Chương 62
Hà Lam
24/07/2019
"Alo, xin chào?" Sau khi tự báo họ tên, hồi lâu vẫn không nghe được đối phương đáp lại, Đường Dĩ Tố vội vàng lặp lại.
"À.. Chào." Lần này người bên kia đầu dây hồi âm rất nhanh, nhưng sau khi nói xong hai chữ này, lại là một khoảng im lặng kéo dài.
Đường Dĩ Tố cảm thấy phản ứng của người này có chút kỳ quái, nhưng giờ phút này, trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, cũng không muốn phỏng đoán tâm tình đối phương, bèn nói thẳng: "Hiện tại tôi đang ở nhà trẻ Thiên Quỳnh, những chuyện trước đó tôi đã biết hết rồi."
Lục Châu tay cầm điện thoại, đứng ở trước cửa văn phòng, cơ hồ có chút dại ra.
Từ sau khi tiếp điện thoại, anh tựa như bị định thân, đứng nãy giờ vẫn không nhúc nhích. Lúc này, công ty đang chuẩn bị tổ chức hội nghị, Lục Châu đứng ở ngoài cửa, người đi phía sau toàn bộ đều không thể đi vào.
Một giám đốc chờ một lát, sau lại nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: "Lục tổng."
Lục Châu lập tức phục hồi tinh thần, anh lui một bước ra sau. Vẫy tay gọi Lý Chí, lại nhét văn kiện giao cho người trợ lý này, ý nói hôm nay việc hội nghị do cậu ta chủ trì.
Lý Chí trừng lớn đôi mắt nhìn Lục Châu.
Việc cử hành giao cho Lý Chí phụ trách hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là dựa theo tính tình công tác cuồng - Lục Châu, hội nghị đã chuẩn bị bắt đầu rồi, cư nhiên còn có thể giao cho cậu đi làm, chẳng lẽ lần gọi điện thoại này đã xảy ra đại sự gì?
Lục Châu cầm điện thoại, tìm một góc không người. Ở đầu dây bên kia, thanh âm Đường Dĩ Tố chậm rãi truyền vào tai: "Xin hỏi hiện tại anh có rảnh không, tôi muốn cùng anh gặp mặt nói chuyện."
"Có rảnh." Lục Châu chần chờ một chút, nói, "Tôi sẽ lái xe tới, đại khái hai giờ có thể có mặt tại nhà trẻ Thiên Quỳnh."
Đường Dĩ Tố ngẩn người, nghe ra ý của đối phương. Người đàn ông này tuy rằng là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quỳnh, nhưng tựa hồ cũng không ở trong nhà trẻ?
Cô không hề biết gì về quá khứ của nguyên thân, người này đột nhiên nhảy ra, Đường Dĩ Tố căn bản đoán không ra là ai. Nếu tùy tiện trong lúc gọi điện thoại dò hỏi thân phận đối phương, rất có thể lộ tẩy, cho nên Đường Dĩ Tố mới cùng người nọ định ngày hẹn, gặp được mặt, lại kết hợp ngôn hành cử chỉ của anh ta, có lẽ sẽ có manh mối.
Nghĩ như vậy, Đường Dĩ Tố nói: "Tốt, đối diện nhà trẻ có một trung tâm thương mại, tôi ở trong quán cà phê lầu hai chờ anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Dĩ Tố rời khỏi trường, có chút thấp thỏm chờ trong quán cà phê.
Sẽ là ai nhỉ?
Căn cứ vào manh mối nguyên thân lưu lại, cô ấy không có thân nhân, bạn bè trong WeChat thoạt nhìn tất cả đều là người thường, không giống như là người có bản lĩnh lớn như vậy.
Chẳng lẽ...Là cha của Đường Táo ư?
Suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này, làm Đường Dĩ Tố sợ tới mức cả người đều giật mình.
Trước đây nguyên thân bị Tống Thần Hạo chỉnh thành như vậy, nếu là người quan tâm Đường Dĩ Tố, lại có bản lĩnh đến vậy, đã là sớm đã ra tay mới đúng. Nhưng mà người này lại từ đầu tới đuôi cũng chưa hề xuất hiện, hết thảy đều phải dựa vào Đường Dĩ Tố một mình chống lại.
Mà hiện tại, bất luận là chuyện bệnh viện, sở cảnh sát hay là trường mầm non trước mắt, những chuyện có lan quyên tới Đường Táo, đối phương đều nhúng tay.
Con là do Đường Dĩ Tố chăm sóc, chuyện sinh hoạt hằng ngày của Đường Dĩ Tố hắn sẽ không nhúng tay, nhưng chỉ cần sự tình liên quan tới con, làm cha của Đường Táo, hắn liền thuận tay giúp đỡ chăng?
Một khi có ý tưởng này, Đường Dĩ Tố càng nghĩ, càng cảm thấy khả năng này cực cao.
Mà bên kia, tâm tình của Lục Châu còn phức tạp hơn cả cô.
Anh trở lại văn phòng, lập tức liên lạc Lý thúc.
Cuộc gọi Video vừa chuyển, mặt Lý thúc lập tức xuất hiện trên màn hình: "Thiếu gia, xin hỏi có gì phân phó sao?"
Lục Châu nhìn Lý thúc không nói gì.
Lý thúc giương mắt nhìn màn hình, đương nhìn thấy biểu tình của Lục Châu cùng ngày thường khác nhau rất lớn, ông ngẩn ra một chút, rất nhanh phục hồi tinh thần, rồi lại vội vàng cúi đầu che dấu vẻ mặt của mình.
"Lý thúc." Lục Châu nhìn thái độ cúi đầu không dám đối mặt của ông, "Có phải thúc giấu tôi, trộm làm cái gì?"
"Khụ.. khụ.." Lý thúc ho khan vài câu, thấy Lục Châu vẫn nhìn mình chằm chằm không bỏ, đành phải nói, "Dĩ Tố tiểu thư gọi điện thoại liên lạc ngài sao?"
Mày Lục Châu lập tức nhăn lại: "Quả nhiên là thúc!"
Lý thúc vội vàng nói: "Thiếu gia đừng vội tức giận. Là như vầy, không phải tôi cố ý muốn để lại số điện thoại của ngài, lúc ấy tôi nghĩ, nếu như trong quá trình Dĩ Tố tiểu thư xử lý thủ tục nhà trẻ có xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào, thì nhân viên công tác sẽ đưa số của ngài cho cô ấy.""
""Dù sao thì thiếu gia không ở bên cạnh, lỡ như có chuyện gì, Dĩ Tố tiểu thư có thể trực tiếp liên hệ ngài, tránh làm ngài lo lắng vướng bận, đúng hay không?"
Nói xong, Lý thúc nhìn lén sắc mặt Lục Châu một cái, quả nhiên anh trưng bộ mặt tôi-căn-bản-không-tin ông, Lý thúc đành phải bổ sung: "Thiếu gia, vụ điện thoại này tôi chỉ mới ghi lại một lần, chuyện ở bệnh viện cùng sở cảnh sát tôi không hề lòi đuôi, thật sự."
Lục Châu nhìn vẻ mặt đầy-chân-thành-tha-thiết của Lý thúc, lạnh mặt nói: "Đó là bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô ấy quan tâm con mình, không rảnh miệt mài theo đuổi những chi tiết này, dù thúc để lại điện thoại người ta cũng sẽ không chú ý tới. Ngược lại là chuyện ở nhà trẻ lần này dễ dàng khiến cho cô ấy cảnh giác, hơn nữa sự bất quá tam, Dĩ Tố lại không phải đồ ngốc."
Lý thúc nghe, đành phải tươi cười đầy mặt làm lành.
Thiếu gia lớn rồi, không giống khi còn nhỏ dễ lừa dối tí nào. Bất quá cũng không quan hệ, ông cũng già rồi, da mặt cũng càng dày hơn so với trước kia. Haha.
Lý thúc vội vàng truy vấn: "Vậy thiếu gia, Dĩ Tố tiểu thư nói cái gì với ngài sao?"
"Cái gì cũng không có." Lục Châu nói nhanh, có chút không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, "Cô ấy hẹn gặp mặt tôi."
Lý thúc tức khắc trừng lớn đôi mắt, kinh hỉ nhìn Lục Châu, Lục Châu cơ hồ có thể đoán trước ông sẽ nói nói cái gì, nhanh chóng nói một câu "Gặp lại thúc sau", sau đó tắt luôn cuộc gọi video.
Lý Chí mới vừa chủ trì hội nghị xong, đã bị Lục Châu gọi lên văn phòng.
"Có bao giờ hẹn hò với ai chưa?" Lý Chí vừa mới đứng vững ở văn phòng, Lục Châu quăng vấn đề lại.
Lý Chí ngốc lăng, ngẩng đầu thấy ông chủ xụ mặt, sắc mặt lãnh túc, hoàn toàn không giống như bộ dáng đang đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Lý Chí cũng nghiêm túc trả lời: "Đã hẹn hò."
Lục Châu tiếp tục bộ mặt nói chuyện công: "Cuộc hẹn hò yêu cầu chuẩn bị cái gì, những việc cần chú ý?"
Lý Chí vắt hết óc mà nhớ lại: "Đầu tiên, ăn mặc sạch sẽ, hào phóng, bất luận là tóc, móng tay, thậm chí màu vớ, đều nhất định phải xử lý tốt, chú ý phối hợp."
Lục Châu vừa nghe, vừa lấy giấy bút viết lại.
Lý Chí: "......"
Lục Châu: "Tiếp tục."
Lý Chí đành phải căng da đầu: "Sau đó... Có lẽ nên chuẩn bị một phần lễ vật?"
Lục Châu dừng bút: "Hoa hồng?"
"Cũng... Có thể, bất quá hiện tại rất nhiều cô gái càng thích kinh hỉ."
Lục Châu nghĩ nghĩ: "Vậy gặp mặt một nửa thì đưa hoa hồng?"
Lý Chí nghe, nói chung cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng nhất thời lại không thể nói được, nhìn bộ dáng nghiêm túc của ông chủ, cậu ta đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
"Rồi sao nữa?" Lục Châu tiếp tục hỏi.
Lý Chí cười gượng nói: "Thiếu gia, kỳ thật chủ yếu, còn phải xem đối tượng hẹn hò nữa, nếu như đối phương thích ngài, ngài ra sao cô ấy đều thích."
Vừa nghe xong, tức khắc làm Lục Châu nhớ lại lần gặp mặt không mấy vui vẻ giữa hai người.
Lý Chí thấy thần sắc ông chủ có chút mất tự nhiên, vội vàng sửa miệng bổ sung: "Đương nhiên, khi hai bên còn chưa quen thuộc mấy, dưới tình huống không đủ hiểu biết về nhau, những điều nên chú ý tuyệt đối không thể thiếu."
Nói xong, Lý Chí có chút thấp thỏm nhìn về phía Lục Châu, lại thấy anh quay đầu lại phía máy tính, rê chuột.
Trên trang IE một hơi bị mở mấy chục cái tab, tay Lục Châu click nhanh tắt đi, Lý Chí kinh hồng thoáng nhìn, chỉ nhìn thấy một hàng chữ "Lần đầu tiên cùng nữ thần gặp mặt - những việc cần chú ý". Ngay sau đó, tầm mắt của cậu liền đối diện cùng Lục Châu.
Xong rồi, tiêu rồi, có phải mình đã biết quá nhiều hay không?
Huhu..
"Cho cậu nghỉ nửa ngày." Đúng lúc này, Lý Chí nghe được Lục Châu nói, "Đi cùng tôi một chuyến."
"Được." Lý Chí vội vàng đáp, đi theo Lục Châu cùng nhau xuống lầu.
Lý Chí làm sao cũng không nghĩ tới, Lục Châu ra khỏi công ty, nơi đầu tiên tới lại là cửa hàng quần áo nam.
Tổ tiên Lục Châu là hoàng thất, mãi cho đến hiện tại, vẫn luôn bảo trì liên lạc cùng các công ty đứng đầu những mặt hàng xa xỉ. Hằng ngày, tất cả quần áo Lục Châu tất cả đều là lượng thân định chế, những việc vặt vãnh này phần lớn là Lý thúc phụ trách.
Giờ phút này, Lục Châu đi đến cửa hàng quần áo, nơi trước đây anh chưa từng đặt chân, ngược lại là Lý Chí thường xuyên lại đây mua quần áo.
Hiển nhiên, Lục tổng chuẩn bị đi hẹn hò đang không vừa lòng quần áo bình thường mình hay mặc, dự định đổi một phong cách khác đi gặp Đường Dĩ Tố.
Vì vậy, thân là người từng có kinh nghiệm hẹn hò - Lý Chí, dĩ nhiên trở thành đối tượng Lục Châu tham mưu.
"... Thiếu gia, dựa vào diện mạo này của ngài, mặc cái gì cũng đẹp mà." Lý Chí nói, nhìn trái nhìn phải một chút, ý bảo Lục Châu lưu ý nhìn những cô gái đang không ngừng nhìn trộm anh kia kìa.
Lục Châu là con lai, kết hợp ưu điểm của Hoa Quốc và Tây phương, có được dáng người cao lớn, đồng thời diện mạo tinh xảo sắc bén, mái tóc hơi có chút thiển sắc, làm nổi bật hai tròng mắt thâm thúy.
Dáng vẻ này dù đứng cạnh một đám minh tinh giới giải trí đều có thể nghiền áp, huống chi trong thương trường, tỉ lệ quay đầu nhìn anh cao đến mức Lý Chí đi sau hưởng ké cũng có chút ngượng ngùng.
Lục Châu hoàn toàn làm lơ những người đó, nói với tay trợ lý: "Nói thật."
Lý Chí đành phải bất đắc dĩ: "Vậy... Màu đen quá nghiêm túc, không thích hợp hẹn hò."
Vài phút sau, Lý Chí lại nói: "Cái này đi...... Màu tím có chút tuỳ tiện, dù sao lần trước gặp mặt có chút hiểu lầm... Cho nên......"
"Màu xám thật ra không tồi, chính là có chút già......"
"Màu trắng không tệ, đẹp! Phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, chính là thiếu gia đó!" Ánh mắt Lý Chí sáng lên, lập tức khen ngợi.
Ngay sau đó, hắn lại nhịn không được hỏi, "Bất quá thiếu gia, trong nhà không phải mới vừa may cho ngài bộ tây trang màu trắng sao?"
Âu phục thuần trắng rất dễ dàng làm người ta nháy mắt ở trong đám người tỏa sáng, bởi vậy đối với phục sức cắt may, vải dệt, đều phải dày công nghiên cứu chi tiết. Chất lượng của cửa hiệu quần áo này đã thực không tồi, nhưng đối lập với Lục Châu ngày thường, tất nhiên thúc ngựa cũng còn kém xa.
Lục Châu nhìn Lý Chí một cái, cuối cùng vẫn thay bộ quần áo đó ra, sau đó mặc đồ như cũ bước ra khỏi cửa hàng.
Lý Chí vội vàng đuổi theo: "Thiếu gia, làm sao vậy?"
Lục Châu thâm ý hỏi: "Sau khi hẹn hò, hai người ở bên nhau sao?"
"Dĩ nhiên không." Lý Chí đương nhiên nói.
Chỉ thấy ông chủ yên lặng quay đầu không nói gì.
Lý Chí vẫn không thể hiểu được, mãi cho đến khi đến quán cà phê, cuối cùng cậu ta mới dám hỏi: "Vậy thiếu gia, tôi mua cho ngài hoa hồng để bên ngoài nha?"
Hừm..
Miễn cưỡng gật gật đầu.
Trải qua một phen lăn lộn, khi Lục Châu tới quán cà phê, vừa lúc một giờ năm mươi phút.
Vừa mới đi tới cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Dĩ Tố ngồi trong góc, Lục Châu hít sâu một hơi, đi vào.
"À.. Chào." Lần này người bên kia đầu dây hồi âm rất nhanh, nhưng sau khi nói xong hai chữ này, lại là một khoảng im lặng kéo dài.
Đường Dĩ Tố cảm thấy phản ứng của người này có chút kỳ quái, nhưng giờ phút này, trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn, cũng không muốn phỏng đoán tâm tình đối phương, bèn nói thẳng: "Hiện tại tôi đang ở nhà trẻ Thiên Quỳnh, những chuyện trước đó tôi đã biết hết rồi."
Lục Châu tay cầm điện thoại, đứng ở trước cửa văn phòng, cơ hồ có chút dại ra.
Từ sau khi tiếp điện thoại, anh tựa như bị định thân, đứng nãy giờ vẫn không nhúc nhích. Lúc này, công ty đang chuẩn bị tổ chức hội nghị, Lục Châu đứng ở ngoài cửa, người đi phía sau toàn bộ đều không thể đi vào.
Một giám đốc chờ một lát, sau lại nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: "Lục tổng."
Lục Châu lập tức phục hồi tinh thần, anh lui một bước ra sau. Vẫy tay gọi Lý Chí, lại nhét văn kiện giao cho người trợ lý này, ý nói hôm nay việc hội nghị do cậu ta chủ trì.
Lý Chí trừng lớn đôi mắt nhìn Lục Châu.
Việc cử hành giao cho Lý Chí phụ trách hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là dựa theo tính tình công tác cuồng - Lục Châu, hội nghị đã chuẩn bị bắt đầu rồi, cư nhiên còn có thể giao cho cậu đi làm, chẳng lẽ lần gọi điện thoại này đã xảy ra đại sự gì?
Lục Châu cầm điện thoại, tìm một góc không người. Ở đầu dây bên kia, thanh âm Đường Dĩ Tố chậm rãi truyền vào tai: "Xin hỏi hiện tại anh có rảnh không, tôi muốn cùng anh gặp mặt nói chuyện."
"Có rảnh." Lục Châu chần chờ một chút, nói, "Tôi sẽ lái xe tới, đại khái hai giờ có thể có mặt tại nhà trẻ Thiên Quỳnh."
Đường Dĩ Tố ngẩn người, nghe ra ý của đối phương. Người đàn ông này tuy rằng là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quỳnh, nhưng tựa hồ cũng không ở trong nhà trẻ?
Cô không hề biết gì về quá khứ của nguyên thân, người này đột nhiên nhảy ra, Đường Dĩ Tố căn bản đoán không ra là ai. Nếu tùy tiện trong lúc gọi điện thoại dò hỏi thân phận đối phương, rất có thể lộ tẩy, cho nên Đường Dĩ Tố mới cùng người nọ định ngày hẹn, gặp được mặt, lại kết hợp ngôn hành cử chỉ của anh ta, có lẽ sẽ có manh mối.
Nghĩ như vậy, Đường Dĩ Tố nói: "Tốt, đối diện nhà trẻ có một trung tâm thương mại, tôi ở trong quán cà phê lầu hai chờ anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Dĩ Tố rời khỏi trường, có chút thấp thỏm chờ trong quán cà phê.
Sẽ là ai nhỉ?
Căn cứ vào manh mối nguyên thân lưu lại, cô ấy không có thân nhân, bạn bè trong WeChat thoạt nhìn tất cả đều là người thường, không giống như là người có bản lĩnh lớn như vậy.
Chẳng lẽ...Là cha của Đường Táo ư?
Suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này, làm Đường Dĩ Tố sợ tới mức cả người đều giật mình.
Trước đây nguyên thân bị Tống Thần Hạo chỉnh thành như vậy, nếu là người quan tâm Đường Dĩ Tố, lại có bản lĩnh đến vậy, đã là sớm đã ra tay mới đúng. Nhưng mà người này lại từ đầu tới đuôi cũng chưa hề xuất hiện, hết thảy đều phải dựa vào Đường Dĩ Tố một mình chống lại.
Mà hiện tại, bất luận là chuyện bệnh viện, sở cảnh sát hay là trường mầm non trước mắt, những chuyện có lan quyên tới Đường Táo, đối phương đều nhúng tay.
Con là do Đường Dĩ Tố chăm sóc, chuyện sinh hoạt hằng ngày của Đường Dĩ Tố hắn sẽ không nhúng tay, nhưng chỉ cần sự tình liên quan tới con, làm cha của Đường Táo, hắn liền thuận tay giúp đỡ chăng?
Một khi có ý tưởng này, Đường Dĩ Tố càng nghĩ, càng cảm thấy khả năng này cực cao.
Mà bên kia, tâm tình của Lục Châu còn phức tạp hơn cả cô.
Anh trở lại văn phòng, lập tức liên lạc Lý thúc.
Cuộc gọi Video vừa chuyển, mặt Lý thúc lập tức xuất hiện trên màn hình: "Thiếu gia, xin hỏi có gì phân phó sao?"
Lục Châu nhìn Lý thúc không nói gì.
Lý thúc giương mắt nhìn màn hình, đương nhìn thấy biểu tình của Lục Châu cùng ngày thường khác nhau rất lớn, ông ngẩn ra một chút, rất nhanh phục hồi tinh thần, rồi lại vội vàng cúi đầu che dấu vẻ mặt của mình.
"Lý thúc." Lục Châu nhìn thái độ cúi đầu không dám đối mặt của ông, "Có phải thúc giấu tôi, trộm làm cái gì?"
"Khụ.. khụ.." Lý thúc ho khan vài câu, thấy Lục Châu vẫn nhìn mình chằm chằm không bỏ, đành phải nói, "Dĩ Tố tiểu thư gọi điện thoại liên lạc ngài sao?"
Mày Lục Châu lập tức nhăn lại: "Quả nhiên là thúc!"
Lý thúc vội vàng nói: "Thiếu gia đừng vội tức giận. Là như vầy, không phải tôi cố ý muốn để lại số điện thoại của ngài, lúc ấy tôi nghĩ, nếu như trong quá trình Dĩ Tố tiểu thư xử lý thủ tục nhà trẻ có xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào, thì nhân viên công tác sẽ đưa số của ngài cho cô ấy.""
""Dù sao thì thiếu gia không ở bên cạnh, lỡ như có chuyện gì, Dĩ Tố tiểu thư có thể trực tiếp liên hệ ngài, tránh làm ngài lo lắng vướng bận, đúng hay không?"
Nói xong, Lý thúc nhìn lén sắc mặt Lục Châu một cái, quả nhiên anh trưng bộ mặt tôi-căn-bản-không-tin ông, Lý thúc đành phải bổ sung: "Thiếu gia, vụ điện thoại này tôi chỉ mới ghi lại một lần, chuyện ở bệnh viện cùng sở cảnh sát tôi không hề lòi đuôi, thật sự."
Lục Châu nhìn vẻ mặt đầy-chân-thành-tha-thiết của Lý thúc, lạnh mặt nói: "Đó là bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô ấy quan tâm con mình, không rảnh miệt mài theo đuổi những chi tiết này, dù thúc để lại điện thoại người ta cũng sẽ không chú ý tới. Ngược lại là chuyện ở nhà trẻ lần này dễ dàng khiến cho cô ấy cảnh giác, hơn nữa sự bất quá tam, Dĩ Tố lại không phải đồ ngốc."
Lý thúc nghe, đành phải tươi cười đầy mặt làm lành.
Thiếu gia lớn rồi, không giống khi còn nhỏ dễ lừa dối tí nào. Bất quá cũng không quan hệ, ông cũng già rồi, da mặt cũng càng dày hơn so với trước kia. Haha.
Lý thúc vội vàng truy vấn: "Vậy thiếu gia, Dĩ Tố tiểu thư nói cái gì với ngài sao?"
"Cái gì cũng không có." Lục Châu nói nhanh, có chút không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, "Cô ấy hẹn gặp mặt tôi."
Lý thúc tức khắc trừng lớn đôi mắt, kinh hỉ nhìn Lục Châu, Lục Châu cơ hồ có thể đoán trước ông sẽ nói nói cái gì, nhanh chóng nói một câu "Gặp lại thúc sau", sau đó tắt luôn cuộc gọi video.
Lý Chí mới vừa chủ trì hội nghị xong, đã bị Lục Châu gọi lên văn phòng.
"Có bao giờ hẹn hò với ai chưa?" Lý Chí vừa mới đứng vững ở văn phòng, Lục Châu quăng vấn đề lại.
Lý Chí ngốc lăng, ngẩng đầu thấy ông chủ xụ mặt, sắc mặt lãnh túc, hoàn toàn không giống như bộ dáng đang đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Lý Chí cũng nghiêm túc trả lời: "Đã hẹn hò."
Lục Châu tiếp tục bộ mặt nói chuyện công: "Cuộc hẹn hò yêu cầu chuẩn bị cái gì, những việc cần chú ý?"
Lý Chí vắt hết óc mà nhớ lại: "Đầu tiên, ăn mặc sạch sẽ, hào phóng, bất luận là tóc, móng tay, thậm chí màu vớ, đều nhất định phải xử lý tốt, chú ý phối hợp."
Lục Châu vừa nghe, vừa lấy giấy bút viết lại.
Lý Chí: "......"
Lục Châu: "Tiếp tục."
Lý Chí đành phải căng da đầu: "Sau đó... Có lẽ nên chuẩn bị một phần lễ vật?"
Lục Châu dừng bút: "Hoa hồng?"
"Cũng... Có thể, bất quá hiện tại rất nhiều cô gái càng thích kinh hỉ."
Lục Châu nghĩ nghĩ: "Vậy gặp mặt một nửa thì đưa hoa hồng?"
Lý Chí nghe, nói chung cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng nhất thời lại không thể nói được, nhìn bộ dáng nghiêm túc của ông chủ, cậu ta đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
"Rồi sao nữa?" Lục Châu tiếp tục hỏi.
Lý Chí cười gượng nói: "Thiếu gia, kỳ thật chủ yếu, còn phải xem đối tượng hẹn hò nữa, nếu như đối phương thích ngài, ngài ra sao cô ấy đều thích."
Vừa nghe xong, tức khắc làm Lục Châu nhớ lại lần gặp mặt không mấy vui vẻ giữa hai người.
Lý Chí thấy thần sắc ông chủ có chút mất tự nhiên, vội vàng sửa miệng bổ sung: "Đương nhiên, khi hai bên còn chưa quen thuộc mấy, dưới tình huống không đủ hiểu biết về nhau, những điều nên chú ý tuyệt đối không thể thiếu."
Nói xong, Lý Chí có chút thấp thỏm nhìn về phía Lục Châu, lại thấy anh quay đầu lại phía máy tính, rê chuột.
Trên trang IE một hơi bị mở mấy chục cái tab, tay Lục Châu click nhanh tắt đi, Lý Chí kinh hồng thoáng nhìn, chỉ nhìn thấy một hàng chữ "Lần đầu tiên cùng nữ thần gặp mặt - những việc cần chú ý". Ngay sau đó, tầm mắt của cậu liền đối diện cùng Lục Châu.
Xong rồi, tiêu rồi, có phải mình đã biết quá nhiều hay không?
Huhu..
"Cho cậu nghỉ nửa ngày." Đúng lúc này, Lý Chí nghe được Lục Châu nói, "Đi cùng tôi một chuyến."
"Được." Lý Chí vội vàng đáp, đi theo Lục Châu cùng nhau xuống lầu.
Lý Chí làm sao cũng không nghĩ tới, Lục Châu ra khỏi công ty, nơi đầu tiên tới lại là cửa hàng quần áo nam.
Tổ tiên Lục Châu là hoàng thất, mãi cho đến hiện tại, vẫn luôn bảo trì liên lạc cùng các công ty đứng đầu những mặt hàng xa xỉ. Hằng ngày, tất cả quần áo Lục Châu tất cả đều là lượng thân định chế, những việc vặt vãnh này phần lớn là Lý thúc phụ trách.
Giờ phút này, Lục Châu đi đến cửa hàng quần áo, nơi trước đây anh chưa từng đặt chân, ngược lại là Lý Chí thường xuyên lại đây mua quần áo.
Hiển nhiên, Lục tổng chuẩn bị đi hẹn hò đang không vừa lòng quần áo bình thường mình hay mặc, dự định đổi một phong cách khác đi gặp Đường Dĩ Tố.
Vì vậy, thân là người từng có kinh nghiệm hẹn hò - Lý Chí, dĩ nhiên trở thành đối tượng Lục Châu tham mưu.
"... Thiếu gia, dựa vào diện mạo này của ngài, mặc cái gì cũng đẹp mà." Lý Chí nói, nhìn trái nhìn phải một chút, ý bảo Lục Châu lưu ý nhìn những cô gái đang không ngừng nhìn trộm anh kia kìa.
Lục Châu là con lai, kết hợp ưu điểm của Hoa Quốc và Tây phương, có được dáng người cao lớn, đồng thời diện mạo tinh xảo sắc bén, mái tóc hơi có chút thiển sắc, làm nổi bật hai tròng mắt thâm thúy.
Dáng vẻ này dù đứng cạnh một đám minh tinh giới giải trí đều có thể nghiền áp, huống chi trong thương trường, tỉ lệ quay đầu nhìn anh cao đến mức Lý Chí đi sau hưởng ké cũng có chút ngượng ngùng.
Lục Châu hoàn toàn làm lơ những người đó, nói với tay trợ lý: "Nói thật."
Lý Chí đành phải bất đắc dĩ: "Vậy... Màu đen quá nghiêm túc, không thích hợp hẹn hò."
Vài phút sau, Lý Chí lại nói: "Cái này đi...... Màu tím có chút tuỳ tiện, dù sao lần trước gặp mặt có chút hiểu lầm... Cho nên......"
"Màu xám thật ra không tồi, chính là có chút già......"
"Màu trắng không tệ, đẹp! Phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, chính là thiếu gia đó!" Ánh mắt Lý Chí sáng lên, lập tức khen ngợi.
Ngay sau đó, hắn lại nhịn không được hỏi, "Bất quá thiếu gia, trong nhà không phải mới vừa may cho ngài bộ tây trang màu trắng sao?"
Âu phục thuần trắng rất dễ dàng làm người ta nháy mắt ở trong đám người tỏa sáng, bởi vậy đối với phục sức cắt may, vải dệt, đều phải dày công nghiên cứu chi tiết. Chất lượng của cửa hiệu quần áo này đã thực không tồi, nhưng đối lập với Lục Châu ngày thường, tất nhiên thúc ngựa cũng còn kém xa.
Lục Châu nhìn Lý Chí một cái, cuối cùng vẫn thay bộ quần áo đó ra, sau đó mặc đồ như cũ bước ra khỏi cửa hàng.
Lý Chí vội vàng đuổi theo: "Thiếu gia, làm sao vậy?"
Lục Châu thâm ý hỏi: "Sau khi hẹn hò, hai người ở bên nhau sao?"
"Dĩ nhiên không." Lý Chí đương nhiên nói.
Chỉ thấy ông chủ yên lặng quay đầu không nói gì.
Lý Chí vẫn không thể hiểu được, mãi cho đến khi đến quán cà phê, cuối cùng cậu ta mới dám hỏi: "Vậy thiếu gia, tôi mua cho ngài hoa hồng để bên ngoài nha?"
Hừm..
Miễn cưỡng gật gật đầu.
Trải qua một phen lăn lộn, khi Lục Châu tới quán cà phê, vừa lúc một giờ năm mươi phút.
Vừa mới đi tới cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Dĩ Tố ngồi trong góc, Lục Châu hít sâu một hơi, đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.