Chương 44
Thời Câm
03/01/2019
Tất cả những câu chữ mập mờ anh nói ra đều không phân biệt thời gian, cũng chẳng để ý tới hoàn cảnh.
Từ trước đến giờ Kiều Nhân cũng không ngăn chặn được chiêu này, giọng nói không lớn vụng về trả lời, ý đồ chuyển chủ đề để lăn lội thoát khỏi câu hỏi của anh: "Vì thế, gia đình kia..."
"Trả lời câu hỏi của anh trước đã."
Kiều Nhân: "..."
Người này ngay từ đầu đúng là vô cùng cố chấp.
Bây giờ Kiều Nhân đem toàn bộ sự tình xem xét một lần, đằng trước đã vô cùng thông suốt, đằng sau lại lộn xộn bừa bãi, cô thật muốn làm cho ra lẽ trong một lần duy nhất.
Hết lần này tới lần khác về phía Kỷ Hàn Thanh ở bên này, chỉ cần cô không trả lời, anh sẽ không cho cô biết sự tình, Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, tiếp tục nói ý tứ mơ hồ: "Ừ..."
"... Ừ?"
Người đàn ông lặp lại chữ này, giống như là từ cổ họng mà hừ ra chữ vậy, không rõ ràng, chỉ có thanh âm phát ra âm điệu của từ này.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, mở mắt ra cũng không mơ hồ trả lời nữa: "Suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút suy..."
Lần này Kiều Nhân nói với tốc độ cực nhanh, hơn nữa giọng nói cũng không coi là nhỏ, đầu kia ngược lại lại yên lặng, cũng không biết qua mấy giây, tiếng cười thật thấp truyền tới từ phía người đàn ông.
Rõ ràng hai chiếc điện thoại không rõ là cách nhau bao xa, nhưng tiếng cười này lại như văng vẳng bên tai cô, Kiều Nhân theo bản năng giơ tay lên sờ tai một cái.
Mới vừa rồi "nhất cổ tác khí"(*), khi nói không cảm thấy xấu hổ, vào lúc này bị anh cười như vậy, cảm giác toàn thân cũng nổi da gà, Kiều Nhân ho khan một tiếng, giọng nói cứng rắn cưỡng ép thay đổi chủ đề: "Có thể nói chuyện chính được chưa?"
(*)Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Kỷ Hàn Thanh cũng sẽ không cười cô, tâm trạng anh đang rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, tựa như đang bay lượn trong cơn gió mềm mại nhu hòa: "Được, nói."
Vì vậy Kiều Nhân yên lặng lắng nghe.
"Văn phòng luật đã hỏi gia đình nạn nhân có bằng chứng hay lời khai nào tốt cho Vu Minh không, hỏi mấy ngày nhưng vẫn không có câu trả lời, ngay tối hôm qua thì thân nhân đã nói với luật sư---"
Giọng người đàn ông ngừng một lát: "Có thể con trai họ tự sát."
Kiều Nhân nghe có chút mờ mịt: "Có ý gì?"
"Nạn nhân cùng Vu Minh trước kia là..."
Kỷ Hàn Thanh dừng nửa giây, giống như là có chút không nói ra được, nụ cười trên miệng nhẹ nhàng rũ xuống, Kiều Nhân thay anh nói: "Người yêu đúng không?"
" Ừ."
Kiều Nhân thở dài, dịch lưng về phía gần tường một chút, nghe được đầu bên kia Kỷ Hàn Thanh nói tiếp: "Người thân nạn nhân không chấp nhận, có tìm đến gặp Vu Minh mấy lần, một thời gian dài sau thì Vu Minh đơn phương chia tay cùng nạn nhân, sau đó hẹn hò với bạn gái."
Nửa sau câu nói của anh không khác so với suy nghĩ của Kiều Nhân là mấy.
Một đoạn tình cảm không được cha mẹ đồng ý và coi trọng, khác biệt với những cặp đôi khác không chỉ là điều kiện gia đình mà còn là trở ngại giới tính.
Kiều Nhân giơ tay lên dụi mắt một cái, tâm tình chìm xuống phân nửa.
Kỷ Hàn Thanh tiếp tục nói: "Lá thư tuyệt mệnh của cậu ấy cũng đã viết rồi."
"Nhưng là nếu quả thật là tự sát, tại sao Vu Minh phải đến tự thú?"
"Cho nên chính là muốn em hỏi cậu ấy vấn đề này."
Kiều Nhân lập tức không nói ra lời.
"Hiểu không?"
Chân mày Kiều Nhân vẫn nhíu lại, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời anh.
Điện thoại vẫn đang nối máy, rõ ràng lời muốn nói cũng đã nói xong mà cả hai người không ai có ý định tắt máy, cũng không biết đã lặng im như thế được bao lâu, thẳng đến khi cửa bên đột nhiên mở ra, Lục Kỳ gọi cô một tiếng.
Kiều Nhân giờ mới phản ứng được, vừa muốn cúp điện thoại, liền nghe thấy đầu bên kia nhẹ nhàng mà ôn nhu nói một câu: "Đừng để mệt quá."
Tay cô cứng đờ, tâm tình nào đó bỗng dâng trào khóe mắt, giọng nói cô càng bực bội, giọng mũi rất nặng: " Ừ."
Lục Kỳ lại tiếp tục gọi cô.
Tắt điện thoại đi vào.
Trong phòng, Vu Minh vẫn ngồi cúi đầu như cũ, cậu có dáng người gầy, hơn nữa vóc dáng không tính là cao, nhìn tựa như là sắp trượt từ trên ghế xuống.
Kiều Nhân quay về ghế đối diện ngồi xuống, hủy bỏ toàn bộ những câu hỏi đã chuẩn bị từ trước, đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, khịt mũi rồi hỏi một vấn đề: "Cậu không giêt người đúng không?"
Hai người kia đồng loạt nhìn cô.
Kiều Nhân tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cậu lại nhận tội?"
Câu hỏi vừa mới đưa ra, cô nhớ tới lời Vu Minh vừa nói trước đó: "Tử hình, sau đó chết cùng cậu ấy."
Kiều Nhân tựa như đột nhiên hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, cô cắn môi dưới: "Bởi vì có duy nhất mình bà yêu thương, nuôi lớn cậu từ nhỏ nên không muốn chết nên muốn dùng phương thức này để an tâm giải thoát cho mình sao?"
Liên tiếp mấy câu hỏi đưa ra đều là giọng chất vấn.
Sau khi hỏi xong Kiều Nhân cảm thấy mình có bệnh rồi, cô chỉ là một phóng viên mà lại đem mấy lời cảnh sát nên hỏi để hỏi hết một lượt.
Lục Kỳ nghe xong mặt đực cả ra.
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Tôi có nói gì sai sao?"
Lặng yên, vẫn là sự trầm mặc.
Chỉ cần người trong cuộc không thừa nhận, tất cả các vấn đề cô hỏi ra ngày hôm nay, bản thảo nghĩ sẵn trong đầu cũng không thể báo cáo.
Ngay tại thời điểm Kiều Nhân cho rằng mình sẽ trở về trắng tay, người nọ gật đầu một cái, ánh mắt trống rỗng, thanh âm ảm đạm vang lên: "Không có."
Nước mắt Kiều Nhân đong đầy khóe mắt trong phút chốc lăn xuống.
Không phải mừng đến chảy nước mắt vì một tuần làm việc vất vả của mình đã có thành quả muốn ăn mừng mà đó là một xúc cảm không thể diễn tả thành lời.
Kiều Nhân tắt máy ghi âm: "Ngày mai sẽ phúc thẩm, cậu suy nghĩ kỹ lại một chút."
Nói xong cũng không nhìn Vu Minh một cái, cô cầm đồ đứng dậy ra cửa.
Hành lang vẫn lặng như tờ, Lục Kỳ chậm mấy bước mới theo kịp: "Kiều tỷ, vừa rồi là ai gọi cho chị thế?"
Cậu và Vu Minh là bạn học cũ, thời điểm đặt câu hỏi vừa rồi cũng không hỏi được một cái rắm gì, kết quả Kiều Nhân lại đi ra ngoài nghe điện thoại, khi quay về giống như là mở chốt vậy, hỏi câu nào câu nấy đều là trọng điểm.
Lục Kỳ cảm thán: "Không phải khi nãy chị ra ngoài niệm Phật đấy chứ?"
Kiều Nhân bị cậu chọc cho cười.
Cũng không phải là niệm Phật sao... Niệm Kỷ Hàn Thanh là tôn đại Phật.
Hơn một giờ trưa Kiều Nhân mới trở về tòa soạn.
Bên ngoài nóng, cô cũng không có khẩu vị gì, dứt khoát tiết kiệm cả cơm trưa, không ăn, chỉ uống nước lạnh không ngừng.
Tiểu Hắc và Lục Kỳ đã đi ra ngoài chạy tin tức, trong phòng cũng chỉ còn lại cô với Lục Hạ, cùng tiếng bàn phím lách cách.
Giữa tháng tư, nhiệt độ thành Bắc tăng vọt, trong phòng làm việc cũng đã mở quạt gió, quay vù vù trong phòng.
Lục Hạ gõ bàn phím tay có chút mỏi, dừng làm việc nghỉ ngơi mấy phút, quay đầu hỏi Kiều Nhân: "Tiểu Kiều, chuyện của Vu Minh rốt cuộc là tình huống gì thế?"
Kiều Nhân vừa nghe ghi âm vừa ghi chép lại cuộc phỏng vấn, một bên soạn thảo văn bản, chỉ giải thích đơn giản mấy câu.
Sự thật thì chính là một đôi nguyện chết vì tình, vì người sau không thể tự tử, cho nên cố gắng đem mình đóng thành hung thủ trong vụ mưu sát.
Lục Hạ nghe mà lòng thổn thức: "Quả nhiên nam nam mới là tình yêu thật sự sao?"
Tay Kiều Nhân gõ bàn phím ngừng một chút, quay đầu lườm Lục Hạ một cái: "Nam nữ thì không phải?"
-Dạ dạ dạ...
Lục Hạ lập tức mở miệng: "Tôi nhìn ra được, Kỷ tổng là thật lòng yêu cô."
Kiều Nhân: "..."
-Hai ngày trước Lục Kỳ còn nói, lần trước trên máy bay nhìn thấy cô và Kỷ tổng ngồi với nhau...
Kiều Nhân giương mắt nhìn cô.
-Kỷ tổng nhân lúc cô ngủ hôn cô một cái, xong tháo khuyên tai của cô xuống luôn.
Từ trước đến giờ Kiều Nhân cũng không ngăn chặn được chiêu này, giọng nói không lớn vụng về trả lời, ý đồ chuyển chủ đề để lăn lội thoát khỏi câu hỏi của anh: "Vì thế, gia đình kia..."
"Trả lời câu hỏi của anh trước đã."
Kiều Nhân: "..."
Người này ngay từ đầu đúng là vô cùng cố chấp.
Bây giờ Kiều Nhân đem toàn bộ sự tình xem xét một lần, đằng trước đã vô cùng thông suốt, đằng sau lại lộn xộn bừa bãi, cô thật muốn làm cho ra lẽ trong một lần duy nhất.
Hết lần này tới lần khác về phía Kỷ Hàn Thanh ở bên này, chỉ cần cô không trả lời, anh sẽ không cho cô biết sự tình, Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, tiếp tục nói ý tứ mơ hồ: "Ừ..."
"... Ừ?"
Người đàn ông lặp lại chữ này, giống như là từ cổ họng mà hừ ra chữ vậy, không rõ ràng, chỉ có thanh âm phát ra âm điệu của từ này.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, mở mắt ra cũng không mơ hồ trả lời nữa: "Suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút suy..."
Lần này Kiều Nhân nói với tốc độ cực nhanh, hơn nữa giọng nói cũng không coi là nhỏ, đầu kia ngược lại lại yên lặng, cũng không biết qua mấy giây, tiếng cười thật thấp truyền tới từ phía người đàn ông.
Rõ ràng hai chiếc điện thoại không rõ là cách nhau bao xa, nhưng tiếng cười này lại như văng vẳng bên tai cô, Kiều Nhân theo bản năng giơ tay lên sờ tai một cái.
Mới vừa rồi "nhất cổ tác khí"(*), khi nói không cảm thấy xấu hổ, vào lúc này bị anh cười như vậy, cảm giác toàn thân cũng nổi da gà, Kiều Nhân ho khan một tiếng, giọng nói cứng rắn cưỡng ép thay đổi chủ đề: "Có thể nói chuyện chính được chưa?"
(*)Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Kỷ Hàn Thanh cũng sẽ không cười cô, tâm trạng anh đang rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, tựa như đang bay lượn trong cơn gió mềm mại nhu hòa: "Được, nói."
Vì vậy Kiều Nhân yên lặng lắng nghe.
"Văn phòng luật đã hỏi gia đình nạn nhân có bằng chứng hay lời khai nào tốt cho Vu Minh không, hỏi mấy ngày nhưng vẫn không có câu trả lời, ngay tối hôm qua thì thân nhân đã nói với luật sư---"
Giọng người đàn ông ngừng một lát: "Có thể con trai họ tự sát."
Kiều Nhân nghe có chút mờ mịt: "Có ý gì?"
"Nạn nhân cùng Vu Minh trước kia là..."
Kỷ Hàn Thanh dừng nửa giây, giống như là có chút không nói ra được, nụ cười trên miệng nhẹ nhàng rũ xuống, Kiều Nhân thay anh nói: "Người yêu đúng không?"
" Ừ."
Kiều Nhân thở dài, dịch lưng về phía gần tường một chút, nghe được đầu bên kia Kỷ Hàn Thanh nói tiếp: "Người thân nạn nhân không chấp nhận, có tìm đến gặp Vu Minh mấy lần, một thời gian dài sau thì Vu Minh đơn phương chia tay cùng nạn nhân, sau đó hẹn hò với bạn gái."
Nửa sau câu nói của anh không khác so với suy nghĩ của Kiều Nhân là mấy.
Một đoạn tình cảm không được cha mẹ đồng ý và coi trọng, khác biệt với những cặp đôi khác không chỉ là điều kiện gia đình mà còn là trở ngại giới tính.
Kiều Nhân giơ tay lên dụi mắt một cái, tâm tình chìm xuống phân nửa.
Kỷ Hàn Thanh tiếp tục nói: "Lá thư tuyệt mệnh của cậu ấy cũng đã viết rồi."
"Nhưng là nếu quả thật là tự sát, tại sao Vu Minh phải đến tự thú?"
"Cho nên chính là muốn em hỏi cậu ấy vấn đề này."
Kiều Nhân lập tức không nói ra lời.
"Hiểu không?"
Chân mày Kiều Nhân vẫn nhíu lại, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời anh.
Điện thoại vẫn đang nối máy, rõ ràng lời muốn nói cũng đã nói xong mà cả hai người không ai có ý định tắt máy, cũng không biết đã lặng im như thế được bao lâu, thẳng đến khi cửa bên đột nhiên mở ra, Lục Kỳ gọi cô một tiếng.
Kiều Nhân giờ mới phản ứng được, vừa muốn cúp điện thoại, liền nghe thấy đầu bên kia nhẹ nhàng mà ôn nhu nói một câu: "Đừng để mệt quá."
Tay cô cứng đờ, tâm tình nào đó bỗng dâng trào khóe mắt, giọng nói cô càng bực bội, giọng mũi rất nặng: " Ừ."
Lục Kỳ lại tiếp tục gọi cô.
Tắt điện thoại đi vào.
Trong phòng, Vu Minh vẫn ngồi cúi đầu như cũ, cậu có dáng người gầy, hơn nữa vóc dáng không tính là cao, nhìn tựa như là sắp trượt từ trên ghế xuống.
Kiều Nhân quay về ghế đối diện ngồi xuống, hủy bỏ toàn bộ những câu hỏi đã chuẩn bị từ trước, đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, khịt mũi rồi hỏi một vấn đề: "Cậu không giêt người đúng không?"
Hai người kia đồng loạt nhìn cô.
Kiều Nhân tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao cậu lại nhận tội?"
Câu hỏi vừa mới đưa ra, cô nhớ tới lời Vu Minh vừa nói trước đó: "Tử hình, sau đó chết cùng cậu ấy."
Kiều Nhân tựa như đột nhiên hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, cô cắn môi dưới: "Bởi vì có duy nhất mình bà yêu thương, nuôi lớn cậu từ nhỏ nên không muốn chết nên muốn dùng phương thức này để an tâm giải thoát cho mình sao?"
Liên tiếp mấy câu hỏi đưa ra đều là giọng chất vấn.
Sau khi hỏi xong Kiều Nhân cảm thấy mình có bệnh rồi, cô chỉ là một phóng viên mà lại đem mấy lời cảnh sát nên hỏi để hỏi hết một lượt.
Lục Kỳ nghe xong mặt đực cả ra.
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Tôi có nói gì sai sao?"
Lặng yên, vẫn là sự trầm mặc.
Chỉ cần người trong cuộc không thừa nhận, tất cả các vấn đề cô hỏi ra ngày hôm nay, bản thảo nghĩ sẵn trong đầu cũng không thể báo cáo.
Ngay tại thời điểm Kiều Nhân cho rằng mình sẽ trở về trắng tay, người nọ gật đầu một cái, ánh mắt trống rỗng, thanh âm ảm đạm vang lên: "Không có."
Nước mắt Kiều Nhân đong đầy khóe mắt trong phút chốc lăn xuống.
Không phải mừng đến chảy nước mắt vì một tuần làm việc vất vả của mình đã có thành quả muốn ăn mừng mà đó là một xúc cảm không thể diễn tả thành lời.
Kiều Nhân tắt máy ghi âm: "Ngày mai sẽ phúc thẩm, cậu suy nghĩ kỹ lại một chút."
Nói xong cũng không nhìn Vu Minh một cái, cô cầm đồ đứng dậy ra cửa.
Hành lang vẫn lặng như tờ, Lục Kỳ chậm mấy bước mới theo kịp: "Kiều tỷ, vừa rồi là ai gọi cho chị thế?"
Cậu và Vu Minh là bạn học cũ, thời điểm đặt câu hỏi vừa rồi cũng không hỏi được một cái rắm gì, kết quả Kiều Nhân lại đi ra ngoài nghe điện thoại, khi quay về giống như là mở chốt vậy, hỏi câu nào câu nấy đều là trọng điểm.
Lục Kỳ cảm thán: "Không phải khi nãy chị ra ngoài niệm Phật đấy chứ?"
Kiều Nhân bị cậu chọc cho cười.
Cũng không phải là niệm Phật sao... Niệm Kỷ Hàn Thanh là tôn đại Phật.
Hơn một giờ trưa Kiều Nhân mới trở về tòa soạn.
Bên ngoài nóng, cô cũng không có khẩu vị gì, dứt khoát tiết kiệm cả cơm trưa, không ăn, chỉ uống nước lạnh không ngừng.
Tiểu Hắc và Lục Kỳ đã đi ra ngoài chạy tin tức, trong phòng cũng chỉ còn lại cô với Lục Hạ, cùng tiếng bàn phím lách cách.
Giữa tháng tư, nhiệt độ thành Bắc tăng vọt, trong phòng làm việc cũng đã mở quạt gió, quay vù vù trong phòng.
Lục Hạ gõ bàn phím tay có chút mỏi, dừng làm việc nghỉ ngơi mấy phút, quay đầu hỏi Kiều Nhân: "Tiểu Kiều, chuyện của Vu Minh rốt cuộc là tình huống gì thế?"
Kiều Nhân vừa nghe ghi âm vừa ghi chép lại cuộc phỏng vấn, một bên soạn thảo văn bản, chỉ giải thích đơn giản mấy câu.
Sự thật thì chính là một đôi nguyện chết vì tình, vì người sau không thể tự tử, cho nên cố gắng đem mình đóng thành hung thủ trong vụ mưu sát.
Lục Hạ nghe mà lòng thổn thức: "Quả nhiên nam nam mới là tình yêu thật sự sao?"
Tay Kiều Nhân gõ bàn phím ngừng một chút, quay đầu lườm Lục Hạ một cái: "Nam nữ thì không phải?"
-Dạ dạ dạ...
Lục Hạ lập tức mở miệng: "Tôi nhìn ra được, Kỷ tổng là thật lòng yêu cô."
Kiều Nhân: "..."
-Hai ngày trước Lục Kỳ còn nói, lần trước trên máy bay nhìn thấy cô và Kỷ tổng ngồi với nhau...
Kiều Nhân giương mắt nhìn cô.
-Kỷ tổng nhân lúc cô ngủ hôn cô một cái, xong tháo khuyên tai của cô xuống luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.