Chương 44: Trông cô ấy trẻ quá đi!
Ngưu Nhĩ Nhĩ
26/11/2023
Chuông báo thức điểm sáu giờ sáng, tôi và Cam Linh tách khỏi nhau giống như những con người xa lạ bèo nước gặp gỡ.
Đêm qua tôi và cô ấy nằm chung chăn như hai cây nấm nhả sợi đan vào nhau, đến tảng sáng, bụi về với bụi, đất về với đất, hai cây nấm tự nhảy điệu múa của mình. Tôi ngượng ngùng vuốt tóc, nhớ lại những hành động ban tối của bản thân, chợt cảm thấy mình như cô giáo Ôn không giữ đức hạnh đi dụ dỗ phụ huynh học sinh kia.
Người ở siêu thị để tôi sạc xe điện tùy thích mà không hề hỏi tôi từ đâu đến. Cam Linh nheo mắt ngồi ở lề đường, chuyến xe buýt sớm nhất sẽ đến đây vào bảy giờ mười phút. Đối diện phía này là đồng ruộng, những người nông dân xắn ống quần, tất bật tới lui như đàn kiến, trong tiếng ong ong phát ra không ngừng từ bộ sạc xe điện, tôi lấy sữa chua và bánh quy mua hôm qua chia cho Cam Linh.
Cam Linh nhận sữa chua, nhanh nhẹn mở nút chai hút rột roạt, tôi nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy nhìn lại tôi, vài giây qua đi, chúng tôi không hẹn mà cùng dời đi ánh mắt.
Ngày hôm qua chúng tôi đã nói chuyện với nhau hơi nhiều.
1
Tôi xin một gáo nước, ra ngồi ngoài rìa mảnh ruộng súc miệng, rồi lại trở về nhìn Cam Linh. Cô ấy quay đầu, chúng tôi cùng nhìn về phía cuối con đường, vẫn còn rất lâu thì xe buýt mới đến.
Xe buýt trờ tới, xe tôi còn chưa được hai mươi phần trăm bình nữa.
Cam Linh bỗng xách túi đồ của tôi đứng lên, vẫy tay với chủ siêu thị, vỗ vào lưng tôi.
Tôi bị đẩy lên xe buýt. Trên đó chỉ có hai người nông dân không quen biết nhau, ngồi ở ghế đầu và cuối xe, cả hai đều mang cái túi da rắn lớn bằng nửa người bình thường.
"Đang cần về gấp mà, để mai tôi mang xe qua cho em đi." Cam Linh nói.
2
Vậy nên tan làm tôi không có xe về nhà, Chu Nhị Đình đã vội vàng đi trước rồi, tôi bước vòng qua bãi đậu xe, đằng sau có tiếng máy nổ ầm ì, Lý Dũng Toàn thắng két lại sau lưng tôi giống như tay đua: "Chị không đi xe à, để tôi đưa chị về nha."
"Không cần đâu."
Lý Dũng Toàn không cố hỏi thăm nữa, đồng nghiệp với nhau có độ là được. Cậu ta mới vẫy tay chào tôi thì cũng vừa lúc hiệu trưởng cưỡi xe đạp ra, bắt gặp tôi đứng chung với cậu ta thì giơ tay ra lệnh: "Ồ đúng lúc quá nhỉ, hai người đều tiện đường đó, đưa cô ấy về đi nè — "
Hiệu trưởng đạp xe đi mất hút, Lý Dũng Toàn cười xòa: "Chị lên xe tôi đi nào."
Đường về nhà nhanh như điện chớp, cậu ta để tôi xuống ở cửa khu Giai Hưng. Lúc trên đường không ai nói câu gì, khi xuống xe cũng là khách khí với nhau, xua tay xua chân liên tục.
Hiệu trưởng trường tôi có nghệ thuật dùng người riêng, sau khi thất bại trong việc giới thiệu tôi cho công ty bạn mình, thì chị ấy vẫn tiếp tục chú ý đến Khương Tiểu Hồi tôi ở nhiều phương diện. Một hôm chị ấy kêu tôi đến nói chuyện, hỏi rằng có phải tôi không có quan hệ tốt với mấy giáo viên khác hay không, trừ Chu Nhị Đình ra thì chưa bao giờ thấy tôi gần gũi với đồng nghiệp nào cả.
Tôi đến đây là để đi làm, không phải là giáo viên đứng lớp, dựa vào trình độ văn hóa thì người có thể tán gẫu cùng tôi chỉ có thể là vợ chồng chú bảo vệ, các cô bảo mẫu nấu cơm và dọn vệ sinh. Khi các giáo viên khác bàn đến mấy chuyện chính sách đất nước, tôi không cảm thấy "khó chịu", nhưng có một số thời điểm thái độ không hòa đồng như thế sẽ có vẻ không tốt. Hiệu trưởng tự quyết định theo ý mình, thế là tôi bắt đầu góp mặt trong nhiều hoạt động sau này một cách khó hiểu.
Tôi là cô giáo đời sống không bằng cấp, ngày thường chỉ dạy tụi nhỏ tám bước rửa tay kỹ càng, bảo ban chúng không được húp xì xụp, không nên kén ăn trong giờ cơm, lắng nghe tâm sự của tụi nhỏ, hướng dẫn chúng đi vệ sinh đúng cách, rồi làm sao giải quyết xung đột với bạn bè. Nhưng mà hiệu trưởng quyết tâm muốn cải tạo lại tôi, hẳn là tàn dư của trường Cây Mận cũng nên phát huy tác dụng của mình, vì thế sân khấu liên tục có thêm bóng dáng của tôi, đồng thời công tác của tôi cũng lên được phô ra với các bậc phụ huynh thông qua buổi chụp ảnh tốt nghiệp.
Tất cả những điều này là bởi vì sự xuất hiện của Cam Linh. Trước khi cô ấy đến, tôi trong suốt, không có bí mật gì cả.
Sau đó, hiệu trưởng ngỡ ngàng phát hiện tôi là con người ôm bí mật trong lòng mà không nói không rằng. Là người đã chứng kiến vụ án mạng mà vẫn phẳng lặng như hồ nước, bình tĩnh giải quyết nan đề bị một kẻ điên bám đuổi không tha.
Ngày đó chị ấy hỏi tôi: Ả điên lúc trước còn tìm em không vậy?
Khương Hồi Hương: Không còn đâu chị.
1 Hiệu trưởng Triệu: À, vậy em nói cho cô ta rồi hả? Hung thủ đó.
Khương Hồi Hương: Không đâu chị.
Hiệu trưởng Triệu: Sao em làm được vậy? Làm sao mà em khuyên cô ta được thế?
1
Nghe nói hiệu trưởng vẫn còn e ngại Cam Linh lắm, vì vậy chị ấy rất nể việc tôi có thể đối đầu trực diện với Cam Linh mà mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như thường.
Khương Hồi Hương: ... Ha ha ha ha ha ha ha
Khương Hồi Hương: [ảnh động]
Nhập xong phản hồi, tôi mở tin nhắn của Cam Linh ra. Bên kia gửi đến một video ngắn, cô ấy lấy keo nước dán lại cái kiếng chắn gió trên xe, rồi còn bơm bánh xe cho tôi, video rất yên tĩnh, kết thúc bằng tiếng Cam Linh vặn chìa khóa cùm cụp.
Tôi đứng tại cửa khu Giai Hưng chờ Cam Linh mang xe đến. Tiết trời oi bức, tôi giơ cây dù đứng ven đường, việc bung dù ra cửa ở huyện Năng có thể được ví như ra vẻ kiêu kì, cao cấp lắm. Cam Linh dễ dàng tìm được tôi, chống xe ngừng trước mặt tôi, vung vẩy chiếc chìa khóa.
"Mất bao nhiêu tiền vậy?"
"Sao thế?"
"Cho bên siêu thị đó, tôi dùng điện của người ta cả ngày rồi..."
Tôi lôi điện thoại ra định chuyển khoản, chợt phía trên đầu tối sầm đi, Cam Linh đè tán dù xuống che tôi lại. Tôi bướng bỉnh chống cự mấy lần, đối phương gập ngón tay gõ lên tán dù, bộp bộp bộp.
Nâng cây dù lên, tôi lặp lại câu hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
"Lòng dạ em tính toán chi li quá vậy." Cam Linh chê bai.
Tôi vừa muốn đáp trả thì lại nhớ đến vụ hai ngàn đồng kia, lòng hơi bực bội việc người này chỉ toàn nhằm vào cái dở mà nói, vẫn chuyển năm đồng qua tỏ thái độ với đối phương. Cam Linh nhanh gọn bấm nhận lấy.
Sự việc lúc trước cứ thế trôi qua, tôi cũng không để trong lòng, tiếp nhận cái xe, thấy bình điện còn ba mươi phần trăm.
Mặt sau xe trầm xuống, Cam Linh ngồi vào ghế sau, hai chân dang rộng đặt trên đất. Lúc này tôi mới phát hiện cô ấy đã đổi đôi giày vải mới, bụng dạ sửng sốt vô cùng, vội bước xuống xe. Cam Linh thò người qua đỡ tay lái, tôi ngắm cô ấy thật kỹ.
Cuối cùng cô ấy cũng chịu thay quần áo rồi!
Trong cái không khí nóng bức này, cuối cùng cô ấy cũng đổi một cái áo cộc tay màu xám khói rõ ràng là hàng giảm giá, trên cánh tay có dòng chữ Siêu thị Gia Hưng; thêm chiếc quần jean sáng màu tương tự cái cũ, có điều chất liệu rõ là mỏng và mềm mại hơn; cuối cùng còn có đôi giày vải màu trắng nhìn rất bình thường, nhưng rất sạch sẽ và tinh tươm.
Hơn nữa trước đó tôi giúp cô ấy nhuộm lại mái đầu đen, bây giờ trông cô ấy trẻ quá đi!
Lúc mới chạm mặt tôi, tóc người này y chang đống cỏ khô, dáng người như yêu ma, mái tóc muối tiêu và cái lưng cứng ngắc khiến người ngỡ như cô ấy đã sang tuổi năm mươi, nhưng hiện tại nói cô ấy mới khoảng hai mươi chắc cũng có kẻ tin được. Tôi ngẩn ngơ há hốc mồm không biết khen thế nào, cơ thể cô ấy rõ ràng đã thả lỏng đi rất nhiều, lộ ra những đường nét mềm mại từ người chăm tập luyện thể thao lâu ngày.
Trong khoảnh khoắc này, tôi gần như hoàn toàn tin rằng cô ấy đã từ bỏ việc giết người, nhưng vẫn không hấp tấp nhắc tới chuyện đó, tôi chỉ siết chặt cánh tay cô ấy như thể Trịnh Ninh Ninh không tồn tại giữa chúng tôi: "Ôi trời ơi!"
Phản ứng của tôi khoa trương cứ như một cô gái tóc vàng ngực lớn không có đầu óc, Cam Linh cười bò trên chiếc xe: "Bộ dạng này của em là sao chứ."
"Tôi thấy rất là được đó, cảm giác như là... Nói sao nhỉ, tôi không biết diễn tả thế nào nữa..."
Cam Linh vẫy tay, nhấc mông chuyển từ yên sau lên yên trước: "Hôm nay tôi xin nghỉ phép, làm được rất nhiều chuyện đó."
"Ví dụ như việc gì thế." Tôi ngồi vào yên sau.
"Tôi chuyển khỏi căn ổ chuột kia... Tôi không có đồ đạc gì cả, để tay trống đi thuê căn phòng ở con phố lớn đằng đông gần tiểu học Hồng Chí. Bên đó có con hẻm với lớp học bổ túc, tôi ở phía sau một cái nhà trệt nhỏ, chỉ có một phòng với một cái sân, em có muốn qua đó xem thử không?"
"Có chứ."
"Tôi còn mua mấy bộ đồ giá ưu đãi cho nhân viên nữa, hè rồi nên trời nóng quá."
"Chị cũng biết nóng nữa à."
"Nói cái gì vậy chứ."
Ngồi trên yên sau, tôi bám vào Cam Linh, tận dụng lượng điện ít ỏi còn sót lại, chiếc xe thong thả chạy đi.
Chúng tôi lướt băng băng qua cây cờ đỏ khô héo, rồi lại đi ngang một vòm cầu cũ cách đó hơn một trăm mét, dưới chân cầu có sạp mì lạnh (1) vừa mở hàng, những chiếc đũa dùng một lần bám đầy dầu đỏ vương vãi trên mặt đất. Tôi và Cam Linh ngồi trên hai chiếc ghế con ăn mì lạnh, tách đôi đũa dùng một lần ra, tôi đảo mấy miếng rau thơm trong cái bao ni lông đặt ở chén inox nhỏ trước mặt.
Chợt Cam Linh cất lời: "Tôi thấy hình như em không có quan hệ xã hội gì hết nhỉ."
"Hả?"
"Tôi kêu em đi là em theo luôn rồi, có vẻ em không cần phải nhắn gửi ai vậy đó."
"Thì tôi sống một mình mà," tôi gắp mì vào miệng, rồi đứng lên xin thêm chủ quán muỗng nước tỏi rưới vào tô, "Chị nói cứ như là tôi dễ bị lừa đi lắm vậy, làm như chị gọi một tiếng là tôi chạy tới liền vậy á."
1
Cam Linh cũng xin thêm muỗng nước tỏi y hệt, đá chiếc đũa nằm lăn lóc dưới chân. Gió nóng thổi qua vòm cầu, mồ hôi rịn ra sau lưng, tôi rút tờ khăn giấy lau mồ hôi rồi tiếp tục ăn, Cam Linh cũng không nói chuyện, chỉ vừa ăn vừa ngắm người đi đường. Chiếc xe điện đậu bên cạnh như thể đang săm soi tướng ăn của chúng tôi. Cam Linh gắp thêm mấy gắp nữa cho sạch tô rồi buông đũa, thu bao ni lông gói lại và ném vào thùng rác, đoạn chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn tôi như thể không có chuyện nào khác để làm.
Tôi hỏi chị nhìn gì thế, tiếp tục chọn rau thơm, gắp miếng mì cho vào miệng.
"Không có gì." Cam Linh không nhìn tôi nữa, lại bắt đầu ngắm phố phường, chờ tôi ăn xong thì cô ấy chở tôi đến chỗ ở mới của mình ở khu phố lớn phía đông.
Trải nghiệm trong hai căn nhà nát trước đây đã giúp tôi mường tượng đến cái chỗ trọ ọp ẹp nào đó rồi, nhưng không ngờ rằng nơi ở mới này đúng là tươm tất và biệt lập với một phòng, một sân thật. Cổng chính có khóa sắt đàng hoàng, màu sơn thì tươi sáng quá mức, gạch ốp sân cũng không bị thiếu hay sứt mẻ gì, và ngoài cửa còn có cống thoát nước cùng với máy điều hòa nữa.
"Giá thuê hai ngàn một năm đó."
"Được quá đi!" Tôi đi qua mảnh sân sạch sẽ, dưới mái hiên còn trưng ra mấy chậu hoa trống xếp hàng rất ngay ngắn.
3
Bước vào phòng, tôi lập tức bắt gặp ảnh chụp Trịnh Ninh Ninh ở ngay phía đối diện, tấm ảnh đen trắng được lồng vào khung với màu sắc rực rỡ. Tấm ảnh này được phóng thật to và gắn vào tường, tựa như đây là ảnh đen trắng mang phong cách nghệ thuật vậy. Điểm xuyết xung quanh là mấy bức ảnh khác, trong đó bức treo kề bên có hình Trịnh Ninh Ninh ở trường mà tôi gửi cô ấy lúc trước, Cam Linh không xóa đi mấy đứa trẻ khác mà lấy bút đỏ viền theo hình dáng của cô bé. Ngoài ra còn có thêm mấy tấm ảnh khác nữa mà tôi chưa thấy qua, tất cả đều có màu sắc rực rỡ với độ phân giải rất thấp.
Có một tấm ảnh chụp em bé với mấy cái chấm đỏ trên trán, mặc bộ đồ với hình trang trí là mấy chú bò sữa, đôi vớ chân bị tuột dài ra, mấy sợi tóc thưa thớt mềm mại dán sát da đầu, cô bé nhỏ ngây thơ chảy nước miếng trước ống kính.
Tôi lại nhìn vào thời gian ở góc phải một tấm ảnh khác, tấm này được chụp vào lúc Trịnh Ninh Ninh được bốn tuổi, cô bé cầm cây kẹo bông gòn đứng giữa ba mẹ mình.
Cam Linh nắm một bên tay cô bé, mỉm cười nhìn vào màn ảnh, mái tóc cô ấy dài rất dài, được kẹp cao lên trên, và trên người cô ấy là chiếc váy hoa tha thướt, cả người toát ra vẻ dịu dàng lạ thường.
Trịnh Thành Cương mặc cái áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây ủi thẳng tắp, dưới chân là đôi giày thể thao màu xám.
Thấy tôi nán lại ở bức ảnh này, Cam Linh chỉ tay: "Đây là chồng tôi, Trịnh Thành Cương... Tuy nói đây là tên khốn kiếp... nhưng người đã chết rồi... tôi cứ làm bộ đây là một gia đình hòa thuận thôi vậy."
Cô ấy lấy ngón tay gõ cồm cộp lên bức ảnh, một tay khác của Trịnh Ninh Ninh đang nắm lấy tay Trịnh Thành Cương, cô bé nở nụ cười rạng rỡ, một chân chống đất, chân kia nhấc bổng lên, để lộ đôi vớ trắng có nơ con bướm trong đôi giày xăng đan, cả người tựa về phía Trịnh Thành Cương, giơ cánh tay Cam Linh lên cao.
Tôi cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, tránh để Cam Linh nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt mình.
Nhưng tôi vẫn bị cô ấy chú ý đến, ánh mắt Cam Linh chuyển qua chuyển lại giữa tôi và tấm ảnh: "Sao thế?"
—
—
Chú thích:
(1) mì lạnh (凉皮 - lương bì) hay dịch sát nghĩa là "mì bì lạnh", là món ăn bắt nguồn từ Thiểm Tây, nhưng dần trở thành món ăn đường phố được yêu thích khắp Trung Quốc, đặc biệt là ở các tỉnh Tây Bắc. Sợi mì (bì) làm từ bột gạo, rồi hấp lên như bánh cuốn nhưng dày hơn, sau đó được cắt thành sợi dài, trộn với nước tỏi, dấm, dầu ớt đỏ, dưa leo, rau thơm, đồ ăn kèm tùy từng vùng.
10 giây meme cho cái-bạn-ai-cũng-biết-là-bạn-nào-đấy =))
2
Có lẽ các bạn nên cân nhắc có muốn xem bình luận hay không:
ID Mạc Bắc Vô Bá — 23/05/2023:
Bộ não yêu đương của tui còn bận nghĩ xem có phải Tiểu Khương đang ghen không, xong lỡ lướt qua bình luận một phát là điếng hồn luôn ;A;
2
ID Con thuyền nhỏ tự do — 13/04/2023:
Hình như cảm giác ban đầu của tôi dần trở thành sự thật rồi...
ID Mứt táo gai nhức nách đỉnh chóp — 03/03/2023:
Sợ quá đi!
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:
Đậu xanh rau má thật chứ!
ID ? — 11/01/2023:
À... Quả nhiên là như thế sao... Cái này...
ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:
Không, không, không, không thể nào! Không phải như tôi nghĩ đấy chứ trời ơi!!!
ID 43765641 — 16/10/2022:
Làm tôi giật nảy mình, thật sự là sốc tận nóc luôn!
ID Lộc cộc lộc cộc — 15/08/2022:
Tại sao lại như vậy chứ?!
ID a5niong — 08/08/2022:
Nửa chương đầu tôi còn đang xuýt xoa 2k một năm cho 1 phòng 1 sân thì tôi qua thuê đứt luôn 10 năm ngay và liền rồi! Xong tới đoạn cuối là thôi luôn, tôi không muốn mở mắt ra nữa.......... Không phải đâu chứ...........
ID Vol — 06/08/2022:
Ôi chao... Xem ảnh sao... không thể nào...
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Cái lùm mía nó chuyện gì đang xảy ra dị??!! Lẽ ra tui không nên xem comment huhuhu!
1
ID Vũ Nguyệt — 21/07/2022:
Cam Linh sẽ làm gì khi biết được chuyện này đây?
ID Nhất Chi Bán Tiết — 26/06/2022:
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả tôi còn cảm thấy là Trịnh Thành Cương nữa huống chi là mọi người. Mà nếu đúng là như vậy thì Trịnh Ninh Ninh thật sự rất đáng thương đó.
ID Sao phải nợ thơ đổi lấy tiền rượu vậy — 26/06/2022:
Ôi cái tình tiết lộ ra Trịnh Thành Cương là hung thủ này sợ vãi thật chứ!
ID Một chuỗi vô nghĩa — 26/06/2022:
Quả nhiên là thế... Tiểu Khương quá thành thật đến độ không thể kiểm soát được bản thân, nên dù là lần này Tiểu Khương không nói thẳng ra, thì sự nhạy bén của Cam Linh cũng đủ để cô ấy phát hiện điều gì đó rồi.
ID Sở Tầm — 26/06/2022:
Đúng là đau lòng quá, vừa bước vào cửa là gặp ngay ảnh của cô bé rồi... Haizz...
ID yaya — 26/06/2022:
Tôi cũng cảm thấy là Trịnh Thành Cương, không phải mấy chương trước có kể là tên đó uống xỉn bét nhè sao?
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 25/06/2022:
Đúng là hai con người cô đơn.
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 25/06/2022:
Chị Cam khổ thật đó...
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 25/06/2022:
Hung thủ giết người ấy à, hừm, trăm phần trăm là liên quan đến thằng cha này rồi! Trong khi Cam Linh đã lên kế hoạch sống bình thường lại rồi nữa chứ! Aaaaaa tức chết đi mất, hai cô ấy mới ngọt được có mấy chương mà hức hức hức!!!
2
ID Cá trong chậu — 25/06/2022:
Chị Cam của chúng ta đã chú ý chỉnh trang lại vẻ ngoài, dọn khỏi mấy căn nhà nát và hàn gắn những tổn thương trong quá khứ, nhưng bỗng nhiên lại có tấm ảnh Trịnh Thành Cương chen ngang vào...
Hỡi ôi, cô Tiểu Khương đã xem biết bao nhiêu tấm ảnh mà cũng không có phản ứng gì, vậy mà...
ID Tiểu Vi — 25/06/2022:
Đang khúc gay cấn mà dừng ngang xương như này làm tôi sốt ruột quá trời nè.
—
+
Ed: Hà hà đúng là chương giật gân người đọc, tác giả ém hàng dữ luôn hen :D
Với từ chương trước thì hai bạn đã thay đổi xưng hô rồi, mà mình vẫn quen cái "tôi – cô" cục súc của bà Linh hơn =((( Từ đây đến bước ngoặt kế tiếp còn một đoạn dài nữa, hay là để mấy bạn cục súc với nhau lại ha =)) Như kiểu tối ôm nhau "chị - em" tình bể bình xong sáng dậy ra xí hổ quá nên "tôi – cô" cứng đơ lại như cũ =)))
Mà "tôi – em/ chị" cũng cưng, thôi thì mình cùng theo dõi thêm vài chương nữa rồi tính tiếp nha :">
Đêm qua tôi và cô ấy nằm chung chăn như hai cây nấm nhả sợi đan vào nhau, đến tảng sáng, bụi về với bụi, đất về với đất, hai cây nấm tự nhảy điệu múa của mình. Tôi ngượng ngùng vuốt tóc, nhớ lại những hành động ban tối của bản thân, chợt cảm thấy mình như cô giáo Ôn không giữ đức hạnh đi dụ dỗ phụ huynh học sinh kia.
Người ở siêu thị để tôi sạc xe điện tùy thích mà không hề hỏi tôi từ đâu đến. Cam Linh nheo mắt ngồi ở lề đường, chuyến xe buýt sớm nhất sẽ đến đây vào bảy giờ mười phút. Đối diện phía này là đồng ruộng, những người nông dân xắn ống quần, tất bật tới lui như đàn kiến, trong tiếng ong ong phát ra không ngừng từ bộ sạc xe điện, tôi lấy sữa chua và bánh quy mua hôm qua chia cho Cam Linh.
Cam Linh nhận sữa chua, nhanh nhẹn mở nút chai hút rột roạt, tôi nhìn cô ấy chăm chú, cô ấy nhìn lại tôi, vài giây qua đi, chúng tôi không hẹn mà cùng dời đi ánh mắt.
Ngày hôm qua chúng tôi đã nói chuyện với nhau hơi nhiều.
1
Tôi xin một gáo nước, ra ngồi ngoài rìa mảnh ruộng súc miệng, rồi lại trở về nhìn Cam Linh. Cô ấy quay đầu, chúng tôi cùng nhìn về phía cuối con đường, vẫn còn rất lâu thì xe buýt mới đến.
Xe buýt trờ tới, xe tôi còn chưa được hai mươi phần trăm bình nữa.
Cam Linh bỗng xách túi đồ của tôi đứng lên, vẫy tay với chủ siêu thị, vỗ vào lưng tôi.
Tôi bị đẩy lên xe buýt. Trên đó chỉ có hai người nông dân không quen biết nhau, ngồi ở ghế đầu và cuối xe, cả hai đều mang cái túi da rắn lớn bằng nửa người bình thường.
"Đang cần về gấp mà, để mai tôi mang xe qua cho em đi." Cam Linh nói.
2
Vậy nên tan làm tôi không có xe về nhà, Chu Nhị Đình đã vội vàng đi trước rồi, tôi bước vòng qua bãi đậu xe, đằng sau có tiếng máy nổ ầm ì, Lý Dũng Toàn thắng két lại sau lưng tôi giống như tay đua: "Chị không đi xe à, để tôi đưa chị về nha."
"Không cần đâu."
Lý Dũng Toàn không cố hỏi thăm nữa, đồng nghiệp với nhau có độ là được. Cậu ta mới vẫy tay chào tôi thì cũng vừa lúc hiệu trưởng cưỡi xe đạp ra, bắt gặp tôi đứng chung với cậu ta thì giơ tay ra lệnh: "Ồ đúng lúc quá nhỉ, hai người đều tiện đường đó, đưa cô ấy về đi nè — "
Hiệu trưởng đạp xe đi mất hút, Lý Dũng Toàn cười xòa: "Chị lên xe tôi đi nào."
Đường về nhà nhanh như điện chớp, cậu ta để tôi xuống ở cửa khu Giai Hưng. Lúc trên đường không ai nói câu gì, khi xuống xe cũng là khách khí với nhau, xua tay xua chân liên tục.
Hiệu trưởng trường tôi có nghệ thuật dùng người riêng, sau khi thất bại trong việc giới thiệu tôi cho công ty bạn mình, thì chị ấy vẫn tiếp tục chú ý đến Khương Tiểu Hồi tôi ở nhiều phương diện. Một hôm chị ấy kêu tôi đến nói chuyện, hỏi rằng có phải tôi không có quan hệ tốt với mấy giáo viên khác hay không, trừ Chu Nhị Đình ra thì chưa bao giờ thấy tôi gần gũi với đồng nghiệp nào cả.
Tôi đến đây là để đi làm, không phải là giáo viên đứng lớp, dựa vào trình độ văn hóa thì người có thể tán gẫu cùng tôi chỉ có thể là vợ chồng chú bảo vệ, các cô bảo mẫu nấu cơm và dọn vệ sinh. Khi các giáo viên khác bàn đến mấy chuyện chính sách đất nước, tôi không cảm thấy "khó chịu", nhưng có một số thời điểm thái độ không hòa đồng như thế sẽ có vẻ không tốt. Hiệu trưởng tự quyết định theo ý mình, thế là tôi bắt đầu góp mặt trong nhiều hoạt động sau này một cách khó hiểu.
Tôi là cô giáo đời sống không bằng cấp, ngày thường chỉ dạy tụi nhỏ tám bước rửa tay kỹ càng, bảo ban chúng không được húp xì xụp, không nên kén ăn trong giờ cơm, lắng nghe tâm sự của tụi nhỏ, hướng dẫn chúng đi vệ sinh đúng cách, rồi làm sao giải quyết xung đột với bạn bè. Nhưng mà hiệu trưởng quyết tâm muốn cải tạo lại tôi, hẳn là tàn dư của trường Cây Mận cũng nên phát huy tác dụng của mình, vì thế sân khấu liên tục có thêm bóng dáng của tôi, đồng thời công tác của tôi cũng lên được phô ra với các bậc phụ huynh thông qua buổi chụp ảnh tốt nghiệp.
Tất cả những điều này là bởi vì sự xuất hiện của Cam Linh. Trước khi cô ấy đến, tôi trong suốt, không có bí mật gì cả.
Sau đó, hiệu trưởng ngỡ ngàng phát hiện tôi là con người ôm bí mật trong lòng mà không nói không rằng. Là người đã chứng kiến vụ án mạng mà vẫn phẳng lặng như hồ nước, bình tĩnh giải quyết nan đề bị một kẻ điên bám đuổi không tha.
Ngày đó chị ấy hỏi tôi: Ả điên lúc trước còn tìm em không vậy?
Khương Hồi Hương: Không còn đâu chị.
1 Hiệu trưởng Triệu: À, vậy em nói cho cô ta rồi hả? Hung thủ đó.
Khương Hồi Hương: Không đâu chị.
Hiệu trưởng Triệu: Sao em làm được vậy? Làm sao mà em khuyên cô ta được thế?
1
Nghe nói hiệu trưởng vẫn còn e ngại Cam Linh lắm, vì vậy chị ấy rất nể việc tôi có thể đối đầu trực diện với Cam Linh mà mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như thường.
Khương Hồi Hương: ... Ha ha ha ha ha ha ha
Khương Hồi Hương: [ảnh động]
Nhập xong phản hồi, tôi mở tin nhắn của Cam Linh ra. Bên kia gửi đến một video ngắn, cô ấy lấy keo nước dán lại cái kiếng chắn gió trên xe, rồi còn bơm bánh xe cho tôi, video rất yên tĩnh, kết thúc bằng tiếng Cam Linh vặn chìa khóa cùm cụp.
Tôi đứng tại cửa khu Giai Hưng chờ Cam Linh mang xe đến. Tiết trời oi bức, tôi giơ cây dù đứng ven đường, việc bung dù ra cửa ở huyện Năng có thể được ví như ra vẻ kiêu kì, cao cấp lắm. Cam Linh dễ dàng tìm được tôi, chống xe ngừng trước mặt tôi, vung vẩy chiếc chìa khóa.
"Mất bao nhiêu tiền vậy?"
"Sao thế?"
"Cho bên siêu thị đó, tôi dùng điện của người ta cả ngày rồi..."
Tôi lôi điện thoại ra định chuyển khoản, chợt phía trên đầu tối sầm đi, Cam Linh đè tán dù xuống che tôi lại. Tôi bướng bỉnh chống cự mấy lần, đối phương gập ngón tay gõ lên tán dù, bộp bộp bộp.
Nâng cây dù lên, tôi lặp lại câu hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
"Lòng dạ em tính toán chi li quá vậy." Cam Linh chê bai.
Tôi vừa muốn đáp trả thì lại nhớ đến vụ hai ngàn đồng kia, lòng hơi bực bội việc người này chỉ toàn nhằm vào cái dở mà nói, vẫn chuyển năm đồng qua tỏ thái độ với đối phương. Cam Linh nhanh gọn bấm nhận lấy.
Sự việc lúc trước cứ thế trôi qua, tôi cũng không để trong lòng, tiếp nhận cái xe, thấy bình điện còn ba mươi phần trăm.
Mặt sau xe trầm xuống, Cam Linh ngồi vào ghế sau, hai chân dang rộng đặt trên đất. Lúc này tôi mới phát hiện cô ấy đã đổi đôi giày vải mới, bụng dạ sửng sốt vô cùng, vội bước xuống xe. Cam Linh thò người qua đỡ tay lái, tôi ngắm cô ấy thật kỹ.
Cuối cùng cô ấy cũng chịu thay quần áo rồi!
Trong cái không khí nóng bức này, cuối cùng cô ấy cũng đổi một cái áo cộc tay màu xám khói rõ ràng là hàng giảm giá, trên cánh tay có dòng chữ Siêu thị Gia Hưng; thêm chiếc quần jean sáng màu tương tự cái cũ, có điều chất liệu rõ là mỏng và mềm mại hơn; cuối cùng còn có đôi giày vải màu trắng nhìn rất bình thường, nhưng rất sạch sẽ và tinh tươm.
Hơn nữa trước đó tôi giúp cô ấy nhuộm lại mái đầu đen, bây giờ trông cô ấy trẻ quá đi!
Lúc mới chạm mặt tôi, tóc người này y chang đống cỏ khô, dáng người như yêu ma, mái tóc muối tiêu và cái lưng cứng ngắc khiến người ngỡ như cô ấy đã sang tuổi năm mươi, nhưng hiện tại nói cô ấy mới khoảng hai mươi chắc cũng có kẻ tin được. Tôi ngẩn ngơ há hốc mồm không biết khen thế nào, cơ thể cô ấy rõ ràng đã thả lỏng đi rất nhiều, lộ ra những đường nét mềm mại từ người chăm tập luyện thể thao lâu ngày.
Trong khoảnh khoắc này, tôi gần như hoàn toàn tin rằng cô ấy đã từ bỏ việc giết người, nhưng vẫn không hấp tấp nhắc tới chuyện đó, tôi chỉ siết chặt cánh tay cô ấy như thể Trịnh Ninh Ninh không tồn tại giữa chúng tôi: "Ôi trời ơi!"
Phản ứng của tôi khoa trương cứ như một cô gái tóc vàng ngực lớn không có đầu óc, Cam Linh cười bò trên chiếc xe: "Bộ dạng này của em là sao chứ."
"Tôi thấy rất là được đó, cảm giác như là... Nói sao nhỉ, tôi không biết diễn tả thế nào nữa..."
Cam Linh vẫy tay, nhấc mông chuyển từ yên sau lên yên trước: "Hôm nay tôi xin nghỉ phép, làm được rất nhiều chuyện đó."
"Ví dụ như việc gì thế." Tôi ngồi vào yên sau.
"Tôi chuyển khỏi căn ổ chuột kia... Tôi không có đồ đạc gì cả, để tay trống đi thuê căn phòng ở con phố lớn đằng đông gần tiểu học Hồng Chí. Bên đó có con hẻm với lớp học bổ túc, tôi ở phía sau một cái nhà trệt nhỏ, chỉ có một phòng với một cái sân, em có muốn qua đó xem thử không?"
"Có chứ."
"Tôi còn mua mấy bộ đồ giá ưu đãi cho nhân viên nữa, hè rồi nên trời nóng quá."
"Chị cũng biết nóng nữa à."
"Nói cái gì vậy chứ."
Ngồi trên yên sau, tôi bám vào Cam Linh, tận dụng lượng điện ít ỏi còn sót lại, chiếc xe thong thả chạy đi.
Chúng tôi lướt băng băng qua cây cờ đỏ khô héo, rồi lại đi ngang một vòm cầu cũ cách đó hơn một trăm mét, dưới chân cầu có sạp mì lạnh (1) vừa mở hàng, những chiếc đũa dùng một lần bám đầy dầu đỏ vương vãi trên mặt đất. Tôi và Cam Linh ngồi trên hai chiếc ghế con ăn mì lạnh, tách đôi đũa dùng một lần ra, tôi đảo mấy miếng rau thơm trong cái bao ni lông đặt ở chén inox nhỏ trước mặt.
Chợt Cam Linh cất lời: "Tôi thấy hình như em không có quan hệ xã hội gì hết nhỉ."
"Hả?"
"Tôi kêu em đi là em theo luôn rồi, có vẻ em không cần phải nhắn gửi ai vậy đó."
"Thì tôi sống một mình mà," tôi gắp mì vào miệng, rồi đứng lên xin thêm chủ quán muỗng nước tỏi rưới vào tô, "Chị nói cứ như là tôi dễ bị lừa đi lắm vậy, làm như chị gọi một tiếng là tôi chạy tới liền vậy á."
1
Cam Linh cũng xin thêm muỗng nước tỏi y hệt, đá chiếc đũa nằm lăn lóc dưới chân. Gió nóng thổi qua vòm cầu, mồ hôi rịn ra sau lưng, tôi rút tờ khăn giấy lau mồ hôi rồi tiếp tục ăn, Cam Linh cũng không nói chuyện, chỉ vừa ăn vừa ngắm người đi đường. Chiếc xe điện đậu bên cạnh như thể đang săm soi tướng ăn của chúng tôi. Cam Linh gắp thêm mấy gắp nữa cho sạch tô rồi buông đũa, thu bao ni lông gói lại và ném vào thùng rác, đoạn chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn tôi như thể không có chuyện nào khác để làm.
Tôi hỏi chị nhìn gì thế, tiếp tục chọn rau thơm, gắp miếng mì cho vào miệng.
"Không có gì." Cam Linh không nhìn tôi nữa, lại bắt đầu ngắm phố phường, chờ tôi ăn xong thì cô ấy chở tôi đến chỗ ở mới của mình ở khu phố lớn phía đông.
Trải nghiệm trong hai căn nhà nát trước đây đã giúp tôi mường tượng đến cái chỗ trọ ọp ẹp nào đó rồi, nhưng không ngờ rằng nơi ở mới này đúng là tươm tất và biệt lập với một phòng, một sân thật. Cổng chính có khóa sắt đàng hoàng, màu sơn thì tươi sáng quá mức, gạch ốp sân cũng không bị thiếu hay sứt mẻ gì, và ngoài cửa còn có cống thoát nước cùng với máy điều hòa nữa.
"Giá thuê hai ngàn một năm đó."
"Được quá đi!" Tôi đi qua mảnh sân sạch sẽ, dưới mái hiên còn trưng ra mấy chậu hoa trống xếp hàng rất ngay ngắn.
3
Bước vào phòng, tôi lập tức bắt gặp ảnh chụp Trịnh Ninh Ninh ở ngay phía đối diện, tấm ảnh đen trắng được lồng vào khung với màu sắc rực rỡ. Tấm ảnh này được phóng thật to và gắn vào tường, tựa như đây là ảnh đen trắng mang phong cách nghệ thuật vậy. Điểm xuyết xung quanh là mấy bức ảnh khác, trong đó bức treo kề bên có hình Trịnh Ninh Ninh ở trường mà tôi gửi cô ấy lúc trước, Cam Linh không xóa đi mấy đứa trẻ khác mà lấy bút đỏ viền theo hình dáng của cô bé. Ngoài ra còn có thêm mấy tấm ảnh khác nữa mà tôi chưa thấy qua, tất cả đều có màu sắc rực rỡ với độ phân giải rất thấp.
Có một tấm ảnh chụp em bé với mấy cái chấm đỏ trên trán, mặc bộ đồ với hình trang trí là mấy chú bò sữa, đôi vớ chân bị tuột dài ra, mấy sợi tóc thưa thớt mềm mại dán sát da đầu, cô bé nhỏ ngây thơ chảy nước miếng trước ống kính.
Tôi lại nhìn vào thời gian ở góc phải một tấm ảnh khác, tấm này được chụp vào lúc Trịnh Ninh Ninh được bốn tuổi, cô bé cầm cây kẹo bông gòn đứng giữa ba mẹ mình.
Cam Linh nắm một bên tay cô bé, mỉm cười nhìn vào màn ảnh, mái tóc cô ấy dài rất dài, được kẹp cao lên trên, và trên người cô ấy là chiếc váy hoa tha thướt, cả người toát ra vẻ dịu dàng lạ thường.
Trịnh Thành Cương mặc cái áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây ủi thẳng tắp, dưới chân là đôi giày thể thao màu xám.
Thấy tôi nán lại ở bức ảnh này, Cam Linh chỉ tay: "Đây là chồng tôi, Trịnh Thành Cương... Tuy nói đây là tên khốn kiếp... nhưng người đã chết rồi... tôi cứ làm bộ đây là một gia đình hòa thuận thôi vậy."
Cô ấy lấy ngón tay gõ cồm cộp lên bức ảnh, một tay khác của Trịnh Ninh Ninh đang nắm lấy tay Trịnh Thành Cương, cô bé nở nụ cười rạng rỡ, một chân chống đất, chân kia nhấc bổng lên, để lộ đôi vớ trắng có nơ con bướm trong đôi giày xăng đan, cả người tựa về phía Trịnh Thành Cương, giơ cánh tay Cam Linh lên cao.
Tôi cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, tránh để Cam Linh nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt mình.
Nhưng tôi vẫn bị cô ấy chú ý đến, ánh mắt Cam Linh chuyển qua chuyển lại giữa tôi và tấm ảnh: "Sao thế?"
—
—
Chú thích:
(1) mì lạnh (凉皮 - lương bì) hay dịch sát nghĩa là "mì bì lạnh", là món ăn bắt nguồn từ Thiểm Tây, nhưng dần trở thành món ăn đường phố được yêu thích khắp Trung Quốc, đặc biệt là ở các tỉnh Tây Bắc. Sợi mì (bì) làm từ bột gạo, rồi hấp lên như bánh cuốn nhưng dày hơn, sau đó được cắt thành sợi dài, trộn với nước tỏi, dấm, dầu ớt đỏ, dưa leo, rau thơm, đồ ăn kèm tùy từng vùng.
10 giây meme cho cái-bạn-ai-cũng-biết-là-bạn-nào-đấy =))
2
Có lẽ các bạn nên cân nhắc có muốn xem bình luận hay không:
ID Mạc Bắc Vô Bá — 23/05/2023:
Bộ não yêu đương của tui còn bận nghĩ xem có phải Tiểu Khương đang ghen không, xong lỡ lướt qua bình luận một phát là điếng hồn luôn ;A;
2
ID Con thuyền nhỏ tự do — 13/04/2023:
Hình như cảm giác ban đầu của tôi dần trở thành sự thật rồi...
ID Mứt táo gai nhức nách đỉnh chóp — 03/03/2023:
Sợ quá đi!
ID Hậu cần hiệu con Cánh Cụt — 19/01/2023:
Đậu xanh rau má thật chứ!
ID ? — 11/01/2023:
À... Quả nhiên là như thế sao... Cái này...
ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:
Không, không, không, không thể nào! Không phải như tôi nghĩ đấy chứ trời ơi!!!
ID 43765641 — 16/10/2022:
Làm tôi giật nảy mình, thật sự là sốc tận nóc luôn!
ID Lộc cộc lộc cộc — 15/08/2022:
Tại sao lại như vậy chứ?!
ID a5niong — 08/08/2022:
Nửa chương đầu tôi còn đang xuýt xoa 2k một năm cho 1 phòng 1 sân thì tôi qua thuê đứt luôn 10 năm ngay và liền rồi! Xong tới đoạn cuối là thôi luôn, tôi không muốn mở mắt ra nữa.......... Không phải đâu chứ...........
ID Vol — 06/08/2022:
Ôi chao... Xem ảnh sao... không thể nào...
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Cái lùm mía nó chuyện gì đang xảy ra dị??!! Lẽ ra tui không nên xem comment huhuhu!
1
ID Vũ Nguyệt — 21/07/2022:
Cam Linh sẽ làm gì khi biết được chuyện này đây?
ID Nhất Chi Bán Tiết — 26/06/2022:
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả tôi còn cảm thấy là Trịnh Thành Cương nữa huống chi là mọi người. Mà nếu đúng là như vậy thì Trịnh Ninh Ninh thật sự rất đáng thương đó.
ID Sao phải nợ thơ đổi lấy tiền rượu vậy — 26/06/2022:
Ôi cái tình tiết lộ ra Trịnh Thành Cương là hung thủ này sợ vãi thật chứ!
ID Một chuỗi vô nghĩa — 26/06/2022:
Quả nhiên là thế... Tiểu Khương quá thành thật đến độ không thể kiểm soát được bản thân, nên dù là lần này Tiểu Khương không nói thẳng ra, thì sự nhạy bén của Cam Linh cũng đủ để cô ấy phát hiện điều gì đó rồi.
ID Sở Tầm — 26/06/2022:
Đúng là đau lòng quá, vừa bước vào cửa là gặp ngay ảnh của cô bé rồi... Haizz...
ID yaya — 26/06/2022:
Tôi cũng cảm thấy là Trịnh Thành Cương, không phải mấy chương trước có kể là tên đó uống xỉn bét nhè sao?
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 25/06/2022:
Đúng là hai con người cô đơn.
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 25/06/2022:
Chị Cam khổ thật đó...
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 25/06/2022:
Hung thủ giết người ấy à, hừm, trăm phần trăm là liên quan đến thằng cha này rồi! Trong khi Cam Linh đã lên kế hoạch sống bình thường lại rồi nữa chứ! Aaaaaa tức chết đi mất, hai cô ấy mới ngọt được có mấy chương mà hức hức hức!!!
2
ID Cá trong chậu — 25/06/2022:
Chị Cam của chúng ta đã chú ý chỉnh trang lại vẻ ngoài, dọn khỏi mấy căn nhà nát và hàn gắn những tổn thương trong quá khứ, nhưng bỗng nhiên lại có tấm ảnh Trịnh Thành Cương chen ngang vào...
Hỡi ôi, cô Tiểu Khương đã xem biết bao nhiêu tấm ảnh mà cũng không có phản ứng gì, vậy mà...
ID Tiểu Vi — 25/06/2022:
Đang khúc gay cấn mà dừng ngang xương như này làm tôi sốt ruột quá trời nè.
—
+
Ed: Hà hà đúng là chương giật gân người đọc, tác giả ém hàng dữ luôn hen :D
Với từ chương trước thì hai bạn đã thay đổi xưng hô rồi, mà mình vẫn quen cái "tôi – cô" cục súc của bà Linh hơn =((( Từ đây đến bước ngoặt kế tiếp còn một đoạn dài nữa, hay là để mấy bạn cục súc với nhau lại ha =)) Như kiểu tối ôm nhau "chị - em" tình bể bình xong sáng dậy ra xí hổ quá nên "tôi – cô" cứng đơ lại như cũ =)))
Mà "tôi – em/ chị" cũng cưng, thôi thì mình cùng theo dõi thêm vài chương nữa rồi tính tiếp nha :">
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.