Chương 47
Thời Câm
04/01/2019
Kiều Nhân thấy hai bên tai vang tiếng vo ve, không biết là bởi vì những
lời này của anh hay là do đứng dậy quá nhanh nên đầu óc choáng váng hoa
mắt.
Cô mượn lực từ người đàn ông để ổn định người, mất hai giây đôi mắt hoa lên nặng trĩu mới thanh tỉnh.
Kiều Nhân trừng mắt nhìn, sau đó dùng một chút lực ở lòng bàn chân, in một dấu giày sáng ngời lên trên đôi giày da màu đen của của Kỷ Hàn Thanh.
Lực cô dùng mặc dù không lớn, nhưng ít nhiều vẫn để lại cho người ta chút cảm giác.
Kỷ Hàn Thanh không nhúc nhích để mặc cô đạp, sợ cô dùng một chân trọng tâm không vững lại dễ dàng bị ngã xuống, còn duy trì tư thế nửa ôm cô, chờ cô đạp mấy cái, hỏa khí trong lòng tiêu tan đi không ít, mới dang tay ôm cả người cô vào lòng.
Kiều Nhân đột nhiên được ôm trọn cả cơ thể, ban đầu còn vùng vẫy một chút, sau đó dứt khoát an tĩnh, đàng hoàng lại, nhẹ nhàng nhích chân tiến gần hơn vào lòng người đàn ông một chút.
Mười giờ đêm, ánh đèn đường trùng trùng lớp lớp, trải dài bóng hai người xuống nền đường mờ mờ ảo ảo, vô cùng ái muội.
Kiều Nhân biết điều đợi mấy giây, trong lòng suy nghĩ thời gian không còn sớm, vừa muốn mở miệng nói chuyện với anh thì cách đó không xa có người kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Anh, anh, hai người----"
Giọng nói này vang lên bất thình lình, trong nháy mắt đem không khí ái muội ở nơi này vỡ vụn thành từng mảnh thủy tinh không dư lại chút gì.
Kiều Nhân còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, lỗ tai giật giật muốn nghe rõ thanh âm, cô không nghe thấy giọng của chủ nhân tiếng hét vừa rồi nữa, ngược lại chỉ nghe được thanh âm Kỷ Hàn Thanh phát ra từ trong ngực.
Dù là cuối xuân nhưng những cơn gió thoáng qua vẫn mang theo vài phần lạnh lẽo như vậy.
Kiều Nhân trong nháy mắt xác nhận mình không nằm mơ, giơ tay lên vén lại mấy sợi tóc lòa xòa ra bên tai.
Đây là động tác lúng túng mỗi khi cô cảm thấy không được tự nhiên.
Kỷ Niệm vô cùng rõ ràng.
Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên cô ấy càng cảm thấy giận dữ không nơi nào phát tiết được, khuôn mặt sưng sỉa hỏi cô: "Tiểu Kiều, có phải anh ấy chiếm tiện nghi của cậu không?"
Kỷ Niệm cảm thấy mình cảm nhận được đúng đến tám chín phần.
Dù sao trước đây không lâu, Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh không hề có chút tiến triển nào, hơn nữa cô cũng để ý, Kiều Nhân khi ấy ý định muốn tiến xa hơn với anh cô một chút cũng không có.
Dĩ nhiên Kỷ Niệm cho rằng lần này vẫn là Kỷ Hàn Thanh tự mình đa tình, vừa muốn quay đầu tận tình quở trách anh mấy câu, Kiều Nhân liền ho khan một tiếng: "Không phải."
Kỷ Niệm mở to miệng, ngay cả những câu định nói ra cũng đã nghĩ xong hết, kết quả chưa nói được câu nào lại bị hai chữ đơn giản Kiều Nhân thốt ra chặn lại, cô nghẹn một chút, sửng sốt mấy giây mới xoay đầu nhìn cô, mặt không thể tin nổi: "Cái gì?"
Kiều Nhân lặp lại: "Tớ nói không phải."
Kỷ Niệm vẫn không nuốt trôi lời cô nói.
Kiều Nhân: "Tớ là tự nguyện."
Lời vừa nói ra, Kiều Nhân mới cảm thấy câu này có nghĩa khác.
Nối hai câu với nhau, tựa như là có một giao dịch không thể diễn tả bằng lời.
Kiều Nhân cũng lười giải thích thêm nữa, ngậm miệng không nói thêm gì, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác ngắm nhìn dòng xe chạy trên đường.
Lúc này Kỷ Niệm mới nghĩ ra hỏi: "Thế quan hệ của hai người bây giờ là như thế nào?"
Người đàn ông đứng bên cạnh trả lời: "Là đang trong quan hệ."
Mặc dù anh không nói rõ ràng, nhưng khả năng nghe hiểu của Kỷ Niệm không phải là kém, rất nhanh liền hiểu ra, đưa tay chỉ Kiều Nhân, rồi chỉ chỉ vào Kỷ Hàn Thanh: "Hai người...Chuyện bao lâu rồi?"
Lần này Kiều Nhân đáp lời, đơn giản dứt khoát: "Mới vừa rồi."
Kỷ Niệm giật mình: "Tùy tiện như vậy sao?"
"Làm sao." Kỷ Hàn Thanh cau mày nhìn cô, từng chữ nói ra như mang theo lời uy hiếp: "Em có ý kiến à?"
Kỷ Niệm ở trước mặt kinh sợ Kỷ Hàn Thanh không phải ngày một ngày hai, cô sống hai mươi hai năm thì hai mươi mốt năm phải chịu cảnh áp bức bắt nạt của Kỷ Hàn Thanh.
Còn một năm đầu tiên là em bé nằm trong nôi không tính.
Kỷ Niệm lui về phía sau nửa bước, vô cùng nhanh trí trốn sau lưng Kiều Nhân, thời điểm nhô đầu ra chỉ để lộ vầng trán mịn màng với đôi mắt to: "Không có không có, em không dám có ý kiến."
Dừng một chút: "Anh, anh còn chưa về sao?"
Sau đó Kỷ Hàn Thanh liếc mắt một cái, cô nhất thời tắt âm không nói được lời nào, cầm tay áo Kiều Nhân run lẩy bẩy.
Loại chuyện này bị lộ ra, Kiều Nhân sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
Cho dù người phát hiện là bạn thân nhất của cô.
Dù sao Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh cũng là ngày đầu tiên yêu nhau, mới vừa rồi lại không thẹn thùng không ngượng ngùng ôm nhau ở trên đường lâu như vậy... Nếu hôm nay cô không bị hôn đến hồ đồ, phỏng đoán cũng sẽ không làm ra chuyện như thế này.
Hơi nóng trên mặt cô vẫn chưa giảm, rõ ràng gió thổi rất lạnh, nhưng ra là khi chạm phải ánh mắt người kia, tựa như có một cỗ nhiệt nóng nữa lại phảng phất bừng lên gương mặt.
Nhiệt độ dần dần tăng lên.
Kiều Nhân bị anh nhìn mà mặt đỏ tới tận mang tai, kết quả vừa nhếch mắt thì thấy người đàn ông khẽ liếm khóe miệng.
Kiều Nhân sửng sốt một chút, tựa như bị đầu độc mà làm hành động giống hệt anh.
Vừa làm xong động tác này, đầu óc trống rỗng của cô trong phút chốc được lấp đầy bởi một vật màu vàng, hình như là bị một cành gai nhẹ nhàng đâm vào người, Kiều Nhân nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Nàng không dám nhìn người kia nữa, nhẹ nhàng ném ra câu: "Bọn em về trước." xoay người kéo Kỷ Niệm đi vào tiểu khu.
Sau khi đi được mấy bước, Kỷ Niệm kéo tay: "Đi nhầm rồi đi nhầm rồi, cửa kia không phải đã không mở ra nửa năm rồi sao..."
Giọng nói quở trách của Kỷ Niệm vang bên tai không ngớt: "Cậu có thể có tiền đồ một chút được hay không?"
Kiều Nhân: "..."
Sợ là không thể nữa rồi.
Giai đoạn thứ hai trong sáng tác của Kỷ Niệm chính là: Cô đã trúng một loại độc.
Một loại độc mang tên Kỷ Hàn Thanh.
Suy nghĩ Kiều Nhân nổi lên những chữ này, thấy buồn nôn chính bản thân mình, cả người nổi da gà.
Hai người đã vào cửa tiểu khu.
Một giây trước khi rẽ Kiều Nhân quay đầu lại, bên lề đường đã trống không.
Rõ ràng là người đã đi rồi, nhưng trước mắt Kiều Nhân tựa hồ vẫn hiện lên hình ảnh người đàn ông khẽ liếm khóe miệng.
Ái muội lại □□(*), tựa như là dán keo dính vào mắt cô vậy, mãi không tiêu tan.
(*): trong nguyên tác cũng như thế này nên mình để nguyên.
Khóe miệng Kiều Nhân giương lên.
Nhất định là bởi vì nhiệt độ thành Bắc mấy ngày nay quá cao nên đầu óc cô cũng trở nên không tỉnh táo.
Buổi tối hôm nay chất lượng giấc ngủ của Kiều Nhân tăng cao.
Thẳng đến hơn tám giờ sáng hôm sau, cô mới tỉnh giấc.
Cô nhắm mắt lại duỗi người, mới vừa trở mình mở mắt ra liền thấy một gương mặt được phóng đại gấp mấy lần xuất hiện ở đầu giường.
Ánh mắt Kỷ Niệm và Kỷ Hàn Thanh có chút giống nhau, đều là đôi mắt đào hoa điển hình, đuôi mắt giương lên, độ cong rất hoàn mỹ, ôn nhu lại mang theo nhiều chút tình tứ.
Kỷ Hàn Thanh thì cô không xác định được, nhưng với Kỷ Niệm thì chính xác là vô cùng đa tình.
Kiều Nhân bị cô ấy làm cho sợ hết hồn, ngay cả nước miếng cô định nuốt xuống cũng kẹt lại trong cổ họng: "Kỷ Niệm, cậu có bệnh à?"
Mới sáng sớm.
Ngược lại Kỷ Niệm hiếm khi nào dậy sớm như hôm nay.
Kiều Nhân và cô ấy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau: "Mới sáng sớm cậu nằm cạnh gối tớ làm gì?"
Hai tay Kỷ Niệm ôm cằm cô, lắc cô hai cái rồi nhìn cô một lần nữa: "Tối hôm qua cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ."
Kiều Nhân: "..."
Cô nhớ ra rồi.
Tối hôm qua sau khi về nhà, Kỷ Niệm hỏi làm thế nào để cô và Kỷ Hàn Thanh thành người yêu, nhưng tâm trí Kiều Nhân khi đó vô cùng hỗn độn mơ hồ, ngoại trừ buồn ngủ và muốn ngủ ra, đừng nói đến việc trả lời câu hỏi của Kỷ Niệm, ngay cả giọng nói Kỷ Niệm khi ấy cô cũng chỉ cảm thấy là tiếng muỗi vo ve hai bên tai.
Kỷ Niệm hỏi vòng vo bao lâu cô cũng không nhớ nữa, cô chỉ nhớ mình ra khỏi phòng tắm chưa lâu, thừa dịp Kỷ Niệm đi ra ngoài rót nước uống thì cô đã ôm chăn ngủ mất.
Vừa mới cảm giác được trời sáng.
Kết quả người này vẫn chưa chịu từ bỏ đi ý niệm của mình.
Hôm nay Kỷ Niệm quyết tâm phải hỏi cho bằng được đã xảy ra chuyện gì, ném chiếc gối Kiều Nhân cầm lấy để che mặt xuống cuối giường: "Hôm nay cậu mà không trả lời tớ thì đừng có nghĩ đến việc xuống được giường."
Kiều Nhân: "Vậy thì tớ không xuống nữa, cậu nhớ mang cơm vào cho tớ."
Kỷ Niệm bực mình tìm gối ném vào người cô: "Kiều Nhân."
"Được rồi được rồi tớ nói tớ nói." Kiều Nhân ôm lấy gối: "Chính là muốn thử một chút."
- Chỉ là muốn thử một chút?
- Nếu không thì sao?
- Tiểu Kiều, cậu từng nghe qua câu nói này chưa?
- Nói cái gì?
- Không lấy kết hôn làm tiền đề để yêu đương thì đều là lưu manh đùa giỡn tình cảm.
"..." Kiều Nhân mặt không đổi sắc đáp: "Chưa từng nghe qua."
Kỷ Niệm vẫn không nghĩ ra: "Tại sao lại đột nhiên đồng ý rồi?"
Kiều Nhân hỏi ngược lại: "Đột nhiên sao?"
Cô không chỉ có cảm giác không phải là đột nhiên, thậm chí cảm thấy chuyện yêu đương lâu dài có vẻ hơi quá.
Rõ ràng thời gian kề cạnh không tính là quá lâu, nhưng cô luôn cảm thấy mình đã hiểu từ rất lâu rồi, xúc cảm cùng rung động tích lũy đến một mức nhất định, ở bên nhau nói chính ra là nước chảy thành sông.
Không đợi Kỷ Niệm trả lời, cô đã ngay lập tức nói ra một câu: "Tớ không cảm thấy đột nhiên ----"
Kỷ Niệm: "..."
Đêm qua, kỳ thật cô đã nhắn tin hỏi Kỷ Hàn Thanh qua WeChat, cô định sẽ bắt đầu với anh trai mình trước, nếu như cái gì cũng không hỏi ra được thì sẽ hạ thủ với Kiều Nhân.
Kết quả cùng một câu hỏi, hai người này tựa như đã nói chuyện bàn bạc kỹ với nhau vậy, ngay cả câu trả lời nói ra cũng đều giống nhau.
Đều là không cảm thấy đột nhiên.
Kỷ Niệm nghĩ đến mà có chút buồn bực.
Trước đây chẳng qua cảm thấy hai người này giống như là đôi cẩu nam nữ, bây giờ thì tốt rồi, chân chính kết cấu với nhau làm việc xấu cẩu cả nam lẫn nữ.
Kỷ Niệm thở dài: "Tiểu Kiều, sau này cậu có thể đối xử tốt với tớ một chút được không?"
Kiều Nhân vén chăn lên, đứng dậy mặc quần áo: "Tớ không tốt với cậu sao?"
-Ý tớ là, sau này những lúc anh tớ nói tớ, cậu có thể chặn giúp tớ mấy câu.
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy một cái, "À" một tiếng.
Kỷ Niệm vừa muốn thở phào một cái, liền nghe thấy cô nói tiếp: "Tớ không chặn được."
Hẳn là cô chỉ có thể che chắn cho đôi tai mình.
Ví dụ như cùng là việc phun kem đánh răng lên người Kỷ Hàn Thanh, nếu là Kỷ Niệm thì cần phải làm việc khổ cực nửa ngày: Nếu là Kiều Nhân, đại khái chỉ cần một nụ hôn là có thể giải quyết vấn đề.
Lần đầu tiên Kiều Nhân biết được lợi ích của đặc quyền, cô vui vẻ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó nửa phút sau, cô vô tình phun kem đánh răng lên tay Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm trừng mắt nhìn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ: "Cẩu, nam, nữ."
Kiều Nhân không nói lời nào, sau đó đặc biệt công bằng phun kem đánh răng lên nốt bàn tay kia của Kỷ Niệm.
—-
Hai ngày thứ bảy chủ nhật, Kiều Nhân bận bịu chuyên tâm nghiên cứu luận văn.
Ban đầu, nếu như luận văn tốt nghiệp không yêu cầu nghiêm khắc, cô hoàn toàn có thể tra cứu trong thư viện, lật giở mấy tài liệu tương tự, dùng lời văn của mình chỉnh sửa một chút, cơ bản là có thể nhanh chóng viết ra một bài luận văn.
Nhưng giảng viên hướng dẫn của cô đã đổi thành Từ Thanh Mân, coi như là cô có thể làm như vậy, thì cô cũng không dám làm.
Buổi trưa thứ bảy, Kiều Nhân gọi điện cho giáo sư Từ, xác nhận lại đề tài cho luận văn một lần nữa.
Hai giờ chiều, sau khi ngủ một giấc, Kiều Nhân cầm giấy bút và máy ảnh đi ra nhà máy xử lý nước thải ở vùng ngoại ô.
Chất lượng không khí gần nhà máy xử lý nước thải không tốt lắm, thậm chí còn tệ hơn cả chất lượng sương mù hàng ngày ở khu vực thành thị, Kiều Nhân đeo khẩu trang thật dày để che mũi. Ở nơi có nhiệt độ hơn hai mươi, phải nghiêm túc che chắn bản thân thật chặt, đi quanh nhà máy một vòng ghi chép cẩn thận.
Sau khi hoàn thành ghi chép, cô đi phỏng vấn các nhân viên của nhà máy xử lý nước thải và người dân gần đó.
Sau cả buổi chiều, giữa chừng Kiều Nhân chỉ nghỉ ngơi mấy phút, cho đến mặt trời xuống núi, cô mới gần như hoàn thành công việc phỏng vấn.
Bởi vì không phải chuyện công, Kiều Nhân không có lý do để đi xe của tòa soạn tới, cho đến khi ra ngoài bắt xe, kết quả đi dọc theo con đường nhà máy xử lý nước thải, phát hiện ra khu này không hề có nhiều taxi qua lại.
Có một chiếc duy nhất đi qua cô, ghế trước và ghế sau đã chất đầy người, ngay cả có cơ hội ngồi xe chung cũng không dành cho cô.
Kiều Nhân đứng ở ven đường đợi xe mười mấy phút, chỉ có thể mở phần mềm tìm xe trên điện thoại, vừa định đặt một xe về thành phố, mẹ Tống gọi điện tới.
Giống như là nhìn giờ trên điện thoại một cách chính xác vậy, trước khi nghe Kiều Nhân nhìn thời gian một chút.
Bảy giờ mười phút.
Ngày hôm qua cô vừa mới về nhà, cho nên theo lý thuyết mẹ Tống sẽ không có lý do để gọi điện cho cô, đặc biệt là vào thời gian như thế này.
Nói là ăn tối cũng không phải ăn tối, nói là thời gian ăn bữa khuya cũng không phải.
Kiều Nhân dừng lại bên đường, mới vừa nhấn nghe, tiếng ở đầu bên kia đã vang tới: "Bảo bối có ăn tối không thế?"
"Vẫn chưa ăn ạ."
Kiều Nhân nhìn xung quanh xem có xe cộ qua lại hay không: "Con tới ngoại ô để thu thập tài liệu thực tế cho luận văn, bây giờ sẽ đi về ngay lập tức."
Mẹ Tống hình như là đang tụ họp với nhóm bạn, có nghe thấy nhiều giọng nói của phụ nữ khác đan xen vọng qua điện thoại, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng là khi tụm lại thì cũng vô cùng náo nhiệt.
Kiều Nhân cảm thấy có gì không đúng lắm, quả nhiên một giây sau, mẹ Tống cười híp mắt nói: "Đúng lúc đấy, tới bồi mẹ, ăn tối chung với nhau đi."
"Ở bên đó mẹ cũng có người bồi rồi." Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, ngay cả một xe cô cũng không bắt được: "Con cũng không có tham gia mấy cái náo nhiệt này."
"Đến đây đi, mẹ giữ chỗ ngồi cho con."
"Mẹ —— "
Bên kia có người đang gọi mình, mẹ Tống nhanh chóng đọc tên địa chỉ: "Nhất định phải tới nha, cho con một bất ngờ đặc biệt.
Kiều Nhân: "..."
Không đợi cô trả lời, điện thoại liền bị cắt đứt.
Kiều Nhân lập tức mở lịch ra xem, xác nhận rất nhanh hôm nay không phải sinh nhật mình.
Cô quả thật không nghĩ ra được là sự ngạc nhiên mừng rỡ gì, cô chỉ sợ khi tự mình đi qua đó, mẹ Tống sẽ cho cô một nỗi khiếp sợ, cô cố gắng bình tĩnh tiếp tục mở phần mềm để đặt xe.
Sau một vài lần, phần mềm liên tục thông báo không có xe ở gần đây.
Kiều Nhân cũng không tiếp tục thử lại nữa, mở WeChat định nhắn tin cho Kỷ Niệm, kết quả vừa mở khung chat cô lại thoát ra, quay lại mở khung chat với Kỷ Hàn Thanh, gõ mấy chữ: 【Chú nhỏ.】
Rất nhanh, đầu bên kia đã nhắn lại: 【?】
Nhắn một dấu hỏi chấm như thế này, đại khái là vì hai chữ "Chú nhỏ" kia.
Một thời gian rất lâu rồi Kiều Nhân chưa nói ra hai chữ này, thỉnh thoảng kêu một tiếng, còn cảm thấy rất mới mẻ.
Đặc biệt là sau khi quan hệ hai người thay đổi, xưng hô như thế này càng trở nên có ý tứ, Kiều Nhân khẽ nhoẻn miệng cười, tiếp tục nhắn tới: 【Ngài có đang bận không ạ?】
Đầu bên kia trả lời nhanh hơn: 【Kiều Nhân?】
Khóe miệng Kiều cong hơn một chút, không để ý tới tin anh vừa gửi mà nhắn tiếp: 【Em đang ở gần nhà máy xử lý rác thải ở vùng ngoại ô, không bắt được xe.】
Kỷ Hàn Thanh: 【Sau đó thì sao?】
Sau đó thì sao ——
Kiều Nhân cho là mình đã nói rõ ràng ra như vậy, cô cũng không tin Kỷ Hàn Thanh đọc không hiểu, cô hắng giọng, lần này nói trực tiếp hơn: 【Anh tới đón em được không?】
Đầu kia an tĩnh chốc lát, sau đó, gửi tới vài dấu chấm câu.
.....
Kiều Nhân nhớ Kỷ Niệm từng nói qua, lúc mà Kỷ Hàn Thanh gửi tới mấy dấu chấm câu thì ý tựa như là muốn đối phương cút đi nhưng lười gõ chữ.
Cô sửng sốt mấy giây: 【Ý đây là bảo em cút hả?】
Lần này người ở đầu bên kia không trả lời lại.
Kiều Nhân đợi một phút, cho đến khi sang phút thứ hai, cô vừa muốn chất vấn một câu, điện thoại của Kỷ Hàn Thanh đã gọi tới: "Mới vừa rồi anh đang nói chuyện."
Cho nên đây chính là lý do bảo cô cút?
Mới yêu nhau đến ngày thứ hai đã thay đổi lớn như vậy, Kiều Nhân nổi giận đùng đùng đá bay một hòn đá nhỏ, sau đó lạnh lùng trả lời lại.
"Không phải."
Giọng Kiều Nhân vẫn không thay đổi: "Không phải cái gì?"
Đầu bên kia giọng đàn ông dịu dàng, mang nụ cười thản nhiên: "Không phải là ý bảo em cút."
Kiều Nhân không tin: "Thế là ý gì?"
"Ý tốt."
Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, cái này là ngôn ngữ của kẻ lừa gạt, khẽ hừ một tiếng: "Anh đừng tưởng em không biết, Kỷ Niệm nói..."
"Em và Kỷ Niệm không giống nhau."
Đầu bên kia rất nhanh truyền tới thanh âm cửa xe mở ra rồi đóng lại: "Gửi vị trí cho anh."
Kiều Nhân: "..."
Cô vẫn còn đắm chím trong câu nói "Em và Kỷ Niệm không giống nhau." sửng sốt hồi lâu không có phản ứng, cho đến khi người ở đầu bên cười một tiếng thật thấp: "Kiều Nhân?"
Kiều Nhân giờ mới phản ứng được, cúp điện thoại, lập tức gửi vị trí cho anh.
Sau khi gửi xong cũng không yên tâm, ngay sau đó cô hỏi một câu: 【Có xa không ạ?】
【Không xa lắm.】
Kiều Nhân cũng không có nói nữa, kiểm tra lại máy ảnh cùng giấy bút, ngồi xổm xuống một bên chơi trò chơi để đợi Kỷ Hàn Thanh.
Quả nhiên là không xa lắm.
Kiều Nhân kết thúc một ván, gót chân của người đàn ông đã dừng lại bên cô.
Chân cô cũng không đến mức tê dại, đứng lên vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi cạnh người lái.
Kỷ Hàn Thanh quay đầu nhìn cô một cái.
Kiều Nhân bận rộn làm việc một buổi chiều, mái tóc rối lộn xộn, cô đi ra ngoài cũng chưa kịp trang điểm, chỉ thoa một lớp kem chống nắng mỏng, vào lúc này khuôn mắt vẫn sạch sẽ trắng mịn.
Anh nheo mắt nhìn cô: "Đi đâu?"
-Quán trà Vĩnh Hòa.
Kiều Nhân dựa vào phía sau một chút, làm việc cả nửa ngày cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi: "Mẹ gọi em tới."
Kỷ Hàn Thanh lại quay đầu, sau đó khởi động xe.
Trong xe lặng yên chưa tới nửa phút, người đàn ông thờ ơ mở miệng: "Đi làm gì?"
"Không biết." Kiều Nhân cảm thấy người đàn ông này thật biết điều, cô khẽ híp mắt cười: "Có thể là giới thiệu cho em một em trai nhỏ đẹp trai đi."
Đầu ngón tay người đàn ông khẽ giơ lên, gõ nhẹ lên tay lái mấy cái, một giây tiếp theo, xe vừa mới đi chưa được bao lâu đã dừng lại ven đường: "Anh nhìn khó coi sao?"
Cô mượn lực từ người đàn ông để ổn định người, mất hai giây đôi mắt hoa lên nặng trĩu mới thanh tỉnh.
Kiều Nhân trừng mắt nhìn, sau đó dùng một chút lực ở lòng bàn chân, in một dấu giày sáng ngời lên trên đôi giày da màu đen của của Kỷ Hàn Thanh.
Lực cô dùng mặc dù không lớn, nhưng ít nhiều vẫn để lại cho người ta chút cảm giác.
Kỷ Hàn Thanh không nhúc nhích để mặc cô đạp, sợ cô dùng một chân trọng tâm không vững lại dễ dàng bị ngã xuống, còn duy trì tư thế nửa ôm cô, chờ cô đạp mấy cái, hỏa khí trong lòng tiêu tan đi không ít, mới dang tay ôm cả người cô vào lòng.
Kiều Nhân đột nhiên được ôm trọn cả cơ thể, ban đầu còn vùng vẫy một chút, sau đó dứt khoát an tĩnh, đàng hoàng lại, nhẹ nhàng nhích chân tiến gần hơn vào lòng người đàn ông một chút.
Mười giờ đêm, ánh đèn đường trùng trùng lớp lớp, trải dài bóng hai người xuống nền đường mờ mờ ảo ảo, vô cùng ái muội.
Kiều Nhân biết điều đợi mấy giây, trong lòng suy nghĩ thời gian không còn sớm, vừa muốn mở miệng nói chuyện với anh thì cách đó không xa có người kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Anh, anh, hai người----"
Giọng nói này vang lên bất thình lình, trong nháy mắt đem không khí ái muội ở nơi này vỡ vụn thành từng mảnh thủy tinh không dư lại chút gì.
Kiều Nhân còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, lỗ tai giật giật muốn nghe rõ thanh âm, cô không nghe thấy giọng của chủ nhân tiếng hét vừa rồi nữa, ngược lại chỉ nghe được thanh âm Kỷ Hàn Thanh phát ra từ trong ngực.
Dù là cuối xuân nhưng những cơn gió thoáng qua vẫn mang theo vài phần lạnh lẽo như vậy.
Kiều Nhân trong nháy mắt xác nhận mình không nằm mơ, giơ tay lên vén lại mấy sợi tóc lòa xòa ra bên tai.
Đây là động tác lúng túng mỗi khi cô cảm thấy không được tự nhiên.
Kỷ Niệm vô cùng rõ ràng.
Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên cô ấy càng cảm thấy giận dữ không nơi nào phát tiết được, khuôn mặt sưng sỉa hỏi cô: "Tiểu Kiều, có phải anh ấy chiếm tiện nghi của cậu không?"
Kỷ Niệm cảm thấy mình cảm nhận được đúng đến tám chín phần.
Dù sao trước đây không lâu, Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh không hề có chút tiến triển nào, hơn nữa cô cũng để ý, Kiều Nhân khi ấy ý định muốn tiến xa hơn với anh cô một chút cũng không có.
Dĩ nhiên Kỷ Niệm cho rằng lần này vẫn là Kỷ Hàn Thanh tự mình đa tình, vừa muốn quay đầu tận tình quở trách anh mấy câu, Kiều Nhân liền ho khan một tiếng: "Không phải."
Kỷ Niệm mở to miệng, ngay cả những câu định nói ra cũng đã nghĩ xong hết, kết quả chưa nói được câu nào lại bị hai chữ đơn giản Kiều Nhân thốt ra chặn lại, cô nghẹn một chút, sửng sốt mấy giây mới xoay đầu nhìn cô, mặt không thể tin nổi: "Cái gì?"
Kiều Nhân lặp lại: "Tớ nói không phải."
Kỷ Niệm vẫn không nuốt trôi lời cô nói.
Kiều Nhân: "Tớ là tự nguyện."
Lời vừa nói ra, Kiều Nhân mới cảm thấy câu này có nghĩa khác.
Nối hai câu với nhau, tựa như là có một giao dịch không thể diễn tả bằng lời.
Kiều Nhân cũng lười giải thích thêm nữa, ngậm miệng không nói thêm gì, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác ngắm nhìn dòng xe chạy trên đường.
Lúc này Kỷ Niệm mới nghĩ ra hỏi: "Thế quan hệ của hai người bây giờ là như thế nào?"
Người đàn ông đứng bên cạnh trả lời: "Là đang trong quan hệ."
Mặc dù anh không nói rõ ràng, nhưng khả năng nghe hiểu của Kỷ Niệm không phải là kém, rất nhanh liền hiểu ra, đưa tay chỉ Kiều Nhân, rồi chỉ chỉ vào Kỷ Hàn Thanh: "Hai người...Chuyện bao lâu rồi?"
Lần này Kiều Nhân đáp lời, đơn giản dứt khoát: "Mới vừa rồi."
Kỷ Niệm giật mình: "Tùy tiện như vậy sao?"
"Làm sao." Kỷ Hàn Thanh cau mày nhìn cô, từng chữ nói ra như mang theo lời uy hiếp: "Em có ý kiến à?"
Kỷ Niệm ở trước mặt kinh sợ Kỷ Hàn Thanh không phải ngày một ngày hai, cô sống hai mươi hai năm thì hai mươi mốt năm phải chịu cảnh áp bức bắt nạt của Kỷ Hàn Thanh.
Còn một năm đầu tiên là em bé nằm trong nôi không tính.
Kỷ Niệm lui về phía sau nửa bước, vô cùng nhanh trí trốn sau lưng Kiều Nhân, thời điểm nhô đầu ra chỉ để lộ vầng trán mịn màng với đôi mắt to: "Không có không có, em không dám có ý kiến."
Dừng một chút: "Anh, anh còn chưa về sao?"
Sau đó Kỷ Hàn Thanh liếc mắt một cái, cô nhất thời tắt âm không nói được lời nào, cầm tay áo Kiều Nhân run lẩy bẩy.
Loại chuyện này bị lộ ra, Kiều Nhân sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
Cho dù người phát hiện là bạn thân nhất của cô.
Dù sao Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh cũng là ngày đầu tiên yêu nhau, mới vừa rồi lại không thẹn thùng không ngượng ngùng ôm nhau ở trên đường lâu như vậy... Nếu hôm nay cô không bị hôn đến hồ đồ, phỏng đoán cũng sẽ không làm ra chuyện như thế này.
Hơi nóng trên mặt cô vẫn chưa giảm, rõ ràng gió thổi rất lạnh, nhưng ra là khi chạm phải ánh mắt người kia, tựa như có một cỗ nhiệt nóng nữa lại phảng phất bừng lên gương mặt.
Nhiệt độ dần dần tăng lên.
Kiều Nhân bị anh nhìn mà mặt đỏ tới tận mang tai, kết quả vừa nhếch mắt thì thấy người đàn ông khẽ liếm khóe miệng.
Kiều Nhân sửng sốt một chút, tựa như bị đầu độc mà làm hành động giống hệt anh.
Vừa làm xong động tác này, đầu óc trống rỗng của cô trong phút chốc được lấp đầy bởi một vật màu vàng, hình như là bị một cành gai nhẹ nhàng đâm vào người, Kiều Nhân nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Nàng không dám nhìn người kia nữa, nhẹ nhàng ném ra câu: "Bọn em về trước." xoay người kéo Kỷ Niệm đi vào tiểu khu.
Sau khi đi được mấy bước, Kỷ Niệm kéo tay: "Đi nhầm rồi đi nhầm rồi, cửa kia không phải đã không mở ra nửa năm rồi sao..."
Giọng nói quở trách của Kỷ Niệm vang bên tai không ngớt: "Cậu có thể có tiền đồ một chút được hay không?"
Kiều Nhân: "..."
Sợ là không thể nữa rồi.
Giai đoạn thứ hai trong sáng tác của Kỷ Niệm chính là: Cô đã trúng một loại độc.
Một loại độc mang tên Kỷ Hàn Thanh.
Suy nghĩ Kiều Nhân nổi lên những chữ này, thấy buồn nôn chính bản thân mình, cả người nổi da gà.
Hai người đã vào cửa tiểu khu.
Một giây trước khi rẽ Kiều Nhân quay đầu lại, bên lề đường đã trống không.
Rõ ràng là người đã đi rồi, nhưng trước mắt Kiều Nhân tựa hồ vẫn hiện lên hình ảnh người đàn ông khẽ liếm khóe miệng.
Ái muội lại □□(*), tựa như là dán keo dính vào mắt cô vậy, mãi không tiêu tan.
(*): trong nguyên tác cũng như thế này nên mình để nguyên.
Khóe miệng Kiều Nhân giương lên.
Nhất định là bởi vì nhiệt độ thành Bắc mấy ngày nay quá cao nên đầu óc cô cũng trở nên không tỉnh táo.
Buổi tối hôm nay chất lượng giấc ngủ của Kiều Nhân tăng cao.
Thẳng đến hơn tám giờ sáng hôm sau, cô mới tỉnh giấc.
Cô nhắm mắt lại duỗi người, mới vừa trở mình mở mắt ra liền thấy một gương mặt được phóng đại gấp mấy lần xuất hiện ở đầu giường.
Ánh mắt Kỷ Niệm và Kỷ Hàn Thanh có chút giống nhau, đều là đôi mắt đào hoa điển hình, đuôi mắt giương lên, độ cong rất hoàn mỹ, ôn nhu lại mang theo nhiều chút tình tứ.
Kỷ Hàn Thanh thì cô không xác định được, nhưng với Kỷ Niệm thì chính xác là vô cùng đa tình.
Kiều Nhân bị cô ấy làm cho sợ hết hồn, ngay cả nước miếng cô định nuốt xuống cũng kẹt lại trong cổ họng: "Kỷ Niệm, cậu có bệnh à?"
Mới sáng sớm.
Ngược lại Kỷ Niệm hiếm khi nào dậy sớm như hôm nay.
Kiều Nhân và cô ấy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau: "Mới sáng sớm cậu nằm cạnh gối tớ làm gì?"
Hai tay Kỷ Niệm ôm cằm cô, lắc cô hai cái rồi nhìn cô một lần nữa: "Tối hôm qua cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ."
Kiều Nhân: "..."
Cô nhớ ra rồi.
Tối hôm qua sau khi về nhà, Kỷ Niệm hỏi làm thế nào để cô và Kỷ Hàn Thanh thành người yêu, nhưng tâm trí Kiều Nhân khi đó vô cùng hỗn độn mơ hồ, ngoại trừ buồn ngủ và muốn ngủ ra, đừng nói đến việc trả lời câu hỏi của Kỷ Niệm, ngay cả giọng nói Kỷ Niệm khi ấy cô cũng chỉ cảm thấy là tiếng muỗi vo ve hai bên tai.
Kỷ Niệm hỏi vòng vo bao lâu cô cũng không nhớ nữa, cô chỉ nhớ mình ra khỏi phòng tắm chưa lâu, thừa dịp Kỷ Niệm đi ra ngoài rót nước uống thì cô đã ôm chăn ngủ mất.
Vừa mới cảm giác được trời sáng.
Kết quả người này vẫn chưa chịu từ bỏ đi ý niệm của mình.
Hôm nay Kỷ Niệm quyết tâm phải hỏi cho bằng được đã xảy ra chuyện gì, ném chiếc gối Kiều Nhân cầm lấy để che mặt xuống cuối giường: "Hôm nay cậu mà không trả lời tớ thì đừng có nghĩ đến việc xuống được giường."
Kiều Nhân: "Vậy thì tớ không xuống nữa, cậu nhớ mang cơm vào cho tớ."
Kỷ Niệm bực mình tìm gối ném vào người cô: "Kiều Nhân."
"Được rồi được rồi tớ nói tớ nói." Kiều Nhân ôm lấy gối: "Chính là muốn thử một chút."
- Chỉ là muốn thử một chút?
- Nếu không thì sao?
- Tiểu Kiều, cậu từng nghe qua câu nói này chưa?
- Nói cái gì?
- Không lấy kết hôn làm tiền đề để yêu đương thì đều là lưu manh đùa giỡn tình cảm.
"..." Kiều Nhân mặt không đổi sắc đáp: "Chưa từng nghe qua."
Kỷ Niệm vẫn không nghĩ ra: "Tại sao lại đột nhiên đồng ý rồi?"
Kiều Nhân hỏi ngược lại: "Đột nhiên sao?"
Cô không chỉ có cảm giác không phải là đột nhiên, thậm chí cảm thấy chuyện yêu đương lâu dài có vẻ hơi quá.
Rõ ràng thời gian kề cạnh không tính là quá lâu, nhưng cô luôn cảm thấy mình đã hiểu từ rất lâu rồi, xúc cảm cùng rung động tích lũy đến một mức nhất định, ở bên nhau nói chính ra là nước chảy thành sông.
Không đợi Kỷ Niệm trả lời, cô đã ngay lập tức nói ra một câu: "Tớ không cảm thấy đột nhiên ----"
Kỷ Niệm: "..."
Đêm qua, kỳ thật cô đã nhắn tin hỏi Kỷ Hàn Thanh qua WeChat, cô định sẽ bắt đầu với anh trai mình trước, nếu như cái gì cũng không hỏi ra được thì sẽ hạ thủ với Kiều Nhân.
Kết quả cùng một câu hỏi, hai người này tựa như đã nói chuyện bàn bạc kỹ với nhau vậy, ngay cả câu trả lời nói ra cũng đều giống nhau.
Đều là không cảm thấy đột nhiên.
Kỷ Niệm nghĩ đến mà có chút buồn bực.
Trước đây chẳng qua cảm thấy hai người này giống như là đôi cẩu nam nữ, bây giờ thì tốt rồi, chân chính kết cấu với nhau làm việc xấu cẩu cả nam lẫn nữ.
Kỷ Niệm thở dài: "Tiểu Kiều, sau này cậu có thể đối xử tốt với tớ một chút được không?"
Kiều Nhân vén chăn lên, đứng dậy mặc quần áo: "Tớ không tốt với cậu sao?"
-Ý tớ là, sau này những lúc anh tớ nói tớ, cậu có thể chặn giúp tớ mấy câu.
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy một cái, "À" một tiếng.
Kỷ Niệm vừa muốn thở phào một cái, liền nghe thấy cô nói tiếp: "Tớ không chặn được."
Hẳn là cô chỉ có thể che chắn cho đôi tai mình.
Ví dụ như cùng là việc phun kem đánh răng lên người Kỷ Hàn Thanh, nếu là Kỷ Niệm thì cần phải làm việc khổ cực nửa ngày: Nếu là Kiều Nhân, đại khái chỉ cần một nụ hôn là có thể giải quyết vấn đề.
Lần đầu tiên Kiều Nhân biết được lợi ích của đặc quyền, cô vui vẻ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó nửa phút sau, cô vô tình phun kem đánh răng lên tay Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm trừng mắt nhìn cô một cái, nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ: "Cẩu, nam, nữ."
Kiều Nhân không nói lời nào, sau đó đặc biệt công bằng phun kem đánh răng lên nốt bàn tay kia của Kỷ Niệm.
—-
Hai ngày thứ bảy chủ nhật, Kiều Nhân bận bịu chuyên tâm nghiên cứu luận văn.
Ban đầu, nếu như luận văn tốt nghiệp không yêu cầu nghiêm khắc, cô hoàn toàn có thể tra cứu trong thư viện, lật giở mấy tài liệu tương tự, dùng lời văn của mình chỉnh sửa một chút, cơ bản là có thể nhanh chóng viết ra một bài luận văn.
Nhưng giảng viên hướng dẫn của cô đã đổi thành Từ Thanh Mân, coi như là cô có thể làm như vậy, thì cô cũng không dám làm.
Buổi trưa thứ bảy, Kiều Nhân gọi điện cho giáo sư Từ, xác nhận lại đề tài cho luận văn một lần nữa.
Hai giờ chiều, sau khi ngủ một giấc, Kiều Nhân cầm giấy bút và máy ảnh đi ra nhà máy xử lý nước thải ở vùng ngoại ô.
Chất lượng không khí gần nhà máy xử lý nước thải không tốt lắm, thậm chí còn tệ hơn cả chất lượng sương mù hàng ngày ở khu vực thành thị, Kiều Nhân đeo khẩu trang thật dày để che mũi. Ở nơi có nhiệt độ hơn hai mươi, phải nghiêm túc che chắn bản thân thật chặt, đi quanh nhà máy một vòng ghi chép cẩn thận.
Sau khi hoàn thành ghi chép, cô đi phỏng vấn các nhân viên của nhà máy xử lý nước thải và người dân gần đó.
Sau cả buổi chiều, giữa chừng Kiều Nhân chỉ nghỉ ngơi mấy phút, cho đến mặt trời xuống núi, cô mới gần như hoàn thành công việc phỏng vấn.
Bởi vì không phải chuyện công, Kiều Nhân không có lý do để đi xe của tòa soạn tới, cho đến khi ra ngoài bắt xe, kết quả đi dọc theo con đường nhà máy xử lý nước thải, phát hiện ra khu này không hề có nhiều taxi qua lại.
Có một chiếc duy nhất đi qua cô, ghế trước và ghế sau đã chất đầy người, ngay cả có cơ hội ngồi xe chung cũng không dành cho cô.
Kiều Nhân đứng ở ven đường đợi xe mười mấy phút, chỉ có thể mở phần mềm tìm xe trên điện thoại, vừa định đặt một xe về thành phố, mẹ Tống gọi điện tới.
Giống như là nhìn giờ trên điện thoại một cách chính xác vậy, trước khi nghe Kiều Nhân nhìn thời gian một chút.
Bảy giờ mười phút.
Ngày hôm qua cô vừa mới về nhà, cho nên theo lý thuyết mẹ Tống sẽ không có lý do để gọi điện cho cô, đặc biệt là vào thời gian như thế này.
Nói là ăn tối cũng không phải ăn tối, nói là thời gian ăn bữa khuya cũng không phải.
Kiều Nhân dừng lại bên đường, mới vừa nhấn nghe, tiếng ở đầu bên kia đã vang tới: "Bảo bối có ăn tối không thế?"
"Vẫn chưa ăn ạ."
Kiều Nhân nhìn xung quanh xem có xe cộ qua lại hay không: "Con tới ngoại ô để thu thập tài liệu thực tế cho luận văn, bây giờ sẽ đi về ngay lập tức."
Mẹ Tống hình như là đang tụ họp với nhóm bạn, có nghe thấy nhiều giọng nói của phụ nữ khác đan xen vọng qua điện thoại, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng là khi tụm lại thì cũng vô cùng náo nhiệt.
Kiều Nhân cảm thấy có gì không đúng lắm, quả nhiên một giây sau, mẹ Tống cười híp mắt nói: "Đúng lúc đấy, tới bồi mẹ, ăn tối chung với nhau đi."
"Ở bên đó mẹ cũng có người bồi rồi." Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, ngay cả một xe cô cũng không bắt được: "Con cũng không có tham gia mấy cái náo nhiệt này."
"Đến đây đi, mẹ giữ chỗ ngồi cho con."
"Mẹ —— "
Bên kia có người đang gọi mình, mẹ Tống nhanh chóng đọc tên địa chỉ: "Nhất định phải tới nha, cho con một bất ngờ đặc biệt.
Kiều Nhân: "..."
Không đợi cô trả lời, điện thoại liền bị cắt đứt.
Kiều Nhân lập tức mở lịch ra xem, xác nhận rất nhanh hôm nay không phải sinh nhật mình.
Cô quả thật không nghĩ ra được là sự ngạc nhiên mừng rỡ gì, cô chỉ sợ khi tự mình đi qua đó, mẹ Tống sẽ cho cô một nỗi khiếp sợ, cô cố gắng bình tĩnh tiếp tục mở phần mềm để đặt xe.
Sau một vài lần, phần mềm liên tục thông báo không có xe ở gần đây.
Kiều Nhân cũng không tiếp tục thử lại nữa, mở WeChat định nhắn tin cho Kỷ Niệm, kết quả vừa mở khung chat cô lại thoát ra, quay lại mở khung chat với Kỷ Hàn Thanh, gõ mấy chữ: 【Chú nhỏ.】
Rất nhanh, đầu bên kia đã nhắn lại: 【?】
Nhắn một dấu hỏi chấm như thế này, đại khái là vì hai chữ "Chú nhỏ" kia.
Một thời gian rất lâu rồi Kiều Nhân chưa nói ra hai chữ này, thỉnh thoảng kêu một tiếng, còn cảm thấy rất mới mẻ.
Đặc biệt là sau khi quan hệ hai người thay đổi, xưng hô như thế này càng trở nên có ý tứ, Kiều Nhân khẽ nhoẻn miệng cười, tiếp tục nhắn tới: 【Ngài có đang bận không ạ?】
Đầu bên kia trả lời nhanh hơn: 【Kiều Nhân?】
Khóe miệng Kiều cong hơn một chút, không để ý tới tin anh vừa gửi mà nhắn tiếp: 【Em đang ở gần nhà máy xử lý rác thải ở vùng ngoại ô, không bắt được xe.】
Kỷ Hàn Thanh: 【Sau đó thì sao?】
Sau đó thì sao ——
Kiều Nhân cho là mình đã nói rõ ràng ra như vậy, cô cũng không tin Kỷ Hàn Thanh đọc không hiểu, cô hắng giọng, lần này nói trực tiếp hơn: 【Anh tới đón em được không?】
Đầu kia an tĩnh chốc lát, sau đó, gửi tới vài dấu chấm câu.
.....
Kiều Nhân nhớ Kỷ Niệm từng nói qua, lúc mà Kỷ Hàn Thanh gửi tới mấy dấu chấm câu thì ý tựa như là muốn đối phương cút đi nhưng lười gõ chữ.
Cô sửng sốt mấy giây: 【Ý đây là bảo em cút hả?】
Lần này người ở đầu bên kia không trả lời lại.
Kiều Nhân đợi một phút, cho đến khi sang phút thứ hai, cô vừa muốn chất vấn một câu, điện thoại của Kỷ Hàn Thanh đã gọi tới: "Mới vừa rồi anh đang nói chuyện."
Cho nên đây chính là lý do bảo cô cút?
Mới yêu nhau đến ngày thứ hai đã thay đổi lớn như vậy, Kiều Nhân nổi giận đùng đùng đá bay một hòn đá nhỏ, sau đó lạnh lùng trả lời lại.
"Không phải."
Giọng Kiều Nhân vẫn không thay đổi: "Không phải cái gì?"
Đầu bên kia giọng đàn ông dịu dàng, mang nụ cười thản nhiên: "Không phải là ý bảo em cút."
Kiều Nhân không tin: "Thế là ý gì?"
"Ý tốt."
Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, cái này là ngôn ngữ của kẻ lừa gạt, khẽ hừ một tiếng: "Anh đừng tưởng em không biết, Kỷ Niệm nói..."
"Em và Kỷ Niệm không giống nhau."
Đầu bên kia rất nhanh truyền tới thanh âm cửa xe mở ra rồi đóng lại: "Gửi vị trí cho anh."
Kiều Nhân: "..."
Cô vẫn còn đắm chím trong câu nói "Em và Kỷ Niệm không giống nhau." sửng sốt hồi lâu không có phản ứng, cho đến khi người ở đầu bên cười một tiếng thật thấp: "Kiều Nhân?"
Kiều Nhân giờ mới phản ứng được, cúp điện thoại, lập tức gửi vị trí cho anh.
Sau khi gửi xong cũng không yên tâm, ngay sau đó cô hỏi một câu: 【Có xa không ạ?】
【Không xa lắm.】
Kiều Nhân cũng không có nói nữa, kiểm tra lại máy ảnh cùng giấy bút, ngồi xổm xuống một bên chơi trò chơi để đợi Kỷ Hàn Thanh.
Quả nhiên là không xa lắm.
Kiều Nhân kết thúc một ván, gót chân của người đàn ông đã dừng lại bên cô.
Chân cô cũng không đến mức tê dại, đứng lên vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi cạnh người lái.
Kỷ Hàn Thanh quay đầu nhìn cô một cái.
Kiều Nhân bận rộn làm việc một buổi chiều, mái tóc rối lộn xộn, cô đi ra ngoài cũng chưa kịp trang điểm, chỉ thoa một lớp kem chống nắng mỏng, vào lúc này khuôn mắt vẫn sạch sẽ trắng mịn.
Anh nheo mắt nhìn cô: "Đi đâu?"
-Quán trà Vĩnh Hòa.
Kiều Nhân dựa vào phía sau một chút, làm việc cả nửa ngày cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi: "Mẹ gọi em tới."
Kỷ Hàn Thanh lại quay đầu, sau đó khởi động xe.
Trong xe lặng yên chưa tới nửa phút, người đàn ông thờ ơ mở miệng: "Đi làm gì?"
"Không biết." Kiều Nhân cảm thấy người đàn ông này thật biết điều, cô khẽ híp mắt cười: "Có thể là giới thiệu cho em một em trai nhỏ đẹp trai đi."
Đầu ngón tay người đàn ông khẽ giơ lên, gõ nhẹ lên tay lái mấy cái, một giây tiếp theo, xe vừa mới đi chưa được bao lâu đã dừng lại ven đường: "Anh nhìn khó coi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.