Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 117

Đường Miên

31/10/2018

Dụ Ninh nghiêng mặt, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng động, có lẽ là do bản thân cảm thấy một ngày như một năm, chắc mới chỉ qua mấy giây thôi, nàng cố nhẫn nhịn thêm.

Sau đó, tay đều đã cứng lại mà người bên cạnh vẫn bất động, liền thả tay:” Thiếu gia, thân thể người không thoải mái sao?”

Sở Cẩn cúi đầu nhìn thứ lộ ra bên ngoài quần, khuôn mặt tắng nõn không lộ thêm bất kì cảm xúc nào:” Đi ra ngoài.”

Mấy chữ này ngươi nên nói trước khi ta làm một loạt động tác kia chứ, Dụ Ninh tức giận chỉ muốn tiêu diệt tên thần kinh trước mặt, cái gì cũng đã sờ nắm cả rồi, chịu thiệt còn bị đuổi đi:” Thiếu gia, nô tỳ hầu hạ người không tốt sao?”

Dụ Ninh chịu đựng sự khó chịu, cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Không ra được." Sở Cẩn bình tĩnh nói.

Lúc mới đỡ thứ kia, nàng đã cảm thấy thứ đó dường như không mềm lắm, còn tưởng là bởi vì của hắn nhỏ hơn mới vậy, xem ra, rõ ràng là tên này đã nổi lên phản ứng biến thái nào đó nên mới vậy.

Nàng nói mà, sao hệ thống có thể tốt đến mức cho nàng một nam chính không lên được chứ.

Ngay lúc Dụ Ninh còn đang rối rắm, Sở Cẩn đã tựa vào bên tiếng, chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy phát ra.

Dụ Ninh cắn răng,hai mắt nhắm nghiền, nếu đã làm được như thế, sao lúc nàng bắt đầu cởi quần cho hắn, hắn không ngăn lại? nghĩ đến xúc cảm mới cảm nhận được, Dụ Ninh tức giận nhắm chặt hai mắt, nàng bỗng cảm thấy, so với mấy thế giới trước, mình sẽ phải vất vả hơn nhiều.

Sau khi xong việc, Sở Cẩn thuận tay kéo quần, hành động này khiến Dụ Ninh yên tâm chút, lập tức đi đến vịn hờ bên cạnh hắn.

Chắc hẳn hai chân tên này đã không còn tri giác, hoàn toàn phải dựa vào nửa người trên để chống gậy đi đường, chẳng trách nhìn cơ thể gầy gò nhưng cánh tay vẫn thoáng có thể cảm nhận được bắp thịt.

Sở Cẩn đi đến bên xe lăn liền ngồi lên, lúc này, Dụ Ninh mới phát hiện, chri đi một đoạn đường mà trán hắn đã lấm tấm một tầng mồ hôi hột, hơn nữa, hơi thở cũng có chút thở nhẹ ra.

Thấy thế, Dụ Ninh lập tức lấy khăn tay ra để lau mồ hôi cho hắn, thế nhưng mới chạm vào liền bị hắn đưa tay vỗ xuống.

Dụ Ninh hít sâu một hơi, khẽ nhún người: "Là do nô tỳ đã vượt qua khuôn phép."

Sở Cẩn không để ý tới nàng, phòng lập tức yên tĩnh trở lại, đợi đến khi Xuân Hoa bưng nước vào mới phá vỡ không gian trầm tĩnh này.

Thấy khuôn mặt tròn trĩnh của Xuân Hoa đụng đụng vào khe hở cửa ra vào, Dụ Ninh bỗng cảm tháy có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sống cùng một kẻ không thích nói chuyện còn thường xuyên tản ra áp suất thấp trong một không gian quả là một khảo nghiệm dày vò.

Thấy Sở Cẩn ngồi ngay ngắn, Xuân Hoa lùi lại, dường như không dám đẩy cửa bước vào.

Khó lắm mới có một vị cứu tinh, Dụ Ninh sao có thể để nàng ta chạy đi được, nàng lập tức chạy ra mở cửa:” Cho đồ vào trong đi thôi.”

Nói xong lại quay ra đẩy Sở Cẩn đến nơi rửa mặt:” Để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt.”

Phòng rửa mặt của Sở Cẩn thiết kế không cao alwsm, Dụ Ninh vừa nói xong liền thấy một đôi tay thon dài mịn màng đưa vào trong nước.

Nếu hắn muốn tự lực cánh sinh thì tất nhiên Dụ Ninh cũng vui lòng mặc hắn, nàng đưa khăn cho nam chính.

Nhìn Sở Cẩn rửa mặt, Dụ Ninh đột nhiên phát hiện một vấn đề, sau khi nàng thức dậy, hình như chưa rửa mặt, đến cả soi gương cũng chỉ lướt qua một cái, bộ dáng bây giờ hẳn là rất lôi thôi.



Trong nhà đã có Xuân Hoa, Dụ Ninh chạy đến bên giếng nước, tuỳ tiện múc một xô rửa mặt, khi về đã thấy Sở Cẩn xong xuôi, Xuân Hoa đứng bên cạnh cầm thanh lược gỗ, vẻ mặt rối rắm.

"Tiểu Tứ nói thiếu gia rửa mặt xong sẽ chải đầu, nhưng ta không biết." Xuân Hoa thấy Dụ Ninh như thấy được cứu tinh, nói xong liền nhét lược vào tay nàng.

Nếu chri là búi tóc cho bản thân thì không sao cả, nhưng nếu là giúp người khác thì thật có vấn đề.

Dụ Ninh nhắm mắt đứng sau lưng Sở Cẩn: "Tay chân nô tỳ vụng về, nếu có làm đau thiếu gia thì mong ngài bao dung mấy phần.”

Cầm tóc người đối diện, Dụ Ninh liền biết bản thân lo thừa, vốn nghĩ khi chải mà dùng lực quá lớn sẽ kéo cả da đầu tên này ra, thế nhưng, thực tiễn chứng minh, lược vừa chạm tóc sẽ tự động trượt từ trên xuống dưới, chẳng cần nàng phải dùng sức.

Tóc Sở Cẩn giống tơ lụa, dày mà mềm mại, xúc cảm tuyệt vời đến mức Dụ Ninh không nhịn được lại sờ soạng một chút, không kể thế giới này, mấy thế giới trước, tóc nam chính so với nàng còn tốt hơn mấy lần.

Một nam nhân, tóc còn đẹp hơn phụ nữ, ánh mắt Dụ Ninh chạm vào gò má của người đối diện, tinh xảo làm người khó có thể dời mắt, nàng yên lặng cảm thán trong lòng, ở đây, tư thái, diện mạo của nam chính thật thích hợp để được che chở trong nhà, làm đoá hoa trong lồng kính.

Sở Cẩn ngước mắt lên nhìn nữ nhân đứng ngây ra bên cạnh, có lẽ vì mới rửa mặt nên mặt nàng ta sáng lên không ít, hơn nữa, do chạy vội nên bây giờ trên mặt còn toả ra hai luồng đỏ ửng.

Nhìn mái tóc rối loạn còn dính vài viên nước nhỏ, Sở Cẩn bỗng cảm thấy có chút nhức mắt, quá sống động, rõ ràng là một cơ thể sắp chết, chỉ sau một đêm đã có được sinh mệnh mới.

Ánh mắt quá mạnh mẽ, Dụ Ninh nháy mắt một chút, xác định người kia đúng là đang nhìn mình, nàng ngẩn người, tay lập tức dời xuống:” Vừa nãy chỗ đó hơi rối nen nô tỳ chải châm lại chút.”

Có vẻ điều này đã thuyết phục được Sở Cẩn, hắn quay đầu, trở về trạng thái nhìn thẳng như trước.

Cách búi tóc của nam nhân không quá khó, mặc dù ngượng tay nhưng Dụ Ninh vẫn hoàn thành một sản phẩm tạm chấp nhận được.

Nhìn nhìn, Dụ Ninh cười cắm lên một thanh trâm ngọc.

thấy Sở Cẩn nhìn chằm chằm người trong dương, Dụ Ninh liền giải thích:” Thiếu gia, tóc người quá mềm mượt nên búi tóc có chút lỏng, nếu không hài lòng, ta có thể làm lại cho người.”

Thấy Sở Cẩn không đáp lời, hẳn là không cần búi lại, Dụ Ninh đẩy xe lăn đi, mở tủ quần áo:” Thiếu gia, người muốn mawqcj bộ nào?”

Đợi một hồi, nụ cười trên mặt càng sâu, thật tốt, lần này nàng không chỉ phải nàngng lược một tên hai chân tàn phế mà còn bị câm nữa.

Dụ Ninh quét qua tủ treo quần áo một vòng, lấy một bộ trường sam màu xanh, "Thiếu gia người xem cái này thế nào?"

Không cự tuyệt chính là đồng ý, Dụ Ninh cầm quần áo đến bên Sở Cẩn, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.

Nàng phải làm sao để mặc quần áo chon am chính? Nếu hắn chỉ nằm trên giường thfi cứ coi như mặc quần áo cho con nít là được, cứ lật qua lật lại là xong, nhưng nếu ở dưới giường, lại còn trong trạng thái ngồi thì làm sao đây.

Cũng không biết tên tiểu Tứ phục vụ hắn xử lý vụ này như nào.

"Nô tỳ mặc vào cho thiếu gia, sai đó người tự điều chỉnh được không?”

Vẫn là trầm mặc, Dụ Ninh coi như thay cho con nít, khoác quần áo cho hắn, đến bước cuối cùng liền đem tay để bên hông hắn:” Thiếu gia, người có thể ôm nô tỳ một chút được không?”



Ánh mắt Sở Cẩn sâu thẳm nhìn nàng, ngay lúc Dụ Ninh muốn nắm tay hắn đưa lên vai mình, Sở Cẩn giơ tay lên, nhưng hướng có vẻ không đúng lắm.

Dụ Ninh nhìn bàn tay đặt trước ngực mình, một lúc lâu sau vẫn không thể lấy lại được tinh thần, hình như nàng còn quên mất một tầng ý nghĩa khác của từ ôm ấp.

Bàn tay bao trùm nơi đó gãi gãi vài cái liền buông xuống.

"Đi ra ngoài."

Nghe vẻ còn có ý ghét bỏ, Dụ Ninh ha ha cười hai tiếng:” Thiếu gia, người dã sờ soạng nô tỳ còn đuổi nô tỳ đi ra ngoài có phải quá xấu xa không.”

Sở Cẩn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Ngươi muốn làm thông phòng của ta.”

Hở, nói được một đoạn dài thế cơ, nàng còn tưởng hắn là cà lăm bẩm sinh, để che giấu thiếu xót của bản thân nên mới ít nói, kiệm lời đấy.

"Thiếu gia nói cái gì vậy, nô tỳ yêu thương thiếu gia như vậy, tất nhiên là muốn làm thông phòng của ngài rồi.”

Hân mày khẽ nhíu, Sở Cẩn lên tiếng:” Bây giờ ngươi thật ồn ào.”

"Nhưng nô tỳ phải vậy thiếu gia mới nói chuyện với nô tỳ nha.” Dụ Ninh cười cười:” Thiếu gia mau đưa tay khoác lên người nô tỳ đi thôi, bộ dáng bây giờ của nguời thật lôi thôi xấu xí.”

Sở Cẩn hẳn là một tên tàn phế rất biết để ý bản thân, nghe Dụ Ninh chê xấu, tay lập tức đưa ra khoác lên vai người đối diện.

Dụ Ninh thuận thế kéo hắn lên, để cả người nam nhân dựa vào người mình, đôi tay nhanh chóng sửa sang y phục.

Sở Cẩn nhìn có vẻ gầy yếu nhưng vẫn cao hơn nàng hơn một cái đầu, hơn nữa cũng chẳng hề nhẹ, Dụ Ninh cật lực đặt hắn vào lại xe lăn.

"Nhìn thiếu gia đứng lên đẹp hơn nhiều.”

Chân mày Sở Cẩn lại nhíu sâu hơn, trong mắt cũng lộ ra vẻ chán ghét: "Tóc của ngươi, rất thúi."

Nhiều năm như vậy,đây vẫn là lần đầu tiên Dụ Ninh bị người khác chê thúi, mặc dù thân thể này nàng vừa mới nhận được, Dụ Ninh cũng có chút không chấp nhận được, đặc biệt là ngay khi Sở Cẩn nói xong câu đó, nàng dường như thật sự ngửi được một mùi chua nhàn nhạt, tức khắc chỉ muốn cạo sạch cái đầu này.

Để xây dựng một người có tâm lý khoẻ mạnh, đầu tiên phải để hắn tiếp xúc với hoàn cảnh đúng đắn.

Dụ Ninh không để lộ chút mất hứng nào, nở một nụ cười xin lỗi:” Chút nữa Xuân Hoa sẽ mang đồ ăn sáng về, để nàng ấy ở lại hầu hạ thiếu gia, ta sẽ đi sửa sang lại bản thân.”

"Thối." Sở Cẩn cau mày đáp lại một chữ.

A, ngại thối về sau ngươi đừng đòi ôm hôn.

Dụ Ninh trợn trắng mắt, nói thầm trong lòng, có gan vãn cố gắng duy trì bộ dạng này đi, về sau đừng có như tên điên dây dưa không dứt.

Mặc dù Sở Cẩn minh xác bày tỏ thái độ chán ghét với nàng, Dụ Ninh cũng chỉ đứng xa một chút chứ không định rời đi.

Để một tên tàn tật một mình trong phòng, nếu hắn té ngã rồi ghi thù nàng trong lòng thì làm sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook