Chương 32
Hà Lam
09/06/2019
Con trai là nam phụ - Chương 19 (2)
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 23/03/2019
"Lại đây, tới tới, má mi cùng con ngồi." Đường Dĩ Tố nói, đi theo Đường Táo cùng ngồi lên ghế sô pha, sau đó kéo ra ngăn kéo dưới bàn, lấy đồ cắt móng tay bên trong ra.
Đường Táo nhìn thấy đồ cắt móng, phản xạ có điều kiện giấu tay ra sau lưng.
Đường Dĩ Tố làm bộ không thấy được động tác nhỏ của nó, mỉm cười nói với Đường Táo: "Lại đây, má mi giúp con cắt móng tay."
Thằng bé nghe vậy càng giấu tay thật kỹ, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Tự mình con có thể cắt."
"Con xác định?" Đường Dĩ Tố nhướng mày.
Vốn dĩ cô cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ như là đầu ngón tay của Đường Táo, nhưng mà vừa rồi thằng bé sau khi làm hư khí cầu, Đường Dĩ Tố tùy tiện nhìn lướt qua, mới phát hiện móng tay của nó hình như bị xước ra rồi.
Bình thường tuy rằng thường xuyên nắm tay con trai đi đường, nhưng tay của Đường Dĩ Tố lại lớn hơn rất nhiều so với Đường Táo. Khi nắm, cơ hồ là lòng bàn tay bao vây toàn bộ tay thằng bé, bàn tay trẻ con vừa mềm mại vừa đáng yêu, Đường Dĩ Tố chỉ lo sờ sờ mân mê, căn bản không chú ý tới ngón tay nó như thế nào.
Cô không có kinh nghiệm nuôi trẻ, hiện tại cũng chỉ là một người mẹ đang trong quá trình không ngừng học tập (mẹ thực tập haha). Trước đây không ý thức được điểm này thì thôi, sau khi chú ý tới móng tay Đường Táo, Đường Dĩ Tố mới nhớ tới đứa nhỏ này chỉ mới bốn tuổi, có lẽ căn bản không hề có ý thức phải chăm chút móng tay, còn phải dựa vào mẹ hướng dẫn thật tốt mới được.
Đường Táo nghiêm túc gật gật đầu, thấy Đường Dĩ Tố nhìn chằm chằm, có vẻ chắc chắn không buông tha, nó đành phải bất đắc dĩ cầm đồ cắt móng tay, sau đó làm vươn một đầu ngón tay đến trước mặt Đường Dĩ Tố.
"Răng rắc" một tiếng, móng tay bị cắt một tảng lớn.
Đường Dĩ Tố: "!!"
Cắt sâu như vậy thật sự tốt sao, tuy rằng không có cắt vào thịt, nhưng trực tiếp cắt sạch nơi màu trắng ở móng tay!
Đường Dĩ Tố biểu tình quá kinh khủng, làm cho đứa nhỏ nào đó sau khi cắt xong, có chút bất an nhìn cô, không thật sự tự tin nói: "Con thật sự biết cắt......"
Suy xét đến tâm linh nhỏ bé non nớt mẫn cảm của Đường Táo, Đường Dĩ Tố đành phải nói: "Chuyện này...... Đúng là là biết cắt, nhưng mà, kỹ thuật hơi không tốt, cần phải cải tiến, để má mi dạy con được không?"
Đường Táo ánh mắt có chút mơ màng, còn hơi do dự.
"Con xem con xem, con ở chỗ này cắt một cái rụp, kế bên chính là thịt, nếu ngón tay không cẩn thận ma xát một chút, nhất định sẽ rất đau rất đau. Khi chúng ta cắt móng tay, không thể cắt quá ngắn như vậy, phải chừa lại một tí xíu..."
Đường Dĩ Tố nói, thừa dịp nó không chú ý, lập tức nắm lấy cái móng tay đang rạn nứt mà thằng bé luôn cất giấu kia, "Tựa như ngón tay này, con đau hay không đau?"
Đường Táo vài lần muốn giấu cũng không giấu được, ngón tay bị Đường Dĩ Tố nắm, căn bản trốn không thoát, nó đành phải mạnh miệng nói: "Không đau!"
"Rõ ràng rất đau, má mi nhìn cũng đau." Đường Dĩ Tố nói.
Đường Táo hồ nghi mà nhìn cô: "Ngón tay là của con, má mi dùng mắt dùng đôi mắt xem một cái, sao có thể đau được."
Đường Dĩ Tố không nghĩ tới Đường Táo lại tích cực như vậy, nhưng thời điểm này, phải một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, chơi xấu tới cùng.
Cô nghiêm trang nói: "Con là do má mi sinh ra. Trước kia, khi còn nhỏ, đã lớn lên ở trong bụng má mi, khi con đau, má mi đương nhiên có thể cảm giác được. Đó gọi là đau thân con, đau tâm mẹ."
"Thật sự?" Đường Táo ngạc nhiên nhìn Đường Dĩ Tố, có chút nửa tin nửa ngờ, "Vậy bình thường khi con té ngã, má mi sẽ cảm giác đau sao?"
"Chỉ cần má mi thấy được, trong lòng lập tức sẽ rất đau rất đau." Cô gật đầu nói.
"Vậy vì cái gì lần trước má mi dùng dao nhỏ cắt tay, con không cảm thấy đau?" Đường Táo lại hỏi.
Đường Dĩ Tố ngẩn ra một chút.
Trời ơi, thằng bé cư nhiên còn nhớ rõ việc này!
Không phải đều nói trẻ con đều có bệnh hay quên sao, cho dù sự tình động trời cỡ nào cũng chỉ qua mấy ngày cũng quên đến không còn một mảnh hay sao!
Không hổ là con trai của cô, vai ác tương lai, trí nhớ này, đúng là quá chuẩn cmnr.
Đường Dĩ Tố vội vàng lừa dối: "Đó là bởi vì, má mi không hề dùng dao cắt tay đó! Mọi thứ đều là giả, con đương nhiên không cảm thấy đau!"
"Thì ra là vậy." Đường Táo bừng tỉnh, mãi cho đến hiện tại, thằng bé mới rốt cuộc tin rằng Đường Dĩ Tố không có tự sát bỏ mặc nó.
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 23/03/2019
"Lại đây, tới tới, má mi cùng con ngồi." Đường Dĩ Tố nói, đi theo Đường Táo cùng ngồi lên ghế sô pha, sau đó kéo ra ngăn kéo dưới bàn, lấy đồ cắt móng tay bên trong ra.
Đường Táo nhìn thấy đồ cắt móng, phản xạ có điều kiện giấu tay ra sau lưng.
Đường Dĩ Tố làm bộ không thấy được động tác nhỏ của nó, mỉm cười nói với Đường Táo: "Lại đây, má mi giúp con cắt móng tay."
Thằng bé nghe vậy càng giấu tay thật kỹ, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Tự mình con có thể cắt."
"Con xác định?" Đường Dĩ Tố nhướng mày.
Vốn dĩ cô cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ như là đầu ngón tay của Đường Táo, nhưng mà vừa rồi thằng bé sau khi làm hư khí cầu, Đường Dĩ Tố tùy tiện nhìn lướt qua, mới phát hiện móng tay của nó hình như bị xước ra rồi.
Bình thường tuy rằng thường xuyên nắm tay con trai đi đường, nhưng tay của Đường Dĩ Tố lại lớn hơn rất nhiều so với Đường Táo. Khi nắm, cơ hồ là lòng bàn tay bao vây toàn bộ tay thằng bé, bàn tay trẻ con vừa mềm mại vừa đáng yêu, Đường Dĩ Tố chỉ lo sờ sờ mân mê, căn bản không chú ý tới ngón tay nó như thế nào.
Cô không có kinh nghiệm nuôi trẻ, hiện tại cũng chỉ là một người mẹ đang trong quá trình không ngừng học tập (mẹ thực tập haha). Trước đây không ý thức được điểm này thì thôi, sau khi chú ý tới móng tay Đường Táo, Đường Dĩ Tố mới nhớ tới đứa nhỏ này chỉ mới bốn tuổi, có lẽ căn bản không hề có ý thức phải chăm chút móng tay, còn phải dựa vào mẹ hướng dẫn thật tốt mới được.
Đường Táo nghiêm túc gật gật đầu, thấy Đường Dĩ Tố nhìn chằm chằm, có vẻ chắc chắn không buông tha, nó đành phải bất đắc dĩ cầm đồ cắt móng tay, sau đó làm vươn một đầu ngón tay đến trước mặt Đường Dĩ Tố.
"Răng rắc" một tiếng, móng tay bị cắt một tảng lớn.
Đường Dĩ Tố: "!!"
Cắt sâu như vậy thật sự tốt sao, tuy rằng không có cắt vào thịt, nhưng trực tiếp cắt sạch nơi màu trắng ở móng tay!
Đường Dĩ Tố biểu tình quá kinh khủng, làm cho đứa nhỏ nào đó sau khi cắt xong, có chút bất an nhìn cô, không thật sự tự tin nói: "Con thật sự biết cắt......"
Suy xét đến tâm linh nhỏ bé non nớt mẫn cảm của Đường Táo, Đường Dĩ Tố đành phải nói: "Chuyện này...... Đúng là là biết cắt, nhưng mà, kỹ thuật hơi không tốt, cần phải cải tiến, để má mi dạy con được không?"
Đường Táo ánh mắt có chút mơ màng, còn hơi do dự.
"Con xem con xem, con ở chỗ này cắt một cái rụp, kế bên chính là thịt, nếu ngón tay không cẩn thận ma xát một chút, nhất định sẽ rất đau rất đau. Khi chúng ta cắt móng tay, không thể cắt quá ngắn như vậy, phải chừa lại một tí xíu..."
Đường Dĩ Tố nói, thừa dịp nó không chú ý, lập tức nắm lấy cái móng tay đang rạn nứt mà thằng bé luôn cất giấu kia, "Tựa như ngón tay này, con đau hay không đau?"
Đường Táo vài lần muốn giấu cũng không giấu được, ngón tay bị Đường Dĩ Tố nắm, căn bản trốn không thoát, nó đành phải mạnh miệng nói: "Không đau!"
"Rõ ràng rất đau, má mi nhìn cũng đau." Đường Dĩ Tố nói.
Đường Táo hồ nghi mà nhìn cô: "Ngón tay là của con, má mi dùng mắt dùng đôi mắt xem một cái, sao có thể đau được."
Đường Dĩ Tố không nghĩ tới Đường Táo lại tích cực như vậy, nhưng thời điểm này, phải một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, chơi xấu tới cùng.
Cô nghiêm trang nói: "Con là do má mi sinh ra. Trước kia, khi còn nhỏ, đã lớn lên ở trong bụng má mi, khi con đau, má mi đương nhiên có thể cảm giác được. Đó gọi là đau thân con, đau tâm mẹ."
"Thật sự?" Đường Táo ngạc nhiên nhìn Đường Dĩ Tố, có chút nửa tin nửa ngờ, "Vậy bình thường khi con té ngã, má mi sẽ cảm giác đau sao?"
"Chỉ cần má mi thấy được, trong lòng lập tức sẽ rất đau rất đau." Cô gật đầu nói.
"Vậy vì cái gì lần trước má mi dùng dao nhỏ cắt tay, con không cảm thấy đau?" Đường Táo lại hỏi.
Đường Dĩ Tố ngẩn ra một chút.
Trời ơi, thằng bé cư nhiên còn nhớ rõ việc này!
Không phải đều nói trẻ con đều có bệnh hay quên sao, cho dù sự tình động trời cỡ nào cũng chỉ qua mấy ngày cũng quên đến không còn một mảnh hay sao!
Không hổ là con trai của cô, vai ác tương lai, trí nhớ này, đúng là quá chuẩn cmnr.
Đường Dĩ Tố vội vàng lừa dối: "Đó là bởi vì, má mi không hề dùng dao cắt tay đó! Mọi thứ đều là giả, con đương nhiên không cảm thấy đau!"
"Thì ra là vậy." Đường Táo bừng tỉnh, mãi cho đến hiện tại, thằng bé mới rốt cuộc tin rằng Đường Dĩ Tố không có tự sát bỏ mặc nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.