Chương 97
Hà Lam
05/04/2020
Editor: Lạc Tiếu - 04/04/2020
Đường Dĩ Tố nhìn hai ly nước trên bàn, trong lòng tự nhiên nhớ tới tư liệu về nguyên thân.
Nếu đã xuyên qua, cô phải thay thế nguyên thân sống sót. Để tận lực không lộ ra sơ hở, trừ hiểu biết thói quen hằng ngày của nguyên thân ra, dĩ nhiên Đường Dĩ Tố cũng từng học sơ về tư liệu của cô ấy.
Sở thích của nguyên thân cũng được đăng trên mấy tạp chí linh tinh, nữ diễn viên cô ấy thích nhất là Hepburn, âm nhạc yêu thích là Pop, đồ uống thích nhất là nước chanh.
Mà bản thân Đường Dĩ Tố lại không quá thích nước uống này.
Lục Châu không hề hỏi đã trực tiếp pha nước chanh cho cô, còn chuẩn bị cho bản thân nước sôi để nguội, có nghĩa là... Lục Châu cũng xem qua tư liệu của cô?
Đường Dĩ Tố cầm ly nước chanh, tuy rằng không uống, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng mở miệng nói: "Chiều nay ở phim trường em có gặp Trần đạo, Trần đạo nói anh cố ý lôi kéo anh ta đi một ngày để em tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Cảm ơn anh."
Nói, Đường Dĩ Tố cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lục Châu.
Lục Châu tựa hồ không ngờ Trần đạo sẽ nói chuyện này với Đường Dĩ Tố, từ sau khi nhìn thấy cô, vết đỏ ửng trên lỗ tai anh vẫn không hề rút đi. Giờ phút này, Lục Châu còn tưởng rằng Trần đạo thật sự nói vậy, anh không nói gì, xem như cam chịu.
Kỳ thật Trần Trường An căn bản không hề nói gì đó với Đường Dĩ Tố, cả buổi chiều bọn họ chỉ lo nói về nội dung bộ phim. Việc Lục Châu giúp mình tranh thủ thời gian, là cô ngầm suy đoán.
Thấy anh xác nhận, Đường Dĩ Tố nghĩ đến trạng thái không tốt của mình hai ngày trước, liền nói cho Lục Châu nghe ý tưởng của bản thân về bộ phim này một lần.
"Ninh biên tán đồng ý nghĩ của em, còn Trần đạo tuy là một người cố chấp, nhưng ước nguyện ban đầu khi anh ta quay bộ phim điện ảnh này là tốt. Mọi người đều muốn phụ trách đối với nhân vật Chu Tinh. Hiện tại hai người đó đang thương lượng cải biến kịch bản sao cho hoàn thiện. Màn quay kế tiếp hẳn là sẽ rất thuận lợi." Đường Dĩ Tố mỉm cười.
Khi cô nói chuyện, Lục Châu vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, xác nhận cô không còn bối rối, anh cũng cười khẽ: "Chúc mừng em."
Đường Dĩ Tố nhìn nụ cười tươi của anh, nhịp đập trái tim bất giác nhảy bang bang.
Nhưng càng tâm động, lý trí trong đầu cô càng kéo vang chuông cảnh báo.
Người như Lục Châu, nếu không rung động, được anh ấy thích, là một chuyện vô cùng hạnh phúc, mỗi lần Đường Dĩ Tố gặp anh, đều có thể được săn sóc chiếu cố.
Nhưng một khi đã động tâm, thì phải đối mặt với rất nhiều vấn đề hiện thực.
Chênh lệch giữa hai người bọn họ chính là cách biệt một trời, Đường Dĩ Tố nhìn thấy rất rõ ràng, lấy gia thế cùng năng lực cá nhân của Lục Châu, cho dù cô đi xa thật xa trên con đường diễn viên, đạt tới ngọn núi cao nhất, ở trong mắt người khác, cô vĩnh viễn không xứng với Lục Châu.
Đường Dĩ Tố có thể không ngại lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, nhưng hiện tại cô dẫn theo con nhỏ, mỗi một đoạn tình cảm có thể bắt đầu, cô không chỉ phải phụ trách với bản thân, mà còn phải phụ trách với Đường Táo.
Nếu hai người là thiệt tình thích nhau, chênh lệch thân phận đúng thật không là gì, nhưng, Lục Châu, anh ấy thật tình thích cô ư?
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố bất giác nói: "Lục Châu, lời lần trước anh nói, muốn kết hôn với em, là thật vậy chăng?"
Lục Châu nghe vậy, cơ hồ có chút vui mừng nhìn cô, nghiêm túc nói: "Là thật sự."
Đường Dĩ Tố chậm rãi nói: "Số lần gặp mặt của chúng ta rất ít, hiểu biết của anh đối với em lại vô cùng phiến diện. Anh từng nói, anh với em là nhất kiến chung tình, nhưng mà cho tới bây giờ em vẫn không thể hiểu, rốt cuộc anh thích em điểm nào."
"Theo suy nghĩ của em, cái gọi là nhất kiến chung tình, chính là dưới tình huống không hiểu rõ một người, thích dung mạo và vẻ ngoài của người đó mà thôi. Lục Châu, anh là bởi vì nhan sắc của em, thân thể của em nên mới thích em, muốn cùng em kết hôn sao?"
Lục Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Dĩ Tố, lông mày bất giác nhăn lại, vài lần muốn mở miệng, đều muốn nói lại thôi, cuối cùng, anh nói: "Ban đầu, anh đúng là vì nguyên nhân này, bị em hấp dẫn, nhưng sau thì..."
Đường Dĩ Tố nhìn Lục Châu chằm chằm, chờ đợi anh trả lời.
Nhưng mà dù cố gắng cách nào đi nữa, anh cũng nói không nên lời.
Đường Dĩ Tố nhịn không được lại hỏi một lần: "Em thừa nhận, em có chút động lòng với anh, em cũng thích anh, nhưng em muốn biết, cái anh thích, thật sự là con người của em sao?
"Lục Châu, trừ thân thể em ra, anh còn thích điểm nào ở em?"
Lục Châu nhìn Đường Dĩ Tố, ngay khi cô thừa nhận thích mình, hai mắt anh cơ hồ sáng ngời trong nháy mắt, nhưng nghe được lời nghi vấn của Đường Dĩ Tố, Lục Châu lại một lần lâm vào rối rắm.
Vẻ mặt anh thập phần phức tạp, tư duy ngày thường trên thương trường rõ ràng như vậy, nhưng trong khoảnh khắc này, dường như tất cả đều không dùng được.
Cuối cùng Lục Châu vẫn không thể đưa ra đáp án cho Đường Dĩ Tố.
Ánh sáng trong mắt cô chậm rãi tối đi, chỉ cảm thấy lòng mình trầm xuống, rung động khi cài nút áo vừa nãy, giờ phút này tựa như sự chê cười.
Thì ra, trừ thân thể mình, cô thật sự không có gì đáng để anh thích...
Cô ráng nở nụ cười, dùng nó để che dấu nội tâm mất mát: "Kỳ thật tối hôm đó, anh ở ngoài phòng gõ cửa, em có nghe thấy."
Lục Châu có chút kinh ngạc.
"Em cho rằng trong tay chính là "áo mưa", vì vậy nên mới không mở cửa cho anh." Đường Dĩ Tố nói.
Gương mặt Lục Châu thật vất vả mới hạ nhiệt, lập tức xấu hổ: "Anh không có mua cái thứ đó..."
Rõ ràng là người cầm quyền của đại tập đoàn, ngày thường bày mưu lập kế, thậm chí thoạt nhìn có chút bất cận nhân tình, nhưng chỉ cần nói đến chuyện tình cảm, lại vô cùng dễ dàng đỏ mặt.
Loại tương phản này làm Đường Dĩ Tố cảm thấy thực đáng yêu, rồi lại có vài phần không chân thật.
Đường Dĩ Tố nhẹ nhàng cười: "Em biết, anh mua thuốc dạ dày cho em, em nhìn không rõ đã hiểu lầm anh, xin lỗi."
"Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh vẫn luôn giúp đỡ, mỗi lần đều trợ giúp rất lớn và dẫn dắt em, còn em, trừ diễn kịch ra, cái gì cũng không biết. Hiện tại cũng trừ cảm ơn ra, thật sự không biết còn có thể làm gì khác."
"Chỉ có thể nói, trong tương lai, nếu Lục tổng có yêu cầu gì với em, chỉ cần không phải việc trái pháp luật hay hành vi thương tổn người khác, nhất định em sẽ cố gắng hoàn thành dù khó khăn cỡ nào đi nữa, vượt lửa qua sông cũng không chối từ."
Đường Dĩ Tố nói, tuy rằng cô đang cười, nhưng lại hàm chứa lễ phép lẫn xa lạ, hoàn toàn khác với cô gái thẹn thùng giúp mình gài nút áo.
Nhìn thấy cô như vậy, Lục Châu chỉ cảm thấy tựa như có gì vỡ ở trong tim.
Vài lần anh muốn nói gì đó, lại không thể biểu đạt.
Tựa như Đường Dĩ Tố chưa từng yêu đương, Lục Châu đồng dạng cũng không có bất luận kinh nghiệm nào. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận của mình, người khác phái anh tiếp xúc từ trước đến nay cũng không nhiều lắm, căn bản không hiểu, dưới tình huống như thế này, phải xử lý quan hệ của hai người ra sao.
Nhìn nụ cười đầy xa cách của Đường Dĩ Tố, nội tâm Lục Châu giống như con thú bị kẹt trong lồng, đau khổ dày vò lại tìm không thấy đường ra.
Chuyện nên nói đã nói hết, Đường Dĩ Tố không tiếp tục ở lại, rất nhanh đứng dậy đi về.
Lục Châu đi theo cô ra ngoài, đợi đến khi đưa cô đến cửa phòng, mới ngừng bước chân.
Mắt thấy Đường Dĩ Tố chuẩn bị vào phòng đóng cửa lại, Lục Châu nhịn không được gọi: "Dĩ Tố."
Đường Dĩ Tố ngẩng đầu nhìn anh.
"Trước nay anh chưa từng thích một ai, anh cũng không biết vì cái gì lại thích em, nhưng anh thật sự... muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em." Lục Châu thấp giọng nói.
Đường Dĩ Tố cười cười, lại không nói gì, chậm rãi đóng cửa lại.
Vào buổi tối, ngay cả Đường Táo cũng nhận ra cảm xúc Đường Dĩ Tố không tốt, bất quá rất nhanh đã bị cô lấy cớ công việc, qua loa lấy lệ gạt đi.
Ngày hôm sau, Ninh Duy giao bản thảo hắn và Trần Trường An suốt đêm ngồi soạn cho Đường Dĩ Tố.
Lời thoại của Trình Du rất ít, đại bộ phận áp lực đều đặt lên người Đường Dĩ Tố, bất quá tốc độ thuộc lời thoại của cô trước giờ đều rất nhanh. Vốn dĩ cho rằng, hôm nay có thể quay được hơn phân nửa suất diễn, kết quả ai cũng không ngờ, vừa mới bắt đầu quay không bao lâu, bỗng nhiên trời mưa to tầm tã.
Đường Dĩ Tố nhìn hai ly nước trên bàn, trong lòng tự nhiên nhớ tới tư liệu về nguyên thân.
Nếu đã xuyên qua, cô phải thay thế nguyên thân sống sót. Để tận lực không lộ ra sơ hở, trừ hiểu biết thói quen hằng ngày của nguyên thân ra, dĩ nhiên Đường Dĩ Tố cũng từng học sơ về tư liệu của cô ấy.
Sở thích của nguyên thân cũng được đăng trên mấy tạp chí linh tinh, nữ diễn viên cô ấy thích nhất là Hepburn, âm nhạc yêu thích là Pop, đồ uống thích nhất là nước chanh.
Mà bản thân Đường Dĩ Tố lại không quá thích nước uống này.
Lục Châu không hề hỏi đã trực tiếp pha nước chanh cho cô, còn chuẩn bị cho bản thân nước sôi để nguội, có nghĩa là... Lục Châu cũng xem qua tư liệu của cô?
Đường Dĩ Tố cầm ly nước chanh, tuy rằng không uống, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng mở miệng nói: "Chiều nay ở phim trường em có gặp Trần đạo, Trần đạo nói anh cố ý lôi kéo anh ta đi một ngày để em tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Cảm ơn anh."
Nói, Đường Dĩ Tố cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lục Châu.
Lục Châu tựa hồ không ngờ Trần đạo sẽ nói chuyện này với Đường Dĩ Tố, từ sau khi nhìn thấy cô, vết đỏ ửng trên lỗ tai anh vẫn không hề rút đi. Giờ phút này, Lục Châu còn tưởng rằng Trần đạo thật sự nói vậy, anh không nói gì, xem như cam chịu.
Kỳ thật Trần Trường An căn bản không hề nói gì đó với Đường Dĩ Tố, cả buổi chiều bọn họ chỉ lo nói về nội dung bộ phim. Việc Lục Châu giúp mình tranh thủ thời gian, là cô ngầm suy đoán.
Thấy anh xác nhận, Đường Dĩ Tố nghĩ đến trạng thái không tốt của mình hai ngày trước, liền nói cho Lục Châu nghe ý tưởng của bản thân về bộ phim này một lần.
"Ninh biên tán đồng ý nghĩ của em, còn Trần đạo tuy là một người cố chấp, nhưng ước nguyện ban đầu khi anh ta quay bộ phim điện ảnh này là tốt. Mọi người đều muốn phụ trách đối với nhân vật Chu Tinh. Hiện tại hai người đó đang thương lượng cải biến kịch bản sao cho hoàn thiện. Màn quay kế tiếp hẳn là sẽ rất thuận lợi." Đường Dĩ Tố mỉm cười.
Khi cô nói chuyện, Lục Châu vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, xác nhận cô không còn bối rối, anh cũng cười khẽ: "Chúc mừng em."
Đường Dĩ Tố nhìn nụ cười tươi của anh, nhịp đập trái tim bất giác nhảy bang bang.
Nhưng càng tâm động, lý trí trong đầu cô càng kéo vang chuông cảnh báo.
Người như Lục Châu, nếu không rung động, được anh ấy thích, là một chuyện vô cùng hạnh phúc, mỗi lần Đường Dĩ Tố gặp anh, đều có thể được săn sóc chiếu cố.
Nhưng một khi đã động tâm, thì phải đối mặt với rất nhiều vấn đề hiện thực.
Chênh lệch giữa hai người bọn họ chính là cách biệt một trời, Đường Dĩ Tố nhìn thấy rất rõ ràng, lấy gia thế cùng năng lực cá nhân của Lục Châu, cho dù cô đi xa thật xa trên con đường diễn viên, đạt tới ngọn núi cao nhất, ở trong mắt người khác, cô vĩnh viễn không xứng với Lục Châu.
Đường Dĩ Tố có thể không ngại lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, nhưng hiện tại cô dẫn theo con nhỏ, mỗi một đoạn tình cảm có thể bắt đầu, cô không chỉ phải phụ trách với bản thân, mà còn phải phụ trách với Đường Táo.
Nếu hai người là thiệt tình thích nhau, chênh lệch thân phận đúng thật không là gì, nhưng, Lục Châu, anh ấy thật tình thích cô ư?
Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố bất giác nói: "Lục Châu, lời lần trước anh nói, muốn kết hôn với em, là thật vậy chăng?"
Lục Châu nghe vậy, cơ hồ có chút vui mừng nhìn cô, nghiêm túc nói: "Là thật sự."
Đường Dĩ Tố chậm rãi nói: "Số lần gặp mặt của chúng ta rất ít, hiểu biết của anh đối với em lại vô cùng phiến diện. Anh từng nói, anh với em là nhất kiến chung tình, nhưng mà cho tới bây giờ em vẫn không thể hiểu, rốt cuộc anh thích em điểm nào."
"Theo suy nghĩ của em, cái gọi là nhất kiến chung tình, chính là dưới tình huống không hiểu rõ một người, thích dung mạo và vẻ ngoài của người đó mà thôi. Lục Châu, anh là bởi vì nhan sắc của em, thân thể của em nên mới thích em, muốn cùng em kết hôn sao?"
Lục Châu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Dĩ Tố, lông mày bất giác nhăn lại, vài lần muốn mở miệng, đều muốn nói lại thôi, cuối cùng, anh nói: "Ban đầu, anh đúng là vì nguyên nhân này, bị em hấp dẫn, nhưng sau thì..."
Đường Dĩ Tố nhìn Lục Châu chằm chằm, chờ đợi anh trả lời.
Nhưng mà dù cố gắng cách nào đi nữa, anh cũng nói không nên lời.
Đường Dĩ Tố nhịn không được lại hỏi một lần: "Em thừa nhận, em có chút động lòng với anh, em cũng thích anh, nhưng em muốn biết, cái anh thích, thật sự là con người của em sao?
"Lục Châu, trừ thân thể em ra, anh còn thích điểm nào ở em?"
Lục Châu nhìn Đường Dĩ Tố, ngay khi cô thừa nhận thích mình, hai mắt anh cơ hồ sáng ngời trong nháy mắt, nhưng nghe được lời nghi vấn của Đường Dĩ Tố, Lục Châu lại một lần lâm vào rối rắm.
Vẻ mặt anh thập phần phức tạp, tư duy ngày thường trên thương trường rõ ràng như vậy, nhưng trong khoảnh khắc này, dường như tất cả đều không dùng được.
Cuối cùng Lục Châu vẫn không thể đưa ra đáp án cho Đường Dĩ Tố.
Ánh sáng trong mắt cô chậm rãi tối đi, chỉ cảm thấy lòng mình trầm xuống, rung động khi cài nút áo vừa nãy, giờ phút này tựa như sự chê cười.
Thì ra, trừ thân thể mình, cô thật sự không có gì đáng để anh thích...
Cô ráng nở nụ cười, dùng nó để che dấu nội tâm mất mát: "Kỳ thật tối hôm đó, anh ở ngoài phòng gõ cửa, em có nghe thấy."
Lục Châu có chút kinh ngạc.
"Em cho rằng trong tay chính là "áo mưa", vì vậy nên mới không mở cửa cho anh." Đường Dĩ Tố nói.
Gương mặt Lục Châu thật vất vả mới hạ nhiệt, lập tức xấu hổ: "Anh không có mua cái thứ đó..."
Rõ ràng là người cầm quyền của đại tập đoàn, ngày thường bày mưu lập kế, thậm chí thoạt nhìn có chút bất cận nhân tình, nhưng chỉ cần nói đến chuyện tình cảm, lại vô cùng dễ dàng đỏ mặt.
Loại tương phản này làm Đường Dĩ Tố cảm thấy thực đáng yêu, rồi lại có vài phần không chân thật.
Đường Dĩ Tố nhẹ nhàng cười: "Em biết, anh mua thuốc dạ dày cho em, em nhìn không rõ đã hiểu lầm anh, xin lỗi."
"Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh vẫn luôn giúp đỡ, mỗi lần đều trợ giúp rất lớn và dẫn dắt em, còn em, trừ diễn kịch ra, cái gì cũng không biết. Hiện tại cũng trừ cảm ơn ra, thật sự không biết còn có thể làm gì khác."
"Chỉ có thể nói, trong tương lai, nếu Lục tổng có yêu cầu gì với em, chỉ cần không phải việc trái pháp luật hay hành vi thương tổn người khác, nhất định em sẽ cố gắng hoàn thành dù khó khăn cỡ nào đi nữa, vượt lửa qua sông cũng không chối từ."
Đường Dĩ Tố nói, tuy rằng cô đang cười, nhưng lại hàm chứa lễ phép lẫn xa lạ, hoàn toàn khác với cô gái thẹn thùng giúp mình gài nút áo.
Nhìn thấy cô như vậy, Lục Châu chỉ cảm thấy tựa như có gì vỡ ở trong tim.
Vài lần anh muốn nói gì đó, lại không thể biểu đạt.
Tựa như Đường Dĩ Tố chưa từng yêu đương, Lục Châu đồng dạng cũng không có bất luận kinh nghiệm nào. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận của mình, người khác phái anh tiếp xúc từ trước đến nay cũng không nhiều lắm, căn bản không hiểu, dưới tình huống như thế này, phải xử lý quan hệ của hai người ra sao.
Nhìn nụ cười đầy xa cách của Đường Dĩ Tố, nội tâm Lục Châu giống như con thú bị kẹt trong lồng, đau khổ dày vò lại tìm không thấy đường ra.
Chuyện nên nói đã nói hết, Đường Dĩ Tố không tiếp tục ở lại, rất nhanh đứng dậy đi về.
Lục Châu đi theo cô ra ngoài, đợi đến khi đưa cô đến cửa phòng, mới ngừng bước chân.
Mắt thấy Đường Dĩ Tố chuẩn bị vào phòng đóng cửa lại, Lục Châu nhịn không được gọi: "Dĩ Tố."
Đường Dĩ Tố ngẩng đầu nhìn anh.
"Trước nay anh chưa từng thích một ai, anh cũng không biết vì cái gì lại thích em, nhưng anh thật sự... muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em." Lục Châu thấp giọng nói.
Đường Dĩ Tố cười cười, lại không nói gì, chậm rãi đóng cửa lại.
Vào buổi tối, ngay cả Đường Táo cũng nhận ra cảm xúc Đường Dĩ Tố không tốt, bất quá rất nhanh đã bị cô lấy cớ công việc, qua loa lấy lệ gạt đi.
Ngày hôm sau, Ninh Duy giao bản thảo hắn và Trần Trường An suốt đêm ngồi soạn cho Đường Dĩ Tố.
Lời thoại của Trình Du rất ít, đại bộ phận áp lực đều đặt lên người Đường Dĩ Tố, bất quá tốc độ thuộc lời thoại của cô trước giờ đều rất nhanh. Vốn dĩ cho rằng, hôm nay có thể quay được hơn phân nửa suất diễn, kết quả ai cũng không ngờ, vừa mới bắt đầu quay không bao lâu, bỗng nhiên trời mưa to tầm tã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.