinh phía đối diện thôi.
Cam Linh dạo một vòng quanh Hân Vinh, trở về thảo luận với ông chủ trong văn phòng. Họ bàn bạc xong xuôi thì tuyển thêm vài nhân viên ra huấn luyện, trưng ra băng rôn với phong cách trào phúng đặc trưng của cô ấy: Siêu thị bớt phiền nhất huyện Năng.
Cô ấy thuê rất nhiều nhân viên nữ làm bán thời gian để xắt rau, đi mua thực phẩm và giao tới Gia Hưng, lột vỏ tôm, bỏ chỉ tôm, gọt vỏ, bỏ hột trái cây, cắt thành miếng nhỏ rồi đóng gói và giao đồ ra tận xe điện của khách hàng.
Chỉ có bấy nhiêu việc nhưng cũng cần cả tháng ròng huấn luyện và theo dõi. Hơn nữa nói bằng lời thì nghe có vẻ đơn giản, đến lúc bắt tay vào làm mới thấy khó khăn, tất cả mọi người đều tất bật suốt ngày.
Bù lại đã có nhiều người biết tiếng cô ấy hơn, siêu thị Gia Hưng không sánh được với siêu thị Hân Vinh sao? Vậy các cô chú bác nhìn thử xem bên đó có thể giúp mọi người chuẩn bị, sơ chế gì không, hay là chỉ cho mọi người cách làm thế nào, rồi nếu mọi người xách đồ nặng không được thì bên chúng tôi còn mang đồ ra hộ luôn, Hân Vinh của các cô chú bác không bằng Gia Hưng à!
Suýt chút nữa là Cam Linh đã được thăng lên làm quản lý ăn hoa hồng với sự kiện này rồi.
Nhưng mà miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, ông chủ và Cam Linh đều là người ngoài đến, thế nên dân tình kháo nhau rằng họ là đồng hương, rồi còn thấy ông chủ ủng hộ Cam Linh vô điều kiện, để mặc cô ấy sai bảo dàn nhân viên và mướn thêm nhiều người như thế thì lại xì xào nhất định là quan hệ giữa hai người rất đáng ngờ.
Lời đồn đãi vô căn cứ này khiến Trịnh Thành Cương tìm đến Gia Hưng vào ngày cuối cùng của sự kiện. Lúc đó mọi người đang tụ tập ở khu đồ ăn vặt tham dự rút thăm may mắn tặng gấu bông. Hắn xộc vào túm tóc Cam Linh ngay trước mặt mấy đứa nhỏ, vừa chửi thề liên tục vừa thô bạo kéo cô ấy về nhà.
Câu chuyện là như thế.
Trời đã tối, tôi leo lên xe tính đi về, lấy điện thoại ra nhìn thời gian: tám giờ hai mươi hai phút.
Có lẽ là —
Tôi ngồi xổm trước cửa siêu thị Gia Hưng, hàng xe điện đỗ bên ngoài dày đặc như nốt mụn trên khuôn mặt mềm mại, sau đó từng chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, người lái tụm năm tụm ba lại gọi nhau í ới, vui vẻ xách bao này bịch kia rời đi. Người bán rau ven đường thì dọn dẹp những lá rau héo trên quầy hàng, leo lên xe đạp, vắt một chân sang phía bên kia, mũi chân dính lấy bàn đạp, bánh xe xoay từng vòng hướng về phía nhà.
Lúc Cam Linh ra ngoài đã là chín giờ rưỡi, trên người vẫn là cái áo hoodie đen bạc màu và chiếc quần jean trắng bệch cũ.
Tôi ngồi xổm đến độ hai chân tê rần, chuyển sang tư thế ngồi bệt xuống cạnh chiếc xe ở lề đường, chưa kịp ẩn nấp gì thì đã bị Cam Linh bắt gặp. Thật ra tôi không biết ngụy trang thế nào, cô ấy và tôi chỉ cách nhau một con đường, ở giữa có lằn vạch kẻ vô hình nối sang. Xung quanh vắng ngắt xe cộ, Cam Linh băng qua đường đến trước mặt tôi rồi ngồi xổm xuống, như thể coi tôi là đứa con nít vậy.
"Xe bị sao thế?" Cam Linh hỏi.
Cô ấy nghĩ là xe của tôi bị vấn đề gì nên ngồi xuống. Tôi còn chưa kịp trả lời thì Cam Linh đã săm soi cái xe như là bác sĩ đang chẩn bệnh cho nó. Cô ấy kiểm tra cái kiếng chắn gió thê thảm xong thì chạm vào bình điện, xoay bánh xe mấy lượt để nghe tiếng vang, rồi lại quay về, phát hiện tôi vẫn luôn nhìn cô ấy.
Cô ấy không nói chuyện nữa, đi về phía nam.
Tôi phủi mông đứng dậy, thời gian ngồi quá lâu làm đôi chân mỏi nhừ, tôi khuỵu xuống, rồi lại loạng choạng đứng thẳng, leo lên xe, cũng không đề máy mà lấy chân đẩy xe theo sau Cam Linh, bám sát lối đi bộ.
Cam Linh ngoái lại nhìn tôi, tôi giống như đôi đũa kẹp vào cái xe điện, chật vật chống nó lướt tới phía trước.
Cam Linh tiếp tục đi, không quá ba bốn bước thì tôi không đỡ nổi chiếc xe nữa, nó ngả sang bên phải, tôi la oái lên đồng thời nhảy tránh ra. Đồ đạc văng lung tung khỏi giỏ xe, may mà không có thứ gì dễ vỡ. Tôi gom chúng lại, nhìn cái kiếng chắn gió đã tan nát, dựng chiếc xe lên, Cam Linh quay đầu nhìn tôi.
Lại quay trở về lần nữa.
Tôi đề máy, chậm rãi chạy theo. Cuối cùng thì Cam Linh cũng dừng lại, đứng bên đường vẫy tay với tôi.
Tôi mới vừa ngừng lại thì đằng sau có luồng khí nóng hắt qua, một chiếc xe buýt trờ tới cạnh Cam Linh. Cô ấy liếc tôi rồi nhanh chân bước lên xe.
Là chiếc xe buýt số hai, tôi cũng nắm đại khái lộ trình của tuyến xe này nên đuổi theo.
Băng qua con phố phía nam, tiếp tục đi thẳng, rồi lại vòng qua hướng đông... Đến hướng đông nam thì bắt đầu có lớp lớp căn nhà một tầng xuất hiện, mấy căn nhà này nằm cạnh mảnh ruộng trải dài, giữa ruộng còn có mấy hộ nhà nằm rải rác nữa. Tôi nhận ra rồi, chỗ này hẳn là khu ổ chuột Nam Viên, có điều sao Cam Linh tìm được nhà trọ ở đây vậy cà?
Xe buýt tấp vào trạm dừng cạnh một siêu thị nhỏ bán rượu và thuốc lá. Cam Linh đứng trước cửa siêu thị; còn xe tôi đã cạn nhiên liệu, hơn hai trăm mét cuối cùng này dùng chân như mái chèo đẩy nó về phía trước.
Cuối cùng thì cô ấy cũng đợi tôi.
Cam Linh xoay người đối mặt về phía này, tôi gắng sức đẩy chiếc xe qua, thở hào hển lấy hơi.
"Rốt cuộc cô muốn biết cái gì thế?" Cam Linh hỏi.
"Hả?" Tôi vẫn còn thở hồng hộc chưa ổn định lại, hệt như vừa chạy xe đạp chứ không phải xe điện đến đây.
"Cô làm thế này... đuổi theo đến tận đây, cô muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Cam Linh ra đòn dứt khoát, tôi mới vừa thả cô ấy từ sổ đen trong bụng ra, còn chưa nghĩ được câu mở đầu tốt đẹp nào nên làm bộ vẫn còn hụt hơi đến độ không nghe rõ âm thanh xung quanh, vờ nghễnh ngãng hỏi thêm lần nữa: "Hả?"
"Cô muốn biết chuyện về Ninh Ninh... Được rồi." Cam Linh tự trả lời mình, đỡ cái xe của tôi.
Bốn bề tối đen như mực, ánh đèn từ cái xe đã yếu tới mức chẳng còn chiếu rõ thứ gì nữa. Lượng điện ít ỏi còn sót lại bây giờ đã hoàn toàn bay biến, vặn nguồn mấy lần đều chẳng ăn thua gì.
Chỉ có ánh sáng lọt qua từ bên dưới nửa cánh cửa cuốn của siêu thị chiếu sáng cho chúng tôi.
Xung quanh tối om om, bên trái con đường là đồng ruộng, hoa màu, bên phải là những căn nhà san sát nhau. Mùi hương từ những kẻ xa lạ khơi dậy lòng cảnh giác của chó nhà ai đó, sủa mấy tiếng về phía ánh trăng đang bị mây đen che khuất, mấy con chó khác bắt được tín hiệu cũng sủa đáp lại nhặng xị lên.
Tôi bước đến dắt chiếc xe, Cam Linh đi rất chậm, bật đèn pin trong điện thoại soi đường, một tay khác vịn giỏ xe tôi.
Đường đi thật quanh co, từ siêu thị rượu và thuốc lá đi tới, rẽ vào một cái hẻm nhỏ, tiếng chó sủa đã nhỏ dần. Chúng tôi càng đi sâu vào con hẻm, rồi đụng phải một bãi cỏ khô, tiếp tục bước tiếp thì gặp được một cái sân với cánh cửa gỗ xiêu vẹo.
Tôi bước vào, trước mắt vẫn là một căn nhà dột nát, ngả nghiêng như cái bánh kem xám xịt bị đè bẹp dí. Cánh cửa gỗ rung lên kẽo cà kẽo kẹt, không ngừng khép mở trong một phạm vi cố định bởi viên gạch, giống như cánh quạt điện bị hư, vừa thổi gió vào phòng vừa thở than cót két. Còn cửa sổ thì vẫn mang phong cách cổ điển, dán giấy che kín, Cam Linh đá viên gạch chắn cổng, mở cửa ra, tôi dắt xe điện để trong sân.
Nơi đây không có nước máy, không có giếng, điện đóm cũng không, toàn bộ tối thui, đi vào căn nhà dột nát y như chui vào cái hang động bí ẩn trong núi. Tôi và Cam Linh giống như những con người nguyên thủy còn chưa phát hiện mồi lửa, lăn lê bò lết trong bóng đêm, tôi nghe được mùi tanh của đất bùn ẩm ướt xộc lên, lập tức giữ chặt tay Cam Linh.
Dường như Cam Linh luôn có thể tìm thấy mấy chỗ nguy hiểm mà người khác không biết rồi lén dọn đến, khi đặt chân vào tôi còn nghe được tiếng lạo xạo của gỗ và gạch ép vào nhau. Lúc căn nhà trước đây sập xuống trong màn mưa thì Cam Linh vẫn đang đi làm, xem như đó là may mắn. Đến lần này thì cô ấy càng như đang thách thức số phận mình vậy, cho tôi xin đi cô ơi, căn nhà này có thể lấy thịt đè người ngay đêm nay đó, mấy tảng gạch đá kia có thể trở thành cái chăn đắp trên người tôi trong lúc ngủ mơ luôn rồi đó cô!
Tôi kéo Cam Linh ra bên ngoài, Cam Linh lại lôi tôi vào trong, hai chúng tôi người đứng trong kẻ đứng ngoài giằng co với nhau, tôi không mạnh bằng Cam Linh, bị cô ấy kéo vào phòng.
Trong phòng có một cái giường đất lạnh băng, bên trên có trải tấm vải nỉ lông và vải dầu, còn có thêm cái chăn bông. Ánh đèn nhoáng lên, đồ vật trên giường chợt tan biến khỏi tầm mắt, cứ như ngôi nhà này đang chơi trò tìm đồ với kẻ bên trong, trông chẳng giống chỗ cho người ở chút nào.
Cam Linh ngồi lên giường đất, nhìn đồng hồ trên điện thoại: "Trễ quá rồi, chỗ tôi không có điện đâu, cô chờ tới sáu giờ sáng mai lúc siêu thị mở cửa thì tới đó sạc xe điện là được. Hôm nay thì tạm nghỉ đêm ở đây đi."
Cô ấy lập tức sắp xếp lịch trình cho tôi, thế là tôi không chỉ phải đi vào chốn xập xệ ẩm thấp như cái động núi này, mà còn phải ngủ trên giường đất cả đêm nữa.
Cam Linh đâu có thiếu tiền bạc gì đâu cơ chứ, nếu cô ấy muốn thì có thể thuê mảnh đất nhỏ trong cả một năm chỉ với một ngàn năm trăm tệ, gồm đầy đủ điện nước, đồ dùng trong nhà, còn có cửa sổ và sân vườn nữa. Sao cứ phải một hai chui vào mấy cái xó hoang vu, gió mưa tơi bời thế này, tôi hơi kinh hoảng: "Cô không thể đến tá túc ở nhà người khác được à?"
"Nếu cô muốn đi..." Ý Cam Linh là tôi cứ tùy ý muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà tôi đến được đây là do đi theo Cam Linh, rõ rành rành là cô ấy cắm rễ luôn trên cái giường đất rồi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, bật đèn pin điện thoại định soi mấy chỗ trên đầu, Cam Linh cảnh cáo: "Tôi mà là cô thì tôi sẽ không nhìn lên phía trên đâu."
Tôi cởi giày, ngồi ôm gối trên giường, Cam Linh giũ chăn, tôi bảo còn chưa tới giờ tôi ngủ đâu.
Cam Linh giơ điện thoại ra cho tôi nhìn thời gian, đã mười giờ tối rồi.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ nằm nghiêng người, Cam Linh cởi cái áo hoodie ra xếp lại, gối lên đầu, nằm đối mặt với tôi.
Không có ánh điện, tôi chỉ có thể thấy được một phần khuôn mặt Cam Linh trong bóng tối, tôi nghĩ cô ấy cũng giống như tôi vậy. Nửa khuôn mặt của chúng tôi chìm trong nước, bị bóng tối trong suốt bao bọc lấy, không cần để ý đến chuyện xấu đẹp hay địa vị gì, chỉ có mấy câu nói đứt quãng thoát ra từ đôi môi đang mấp máy.
Cam Linh nói: "Tình cảm giữa tôi và chồng không tốt, đôi khi tôi chạy ra qua đêm bên ngoài, nhưng không phải là muốn bỏ đi luôn, tôi chỉ là muốn gây sự với hắn ta... bởi vì khi có con rồi thì cô không thể nói đi là đi được. Nhiều lúc tôi tìm đến mấy chỗ không có người ở để trú tạm, phần lớn người trẻ huyện Năng đều đi làm ở mấy thành phố khác rồi, chỉ còn người lớn tuổi ở lại. Nhiều người trong số họ qua đời, nhà cũng trống không, tôi vào ở tạm... Lắm lúc giống như bộ phim "Ký sinh trùng" của Hàn Quốc kia, hẳn là cô xem rồi đúng không (1)."
"Ừm."
"Nơi này cũng như vậy, có vị trí rất hẻo lánh, tôi vào ngủ bên trong, cái chăn này cũng là từ lúc trước... Trịnh Thành Cương tìm tôi không ra, sau đó tôi lại tự trở về. Họ đổ là tôi ra ngoài ngủ với tên đàn ông khác, tôi cũng không cãi cọ gì, ai chửi tôi thì tôi chửi lại... Tôi không quá để ý đến cái nhìn của người khác... Nhưng mà Ninh Ninh còn nhỏ, nó cảm thấy rằng tôi là hạng phụ nữ giống như lời nói của người xung quanh."
"À."
"Thật ra nếu muốn rời đi thì tôi có thể làm được bất cứ lúc nào... Tôi và Trịnh Thành Cương không có đăng ký kết hôn, không làm đám cưới, tôi chỉ là trốn ra khỏi nhà, gặp hắn vài lần thì quyết định chạy đi với hắn... Mẹ hắn coi thường tôi lắm, tôi không cần sính lễ, cũng không có của hồi môn, bà ta cảm thấy tôi là thứ cho không tặng không, là thứ đàn bà không liêm sỉ, mắng tôi là hạng rẻ mạt."
Cam Linh đang nói, tôi lặng lẽ ngắt lời: "Cô lại kể với tôi mấy chuyện này, có khi nào sau này lại thấy là... ừm, cô nói nhiều quá rồi, rồi thì..."
Câu hỏi của tôi đã làm gián đoạn rất nhiều thứ Cam Linh định kể, ánh mắt cô ấy hơi nhúc nhích, chợt tiến sát lại gần tôi, tôi có thể thấy rõ cảm xúc trên gương mặt cô ấy.
Đôi mắt trũng sâu và khuôn mặt hơi hốc hác, Cam Linh mím môi, nghiêm túc đánh giá tôi.
"Cô vẫn không chịu nhắn lại tôi."
Cô ấy đang nói về tin nhắn WeChat lúc trước.
"Tôi không cần tiền của cô." Tôi lặp lại.
Cam Linh giơ chăn lên, cẩn thận trùm phần lớn tấm chăn lên người tôi, hệt như thả miếng bánh chiên vào chảo nóng.
"Tại sao cô cứ theo tôi hoài vậy?" Cam Linh lại hỏi, rõ ràng là cô ấy đã tự suy nghĩ vấn đề này rồi, nhưng vẫn nghe đáp án từ tôi.
Tôi chẳng có câu trả lời nào cả, tôi chỉ là muốn đi theo cô ấy mà thôi.
Tôi giả ngơ vờ nhắm mắt lại như thể mình đã dần thiếp đi trong lúc cô ấy nói chuyện. Nhưng việc này xảy ra quá đột ngột, tôi hoàn toàn chẳng buồn ngủ gì cả. Không biết qua bao lâu, hình như là Cam Linh cảm thấy lạnh, cuộn người vào giữa chăn, nhưng vẫn không giật lấy phần nào trên người tôi.
Ở dưới chăn, có một bàn tay đặt lên hông tôi, kéo tôi vào lòng cô ấy.
1
Tôi mở mắt theo phản xạ, không thể giả bộ tiếp được nữa, khoảng cách quá gần làm chuông báo động trong tôi rung lên inh ỏi.
Người gần nhất ôm tôi như thế này là Lộ Kim Thời. Lúc đó anh ấy vừa uống rượu xong, ép tôi vào người anh ấy cứ như miếng dán giữ nhiệt. Tôi cảm thấy thật nóng, anh ấy bắt đầu cởi quần áo tôi. Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, tôi cảnh giác tiếp nhận nỗi khổ của cuộc đời — bỗng nhiên tôi nhớ đến chuyện mình ỡm ờ đồng ý rồi kết thúc trong mơ màng này. Ôi trời ạ, Cam Linh nào có ý xấu gì đâu, tôi có thể cảm giác được mà, cô ấy chẳng có ý gì cả, chỉ là cô ấy có thói quen ôm thứ gì đó vào lòng khi ngủ, cũng giống như đứa trẻ thích ôm thú bông mà thôi.
Tôi khép cổ áo lại, Cam Linh đã nhận ra tôi còn chưa vào giấc, hơi nghiêng nửa người ra xa, chuông báo động dần yên tĩnh lại.
Tôi nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch y như muốn nổi loạn, như thể có vô số con người ở tâm nhĩ trái và tâm nhĩ phải vung tay hô hào, xông lên đi, ta cùng thoát khỏi yết hầu và đập nát lồng ngực đi nào! Tiếng trống trận dồn dập, tôi nắm ngực áo, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cái lưng, tôi định bắt lấy tay Cam Linh, nhưng chỉ túm phải dây áo ngực của cô ấy.
Có thứ nắm trong tay, tôi đỡ hơn chút ít, Cam Linh hơi bối rối, giơ một tay lên, phân vân có nên đặt trên người tôi hay không.
Tiếng thở dốc cuối cùng cũng dịu lại, mồ hôi lạnh vẫn rịn ra đầy đầu tôi. Tay Cam Linh đã tìm được đúng chỗ, lau đi mồ hôi ướt sũng trên trán, rồi ghét bỏ chà lên cánh tay tôi.
Để Cam Linh thấy rằng không chỉ có mỗi cô ấy bộc lộ tâm tình, hoặc là để làm chính mình cảm thấy khá hơn, tôi kể chuyện về Lộ Kim Thời với cô ấy.
"Tôi... không hiểu sao lại nhớ đến bạn trai cũ... Đó là, ừm... có chuyện này... tôi không biết kể như thế nào."
—
Chú thích:
(1) "Ký sinh trùng" (Parasite): là một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc thuộc thể loại hài đen – giật gân – chính kịch công chiếu năm 2019, kể về một gia đình nghèo có kế hoạch trở thành những thành viên của một gia đình giàu có và xâm nhập vào hộ gia đình của họ bằng cách đóng giả là những người không liên quan có trình độ chuyên môn cao. Đây là bộ phim Hàn Quốc đầu tiên giành giải Cành cọ vàng, và đạt thêm bốn giải thưởng quan trọng tại giải Oscar lần thứ 92, bao gồm Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Kịch bản gốc hay nhất và Phim quốc tế hay nhất, trở thành bộ phim Hàn Quốc, và không nói tiếng Anh đầu tiên giành được giải Oscar cho Phim hay nhất.
(2) Nhân đây mình cũng muốn nói thêm về khái niệm đồng thuận trong tình dục (sexual consent). Theo blog bạn Ngân (sedngun.com) thì "đồng thuận tình dục" là sự tự do và tự nguyện đồng ý quan hệ tình dục của các bên tham gia (bao gồm việc đồng ý với chính mình và đối phương), trong tình trạng tỉnh táo, nhiệt tình và liên tục trong suốt quá trình. Trang blog đã liệt kê một số quy tắc cơ bản nhất cho thấy sự đồng thuận trong tình dục như sau:
- Không thể đồng thuận nếu chưa đủ tuổi quan hệ về mặt pháp luật (dưới 16 tuổi).
- Không thể đồng thuận nếu đang không tỉnh táo (đang say, bất tỉnh, ngủ,...)
- Có thể rút lại sự đồng thuận bất cứ lúc nào.
Nếu bạn cảm thấy không thoải mái, bạn luôn có thể từ chối bất kỳ lúc nào, không cần để ý chuyện sớm hay muộn.
- Không thể đồng thuận nếu đang bị ép buộc, đe dọa hoặc bị thao túng.
Đồng thuận phải là khi bạn thật sự đồng ý một cách tự nguyện và tự do, không phải là sự miễn cưỡng, không chắc chắn, không phải là cảm giác áy náy hay mưu cầu sự công nhận, thấy đây là điều bạn "nên làm", càng không phải là khi bị nài nỉ, giận dỗi, đe dọa, gây áp lực... đến khi bạn đồng ý.
- Đồng thuận ở hiện tại không có nghĩa là cũng đồng thuận trong tương lai.
Sự đồng thuận chỉ diễn ra vào hiện tại, lúc hai bên đã được thông báo rõ ràng. Còn trong tương lai, bạn luôn cần sự đồng thuận của cả hai trước khi thực hiện bất kỳ hoạt động tình dục nào, được thông báo rõ ràng bằng lời nói. Đồng thuận không bao giờ là sự suy diễn, ngầm hiểu hay ẩn ý. Việc đồng thuận trong quá khứ cũng không có nghĩa là đồng thuận cho hiện tại và tương lai.
- "Không" là Không, "Có" là Có.
Trong tình dục, tốt nhất hai bên nên rõ ràng với nhau khi truyền đạt suy nghĩ của mình. "Không" tức là Không, "Có" là Có.
Nguồn thông tin: sedngun.com
1
Video giải thích rõ hơn như bên dưới, rất thú vị và bổ ích:
Ed: Tóm lại thì:
"Từ chối" là quyền lợi
Trong "quý trọng bản thân".
Dù hai bên có thân
Không thích, có thể nói.
Tấn Giang:
ID Hạ Hữu Sâm chắc chắn là ấm áp và tươi sáng — 15/11/2023:
Đúng thật là chính kịch.
ID Ngu — 20/08/2023:
Khi thích ai đó thì người ta sẽ kiếm cớ tiếp cận cô ấy một cách vô thức, Tiểu Khương nhút nhát nhưng có trách nhiệm lại cùng ngủ với Cam Linh trong căn nhà nát khu ổ chuột này, cô ấy thật sự rất quý Cam Linh.
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Cười sml há há há chế Cam nhà mình giỏi ghê nơi....
Cập nhật: Ultr cute xỉu haha, trái tim tui đập bình bịch rùi nè!!!
ID Mỹ Ngọc Lam Điền — 26/03/2023:
Dù cô Tiểu Khương không có cong tự nhiên thì chắc cũng không thẳng lắm đâu ha, lúc nhỏ bản nhìn cô giáo xinh đẹp đến độ ngơ ngác thỏ vàng luôn mà. Cũng giống tui hồi đó vậy á, giờ nghĩ lại thì trong đầu chỉ toàn mấy cô giáo và bạn nữ xinh đẹp hoy, còn mấy khuôn mặt nam thì tui quên gần hết rùi á.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/02/2022:
Hai người tâm sự nhiều hơn nha, cho tui hóng ké với :D
ID 43765641 — 15/10/2022:
Lắm lúc mấy người xung quanh ai cũng giục sao cô không kết hôn sinh con đi, rồi nếu không thì cuộc sống của cô làm sao mà tròn vẹn được, nhưng mà tại sao vậy chứ? Cớ gì mà cuộc đời tôi lại không vẹn toàn được? Ai mà nói nó không hoàn hảo được chứ? Có lấy bằng chứng ra được không? Nếu bạn hỏi họ mấy câu này thì sẽ chỉ nhận được câu trả lời rằng việc trên đời là vậy, trước giờ đã vậy, luôn là như vậy rồi. Nhưng mà cứ cái xưa nay vẫn có thì mặc định là đúng à?
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
Thỏ Ngốc bị chuyện cưỡng ép kia ám ảnh cho đến giờ, nhưng cô ấy còn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, lại còn tưởng là mình ỡm ờ tự nguyện. Đến bao giờ giáo dục giới tính mới có thể phổ cập được đến tất cả các em gái đây chứ. Chúng ta vẫn có quyền từ chối bất cứ lúc nào, ngay cả khi cái móc thối của tên đàn ông kia đã thò vào. Còn lâu nhá, mấy cô cứ đập bể bi của tên đó là được rồi!
ID Ôn Tửu 26/08/2022:
Ôm cô ấy một cái đi nào!
ID zero — 17/08/2022:
Nỗi khổ của cuộc đời hahaha.
ID Linh Cửu — 14/08/2022:
Ôm nhau ngủ đi hai chị mình ơi!
ID X — 29/07/2022:
Nỗi khổ cuộc đời à.
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Xem việc nam nữ là nỗi khổ cuộc đời, chà, đúng thật, đối với kiểu cô gái ngây thơ như Tiểu Khương, dường như khi mọi người bảo là có thể làm như vậy, thì các cô ấy cũng hồ đồ nhắm mắt làm theo. Rõ ràng là cảm xúc của cô ấy không hề được quan tâm trân trọng chút nào, nhưng chính cô ấy cũng không để tâm đến cảm nhận của mình.
ID Vũ Nguyệt — 21/07/2022:
Cam Linh đúng là cứng cỏi thật nhỉ.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:
Cách kể chuyện thế này thu hút quá đi mất!!!
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 24/06/2022:
Có lẽ đêm nay sẽ có tiến triển mới đó ha.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 24/06/2022:
Quào quao quao bầu không khí này tốt ghê luôn ấy, tiếc cái là nếu hai người mà làm thiệt thì chắc cái nhà sụp mất ;))
2
>> ID Ước mơ được nuôi thỏ trả lời — 03/07/2022:
Há há há há há làm đến độ căn nhà sụp á =)))
ID Tiểu Vi — 23/06/2022:
Có ai cảm thấy Cam Linh đã phô bày hết những mặt chân thật nhất của mình cho cô Tiểu Khương thấy, hơn nữa Tiểu Khương đã hoàn toàn chấp nhận tất cả không vậy nhỉ!
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 23/06/2022:
Tui đây chỉ mún xáp dzô gào bên tai chế Linh là: Ôm Hồi cái đi mà!
ID Làm sao tôi mới có thể ngủ sớm được đây — 23/06/2022:
Hơ hơ hơ này thì tình thế đảo ngược rồi kìa!
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 23/06/2022:
Hy vọng sau này hai người sẽ có cuộc sống tốt đẹp và vui vẻ.
>> ID ddd ding ding dang — 26/06/2022:
Tên bác làm tui nhớ tới bà chị tổng giám đốc ghê luôn.
ID Sở Tầm — 23/6/2022:
Đoạn cô Tiểu Khương cực khổ đuổi theo Cam Linh cứ như là hình ảnh ẩn dụ về mối quan hệ của hai người ấy nhỉ. Thật ra đoạn này làm tôi nhớ đến vài chuyện trong quá khứ (có thể nói về cái này không ta).
Cập nhật: Mà Cam Linh gan lớn ghê luôn, lúc trẻ vậy mà dám chạy đến mấy cái chốn không ai ở này, thiệt nguy hiểm hết sức!!!
ID Im lặng đi — 23/06/2022:
Chỉ còn 15cm nữa thôi.
ID Cá trong chậu — 23/06/2022:
Khoảng cách lại rút ngắn nữa rồi!
Cập nhật: Lúc buồn bực phiền lòng thì chị Cam lại tìm chỗ nào bên ngoài để trú tạm... Một mặt thì việc này rất là buồn, nhưng mặt khác thì đây cũng có thể được xem là khoảng thời gian tự do hiếm có.
ID Gì gì gì gì — 23/06/2022:
Hai người sắp ôm nhau đúng hông?
ID ddd ding ding dang — 23/06/2022:
Cô Tiểu Khương eiii, cô mang người ta về nhà lẹ lẹ cho tụi tui chung dzui với nè!
ID _DYKHILY_ — 23/06/2022:
Hay quá đi aaaaaaaaaa!
ID Mặc Mặc — 23/06/2022:
Mong đến chương kế ghê!
ID Một chuỗi vô nghĩa — 23/06/2022:
Á á á á á á á á á á nghe tiếng gì hông??? Con gà inh ỏi mãi trong sân là mị, là mị đó!!!
>> Tác giả trả lời — 23/06/2022:
Dành sức mai hú hét đi bác!
Nghe tác giả nói sắp có biến hẻ:
Tui: Mọi người chuẩn bị sức hú hét chưa :D
+
Khương Thỏ Con: Hôm nay cô chạy theo tụi tui lẹ vậy?
Cam Sói Lớn: Trốn việc chứ gì nữa.
Tui: Nồ nồ nồ, tui sắp ngập đầu gòi đây ;A;
Nếu trở ngược về mấy ngày trước, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình lại chủ động bắt chuyện với người khác chỉ vì bí mật về một người phụ nữ sắp làm quản lý trong siêu thị.
Ông chú không thiếu tiền ăn mặc gì mà chỉ muốn tìm người để tán gẫu. Ở bên bóng râm có mấy người đang hút thuốc, nên chúng tôi dựa vào một mặt kính khác, phía bên trong treo đầy ốp điện thoại, cáp sạc, tai nghe, vớ, mũ bông, và mấy thứ đại loại thế.
Dù có tò mò đến đâu đi nữa, thì tôi cũng không thể tự dưng thông suốt hết tất cả bí quyết trong nghệ thuật hỏi chuyện, cùng lắm chỉ là hỏi han ông chú được vài câu.
Ông ấy kể lại chuyện rất cẩn thận.
Lúc đó ông ấy không làm bảo vệ giữ xe mà làm nhân viên bốc dỡ hàng bên trong, tuy tuổi hơi lớn nhưng được cái chịu lương thấp.
Còn Cam Linh thì đang làm nhân viên cân đo thực phẩm, nhưng do cô ấy có trí nhớ tốt, khả năng làm việc rất nhanh nhẹn và tuổi hãy còn rất trẻ, ông chủ cũng là người bên ngoài về, nên đề bạt cô ấy quản lý khu thực phẩm tươi sống. Lúc ấy dân huyện Năng không hay đi siêu thị mua đồ ăn vì ngại giá cao và không tươi ngon, nên nếu có tới thì chỉ qua Hân Vinh phía đối diện thôi.
Cam Linh dạo một vòng quanh Hân Vinh, trở về thảo luận với ông chủ trong văn phòng. Họ bàn bạc xong xuôi thì tuyển thêm vài nhân viên ra huấn luyện, trưng ra băng rôn với phong cách trào phúng đặc trưng của cô ấy: Siêu thị bớt phiền nhất huyện Năng.
Cô ấy thuê rất nhiều nhân viên nữ làm bán thời gian để xắt rau, đi mua thực phẩm và giao tới Gia Hưng, lột vỏ tôm, bỏ chỉ tôm, gọt vỏ, bỏ hột trái cây, cắt thành miếng nhỏ rồi đóng gói và giao đồ ra tận xe điện của khách hàng.
Chỉ có bấy nhiêu việc nhưng cũng cần cả tháng ròng huấn luyện và theo dõi. Hơn nữa nói bằng lời thì nghe có vẻ đơn giản, đến lúc bắt tay vào làm mới thấy khó khăn, tất cả mọi người đều tất bật suốt ngày.
Bù lại đã có nhiều người biết tiếng cô ấy hơn, siêu thị Gia Hưng không sánh được với siêu thị Hân Vinh sao? Vậy các cô chú bác nhìn thử xem bên đó có thể giúp mọi người chuẩn bị, sơ chế gì không, hay là chỉ cho mọi người cách làm thế nào, rồi nếu mọi người xách đồ nặng không được thì bên chúng tôi còn mang đồ ra hộ luôn, Hân Vinh của các cô chú bác không bằng Gia Hưng à!
Suýt chút nữa là Cam Linh đã được thăng lên làm quản lý ăn hoa hồng với sự kiện này rồi.
Nhưng mà miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, ông chủ và Cam Linh đều là người ngoài đến, thế nên dân tình kháo nhau rằng họ là đồng hương, rồi còn thấy ông chủ ủng hộ Cam Linh vô điều kiện, để mặc cô ấy sai bảo dàn nhân viên và mướn thêm nhiều người như thế thì lại xì xào nhất định là quan hệ giữa hai người rất đáng ngờ.
Lời đồn đãi vô căn cứ này khiến Trịnh Thành Cương tìm đến Gia Hưng vào ngày cuối cùng của sự kiện. Lúc đó mọi người đang tụ tập ở khu đồ ăn vặt tham dự rút thăm may mắn tặng gấu bông. Hắn xộc vào túm tóc Cam Linh ngay trước mặt mấy đứa nhỏ, vừa chửi thề liên tục vừa thô bạo kéo cô ấy về nhà.
Câu chuyện là như thế.
Trời đã tối, tôi leo lên xe tính đi về, lấy điện thoại ra nhìn thời gian: tám giờ hai mươi hai phút.
Có lẽ là —
Tôi ngồi xổm trước cửa siêu thị Gia Hưng, hàng xe điện đỗ bên ngoài dày đặc như nốt mụn trên khuôn mặt mềm mại, sau đó từng chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, người lái tụm năm tụm ba lại gọi nhau í ới, vui vẻ xách bao này bịch kia rời đi. Người bán rau ven đường thì dọn dẹp những lá rau héo trên quầy hàng, leo lên xe đạp, vắt một chân sang phía bên kia, mũi chân dính lấy bàn đạp, bánh xe xoay từng vòng hướng về phía nhà.
Lúc Cam Linh ra ngoài đã là chín giờ rưỡi, trên người vẫn là cái áo hoodie đen bạc màu và chiếc quần jean trắng bệch cũ.
Tôi ngồi xổm đến độ hai chân tê rần, chuyển sang tư thế ngồi bệt xuống cạnh chiếc xe ở lề đường, chưa kịp ẩn nấp gì thì đã bị Cam Linh bắt gặp. Thật ra tôi không biết ngụy trang thế nào, cô ấy và tôi chỉ cách nhau một con đường, ở giữa có lằn vạch kẻ vô hình nối sang. Xung quanh vắng ngắt xe cộ, Cam Linh băng qua đường đến trước mặt tôi rồi ngồi xổm xuống, như thể coi tôi là đứa con nít vậy.
"Xe bị sao thế?" Cam Linh hỏi.
Cô ấy nghĩ là xe của tôi bị vấn đề gì nên ngồi xuống. Tôi còn chưa kịp trả lời thì Cam Linh đã săm soi cái xe như là bác sĩ đang chẩn bệnh cho nó. Cô ấy kiểm tra cái kiếng chắn gió thê thảm xong thì chạm vào bình điện, xoay bánh xe mấy lượt để nghe tiếng vang, rồi lại quay về, phát hiện tôi vẫn luôn nhìn cô ấy.
Cô ấy không nói chuyện nữa, đi về phía nam.
Tôi phủi mông đứng dậy, thời gian ngồi quá lâu làm đôi chân mỏi nhừ, tôi khuỵu xuống, rồi lại loạng choạng đứng thẳng, leo lên xe, cũng không đề máy mà lấy chân đẩy xe theo sau Cam Linh, bám sát lối đi bộ.
Cam Linh ngoái lại nhìn tôi, tôi giống như đôi đũa kẹp vào cái xe điện, chật vật chống nó lướt tới phía trước.
Cam Linh tiếp tục đi, không quá ba bốn bước thì tôi không đỡ nổi chiếc xe nữa, nó ngả sang bên phải, tôi la oái lên đồng thời nhảy tránh ra. Đồ đạc văng lung tung khỏi giỏ xe, may mà không có thứ gì dễ vỡ. Tôi gom chúng lại, nhìn cái kiếng chắn gió đã tan nát, dựng chiếc xe lên, Cam Linh quay đầu nhìn tôi.
Lại quay trở về lần nữa.
Tôi đề máy, chậm rãi chạy theo. Cuối cùng thì Cam Linh cũng dừng lại, đứng bên đường vẫy tay với tôi.
Tôi mới vừa ngừng lại thì đằng sau có luồng khí nóng hắt qua, một chiếc xe buýt trờ tới cạnh Cam Linh. Cô ấy liếc tôi rồi nhanh chân bước lên xe.
Là chiếc xe buýt số hai, tôi cũng nắm đại khái lộ trình của tuyến xe này nên đuổi theo.
Băng qua con phố phía nam, tiếp tục đi thẳng, rồi lại vòng qua hướng đông... Đến hướng đông nam thì bắt đầu có lớp lớp căn nhà một tầng xuất hiện, mấy căn nhà này nằm cạnh mảnh ruộng trải dài, giữa ruộng còn có mấy hộ nhà nằm rải rác nữa. Tôi nhận ra rồi, chỗ này hẳn là khu ổ chuột Nam Viên, có điều sao Cam Linh tìm được nhà trọ ở đây vậy cà?
Xe buýt tấp vào trạm dừng cạnh một siêu thị nhỏ bán rượu và thuốc lá. Cam Linh đứng trước cửa siêu thị; còn xe tôi đã cạn nhiên liệu, hơn hai trăm mét cuối cùng này dùng chân như mái chèo đẩy nó về phía trước.
Cuối cùng thì cô ấy cũng đợi tôi.
Cam Linh xoay người đối mặt về phía này, tôi gắng sức đẩy chiếc xe qua, thở hào hển lấy hơi.
"Rốt cuộc cô muốn biết cái gì thế?" Cam Linh hỏi.
"Hả?" Tôi vẫn còn thở hồng hộc chưa ổn định lại, hệt như vừa chạy xe đạp chứ không phải xe điện đến đây.
"Cô làm thế này... đuổi theo đến tận đây, cô muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Cam Linh ra đòn dứt khoát, tôi mới vừa thả cô ấy từ sổ đen trong bụng ra, còn chưa nghĩ được câu mở đầu tốt đẹp nào nên làm bộ vẫn còn hụt hơi đến độ không nghe rõ âm thanh xung quanh, vờ nghễnh ngãng hỏi thêm lần nữa: "Hả?"
"Cô muốn biết chuyện về Ninh Ninh... Được rồi." Cam Linh tự trả lời mình, đỡ cái xe của tôi.
Bốn bề tối đen như mực, ánh đèn từ cái xe đã yếu tới mức chẳng còn chiếu rõ thứ gì nữa. Lượng điện ít ỏi còn sót lại bây giờ đã hoàn toàn bay biến, vặn nguồn mấy lần đều chẳng ăn thua gì.
Chỉ có ánh sáng lọt qua từ bên dưới nửa cánh cửa cuốn của siêu thị chiếu sáng cho chúng tôi.
Xung quanh tối om om, bên trái con đường là đồng ruộng, hoa màu, bên phải là những căn nhà san sát nhau. Mùi hương từ những kẻ xa lạ khơi dậy lòng cảnh giác của chó nhà ai đó, sủa mấy tiếng về phía ánh trăng đang bị mây đen che khuất, mấy con chó khác bắt được tín hiệu cũng sủa đáp lại nhặng xị lên.
Tôi bước đến dắt chiếc xe, Cam Linh đi rất chậm, bật đèn pin trong điện thoại soi đường, một tay khác vịn giỏ xe tôi.
Đường đi thật quanh co, từ siêu thị rượu và thuốc lá đi tới, rẽ vào một cái hẻm nhỏ, tiếng chó sủa đã nhỏ dần. Chúng tôi càng đi sâu vào con hẻm, rồi đụng phải một bãi cỏ khô, tiếp tục bước tiếp thì gặp được một cái sân với cánh cửa gỗ xiêu vẹo.
Tôi bước vào, trước mắt vẫn là một căn nhà dột nát, ngả nghiêng như cái bánh kem xám xịt bị đè bẹp dí. Cánh cửa gỗ rung lên kẽo cà kẽo kẹt, không ngừng khép mở trong một phạm vi cố định bởi viên gạch, giống như cánh quạt điện bị hư, vừa thổi gió vào phòng vừa thở than cót két. Còn cửa sổ thì vẫn mang phong cách cổ điển, dán giấy che kín, Cam Linh đá viên gạch chắn cổng, mở cửa ra, tôi dắt xe điện để trong sân.
Nơi đây không có nước máy, không có giếng, điện đóm cũng không, toàn bộ tối thui, đi vào căn nhà dột nát y như chui vào cái hang động bí ẩn trong núi. Tôi và Cam Linh giống như những con người nguyên thủy còn chưa phát hiện mồi lửa, lăn lê bò lết trong bóng đêm, tôi nghe được mùi tanh của đất bùn ẩm ướt xộc lên, lập tức giữ chặt tay Cam Linh.
Dường như Cam Linh luôn có thể tìm thấy mấy chỗ nguy hiểm mà người khác không biết rồi lén dọn đến, khi đặt chân vào tôi còn nghe được tiếng lạo xạo của gỗ và gạch ép vào nhau. Lúc căn nhà trước đây sập xuống trong màn mưa thì Cam Linh vẫn đang đi làm, xem như đó là may mắn. Đến lần này thì cô ấy càng như đang thách thức số phận mình vậy, cho tôi xin đi cô ơi, căn nhà này có thể lấy thịt đè người ngay đêm nay đó, mấy tảng gạch đá kia có thể trở thành cái chăn đắp trên người tôi trong lúc ngủ mơ luôn rồi đó cô!
Tôi kéo Cam Linh ra bên ngoài, Cam Linh lại lôi tôi vào trong, hai chúng tôi người đứng trong kẻ đứng ngoài giằng co với nhau, tôi không mạnh bằng Cam Linh, bị cô ấy kéo vào phòng.
Trong phòng có một cái giường đất lạnh băng, bên trên có trải tấm vải nỉ lông và vải dầu, còn có thêm cái chăn bông. Ánh đèn nhoáng lên, đồ vật trên giường chợt tan biến khỏi tầm mắt, cứ như ngôi nhà này đang chơi trò tìm đồ với kẻ bên trong, trông chẳng giống chỗ cho người ở chút nào.
Cam Linh ngồi lên giường đất, nhìn đồng hồ trên điện thoại: "Trễ quá rồi, chỗ tôi không có điện đâu, cô chờ tới sáu giờ sáng mai lúc siêu thị mở cửa thì tới đó sạc xe điện là được. Hôm nay thì tạm nghỉ đêm ở đây đi."
Cô ấy lập tức sắp xếp lịch trình cho tôi, thế là tôi không chỉ phải đi vào chốn xập xệ ẩm thấp như cái động núi này, mà còn phải ngủ trên giường đất cả đêm nữa.
Cam Linh đâu có thiếu tiền bạc gì đâu cơ chứ, nếu cô ấy muốn thì có thể thuê mảnh đất nhỏ trong cả một năm chỉ với một ngàn năm trăm tệ, gồm đầy đủ điện nước, đồ dùng trong nhà, còn có cửa sổ và sân vườn nữa. Sao cứ phải một hai chui vào mấy cái xó hoang vu, gió mưa tơi bời thế này, tôi hơi kinh hoảng: "Cô không thể đến tá túc ở nhà người khác được à?"
"Nếu cô muốn đi..." Ý Cam Linh là tôi cứ tùy ý muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà tôi đến được đây là do đi theo Cam Linh, rõ rành rành là cô ấy cắm rễ luôn trên cái giường đất rồi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, bật đèn pin điện thoại định soi mấy chỗ trên đầu, Cam Linh cảnh cáo: "Tôi mà là cô thì tôi sẽ không nhìn lên phía trên đâu."
Tôi cởi giày, ngồi ôm gối trên giường, Cam Linh giũ chăn, tôi bảo còn chưa tới giờ tôi ngủ đâu.
Cam Linh giơ điện thoại ra cho tôi nhìn thời gian, đã mười giờ tối rồi.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ nằm nghiêng người, Cam Linh cởi cái áo hoodie ra xếp lại, gối lên đầu, nằm đối mặt với tôi.
Không có ánh điện, tôi chỉ có thể thấy được một phần khuôn mặt Cam Linh trong bóng tối, tôi nghĩ cô ấy cũng giống như tôi vậy. Nửa khuôn mặt của chúng tôi chìm trong nước, bị bóng tối trong suốt bao bọc lấy, không cần để ý đến chuyện xấu đẹp hay địa vị gì, chỉ có mấy câu nói đứt quãng thoát ra từ đôi môi đang mấp máy.
Cam Linh nói: "Tình cảm giữa tôi và chồng không tốt, đôi khi tôi chạy ra qua đêm bên ngoài, nhưng không phải là muốn bỏ đi luôn, tôi chỉ là muốn gây sự với hắn ta... bởi vì khi có con rồi thì cô không thể nói đi là đi được. Nhiều lúc tôi tìm đến mấy chỗ không có người ở để trú tạm, phần lớn người trẻ huyện Năng đều đi làm ở mấy thành phố khác rồi, chỉ còn người lớn tuổi ở lại. Nhiều người trong số họ qua đời, nhà cũng trống không, tôi vào ở tạm... Lắm lúc giống như bộ phim "Ký sinh trùng" của Hàn Quốc kia, hẳn là cô xem rồi đúng không (1)."
"Ừm."
"Nơi này cũng như vậy, có vị trí rất hẻo lánh, tôi vào ngủ bên trong, cái chăn này cũng là từ lúc trước... Trịnh Thành Cương tìm tôi không ra, sau đó tôi lại tự trở về. Họ đổ là tôi ra ngoài ngủ với tên đàn ông khác, tôi cũng không cãi cọ gì, ai chửi tôi thì tôi chửi lại... Tôi không quá để ý đến cái nhìn của người khác... Nhưng mà Ninh Ninh còn nhỏ, nó cảm thấy rằng tôi là hạng phụ nữ giống như lời nói của người xung quanh."
"À."
"Thật ra nếu muốn rời đi thì tôi có thể làm được bất cứ lúc nào... Tôi và Trịnh Thành Cương không có đăng ký kết hôn, không làm đám cưới, tôi chỉ là trốn ra khỏi nhà, gặp hắn vài lần thì quyết định chạy đi với hắn... Mẹ hắn coi thường tôi lắm, tôi không cần sính lễ, cũng không có của hồi môn, bà ta cảm thấy tôi là thứ cho không tặng không, là thứ đàn bà không liêm sỉ, mắng tôi là hạng rẻ mạt."
Cam Linh đang nói, tôi lặng lẽ ngắt lời: "Cô lại kể với tôi mấy chuyện này, có khi nào sau này lại thấy là... ừm, cô nói nhiều quá rồi, rồi thì..."
Câu hỏi của tôi đã làm gián đoạn rất nhiều thứ Cam Linh định kể, ánh mắt cô ấy hơi nhúc nhích, chợt tiến sát lại gần tôi, tôi có thể thấy rõ cảm xúc trên gương mặt cô ấy.
Đôi mắt trũng sâu và khuôn mặt hơi hốc hác, Cam Linh mím môi, nghiêm túc đánh giá tôi.
"Cô vẫn không chịu nhắn lại tôi."
Cô ấy đang nói về tin nhắn WeChat lúc trước.
"Tôi không cần tiền của cô." Tôi lặp lại.
Cam Linh giơ chăn lên, cẩn thận trùm phần lớn tấm chăn lên người tôi, hệt như thả miếng bánh chiên vào chảo nóng.
"Tại sao cô cứ theo tôi hoài vậy?" Cam Linh lại hỏi, rõ ràng là cô ấy đã tự suy nghĩ vấn đề này rồi, nhưng vẫn nghe đáp án từ tôi.
Tôi chẳng có câu trả lời nào cả, tôi chỉ là muốn đi theo cô ấy mà thôi.
Tôi giả ngơ vờ nhắm mắt lại như thể mình đã dần thiếp đi trong lúc cô ấy nói chuyện. Nhưng việc này xảy ra quá đột ngột, tôi hoàn toàn chẳng buồn ngủ gì cả. Không biết qua bao lâu, hình như là Cam Linh cảm thấy lạnh, cuộn người vào giữa chăn, nhưng vẫn không giật lấy phần nào trên người tôi.
Ở dưới chăn, có một bàn tay đặt lên hông tôi, kéo tôi vào lòng cô ấy.
1
Tôi mở mắt theo phản xạ, không thể giả bộ tiếp được nữa, khoảng cách quá gần làm chuông báo động trong tôi rung lên inh ỏi.
Người gần nhất ôm tôi như thế này là Lộ Kim Thời. Lúc đó anh ấy vừa uống rượu xong, ép tôi vào người anh ấy cứ như miếng dán giữ nhiệt. Tôi cảm thấy thật nóng, anh ấy bắt đầu cởi quần áo tôi. Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, tôi cảnh giác tiếp nhận nỗi khổ của cuộc đời — bỗng nhiên tôi nhớ đến chuyện mình ỡm ờ đồng ý rồi kết thúc trong mơ màng này. Ôi trời ạ, Cam Linh nào có ý xấu gì đâu, tôi có thể cảm giác được mà, cô ấy chẳng có ý gì cả, chỉ là cô ấy có thói quen ôm thứ gì đó vào lòng khi ngủ, cũng giống như đứa trẻ thích ôm thú bông mà thôi.
Tôi khép cổ áo lại, Cam Linh đã nhận ra tôi còn chưa vào giấc, hơi nghiêng nửa người ra xa, chuông báo động dần yên tĩnh lại.
Tôi nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch y như muốn nổi loạn, như thể có vô số con người ở tâm nhĩ trái và tâm nhĩ phải vung tay hô hào, xông lên đi, ta cùng thoát khỏi yết hầu và đập nát lồng ngực đi nào! Tiếng trống trận dồn dập, tôi nắm ngực áo, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cái lưng, tôi định bắt lấy tay Cam Linh, nhưng chỉ túm phải dây áo ngực của cô ấy.
Có thứ nắm trong tay, tôi đỡ hơn chút ít, Cam Linh hơi bối rối, giơ một tay lên, phân vân có nên đặt trên người tôi hay không.
Tiếng thở dốc cuối cùng cũng dịu lại, mồ hôi lạnh vẫn rịn ra đầy đầu tôi. Tay Cam Linh đã tìm được đúng chỗ, lau đi mồ hôi ướt sũng trên trán, rồi ghét bỏ chà lên cánh tay tôi.
Để Cam Linh thấy rằng không chỉ có mỗi cô ấy bộc lộ tâm tình, hoặc là để làm chính mình cảm thấy khá hơn, tôi kể chuyện về Lộ Kim Thời với cô ấy.
"Tôi... không hiểu sao lại nhớ đến bạn trai cũ... Đó là, ừm... có chuyện này... tôi không biết kể như thế nào."
—
Chú thích:
(1) "Ký sinh trùng" (Parasite): là một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc thuộc thể loại hài đen – giật gân – chính kịch công chiếu năm 2019, kể về một gia đình nghèo có kế hoạch trở thành những thành viên của một gia đình giàu có và xâm nhập vào hộ gia đình của họ bằng cách đóng giả là những người không liên quan có trình độ chuyên môn cao. Đây là bộ phim Hàn Quốc đầu tiên giành giải Cành cọ vàng, và đạt thêm bốn giải thưởng quan trọng tại giải Oscar lần thứ 92, bao gồm Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Kịch bản gốc hay nhất và Phim quốc tế hay nhất, trở thành bộ phim Hàn Quốc, và không nói tiếng Anh đầu tiên giành được giải Oscar cho Phim hay nhất.
(2) Nhân đây mình cũng muốn nói thêm về khái niệm đồng thuận trong tình dục (sexual consent). Theo blog bạn Ngân (sedngun.com) thì "đồng thuận tình dục" là sự tự do và tự nguyện đồng ý quan hệ tình dục của các bên tham gia (bao gồm việc đồng ý với chính mình và đối phương), trong tình trạng tỉnh táo, nhiệt tình và liên tục trong suốt quá trình. Trang blog đã liệt kê một số quy tắc cơ bản nhất cho thấy sự đồng thuận trong tình dục như sau:
- Không thể đồng thuận nếu chưa đủ tuổi quan hệ về mặt pháp luật (dưới 16 tuổi).
- Không thể đồng thuận nếu đang không tỉnh táo (đang say, bất tỉnh, ngủ,...)
- Có thể rút lại sự đồng thuận bất cứ lúc nào.
Nếu bạn cảm thấy không thoải mái, bạn luôn có thể từ chối bất kỳ lúc nào, không cần để ý chuyện sớm hay muộn.
- Không thể đồng thuận nếu đang bị ép buộc, đe dọa hoặc bị thao túng.
Đồng thuận phải là khi bạn thật sự đồng ý một cách tự nguyện và tự do, không phải là sự miễn cưỡng, không chắc chắn, không phải là cảm giác áy náy hay mưu cầu sự công nhận, thấy đây là điều bạn "nên làm", càng không phải là khi bị nài nỉ, giận dỗi, đe dọa, gây áp lực... đến khi bạn đồng ý.
- Đồng thuận ở hiện tại không có nghĩa là cũng đồng thuận trong tương lai.
Sự đồng thuận chỉ diễn ra vào hiện tại, lúc hai bên đã được thông báo rõ ràng. Còn trong tương lai, bạn luôn cần sự đồng thuận của cả hai trước khi thực hiện bất kỳ hoạt động tình dục nào, được thông báo rõ ràng bằng lời nói. Đồng thuận không bao giờ là sự suy diễn, ngầm hiểu hay ẩn ý. Việc đồng thuận trong quá khứ cũng không có nghĩa là đồng thuận cho hiện tại và tương lai.
- "Không" là Không, "Có" là Có.
Trong tình dục, tốt nhất hai bên nên rõ ràng với nhau khi truyền đạt suy nghĩ của mình. "Không" tức là Không, "Có" là Có.
Nguồn thông tin: sedngun.com
1
Video giải thích rõ hơn như bên dưới, rất thú vị và bổ ích:
Ed: Tóm lại thì:
"Từ chối" là quyền lợi
Trong "quý trọng bản thân".
Dù hai bên có thân
Không thích, có thể nói.
Tấn Giang:
ID Hạ Hữu Sâm chắc chắn là ấm áp và tươi sáng — 15/11/2023:
Đúng thật là chính kịch.
ID Ngu — 20/08/2023:
Khi thích ai đó thì người ta sẽ kiếm cớ tiếp cận cô ấy một cách vô thức, Tiểu Khương nhút nhát nhưng có trách nhiệm lại cùng ngủ với Cam Linh trong căn nhà nát khu ổ chuột này, cô ấy thật sự rất quý Cam Linh.
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Cười sml há há há chế Cam nhà mình giỏi ghê nơi....
Cập nhật: Ultr cute xỉu haha, trái tim tui đập bình bịch rùi nè!!!
ID Mỹ Ngọc Lam Điền — 26/03/2023:
Dù cô Tiểu Khương không có cong tự nhiên thì chắc cũng không thẳng lắm đâu ha, lúc nhỏ bản nhìn cô giáo xinh đẹp đến độ ngơ ngác thỏ vàng luôn mà. Cũng giống tui hồi đó vậy á, giờ nghĩ lại thì trong đầu chỉ toàn mấy cô giáo và bạn nữ xinh đẹp hoy, còn mấy khuôn mặt nam thì tui quên gần hết rùi á.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/02/2022:
Hai người tâm sự nhiều hơn nha, cho tui hóng ké với :D
ID 43765641 — 15/10/2022:
Lắm lúc mấy người xung quanh ai cũng giục sao cô không kết hôn sinh con đi, rồi nếu không thì cuộc sống của cô làm sao mà tròn vẹn được, nhưng mà tại sao vậy chứ? Cớ gì mà cuộc đời tôi lại không vẹn toàn được? Ai mà nói nó không hoàn hảo được chứ? Có lấy bằng chứng ra được không? Nếu bạn hỏi họ mấy câu này thì sẽ chỉ nhận được câu trả lời rằng việc trên đời là vậy, trước giờ đã vậy, luôn là như vậy rồi. Nhưng mà cứ cái xưa nay vẫn có thì mặc định là đúng à?
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
Thỏ Ngốc bị chuyện cưỡng ép kia ám ảnh cho đến giờ, nhưng cô ấy còn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, lại còn tưởng là mình ỡm ờ tự nguyện. Đến bao giờ giáo dục giới tính mới có thể phổ cập được đến tất cả các em gái đây chứ. Chúng ta vẫn có quyền từ chối bất cứ lúc nào, ngay cả khi cái móc thối của tên đàn ông kia đã thò vào. Còn lâu nhá, mấy cô cứ đập bể bi của tên đó là được rồi!
ID Ôn Tửu 26/08/2022:
Ôm cô ấy một cái đi nào!
ID zero — 17/08/2022:
Nỗi khổ của cuộc đời hahaha.
ID Linh Cửu — 14/08/2022:
Ôm nhau ngủ đi hai chị mình ơi!
ID X — 29/07/2022:
Nỗi khổ cuộc đời à.
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Xem việc nam nữ là nỗi khổ cuộc đời, chà, đúng thật, đối với kiểu cô gái ngây thơ như Tiểu Khương, dường như khi mọi người bảo là có thể làm như vậy, thì các cô ấy cũng hồ đồ nhắm mắt làm theo. Rõ ràng là cảm xúc của cô ấy không hề được quan tâm trân trọng chút nào, nhưng chính cô ấy cũng không để tâm đến cảm nhận của mình.
ID Vũ Nguyệt — 21/07/2022:
Cam Linh đúng là cứng cỏi thật nhỉ.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 03/07/2022:
Cách kể chuyện thế này thu hút quá đi mất!!!
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 24/06/2022:
Có lẽ đêm nay sẽ có tiến triển mới đó ha.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 24/06/2022:
Quào quao quao bầu không khí này tốt ghê luôn ấy, tiếc cái là nếu hai người mà làm thiệt thì chắc cái nhà sụp mất ;))
2
>> ID Ước mơ được nuôi thỏ trả lời — 03/07/2022:
Há há há há há làm đến độ căn nhà sụp á =)))
ID Tiểu Vi — 23/06/2022:
Có ai cảm thấy Cam Linh đã phô bày hết những mặt chân thật nhất của mình cho cô Tiểu Khương thấy, hơn nữa Tiểu Khương đã hoàn toàn chấp nhận tất cả không vậy nhỉ!
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 23/06/2022:
Tui đây chỉ mún xáp dzô gào bên tai chế Linh là: Ôm Hồi cái đi mà!
ID Làm sao tôi mới có thể ngủ sớm được đây — 23/06/2022:
Hơ hơ hơ này thì tình thế đảo ngược rồi kìa!
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 23/06/2022:
Hy vọng sau này hai người sẽ có cuộc sống tốt đẹp và vui vẻ.
>> ID ddd ding ding dang — 26/06/2022:
Tên bác làm tui nhớ tới bà chị tổng giám đốc ghê luôn.
ID Sở Tầm — 23/6/2022:
Đoạn cô Tiểu Khương cực khổ đuổi theo Cam Linh cứ như là hình ảnh ẩn dụ về mối quan hệ của hai người ấy nhỉ. Thật ra đoạn này làm tôi nhớ đến vài chuyện trong quá khứ (có thể nói về cái này không ta).
Cập nhật: Mà Cam Linh gan lớn ghê luôn, lúc trẻ vậy mà dám chạy đến mấy cái chốn không ai ở này, thiệt nguy hiểm hết sức!!!
ID Im lặng đi — 23/06/2022:
Chỉ còn 15cm nữa thôi.
ID Cá trong chậu — 23/06/2022:
Khoảng cách lại rút ngắn nữa rồi!
Cập nhật: Lúc buồn bực phiền lòng thì chị Cam lại tìm chỗ nào bên ngoài để trú tạm... Một mặt thì việc này rất là buồn, nhưng mặt khác thì đây cũng có thể được xem là khoảng thời gian tự do hiếm có.
ID Gì gì gì gì — 23/06/2022:
Hai người sắp ôm nhau đúng hông?
ID ddd ding ding dang — 23/06/2022:
Cô Tiểu Khương eiii, cô mang người ta về nhà lẹ lẹ cho tụi tui chung dzui với nè!
ID _DYKHILY_ — 23/06/2022:
Hay quá đi aaaaaaaaaa!
ID Mặc Mặc — 23/06/2022:
Mong đến chương kế ghê!
ID Một chuỗi vô nghĩa — 23/06/2022:
Á á á á á á á á á á nghe tiếng gì hông??? Con gà inh ỏi mãi trong sân là mị, là mị đó!!!
>> Tác giả trả lời — 23/06/2022:
Dành sức mai hú hét đi bác!
Nghe tác giả nói sắp có biến hẻ:
Tui: Mọi người chuẩn bị sức hú hét chưa :D
+
Khương Thỏ Con: Hôm nay cô chạy theo tụi tui lẹ vậy?
Cam Sói Lớn: Trốn việc chứ gì nữa.
Tui: Nồ nồ nồ, tui sắp ngập đầu gòi đây ;A;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.