Chương 17
Hà Lam
09/06/2019
Con trai là nam phụ - Chương 11 (1)
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 19/02/2019
Đường Dĩ Tố rời đi khỏi buổi dạ tiệc khá sớm, thời điểm này lúc mọi người chưa tan tầm, trên đường cũng không kẹt xe, nên về tới nhà chỉ mới 3 giờ rưỡi.
Chuyện xảy ra trong phòng WC nam tuy rằng làm cô vô cùng quẫn bách, nhưng dù sao khi đến hay rời đi cũng không quen biết ai, hiện tại cô đã về tới nhà an toàn. Da mặt Đường Dĩ Tố lại dày hơn một tầng, cô lập tức vứt những suy nghĩ kia ra sau đầu, không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa.
Thấy thời gian còn sớm, Đường Dĩ Tố thay quần áo mặc nhà, sau đó đi lại trước bàn máy tính, bắt đầu tìm cách phá mật khẩu của nguyên thân. Cô muốn thử xem có thể tìm được ""Ảnh chụp"" trong lời của Tống Thần Hạo hay không.
Tầng tầng lớp lớp mật mã, làm đầu của Đường Dĩ Tố giải muốn phình bự ra.
Trí nhớ ngắn hạn của cô phi thường tốt, ngược lại với khả năng lưu giữ ký ức của cô, lại vô cùng kém. Loại mật mã này một khi sử dụng, đó là rất nhiều con số liên tiếp nhau, làm cho Đường Dĩ Tố thường xuyên nhớ lộn. Cho nên, ban đầu khi bị yêu cầu thiết lập mật mã, cô luôn sử dụng ngày sinh tháng đẻ của mình.
Sau này, nhiều tên thích trộm tài khoản người dùng, rất nhiều trang web vì phòng ngừa sự việc này xảy ra mà cưỡng chế chế người dùng khi đăng ký phải đặt mật khẩu có chữ cái lẫn con số, vì thế Đường Dĩ Tố thường sử dụng chữ cái viết tắt của mình kèm vài con số ở phía trước.
Mật mã này được cô xài rất nhiều năm, nhưng mà vẫn xui xẻo bị trộm tài khoản. Thảm nhất chính là, sau khi cô lấy lại được tài khoản, bắt buộc phải đổi mật khẩu mới, lại không thể giống những mật khẩu từng xài trước kia.
Kể từ đó, làm cho sau quanh năm suốt tháng, Đường Dĩ Tố tích lũy mấy chục cái mật mã, cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc mật khẩu nào là xài ở trang web hay phần mềm nào.
(Lạc: Bịnh này giống mình nè =)))~~ mẹ ơi không bao giờ nhớ nổi mấy cái trò mật khẩu gì đó. Có một cái xài mấy năm trời luôn =.= Sau này lỡ phải đổi mật khẩu nào thì phải ghi giấy, nhưng sau đó xui xẻo mà quăng mất tờ giấy haha..)
Sau khi viết tất cả những mật khẩu mình có thể nhớ viết lên giấy, Đường Dĩ Tố từng bước từng bước thử nghiệm. Mới đó đã trôi qua nửa tiếng mà cô chỉ mới giải mã được mười một folder, tuy rằng trong đó có chín văn kiện vô dụng vì chứa thông tin hệ thống, nhưng vận may của Đường Dĩ Tố không tệ, một cái là nhật ký viết gần đây nhất, còn cái còn lại là album hình.
Đường Dĩ Tố click mở tệp tin nhật ký.
Nhật ký của nguyên thân viết vô cùng đơn giản, giống như là tuỳ bút, khi đang mở máy tính nhớ tới chuyện gì thì gõ phím viết một hai câu.
Tệp tin này hiển nhiên không phải toàn bộ nhật ký, chỉ là vài câu về chuyện tháng trước khi cô ấy tự tử. Đường Dĩ Tố nhìn sơ qua, ngay khi nhìn thấy một câu kia, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo.
【 Thần Hạo hẹn mình đi khách sạn, không muốn đi cho lắm. 】
【 Lại hẹn, sao lại phiền như vậy, nói chuyện cùng anh ta cũng có chướng ngại tâm lý nữa là. 】
【 Nói là ngày mai có kinh hỉ cho mình, dự định đi xem thử. 】
【 Đã trở lại rồi đây. Hồ nước với cánh hoa bay khắp nơi, rất nhiều khí cầu hồng nhạt bay trên tầng cao nhất của khách sạn.Liếc mắt nhìn xuống đất một cái, rất nhiều người chụp hình kinh hô. Thật là một người lãng mạn, thật sự không có biện pháp cự tuyệt anh ấy. Hihi. Mình đành thay bộ áo tắm, may quá kiểu dáng cũng khá bảo thủ, nhưng mà khi anh ấy chạm vào mình lập tức né tránh, buổi tối ngủ ở nhà, hình như Thần Hạo có chút không vui cho lắm. 】
【 Vết rạn trên người sao lại nhiều như vậy, chỉ cần cởi quần áo là nhìn thấy được, phiền chết. 】
【 Sao con nít lại phiền phức quá vậy trời! Thật muốn vứt nó đi! Nếu không sinh ra nó ra, mình sẽ không có vết mổ hay vết rạn ở bụng rồi. 】
【 Thần Hạo nói muốn cùng mình sinh con đẻ cái của hai đứa, may quá vẫn chưa nói với anh ấy về chuyện của Đường Táo. 】
【 Mình muốn làm giải phẫu cho mất vết rạn cùng vết mổ, liên hệ bệnh viện, Tần lão cụ bà cho rằng mình muốn đi chỉnh dung, lại chửi mình một trận. Cạn lời. 】
【 Thần Hạo hỏi mình không muốn ngủ cùng anh ấy có phải vì không yêu anh ấy hay không. Mình không nói gì, anh lại nổi giận. Thật sự là mình không đúng sao, chỉ là mình thật sự không muốn cởi quần áo cho anh ấy nhìn thấy...】
【 Thần Hạo thật đúng là người rất tốt, hay là ngày mai nói chuyện về Đường Táo với anh ấy? Nếu biết phiền phức như vậy trước đây mình sẽ không sinh con làm gì, nói cũng không nghe lời, còn không bằng nuôi một con chó nữa. 】
【 Thôi không muốn nói nữa. 】
Nhật ký đến đây thì hết, dòng nhật ký cuối cùng là ngày cúng cùi của tháng trước.
Đường Dĩ Tố tính toán một chút, chuyện tai tiếng của nguyên thân cùng Tống Thần Hạo ở ngày thứ 4 đã bị công khai, ngày thứ 5 bắt đầu lên men, ngày thứ 6 đại quy mô khuếch tán.
Đồng thời, sau khi Tống Thần Hạo đáp lời phỏng vấn, làm cho nguyên thân chịu đủ dèm pha từ phía dư luận, sợ hãi nên cô ấy lại lựa chọn trốn tránh. Ngay sau đó, vào ngày thứ 9, cô ấy tự sát, kết thúc sinh mệnh. Sau khi ý thức của nguyên thân tiêu vong, Đường Dĩ Tố xuyên qua tiến vào.
Dựa theo cách trình bày của trang nhật ký này, rất có thể nguyên thân cũng chuẩn bị một tệp tin nhật ký tháng này. Bất quá tháng này chỉ mới qua mấy ngày, tìm không thấy cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là đoạn nhật ký trước mắt, tin tức mấu chốt nhất, Đường Dĩ Tố đã tìm ra.
Đầu tiên, điều cô không thể hiểu nổi chính là, rốt cuộc cô là hồn xuyên, hay là thân xuyên?
Nếu nói là thân xuyên, vậy vì sao sau khi Đường Dĩ Tố tỉnh lại, trên cổ tay lại có vết dao tự sát của nguyên thân? Nếu nói là hồn xuyên, sau khi cô tỉnh lại nằm ở trong bồn tắm, lúc đó cô có nhìn thân thể mình, chắc chắn rằng trên người mình không hề có dấu vết sinh mổ, cũng không có vết rạn da.
Hơn nữa, chiếc áo ngủ ngày đó Đường Dĩ Tố mặc trên người, chính là do cô mua ở thế giới hiện thực, còn có không ít quần áo trong tủ quần áo cũng đều giống với cách ăn mặc của cô ở thế giới hiện thực. Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của Đường Táo, Đường Dĩ Tố thật sự hoài nghi mình đã xuyên qua không gian song song.
"Có khi nào, ở nơi mà mình không biết, có hệ thống đại thần, an bài mình xuyên qua chui vào trong sách. Còn vết thương do tự sát kia, là sau khi mình xuyên qua, hệ thống đại thần cắt vào hay không..? Mau xuyên? Làm nhiệm vụ? Công lược vai chính?" Đường Dĩ Tố nói, nghi thần nghi quỷ nhìn bốn phía xung quanh.
Trong phòng trống không, trừ cô ra cũng không còn ai khác...
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 19/02/2019
Đường Dĩ Tố rời đi khỏi buổi dạ tiệc khá sớm, thời điểm này lúc mọi người chưa tan tầm, trên đường cũng không kẹt xe, nên về tới nhà chỉ mới 3 giờ rưỡi.
Chuyện xảy ra trong phòng WC nam tuy rằng làm cô vô cùng quẫn bách, nhưng dù sao khi đến hay rời đi cũng không quen biết ai, hiện tại cô đã về tới nhà an toàn. Da mặt Đường Dĩ Tố lại dày hơn một tầng, cô lập tức vứt những suy nghĩ kia ra sau đầu, không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa.
Thấy thời gian còn sớm, Đường Dĩ Tố thay quần áo mặc nhà, sau đó đi lại trước bàn máy tính, bắt đầu tìm cách phá mật khẩu của nguyên thân. Cô muốn thử xem có thể tìm được ""Ảnh chụp"" trong lời của Tống Thần Hạo hay không.
Tầng tầng lớp lớp mật mã, làm đầu của Đường Dĩ Tố giải muốn phình bự ra.
Trí nhớ ngắn hạn của cô phi thường tốt, ngược lại với khả năng lưu giữ ký ức của cô, lại vô cùng kém. Loại mật mã này một khi sử dụng, đó là rất nhiều con số liên tiếp nhau, làm cho Đường Dĩ Tố thường xuyên nhớ lộn. Cho nên, ban đầu khi bị yêu cầu thiết lập mật mã, cô luôn sử dụng ngày sinh tháng đẻ của mình.
Sau này, nhiều tên thích trộm tài khoản người dùng, rất nhiều trang web vì phòng ngừa sự việc này xảy ra mà cưỡng chế chế người dùng khi đăng ký phải đặt mật khẩu có chữ cái lẫn con số, vì thế Đường Dĩ Tố thường sử dụng chữ cái viết tắt của mình kèm vài con số ở phía trước.
Mật mã này được cô xài rất nhiều năm, nhưng mà vẫn xui xẻo bị trộm tài khoản. Thảm nhất chính là, sau khi cô lấy lại được tài khoản, bắt buộc phải đổi mật khẩu mới, lại không thể giống những mật khẩu từng xài trước kia.
Kể từ đó, làm cho sau quanh năm suốt tháng, Đường Dĩ Tố tích lũy mấy chục cái mật mã, cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc mật khẩu nào là xài ở trang web hay phần mềm nào.
(Lạc: Bịnh này giống mình nè =)))~~ mẹ ơi không bao giờ nhớ nổi mấy cái trò mật khẩu gì đó. Có một cái xài mấy năm trời luôn =.= Sau này lỡ phải đổi mật khẩu nào thì phải ghi giấy, nhưng sau đó xui xẻo mà quăng mất tờ giấy haha..)
Sau khi viết tất cả những mật khẩu mình có thể nhớ viết lên giấy, Đường Dĩ Tố từng bước từng bước thử nghiệm. Mới đó đã trôi qua nửa tiếng mà cô chỉ mới giải mã được mười một folder, tuy rằng trong đó có chín văn kiện vô dụng vì chứa thông tin hệ thống, nhưng vận may của Đường Dĩ Tố không tệ, một cái là nhật ký viết gần đây nhất, còn cái còn lại là album hình.
Đường Dĩ Tố click mở tệp tin nhật ký.
Nhật ký của nguyên thân viết vô cùng đơn giản, giống như là tuỳ bút, khi đang mở máy tính nhớ tới chuyện gì thì gõ phím viết một hai câu.
Tệp tin này hiển nhiên không phải toàn bộ nhật ký, chỉ là vài câu về chuyện tháng trước khi cô ấy tự tử. Đường Dĩ Tố nhìn sơ qua, ngay khi nhìn thấy một câu kia, bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo.
【 Thần Hạo hẹn mình đi khách sạn, không muốn đi cho lắm. 】
【 Lại hẹn, sao lại phiền như vậy, nói chuyện cùng anh ta cũng có chướng ngại tâm lý nữa là. 】
【 Nói là ngày mai có kinh hỉ cho mình, dự định đi xem thử. 】
【 Đã trở lại rồi đây. Hồ nước với cánh hoa bay khắp nơi, rất nhiều khí cầu hồng nhạt bay trên tầng cao nhất của khách sạn.Liếc mắt nhìn xuống đất một cái, rất nhiều người chụp hình kinh hô. Thật là một người lãng mạn, thật sự không có biện pháp cự tuyệt anh ấy. Hihi. Mình đành thay bộ áo tắm, may quá kiểu dáng cũng khá bảo thủ, nhưng mà khi anh ấy chạm vào mình lập tức né tránh, buổi tối ngủ ở nhà, hình như Thần Hạo có chút không vui cho lắm. 】
【 Vết rạn trên người sao lại nhiều như vậy, chỉ cần cởi quần áo là nhìn thấy được, phiền chết. 】
【 Sao con nít lại phiền phức quá vậy trời! Thật muốn vứt nó đi! Nếu không sinh ra nó ra, mình sẽ không có vết mổ hay vết rạn ở bụng rồi. 】
【 Thần Hạo nói muốn cùng mình sinh con đẻ cái của hai đứa, may quá vẫn chưa nói với anh ấy về chuyện của Đường Táo. 】
【 Mình muốn làm giải phẫu cho mất vết rạn cùng vết mổ, liên hệ bệnh viện, Tần lão cụ bà cho rằng mình muốn đi chỉnh dung, lại chửi mình một trận. Cạn lời. 】
【 Thần Hạo hỏi mình không muốn ngủ cùng anh ấy có phải vì không yêu anh ấy hay không. Mình không nói gì, anh lại nổi giận. Thật sự là mình không đúng sao, chỉ là mình thật sự không muốn cởi quần áo cho anh ấy nhìn thấy...】
【 Thần Hạo thật đúng là người rất tốt, hay là ngày mai nói chuyện về Đường Táo với anh ấy? Nếu biết phiền phức như vậy trước đây mình sẽ không sinh con làm gì, nói cũng không nghe lời, còn không bằng nuôi một con chó nữa. 】
【 Thôi không muốn nói nữa. 】
Nhật ký đến đây thì hết, dòng nhật ký cuối cùng là ngày cúng cùi của tháng trước.
Đường Dĩ Tố tính toán một chút, chuyện tai tiếng của nguyên thân cùng Tống Thần Hạo ở ngày thứ 4 đã bị công khai, ngày thứ 5 bắt đầu lên men, ngày thứ 6 đại quy mô khuếch tán.
Đồng thời, sau khi Tống Thần Hạo đáp lời phỏng vấn, làm cho nguyên thân chịu đủ dèm pha từ phía dư luận, sợ hãi nên cô ấy lại lựa chọn trốn tránh. Ngay sau đó, vào ngày thứ 9, cô ấy tự sát, kết thúc sinh mệnh. Sau khi ý thức của nguyên thân tiêu vong, Đường Dĩ Tố xuyên qua tiến vào.
Dựa theo cách trình bày của trang nhật ký này, rất có thể nguyên thân cũng chuẩn bị một tệp tin nhật ký tháng này. Bất quá tháng này chỉ mới qua mấy ngày, tìm không thấy cũng không sao, quan trọng nhất vẫn là đoạn nhật ký trước mắt, tin tức mấu chốt nhất, Đường Dĩ Tố đã tìm ra.
Đầu tiên, điều cô không thể hiểu nổi chính là, rốt cuộc cô là hồn xuyên, hay là thân xuyên?
Nếu nói là thân xuyên, vậy vì sao sau khi Đường Dĩ Tố tỉnh lại, trên cổ tay lại có vết dao tự sát của nguyên thân? Nếu nói là hồn xuyên, sau khi cô tỉnh lại nằm ở trong bồn tắm, lúc đó cô có nhìn thân thể mình, chắc chắn rằng trên người mình không hề có dấu vết sinh mổ, cũng không có vết rạn da.
Hơn nữa, chiếc áo ngủ ngày đó Đường Dĩ Tố mặc trên người, chính là do cô mua ở thế giới hiện thực, còn có không ít quần áo trong tủ quần áo cũng đều giống với cách ăn mặc của cô ở thế giới hiện thực. Nếu không phải bởi vì sự xuất hiện của Đường Táo, Đường Dĩ Tố thật sự hoài nghi mình đã xuyên qua không gian song song.
"Có khi nào, ở nơi mà mình không biết, có hệ thống đại thần, an bài mình xuyên qua chui vào trong sách. Còn vết thương do tự sát kia, là sau khi mình xuyên qua, hệ thống đại thần cắt vào hay không..? Mau xuyên? Làm nhiệm vụ? Công lược vai chính?" Đường Dĩ Tố nói, nghi thần nghi quỷ nhìn bốn phía xung quanh.
Trong phòng trống không, trừ cô ra cũng không còn ai khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.