Con Yêu! Chúng Ta Chạy Trốn Đi
Chương 4
Tân Sinh
14/06/2020
Quân Tiếu thấy vẻ mặt cứng ngắc của tôi thì lại thở dài ôm lấy vai tôi, một tay cầm tay tôi đùa bỡn ngón tay. Nhìn hành động tự nhiên của Quân Tiếu như kiểu chúng tôi là một đôi quen nhau lâu lắm rồi mà tôi thấy cách ứng thế. Tôi cố sức rút tay về và ngồi dịch ra cách xa anh một chút, nhận ra hành động của tôi, Quân Tiếu lại càng dùng lực, tôi lại trở về nguyên vị trí mặc anh ta ôm.
- Hạ Thảo, em nói anh phải làm gì để em không trốn anh nữa. Chuyện xảy ra lớn như vậy, em lại tự mình chịu đựng. Nếu anh không phải là người có trách nhiệm thì em định một mình chịu đựng đến bao giờ?
Tôi không biết trả lời anh như thế nào, chẳng lẽ nói vì tự an ủi bản thân mình nên tôi đã coi là bị chó cắn. Nghĩ tới đây, tôi tự rụt cổ lại, nếu tôi dám hé răng, tôi chắc chắn mình sẽ bị thảm. Thấy tôi không nói gì Quân Tiếu bắt đầu kể chuyện xảy ra với anh hôm đó.
- Thực ra cũng không có nhiều lời để nói, việc gặp gỡ đối tác làm ăn rồi cùng nhau dùng bữa là chuyện bình thường ở huyện. Điều đáng nói hôm đó chính là đối tác của anh lại dẫn theo con gái, cô này kém anh năm tuổi. Đối tác muốn giao toàn quyền công ty cho con gái nên mới có bữa cơm giao lưu đó. Trong suốt buổi tối đó anh uống rất ít rượu, tửu lượng của anh cũng rất khá, anh cảm thấy không ổn lúc anh uống ly rượu cuối sau khi từ nhà vệ sinh ra. Anh nhanh chóng đứng dậy cáo từ mặc cho sự níu kéo của hai ba con họ. Anh vội vã leo lên taxi, cô gái cũng vội leo lên nhưng anh đẩy cô xuống và giục tài xế chở anh về. Ngồi trên xe anh cảm thấy choáng váng, trước khi kịp hôn mê anh đưa cho tài xế năm trăm nghìn và nhờ anh ta đưa vào tận phòng khách sạn. Cũng may anh tài xế tốt bụng đưa anh về tận nơi mà không lấy thêm cái gì. Anh không nhớ mình hôn mê bao lâu nhưng lúc nửa đêm anh nhớ mình mang máng tỉnh dậy và trao đời trai cho ai cũng không biết. Sáng hôm sau tỉnh dậy lúc gần mười giờ sáng, đầu anh đau như búa bổ, định thần một lúc anh nhớ ra chuyện đêm qua. Anh vội vàng nhìn quanh phòng tìm kiếm, anh cứ ngỡ là người mây mưa với anh là con gái đối tác nhưng không phải. Anh nhìn chiến trường của hôm qua, trên người anh không mảnh vải, chăn và ga trải giường xô lệch, đặc biệt anh nhìn thấy vết máu trên ga trải giường. Anh giật mình và cố gắng nhớ lại người con gái đã cùng anh, thật khó chịu chính là anh không nhớ gì hết. Sau khi thu dọn lại bản thân, anh bỗng nhìn thấy thẻ sinh viên của anh. Hạ Thảo, em có biết anh tìm em vất vả thế nào không? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
Cả người tôi vô cùng cứng ngắc nghe câu chuyện anh nói, tôi ấp úng quay qua chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh hiểu lầm, có lẽ ai đó đã nhặt được thẻ của tôi rồi định mang trả nhưng nhầm phòng nên..
Nói tới đây tôi hận không đâm đầu vào đậu hũ cho rồi, nào có lý do nào còn ngớ ngẩn hơn chứ. Lý do nào không nói lại nói nhầm phòng. Ài, con bạn gọi tôi là "thần kinh thô" cũng đúng.
- Hạ Thảo, em có thể lấy lý do khác được không? Nhưng điều đó cũng chứng tỏ đêm đó chúng ta đã ở bên nhau. Anh..
- Ai ở bên nhau với anh? Người đó chắc chắn không phải tôi.
Nói tới đây tôi đỏ mặt, trong đầu tôi lướt qua một số hình ảnh mà tôi không muốn nhớ. Á mà tôi đỏ mặt làm cái gì giờ này, như thế chẳng khác nào "lạy ông con ở bụi này". Má ơi, quá nguy hiểm mà, phải nhanh chóng đuổi tên sát thần này ra ngoài mới được. Không để tôi phải đắn đo làm thế nào tống cổ sát thần đi, Quân Tiếu đã nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn. Tôi giật bắn mình đứng lên đẩy anh ta ra, mắt tôi bốc hỏa:
- Quân Tiếu, tôi nể anh hơn tuổi tôi nên còn ngồi đây tử tế với anh. Phiền anh đừng làm những động tác khiến tôi không cách nào tôn trọng anh được nữa. Nếu không.. Ưm.. Buông.. Buông..
Không để tôi nói hết, Quân Tiếu lại chặn miệng tôi bằng nụ hôn cẩu gặm. Tôi vùng vẫy cố tránh thoát anh, tôi càng dùng sức thì anh càng ôm ghì tôi chặt hơn. Một lúc sau anh buông tôi ra, lúc này môi tôi đã bị gặm đến sưng vù rồi. Má ơi, cây vạn tuế mới nở hoa không biết hôn.
- Anh có phải đàn ông không hả? Anh hôn như chó gặm xương thế?
Kiếp trước tôi chắc hất đổ bát cơm anh ta đang ăn cho nên kiếp này tôi bị anh ta gặm trừ nợ. Vừa nói xong tôi lấy tay bịt mồm mình lại, tôi vừa nói gì thế? Nhìn sắc mặt đen thui của Quân Tiếu tôi không tự giác lùi lại, anh ta đang âm trầm nhìn tôi.
- Em nghi ngờ năng lực đàn ông của anh? Hạ Thảo, đứng trước một người đàn ông mà em có thái độ hoài nghi như thế, em có nghĩ đến hậu quả không?
- Tôi.. Tôi..
Tôi ấp úng, ánh mắt lấm lét nhìn Quân Tiếu. Thật đáng sợ, tôi đã động tới dây thần kinh nào của anh ta rồi? Nhìn thấy tôi sợ hãi cuối cùng Quân Tiếu cũng dịu bớt, anh ta vẫy tay với tôi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
- Lại đây!
Tôi có phải cẩu đâu mà anh ta vẫy là tới, tôi lại lùi thêm một bước đề phòng nhì lại. Quân Tiếu có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi, mày anh ta nhíu lại nheo mắt liếc nhìn tôi mỉm cười.
- Nếu em không lại đây, anh sẽ qua chỗ em. Anh sẽ không đảm bảo sẽ làm gì tiếp theo đâu.
Dám uy hiếp tôi, anh ta lại uy hiếp tôi? Anh đúng là ăn gan hùm mật gấu mới tỏ uy phong trong nhà tôi. Nhưng thôi, địch mạnh ta yếu, giả vờ khúm núm một chút cũng được. Tôi nhanh như chớp ngồi xuống đầu ghế sô pha không quên mạnh miệng cảnh cáo.
- Tôi cảnh cáo anh, đây là nhà tôi. Anh hãy tự trọng. Tôi..
- Tự trọng là cái gì khi bạn gái anh luôn muốn chối bỏ trách nhiệm? Cô ấy ăn xong anh đã tính toán xách đai quần chạy.
Quân Tiếu ngồi sát cạnh tôi khiến tôi căng thẳng. Mặt anh dán sát vào mặt tôi, tôi còn nhận ra hơi thở của anh quét qua chóp mũi tôi, chỉ cách một chút như chúng tôi chuẩn bị hôn nhau vậy. Tôi như bị định trụ trước vẻ đẹp trai đàn ông của anh. Quân Tiếu mềm giọng nói với tôi.
- Hạ Thảo, anh chưa từng hôn ai nên anh cũng không biết hôn là gì? Không em dạy anh, dù sao anh cũng chỉ có mỗi em để thực hành thôi.
Vừa nói Quân Tiếu càng tiến sát vào tôi hơn, lúc anh sắp chạm vào tôi thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Á, tôi bị làm sao thế? Suýt chút nữa bị sắc quỷ mê tâm hồn. Tôi đưa tay chống ngực anh lắp bắp.
- Có.. Có điện thoại.. Tôi.. Tôi nghe điện thoại.
Quân Tiếu thở dài, ánh mắt sủng nịnh, tay vuốt đầu tôi ngồi xuống không quên đan tay anh vào tay trái của tôi. Tôi lấy điện thoại ra, rút tay về không được, tôi lườm kẻ tự chủ trương chỉ đổi lại nụ cười mỉm của anh. Nhìn thấy tên hiện trên điện thoại mà tôi không còn hứng thú, vì bên cạnh tôi đang có một bóng đèn.
- A lô, đại ca em nghe.
- Thần kinh thô, sao thế? Ốm à?
Giọng bạn thân chí chóe quan tâm khiến tôi lập tức tinh thần.
- Em khỏe, đại ca.
- Giọng mày sao thế? Không ốm mà giọng ỉu sìu thế? Có chuyện giề?
- Đại ca, lúc nào em kể cho đại ca nghe, bây giờ em đang bận. Thế nhá, em cúp máy đây.
- Ê, từ từ..
Chẳng để con bạn đưa câu hỏi thêm, tôi cúp máy cái rụp. Đại ca tha tội, bây giờ em chẳng có tâm trạng nào mà nghe đại ca tâm sự cả, em đang bị quấy rối tinh thần chưa giải quyết được đây này. Từ lúc tôi nghe điện thoại Quân Tiếu cứ sờ rồi vuốt ve tay tôi khiến tôi thấy rùng mình. Mới gặp có ba lần mà sao anh ta hành động tự nhiên thân mật thế?
Thấy tôi cúp máy, Quân Tiếu mỉm cười nói với tôi:
- Cô bạn thân của em khó tính thật.
- Ai bảo? Bạn tôi vừa dễ tính, vừa tốt bụng.
Thấy anh chê bạn thân mình tôi phản bác ngay. Con bạn tôi đôi lúc đơ đơ một tý được cái tốt tính và nhiệt tình. Nhớ năm cấp ba, tôi bị ốm, nó đã đèo tôi về nhà còn đập cả con heo đất lấy tiền mua thuốc và thức ăn cho tôi. Lúc đấy ba mẹ tôi đi làm chả ai ở nhà, nó nghỉ học cả buổi chiều chăm tôi ốm.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
Có một lần chẳng biết thằng cha nào chia tay người yêu, nó còn tuyên bố theo đuổi tôi khiến con người yêu nó chặn đường đánh ghen. Một mình con bạn thân tôi đánh cho bốn đứa phe bạn te tua, tôi gọi nó là đại ca khi đó. Nó thích vào Bách Khoa nhưng thấy tôi thi Quốc Dân thế là nó tếch nguyện vọng theo tôi luôn.
Phan Ngọc nói tôi thần kinh thô nhưng lắm đào hoa, vạ vào thân lúc nào không biết, nó phải đi theo bảo vệ, đấy làm gì có ai như con bạn thân tôi. Ài, Phan Ngọc trọng tình trọng nghĩa, mạnh mẽ, nhưng cũng lụy tình. Từ ngày nó có người yêu, tôi chẳng đếm được nó khóc bao nhiêu lần nữa, thế mà vẫn không chia tay được, chỉ cần người yêu nó nói nhẹ, xin lỗi vài câu là nó quẳng hết lỗi lầm của cậu ta ra sau đầu.
Thấy tôi xù lông, Quân Tiếu lại dịu giọng kể tiếp.
- Em biết không, khi anh tỉnh táo lại, anh đã cầm thẻ của em xuống hỏi tiếp tân thì được biết em đã bỏ trốn khi trời vừa rạng sáng.
- Ai bỏ trốn? Tôi có việc gấp cần về nhà.
Tôi chột dạ phản bác, nếu nói buổi sáng đó tôi chạy trốn cũng đúng, nhưng thua người không thua trận, tôi không thể nhận được. Nghe tôi phản bác Quân Tiếu phì cười, anh đưa tay vén cái tóc lạc đang rủ xuống má tôi ra sau tai, ánh mắt sủng nịnh nhìn tôi như muốn nhấn chìm tôi vào sự dịu dàng của anh.
- Hạ Thảo, em nói anh phải làm gì để em không trốn anh nữa. Chuyện xảy ra lớn như vậy, em lại tự mình chịu đựng. Nếu anh không phải là người có trách nhiệm thì em định một mình chịu đựng đến bao giờ?
Tôi không biết trả lời anh như thế nào, chẳng lẽ nói vì tự an ủi bản thân mình nên tôi đã coi là bị chó cắn. Nghĩ tới đây, tôi tự rụt cổ lại, nếu tôi dám hé răng, tôi chắc chắn mình sẽ bị thảm. Thấy tôi không nói gì Quân Tiếu bắt đầu kể chuyện xảy ra với anh hôm đó.
- Thực ra cũng không có nhiều lời để nói, việc gặp gỡ đối tác làm ăn rồi cùng nhau dùng bữa là chuyện bình thường ở huyện. Điều đáng nói hôm đó chính là đối tác của anh lại dẫn theo con gái, cô này kém anh năm tuổi. Đối tác muốn giao toàn quyền công ty cho con gái nên mới có bữa cơm giao lưu đó. Trong suốt buổi tối đó anh uống rất ít rượu, tửu lượng của anh cũng rất khá, anh cảm thấy không ổn lúc anh uống ly rượu cuối sau khi từ nhà vệ sinh ra. Anh nhanh chóng đứng dậy cáo từ mặc cho sự níu kéo của hai ba con họ. Anh vội vã leo lên taxi, cô gái cũng vội leo lên nhưng anh đẩy cô xuống và giục tài xế chở anh về. Ngồi trên xe anh cảm thấy choáng váng, trước khi kịp hôn mê anh đưa cho tài xế năm trăm nghìn và nhờ anh ta đưa vào tận phòng khách sạn. Cũng may anh tài xế tốt bụng đưa anh về tận nơi mà không lấy thêm cái gì. Anh không nhớ mình hôn mê bao lâu nhưng lúc nửa đêm anh nhớ mình mang máng tỉnh dậy và trao đời trai cho ai cũng không biết. Sáng hôm sau tỉnh dậy lúc gần mười giờ sáng, đầu anh đau như búa bổ, định thần một lúc anh nhớ ra chuyện đêm qua. Anh vội vàng nhìn quanh phòng tìm kiếm, anh cứ ngỡ là người mây mưa với anh là con gái đối tác nhưng không phải. Anh nhìn chiến trường của hôm qua, trên người anh không mảnh vải, chăn và ga trải giường xô lệch, đặc biệt anh nhìn thấy vết máu trên ga trải giường. Anh giật mình và cố gắng nhớ lại người con gái đã cùng anh, thật khó chịu chính là anh không nhớ gì hết. Sau khi thu dọn lại bản thân, anh bỗng nhìn thấy thẻ sinh viên của anh. Hạ Thảo, em có biết anh tìm em vất vả thế nào không? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
Cả người tôi vô cùng cứng ngắc nghe câu chuyện anh nói, tôi ấp úng quay qua chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh hiểu lầm, có lẽ ai đó đã nhặt được thẻ của tôi rồi định mang trả nhưng nhầm phòng nên..
Nói tới đây tôi hận không đâm đầu vào đậu hũ cho rồi, nào có lý do nào còn ngớ ngẩn hơn chứ. Lý do nào không nói lại nói nhầm phòng. Ài, con bạn gọi tôi là "thần kinh thô" cũng đúng.
- Hạ Thảo, em có thể lấy lý do khác được không? Nhưng điều đó cũng chứng tỏ đêm đó chúng ta đã ở bên nhau. Anh..
- Ai ở bên nhau với anh? Người đó chắc chắn không phải tôi.
Nói tới đây tôi đỏ mặt, trong đầu tôi lướt qua một số hình ảnh mà tôi không muốn nhớ. Á mà tôi đỏ mặt làm cái gì giờ này, như thế chẳng khác nào "lạy ông con ở bụi này". Má ơi, quá nguy hiểm mà, phải nhanh chóng đuổi tên sát thần này ra ngoài mới được. Không để tôi phải đắn đo làm thế nào tống cổ sát thần đi, Quân Tiếu đã nắm lấy tay tôi đưa lên miệng hôn. Tôi giật bắn mình đứng lên đẩy anh ta ra, mắt tôi bốc hỏa:
- Quân Tiếu, tôi nể anh hơn tuổi tôi nên còn ngồi đây tử tế với anh. Phiền anh đừng làm những động tác khiến tôi không cách nào tôn trọng anh được nữa. Nếu không.. Ưm.. Buông.. Buông..
Không để tôi nói hết, Quân Tiếu lại chặn miệng tôi bằng nụ hôn cẩu gặm. Tôi vùng vẫy cố tránh thoát anh, tôi càng dùng sức thì anh càng ôm ghì tôi chặt hơn. Một lúc sau anh buông tôi ra, lúc này môi tôi đã bị gặm đến sưng vù rồi. Má ơi, cây vạn tuế mới nở hoa không biết hôn.
- Anh có phải đàn ông không hả? Anh hôn như chó gặm xương thế?
Kiếp trước tôi chắc hất đổ bát cơm anh ta đang ăn cho nên kiếp này tôi bị anh ta gặm trừ nợ. Vừa nói xong tôi lấy tay bịt mồm mình lại, tôi vừa nói gì thế? Nhìn sắc mặt đen thui của Quân Tiếu tôi không tự giác lùi lại, anh ta đang âm trầm nhìn tôi.
- Em nghi ngờ năng lực đàn ông của anh? Hạ Thảo, đứng trước một người đàn ông mà em có thái độ hoài nghi như thế, em có nghĩ đến hậu quả không?
- Tôi.. Tôi..
Tôi ấp úng, ánh mắt lấm lét nhìn Quân Tiếu. Thật đáng sợ, tôi đã động tới dây thần kinh nào của anh ta rồi? Nhìn thấy tôi sợ hãi cuối cùng Quân Tiếu cũng dịu bớt, anh ta vẫy tay với tôi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
- Lại đây!
Tôi có phải cẩu đâu mà anh ta vẫy là tới, tôi lại lùi thêm một bước đề phòng nhì lại. Quân Tiếu có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi, mày anh ta nhíu lại nheo mắt liếc nhìn tôi mỉm cười.
- Nếu em không lại đây, anh sẽ qua chỗ em. Anh sẽ không đảm bảo sẽ làm gì tiếp theo đâu.
Dám uy hiếp tôi, anh ta lại uy hiếp tôi? Anh đúng là ăn gan hùm mật gấu mới tỏ uy phong trong nhà tôi. Nhưng thôi, địch mạnh ta yếu, giả vờ khúm núm một chút cũng được. Tôi nhanh như chớp ngồi xuống đầu ghế sô pha không quên mạnh miệng cảnh cáo.
- Tôi cảnh cáo anh, đây là nhà tôi. Anh hãy tự trọng. Tôi..
- Tự trọng là cái gì khi bạn gái anh luôn muốn chối bỏ trách nhiệm? Cô ấy ăn xong anh đã tính toán xách đai quần chạy.
Quân Tiếu ngồi sát cạnh tôi khiến tôi căng thẳng. Mặt anh dán sát vào mặt tôi, tôi còn nhận ra hơi thở của anh quét qua chóp mũi tôi, chỉ cách một chút như chúng tôi chuẩn bị hôn nhau vậy. Tôi như bị định trụ trước vẻ đẹp trai đàn ông của anh. Quân Tiếu mềm giọng nói với tôi.
- Hạ Thảo, anh chưa từng hôn ai nên anh cũng không biết hôn là gì? Không em dạy anh, dù sao anh cũng chỉ có mỗi em để thực hành thôi.
Vừa nói Quân Tiếu càng tiến sát vào tôi hơn, lúc anh sắp chạm vào tôi thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Á, tôi bị làm sao thế? Suýt chút nữa bị sắc quỷ mê tâm hồn. Tôi đưa tay chống ngực anh lắp bắp.
- Có.. Có điện thoại.. Tôi.. Tôi nghe điện thoại.
Quân Tiếu thở dài, ánh mắt sủng nịnh, tay vuốt đầu tôi ngồi xuống không quên đan tay anh vào tay trái của tôi. Tôi lấy điện thoại ra, rút tay về không được, tôi lườm kẻ tự chủ trương chỉ đổi lại nụ cười mỉm của anh. Nhìn thấy tên hiện trên điện thoại mà tôi không còn hứng thú, vì bên cạnh tôi đang có một bóng đèn.
- A lô, đại ca em nghe.
- Thần kinh thô, sao thế? Ốm à?
Giọng bạn thân chí chóe quan tâm khiến tôi lập tức tinh thần.
- Em khỏe, đại ca.
- Giọng mày sao thế? Không ốm mà giọng ỉu sìu thế? Có chuyện giề?
- Đại ca, lúc nào em kể cho đại ca nghe, bây giờ em đang bận. Thế nhá, em cúp máy đây.
- Ê, từ từ..
Chẳng để con bạn đưa câu hỏi thêm, tôi cúp máy cái rụp. Đại ca tha tội, bây giờ em chẳng có tâm trạng nào mà nghe đại ca tâm sự cả, em đang bị quấy rối tinh thần chưa giải quyết được đây này. Từ lúc tôi nghe điện thoại Quân Tiếu cứ sờ rồi vuốt ve tay tôi khiến tôi thấy rùng mình. Mới gặp có ba lần mà sao anh ta hành động tự nhiên thân mật thế?
Thấy tôi cúp máy, Quân Tiếu mỉm cười nói với tôi:
- Cô bạn thân của em khó tính thật.
- Ai bảo? Bạn tôi vừa dễ tính, vừa tốt bụng.
Thấy anh chê bạn thân mình tôi phản bác ngay. Con bạn tôi đôi lúc đơ đơ một tý được cái tốt tính và nhiệt tình. Nhớ năm cấp ba, tôi bị ốm, nó đã đèo tôi về nhà còn đập cả con heo đất lấy tiền mua thuốc và thức ăn cho tôi. Lúc đấy ba mẹ tôi đi làm chả ai ở nhà, nó nghỉ học cả buổi chiều chăm tôi ốm.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
Có một lần chẳng biết thằng cha nào chia tay người yêu, nó còn tuyên bố theo đuổi tôi khiến con người yêu nó chặn đường đánh ghen. Một mình con bạn thân tôi đánh cho bốn đứa phe bạn te tua, tôi gọi nó là đại ca khi đó. Nó thích vào Bách Khoa nhưng thấy tôi thi Quốc Dân thế là nó tếch nguyện vọng theo tôi luôn.
Phan Ngọc nói tôi thần kinh thô nhưng lắm đào hoa, vạ vào thân lúc nào không biết, nó phải đi theo bảo vệ, đấy làm gì có ai như con bạn thân tôi. Ài, Phan Ngọc trọng tình trọng nghĩa, mạnh mẽ, nhưng cũng lụy tình. Từ ngày nó có người yêu, tôi chẳng đếm được nó khóc bao nhiêu lần nữa, thế mà vẫn không chia tay được, chỉ cần người yêu nó nói nhẹ, xin lỗi vài câu là nó quẳng hết lỗi lầm của cậu ta ra sau đầu.
Thấy tôi xù lông, Quân Tiếu lại dịu giọng kể tiếp.
- Em biết không, khi anh tỉnh táo lại, anh đã cầm thẻ của em xuống hỏi tiếp tân thì được biết em đã bỏ trốn khi trời vừa rạng sáng.
- Ai bỏ trốn? Tôi có việc gấp cần về nhà.
Tôi chột dạ phản bác, nếu nói buổi sáng đó tôi chạy trốn cũng đúng, nhưng thua người không thua trận, tôi không thể nhận được. Nghe tôi phản bác Quân Tiếu phì cười, anh đưa tay vén cái tóc lạc đang rủ xuống má tôi ra sau tai, ánh mắt sủng nịnh nhìn tôi như muốn nhấn chìm tôi vào sự dịu dàng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.