Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 109

Đường Miên

20/08/2018

Ánh đèn trắng xanh dễ dàng khiến người ta có thể thấy rõ tình trạng hiện tại, máu từ cánh tay Tống Diễn chảy xuôi nhỏ xuống nền gạch lát, và vẻ mặt dữ tợn tái nhợt của Dương Nguyện.

Dụ Ninh không ngờ cô chri chậm một bước đã xảy ra chuyện, nhìn lưỡi dao dính máu nằm trên đất, đén cả Tống Diễn cũng không tránh thoát thì ắt hẳn lần này Dương Nguyện quyết tâm muốn giết cô thật.

"Dương Ninh!" Thấy Dụ Ninh xuất hiện phía sau Tống Diễn, câu nói đừng đụng vào tôi vẫn văng vẳng bên tai, trên mặt Dương Nguyện xuất hiện một vết đỏ quái dị:” Sao mày không chết luôn đi! Tao muốn giết mày! Giết chết mày!!”

Dương Nguyện dùng tốc độ nhanh nhất để nhặt con dao trên đất, đâm tới, Tống Diễn chắn trước người Dụ Ninh, ngược lại, Dụ Ninh không né tránh mà vượt qua người anh, nhanh hơn Tống Diễn, bắt láy tay Dương Nguyện, dùng sức khiến lưỡi dao mất lực rơi xuống.

Vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, Dương Nguyện có cảm giác như cổ tay mình đã bị Dụ Ninh bóp gãy, ngoài miệng vẫn không chịu thua khàn khàn quát tháo:” Con ả đê tiện này, mày, sao mày không chết đi, không chết đi, bởi vì mày mà bây giờ mẹ không còn để ý đến tao……..”

Thanh âm điên cuồng ngwcng bặt, Dụ Ninh nắm cổ tay cô ta vứt ra, khiến dương nguyện ngã trên mặt đất, đưa chân đạp lên thân thể muốn giãy giụa đứng lên kia, cô còn tưởng nữ chính đột nhiên nổi điên là có chuyện gì lớn xảy ra, xem ra đây là do đã chịu uất ức ở nhà họ Dương nên mới xông tới gây sự với cô.

Nghe Dương An nói, bởi vì có Dương phụ tâm sự và sự chỉ dẫn của bác sĩ tâm lí nên hiện tại Chu Lan đã thay đổi rất nhiều, mặc dù còn chưa thể bình tĩnh đối mặt với cô nhưng đã không ỷ lại vào sự tồn tại của Dương Nguyện nữa, Dụ Ninh cũng không quan tâm tình trạng tâm lí của mẹ nguyên chủ, cũng như không hứng thú với vấn đề quan hệ hai người như thế nào.

"Mẹ cô không cần cô thì cô đến đây nổi điên làm gì?”

Dương nguyện khó chịu lăn lộn trên mặt đất, mái tóc ngắn xù xĩnh dính trên mặt, không thấy nổi nửa điểm thục nữ trước kia, tựa một kẻ điên vậy.

Giọng nói bình tĩnh của Dụ Ninh dường như càng khiến tâm trạng cô ta bốc cháy:” Nếu không phải vì mày, tất cả đã không thay đổi, tất cả đều là của tao, của tao!”

Ánh mắt cô ả oán độc xuyên thấu qua đám tóc lộn xộn, chính xác đâm thẳng về phía Dụ Ninh.

"Mày phá hư ta tất cả, phá hư cuộc sống của tao, đều là lỗi của mày….” Dụ Ninh dùng sức nghiền dưới chân cắt đứt giọng nói của cô ta, ánh mắt chuyển sang Tống Diễn:” Tay có ổn không?’

Tống Diễn vẫn đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Dụ Ninh rat ay, thấy cô quay sang, híp híp mắt, chả trách cô không đắn đo nhiều đã cho anh lên đây, chri trong một tháng ngắn ngủi, khả năng đánh đấm của cô đã thật lợi hại, cứ theo cái tốc độ này, việc áp đảo anh cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Tống...... Tống tiên sinh...... Tống tiên sinh, cứu, cứu tôi, cứu, cứu tôi!" Thấy Tống Diễn đứng một bên, Dương Nguyện như thấy được ứu tinh, thân thể kích động giật giật, suýt chút nữa thoát được khỏi sự trói buộc từ Dụ Ninh.

Nếu như hôm nay không phải anh mở cửa, một nhát dao kia rất có thể đã chém lên người Dụ Ninh, chỉ riêng chuyện này thôi, Tống Diễn đã không có ý định giúp Dương Nguyện rồi, huống hồ, trong một tháng tham gia trị liệu tâm lí, anh đã hoàn toàn có thể tránh thoát bóng ma quá khứ, sẽ không vì hai người có khuôn mặt giống nhau mà ảnh hưởng phán đoán của bản thân.

"Không có việc gì." Tống Diễn như không nghe thấy lời kêu cứu, cười nhạt trả lời Dụ Ninh.

Người như vậy mới là đáng sợ nhất, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, rõ ràng trước kia còn tỏ ra thân thiện với Dương Nguyện, thế mà bây giờ vì một mục tiêu mới mà có thể coi người kia như không tồn tại, việc cô lựa chọn không dây dưa nhiều với tên này quả là chính xác. Người đàn ông như thế, một khi không còn hứng thú với bạn, trái tim nhất định sẽ nhẫn tâm vô cùng.

"Vậy thì phiền anh đưa điện thoại cho tô, tôi báo cảnh sát.”

"Dương Ninh, mày điên rồi! mày điên rồi!” Nghe Dụ Ninh nói sẽ báo cảnh sát, Dương Nguyện liều mạng giãy giụa, nếu thạt làm thế, đời này của cô coi như xong.



Sự chống cự của Dương Nguyện chỉ đổi lấy sự trấn áp mạnh mẽ hơn từ Dụ Ninh:” Nếu dám mang dao đi thì nên chuẩn bị sẵn tâm lí hứng chịu chuyện này.”

"Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!" Thấy chuyện không còn khả năng cứu vãn, Dương Nguyện gào thét chói tai.

Dụ Ninh khẽ cười hai tiếng, cô ngốc giống nguyên chủ sao, vì để người thân chú ý mà không chừa chuyện ác nào, nếu muốn nhận được sự yeu thích từ Chu Lan, ngay lúc đầu cô đã phải ăn nói khép nép và gây dựng quan hệ tốt với Dương nguyện rồi, cần gì vạch rõ giới hạn với người nhà họ Dương chứ:” Tôi không cần sự tha thứ của bà ấy.”

......

......

Cảnh sát tới rất nhanh, lúc đó, cảm xúc của Dương nguyện đã ổn định rất nhiều, không giống lúc mới đầu lớn tiếng gào thét, mà chỉ núp một góc, nhỏ giọng khóc thút thít.

Nếu như không phải có video theo dõi, cảnh sát that khó để đoán được ai là người bị hại.

Đến bóp cảnh sát, một vị cảnh sát nhiệt tình thấy cánh tay Tống Diễn vẫn chưa được băng bó liền ôm hòm thuốc đến đưa cho Dụ Ninh:” Vết thương không lớn, cô xử lí trước cho bạn trai mình đi, bây giờ phòng cứu thương đang rất bận, đợi lát nữa mới đến phiên cậu ấy.”

Nếu vết thương không lớn thì cần gì phải xử lý.

Dụ Ninh nhận lấy hòm thuốc, cau mày nhìn tay của Tống Diễn. Máu đã có dấu hiệu khô lại, đoán chừng vết thương đã dính chặt với ống tay rồi.

"Mới vừa nãy hỏi anh có đi bệnh viện không, anh lại đi theo tôi đến đây làm gì.” Dụ Ninh đưa tay xé áo anh.

Tống Diễn cúi đầu nhìn Dụ Ninh, ánh mắt dịu dàng, giống như phần vải bị xé kia không nằm trên vết thương của anh vậy:” Tôi lo lắng cho em.”

"Có gì phải lo lắng." Dụ Ninh tuỳ ý trả lời. miệng vết thương ở gần phần cùi chỏ, nhờ cú xé bạo lực của cô mà máu lại chảy xuống, hơn nữa,, còn rách ra lớn hơn, máu thịt be bét một mảng, nhìn qua có vẻ thật nghiêm trọng.

Vị cảnh sát đứng một bên không nhịn nổi nói đôi câu:” Cô gái nhỏ, sao cô không cắt áo bằng kéo, làm thế bạn trai càng thương nặng hơn nha.”

"Anh ta không phải bạn trai tôi." Dụ Ninh trả lời xong liền ngẩng đầu nhìn Tống Diễn một cái:” Không phải anh ta đang cười sao?”

Hai chuyện này có thể móc nối với nhau sao? Ông nhìn lướt qua chàng trai kia, chân mày cũng không nhíu một phân, phỏng chừng cậu thanh niên đẹp trai này có ham muốn đặc biệt, thích đau, vfi vậy, ông cũng không nói thêm gì nữa.

Dương phụ và Dương An tới rất nhanh, gần như ngay sau khi hoàn thành xong thủ tục liefn chạy đến, tìm thấy Dụ Ninh trong đám người, Dương An lập tức vọt đến bên, nắm hai vai cô:” Ninh Ninh, em không sao chứ? Anh nghe cảnh sát nói Dương Nguyện mang dao đến tìm em…….”

Nói xong tay còn không ngừng xoay người cô, muốn xác định xem có vết thương hay không.

Tống Diễn tiến lên vài bước đánh rớt tay của Dương An: “ Cô ấy không có việc gì.”

"Sao cậu ở đây?” Vừa thấy Tống Diễn, Dương An lập tức tưởng tượng đến vô số cảnh tượng hai chị em bất hoà vì một người đàn ông, ánh mắt quét đến cánh tay thảm hại của người đối diện, trí óc mới ngừng lại:” Cậu cứu tiểu Ninh sao?”



Dụ Ninh băng bó cho Tống Diễn hết sức qua loa, ống tay áo smi của anh bị xé thành hai mảnh, trên đó còn dính đầy máu tươi, mà phần da thịt lộ ra cũng bị vải băng tuỳ tiện quấn quanh, lốm đốm sắc màu, pphorng chừng người bôi thuốc cho anh ta cũng không kiên nhẫn.

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện, dù có là bót cảnh sát nhưng người băng bó cho cậu cũng thật thiếu chuyên nghiệp.”

Thấy Tống Diễn vì em gái mình mà bị thương, hơn nữa, tình trạng còn thê thảm như thế, Dương An buông xuống hận thù ngày xưa, quyết định làm người tốt một lần.

"Không cần." Tống Diễn nhìn lướt qua cánh tay, "Tôi thấy rất ổn.”

Thấy bộ dáng này, sao Dương An còn không hiểu nữa, xem ra vết thương kia đã được Dương Ninh băng bó, nếu không tên này cũng không cười với vẻ mặt dâm đãng như thế, biết đây là tác phẩm của em, kỹ thuật băng bó qua loa lấy lệ ấy cũng trở nên đáng yêu hơn nhiều, nhất thời, ánh mắt chuyển hoá từ sự cảm kích sang giận dữ:” May cho cậu đấy.”

Gười ở đây biết quan hệ giữa phạm nhân và người bị hại là chị em liền kiến nghị dùng phương thức hoà giải.

Au khi xác định Dụ Ninh không bị thưng, Dương phụ lại bắt đầu trầm mặc, nghe đề nghị của phía cảnh sát, trong lòng thoáng qua vô số suy nghĩ, cuối cùng, ông thở dài một tiếng:” Cứ để nó ở trong đó vài ngày đi. Bình thường quá nuông chiều nên bây giờ nó mới thành ra như vậy, bởi một chút chuyện nhỏ mà mang dao đi tìm chị, ddefu là do tôi dạy dỗ không tốt.”

"Cha." Nhìn bộ ạng này của Dương phụ, Dương An cũng không biết nói thêm gì. Suy nghĩ của anh và ông không khác nhau là mấy, một tháng biến mất, cứ tưởng em ấy sẽ nghĩ thông, không ngờ càng ngày càng kì quái, chỉ vì Chu Lan không “cùng chung mối thù”, cùng chung chiến tuyến với nó như trước kia mà cầm dao đi dạy dỗ Dương Ninh.

"Đều là ba không tốt mới khiến mẹ và em con như thế, sắp tới ba sẽ mang họ đi nghỉ ngơi một thời gian, con đừng hận họ, đều do ba sai.”

Chuyện gì đã xen lẫn tình thân thì sẽ thành khó giải quyết,một bên là đứa con gái ruột mất tích nhiều năm mới tìm lại được, một bên là là người vợ đã ở bên cạnh hơn ba mươi năm và con gái nuôi hơn mười năm, Dương phụ chỉ đành lùi một bước, dùng thời gian xoa dịu tất cả.

Đối với cách làm của ông, Dụ Ninh quyết định im lặng, là một người ngoài cuộc, Dụ Ninh không có quá nhiều ý kiến, chr cần Dương nguyện và Chu Lan không nhảy nhót trước mặt cô thì tất cả đều ổn.

Giải quyết xong mọi vấn đề, Dương An nhìn người cha lộ rõ nét mệt mỏi, lại nghĩ đến việc khi về nhà, ông còn phải ứng phó với mẹ đang cảm xúc thất thường, do dự một chút liền quay sang nói với Tống Diễn:” Hôm nay tôi nhờ cậu chăm sóc Ninh Ninh, tôi còn phải về nhà một chuyến.”

Cô là trẻ con sao mà cần có người chăm sóc.

Dụ Ninh liếc kẻ nhiều chuyện kia:” Tôi không cần ai chăm sóc, Tống Diễn đi chung với anh đi, anh ta ở trong căn pòng đó cũng là vì đến thăm tiểu Bố.”

Bỏ qua chuyện cho anh ta mang tiểu bố về, chri nói là đến xem.

"Ngày mai gặp nó cũng không sao cả, tôi muốn đi cùng với em.” Tống Diễn dừng một chút, giọng nói thấp xuống, mang theo nét cô đơn:” Người bị thương vô cùng yếu ớt, em sẽ không nhẫn tâm để anh ở một mình đúng không?”

Thật muốn để anh một mình đến thiên hoang địa lão ( trời đất già đi, hoang tàn), Dụ Ninh nghĩ một lúc, người này vì mình mới bị thương, nếu không nể tình đuổi đi, không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa, vì thế lại gật đàu.

"Tùy anh."

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Dương An bỗng cảm nhận sâu sắc rằng mình đã sai rồi, để phòng bản thân bị em gái ghét bỏ, anh nện một đấm thạt mạnh vào lưng Tống Diễn, sau đó chạy ra thật xa:” Cậu mà dám nghĩ chuyện gì không hay ho, tôi sẽ làm thịt cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook