Chương 7
Hà Lam
09/06/2019
Con trai là nam phụ - Chương 5
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 27/01/2019
Chờ Đường Dĩ Tố lăn lộn xong, đã hơn 9 giờ gần tới 10 giờ.
Đường Táo so với trong tưởng tượng của cô còn ngoan hơn một chút. Đến giờ ngủ, thằng bé tự mình nằm trên giường nhỏ, chỉ thấy nó đắp chăn, mặt hướng vào tường, đưa lưng về phía Đường Dĩ Tố.
Lặng lẽ bước đến, Đường Dĩ Tố cong lưng, thò đầu qua, nhìn lén nó một cái. Hai mắt Đường Táo gắt gao nhắm lại, bộ dáng phấn điêu ngọc trác. Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi thằng bé một chút. Mí mắt Đường Táo lập tức run rẩy, hàng lông mi tựa cây quạt nhỏ kia cũng giật giật, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhắm lại, không có mở ra.
Thì ra là giả bộ ngủ.
Tay cô rút trở về, cũng không vạch trần nó. Sau khi tắt đèn, Đường Dĩ Tố cẩn thận nằm lên giường lớn của mình, nằm phát ngốc trong căn phòng đen tuyền.
Thời gian ở thế giới này cũng bằng với thời gian ở cuộc sống hiện thực của Đường Dĩ Tố, hôm nay là chủ nhật, ngày mai thứ hai, bình thường thì ngày mai hẳn là Đường Táo phải đi học nhà trẻ, vậy mà hiện tại thằng bé đọc sách ở đâu cô cũng không biết.
Còn có bây giờ đang xảy ra chuyện như vậy, trên mạng loạn thành một đống, công tác bị ảnh hưởng không nhỏ, dưới tình huống đó, Đường Dĩ Tố tiếp nhận thân thể này, cô cũng không biết mình có thể giữ lại công việc của nguyên thân hay không nữa.
Đường Táo dù sao cũng là trẻ con, cho dù phát giác má mi kỳ lạ, chỉ cần cô đối xử tốt với thằng bé một chút, hẳn cũng không đến mức không chịu nhận cô là mẹ, nhưng với những đồng nghiệp thì khác.
Chức nghiệp này từ trước đến nay đều phải khôn khéo, huống chi giới giải trí là nơi có quy tắc mạnh được yếu thua, cũng là nơi tụ tập đông người vàng thau lẫn lộn, chỉ nghĩ đến việc phải đối diện áp lực bốn phương tám hướng, Đường Dĩ Tố đã cảm thấy đau đầu vô cùng.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu lộn xộn các loại ý niệm đụng chan chát vào nhau, thật vất vả cho tới đêm khuya, mới có chút buồn ngủ, Đường Dĩ Tố nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghĩ thầm, lần trước cô là trong lúc ngủ mơ xuyên qua sách, liệu có khả năng ngủ một giấc tỉnh lại, cô lại trở lại trong đời sống hiện thực không ha?
Nếu như có thể trở về, cái gì huyết ngọc linh tuyền, cô cũng bỏ hết vứt hết, chỉ muốn tiếp tục nhân sinh của mình.
Trong mông lung, trong đầu Đường Dĩ Tố hiện lên gương mặt đứa nhỏ sợ hãi nhưng luôn quật cường kia.
Không biết sau khi cô trở về, nguyên thân sẽ đối xử với Đường Táo như thế nào, thằng bé này tuy rằng miệng độc địa, tính tình đáng ghét, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ngây ngốc, vẫn có cơ hội cải tạo, chỉ cần chỉ dẫn nó cho tốt, về sau khẳng định không đến mức có kết cục kia.
Nghĩ vậy, không hiểu sao trong lòng Đường Dĩ Tố có chút không muốn.
Nửa mộng nửa tỉnh, cô trở mình, vươn tay sờ soạng hướng Đường Táo đang nằm một chút, xác định thằng bé đã ngủ rồi, cái chăn cũng đắp ấm, không có đá lung tung. Lòng an tâm, tay cô để sang bên cạnh, hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.
"Cộc cộc cộc."
"Cốc cốc cốc."
Từng tiếng đập cửa vang vọng, Đường Dĩ Tố dần dần tỉnh lại, miễn cưỡng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt.
Cô vẫn trong cái phòng kia, Đường Táo ở bên cạnh ngủ ngon lành, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa liên tục không ngừng.
Tuy rằng, tối hôm qua trước khi ngủ, Đường Dĩ Tố từng ảo tưởng một chút về cảnh tượng mình sẽ trở lại trong đời sống hiện thực, bất quá, sau một giấc ngủ dậy, phát hiện mình không thành công trở về, cũng nằm trong dự kiến của cô.
Rốt cuộc, từng đọc qua nhiều tiểu thuyết như vậy, cô chưa từng gặp ai xuyên qua rồi lại có thể trở về! Đặc biệt là loại sự việc xui xẻo tiến trong sách này, đó là tuyệt đối không có khả năng để cho cô như ý mà nhẹ nhàng rời đi.
""Thôi coi như vận khí không tốt đi"", Đường Dĩ Tố đành chấp nhận sự thật.
Cô cúi đầu nhìn qua đồng hồ một chút, mới hơn 6 giờ, sáng sớm giờ này ai lại tới chứ. Chẳng lẽ là cha của đứa nhỏ?
Ý niệm này chợt lóe mà qua, Đường Dĩ Tố giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bay mất.
Lén lút đi tới cửa, Đường Dĩ Tố nhìn ra bên ngoài, qua mắt mèo, cô phát hiện người tới không phải là nam, mà là một phụ nữ trung niên.
Bà mặc một bộ tây trang màu trắng, mái tóc màu đen được quấn lên, trang điểm tinh xảo, vừa có tinh thần vừa có trí tuệ, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua là biết người phụ nữ này có sự nghiệp thành công, người sống chớ lại gần.
Trang điểm kỹ như vậy, chắc không phải là hàng xóm.
Đường Dĩ Tố có chút lo sợ bất an, thấy bà lại nâng tay lên định gõ cửa, cô nhanh chóng mở cửa ra. Tay của người phụ nữ trung niên xém chút nữa gõ lên đầu cô, bốn mắt nhìn nhau, Đường Dĩ Tố rõ ràng thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt đối phương.
"Sao lại cô mặt xám mày tro vậy?!" Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên mở miệng hỏi.
"A?" Cô mới vừa tỉnh ngủ, tuy rằng không thể nói là sạch sẽ, nhưng cũng không liên quan tới chuyện mặt xám mày tro chứ.
Không quen biết đối phương, cô cũng không dám nói nhiều, khí thế của nữ nhân này làm Đường Dĩ Tố nghĩ đến lão sư của mình, căn bản không dám phản bác, đành phải quấn tóc lên cho có, kéo đám tóc mái xuống cho ngay ngắn. Nhưng sau khi tóc đã làm xong, tay mới vừa buông ra, tóc mái vẫn là vảnh lên trời.
Người phụ nữ trung niên nhìn bộ dáng ngây ngốc của Đường Dĩ Tố, nói: "Điện thoại cũng không bắt máy, gửi bưu kiện cũng không hồi âm, tôi lái xe đi ngang qua nơi này, thuận đường đến xem tình huống của cô như thế nào."
"Em, em không có việc gì."
Người phụ nữ trung niên tinh tế đánh giá Đường Dĩ Tố. Mới vừa rồi, lực chú ý của bà đều bị tóc mái của cô hấp dẫn, hiện tại nhìn kỹ mặt, tuy rằng ngược sáng, nhưng độ sáng đẹp của làn da lại không lừa được người, không chỉ không hề có cảm giác ám trầm, lỗ chân lông cũng nhỏ đến mức không nhìn thấy, khí sắc thoạt nhìn còn đẹp hơn trước kia lúc cô đã trang điểm nữa.
Thấy tinh thần của Đường Dĩ Tố tốt như vậy, bà tựa hồ càng không cao hứng: "Không có việc gì thì mau chóng trở lại công tác đi. Công ty bên kia bởi vì cô đã chịu tổn thất không nhỏ. Mấy ngày trước là lúc dư luận trên mạng đang độ lên men, hiện tại, nhiệt độ đã giảm, người chú ý cũng ít đi. Cô đã lười biếng ba ngày, chẳng lẽ muốn trốn tránh cả đời hay sao? Sớm muộn gì cũng phải xử lý, bày tỏ thái độ của mình, hiểu chưa?"
Đường Dĩ Tố gật đầu như gà con mổ thóc.
Cùng cô nói chuyện về việc trong công ty, chẳng lẽ, người phụ nữ trước mắt này, là người đại diện của cô ư? Thấy toàn thân của bà không chỗ nào không tinh xảo, cách ăn mặc có thể so với nghệ sĩ, tuyệt đối không có khả năng là hạng người bừa bãi vô danh.
Tuy rằng chưa chính thức xuất đạo, nhưng đối với một số chuyện của công ty giải trí, Đường Dĩ Tố cũng có nghe qua. Căn cứ theo danh khí của nguyên thân, nếu đối phương thật sự là người đại diện kim bài, riêng việc chạy tới nhà gặp cô, tuy rằng bà nói chuyện khó nghe, nhưng xác thật đã đủ nể tình, đủ quan tâm.
Căn cứ theo tin tức trước đó cô đã sưu tầm, nguyên thân lén lút cùng Tống Thần Hạo yêu đương, còn chuyện tự sát, chỉ có Đường Dĩ Tố và Đường Táo biết.
Đối với nguyên thân mà nói, dù sao cô ta cũng phải chết, đương nhiên không có khả năng đối phó những vấn đề linh tinh của công ty, nhưng hiện tại Đường Dĩ Tố chính là muốn dùng thân thể của nguyên thân sống sót, cô vội vàng tỏ thái độ: "Trước đây là em không đúng, tạo phiền toái cho chị và mọi người, thực sự xin lỗi."
Người phụ nữ trung niên quái dị liếc mắt nhìn Đường Dĩ Tố một cái: "Đây là nghĩ thông suốt rồi sao?"
Thấy đối phương tựa hồ không sinh ra hoài nghi đối với mình, Đường Dĩ Tố tiếp tục nói: "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao em có thể không thông được."
Người phụ nữ trung niên tựa hồ cười nhạo một tiếng: "Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, tôi đã sớm nói với cô, Tống Thần Hạo chỉ là giỡn chơi mà thôi, cô còn tin là thật. Người khác chỉ cho rằng cô dựa vào độ nổi tiếng của hắn, căn bản sẽ không tin cô đâu. Cô phải có bản lĩnh, hiện tại nếu thừa dịp chuyện này còn đang nóng mà làm, còn coi như cô có điểm năng lực. Kết quả cô lại chạy mất, không thấy bóng dáng đâu, tùy tiện để fans của anh ta tạt nước bẩn vào người, đứa nhỏ cũng không cho nó đi nhà trẻ......"
Nói đến đây, vốn là người phụ nữ trung niên đang cao giọng trào phúng, bỗng nhiên ý thức được âm lượng mình nói chuyện quá lớn, bà lập tức dừng lại, có chút bực bội mà nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tố không nên thân nên hình này, sau đó ánh mắt lướt qua vai cô, nhìn vào trong phòng: "Đường Táo đã dậy chưa?"
Hả? Bà ấy cư nhiên biết Đường Táo?
Bất quá cũng đúng, Đường Dĩ Tố là một ""ngôi sao"" trong suốt, giấu diếm người ngoài về chuyện đứa nhỏ không khó, nhưng công ty quản lý cô ký hợp đồng thì không có khả năng không biết tình huống của cô.
Thấy Đường Dĩ Tố không có lập tức trả lời, người phụ nữ trung niên lập tức sắc mặt biến đổi, nhìn về phía cô: "Không lẽ con của cô đang ở đâu, ra sao cô cũng không biết?"
Người phụ nữ trung niên này chỉ đứng một chỗ không nói lời nào, khí thế đã cực kỳ cường đại, huống chi trừng mắt như vậy, Đường Dĩ Tố giống như học sinh thấy chủ nhiệm lớp, nhanh chóng nói: "Đâu có, thằng bé còn đang ngủ."
Biểu tình trên mặt bà lúc này mới giãn ra một ít: "Tình huống hiện tại về hợp đồng công ty của cô, tôi đã gửi Mail, buổi chiều xem xong thì hồi đáp cho tôi. Đúng rồi, hôm nay có buổi dạ hội, các công ty đầu tư đầu người, đạo diễn nổi danh, ảnh đế ảnh hậu, nhân khí minh tinh đều tham gia, vốn dĩ cô không được đi, bất quá Tống Thần Hạo đã giúp cô tranh thủ một cái danh ngạch."
Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc mà nhìn bà: "Tống Thần Hạo giúp em tranh thủ sao?"
Người phụ nữ trung niên nhếch miệng châm chọc: "Muốn đi không?"
Đường Dĩ Tố có chút do dự.
Buổi dạ hội này, người đại diện cường điệu về những người sẽ tham gia, có thể thấy được có bao nhiêu quan trọng. Hiện tại Tống Thần Hạo lại giúp cô tranh thủ danh ngạch này, là có ý gì?
Vừa đánh vừa xoa, hay là có âm mưu gì khác?
Mặc kệ nói như thế nào, Đường Dĩ Tố có chút tâm động.
Căn cứ theo tin tức ngày hôm qua cô sửa soạn lại từ điện thoại, nguyên thân còn chưa nổi tiếng đã bị gièm pha như vậy, sự nghiệp xuống dốc không phanh, công ty tìm công việc cho cô vô cùng nghiêm khắc, một chút tình cảm cũng không có.
Giới giải trí là nơi rất thực tế. Theo Đường Dĩ Tố đánh giá, nguyên thân lúc trước có thể ký được hợp đồng, hẳn là do có nhan sắc đi kèm. Nhưng hiện tại cô đã lăn lộn một hai năm mà không gây ra chút sóng gió nào, sau lưng còn có quả bom hình người Đường Táo, vừa nhìn đã biết không có giá trị gì đáng nói. Lại thêm vào gần đây scandal, đầu tư cho cô nguy hiểm quá cao, vậy nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, hiện tại Đường Dĩ Tố cơ hồ là sắp bị đuổi việc.
Tống Thần Hạo chặt đứt con đường vào giới giải trí của cô, rồi lại cho cô một cơ hội mới, tuy rằng nghe qua thập phần đáng giận, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn muốn chặt chẽ nắm lấy nó.
Tựa như người đại diện nói, có bản lĩnh thì phải thừa dịp chuyện này mà đi lên, co đầu rút cổ ở nhà thì làm được gì.
Nguyên thân là người cảm tính, sau khi bị Tống Thần Hạo làm thương tâm thì lập tức muốn dùng cái chết để "trừng phạt" đối phương, nhưng Đường Dĩ Tố lại khác với cô ta.
Từ nhỏ có gia cảnh không mấy tốt, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, Đường Dĩ Tố đã từng đối mặt qua vô số dụ hoặc, nhưng đều bị cô làm lơ. Sau khi thi đậu Học Viện Điện Ảnh, trở thành học bá, được lão sư yêu thích, được đại đạo diễn nhìn trúng, Đường Dĩ Tố cũng phải trả giá vô số vất vả cùng mồ hôi.
Cô là một người có dã tâm về sự nghiệp.
Cũng đúng là bởi vì như vậy, đại đạo diễn mới giải quyết dứt khoát, nguyện ý ký hợp đồng với cô, hết lòng tin về tương lai tiền đồ vô lượng của Đường Dĩ Tố. Rốt cuộc, cô chính là người tự đi lên bằng thực lực của mình suốt hai mươi ba năm!
"Em tham gia." Không do dự, Đường Dĩ Tố nhanh chóng nói.
Mặt người phụ nữ trung niên lập tức trầm xuống, nhìn Đường Dĩ Tố tựa như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.
Đường Dĩ Tố lại nhẹ giọng: "Dựa vào cái gì hai người yêu đương, Tống Thần Hạo thì không bị gì, em lại phải thảm như vậy. Đầu năm nay gièm pha không đáng sợ, sợ nhất chính là không có người hỏi thăm, Tống Thần Hạo phản bội em, được lên đầu trang báo vài hôm, củng cố fans, hiện tại đã đến lúc anh ta nên trả lại cho em."
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc mà nhìn cô.
Đường Dĩ Tố dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt của bà, lại không biểu hiện ra dị thường gì, mà là tự giễu cười một chút, nói: "Xém chút nữa bởi vì anh ta mà em luẩn quẩn trong lòng, quỷ môn quan cũng đã đi một chuyến, hiện tại đã nghĩ thông suốt, chị yên tâm đi, về sau em sẽ không ngốc nữa đâu."
Bất quá nguyên thân tựa hồ là một người rất dại dột, người phụ nữ trung niên nghe Đường Dĩ Tố nói vậy, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ nói: "Hy vọng vậy, vậy hôm nay cô chuẩn bị cho tốt đi, thời gian cùng địa chỉ của buổi dạ hội chút nữa tôi sẽ gửi cho cô."
Nói xong, bà nhìn qua đồng hồ: "Xe bus trường học của Đường Táo hẳn là sắp tới rồi, nhớ chăm sóc thằng bé cho tốt, đừng dọa nó."
Đường Dĩ Tố xác định, chỉ khi đang nói đến Đường Táo, biểu cảm gương mặt của người phụ nữ trung niên mới có thể nhu hòa một chút, còn lại, hoặc là không kiên nhẫn, hoặc là nhìn cô như đứa thiểu năng trí tuệ, sự khác biệt đãi ngộ này, quả thực không chút nào che dấu, rõ ràng đến mức cô muốn xem nhẹ cũng không được!
Thì ra Đường Táo có xe bus trường học tới đưa đón. Từ miệng của người đại diện biết được chuyện này, giải quyết được vấn đề lớn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, Đường Dĩ Tố lập tức cao hứng cười nói: "Em biết rồi."
Khoảnh khắc này, khuôn mặt minh diễm của cô càng thêm tỏa sáng, đôi mắt cong cong trăng non điềm mỹ, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, người phụ nữ trung niên nhìn nụ cười của cô, mãi cho đến giờ khắc này, bà mới cảm giác được, Đường Dĩ Tố tựa hồ thật sự khác trước.
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 27/01/2019
Chờ Đường Dĩ Tố lăn lộn xong, đã hơn 9 giờ gần tới 10 giờ.
Đường Táo so với trong tưởng tượng của cô còn ngoan hơn một chút. Đến giờ ngủ, thằng bé tự mình nằm trên giường nhỏ, chỉ thấy nó đắp chăn, mặt hướng vào tường, đưa lưng về phía Đường Dĩ Tố.
Lặng lẽ bước đến, Đường Dĩ Tố cong lưng, thò đầu qua, nhìn lén nó một cái. Hai mắt Đường Táo gắt gao nhắm lại, bộ dáng phấn điêu ngọc trác. Cô vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi thằng bé một chút. Mí mắt Đường Táo lập tức run rẩy, hàng lông mi tựa cây quạt nhỏ kia cũng giật giật, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhắm lại, không có mở ra.
Thì ra là giả bộ ngủ.
Tay cô rút trở về, cũng không vạch trần nó. Sau khi tắt đèn, Đường Dĩ Tố cẩn thận nằm lên giường lớn của mình, nằm phát ngốc trong căn phòng đen tuyền.
Thời gian ở thế giới này cũng bằng với thời gian ở cuộc sống hiện thực của Đường Dĩ Tố, hôm nay là chủ nhật, ngày mai thứ hai, bình thường thì ngày mai hẳn là Đường Táo phải đi học nhà trẻ, vậy mà hiện tại thằng bé đọc sách ở đâu cô cũng không biết.
Còn có bây giờ đang xảy ra chuyện như vậy, trên mạng loạn thành một đống, công tác bị ảnh hưởng không nhỏ, dưới tình huống đó, Đường Dĩ Tố tiếp nhận thân thể này, cô cũng không biết mình có thể giữ lại công việc của nguyên thân hay không nữa.
Đường Táo dù sao cũng là trẻ con, cho dù phát giác má mi kỳ lạ, chỉ cần cô đối xử tốt với thằng bé một chút, hẳn cũng không đến mức không chịu nhận cô là mẹ, nhưng với những đồng nghiệp thì khác.
Chức nghiệp này từ trước đến nay đều phải khôn khéo, huống chi giới giải trí là nơi có quy tắc mạnh được yếu thua, cũng là nơi tụ tập đông người vàng thau lẫn lộn, chỉ nghĩ đến việc phải đối diện áp lực bốn phương tám hướng, Đường Dĩ Tố đã cảm thấy đau đầu vô cùng.
Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu lộn xộn các loại ý niệm đụng chan chát vào nhau, thật vất vả cho tới đêm khuya, mới có chút buồn ngủ, Đường Dĩ Tố nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nghĩ thầm, lần trước cô là trong lúc ngủ mơ xuyên qua sách, liệu có khả năng ngủ một giấc tỉnh lại, cô lại trở lại trong đời sống hiện thực không ha?
Nếu như có thể trở về, cái gì huyết ngọc linh tuyền, cô cũng bỏ hết vứt hết, chỉ muốn tiếp tục nhân sinh của mình.
Trong mông lung, trong đầu Đường Dĩ Tố hiện lên gương mặt đứa nhỏ sợ hãi nhưng luôn quật cường kia.
Không biết sau khi cô trở về, nguyên thân sẽ đối xử với Đường Táo như thế nào, thằng bé này tuy rằng miệng độc địa, tính tình đáng ghét, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ngây ngốc, vẫn có cơ hội cải tạo, chỉ cần chỉ dẫn nó cho tốt, về sau khẳng định không đến mức có kết cục kia.
Nghĩ vậy, không hiểu sao trong lòng Đường Dĩ Tố có chút không muốn.
Nửa mộng nửa tỉnh, cô trở mình, vươn tay sờ soạng hướng Đường Táo đang nằm một chút, xác định thằng bé đã ngủ rồi, cái chăn cũng đắp ấm, không có đá lung tung. Lòng an tâm, tay cô để sang bên cạnh, hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.
"Cộc cộc cộc."
"Cốc cốc cốc."
Từng tiếng đập cửa vang vọng, Đường Dĩ Tố dần dần tỉnh lại, miễn cưỡng ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt.
Cô vẫn trong cái phòng kia, Đường Táo ở bên cạnh ngủ ngon lành, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa liên tục không ngừng.
Tuy rằng, tối hôm qua trước khi ngủ, Đường Dĩ Tố từng ảo tưởng một chút về cảnh tượng mình sẽ trở lại trong đời sống hiện thực, bất quá, sau một giấc ngủ dậy, phát hiện mình không thành công trở về, cũng nằm trong dự kiến của cô.
Rốt cuộc, từng đọc qua nhiều tiểu thuyết như vậy, cô chưa từng gặp ai xuyên qua rồi lại có thể trở về! Đặc biệt là loại sự việc xui xẻo tiến trong sách này, đó là tuyệt đối không có khả năng để cho cô như ý mà nhẹ nhàng rời đi.
""Thôi coi như vận khí không tốt đi"", Đường Dĩ Tố đành chấp nhận sự thật.
Cô cúi đầu nhìn qua đồng hồ một chút, mới hơn 6 giờ, sáng sớm giờ này ai lại tới chứ. Chẳng lẽ là cha của đứa nhỏ?
Ý niệm này chợt lóe mà qua, Đường Dĩ Tố giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bay mất.
Lén lút đi tới cửa, Đường Dĩ Tố nhìn ra bên ngoài, qua mắt mèo, cô phát hiện người tới không phải là nam, mà là một phụ nữ trung niên.
Bà mặc một bộ tây trang màu trắng, mái tóc màu đen được quấn lên, trang điểm tinh xảo, vừa có tinh thần vừa có trí tuệ, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua là biết người phụ nữ này có sự nghiệp thành công, người sống chớ lại gần.
Trang điểm kỹ như vậy, chắc không phải là hàng xóm.
Đường Dĩ Tố có chút lo sợ bất an, thấy bà lại nâng tay lên định gõ cửa, cô nhanh chóng mở cửa ra. Tay của người phụ nữ trung niên xém chút nữa gõ lên đầu cô, bốn mắt nhìn nhau, Đường Dĩ Tố rõ ràng thấy được sự không kiên nhẫn trong mắt đối phương.
"Sao lại cô mặt xám mày tro vậy?!" Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên mở miệng hỏi.
"A?" Cô mới vừa tỉnh ngủ, tuy rằng không thể nói là sạch sẽ, nhưng cũng không liên quan tới chuyện mặt xám mày tro chứ.
Không quen biết đối phương, cô cũng không dám nói nhiều, khí thế của nữ nhân này làm Đường Dĩ Tố nghĩ đến lão sư của mình, căn bản không dám phản bác, đành phải quấn tóc lên cho có, kéo đám tóc mái xuống cho ngay ngắn. Nhưng sau khi tóc đã làm xong, tay mới vừa buông ra, tóc mái vẫn là vảnh lên trời.
Người phụ nữ trung niên nhìn bộ dáng ngây ngốc của Đường Dĩ Tố, nói: "Điện thoại cũng không bắt máy, gửi bưu kiện cũng không hồi âm, tôi lái xe đi ngang qua nơi này, thuận đường đến xem tình huống của cô như thế nào."
"Em, em không có việc gì."
Người phụ nữ trung niên tinh tế đánh giá Đường Dĩ Tố. Mới vừa rồi, lực chú ý của bà đều bị tóc mái của cô hấp dẫn, hiện tại nhìn kỹ mặt, tuy rằng ngược sáng, nhưng độ sáng đẹp của làn da lại không lừa được người, không chỉ không hề có cảm giác ám trầm, lỗ chân lông cũng nhỏ đến mức không nhìn thấy, khí sắc thoạt nhìn còn đẹp hơn trước kia lúc cô đã trang điểm nữa.
Thấy tinh thần của Đường Dĩ Tố tốt như vậy, bà tựa hồ càng không cao hứng: "Không có việc gì thì mau chóng trở lại công tác đi. Công ty bên kia bởi vì cô đã chịu tổn thất không nhỏ. Mấy ngày trước là lúc dư luận trên mạng đang độ lên men, hiện tại, nhiệt độ đã giảm, người chú ý cũng ít đi. Cô đã lười biếng ba ngày, chẳng lẽ muốn trốn tránh cả đời hay sao? Sớm muộn gì cũng phải xử lý, bày tỏ thái độ của mình, hiểu chưa?"
Đường Dĩ Tố gật đầu như gà con mổ thóc.
Cùng cô nói chuyện về việc trong công ty, chẳng lẽ, người phụ nữ trước mắt này, là người đại diện của cô ư? Thấy toàn thân của bà không chỗ nào không tinh xảo, cách ăn mặc có thể so với nghệ sĩ, tuyệt đối không có khả năng là hạng người bừa bãi vô danh.
Tuy rằng chưa chính thức xuất đạo, nhưng đối với một số chuyện của công ty giải trí, Đường Dĩ Tố cũng có nghe qua. Căn cứ theo danh khí của nguyên thân, nếu đối phương thật sự là người đại diện kim bài, riêng việc chạy tới nhà gặp cô, tuy rằng bà nói chuyện khó nghe, nhưng xác thật đã đủ nể tình, đủ quan tâm.
Căn cứ theo tin tức trước đó cô đã sưu tầm, nguyên thân lén lút cùng Tống Thần Hạo yêu đương, còn chuyện tự sát, chỉ có Đường Dĩ Tố và Đường Táo biết.
Đối với nguyên thân mà nói, dù sao cô ta cũng phải chết, đương nhiên không có khả năng đối phó những vấn đề linh tinh của công ty, nhưng hiện tại Đường Dĩ Tố chính là muốn dùng thân thể của nguyên thân sống sót, cô vội vàng tỏ thái độ: "Trước đây là em không đúng, tạo phiền toái cho chị và mọi người, thực sự xin lỗi."
Người phụ nữ trung niên quái dị liếc mắt nhìn Đường Dĩ Tố một cái: "Đây là nghĩ thông suốt rồi sao?"
Thấy đối phương tựa hồ không sinh ra hoài nghi đối với mình, Đường Dĩ Tố tiếp tục nói: "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao em có thể không thông được."
Người phụ nữ trung niên tựa hồ cười nhạo một tiếng: "Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, tôi đã sớm nói với cô, Tống Thần Hạo chỉ là giỡn chơi mà thôi, cô còn tin là thật. Người khác chỉ cho rằng cô dựa vào độ nổi tiếng của hắn, căn bản sẽ không tin cô đâu. Cô phải có bản lĩnh, hiện tại nếu thừa dịp chuyện này còn đang nóng mà làm, còn coi như cô có điểm năng lực. Kết quả cô lại chạy mất, không thấy bóng dáng đâu, tùy tiện để fans của anh ta tạt nước bẩn vào người, đứa nhỏ cũng không cho nó đi nhà trẻ......"
Nói đến đây, vốn là người phụ nữ trung niên đang cao giọng trào phúng, bỗng nhiên ý thức được âm lượng mình nói chuyện quá lớn, bà lập tức dừng lại, có chút bực bội mà nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tố không nên thân nên hình này, sau đó ánh mắt lướt qua vai cô, nhìn vào trong phòng: "Đường Táo đã dậy chưa?"
Hả? Bà ấy cư nhiên biết Đường Táo?
Bất quá cũng đúng, Đường Dĩ Tố là một ""ngôi sao"" trong suốt, giấu diếm người ngoài về chuyện đứa nhỏ không khó, nhưng công ty quản lý cô ký hợp đồng thì không có khả năng không biết tình huống của cô.
Thấy Đường Dĩ Tố không có lập tức trả lời, người phụ nữ trung niên lập tức sắc mặt biến đổi, nhìn về phía cô: "Không lẽ con của cô đang ở đâu, ra sao cô cũng không biết?"
Người phụ nữ trung niên này chỉ đứng một chỗ không nói lời nào, khí thế đã cực kỳ cường đại, huống chi trừng mắt như vậy, Đường Dĩ Tố giống như học sinh thấy chủ nhiệm lớp, nhanh chóng nói: "Đâu có, thằng bé còn đang ngủ."
Biểu tình trên mặt bà lúc này mới giãn ra một ít: "Tình huống hiện tại về hợp đồng công ty của cô, tôi đã gửi Mail, buổi chiều xem xong thì hồi đáp cho tôi. Đúng rồi, hôm nay có buổi dạ hội, các công ty đầu tư đầu người, đạo diễn nổi danh, ảnh đế ảnh hậu, nhân khí minh tinh đều tham gia, vốn dĩ cô không được đi, bất quá Tống Thần Hạo đã giúp cô tranh thủ một cái danh ngạch."
Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc mà nhìn bà: "Tống Thần Hạo giúp em tranh thủ sao?"
Người phụ nữ trung niên nhếch miệng châm chọc: "Muốn đi không?"
Đường Dĩ Tố có chút do dự.
Buổi dạ hội này, người đại diện cường điệu về những người sẽ tham gia, có thể thấy được có bao nhiêu quan trọng. Hiện tại Tống Thần Hạo lại giúp cô tranh thủ danh ngạch này, là có ý gì?
Vừa đánh vừa xoa, hay là có âm mưu gì khác?
Mặc kệ nói như thế nào, Đường Dĩ Tố có chút tâm động.
Căn cứ theo tin tức ngày hôm qua cô sửa soạn lại từ điện thoại, nguyên thân còn chưa nổi tiếng đã bị gièm pha như vậy, sự nghiệp xuống dốc không phanh, công ty tìm công việc cho cô vô cùng nghiêm khắc, một chút tình cảm cũng không có.
Giới giải trí là nơi rất thực tế. Theo Đường Dĩ Tố đánh giá, nguyên thân lúc trước có thể ký được hợp đồng, hẳn là do có nhan sắc đi kèm. Nhưng hiện tại cô đã lăn lộn một hai năm mà không gây ra chút sóng gió nào, sau lưng còn có quả bom hình người Đường Táo, vừa nhìn đã biết không có giá trị gì đáng nói. Lại thêm vào gần đây scandal, đầu tư cho cô nguy hiểm quá cao, vậy nên, nếu không có gì ngoài ý muốn, hiện tại Đường Dĩ Tố cơ hồ là sắp bị đuổi việc.
Tống Thần Hạo chặt đứt con đường vào giới giải trí của cô, rồi lại cho cô một cơ hội mới, tuy rằng nghe qua thập phần đáng giận, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn muốn chặt chẽ nắm lấy nó.
Tựa như người đại diện nói, có bản lĩnh thì phải thừa dịp chuyện này mà đi lên, co đầu rút cổ ở nhà thì làm được gì.
Nguyên thân là người cảm tính, sau khi bị Tống Thần Hạo làm thương tâm thì lập tức muốn dùng cái chết để "trừng phạt" đối phương, nhưng Đường Dĩ Tố lại khác với cô ta.
Từ nhỏ có gia cảnh không mấy tốt, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, Đường Dĩ Tố đã từng đối mặt qua vô số dụ hoặc, nhưng đều bị cô làm lơ. Sau khi thi đậu Học Viện Điện Ảnh, trở thành học bá, được lão sư yêu thích, được đại đạo diễn nhìn trúng, Đường Dĩ Tố cũng phải trả giá vô số vất vả cùng mồ hôi.
Cô là một người có dã tâm về sự nghiệp.
Cũng đúng là bởi vì như vậy, đại đạo diễn mới giải quyết dứt khoát, nguyện ý ký hợp đồng với cô, hết lòng tin về tương lai tiền đồ vô lượng của Đường Dĩ Tố. Rốt cuộc, cô chính là người tự đi lên bằng thực lực của mình suốt hai mươi ba năm!
"Em tham gia." Không do dự, Đường Dĩ Tố nhanh chóng nói.
Mặt người phụ nữ trung niên lập tức trầm xuống, nhìn Đường Dĩ Tố tựa như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.
Đường Dĩ Tố lại nhẹ giọng: "Dựa vào cái gì hai người yêu đương, Tống Thần Hạo thì không bị gì, em lại phải thảm như vậy. Đầu năm nay gièm pha không đáng sợ, sợ nhất chính là không có người hỏi thăm, Tống Thần Hạo phản bội em, được lên đầu trang báo vài hôm, củng cố fans, hiện tại đã đến lúc anh ta nên trả lại cho em."
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc mà nhìn cô.
Đường Dĩ Tố dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt của bà, lại không biểu hiện ra dị thường gì, mà là tự giễu cười một chút, nói: "Xém chút nữa bởi vì anh ta mà em luẩn quẩn trong lòng, quỷ môn quan cũng đã đi một chuyến, hiện tại đã nghĩ thông suốt, chị yên tâm đi, về sau em sẽ không ngốc nữa đâu."
Bất quá nguyên thân tựa hồ là một người rất dại dột, người phụ nữ trung niên nghe Đường Dĩ Tố nói vậy, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ nói: "Hy vọng vậy, vậy hôm nay cô chuẩn bị cho tốt đi, thời gian cùng địa chỉ của buổi dạ hội chút nữa tôi sẽ gửi cho cô."
Nói xong, bà nhìn qua đồng hồ: "Xe bus trường học của Đường Táo hẳn là sắp tới rồi, nhớ chăm sóc thằng bé cho tốt, đừng dọa nó."
Đường Dĩ Tố xác định, chỉ khi đang nói đến Đường Táo, biểu cảm gương mặt của người phụ nữ trung niên mới có thể nhu hòa một chút, còn lại, hoặc là không kiên nhẫn, hoặc là nhìn cô như đứa thiểu năng trí tuệ, sự khác biệt đãi ngộ này, quả thực không chút nào che dấu, rõ ràng đến mức cô muốn xem nhẹ cũng không được!
Thì ra Đường Táo có xe bus trường học tới đưa đón. Từ miệng của người đại diện biết được chuyện này, giải quyết được vấn đề lớn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, Đường Dĩ Tố lập tức cao hứng cười nói: "Em biết rồi."
Khoảnh khắc này, khuôn mặt minh diễm của cô càng thêm tỏa sáng, đôi mắt cong cong trăng non điềm mỹ, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, người phụ nữ trung niên nhìn nụ cười của cô, mãi cho đến giờ khắc này, bà mới cảm giác được, Đường Dĩ Tố tựa hồ thật sự khác trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.