Chương 49: Chương 28.2
Hà Lam
17/06/2019
Đường Táo gật đầu, không ít người thở ra một hơi, nghĩ sự tình đến tận đây, hẳn là coi như giải quyết xong đi.
Không ngờ, ngay sau đó liền nghe Đường Dĩ Tố nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của Đường Táo, sự việc nhà trẻ dừng ở đây. Nhưng cha mẹ Trần Tử Hào, dù các người có đưa Trần Tử Hào đi kiểm tra hay không, sợ là phải cùng tôi đi sở cảnh sát một chuyến."
Phụ huynh của Trần Tử Hào lập tức tức giận, trong mắt bọn họ, bọn họ đã lui một bước, đã không cầm tiền thì không cần làm lớn chuyện, không ngờ Đường Dĩ Tố cũng không chịu buông tha!
Mẹ Trần Tử Hào cũng học bộ dáng Đường Dĩ Tố, khoanh tay trước ngực cười lạnh: "Cô luôn miệng muốn dẫn chúng tôi đến chỗ cảnh sát, tôi cũng muốn nhìn xem, cảnh sát có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt như trẻ con đánh nhau mà tới đây hay không!"
Cô ta lộ ra bộ dáng hung ác, Đường Dĩ Tố ngược lại không cần thiết dùng khí thế áp người, không nhanh không chậm nói: "Tôi muốn cô cùng tôi đi tới sở cảnh sát, đương nhiên không chỉ vì trẻ con đánh nhau.""
"Chắc cô còn không biết, Hoa Quốc có điều luật gọi là 《 Luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》, Đường Táo mới bốn tuổi, vậy mà các người cũng hạ thủ được. Hừ. Luật này dùng để đối phó với loại người trưởng thành ỷ vào tuổi và hình thể mà bắt nạt trẻ em như các người."
Mẹ Trần Tử Hào sửng sốt, cô ta làm sao biết được thì ra Đường Dĩ Tố muốn tố cáo chuyện này.
Nhìn cái trán sưng đỏ của Đường Táo, còn có vết máu vẫn rõ nét chói mắt như cũ, mẹ Trần Tử Hào lập tức luống cuống: "Tôi... tôi đánh người hồi nào, vết thương trên người con trai cô rõ ràng là do hai đứa nhỏ đánh nhau, cô có chứng cứ gì?!"
Đường Dĩ Tố đã sớm liệu đến điểm này, cô chậm rãi lấy điện thoại di động ra trước mặt cô ta.
Ấn vào màn hình, thanh âm ban nãy ghi được lập tức vang lên khắp phòng y tế.
Đầu tiên là âm thanh sốt ruột của cô Chu: "Đừng động thủ đừng động thủ, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ của Đường Táo, cô ấy lập tức sẽ đến đây!"
Ngay sau đó, âm thanh kiêu ngạo của mẹ Trần Tử Hào vang lên: "Mẹ của Đường Táo? Đừng cho là tôi không biết, mỗi lần họp phụ huynh, hễ là liên quan tới Đường Táo, người trong nhà nó trước nay không hề lộ mặt, cứ như nó chỉ là cô nhi, căn bản không ai thèm quản giáo...""
"Mày hiện tại thì có thể ở cái nhà trẻ này bắt nạt mấy đứa nhỏ nhỏ, về sau trưởng thành, cái thứ chó như mày, người ta gọi là lưu manh du côn! Thứ đầu đường xó chợ không ai dạy dỗ, thứ mất dạy, cặn bã của xã hội, ngay cả một ngón chân út cũng kém Tử Hào nhà tao! Tử Hào nó mà bị mày đánh đánh hủy dung, tao sẽ lột da mày!"
Những lời này, khi nãy nghe thì không sao, nhưng lại bị ghi âm, tên Đường Táo xuất hiện trong cuộc đối thoại, Chu Phương xác nhận mẹ Trần Tử Hào thật sự đã động thủ với thằng bé. Mà đoạn nhục mạ lúc sau, lại càng khó nghe đến cực điểm, quả thực không dám tưởng tượng một người trưởng thành lại có thể nói chuyện với một đứa nhỏ bốn tuổi như vậy!
Hiệu trưởng nghe đoạn ghi âm, mặt biến sắc, nhịn không được tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Đường Dĩ Tố, sắc mặt ngưng trọng nhìn cô: "Cô Đường, nếu cô thực sự muốn đến sở cảnh sát, tương đương với việc cô chủ động công khai với bên ngoài, thỏa thuận ban đầu sẽ không còn hiệu lực, tất cả hậu quả nhà trường sẽ không chịu trách nhiệm!"
"Tôi biết." Đường Dĩ Tố nói.
Từ khi cô quyết định đón Đường Táo tan học về nhà mỗi ngày, kỳ thật Đường Dĩ Tố đã chuẩn bị tinh thần tùy thời sẽ bị công khai.
Cô là một nhân vật công chúng, chỉ cần cô muốn tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí, chuyện đã có con, sớm hay muộn cũng giấu không được. Cho nên công khai sớm hay muộn một chút, đối với Đường Dĩ Tố mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Cô lớn lên xinh đẹp, nhưng từ trước nay không hề suy xét muốn đi con đường lưu lượng tiểu hoa.*
*Lưu lượng tiểu hoa: là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nữ minh tinh còn trẻ tuổi, xinh đẹp, sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu, thiên về làm ngôi sao đại chúng (thần tượng).
Ngoại trừ các bộ phim truyền hình và quảng cáo ban đầu của nguyên thân, sau khi Đường Dĩ Tố xuyên qua, kịch bản đầu tiên cô muốn đóng, chính là đề tài hiện thực như bộ《 Khu không người 》. Cô muốn khiêu chiến trở thành nhân vật người mẹ tang thương.
Chuyện này đối với một nữ minh tinh hai mươi ba tuổi mà nói, cơ bản đã tự làm mất đi con đường làm thần tượng. Đây cũng là nguyên nhân Tần Hoa vẫn luôn khuyên Đường Dĩ Tố chọn bộ phim《 Nguyện vọng ngôi sao》.
Hiện tại cô có sắc đẹp, có tuổi trẻ, chỉ vì có tai tiếng với Tống Thần Hạo nên mới tùy tiện vậy thôi. Nhưng một khi kỹ thuật diễn của Đường Dĩ Tố được đạo diễn và khán giả tán thành, cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Nữ minh tinh trong giới giải trí có tuổi thọ vô cùng ngắn ngủi, đại đa số người sau khi qua ba mươi lăm tuổi, chỉ có thể diễn vai làm mẹ người ta. Đường Dĩ Tố có thể chờ đến thời điểm đó, lại diễn bộ phim như《 Khu không người 》này, cũng hoàn toàn phù hợp.
Nhưng Đường Dĩ Tố cũng hiểu được mình phải tận dụng thời cơ. Tác dụng của bàn tay vàng ""xuyên sách"" của cô chỉ là hữu hạn, bản thân Đường Dĩ Tố cũng không lăn lộn bò lết ở giới giải trí nhiều năm, không có khả năng nhìn xa trông rộng, nếu bỏ qua kịch bản vừa hay vừa nổi tiếng này, ai cũng không biết khi nào cái tương tự bao giờ mới xuất hiện.
Lại nói đến chuyện có con, nếu như đợi đến khi nổi tiếng mới công bố, làm công chúng nghĩ mình bị lừa dối, chi bằng tìm thời gian thích hợp.
Trước mắt, bị tai tiếng Tống Thần Hạo ảnh hưởng, thanh danh Đường Dĩ Tố đã ngã xuống đáy cốc, đó chính là cái gọi là nợ nhiều thì không còn cảm giác, thêm một chuyện cũng không sao.
Nhưng mà hiện tại Đường Dĩ Tố còn chưa nhận được thông báo thử vai thành công của bên《 Khu không người 》. Thật sự đối với sự nghiệp Đường Dĩ Tố mà nói, thì đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để tiết lộ.
Nhưng lại có vấn đề gì đâu, chỉ cần có thể giúp Đường Táo lấy lại công đạo, làm thằng bé cảm nhận được sự bảo vệ của gia đình với nó, chỉ cần có ảnh hưởng tốt với tương lai Đường Táo, thì đó cũng chính là thời điểm tuyệt vời.
Hiệu trưởng thấy vẻ mặt Đường Tố, trong lòng cũng kinh ngạc liên tục.
Cả một thời gian dài cô không hề quan tâm con mình, bọn họ đều biết rõ.
Lúc đầu khi Đường Táo bị bọn nhỏ công kích, các thầy cô cũng không phải không có khuyên can, nhưng thời gian qua đi cũng mài đi sự kiên nhẫn của họ.
Đường Táo tuy đẹp trai nhưng tính tình lại kỳ lạ, một đứa trẻ thậm chí còn không được cha mẹ yêu thương, thì làm sao người khác có thể nảy sinh lòng thương tiếc với nó đây.
Nhà trẻ nhiều trẻ em như vậy, thầy cô giáo cũng mệt nhọc, dần dà, chuyện trẻ con này họ cũng lười quản, ai mà ngờ được, cuối cùng lại bùng nổ trở thành đánh nhau.
Và thậm chí còn bất ngờ hơn, là người mẹ vô trách nhiệm như Đường Dĩ Tố vậy mà đổi tính, vì con mình mà không màng bất cứ giá nào.
Không ngờ, ngay sau đó liền nghe Đường Dĩ Tố nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của Đường Táo, sự việc nhà trẻ dừng ở đây. Nhưng cha mẹ Trần Tử Hào, dù các người có đưa Trần Tử Hào đi kiểm tra hay không, sợ là phải cùng tôi đi sở cảnh sát một chuyến."
Phụ huynh của Trần Tử Hào lập tức tức giận, trong mắt bọn họ, bọn họ đã lui một bước, đã không cầm tiền thì không cần làm lớn chuyện, không ngờ Đường Dĩ Tố cũng không chịu buông tha!
Mẹ Trần Tử Hào cũng học bộ dáng Đường Dĩ Tố, khoanh tay trước ngực cười lạnh: "Cô luôn miệng muốn dẫn chúng tôi đến chỗ cảnh sát, tôi cũng muốn nhìn xem, cảnh sát có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt như trẻ con đánh nhau mà tới đây hay không!"
Cô ta lộ ra bộ dáng hung ác, Đường Dĩ Tố ngược lại không cần thiết dùng khí thế áp người, không nhanh không chậm nói: "Tôi muốn cô cùng tôi đi tới sở cảnh sát, đương nhiên không chỉ vì trẻ con đánh nhau.""
"Chắc cô còn không biết, Hoa Quốc có điều luật gọi là 《 Luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》, Đường Táo mới bốn tuổi, vậy mà các người cũng hạ thủ được. Hừ. Luật này dùng để đối phó với loại người trưởng thành ỷ vào tuổi và hình thể mà bắt nạt trẻ em như các người."
Mẹ Trần Tử Hào sửng sốt, cô ta làm sao biết được thì ra Đường Dĩ Tố muốn tố cáo chuyện này.
Nhìn cái trán sưng đỏ của Đường Táo, còn có vết máu vẫn rõ nét chói mắt như cũ, mẹ Trần Tử Hào lập tức luống cuống: "Tôi... tôi đánh người hồi nào, vết thương trên người con trai cô rõ ràng là do hai đứa nhỏ đánh nhau, cô có chứng cứ gì?!"
Đường Dĩ Tố đã sớm liệu đến điểm này, cô chậm rãi lấy điện thoại di động ra trước mặt cô ta.
Ấn vào màn hình, thanh âm ban nãy ghi được lập tức vang lên khắp phòng y tế.
Đầu tiên là âm thanh sốt ruột của cô Chu: "Đừng động thủ đừng động thủ, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ của Đường Táo, cô ấy lập tức sẽ đến đây!"
Ngay sau đó, âm thanh kiêu ngạo của mẹ Trần Tử Hào vang lên: "Mẹ của Đường Táo? Đừng cho là tôi không biết, mỗi lần họp phụ huynh, hễ là liên quan tới Đường Táo, người trong nhà nó trước nay không hề lộ mặt, cứ như nó chỉ là cô nhi, căn bản không ai thèm quản giáo...""
"Mày hiện tại thì có thể ở cái nhà trẻ này bắt nạt mấy đứa nhỏ nhỏ, về sau trưởng thành, cái thứ chó như mày, người ta gọi là lưu manh du côn! Thứ đầu đường xó chợ không ai dạy dỗ, thứ mất dạy, cặn bã của xã hội, ngay cả một ngón chân út cũng kém Tử Hào nhà tao! Tử Hào nó mà bị mày đánh đánh hủy dung, tao sẽ lột da mày!"
Những lời này, khi nãy nghe thì không sao, nhưng lại bị ghi âm, tên Đường Táo xuất hiện trong cuộc đối thoại, Chu Phương xác nhận mẹ Trần Tử Hào thật sự đã động thủ với thằng bé. Mà đoạn nhục mạ lúc sau, lại càng khó nghe đến cực điểm, quả thực không dám tưởng tượng một người trưởng thành lại có thể nói chuyện với một đứa nhỏ bốn tuổi như vậy!
Hiệu trưởng nghe đoạn ghi âm, mặt biến sắc, nhịn không được tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Đường Dĩ Tố, sắc mặt ngưng trọng nhìn cô: "Cô Đường, nếu cô thực sự muốn đến sở cảnh sát, tương đương với việc cô chủ động công khai với bên ngoài, thỏa thuận ban đầu sẽ không còn hiệu lực, tất cả hậu quả nhà trường sẽ không chịu trách nhiệm!"
"Tôi biết." Đường Dĩ Tố nói.
Từ khi cô quyết định đón Đường Táo tan học về nhà mỗi ngày, kỳ thật Đường Dĩ Tố đã chuẩn bị tinh thần tùy thời sẽ bị công khai.
Cô là một nhân vật công chúng, chỉ cần cô muốn tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí, chuyện đã có con, sớm hay muộn cũng giấu không được. Cho nên công khai sớm hay muộn một chút, đối với Đường Dĩ Tố mà nói, cũng không có gì khác biệt.
Cô lớn lên xinh đẹp, nhưng từ trước nay không hề suy xét muốn đi con đường lưu lượng tiểu hoa.*
*Lưu lượng tiểu hoa: là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nữ minh tinh còn trẻ tuổi, xinh đẹp, sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu, thiên về làm ngôi sao đại chúng (thần tượng).
Ngoại trừ các bộ phim truyền hình và quảng cáo ban đầu của nguyên thân, sau khi Đường Dĩ Tố xuyên qua, kịch bản đầu tiên cô muốn đóng, chính là đề tài hiện thực như bộ《 Khu không người 》. Cô muốn khiêu chiến trở thành nhân vật người mẹ tang thương.
Chuyện này đối với một nữ minh tinh hai mươi ba tuổi mà nói, cơ bản đã tự làm mất đi con đường làm thần tượng. Đây cũng là nguyên nhân Tần Hoa vẫn luôn khuyên Đường Dĩ Tố chọn bộ phim《 Nguyện vọng ngôi sao》.
Hiện tại cô có sắc đẹp, có tuổi trẻ, chỉ vì có tai tiếng với Tống Thần Hạo nên mới tùy tiện vậy thôi. Nhưng một khi kỹ thuật diễn của Đường Dĩ Tố được đạo diễn và khán giả tán thành, cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Nữ minh tinh trong giới giải trí có tuổi thọ vô cùng ngắn ngủi, đại đa số người sau khi qua ba mươi lăm tuổi, chỉ có thể diễn vai làm mẹ người ta. Đường Dĩ Tố có thể chờ đến thời điểm đó, lại diễn bộ phim như《 Khu không người 》này, cũng hoàn toàn phù hợp.
Nhưng Đường Dĩ Tố cũng hiểu được mình phải tận dụng thời cơ. Tác dụng của bàn tay vàng ""xuyên sách"" của cô chỉ là hữu hạn, bản thân Đường Dĩ Tố cũng không lăn lộn bò lết ở giới giải trí nhiều năm, không có khả năng nhìn xa trông rộng, nếu bỏ qua kịch bản vừa hay vừa nổi tiếng này, ai cũng không biết khi nào cái tương tự bao giờ mới xuất hiện.
Lại nói đến chuyện có con, nếu như đợi đến khi nổi tiếng mới công bố, làm công chúng nghĩ mình bị lừa dối, chi bằng tìm thời gian thích hợp.
Trước mắt, bị tai tiếng Tống Thần Hạo ảnh hưởng, thanh danh Đường Dĩ Tố đã ngã xuống đáy cốc, đó chính là cái gọi là nợ nhiều thì không còn cảm giác, thêm một chuyện cũng không sao.
Nhưng mà hiện tại Đường Dĩ Tố còn chưa nhận được thông báo thử vai thành công của bên《 Khu không người 》. Thật sự đối với sự nghiệp Đường Dĩ Tố mà nói, thì đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để tiết lộ.
Nhưng lại có vấn đề gì đâu, chỉ cần có thể giúp Đường Táo lấy lại công đạo, làm thằng bé cảm nhận được sự bảo vệ của gia đình với nó, chỉ cần có ảnh hưởng tốt với tương lai Đường Táo, thì đó cũng chính là thời điểm tuyệt vời.
Hiệu trưởng thấy vẻ mặt Đường Tố, trong lòng cũng kinh ngạc liên tục.
Cả một thời gian dài cô không hề quan tâm con mình, bọn họ đều biết rõ.
Lúc đầu khi Đường Táo bị bọn nhỏ công kích, các thầy cô cũng không phải không có khuyên can, nhưng thời gian qua đi cũng mài đi sự kiên nhẫn của họ.
Đường Táo tuy đẹp trai nhưng tính tình lại kỳ lạ, một đứa trẻ thậm chí còn không được cha mẹ yêu thương, thì làm sao người khác có thể nảy sinh lòng thương tiếc với nó đây.
Nhà trẻ nhiều trẻ em như vậy, thầy cô giáo cũng mệt nhọc, dần dà, chuyện trẻ con này họ cũng lười quản, ai mà ngờ được, cuối cùng lại bùng nổ trở thành đánh nhau.
Và thậm chí còn bất ngờ hơn, là người mẹ vô trách nhiệm như Đường Dĩ Tố vậy mà đổi tính, vì con mình mà không màng bất cứ giá nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.