Chương 20
Hà Lam
09/06/2019
Con trai là nam phụ - Chương 13
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 27/02/2019
Thầy cô giáo đang trên xe bus nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức đi từ trên xe xuống, đến bên cạnh Đường Táo: "Sao, ở đây xảy ra chuyện gì?"
Đường Táo nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tố, cúi đầu, nhỏ giọng nói với giáo viên: "Cô, má mi tới đón con."
"A?" Nghe giọng của Đường Táo, tuy rằng xụ mặt, nhưng trong mắt lại vui vẻ không che dấu được, cô giáo hướng theo ánh mắt mọi người, nhìn về phía người đang đứng bên ngoài sân thể dục.
Sau khi xác nhận người đó đúng là mẹ của thằng bé, cô giáo vội vàng chạy đến bên cạnh rìa sân thể dục, cách một hàng song sắt, đứng trước mặt Đường Dĩ Tố, hỏi: "Sao... sao ngài lại tới đây?"
Dựa vào biểu cảm trên mặt cô giáo, tựa hồ đã từng gặp được nguyên thân?
Cũng đúng, con cái muốn đi học, chắc chắn phải nộp sơ yếu lý lịch. Nguyên thân muốn bảo mật, khẳng định điều đầu tiên là phải nói chuyện với nhà trẻ, nhà trẻ mới có thể đồng ý trường hợp tuy cô ấy thân là mẹ ruột của đứa nhỏ, nhưng lại thường xuyên không xuất hiện tại trường.
Đường Dĩ Tố cười nói: "Hôm nay vừa lúc tôi có thời gian rảnh, nên muốn đón đứa nhỏ."
Giáo viên mầm non vẫn có chút khiếp sợ, nhìn nhìn về phía Đường Táo, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố: "Vậy, hiện tại ngài muốn tự mình đưa thằng bé về sao?"
Đường Dĩ Tố gật đầu.
Cô giáo nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ đưa bé đến cổng trường."
Đường Dĩ Tố lập tức gật đầu cười nói: "Cảm ơn cô giáo, làm phiền rồi."
Giáo viên mầm non kỳ quái liếc nhìn người đối diện một cái, có chút cảm thấy Đường Dĩ Tố hiện tại cùng với cô gái có vẻ mặt không kiên nhẫn trong ấn tượng không quá giống nhau, bất quá cô vẫn mỉm cười lịch sự với Đường Dĩ Tố, sau đó bước đến dẫn Đường Táo đi.
Ở bên trong, thằng bé cùng cô giáo đi về hướng cổng trường, ở bên ngoài, Đường Dĩ Tố song hành cùng bọn họ dọc theo lan can sân thể dục. Trong lúc di chuyển, chỉ cần phát hiện Đường Táo quay đầu nhìn mình, Đường Dĩ Tố lập tức vẫy vẫy tay với nó.
Thằng bé thấy vậy, nó nhanh chóng ôm bình nước nhỏ xoay đầu đi, không nhìn Đường Dĩ Tố nữa. Nhưng ngay sau đó, dường như lại nghĩ tới cái gì, nó lập tức thả cái bình xuống, chỉ cầm cái móc treo. Theo bước đi của Đường Táo, bình nước nhỏ lắc qua lắc lại, đung đưa đung đưa..
Hai bên cuối cùng cũng đã tới ở cổng trường, ông bảo vệ trường học thấy cô giáo tự mình dẫn đứa nhỏ ra ngoài, rốt cuộc đồng ý cho Đường Dĩ Tố bước vào.
Đến bên cạnh Đường Táo chuẩn bị dắt về, Đường Dĩ Tố có chút xấu hổ nhìn ""đại ca"" bảo vệ một cái, nói với giáo viên mầm non: "Cô giáo, tôi không cẩn thận làm mất thẻ đưa đón, có thể cấp một cái khác không?"
"Thẻ đưa đón à..." Nhìn Đường Dĩ Tố, cô giáo lộ ra vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép tươi cười, "Thẻ đưa đón của ngài ở chỗ tôi, trước nay ngài vẫn chưa nhận bao giờ."
"A?" Đường Dĩ Tố ngẩn ngơ, đành phải mặt dày cũng đáp lại tươi cười, "Vậy có thể phiền cô giáo dành chút thời gian, để đưa thẻ đưa đón cho tôi được không?"
Giáo viên mầm non nói: "Tiếc là hiện tại cửa văn phòng đã khóa rồi, hay là lần sau khi ngài lại đây đón Đường Táo, tôi sẽ đưa cho ngài, được chứ?"
"Được, được, được mà!" Đường Dĩ Tố gật đầu như giã tỏi, sau đó nhanh chóng lấy di động ra, chọn vào chỗ liên hệ mới, nói với người đối diện, "Có thể phiền cô giáo cho tôi số điện thoại của cô được không, nếu sau này Đường Táo ở nhà trẻ có chuyện gì, cô có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay."
Giáo viên mầm non nghe vậy, lại kinh khủng nhìn Đường Dĩ Tố, thấy di động cùng đã chìa trước mặt, cô đành gật gật đầu, cầm lên, bấm tên cùng số điện thoại của mình.
"Cảm ơn cô giáo, phiền toái cho cô rồi." Sau khi nhận lại điện thoại và gọi lại cho giáo viên để trao đổi số cho nhau, Đường Dĩ Tố cảm ơn rối rít.
"Không có không có gì, vậy... Bọn nhỏ vẫn còn đang đợi tôi trên xe, tôi đi trước nha?" Giáo viên mầm non hiển nhiên còn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Đường Dĩ Tố, thấy mọi chuyện coi như đã ổn, cô lập tức nói.
"Được được, vất vả cho cô giáo rồi, Đường Táo, lại đây lại đây, chào cô đi con."
Thằng bé nghe lời vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại cô."
Cô giáo gật gật đầu, xoay người bước nhanh về phía xe bus trường.
Đường Dĩ Tố đang chuẩn bị dẫn Đường Táo về nhà, thấy ông bảo vệ còn đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cô dừng lại, nói: "Đường Táo, chúng ta cũng nói hẹn gặp lại chú bảo vệ nha, có được không con?"
Đường Táo cũng nhìn về phía ông bảo vệ, cũng vẫy vẫy tay với ông: "Cảm ơn chú bảo vệ, hẹn gặp lại chú."
Ông bảo vệ không nghĩ rằng bọn họ sẽ chào hỏi mình, cũng cười gật đầu với thằng bé.
Lúc này, Đường Dĩ Tố mới cảm thấy mỹ mãn dắt Đường Táo đi về hướng nhà mình.
Vừa đi, cô vừa xem tên liên hệ mà cô giáo đã thêm vào máy điện thoại, thì ra giáo viên của Đường Táo tên là Chu Phương.
Về đến nhà, Đường Dĩ Tố kêu thằng bé chờ mình một chút, sau đó cô lập tức tranh thủ lao vào phòng bếp. Vo gạo rồi bỏ vào nồi cơm điện, cô lại nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trước tiên lấy hết thịt trong xương sườn ra, nấu cùng với cà tím, sau đó lại nấu chút xương sườn còn thừa chung với củ cải làm nồi canh hầm, thanh thanh nhiệt nhiệt, uống cũng không ngán.
Sau khi nấu xong một canh một đồ ăn, Đường Dĩ Tố vừa nhanh chóng dọn lên bàn phòng khách, vừa thét to: "Đường Tiểu Táo, nếu con đói bụng, thì nhớ lại đây uống chén canh lót dạ nha."
Nói xong, Đường Dĩ Tố ngẩng đầu, đã thấy thằng bé đang đứng ở góc nhà nhìn cô chằm chằm.
Trời mẹ ơi..!
Đường Táo xuất hiện bất thình lình như vậy, nếu không phải đã sớm biết trong nhà có đứa con nít, cô đúng là có thể bị đứng tim với nó mất thôi.
Thấy cô sửng sốt, biểu cảm của Đường Táo lập tức trở nên khẩn trương.
Đường Dĩ Tố lập tức nói: "Còn ngẩn người làm gì, mau lại đây lại đây."
Đường Táo chậm rì rì bước tới.
Cô dùng cái muỗng canh múc ra một chén nhỏ, còn lấy thêm mấy miếng củ cải cùng chút thịt sườn, để ở trước mặt thằng bé: "Con ăn trước đi, má mi tiếp tục nấu đồ ăn đây."
Nói đoạn cô lại trở về nhà bếp.
Ngoại trừ củ cải, xương sườn và cà tím, Đường Dĩ Tố còn mua rau muống, dưa leo và cá nữa. Rau muống thì đơn giản, làm rau trộn là xong, nhưng cá sau khi nấu xong mà để lạnh lại rất dễ có mùi tanh, khi vừa nóng ăn là tốt nhất, cho nên nấu cá cuối cùng.
Sau khi Đường Dĩ Tố nấu xong một bàn đồ ăn, cơm cũng vừa chín, cô bưng hai chén cơm đi ra ngoài, vốn tưởng rằng Đường Táo sớm đã uống canh xong, không ngờ lại nhìn thấy một bàn ăn bày biện chỉnh tề.
Canh cà tím nấu với củ cải đặt ở chính giữa, cái muỗng cùng đôi đũa để ngay ngắn trên bàn, Đường Táo cũng như đôi đũa kia, ngồi ngay ngắn, chờ Đường Dĩ Tố trở lại.
"Sao con lại không ăn, canh không dễ uống sao?" Đường Dĩ Tố sửng sốt, sau khi để đồ ăn lên bàn, cô cầm lấy cái muỗng uống thử một ngụm, không mặn không nhạt, hương vị rất tốt, "Ăn được mà, Đường Táo, con cảm thấy không ngon hả?"
Thằng bé cúi đầu, hai tay nhỏ đặt ở đầu gối, cứ như là đứa trẻ đang đi học, khuôn phép vô cùng, nhưng mà lại không chịu mở miệng nói chuyện.
Đường Dĩ Tố nhìn thấy vậy, đầu tức khắc rối rắm lên. Hồi nãy lúc về nhà không phải còn rất vui vẻ sao, sao sau khi cô vào bếp lại trở nên không thích hợp. Nhìn bộ dáng kia của thằng bé, cũng không giống như thật sự bài xích chuyện cô nấu cơm mà.
Canh vẫn còn đang nấu, Đường Dĩ Tố cũng không nghĩ nhiều, sai khi dọn cơm xong, cô nhanh chóng vào bếp vớt cá từ trong nồi ra.
Một dĩa hai tô, ba món đồ ăn một món canh, Đường Dĩ Tố nhìn bàn ăn, tràn ngập cảm giác thành tựu.
Đường Táo tuy rằng không chịu nói chuyện, nhưng khi Đường Dĩ Tố thúc giục cùng ăn cơm, thằng bé vẫn theo lời làm theo.
Sau khi Đường Dĩ Tố lên đại học, bình thường cô cũng ít chui vào bếp nấu nướng, nhiều năm trôi qua như vậy mà trù nghệ vẫn không tệ, có thể nói mỗi đều có vị bình thường, ăn không chết.
Vừa ăn, Đường Dĩ Tố vừa trộm quan sát Đường Táo, phát hiện thằng nhóc này tuy rằng có cái đầu nhỏ, vậy mà lượng cơm ăn vẫn không ít, tốc độ ăn cơm cũng rất nhanh, phải nói là hiệu suất cao.
Cô cũng nhìn quỹ tích gắp đồ ăn của thằng bé, không ngờ lại phát hiện ra, Đường Táo vậy mà rất thích ăn cá.
"Ai ai ai, không được, trẻ nhỏ không cần ăn đuôi cá, đuôi cá là nơi dễ còn sót vảy nhất đó." Thấy muỗng của Đường Táo đang sắn vào trên đuôi cá, Đường Dĩ Tố vội vàng ngăn cản, cô vươn tay, lấy một đoạn thân cá đẩy đẩy, "Con ăn chỗ này đi, chỗ này thịt ngon nhất."
Đường Táo nhìn thoáng qua mẹ nó, lại nhìn đuôi cá trong chốc lát, cuối cùng thừa dịp Đường Dĩ Tố không chú ý, lại trộm lấy cái muỗng khều khều thịt chỗ đuôi cá ăn, sau đó nhanh chóng múc thịt của thân cá để lại trong chén cô.
Đường Dĩ Tố cũng không chú ý tới động tác nhỏ này của thằng bé, sau khi uống vài ngụm nước canh, cũng đã quên luôn cái vụ rốt cuộc Tiểu Táo đã ăn cá chỗ nào, nhìn thấy còn chút cá trong chén mình, cô liền thuận thế kẹp lên miệng nhai luôn.
Đường Táo vẫn luôn lưu ý tới Đường Dĩ Tố, thấy cô ăn rồi, lúc này nó mới buông lỏng tâm thần, sau đó cái miệng nhỏ một ngụm lại một ngụm ăn sạch chén cơm.
Ăn uống no đủ, Đường Dĩ Tố nhìn cái bàn không còn chút đồ ăn nào, vô cùng vừa lòng. Thấy Đường Táo đang cầm khăn giấy nghiêm túc lau sạch miệng chính mình, cô nhịn không được thò đầu lại gần hỏi: "Tiểu quả táo, má mi làm đồ ăn con thấy sao, ăn ngon không?"
Đường Táo đang lau miệng nhìn qua Đường Dĩ Tố một cái, sau đó gật nhẹ đầu, rất nhẹ.
"Vậy có phải con nên cảm ơn má mi hay không, để về sau má mi sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho con hơn, hửm hửm hửm ~ Con nói đi ~" Nhận được khẳng định, Đường Dĩ Tố cả người vui sướng muốn bay, lại lên giọng khoe khoang.
Đường Táo nhìn gương mặt tươi cười của mẹ, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn má mi."
Nghe bốn chữ này, làm cho sự mệt mỏi sau một ngày mỏi mệt của Đường Dĩ Tố bay biến hết, cô vươn tay, nhịn không được muốn sờ đầu Đường Táo, vậy mà tay còn chưa kịp đụng tới thằng bé, đã nghe nó nói: "Tối ngày mai con cũng sẽ về buổi tối như hôm nay."
Đường Dĩ Tố đang cười tủm tỉm tức khắc sửng sốt.
Sao câu này nghe có chút quen tai vậy?
Lại nói, hình như lúc sáng sớm đi học, Đường Táo cũng nói những lời này phải không?
Đường Dĩ Tố lập tức hiểu rõ, vì cái gì khi giáo viên mầm non điểm danh lên xe bus trường học, Đường Táo lại không chịu lên tiếng, muốn về nhà trễ một chút.
Thì ra Đường Dĩ Tố đối xử với nó hơi tốt một chút thôi, thằng bé đã cảm thấy cô hy vọng tối nay nó mới về, không quấy rầy đến công tác của cô sao?
Đường Dĩ Tố nhìn gương mặt non nớt kia của Đường Táo, tư vị trong lòng cũng không biết là gì.
Sao lại có đứa nhỏ như vậy chứ, tuy rằng nhìn qua chỉ là cái hũ nút, kỳ thật vừa mẫn cảm lại vừa săn sóc. Tuổi còn nhỏ như vậy, cũng đã bắt đầu học được tuân thủ lời hứa.
Bất quá, nguyên thân dạy dỗ Đường Táo có tính tình này, nhưng Đường Dĩ Tố không hy vọng con của mình sau này lại vất vả như vậy.
Tay Đường Dĩ Tố vốn định sờ đầu Đường Táo, lập tức thay đổi phương hướng.
Cô vươn ngón tay ra, chọc chọc nhẹ vào gương mặt phúng phính trẻ con kia: "Ai nói má mi muốn con tối nay mới về nhà hả, con nít con nôi, sao lại lông bông vậy, phải về nhà sớm một chút nghe chưa, phải cùng ăn cơm với má mi mới được!"
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 27/02/2019
Thầy cô giáo đang trên xe bus nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức đi từ trên xe xuống, đến bên cạnh Đường Táo: "Sao, ở đây xảy ra chuyện gì?"
Đường Táo nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tố, cúi đầu, nhỏ giọng nói với giáo viên: "Cô, má mi tới đón con."
"A?" Nghe giọng của Đường Táo, tuy rằng xụ mặt, nhưng trong mắt lại vui vẻ không che dấu được, cô giáo hướng theo ánh mắt mọi người, nhìn về phía người đang đứng bên ngoài sân thể dục.
Sau khi xác nhận người đó đúng là mẹ của thằng bé, cô giáo vội vàng chạy đến bên cạnh rìa sân thể dục, cách một hàng song sắt, đứng trước mặt Đường Dĩ Tố, hỏi: "Sao... sao ngài lại tới đây?"
Dựa vào biểu cảm trên mặt cô giáo, tựa hồ đã từng gặp được nguyên thân?
Cũng đúng, con cái muốn đi học, chắc chắn phải nộp sơ yếu lý lịch. Nguyên thân muốn bảo mật, khẳng định điều đầu tiên là phải nói chuyện với nhà trẻ, nhà trẻ mới có thể đồng ý trường hợp tuy cô ấy thân là mẹ ruột của đứa nhỏ, nhưng lại thường xuyên không xuất hiện tại trường.
Đường Dĩ Tố cười nói: "Hôm nay vừa lúc tôi có thời gian rảnh, nên muốn đón đứa nhỏ."
Giáo viên mầm non vẫn có chút khiếp sợ, nhìn nhìn về phía Đường Táo, lại nhìn nhìn Đường Dĩ Tố: "Vậy, hiện tại ngài muốn tự mình đưa thằng bé về sao?"
Đường Dĩ Tố gật đầu.
Cô giáo nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ đưa bé đến cổng trường."
Đường Dĩ Tố lập tức gật đầu cười nói: "Cảm ơn cô giáo, làm phiền rồi."
Giáo viên mầm non kỳ quái liếc nhìn người đối diện một cái, có chút cảm thấy Đường Dĩ Tố hiện tại cùng với cô gái có vẻ mặt không kiên nhẫn trong ấn tượng không quá giống nhau, bất quá cô vẫn mỉm cười lịch sự với Đường Dĩ Tố, sau đó bước đến dẫn Đường Táo đi.
Ở bên trong, thằng bé cùng cô giáo đi về hướng cổng trường, ở bên ngoài, Đường Dĩ Tố song hành cùng bọn họ dọc theo lan can sân thể dục. Trong lúc di chuyển, chỉ cần phát hiện Đường Táo quay đầu nhìn mình, Đường Dĩ Tố lập tức vẫy vẫy tay với nó.
Thằng bé thấy vậy, nó nhanh chóng ôm bình nước nhỏ xoay đầu đi, không nhìn Đường Dĩ Tố nữa. Nhưng ngay sau đó, dường như lại nghĩ tới cái gì, nó lập tức thả cái bình xuống, chỉ cầm cái móc treo. Theo bước đi của Đường Táo, bình nước nhỏ lắc qua lắc lại, đung đưa đung đưa..
Hai bên cuối cùng cũng đã tới ở cổng trường, ông bảo vệ trường học thấy cô giáo tự mình dẫn đứa nhỏ ra ngoài, rốt cuộc đồng ý cho Đường Dĩ Tố bước vào.
Đến bên cạnh Đường Táo chuẩn bị dắt về, Đường Dĩ Tố có chút xấu hổ nhìn ""đại ca"" bảo vệ một cái, nói với giáo viên mầm non: "Cô giáo, tôi không cẩn thận làm mất thẻ đưa đón, có thể cấp một cái khác không?"
"Thẻ đưa đón à..." Nhìn Đường Dĩ Tố, cô giáo lộ ra vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép tươi cười, "Thẻ đưa đón của ngài ở chỗ tôi, trước nay ngài vẫn chưa nhận bao giờ."
"A?" Đường Dĩ Tố ngẩn ngơ, đành phải mặt dày cũng đáp lại tươi cười, "Vậy có thể phiền cô giáo dành chút thời gian, để đưa thẻ đưa đón cho tôi được không?"
Giáo viên mầm non nói: "Tiếc là hiện tại cửa văn phòng đã khóa rồi, hay là lần sau khi ngài lại đây đón Đường Táo, tôi sẽ đưa cho ngài, được chứ?"
"Được, được, được mà!" Đường Dĩ Tố gật đầu như giã tỏi, sau đó nhanh chóng lấy di động ra, chọn vào chỗ liên hệ mới, nói với người đối diện, "Có thể phiền cô giáo cho tôi số điện thoại của cô được không, nếu sau này Đường Táo ở nhà trẻ có chuyện gì, cô có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay."
Giáo viên mầm non nghe vậy, lại kinh khủng nhìn Đường Dĩ Tố, thấy di động cùng đã chìa trước mặt, cô đành gật gật đầu, cầm lên, bấm tên cùng số điện thoại của mình.
"Cảm ơn cô giáo, phiền toái cho cô rồi." Sau khi nhận lại điện thoại và gọi lại cho giáo viên để trao đổi số cho nhau, Đường Dĩ Tố cảm ơn rối rít.
"Không có không có gì, vậy... Bọn nhỏ vẫn còn đang đợi tôi trên xe, tôi đi trước nha?" Giáo viên mầm non hiển nhiên còn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Đường Dĩ Tố, thấy mọi chuyện coi như đã ổn, cô lập tức nói.
"Được được, vất vả cho cô giáo rồi, Đường Táo, lại đây lại đây, chào cô đi con."
Thằng bé nghe lời vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại cô."
Cô giáo gật gật đầu, xoay người bước nhanh về phía xe bus trường.
Đường Dĩ Tố đang chuẩn bị dẫn Đường Táo về nhà, thấy ông bảo vệ còn đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cô dừng lại, nói: "Đường Táo, chúng ta cũng nói hẹn gặp lại chú bảo vệ nha, có được không con?"
Đường Táo cũng nhìn về phía ông bảo vệ, cũng vẫy vẫy tay với ông: "Cảm ơn chú bảo vệ, hẹn gặp lại chú."
Ông bảo vệ không nghĩ rằng bọn họ sẽ chào hỏi mình, cũng cười gật đầu với thằng bé.
Lúc này, Đường Dĩ Tố mới cảm thấy mỹ mãn dắt Đường Táo đi về hướng nhà mình.
Vừa đi, cô vừa xem tên liên hệ mà cô giáo đã thêm vào máy điện thoại, thì ra giáo viên của Đường Táo tên là Chu Phương.
Về đến nhà, Đường Dĩ Tố kêu thằng bé chờ mình một chút, sau đó cô lập tức tranh thủ lao vào phòng bếp. Vo gạo rồi bỏ vào nồi cơm điện, cô lại nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trước tiên lấy hết thịt trong xương sườn ra, nấu cùng với cà tím, sau đó lại nấu chút xương sườn còn thừa chung với củ cải làm nồi canh hầm, thanh thanh nhiệt nhiệt, uống cũng không ngán.
Sau khi nấu xong một canh một đồ ăn, Đường Dĩ Tố vừa nhanh chóng dọn lên bàn phòng khách, vừa thét to: "Đường Tiểu Táo, nếu con đói bụng, thì nhớ lại đây uống chén canh lót dạ nha."
Nói xong, Đường Dĩ Tố ngẩng đầu, đã thấy thằng bé đang đứng ở góc nhà nhìn cô chằm chằm.
Trời mẹ ơi..!
Đường Táo xuất hiện bất thình lình như vậy, nếu không phải đã sớm biết trong nhà có đứa con nít, cô đúng là có thể bị đứng tim với nó mất thôi.
Thấy cô sửng sốt, biểu cảm của Đường Táo lập tức trở nên khẩn trương.
Đường Dĩ Tố lập tức nói: "Còn ngẩn người làm gì, mau lại đây lại đây."
Đường Táo chậm rì rì bước tới.
Cô dùng cái muỗng canh múc ra một chén nhỏ, còn lấy thêm mấy miếng củ cải cùng chút thịt sườn, để ở trước mặt thằng bé: "Con ăn trước đi, má mi tiếp tục nấu đồ ăn đây."
Nói đoạn cô lại trở về nhà bếp.
Ngoại trừ củ cải, xương sườn và cà tím, Đường Dĩ Tố còn mua rau muống, dưa leo và cá nữa. Rau muống thì đơn giản, làm rau trộn là xong, nhưng cá sau khi nấu xong mà để lạnh lại rất dễ có mùi tanh, khi vừa nóng ăn là tốt nhất, cho nên nấu cá cuối cùng.
Sau khi Đường Dĩ Tố nấu xong một bàn đồ ăn, cơm cũng vừa chín, cô bưng hai chén cơm đi ra ngoài, vốn tưởng rằng Đường Táo sớm đã uống canh xong, không ngờ lại nhìn thấy một bàn ăn bày biện chỉnh tề.
Canh cà tím nấu với củ cải đặt ở chính giữa, cái muỗng cùng đôi đũa để ngay ngắn trên bàn, Đường Táo cũng như đôi đũa kia, ngồi ngay ngắn, chờ Đường Dĩ Tố trở lại.
"Sao con lại không ăn, canh không dễ uống sao?" Đường Dĩ Tố sửng sốt, sau khi để đồ ăn lên bàn, cô cầm lấy cái muỗng uống thử một ngụm, không mặn không nhạt, hương vị rất tốt, "Ăn được mà, Đường Táo, con cảm thấy không ngon hả?"
Thằng bé cúi đầu, hai tay nhỏ đặt ở đầu gối, cứ như là đứa trẻ đang đi học, khuôn phép vô cùng, nhưng mà lại không chịu mở miệng nói chuyện.
Đường Dĩ Tố nhìn thấy vậy, đầu tức khắc rối rắm lên. Hồi nãy lúc về nhà không phải còn rất vui vẻ sao, sao sau khi cô vào bếp lại trở nên không thích hợp. Nhìn bộ dáng kia của thằng bé, cũng không giống như thật sự bài xích chuyện cô nấu cơm mà.
Canh vẫn còn đang nấu, Đường Dĩ Tố cũng không nghĩ nhiều, sai khi dọn cơm xong, cô nhanh chóng vào bếp vớt cá từ trong nồi ra.
Một dĩa hai tô, ba món đồ ăn một món canh, Đường Dĩ Tố nhìn bàn ăn, tràn ngập cảm giác thành tựu.
Đường Táo tuy rằng không chịu nói chuyện, nhưng khi Đường Dĩ Tố thúc giục cùng ăn cơm, thằng bé vẫn theo lời làm theo.
Sau khi Đường Dĩ Tố lên đại học, bình thường cô cũng ít chui vào bếp nấu nướng, nhiều năm trôi qua như vậy mà trù nghệ vẫn không tệ, có thể nói mỗi đều có vị bình thường, ăn không chết.
Vừa ăn, Đường Dĩ Tố vừa trộm quan sát Đường Táo, phát hiện thằng nhóc này tuy rằng có cái đầu nhỏ, vậy mà lượng cơm ăn vẫn không ít, tốc độ ăn cơm cũng rất nhanh, phải nói là hiệu suất cao.
Cô cũng nhìn quỹ tích gắp đồ ăn của thằng bé, không ngờ lại phát hiện ra, Đường Táo vậy mà rất thích ăn cá.
"Ai ai ai, không được, trẻ nhỏ không cần ăn đuôi cá, đuôi cá là nơi dễ còn sót vảy nhất đó." Thấy muỗng của Đường Táo đang sắn vào trên đuôi cá, Đường Dĩ Tố vội vàng ngăn cản, cô vươn tay, lấy một đoạn thân cá đẩy đẩy, "Con ăn chỗ này đi, chỗ này thịt ngon nhất."
Đường Táo nhìn thoáng qua mẹ nó, lại nhìn đuôi cá trong chốc lát, cuối cùng thừa dịp Đường Dĩ Tố không chú ý, lại trộm lấy cái muỗng khều khều thịt chỗ đuôi cá ăn, sau đó nhanh chóng múc thịt của thân cá để lại trong chén cô.
Đường Dĩ Tố cũng không chú ý tới động tác nhỏ này của thằng bé, sau khi uống vài ngụm nước canh, cũng đã quên luôn cái vụ rốt cuộc Tiểu Táo đã ăn cá chỗ nào, nhìn thấy còn chút cá trong chén mình, cô liền thuận thế kẹp lên miệng nhai luôn.
Đường Táo vẫn luôn lưu ý tới Đường Dĩ Tố, thấy cô ăn rồi, lúc này nó mới buông lỏng tâm thần, sau đó cái miệng nhỏ một ngụm lại một ngụm ăn sạch chén cơm.
Ăn uống no đủ, Đường Dĩ Tố nhìn cái bàn không còn chút đồ ăn nào, vô cùng vừa lòng. Thấy Đường Táo đang cầm khăn giấy nghiêm túc lau sạch miệng chính mình, cô nhịn không được thò đầu lại gần hỏi: "Tiểu quả táo, má mi làm đồ ăn con thấy sao, ăn ngon không?"
Đường Táo đang lau miệng nhìn qua Đường Dĩ Tố một cái, sau đó gật nhẹ đầu, rất nhẹ.
"Vậy có phải con nên cảm ơn má mi hay không, để về sau má mi sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho con hơn, hửm hửm hửm ~ Con nói đi ~" Nhận được khẳng định, Đường Dĩ Tố cả người vui sướng muốn bay, lại lên giọng khoe khoang.
Đường Táo nhìn gương mặt tươi cười của mẹ, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn má mi."
Nghe bốn chữ này, làm cho sự mệt mỏi sau một ngày mỏi mệt của Đường Dĩ Tố bay biến hết, cô vươn tay, nhịn không được muốn sờ đầu Đường Táo, vậy mà tay còn chưa kịp đụng tới thằng bé, đã nghe nó nói: "Tối ngày mai con cũng sẽ về buổi tối như hôm nay."
Đường Dĩ Tố đang cười tủm tỉm tức khắc sửng sốt.
Sao câu này nghe có chút quen tai vậy?
Lại nói, hình như lúc sáng sớm đi học, Đường Táo cũng nói những lời này phải không?
Đường Dĩ Tố lập tức hiểu rõ, vì cái gì khi giáo viên mầm non điểm danh lên xe bus trường học, Đường Táo lại không chịu lên tiếng, muốn về nhà trễ một chút.
Thì ra Đường Dĩ Tố đối xử với nó hơi tốt một chút thôi, thằng bé đã cảm thấy cô hy vọng tối nay nó mới về, không quấy rầy đến công tác của cô sao?
Đường Dĩ Tố nhìn gương mặt non nớt kia của Đường Táo, tư vị trong lòng cũng không biết là gì.
Sao lại có đứa nhỏ như vậy chứ, tuy rằng nhìn qua chỉ là cái hũ nút, kỳ thật vừa mẫn cảm lại vừa săn sóc. Tuổi còn nhỏ như vậy, cũng đã bắt đầu học được tuân thủ lời hứa.
Bất quá, nguyên thân dạy dỗ Đường Táo có tính tình này, nhưng Đường Dĩ Tố không hy vọng con của mình sau này lại vất vả như vậy.
Tay Đường Dĩ Tố vốn định sờ đầu Đường Táo, lập tức thay đổi phương hướng.
Cô vươn ngón tay ra, chọc chọc nhẹ vào gương mặt phúng phính trẻ con kia: "Ai nói má mi muốn con tối nay mới về nhà hả, con nít con nôi, sao lại lông bông vậy, phải về nhà sớm một chút nghe chưa, phải cùng ăn cơm với má mi mới được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.