Chương 36: Xem phim
Ngưu Nhĩ Nhĩ
26/11/2023
Chớp cơ hội
Sau đó nhắc đến tai nạn của gia đình tôi là ai ai cũng đều đổ lỗi cho bệnh tâm thần, nói rằng người đàn ông kia vốn mắc phải căn bệnh này, và ba mẹ tôi chỉ là xui xẻo bị tai ương giáng trúng.
Tôi từng nói rằng huyện Bồng giống như phần phản chiếu của huyện Năng qua chiếc gương soi, hai bên có rất nhiều điểm tương đồng. Nhưng khác nhau là ở chỗ huyện Bồng còn nghèo gấp ba lần huyện Năng, con người nơi đây sống nhọc sống nhằn, chưa thoát khỏi những lề thói truyền thống khi ngây ngô bước vào xã hội mới. Họ tin tưởng vào ông trời, và ông trời lại tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau. Nếu bạn bước vào nhà một hộ dân mà không lập tức gặp được tượng Quan Âm hoặc là Phật Di Lặc, thì chắc chắn sẽ thấy cây thánh giá ở phòng ngủ của họ — còn với người đạo Hồi thì nhìn từ đằng xa là bạn có thể thấy họ sống tụ lại thành khu ở chỗ nào rồi. Tóm lại mọi tín ngưỡng tôn giáo đa sắc đa màu đều hội tụ ở huyện Bồng chúng tôi, mỗi người đều thờ phụng thần riêng của họ.
Hình như tất cả các vị thần đã tổ chức cuộc họp để thảo luận và thống nhất một nguyên tắc chung, đó là muốn con dân mình làm điều lành, ăn ở tốt đẹp.
Mỗi vị thần đều có sổ sách ghi lại cuộc sống hàng ngày của mỗi con người, người này làm bao nhiêu việc phúc đức, kẻ kia làm bao nhiêu chuyện bất lương, và căn cứ vào nhân quả từng người mà phân thưởng phạt tương xứng. Nếu cuộc đời của ai quá thảm khốc trong kiếp này thì cũng không hề gì, mỗi tôn giáo đều có thiên đường và địa ngục riêng, thưởng phạt phân minh rõ ràng, khen thưởng những ai đi làm việc thiện điều lành, còn chuyện thấy kẻ ác vui vẻ sung sướng ở đời này sao? Ha, chẳng sao cả, tháng ngày đày đọa đang chờ hắn phía sau đấy!
Ba mẹ tôi qua đời, cô chú bác giáo dân đều tới khuyên răn an ủi tôi rằng Chúa đã chứng kiến những hành động tốt lành của họ, thương họ chịu khổ trên cõi trần, nên đưa họ lên trời hưởng cuộc sống hạnh phúc đời sau trước thôi; chẳng qua chúng tôi chỉ là khách qua đường trên nhân gian, mà thế giới thì sẽ vẫn mãi mãi chẳng thể là nhà của chúng tôi được.
Tuy rằng ở trình độ nào đó thì tôi càng hiểu các loại luật lệ và giáo lý sâu hơn họ, tôi cũng biết những trắc trở không được ghi lại trong sách Kinh mà các thánh đồ đã trải qua trong cuộc đời. Đọc được nhiều đạo lý, bài học như vậy rồi, thế mà khi chuyện xảy đến với chính bản thân mình, thì cái ách này thật sự nặng nề quá đỗi.
Mọi người đều kể cho tôi nghe câu chuyện ông Job (Gióp).
Có người đàn ông tên là Job làm nhiều việc thiện, sống trọn vẹn và ngay thẳng, được Đức Chúa ban phước, con trai con gái đông đảo, sở hữu gia súc thành đàn. Nhưng quỷ dữ đã đến buông lời gièm pha với Đức Chúa, nói rằng chỉ cần Người không chúc phúc cho Job nữa là ông sẽ phản bội Người ngay lập tức. Vì vậy Đức Chúa đã ngầm đồng ý để quỷ dữ gây chuyện, con cái ông Job qua đời trong lúc uống rượu, tất cả gia súc bị giết chết, người Job thì mọc ra đầy ung nhọt, ngồi trong đống tro và lấy mảnh sành gãi người. Sau đó bạn bè Job kéo đến an ủi ông ấy, tinh thần Job sa sút, bắt đầu nói ẩu nói tả, và rồi Đức Chúa hiện ra biện luận cùng với các phàm nhân này. Cuối cùng Job tỉnh ngộ, Đức Chúa lại chúc phúc cho ông ấy, ban thưởng gia súc, tôi tớ và con cái càng nhiều và tốt hơn trước kia (1).
Ai nấy nêu câu chuyện này cho tôi xong thì đều tin rằng kẻ thông tuệ như tôi nhất định sẽ thấu hiểu được bài học Đức Chúa muốn truyền đạt thông qua cái chết thương tâm của ba mẹ mình, và rằng chắc chắn tôi sẽ được Đức Chúa đền bù những thứ tốt đẹp hơn nữa, hệt như ông Job kia.
Nếu lúc trước sự oán hận của tôi chỉ có ba phần, thì khi nghe xong những lời ấy, lửa giận trong tôi đã tăng vọt lên thành cả trăm phân. Tôi dùng cây bút đỏ mạnh bạo vẽ ra ranh giới đỏ rực giữa tôi và họ, to tiếng chất vấn rằng, Đức Chúa cướp đi hai đấng sinh thành của tôi, thì Người có thể trả họ lại cho tôi không? Nếu Đức Chúa muốn thử thách tôi thì sao lại phải khuyến khích kẻ dữ sát hại ba mẹ tôi làm gì vậy? Nếu Người đến đây tước bỏ đôi chân tôi, móc đi cặp mắt này thì há chẳng phải càng có thể làm tôi cảm kích mạng sống của mình hơn sao?
Nỗi đau khổ là liều thuốc độc quái ác nhất dành cho tôi, người khác thấy sắc mặt tôi vẫn như thường, chỉ khuyên giải an ủi mấy câu không đau không ngứa.
Cuối cùng tên điên kia không bị kết án gì cả, bởi lẽ hắn mắc bệnh tâm thần. Mức độ bệnh của hắn rất nghiêm trọng, bị ba mẹ hắn nhốt lại. Lần trước tôi thấy hắn, người đã ba bốn mươi tuổi mà còn mặc quần hở đũng liêu xiêu rảo bước trên đường, râu tóc lùm xùm rối tung vào nhau, cả khuôn mặt hệt bãi phân trâu dính đầy bồ công anh, bị người ta dùng gậy gộc xua về nhà.
Tôi hoàn toàn có lý do lừa hắn đến cái chốn hẻo lánh nào đó, xúi hắn tự lăn xuống tìm cái chết không toàn thây. Hắn chết đi sẽ khiến ba mẹ hắn cảm thấy được giải thoát, đồng thời cũng để tôi thỏa hận trong lòng. Lộ Kim Thời hỏi tôi, nếu ba mẹ em trên trời có linh thấy được em, thì họ mong em lấy mạng hắn à? Họ chỉ hi vọng em có thể sống thật tốt mà thôi, rồi anh ấy lại khuyên tôi, thế là từ đó tôi rời khỏi huyện Bồng, bán đi của cải, bán đi vườn trái cây của gia đình, đến mua căn hộ tại khu Giai Hưng ở huyện Năng rồi ở tại đó cho đến hôm nay.
Đó là chuyện của gần mười năm trước đây.
Sự phẫn nộ, nỗi bất bình sẽ mãi mãi không có cách nào dập tắt, khi nhắc đến thì nơi lồng ngực sẽ bắt đầu căng tức, đầu đau nhức nhối, lá phổi phập phồng tràn đầy lửa giận, và là nhúm tro tàn trong những ngày thường.
Vì vậy mà lúc đứng kế đường ray, trong khoảnh khắc Cam Linh đồng ý từ bỏ báo thù với tôi, tôi cảm thấy cô ấy giống như vị thánh vĩ đại vô vàn vậy. Tuy rằng không biết lời ấy là thật hay giả, nhưng khi miệng lưỡi thay đổi thì cũng tức là ý chí đã bắt đầu lung lay rồi, tiếng trống cổ vũ đầu tiên vang lên sẽ vực dậy tinh thần, làm lòng quân thêm hăng hái, nhưng thêm lần nữa thì nhuệ khí đã suy, và tiếng trống lần ba là lúc sĩ khí đã kiệt (2). Sự phẫn nộ dần ngấm vào bên trong, chuyển hóa thành một loại im lặng; phía sau sự im lặng đó là cái gì thì tôi không biết được.
Để tránh chuyện Cam Linh nói một đàng làm một nẻo, gạt tôi buông lơi xong thì bắt đầu giở phương án dự phòng đi canh ngục giam gì gì như lời cô ấy nói trước đây, hôm nay tôi cố ý đi đường vòng đến siêu thị Gia Hưng, cố ý viết sẵn cả cái danh sách đồ muốn mua, trên đó liệt kê giấy vệ sinh, dầu xả, mì sợi, thịt hộp.
Siêu thị Gia Hưng tấp nập người qua kẻ lại, có lá cải bắp tơi tả rớt xuống, bị dẫm nát từ đầu nọ đến đầu kia, di chuyển giữa bước chân của vô số con người, nhưng lại tránh thoát được nhân viên dọn dẹp một cách lạ lùng.
Cam Linh dựa vào chồng đồ uống bên cạnh, lấy mũi chân câu nó lên, sút vèo vào đồ hốt rác bên cạnh thùng rác.
Ghi bàn!
Tôi đứng bên cạnh xem mà âm thầm kích động, mà một khi kích động là bại lộ hành tung, Cam Linh tìm thấy tôi giữa đống mì dưa cải và khoai chiên vị dưa chuột ở vị trí hẻo lánh, vẫy vẫy bàn tay, hệt như đang gọi con cún nhỏ tới.
Quanh đây không có ai ngoài chúng tôi, mấy người bán hàng khác thì hoặc là đang đứng chào mời khách hàng, hoặc là tranh thủ cơ hội tán phiếm khi giám sát vắng mặt, chỉ mỗi Cam Linh công khai trắng trợn cầm điện thoại trái với quy định, lúc thấy tôi mới thản nhiên đút vào túi.
Tôi bước qua, chuẩn bị mua ủng hộ cô ấy một tá Coca.
Cam Linh lần mò trong áo gilê đồng phục, xốc cái nắp nhỏ trên túi rồi rút ra gói bánh sơn tra đưa cho tôi.
"Cái này để chi vậy?" Tôi nhìn quầy bán bánh sơn tra và mứt quả hồng, Cam Linh lại chạm vào một cái túi khác, lấy ra bịch bánh quy nhỏ vị hành.
Tôi cầm hai gói bánh ăn vặt nhìn Cam Linh, Cam Linh xua tay đuổi tôi đi.
Tôi ra ngoài mấy bước rồi lại quay trở về, vuốt bảng giá màu vàng trên lon Coca: "Tôi... ừm, muốn mua ít Coca để dành."
"Đi đi." Cam Linh khịt mũi xem thường cứ như vừa nghe thấy tôi nói muốn uống rượu vậy, huơ tay ý bảo tôi biến ra chỗ khác.
Mang thái độ này đối xử với khách hàng mà được à, tôi đứng sang bên cạnh quan sát, có đôi tình nhân đẩy xe mua hàng ngang qua, trúng lúc Cam Linh đang cúi đầu thầm thì với cái điện thoại: "Coca Cola còn không ngon bằng Pepsi nữa, hừm..."
Cậu trai trẻ lập tức ngoái lại phía này, cô gái thì xách lon Coca không đường lên: "Chà, hình như mình cũng sắp hết Coca rồi, mua thêm đi anh nha."
Cam Linh nhỏ giọng: "Pepsi ngon mà."
Cậu trai trẻ đáp lại: "Người nghiêm túc ai mà uống Pepsi đâu, chị không hiểu rồi, ga của Coca mới mạnh á." (3)
Cam Linh nở nụ cười giả tạo: "Siêu thị chúng tôi bán Pepsi chạy lắm đó, cái gì cũng có nguyên nhân của nó chứ."
Cậu trai trẻ: "À, dù sao Coca Cola tốt mà."
Cam Linh: "Được rồi, tôi bán cũng không được, cậu lấy thêm nhiều chút đi, mấy lon này vừa nhỏ vừa nhẹ, uống cái là hết rồi, với cũng không chiếm nhiều chỗ lắm."
Đôi trẻ vừa rời đi, cô ấy lại dựa vào bên cạnh chơi điện thoại. Thái độ bán hàng đúng là tùy ý, nhưng mắt vẫn tỏ bốn ngả, tai vẫn thông tám hướng; khi giám sát dạo ngang qua thì Cam Linh cất điện thoại vào túi, ấy thế mà cô ấy chẳng có vẻ gì là hoảng hốt cả, dường như chỉ là bày ra vẻ tôn trọng tượng trưng thôi.
Nét mặt Cam Linh vẫn sầm sì không dễ chọc như cũ, hoàn toàn trái ngược hẳn với những người nhân viên thân thiện khác. Tôi đã chọn xong những món cần mua, cố ý thả bước loanh quanh trong siêu thị mà không có mục tiêu cụ thể gì. Trong lúc này có bà cụ trộm đồ không chịu thừa nhận, khiến giám sát bực bội chống nạnh thét lên bác có khó khăn gì thì nói ra đi, chứ đừng tới đây ăn cắp nữa, xấu lắm đấy. Sau đó bên siêu thị gọi điện cho con cái bà cụ, khi họ tới cửa thì lại trách móc bà cụ làm họ mất mặt, rồi quay sang mắng nhau không chịu phụng dưỡng chăm sóc mẹ già.
Tôi chờ đến khi chuyện này kết thúc, rồi vẫn lần lữa ở siêu thị mãi cho đến khi nhân viên thu ngân gần tan làm thì mới vội vàng tính tiền, cho đồ đạc vào túi, hỏi thăm giờ tan việc của nhân viên kiểm hàng.
"Tám giờ rưỡi."
"Ồ, cám ơn nhé." Tôi nhìn thời gian, còn phải chờ nửa tiếng nữa mới đến lúc, thế là tôi xách giỏ đồ cho vào xe điện.
Ông chú giữ xe đã quen mặt tôi, bưng cho tôi phần thạch đậu xanh mua ven đường (4), tôi liên tục cảm ơn rối rít. Lúc Cam Linh bước ra thì tôi đang cầm khăn giấy ra sức lau vết sa tế bắn trên ngực.
Ngày hôm nay cô ấy đi làm nghiêm túc, lúc ra cửa vẫn mang bộ dạng mặt cau mày có, đôi mắt cụp xuống, khóe miệng treo nụ cười khẩy, vờ như không thấy tôi đứng đó. Tôi hấp tấp đuổi theo Cam Linh, chân trái vướng vào chân phải, cuộn giấy vệ sinh đặt trên yên sau lệch ra, rớt xuống đất.
Tôi cầm theo cuộn giấy vệ sinh lẽo đẽo sau đuôi Cam Linh, ngang nhiên theo dõi như hợp tình hợp lẽ lắm. Cam Linh còn chưa băng sang phần đường bên kia, đèn giao thông chậm nhấp nháy cực kỳ, từng chiếc xe từ từ nhích tới. Cô ấy ngoái lại, thấy tôi đang ôm cuộn giấy Vinda, mặt mũi lạnh nhạt thở hắt qua lỗ mũi, bước tới tiếp lấy cuộn giấy, đi về hướng xe điện của tôi.
"Cô tan làm rồi à, a ha ha ha, đúng lúc tôi còn chưa về..."
"Cô nói mấy lời này mà cũng tin nổi mình được hả? Cô là cô giáo đó..."
Cam Linh luôn châm chọc tôi bằng câu cửa miệng "Cô là cô giáo đó", cứ như thể là giáo viên thì lòng phải kiên quyết không sờn, suy nghĩ lý trí, tỉ mỉ, trung thực đáng tin gì gì đấy, phải có được tất cả các đức tính và phẩm chất đạo đức cao cả từ xã hội loài người. Tôi hơi hé miệng, không nảy ra được câu bác bỏ nào; Cam Linh nhét cuộn giấy vào khe hở trên yên sau, vỗ vỗ vào nó hệt như đang vỗ vào mông con ngựa, muốn đuổi tôi rời đi.
Chẳng ai ngờ được sự xoay vần của tạo hóa, tình cảnh bây giờ đảo ngược thành tôi bám cô ấy bén gót như âm hồn khó đuổi. Dường như chính Cam Linh cũng cảm thấy việc này hài hước đến trớ trêu, chủ động tìm cớ cho tôi: "Cô tìm tôi có chuyện gì phải không?"
"À, không phải gần đây bộ phim 'Cuộc chiến đa vũ trụ' của Dương Tử Quỳnh đang rất nổi sao (5), trông cô rất giống cô ấy... Tôi... ừm, chúng ta đi xem phim đi?"
"Cô không xem tivi là không vui đó hả?" Cam Linh lại tạo thêm cơ hội cho tôi, tôi trôi chảy chớp lấy: "Đúng vậy, tới ngày nghỉ là tôi chờ cô đến gõ cửa, cô không tới thì tôi không quen lắm."
Cam Linh gật đầu: "Được rồi."
Không ai dám đề cập đến bất cứ điều gì về Trịnh Ninh Ninh, hay là kẻ sát nhân, hay là việc ở trường Cây Mận, như thể tôi và Cam Linh chỉ là hai con người đồng cảnh ngộ đang an ủi lẫn nhau (6).
Tôi kéo rèm cửa, bật tivi lên, chuyển kênh, rồi cuộn người trên sa lông tìm vị trí của mình, bưng cái ly mật ong vừa uống vừa nhìn tivi. Cam Linh thì tắt đèn, để lộ ra cái bóng, đoạn cởi giày ngồi ở chỗ thường lệ, thu chân lại, dáng vẻ thoải mái hơn một chút so với khi xem ảnh dạo trước.
Cô ấy xõa tóc ra, luồn bừa ngón tay vào mái đầu chải chuốt, mấy lọn tóc rơi lả tả trên vai. Phần tóc con mới mọc không có nhiều sắc trắng lắm, trông sang như thấy dòng tuyết đang chảy xuống, nhiệt độ không khí giảm đi, đỉnh Everest lại bị đóng băng lần nữa. Cam Linh nhận ra được tôi đang chăm chú vào cô ấy, đảo một phần ba con mắt lại đây.
Tôi thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về tivi, trên màn ảnh là cô con gái và bạn gái đang hôn nhau, rồi Dương Tử Quỳnh vụng về vò đầu bứt tai với quy trình thuế nhằng nhịt. Tôi dần dần chìm đắm vào những thước phim, bỗng dưng anh chồng trông giống như Thành Long kia lại có thể trở nên giỏi võ cực kỳ, khiến tôi phụt cười thành tiếng. Cam Linh chọc chọc bả vai tôi, tôi quay sang, thấy cô ấy đưa đến bao bánh quy vị hành.
Rốp rốp rốp, hai chúng tôi cùng nhấm nháp bánh quy, không ai nói tiếng nào. Trong phim, Dương Tử Quỳnh liên tục chuyển đổi giữa các chiều không gian khác nhau; thời gian dần trôi qua, cô ấy và con gái biến thành hai hòn đá bên vách núi.
—
Chú thích:
(1) Tác giả: Câu chuyện này thuộc sách Job (Gióp) của bộ Cựu Ước.
Ed: Theo quy điển Công Giáo, sách Job đứng đầu bảy quyển thuộc khối Sách Giáo Huấn của bộ Cựu Ước, và là quyển duy nhất chỉ có một cốt truyện. Sách gồm 42 chương, được viết theo thể văn xuôi và thi ca, và có thể được chia thành 3 phần theo trình tự các cuộc đối đáp trong câu chuyện.
– Phần thứ nhất gồm 2 chương đầu được viết bằng văn xuôi, giới thiệu gia cảnh sung túc của Job, âm mưu của quỷ dữ và thảm kịch xảy ra với ông ấy.
– Phần thứ hai, từ chương 3 đến chương 42 được viết hoàn toàn theo thể thơ, kể về những cuộc tự độc thoại của Job, đối thoại giữa Job với ba người bạn, và với Đức Chúa.
– Phần thứ ba là những câu sau cùng của chương 42, Đức Chúa đưa ra phán quyết cuối cùng, khiển trách ba người bạn của Job và ban thưởng cho ông vì đã ăn năn hối cải và giữ vững niềm tin.
Nguồn thông tin: sjjs.edu.vn/sach-giop-3
Nội dung sơ lược của cuốn sách là như vậy. Về góc độ văn học thì mình thấy lối làm thơ của người Hebrew (người Israel) cổ trong phần thứ hai rất thú vị. Trong thơ họ không gieo vần đồng âm, mà hay dùng đến phép đối ngẫu giữa các câu thơ, gồm có:
- Lặp lại các từ có cùng ý nghĩa:
"Đức Giê-hô-va sẽ làm nơi náu ẩn cao cho kẻ bị hà hiếp.
Một nơi náu ẩn cao trong thì gian truân" (Thi Thiên 9:9).
- Hoặc là trái nghĩa:
"Vì Đức Giê-hô-va biết đường người công bình.
Song đường kẻ ác rồi bị diệt vong." (Thi Thiên 1:6)
- Hay là mở rộng thêm ý từ câu thơ phía trên:
"Ông sẽ ở bình an vô sự, vì có sự trông cậy;
Ông sẽ tìm tòi bốn bên, rồi nghỉ ngơi yên hàn vô sự ." (Job 11:18).
Đồng thời các hình ảnh ví von rất giàu sức tạo hình, mang lại sức hút cho các câu thơ. Lấy ví dụ một số câu 25-30, 36-40 ở chương 38 sách Job như sau, mình để link trong comment cho bạn nào muốn tìm hiểu thêm.
1
"Ai đã xẻ mương cho nước lũ, vạch đường cho sấm chớp,
khiến mưa rơi xuống miền đất không người, xuống sa mạc không một ai ẩn náu,
làm ướt đẫm nơi khô cháy tiêu điều, khiến cỏ xanh mọc lên tươi tốt?
Thử hỏi mưa có cha không, những giọt sương mai, ai đã sinh ra chúng?
Băng đá phát sinh từ bụng dạ nào? Sương muối trên trời, ai đã sinh ra,
khi nước đông lại như đá tảng và mặt vực thẳm trở nên rắn chắc?"
"Ai làm cho cò lửa khôn ngoan, ai ban trí tuệ cho gà trống?
Ai đủ khôn ngoan để đếm mây trời, ai nghiêng cho vò nước trời đổ xuống,
khiến cho bụi đất quyện thành bùn và các tảng đất cùng dính lại?
Liệu ngươi có săn được mồi cho sư tử cái, có làm dịu được cơn đói của sư tử con,
khi chúng thu mình lại trong hang hay nằm mai phục trong rừng vắng?"
(2) Giải nghĩa một số từ về đổi ý:
松手 (tùng thủ): buông tay, buông lỏng
松口 (tùng khẩu): QT là "nhả ra", tức là bắt đầu lơi lỏng, chuyển từ không đồng ý sang đồng ý
泄劲 (tiết kính): nhụt chí, chùn lòng
"Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm" (一鼓作气): xuất phát từ câu "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt" trong tiểu thuyết "Đông Chu liệt quốc" nói về Tào Quế. Câu này dịch nghĩa là: "Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn," và sau này được ví với lời khuyên nhân lúc đang hăng hái thì nên làm một mạch cho xong việc.
Câu chuyện đầy đủ như sau:
Năm 684 trước Công Nguyên, vua nước Tề cử quân đến Trường Thược đánh nước Lỗ. Vua Lỗ là Lỗ Trang công hay tin thì hỏi ý của Thi Bá cách đối địch, ông liền tiến cử Tào Quế, thế là Lỗ Trang công và Tào Quế đến chiến trường giáp mặt quân Tề.
Tướng Tề là Báo Thúc Nha nóng lòng đánh trống giục quân tiến công vào trại Lỗ, Lỗ Trang công muốn đánh nhưng Tào Quế can rằng thế quân Tề đang mạnh nên hãy lo chống giữ trước. Thế là quân Lỗ canh giữ ở các trại không ra đánh và quân Tề buộc phải lui quân. Báo Thúc Nha nghĩ là quân Lỗ sợ uy của mình nên ông tiếp tục đánh trống giục binh sĩ tấn công vào trại quân Lỗ. Quân Lỗ vẫn cố thủ, quân Tề không làm sao xông vào được nên một lần nữa lại phải rút lui. Báo Thúc Nha nóng ruột liền đánh thêm một hồi trống thứ ba nữa, lúc này Tào Quế mới tâu với Lỗ Trang công cho đánh trống tiến quân.
Lỗ Trang công nghe theo, đánh trống ra lệnh cho quân Lỗ ào ra khỏi trại và áp tới đánh quân Tề bỏ chạy tán loạn. Lỗ Trang công muốn truy sát quân Tề, thì Tào Quế ngăn lại, leo lên chỗ cao xem xét một lúc mới tâu vua cho đuổi theo truy sát và ra về trong chiến thắng.
Khi được hỏi lý do của hai hành động trên thì Tào Quế nói rằng:
"Chúng ta đánh địch là nhờ có khí. Hồi trống thứ nhất là khí quân Tề đang thịnh, trống thứ hai là khí quân Tề đã suy và trống thứ ba là khí quân Tề đã kiệt. Trong khi quân ta chỉ mới đánh một hồi trống, khí lúc đó đang thịnh. Lấy thịnh chế kiệt thì lý gì lại không thắng."
"Người Tề vốn đa trá và lắm xảo thuật, bởi vậy tôi không ra lệnh truy sát ngay từ ban đầu. Hồi sau tôi xuống xe quan sát thấy vết bánh xe cộ của họ chạy lung tung cả lên, cờ xí thì ngả đông nghiêng tây. Vì thế tôi đoán được lòng quân Tề đã loạn, đang gấp rút đào tẩu nên tôi mới hạ lệnh cho quân truy sát."
Ed: Có cảm giác Tiểu Hồi đang ví sự giằng co với Cam Linh như một cuộc chiến vậy. Cam Linh đã đồng ý thử từ bỏ, tức là suy nghĩ cũng đã có sự thay đổi rồi, có thể những lần đầu tiên thì ý chí trả thù vẫn còn sục sôi, nhưng dần dần tinh thần sẽ dần sa sút đi; trong khi bên Tiểu Hồi vẫn đang bừng bừng khí thế, thừa dịp đối phương lâm vào bế tắc mà truy đuổi tới cùng.
(3) Coca Cola: khi mới gia nhập thị trường Trung Quốc, hãng này đã rất đau đầu với việc chuyển ngữ tên thương hiệu. Họ muốn giữ nguyên phát âm "ko-ka-co-la", tuy nhiên âm "la" trong tiếng Trung thường có nghĩa là "sáp" hay "không sạch sẽ", nên khi ghép cùng những âm tiết phía trước đều cho ra những cụm từ vô nghĩa như "ngựa cái bằng sáp", "ngựa sáp phẳng" hay "cắn con nòng nọc nhơ nhớp". Sau đó, họ đã phải nghiên cứu rất nhiều ký tự khác nhau để tìm ra tên gọi phù hợp: 可口可乐 (kekoukele - Khả Khẩu Khả Lạc), nghĩa đen là "hãy để miệng được mừng vui", có thể dịch là "Hạnh phúc ngon lành", "Hạnh phúc nơi khoé môi" hoặc là "Uống là vui".
Tên hãng Pepsi bên Trung là 百事可乐 (baishikele – Bách Sự Khả Lạc), tức là "trăm thứ vui vẻ", có thể dịch là "Mọi sự vui vẻ". Tuy nhiên, hãng cũng mắc sai lầm không nghiên cứu kỹ việc chuyển ngữ tương tự Coca: khi mở rộng thị trường tại Trung Quốc, Pepsi từng đưa ra câu slogan "Pepsi bring you back to life" (Pepsi mang bạn trở lại cuộc sống), "Come Alive With the Pepsi Generation" (Trở nên sống động với thế hệ Pepsi). Tuy nhiên, họ không ngờ câu slogan trên lại bị dịch vụng thành "Pepsi bring your ancestors back from the grave" có nghĩa là "Pepsi đem tổ tiên của bạn từ dưới mồ trở lại."
Ngoài lề nhiều chút, ai cũng biết cuộc chiến marketing giữa hai ông lớn này rồi, nên mình sẽ nói đến cái khác :D Đầu tiên là hương vị của hai loại nước này: theo tờ Business Insider, Pepsi có hương vị cam quýt, còn Coca-Cola có hương vị vani, nho khô. Khi uống những ngụm đầu tiên, Pepsi sẽ ngọt hơn Coca-Cola, nhưng vị ngọt này của Pepsi có xu hướng tan nhanh hơn Coca-Cola; còn khi uống Coca-Cola thì vị ngọt sẽ dịu nhẹ hơn một chút. Nếu so sánh bảng giá trị dinh dưỡng của hai sản phẩm, thì lượng đường, calorie và cafein của Pepsi nhỉnh hơn Coca, trong khi Coca có lượng muối natri cao hơn. Ngoài ra, Pepsi có một nguyên liệu mà Coca không có là axit citric cân bằng độ chua trong nước ngọt.
Thứ hai, uống Coca với đá sẽ có nhiều gas hơn so với khi uống không. Carbon dioxide (CO2 - khí gas trong Coca) sẽ hòa tan trong nước để tạo thành axit carbonic (H2CO3), khi nhiệt độ giảm xuống, khả năng hòa tan của carbon dioxide tăng lên, kích thích hoàn toàn các nụ vị giác và mùi hương khi uống, và đầu lưỡi bạn sẽ cảm nhận được cái tê tê và hương vị ngọt ngào.
Đồng thời, mặc dù công thức pha chế Coca là như nhau, nhưng sẽ có vài khác biệt trong hương vị với cách đóng chai khác nhau:
- Chai thủy tinh có độ bít kín tốt, khí carbonic bên trong không dễ thoát ra ngoài, và thủy tinh cũng không gây ra phản ứng hóa học gì với thực phẩm/ đồ uống đựng trong nó. Vì vậy khi uống Coca đóng chai với đá thì lượng gas nhiều hơn các loại khác, và vị của nó sẽ là chuẩn nhất. Tuy nhiên do chai thủy tinh trong suốt sẽ hấp thụ ánh sáng nhiều hơn, nên tốt nhất là nên uống Coca trong chai thủy tinh càng sớm càng tốt, hoặc là để tránh ánh sáng.
- Lon đựng đồ uống chủ yếu là dạng lon nhôm, tiện dụng, có khả năng cản sáng tốt hơn, có thể làm lạnh nhanh trong tủ lạnh nên ta có thể nhanh chóng có được Coca đá. Tuy nhiên với các lon nhôm kém chất lượng, không được tráng lớp polymer đặc biệt ở mặt trong thì rất có thể những phân tử nhôm sẽ rò rỉ vào đồ uống, ảnh hưởng đến chất lượng của sản phẩm.
- Chai nhựa thì không đủ độ kín, dễ thất thoát khí carbonic, và một số hóa chất trong nhựa có thể sẽ phản ứng với sản phẩm bên trong, đặc biệt là trong môi trường nóng và kín gió. Nếu chọn Coca đóng chai nhựa, người dùng nên chọn chai với ngày sản xuất gần nhất và uống càng sớm càng tốt. Đặc biệt, cần lưu ý chọn cẩn thận loại chai cỡ lớn, bởi vì nếu không thể uống hết ngay lập tức, thì khí carbon dioxide trong đó sẽ bị mất sớm và ảnh hưởng nhiều đến hương vị.
Nguồn: k.sina.cn/article_1831650534_6d2cc4e601901cpyu.html?from=science
(4) Thạch đậu xanh (凉粉 - lương phấn): tên món dịch sát nghĩa là "bột mát", nhưng chưa có tên chính thức cho món này bên mình, có chỗ để là salad thạch đậu xanh, sương sáo, miến nguội, mì thạch buồn... Đây là món ăn vặt phổ biến trong mùa hè, làm từ bột đậu xanh và bột thạch, để đông lại thành thạch, rồi bào ra dạng sợi mì, rưới nước sốt, cho hành, rau, ớt... tùy thích vào. Mỗi vùng có cách chế biến nước sốt và lấy bột đậu khác nhau, từ đó cho ra đời món thạch với hương vị đa dạng.
Nói chứ bên mình ăn thạch với chè như đồ ngọt quen rồi, giờ thấy cũng món vầy mà rưới sốt ớt xì dầu lên thì đúng là hơi lạ hen, mà mình nghe nói bển khen món này dữ lắm nên không biết sao :">
(5) Cuộc chiến đa vũ trụ (Everything Everywhere All at Once) là bộ phim hài chính kịch xen lẫn với hành động - võ thuật của Mỹ năm 2022. Bộ phim này được trao nhiều giải thưởng nhất trong lịch sử điện ảnh, trong đó có 7 Giải Oscar lần 95 (2023), bao gồm Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất (Dương Tử Quỳnh), Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất (Quan Kế Huy), Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất (Jamie Lee Curtis), Biên tập phim xuất sắc nhất, và Kịch bản gốc xuất sắc nhất.
Ed: Đợt phim ẵm đống giải Ốc cá thì nhỏ em kéo mình đi coi, đúng là phim hay lắm nha mấy bạn :D Xem giải trí cười khùng hay chiêm nghiệm gì cũng rất ổn, cảm giác 2.5 tiếng trôi qua thiệt là nhanh, không thấy chán tí nào.
Tiện đây mình cũng điểm qua vài thông tin ấn tượng với mình:
- Đội ngũ xử lý kỹ xảo chỉ gồm 7 người, trong đó 5 người đã cân hơn 80% phần từ 500 cảnh quay hiệu ứng (phần lớn là không chuyên, tất cả đều học từ những bài giảng miễn phí trên mạng), và tất cả họ làm việc tại nhà vì Covid.
- Các cảnh hành động được lấy cảm hứng từ các phim võ thuật kinh điển, ít cắt - chuyển cảnh, ít lần di chuyển máy quay hơn các phim hành động hiện đại của Mỹ. Diễn viên phải tự đóng hầu hết các phần hành động, và họ đã luyện tập wushu, côn nhị khúc với nhà vô địch wushu thế giới Li Jing.
- Quan Kế Huy đã có 20 năm không trở lại màn ảnh, chỉ làm những công việc hậu trường, sản xuất cho nhiều tác phẩm khác nhau ở châu Á và Mỹ. Và khi được trao giải Nam phụ xuất sắc nhất ở tuổi 51, chú phát biểu rằng: "Dreams are something you have to believe in, I almost gave up on mine. To all of you out there, please keep your dreams alive." – "Mọi người phải tin tưởng vào những giấc mơ của chính mình, tôi đã từng suýt từ bỏ chúng rồi đấy. Hỡi tất cả mọi người, mong các bạn cũng hãy giữ lửa cho giấc mơ của mình nhé."
- Ban đầu vai diễn chính của phim được viết cho nam, nhưng Thành Long từ chối vai này vì không sắp xếp được thời gian; phía đạo diễn cũng chuyển hướng muốn làm phim về một nhân vật nữ, và Dương Tử Quỳnh được chọn. Sự biến hóa khôn lường của Evelyn đã mang lại cho cô giải nữ chính xuất sắc nhất sau 38 năm theo nghề, và cũng trở thành nữ diễn viên châu Á đầu tiên được vinh danh giải thưởng này. Cô phát biểu rằng: "For all the little boys and girls who look like me watching tonight, this is a beacon of hope and possibilities. This is proof — dream big and dreams do come true. And ladies, don't let anybody tell you you're ever past your prime." — "Gửi đến các cô cậu bé giống như tôi đang theo dõi đêm nay, đây là cột mốc cho hi vọng và những khả năng biến thành hiện thực. Đây là minh chứng cho chúng ta — rằng hãy mạnh dạn mơ ước, và những giấc mơ đó sẽ thành sự thật. Và các quý cô này, đừng để ai nói rằng thời huy hoàng của chị em chúng mình đã là quá khứ nhé."
Bonus vài tấm ảnh của Dương Tử Quỳnh trong vai Evelyn (Tiểu Hồi nói bà Linh giống Dương Tử Quỳnh XD)
Cuối cùng là 2 video diễn văn đoạt giải mình thích nhất :D
Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất (Jamie Lee Curtis):
Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất (Quan Kế Huy):
(6) Nguyên văn là "Tinh tinh tương tích" ( 惺惺相惜): chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
Trong siêu thị:
Cam Doraemon: (ngoắt ngoắt, hô biến đồ ăn) Cho em hai bịch bánh nè, gòi nghen, dìa cái đi nghen.
Khương Mọt Phim: Hông chịu, chị xem Dương Tử Quỳnh với em đi, cổ giống chị lắm á!
Cam Doraemon: Bộ em nghiện tivi rồi hả?
Tui: Bản nghiện bà đó, về với bản lẹ lẹ đi cho tụi tui nhờ :">
Tấn Giang:
ID Mạc Bắc Vô Mạc — 23/05/2023:
Tôi mê Cuộc chiến đa vũ trụ muốn chớt luôn nè.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 11/12/2022:
Rảnh rang là tui phải đi xem phim này mới được!
ID Truy. — 24/11/2022:
Câu chuyện về Job để lại ấn tượng rất sâu.
ID 43765641 — 14/10/2022:
Những buổi trò chuyện trên trời dưới đất của Sói và Thỏ.
Chú thích: Nguyên gốc dùng từ "拉扯" (lạp xả), khi tra từ điển có nhiều nghĩa như: lôi kéo, nuôi dưỡng, nâng đỡ, cấu kết, liên lụy, nói chuyện phiếm. Tạm thời mình edit thành như trên, có bạn nào biết từ này thì comment chỉ mình nha :D
ID kk — 17/09/2022:
Dương Tử Quỳnh, thats my type.
ID Sống một cuộc sống tốn rất nhiều năng lượng — 22/08/2022:
Không hiểu sao Khương Tiểu Hồi luôn làm tôi nhớ đến nữ chính trong "Sự im lặng của bầy cừu", mặc dù trông hai người không giống nhau cho lắm.
ID Soda gừng — 21/08/2022:
Phải là Coca Cola mới được à nghen.
ID Mặt trời mặt trăng và các vì sao — 19/08/2022:
Khoai chiên vị dưa chuột ăn ngon lắm nha!
ID Tipiaccio48% — 04/08/2022:
Tôi có xem bộ phim này ở rạp rồi. Phim hay kiểu cả phòng cùng cười rần rần và còn vỗ tay bôm bốp á.
Cập nhật: Nhưng mà cốt lõi bên trong phần hài kịch lại là bi kịch. Aizzz, khó nói quá đi, xem xong mà tôi vẫn còn thấy day dứt không yên nữa...
ID Vol — 04/08/2022:
Ôi chà ở truyện này còn có thể thấy cuộc chiến Coca luôn à (vote 1 phiếu cho Coca nhóa).
ID X — 29/07/2022:
Tui cũng về phe Coca nghen hehe.
ID Giữa giờ giải lao — 29/07/2022:
Ôi trời ơi, sao mà tác giả viết chương nào cũng hấp dẫn quá vậy, tôi đọc lần 3 luôn rồi nè, mê là mê quá chừng chừng luôn!
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Whoa, không ngờ là bộ phim xuất hiện trong đây luôn!
ID Chả mong thấy lại Tuế Nguyệt Trí Nhu đâu đó — 13/07/2022:
Hình như đây là tỉnh nào ở khu Tây Bắc gần biên giới à (có thể nói đến vụ này không ta). Nhìn như là các phong tục tập quán thiên về Trung Á ấy?
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Sao chế Cam thủ đồ ăn vặt khắp nơi trên người vậy cà, y chang Doraemon luôn hen.
ID Chu Khuông — 25/06/2022:
Khốn khổ thay cho Job. Ông ấy nói nhiều thật là nhiều, gần như đã trở thành than vãn, vì nỗi đau khổ của ông ấy đã đầy, đã tràn rồi, cần gấp rút trút ra, nhưng bạn bè thì lại huyên thuyên công kích, chẳng an ủi Job được mấy (điều này là không thể tránh khỏi, sau đó ông ấy phải tâm sự với Chúa mà). Cuối cùng Job nói rằng từ trước tôi nghe về Ngài, bây giờ đã chính thức gặp được Ngài. Ông ấy thoát khỏi nghịch cảnh, điều đó thật đáng hâm mộ. Nhưng trong thực tế thì có lẽ nhiều người lại giống Khương Tiểu Hồi hơn. Tai ương Khương Tiểu Hồi gặp phải đã quật ngã cô ấy, khiến lòng cô ấy tràn đầy hận thù và cay đắng, cô ấy nói chuyện với Đức Chúa (Chúa đã nói cho cô ấy biết từ trước), cô ấy không thể hiểu được Chúa (sự ngăn cách đôi bên xuất hiện), và rồi cô ấy rời bỏ Chúa (với đau đớn và sự quyết tuyệt).
ID Lôi thư leisure — 19/06/2022:
Idol viết hay quớ :D
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 18/06/2022:
Lúc mới đầu tôi thấy sự xuất hiện của hai cục đá rất thú vị. Nhưng sau đó một cục rớt xuống và cục còn lại lăn theo thì tôi lại cảm thấy buồn lắm, mối quan hệ giữa mẹ con họ thật sự là khó hiểu.
Mà Tiểu Khương dễ thương ghê ha, bản phàn nàn ở ngôi thứ nhất nhiều ơi là nhiều luôn, rồi thì chị Cam cũng theo bạn Tiểu Khương của chúng ta rồi.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 18/06/2022:
"Sự phẫn nộ dần ngấm vào bên trong, chuyển hóa thành một loại im lặng", "giống như dòng tuyết đang chảy xuống", "đỉnh Everest lại bị đóng băng lần nữa", nội tâm cô Tiểu Khương cũng đã từng trải qua những dằn vặt biến chuyển giống như Cam Linh lúc này vậy.
ID Cá trong chậu — 18/06/2022:
Đổi sang phần hai à, có phải là do có sự chuyển đổi giữa công và thủ không vậy?
Quê của cô Tiểu Khương... là kiểu chốn xứ sở hẻo lánh đa tín ngưỡng ấy hả? Quăng vào cốt truyện kinh dị khủng bố thì sẽ là cửa ải cấp độ cực khó luôn hẻm? (trật đường rầy hì hì)
Mà thái độ của Cam Linh với cô Khương bao cứng nghen, làm cô Khương bó tay toàn tập luôn hahahaha
>> Tác giả trả lời — 18/06/2022:
Vì góc nhìn đã thay đổi rồi hehe!
ID Một đoạn vô nghĩa — 18/06/2022:
À há Cuộc chiến đa vũ trụ à! Tui còn chưa kịp đi xem nữa QvQ Từ lúc biết cô Tiểu Khương là thỏ, mỗi lần xem chương mới là tui càng cảm thấy cổ giống thỏ hơn đó...
>> Tác giả trả lời — 18/06/2022:
Hahahahahahahaha!
ID Bất kể quá khứ, không hỏi tương lai — 18/06/2022:
Cuộc chiến đa vũ trụ á hả, lần nào lần nấy đều hài ẻ, làm tui ngạc nhiên ngoác cả mồm đây.
ID Làm sao tôi có thể ngủ sớm đây — 18/06/2022:
Ái chà, thật là ngọt quá đi.
ID Tiểu Vi — 17/06/2022:
Douyin mách rằng nếu ai luôn bị ám ảnh với những chuyện tồi tệ trong quá khứ, ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc, thì có thể thử đeo sợi thun cột tóc vào cổ tay. Mỗi khi kéo xúc tiêu cực ập đến thì người đó có thể kéo dãn sợi thun để lực đàn hồi bắn ngược về mình, sự đau đớn sẽ nhắc nhở ta dừng nghĩ về vấn đề đó nữa. Kiên trì lâu dài sẽ có hiệu quả, tôi cũng muốn đeo thử thun cột tóc xem thế nào, có điều tóc tôi thì ngắn, đeo thun cột tóc có thể hơi bất tiện.
ID Hanh Cơ — 17/06/2022:
Có thể là óc hài hước của tôi hơi kì quái, tôi thấy lúc hai mẹ con họ biến thành cục đá là chỗ buồn cười nhất.
>> Tác giả trả lời — 17/06/2022:
Tôi thì lại thấy khúc đó rất là buồn QAQ
Ed: Được rồi, chơi một bài mừng phần mới của hai bạn nào :D Chưa gì mà mình thấy ngọt rồi haha XD
Sau đó nhắc đến tai nạn của gia đình tôi là ai ai cũng đều đổ lỗi cho bệnh tâm thần, nói rằng người đàn ông kia vốn mắc phải căn bệnh này, và ba mẹ tôi chỉ là xui xẻo bị tai ương giáng trúng.
Tôi từng nói rằng huyện Bồng giống như phần phản chiếu của huyện Năng qua chiếc gương soi, hai bên có rất nhiều điểm tương đồng. Nhưng khác nhau là ở chỗ huyện Bồng còn nghèo gấp ba lần huyện Năng, con người nơi đây sống nhọc sống nhằn, chưa thoát khỏi những lề thói truyền thống khi ngây ngô bước vào xã hội mới. Họ tin tưởng vào ông trời, và ông trời lại tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau. Nếu bạn bước vào nhà một hộ dân mà không lập tức gặp được tượng Quan Âm hoặc là Phật Di Lặc, thì chắc chắn sẽ thấy cây thánh giá ở phòng ngủ của họ — còn với người đạo Hồi thì nhìn từ đằng xa là bạn có thể thấy họ sống tụ lại thành khu ở chỗ nào rồi. Tóm lại mọi tín ngưỡng tôn giáo đa sắc đa màu đều hội tụ ở huyện Bồng chúng tôi, mỗi người đều thờ phụng thần riêng của họ.
Hình như tất cả các vị thần đã tổ chức cuộc họp để thảo luận và thống nhất một nguyên tắc chung, đó là muốn con dân mình làm điều lành, ăn ở tốt đẹp.
Mỗi vị thần đều có sổ sách ghi lại cuộc sống hàng ngày của mỗi con người, người này làm bao nhiêu việc phúc đức, kẻ kia làm bao nhiêu chuyện bất lương, và căn cứ vào nhân quả từng người mà phân thưởng phạt tương xứng. Nếu cuộc đời của ai quá thảm khốc trong kiếp này thì cũng không hề gì, mỗi tôn giáo đều có thiên đường và địa ngục riêng, thưởng phạt phân minh rõ ràng, khen thưởng những ai đi làm việc thiện điều lành, còn chuyện thấy kẻ ác vui vẻ sung sướng ở đời này sao? Ha, chẳng sao cả, tháng ngày đày đọa đang chờ hắn phía sau đấy!
Ba mẹ tôi qua đời, cô chú bác giáo dân đều tới khuyên răn an ủi tôi rằng Chúa đã chứng kiến những hành động tốt lành của họ, thương họ chịu khổ trên cõi trần, nên đưa họ lên trời hưởng cuộc sống hạnh phúc đời sau trước thôi; chẳng qua chúng tôi chỉ là khách qua đường trên nhân gian, mà thế giới thì sẽ vẫn mãi mãi chẳng thể là nhà của chúng tôi được.
Tuy rằng ở trình độ nào đó thì tôi càng hiểu các loại luật lệ và giáo lý sâu hơn họ, tôi cũng biết những trắc trở không được ghi lại trong sách Kinh mà các thánh đồ đã trải qua trong cuộc đời. Đọc được nhiều đạo lý, bài học như vậy rồi, thế mà khi chuyện xảy đến với chính bản thân mình, thì cái ách này thật sự nặng nề quá đỗi.
Mọi người đều kể cho tôi nghe câu chuyện ông Job (Gióp).
Có người đàn ông tên là Job làm nhiều việc thiện, sống trọn vẹn và ngay thẳng, được Đức Chúa ban phước, con trai con gái đông đảo, sở hữu gia súc thành đàn. Nhưng quỷ dữ đã đến buông lời gièm pha với Đức Chúa, nói rằng chỉ cần Người không chúc phúc cho Job nữa là ông sẽ phản bội Người ngay lập tức. Vì vậy Đức Chúa đã ngầm đồng ý để quỷ dữ gây chuyện, con cái ông Job qua đời trong lúc uống rượu, tất cả gia súc bị giết chết, người Job thì mọc ra đầy ung nhọt, ngồi trong đống tro và lấy mảnh sành gãi người. Sau đó bạn bè Job kéo đến an ủi ông ấy, tinh thần Job sa sút, bắt đầu nói ẩu nói tả, và rồi Đức Chúa hiện ra biện luận cùng với các phàm nhân này. Cuối cùng Job tỉnh ngộ, Đức Chúa lại chúc phúc cho ông ấy, ban thưởng gia súc, tôi tớ và con cái càng nhiều và tốt hơn trước kia (1).
Ai nấy nêu câu chuyện này cho tôi xong thì đều tin rằng kẻ thông tuệ như tôi nhất định sẽ thấu hiểu được bài học Đức Chúa muốn truyền đạt thông qua cái chết thương tâm của ba mẹ mình, và rằng chắc chắn tôi sẽ được Đức Chúa đền bù những thứ tốt đẹp hơn nữa, hệt như ông Job kia.
Nếu lúc trước sự oán hận của tôi chỉ có ba phần, thì khi nghe xong những lời ấy, lửa giận trong tôi đã tăng vọt lên thành cả trăm phân. Tôi dùng cây bút đỏ mạnh bạo vẽ ra ranh giới đỏ rực giữa tôi và họ, to tiếng chất vấn rằng, Đức Chúa cướp đi hai đấng sinh thành của tôi, thì Người có thể trả họ lại cho tôi không? Nếu Đức Chúa muốn thử thách tôi thì sao lại phải khuyến khích kẻ dữ sát hại ba mẹ tôi làm gì vậy? Nếu Người đến đây tước bỏ đôi chân tôi, móc đi cặp mắt này thì há chẳng phải càng có thể làm tôi cảm kích mạng sống của mình hơn sao?
Nỗi đau khổ là liều thuốc độc quái ác nhất dành cho tôi, người khác thấy sắc mặt tôi vẫn như thường, chỉ khuyên giải an ủi mấy câu không đau không ngứa.
Cuối cùng tên điên kia không bị kết án gì cả, bởi lẽ hắn mắc bệnh tâm thần. Mức độ bệnh của hắn rất nghiêm trọng, bị ba mẹ hắn nhốt lại. Lần trước tôi thấy hắn, người đã ba bốn mươi tuổi mà còn mặc quần hở đũng liêu xiêu rảo bước trên đường, râu tóc lùm xùm rối tung vào nhau, cả khuôn mặt hệt bãi phân trâu dính đầy bồ công anh, bị người ta dùng gậy gộc xua về nhà.
Tôi hoàn toàn có lý do lừa hắn đến cái chốn hẻo lánh nào đó, xúi hắn tự lăn xuống tìm cái chết không toàn thây. Hắn chết đi sẽ khiến ba mẹ hắn cảm thấy được giải thoát, đồng thời cũng để tôi thỏa hận trong lòng. Lộ Kim Thời hỏi tôi, nếu ba mẹ em trên trời có linh thấy được em, thì họ mong em lấy mạng hắn à? Họ chỉ hi vọng em có thể sống thật tốt mà thôi, rồi anh ấy lại khuyên tôi, thế là từ đó tôi rời khỏi huyện Bồng, bán đi của cải, bán đi vườn trái cây của gia đình, đến mua căn hộ tại khu Giai Hưng ở huyện Năng rồi ở tại đó cho đến hôm nay.
Đó là chuyện của gần mười năm trước đây.
Sự phẫn nộ, nỗi bất bình sẽ mãi mãi không có cách nào dập tắt, khi nhắc đến thì nơi lồng ngực sẽ bắt đầu căng tức, đầu đau nhức nhối, lá phổi phập phồng tràn đầy lửa giận, và là nhúm tro tàn trong những ngày thường.
Vì vậy mà lúc đứng kế đường ray, trong khoảnh khắc Cam Linh đồng ý từ bỏ báo thù với tôi, tôi cảm thấy cô ấy giống như vị thánh vĩ đại vô vàn vậy. Tuy rằng không biết lời ấy là thật hay giả, nhưng khi miệng lưỡi thay đổi thì cũng tức là ý chí đã bắt đầu lung lay rồi, tiếng trống cổ vũ đầu tiên vang lên sẽ vực dậy tinh thần, làm lòng quân thêm hăng hái, nhưng thêm lần nữa thì nhuệ khí đã suy, và tiếng trống lần ba là lúc sĩ khí đã kiệt (2). Sự phẫn nộ dần ngấm vào bên trong, chuyển hóa thành một loại im lặng; phía sau sự im lặng đó là cái gì thì tôi không biết được.
Để tránh chuyện Cam Linh nói một đàng làm một nẻo, gạt tôi buông lơi xong thì bắt đầu giở phương án dự phòng đi canh ngục giam gì gì như lời cô ấy nói trước đây, hôm nay tôi cố ý đi đường vòng đến siêu thị Gia Hưng, cố ý viết sẵn cả cái danh sách đồ muốn mua, trên đó liệt kê giấy vệ sinh, dầu xả, mì sợi, thịt hộp.
Siêu thị Gia Hưng tấp nập người qua kẻ lại, có lá cải bắp tơi tả rớt xuống, bị dẫm nát từ đầu nọ đến đầu kia, di chuyển giữa bước chân của vô số con người, nhưng lại tránh thoát được nhân viên dọn dẹp một cách lạ lùng.
Cam Linh dựa vào chồng đồ uống bên cạnh, lấy mũi chân câu nó lên, sút vèo vào đồ hốt rác bên cạnh thùng rác.
Ghi bàn!
Tôi đứng bên cạnh xem mà âm thầm kích động, mà một khi kích động là bại lộ hành tung, Cam Linh tìm thấy tôi giữa đống mì dưa cải và khoai chiên vị dưa chuột ở vị trí hẻo lánh, vẫy vẫy bàn tay, hệt như đang gọi con cún nhỏ tới.
Quanh đây không có ai ngoài chúng tôi, mấy người bán hàng khác thì hoặc là đang đứng chào mời khách hàng, hoặc là tranh thủ cơ hội tán phiếm khi giám sát vắng mặt, chỉ mỗi Cam Linh công khai trắng trợn cầm điện thoại trái với quy định, lúc thấy tôi mới thản nhiên đút vào túi.
Tôi bước qua, chuẩn bị mua ủng hộ cô ấy một tá Coca.
Cam Linh lần mò trong áo gilê đồng phục, xốc cái nắp nhỏ trên túi rồi rút ra gói bánh sơn tra đưa cho tôi.
"Cái này để chi vậy?" Tôi nhìn quầy bán bánh sơn tra và mứt quả hồng, Cam Linh lại chạm vào một cái túi khác, lấy ra bịch bánh quy nhỏ vị hành.
Tôi cầm hai gói bánh ăn vặt nhìn Cam Linh, Cam Linh xua tay đuổi tôi đi.
Tôi ra ngoài mấy bước rồi lại quay trở về, vuốt bảng giá màu vàng trên lon Coca: "Tôi... ừm, muốn mua ít Coca để dành."
"Đi đi." Cam Linh khịt mũi xem thường cứ như vừa nghe thấy tôi nói muốn uống rượu vậy, huơ tay ý bảo tôi biến ra chỗ khác.
Mang thái độ này đối xử với khách hàng mà được à, tôi đứng sang bên cạnh quan sát, có đôi tình nhân đẩy xe mua hàng ngang qua, trúng lúc Cam Linh đang cúi đầu thầm thì với cái điện thoại: "Coca Cola còn không ngon bằng Pepsi nữa, hừm..."
Cậu trai trẻ lập tức ngoái lại phía này, cô gái thì xách lon Coca không đường lên: "Chà, hình như mình cũng sắp hết Coca rồi, mua thêm đi anh nha."
Cam Linh nhỏ giọng: "Pepsi ngon mà."
Cậu trai trẻ đáp lại: "Người nghiêm túc ai mà uống Pepsi đâu, chị không hiểu rồi, ga của Coca mới mạnh á." (3)
Cam Linh nở nụ cười giả tạo: "Siêu thị chúng tôi bán Pepsi chạy lắm đó, cái gì cũng có nguyên nhân của nó chứ."
Cậu trai trẻ: "À, dù sao Coca Cola tốt mà."
Cam Linh: "Được rồi, tôi bán cũng không được, cậu lấy thêm nhiều chút đi, mấy lon này vừa nhỏ vừa nhẹ, uống cái là hết rồi, với cũng không chiếm nhiều chỗ lắm."
Đôi trẻ vừa rời đi, cô ấy lại dựa vào bên cạnh chơi điện thoại. Thái độ bán hàng đúng là tùy ý, nhưng mắt vẫn tỏ bốn ngả, tai vẫn thông tám hướng; khi giám sát dạo ngang qua thì Cam Linh cất điện thoại vào túi, ấy thế mà cô ấy chẳng có vẻ gì là hoảng hốt cả, dường như chỉ là bày ra vẻ tôn trọng tượng trưng thôi.
Nét mặt Cam Linh vẫn sầm sì không dễ chọc như cũ, hoàn toàn trái ngược hẳn với những người nhân viên thân thiện khác. Tôi đã chọn xong những món cần mua, cố ý thả bước loanh quanh trong siêu thị mà không có mục tiêu cụ thể gì. Trong lúc này có bà cụ trộm đồ không chịu thừa nhận, khiến giám sát bực bội chống nạnh thét lên bác có khó khăn gì thì nói ra đi, chứ đừng tới đây ăn cắp nữa, xấu lắm đấy. Sau đó bên siêu thị gọi điện cho con cái bà cụ, khi họ tới cửa thì lại trách móc bà cụ làm họ mất mặt, rồi quay sang mắng nhau không chịu phụng dưỡng chăm sóc mẹ già.
Tôi chờ đến khi chuyện này kết thúc, rồi vẫn lần lữa ở siêu thị mãi cho đến khi nhân viên thu ngân gần tan làm thì mới vội vàng tính tiền, cho đồ đạc vào túi, hỏi thăm giờ tan việc của nhân viên kiểm hàng.
"Tám giờ rưỡi."
"Ồ, cám ơn nhé." Tôi nhìn thời gian, còn phải chờ nửa tiếng nữa mới đến lúc, thế là tôi xách giỏ đồ cho vào xe điện.
Ông chú giữ xe đã quen mặt tôi, bưng cho tôi phần thạch đậu xanh mua ven đường (4), tôi liên tục cảm ơn rối rít. Lúc Cam Linh bước ra thì tôi đang cầm khăn giấy ra sức lau vết sa tế bắn trên ngực.
Ngày hôm nay cô ấy đi làm nghiêm túc, lúc ra cửa vẫn mang bộ dạng mặt cau mày có, đôi mắt cụp xuống, khóe miệng treo nụ cười khẩy, vờ như không thấy tôi đứng đó. Tôi hấp tấp đuổi theo Cam Linh, chân trái vướng vào chân phải, cuộn giấy vệ sinh đặt trên yên sau lệch ra, rớt xuống đất.
Tôi cầm theo cuộn giấy vệ sinh lẽo đẽo sau đuôi Cam Linh, ngang nhiên theo dõi như hợp tình hợp lẽ lắm. Cam Linh còn chưa băng sang phần đường bên kia, đèn giao thông chậm nhấp nháy cực kỳ, từng chiếc xe từ từ nhích tới. Cô ấy ngoái lại, thấy tôi đang ôm cuộn giấy Vinda, mặt mũi lạnh nhạt thở hắt qua lỗ mũi, bước tới tiếp lấy cuộn giấy, đi về hướng xe điện của tôi.
"Cô tan làm rồi à, a ha ha ha, đúng lúc tôi còn chưa về..."
"Cô nói mấy lời này mà cũng tin nổi mình được hả? Cô là cô giáo đó..."
Cam Linh luôn châm chọc tôi bằng câu cửa miệng "Cô là cô giáo đó", cứ như thể là giáo viên thì lòng phải kiên quyết không sờn, suy nghĩ lý trí, tỉ mỉ, trung thực đáng tin gì gì đấy, phải có được tất cả các đức tính và phẩm chất đạo đức cao cả từ xã hội loài người. Tôi hơi hé miệng, không nảy ra được câu bác bỏ nào; Cam Linh nhét cuộn giấy vào khe hở trên yên sau, vỗ vỗ vào nó hệt như đang vỗ vào mông con ngựa, muốn đuổi tôi rời đi.
Chẳng ai ngờ được sự xoay vần của tạo hóa, tình cảnh bây giờ đảo ngược thành tôi bám cô ấy bén gót như âm hồn khó đuổi. Dường như chính Cam Linh cũng cảm thấy việc này hài hước đến trớ trêu, chủ động tìm cớ cho tôi: "Cô tìm tôi có chuyện gì phải không?"
"À, không phải gần đây bộ phim 'Cuộc chiến đa vũ trụ' của Dương Tử Quỳnh đang rất nổi sao (5), trông cô rất giống cô ấy... Tôi... ừm, chúng ta đi xem phim đi?"
"Cô không xem tivi là không vui đó hả?" Cam Linh lại tạo thêm cơ hội cho tôi, tôi trôi chảy chớp lấy: "Đúng vậy, tới ngày nghỉ là tôi chờ cô đến gõ cửa, cô không tới thì tôi không quen lắm."
Cam Linh gật đầu: "Được rồi."
Không ai dám đề cập đến bất cứ điều gì về Trịnh Ninh Ninh, hay là kẻ sát nhân, hay là việc ở trường Cây Mận, như thể tôi và Cam Linh chỉ là hai con người đồng cảnh ngộ đang an ủi lẫn nhau (6).
Tôi kéo rèm cửa, bật tivi lên, chuyển kênh, rồi cuộn người trên sa lông tìm vị trí của mình, bưng cái ly mật ong vừa uống vừa nhìn tivi. Cam Linh thì tắt đèn, để lộ ra cái bóng, đoạn cởi giày ngồi ở chỗ thường lệ, thu chân lại, dáng vẻ thoải mái hơn một chút so với khi xem ảnh dạo trước.
Cô ấy xõa tóc ra, luồn bừa ngón tay vào mái đầu chải chuốt, mấy lọn tóc rơi lả tả trên vai. Phần tóc con mới mọc không có nhiều sắc trắng lắm, trông sang như thấy dòng tuyết đang chảy xuống, nhiệt độ không khí giảm đi, đỉnh Everest lại bị đóng băng lần nữa. Cam Linh nhận ra được tôi đang chăm chú vào cô ấy, đảo một phần ba con mắt lại đây.
Tôi thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về tivi, trên màn ảnh là cô con gái và bạn gái đang hôn nhau, rồi Dương Tử Quỳnh vụng về vò đầu bứt tai với quy trình thuế nhằng nhịt. Tôi dần dần chìm đắm vào những thước phim, bỗng dưng anh chồng trông giống như Thành Long kia lại có thể trở nên giỏi võ cực kỳ, khiến tôi phụt cười thành tiếng. Cam Linh chọc chọc bả vai tôi, tôi quay sang, thấy cô ấy đưa đến bao bánh quy vị hành.
Rốp rốp rốp, hai chúng tôi cùng nhấm nháp bánh quy, không ai nói tiếng nào. Trong phim, Dương Tử Quỳnh liên tục chuyển đổi giữa các chiều không gian khác nhau; thời gian dần trôi qua, cô ấy và con gái biến thành hai hòn đá bên vách núi.
—
Chú thích:
(1) Tác giả: Câu chuyện này thuộc sách Job (Gióp) của bộ Cựu Ước.
Ed: Theo quy điển Công Giáo, sách Job đứng đầu bảy quyển thuộc khối Sách Giáo Huấn của bộ Cựu Ước, và là quyển duy nhất chỉ có một cốt truyện. Sách gồm 42 chương, được viết theo thể văn xuôi và thi ca, và có thể được chia thành 3 phần theo trình tự các cuộc đối đáp trong câu chuyện.
– Phần thứ nhất gồm 2 chương đầu được viết bằng văn xuôi, giới thiệu gia cảnh sung túc của Job, âm mưu của quỷ dữ và thảm kịch xảy ra với ông ấy.
– Phần thứ hai, từ chương 3 đến chương 42 được viết hoàn toàn theo thể thơ, kể về những cuộc tự độc thoại của Job, đối thoại giữa Job với ba người bạn, và với Đức Chúa.
– Phần thứ ba là những câu sau cùng của chương 42, Đức Chúa đưa ra phán quyết cuối cùng, khiển trách ba người bạn của Job và ban thưởng cho ông vì đã ăn năn hối cải và giữ vững niềm tin.
Nguồn thông tin: sjjs.edu.vn/sach-giop-3
Nội dung sơ lược của cuốn sách là như vậy. Về góc độ văn học thì mình thấy lối làm thơ của người Hebrew (người Israel) cổ trong phần thứ hai rất thú vị. Trong thơ họ không gieo vần đồng âm, mà hay dùng đến phép đối ngẫu giữa các câu thơ, gồm có:
- Lặp lại các từ có cùng ý nghĩa:
"Đức Giê-hô-va sẽ làm nơi náu ẩn cao cho kẻ bị hà hiếp.
Một nơi náu ẩn cao trong thì gian truân" (Thi Thiên 9:9).
- Hoặc là trái nghĩa:
"Vì Đức Giê-hô-va biết đường người công bình.
Song đường kẻ ác rồi bị diệt vong." (Thi Thiên 1:6)
- Hay là mở rộng thêm ý từ câu thơ phía trên:
"Ông sẽ ở bình an vô sự, vì có sự trông cậy;
Ông sẽ tìm tòi bốn bên, rồi nghỉ ngơi yên hàn vô sự ." (Job 11:18).
Đồng thời các hình ảnh ví von rất giàu sức tạo hình, mang lại sức hút cho các câu thơ. Lấy ví dụ một số câu 25-30, 36-40 ở chương 38 sách Job như sau, mình để link trong comment cho bạn nào muốn tìm hiểu thêm.
1
"Ai đã xẻ mương cho nước lũ, vạch đường cho sấm chớp,
khiến mưa rơi xuống miền đất không người, xuống sa mạc không một ai ẩn náu,
làm ướt đẫm nơi khô cháy tiêu điều, khiến cỏ xanh mọc lên tươi tốt?
Thử hỏi mưa có cha không, những giọt sương mai, ai đã sinh ra chúng?
Băng đá phát sinh từ bụng dạ nào? Sương muối trên trời, ai đã sinh ra,
khi nước đông lại như đá tảng và mặt vực thẳm trở nên rắn chắc?"
"Ai làm cho cò lửa khôn ngoan, ai ban trí tuệ cho gà trống?
Ai đủ khôn ngoan để đếm mây trời, ai nghiêng cho vò nước trời đổ xuống,
khiến cho bụi đất quyện thành bùn và các tảng đất cùng dính lại?
Liệu ngươi có săn được mồi cho sư tử cái, có làm dịu được cơn đói của sư tử con,
khi chúng thu mình lại trong hang hay nằm mai phục trong rừng vắng?"
(2) Giải nghĩa một số từ về đổi ý:
松手 (tùng thủ): buông tay, buông lỏng
松口 (tùng khẩu): QT là "nhả ra", tức là bắt đầu lơi lỏng, chuyển từ không đồng ý sang đồng ý
泄劲 (tiết kính): nhụt chí, chùn lòng
"Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm" (一鼓作气): xuất phát từ câu "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt" trong tiểu thuyết "Đông Chu liệt quốc" nói về Tào Quế. Câu này dịch nghĩa là: "Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn," và sau này được ví với lời khuyên nhân lúc đang hăng hái thì nên làm một mạch cho xong việc.
Câu chuyện đầy đủ như sau:
Năm 684 trước Công Nguyên, vua nước Tề cử quân đến Trường Thược đánh nước Lỗ. Vua Lỗ là Lỗ Trang công hay tin thì hỏi ý của Thi Bá cách đối địch, ông liền tiến cử Tào Quế, thế là Lỗ Trang công và Tào Quế đến chiến trường giáp mặt quân Tề.
Tướng Tề là Báo Thúc Nha nóng lòng đánh trống giục quân tiến công vào trại Lỗ, Lỗ Trang công muốn đánh nhưng Tào Quế can rằng thế quân Tề đang mạnh nên hãy lo chống giữ trước. Thế là quân Lỗ canh giữ ở các trại không ra đánh và quân Tề buộc phải lui quân. Báo Thúc Nha nghĩ là quân Lỗ sợ uy của mình nên ông tiếp tục đánh trống giục binh sĩ tấn công vào trại quân Lỗ. Quân Lỗ vẫn cố thủ, quân Tề không làm sao xông vào được nên một lần nữa lại phải rút lui. Báo Thúc Nha nóng ruột liền đánh thêm một hồi trống thứ ba nữa, lúc này Tào Quế mới tâu với Lỗ Trang công cho đánh trống tiến quân.
Lỗ Trang công nghe theo, đánh trống ra lệnh cho quân Lỗ ào ra khỏi trại và áp tới đánh quân Tề bỏ chạy tán loạn. Lỗ Trang công muốn truy sát quân Tề, thì Tào Quế ngăn lại, leo lên chỗ cao xem xét một lúc mới tâu vua cho đuổi theo truy sát và ra về trong chiến thắng.
Khi được hỏi lý do của hai hành động trên thì Tào Quế nói rằng:
"Chúng ta đánh địch là nhờ có khí. Hồi trống thứ nhất là khí quân Tề đang thịnh, trống thứ hai là khí quân Tề đã suy và trống thứ ba là khí quân Tề đã kiệt. Trong khi quân ta chỉ mới đánh một hồi trống, khí lúc đó đang thịnh. Lấy thịnh chế kiệt thì lý gì lại không thắng."
"Người Tề vốn đa trá và lắm xảo thuật, bởi vậy tôi không ra lệnh truy sát ngay từ ban đầu. Hồi sau tôi xuống xe quan sát thấy vết bánh xe cộ của họ chạy lung tung cả lên, cờ xí thì ngả đông nghiêng tây. Vì thế tôi đoán được lòng quân Tề đã loạn, đang gấp rút đào tẩu nên tôi mới hạ lệnh cho quân truy sát."
Ed: Có cảm giác Tiểu Hồi đang ví sự giằng co với Cam Linh như một cuộc chiến vậy. Cam Linh đã đồng ý thử từ bỏ, tức là suy nghĩ cũng đã có sự thay đổi rồi, có thể những lần đầu tiên thì ý chí trả thù vẫn còn sục sôi, nhưng dần dần tinh thần sẽ dần sa sút đi; trong khi bên Tiểu Hồi vẫn đang bừng bừng khí thế, thừa dịp đối phương lâm vào bế tắc mà truy đuổi tới cùng.
(3) Coca Cola: khi mới gia nhập thị trường Trung Quốc, hãng này đã rất đau đầu với việc chuyển ngữ tên thương hiệu. Họ muốn giữ nguyên phát âm "ko-ka-co-la", tuy nhiên âm "la" trong tiếng Trung thường có nghĩa là "sáp" hay "không sạch sẽ", nên khi ghép cùng những âm tiết phía trước đều cho ra những cụm từ vô nghĩa như "ngựa cái bằng sáp", "ngựa sáp phẳng" hay "cắn con nòng nọc nhơ nhớp". Sau đó, họ đã phải nghiên cứu rất nhiều ký tự khác nhau để tìm ra tên gọi phù hợp: 可口可乐 (kekoukele - Khả Khẩu Khả Lạc), nghĩa đen là "hãy để miệng được mừng vui", có thể dịch là "Hạnh phúc ngon lành", "Hạnh phúc nơi khoé môi" hoặc là "Uống là vui".
Tên hãng Pepsi bên Trung là 百事可乐 (baishikele – Bách Sự Khả Lạc), tức là "trăm thứ vui vẻ", có thể dịch là "Mọi sự vui vẻ". Tuy nhiên, hãng cũng mắc sai lầm không nghiên cứu kỹ việc chuyển ngữ tương tự Coca: khi mở rộng thị trường tại Trung Quốc, Pepsi từng đưa ra câu slogan "Pepsi bring you back to life" (Pepsi mang bạn trở lại cuộc sống), "Come Alive With the Pepsi Generation" (Trở nên sống động với thế hệ Pepsi). Tuy nhiên, họ không ngờ câu slogan trên lại bị dịch vụng thành "Pepsi bring your ancestors back from the grave" có nghĩa là "Pepsi đem tổ tiên của bạn từ dưới mồ trở lại."
Ngoài lề nhiều chút, ai cũng biết cuộc chiến marketing giữa hai ông lớn này rồi, nên mình sẽ nói đến cái khác :D Đầu tiên là hương vị của hai loại nước này: theo tờ Business Insider, Pepsi có hương vị cam quýt, còn Coca-Cola có hương vị vani, nho khô. Khi uống những ngụm đầu tiên, Pepsi sẽ ngọt hơn Coca-Cola, nhưng vị ngọt này của Pepsi có xu hướng tan nhanh hơn Coca-Cola; còn khi uống Coca-Cola thì vị ngọt sẽ dịu nhẹ hơn một chút. Nếu so sánh bảng giá trị dinh dưỡng của hai sản phẩm, thì lượng đường, calorie và cafein của Pepsi nhỉnh hơn Coca, trong khi Coca có lượng muối natri cao hơn. Ngoài ra, Pepsi có một nguyên liệu mà Coca không có là axit citric cân bằng độ chua trong nước ngọt.
Thứ hai, uống Coca với đá sẽ có nhiều gas hơn so với khi uống không. Carbon dioxide (CO2 - khí gas trong Coca) sẽ hòa tan trong nước để tạo thành axit carbonic (H2CO3), khi nhiệt độ giảm xuống, khả năng hòa tan của carbon dioxide tăng lên, kích thích hoàn toàn các nụ vị giác và mùi hương khi uống, và đầu lưỡi bạn sẽ cảm nhận được cái tê tê và hương vị ngọt ngào.
Đồng thời, mặc dù công thức pha chế Coca là như nhau, nhưng sẽ có vài khác biệt trong hương vị với cách đóng chai khác nhau:
- Chai thủy tinh có độ bít kín tốt, khí carbonic bên trong không dễ thoát ra ngoài, và thủy tinh cũng không gây ra phản ứng hóa học gì với thực phẩm/ đồ uống đựng trong nó. Vì vậy khi uống Coca đóng chai với đá thì lượng gas nhiều hơn các loại khác, và vị của nó sẽ là chuẩn nhất. Tuy nhiên do chai thủy tinh trong suốt sẽ hấp thụ ánh sáng nhiều hơn, nên tốt nhất là nên uống Coca trong chai thủy tinh càng sớm càng tốt, hoặc là để tránh ánh sáng.
- Lon đựng đồ uống chủ yếu là dạng lon nhôm, tiện dụng, có khả năng cản sáng tốt hơn, có thể làm lạnh nhanh trong tủ lạnh nên ta có thể nhanh chóng có được Coca đá. Tuy nhiên với các lon nhôm kém chất lượng, không được tráng lớp polymer đặc biệt ở mặt trong thì rất có thể những phân tử nhôm sẽ rò rỉ vào đồ uống, ảnh hưởng đến chất lượng của sản phẩm.
- Chai nhựa thì không đủ độ kín, dễ thất thoát khí carbonic, và một số hóa chất trong nhựa có thể sẽ phản ứng với sản phẩm bên trong, đặc biệt là trong môi trường nóng và kín gió. Nếu chọn Coca đóng chai nhựa, người dùng nên chọn chai với ngày sản xuất gần nhất và uống càng sớm càng tốt. Đặc biệt, cần lưu ý chọn cẩn thận loại chai cỡ lớn, bởi vì nếu không thể uống hết ngay lập tức, thì khí carbon dioxide trong đó sẽ bị mất sớm và ảnh hưởng nhiều đến hương vị.
Nguồn: k.sina.cn/article_1831650534_6d2cc4e601901cpyu.html?from=science
(4) Thạch đậu xanh (凉粉 - lương phấn): tên món dịch sát nghĩa là "bột mát", nhưng chưa có tên chính thức cho món này bên mình, có chỗ để là salad thạch đậu xanh, sương sáo, miến nguội, mì thạch buồn... Đây là món ăn vặt phổ biến trong mùa hè, làm từ bột đậu xanh và bột thạch, để đông lại thành thạch, rồi bào ra dạng sợi mì, rưới nước sốt, cho hành, rau, ớt... tùy thích vào. Mỗi vùng có cách chế biến nước sốt và lấy bột đậu khác nhau, từ đó cho ra đời món thạch với hương vị đa dạng.
Nói chứ bên mình ăn thạch với chè như đồ ngọt quen rồi, giờ thấy cũng món vầy mà rưới sốt ớt xì dầu lên thì đúng là hơi lạ hen, mà mình nghe nói bển khen món này dữ lắm nên không biết sao :">
(5) Cuộc chiến đa vũ trụ (Everything Everywhere All at Once) là bộ phim hài chính kịch xen lẫn với hành động - võ thuật của Mỹ năm 2022. Bộ phim này được trao nhiều giải thưởng nhất trong lịch sử điện ảnh, trong đó có 7 Giải Oscar lần 95 (2023), bao gồm Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất (Dương Tử Quỳnh), Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất (Quan Kế Huy), Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất (Jamie Lee Curtis), Biên tập phim xuất sắc nhất, và Kịch bản gốc xuất sắc nhất.
Ed: Đợt phim ẵm đống giải Ốc cá thì nhỏ em kéo mình đi coi, đúng là phim hay lắm nha mấy bạn :D Xem giải trí cười khùng hay chiêm nghiệm gì cũng rất ổn, cảm giác 2.5 tiếng trôi qua thiệt là nhanh, không thấy chán tí nào.
Tiện đây mình cũng điểm qua vài thông tin ấn tượng với mình:
- Đội ngũ xử lý kỹ xảo chỉ gồm 7 người, trong đó 5 người đã cân hơn 80% phần từ 500 cảnh quay hiệu ứng (phần lớn là không chuyên, tất cả đều học từ những bài giảng miễn phí trên mạng), và tất cả họ làm việc tại nhà vì Covid.
- Các cảnh hành động được lấy cảm hứng từ các phim võ thuật kinh điển, ít cắt - chuyển cảnh, ít lần di chuyển máy quay hơn các phim hành động hiện đại của Mỹ. Diễn viên phải tự đóng hầu hết các phần hành động, và họ đã luyện tập wushu, côn nhị khúc với nhà vô địch wushu thế giới Li Jing.
- Quan Kế Huy đã có 20 năm không trở lại màn ảnh, chỉ làm những công việc hậu trường, sản xuất cho nhiều tác phẩm khác nhau ở châu Á và Mỹ. Và khi được trao giải Nam phụ xuất sắc nhất ở tuổi 51, chú phát biểu rằng: "Dreams are something you have to believe in, I almost gave up on mine. To all of you out there, please keep your dreams alive." – "Mọi người phải tin tưởng vào những giấc mơ của chính mình, tôi đã từng suýt từ bỏ chúng rồi đấy. Hỡi tất cả mọi người, mong các bạn cũng hãy giữ lửa cho giấc mơ của mình nhé."
- Ban đầu vai diễn chính của phim được viết cho nam, nhưng Thành Long từ chối vai này vì không sắp xếp được thời gian; phía đạo diễn cũng chuyển hướng muốn làm phim về một nhân vật nữ, và Dương Tử Quỳnh được chọn. Sự biến hóa khôn lường của Evelyn đã mang lại cho cô giải nữ chính xuất sắc nhất sau 38 năm theo nghề, và cũng trở thành nữ diễn viên châu Á đầu tiên được vinh danh giải thưởng này. Cô phát biểu rằng: "For all the little boys and girls who look like me watching tonight, this is a beacon of hope and possibilities. This is proof — dream big and dreams do come true. And ladies, don't let anybody tell you you're ever past your prime." — "Gửi đến các cô cậu bé giống như tôi đang theo dõi đêm nay, đây là cột mốc cho hi vọng và những khả năng biến thành hiện thực. Đây là minh chứng cho chúng ta — rằng hãy mạnh dạn mơ ước, và những giấc mơ đó sẽ thành sự thật. Và các quý cô này, đừng để ai nói rằng thời huy hoàng của chị em chúng mình đã là quá khứ nhé."
Bonus vài tấm ảnh của Dương Tử Quỳnh trong vai Evelyn (Tiểu Hồi nói bà Linh giống Dương Tử Quỳnh XD)
Cuối cùng là 2 video diễn văn đoạt giải mình thích nhất :D
Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất (Jamie Lee Curtis):
Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất (Quan Kế Huy):
(6) Nguyên văn là "Tinh tinh tương tích" ( 惺惺相惜): chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
Trong siêu thị:
Cam Doraemon: (ngoắt ngoắt, hô biến đồ ăn) Cho em hai bịch bánh nè, gòi nghen, dìa cái đi nghen.
Khương Mọt Phim: Hông chịu, chị xem Dương Tử Quỳnh với em đi, cổ giống chị lắm á!
Cam Doraemon: Bộ em nghiện tivi rồi hả?
Tui: Bản nghiện bà đó, về với bản lẹ lẹ đi cho tụi tui nhờ :">
Tấn Giang:
ID Mạc Bắc Vô Mạc — 23/05/2023:
Tôi mê Cuộc chiến đa vũ trụ muốn chớt luôn nè.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 11/12/2022:
Rảnh rang là tui phải đi xem phim này mới được!
ID Truy. — 24/11/2022:
Câu chuyện về Job để lại ấn tượng rất sâu.
ID 43765641 — 14/10/2022:
Những buổi trò chuyện trên trời dưới đất của Sói và Thỏ.
Chú thích: Nguyên gốc dùng từ "拉扯" (lạp xả), khi tra từ điển có nhiều nghĩa như: lôi kéo, nuôi dưỡng, nâng đỡ, cấu kết, liên lụy, nói chuyện phiếm. Tạm thời mình edit thành như trên, có bạn nào biết từ này thì comment chỉ mình nha :D
ID kk — 17/09/2022:
Dương Tử Quỳnh, thats my type.
ID Sống một cuộc sống tốn rất nhiều năng lượng — 22/08/2022:
Không hiểu sao Khương Tiểu Hồi luôn làm tôi nhớ đến nữ chính trong "Sự im lặng của bầy cừu", mặc dù trông hai người không giống nhau cho lắm.
ID Soda gừng — 21/08/2022:
Phải là Coca Cola mới được à nghen.
ID Mặt trời mặt trăng và các vì sao — 19/08/2022:
Khoai chiên vị dưa chuột ăn ngon lắm nha!
ID Tipiaccio48% — 04/08/2022:
Tôi có xem bộ phim này ở rạp rồi. Phim hay kiểu cả phòng cùng cười rần rần và còn vỗ tay bôm bốp á.
Cập nhật: Nhưng mà cốt lõi bên trong phần hài kịch lại là bi kịch. Aizzz, khó nói quá đi, xem xong mà tôi vẫn còn thấy day dứt không yên nữa...
ID Vol — 04/08/2022:
Ôi chà ở truyện này còn có thể thấy cuộc chiến Coca luôn à (vote 1 phiếu cho Coca nhóa).
ID X — 29/07/2022:
Tui cũng về phe Coca nghen hehe.
ID Giữa giờ giải lao — 29/07/2022:
Ôi trời ơi, sao mà tác giả viết chương nào cũng hấp dẫn quá vậy, tôi đọc lần 3 luôn rồi nè, mê là mê quá chừng chừng luôn!
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Whoa, không ngờ là bộ phim xuất hiện trong đây luôn!
ID Chả mong thấy lại Tuế Nguyệt Trí Nhu đâu đó — 13/07/2022:
Hình như đây là tỉnh nào ở khu Tây Bắc gần biên giới à (có thể nói đến vụ này không ta). Nhìn như là các phong tục tập quán thiên về Trung Á ấy?
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Sao chế Cam thủ đồ ăn vặt khắp nơi trên người vậy cà, y chang Doraemon luôn hen.
ID Chu Khuông — 25/06/2022:
Khốn khổ thay cho Job. Ông ấy nói nhiều thật là nhiều, gần như đã trở thành than vãn, vì nỗi đau khổ của ông ấy đã đầy, đã tràn rồi, cần gấp rút trút ra, nhưng bạn bè thì lại huyên thuyên công kích, chẳng an ủi Job được mấy (điều này là không thể tránh khỏi, sau đó ông ấy phải tâm sự với Chúa mà). Cuối cùng Job nói rằng từ trước tôi nghe về Ngài, bây giờ đã chính thức gặp được Ngài. Ông ấy thoát khỏi nghịch cảnh, điều đó thật đáng hâm mộ. Nhưng trong thực tế thì có lẽ nhiều người lại giống Khương Tiểu Hồi hơn. Tai ương Khương Tiểu Hồi gặp phải đã quật ngã cô ấy, khiến lòng cô ấy tràn đầy hận thù và cay đắng, cô ấy nói chuyện với Đức Chúa (Chúa đã nói cho cô ấy biết từ trước), cô ấy không thể hiểu được Chúa (sự ngăn cách đôi bên xuất hiện), và rồi cô ấy rời bỏ Chúa (với đau đớn và sự quyết tuyệt).
ID Lôi thư leisure — 19/06/2022:
Idol viết hay quớ :D
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 18/06/2022:
Lúc mới đầu tôi thấy sự xuất hiện của hai cục đá rất thú vị. Nhưng sau đó một cục rớt xuống và cục còn lại lăn theo thì tôi lại cảm thấy buồn lắm, mối quan hệ giữa mẹ con họ thật sự là khó hiểu.
Mà Tiểu Khương dễ thương ghê ha, bản phàn nàn ở ngôi thứ nhất nhiều ơi là nhiều luôn, rồi thì chị Cam cũng theo bạn Tiểu Khương của chúng ta rồi.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 18/06/2022:
"Sự phẫn nộ dần ngấm vào bên trong, chuyển hóa thành một loại im lặng", "giống như dòng tuyết đang chảy xuống", "đỉnh Everest lại bị đóng băng lần nữa", nội tâm cô Tiểu Khương cũng đã từng trải qua những dằn vặt biến chuyển giống như Cam Linh lúc này vậy.
ID Cá trong chậu — 18/06/2022:
Đổi sang phần hai à, có phải là do có sự chuyển đổi giữa công và thủ không vậy?
Quê của cô Tiểu Khương... là kiểu chốn xứ sở hẻo lánh đa tín ngưỡng ấy hả? Quăng vào cốt truyện kinh dị khủng bố thì sẽ là cửa ải cấp độ cực khó luôn hẻm? (trật đường rầy hì hì)
Mà thái độ của Cam Linh với cô Khương bao cứng nghen, làm cô Khương bó tay toàn tập luôn hahahaha
>> Tác giả trả lời — 18/06/2022:
Vì góc nhìn đã thay đổi rồi hehe!
ID Một đoạn vô nghĩa — 18/06/2022:
À há Cuộc chiến đa vũ trụ à! Tui còn chưa kịp đi xem nữa QvQ Từ lúc biết cô Tiểu Khương là thỏ, mỗi lần xem chương mới là tui càng cảm thấy cổ giống thỏ hơn đó...
>> Tác giả trả lời — 18/06/2022:
Hahahahahahahaha!
ID Bất kể quá khứ, không hỏi tương lai — 18/06/2022:
Cuộc chiến đa vũ trụ á hả, lần nào lần nấy đều hài ẻ, làm tui ngạc nhiên ngoác cả mồm đây.
ID Làm sao tôi có thể ngủ sớm đây — 18/06/2022:
Ái chà, thật là ngọt quá đi.
ID Tiểu Vi — 17/06/2022:
Douyin mách rằng nếu ai luôn bị ám ảnh với những chuyện tồi tệ trong quá khứ, ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc, thì có thể thử đeo sợi thun cột tóc vào cổ tay. Mỗi khi kéo xúc tiêu cực ập đến thì người đó có thể kéo dãn sợi thun để lực đàn hồi bắn ngược về mình, sự đau đớn sẽ nhắc nhở ta dừng nghĩ về vấn đề đó nữa. Kiên trì lâu dài sẽ có hiệu quả, tôi cũng muốn đeo thử thun cột tóc xem thế nào, có điều tóc tôi thì ngắn, đeo thun cột tóc có thể hơi bất tiện.
ID Hanh Cơ — 17/06/2022:
Có thể là óc hài hước của tôi hơi kì quái, tôi thấy lúc hai mẹ con họ biến thành cục đá là chỗ buồn cười nhất.
>> Tác giả trả lời — 17/06/2022:
Tôi thì lại thấy khúc đó rất là buồn QAQ
Ed: Được rồi, chơi một bài mừng phần mới của hai bạn nào :D Chưa gì mà mình thấy ngọt rồi haha XD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.