Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 40

Đường Miên

02/12/2017

"An tiểu thư!"

Dụ Ninh còn chưa kịp bước vào thang máy liền nghe thấy một tiếng la tê tâm liệt phế vang lên phía sau, đang nghĩ, bệnh viện vốn là nơi sinh ly tử biệt vô cùng nhiều, lại thấy một trận gió từ đằng xa cuốn tới, một bóng người xanh dương chạy đến bên mình.

Lần đầu tiên, Dụ Ninh bỗng cảm thấy đồng phục đại học của trường bọn họ đẹp đến vậy, cô lùi về phía sau một bước, tránh né cái tay đang vươn về phía này định kéo lấy cô.

Lane thở hổn hển nhìn Dụ Ninh, ánh mắt khẩn trương lướt từ đầu tới chân cô, sau khi đã nhìn đi nhìn lại vô số lần, tròng mắt xanh nhạt kia mới rũ bỏ lo lắng, tràn ra mấy phần tươi cười như thường ngày:”Sau khi tôi tan học mới biết tin phòng thí nghiệm khu em xảy ra vụ nổ, hỏi tất cả mọi người thì họ đều nói em đã đến bệnh viện rồi, sợ đến mức trái tim tôi ngừng đập mấy giây."

"Người bị thương không phải là tôi."

Lane vỗ vỗ ngực, "Vậy thì tốt."

Dụ Ninh thấy bộ dáng may mắn là người khác của anh chàng này, không nhịn được mà cười một tiếng:”Cảm ơn anh đã quan tâm tôi

Mái tốc vàng kim xinh đẹp rối bù của Lane không ngừng vẩy trong không gian, anh nở một nụ cười rực rỡ:”Phải là tôi cảm ơn mới đúng, An tiểu thư, cảm ơn vì sự quan tâm của tôi đã được em thừa nhận, điều này có thể khiến tôi vui vẻ mấy tháng không thể ngủ yên giấc mất.”

"Vậy nếu tôi hôn anh một cái, có phải anh sẽ không ngủ cả đời hay không?” Dụ Ninh đùa giỡn nói.

Lane kích động đến cổ cũng đỏ lên, tưởng tượng đến cảnh tượng đó, trong mũi như có chất lỏng đang sôi trào:”Tôi, tôi, tôi...... An tiểu thư, em...... Sẽ không gạt tôi chứ."

Cô chỉ đang giả thiết mà thôi, ai muốn hôn anh ta thật chứ.

Dụ Ninh liếc người đối diện một cái, "Đúng là đang gạt anh thôi."

"Nha......" Lane lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, anh biết thần may mắn sẽ không dễ dàng xuất hiện bên anh như vậy mà, tròng mắt xanh dương xinh đẹp cũng mờ nhạt đi rất nhiều, cả người đáng thương giống như một con sủng vật lớn bị vứt bỏ vậy.

Không biết có phải bởi vì vừa giải quyết xong một chuyện phiền phức hay không mà Dụ Ninh bỗng cảm thấy Lane trông có vẻ thuận mắt hơn ngày thường rất nhiều, ngày thường chỉ cảm thấy bộ dạng của anh ta thật kì quái, mắt xanh tóc vàng, nhìn qua giống quái vật, bây giờ bỗng thấy khá đáng yêu, như một đứa trẻ to lớn khả ái vậy.

Nhìn bộ dáng này, Dụ Ninh lại nhớ đến ước nguyện tìm mấy tùy tùng nam khéo hiểu lòng người để chăn nuôi của mình. (Hi Hi, chị dám không)

Kích động lên, cô liền đưa tay kéo cổ áo Lane, Lane cao hơn người bình thường một chút, tầm hơn hai mét, nguyên chủ chỉ cao một mét bảy, so ra thì chênh lệch lên đến hơn mười mấy centimet lận.

Dụ Ninh vốn muốn hôn hôn lên má anh ta, ai dè khi kéo đến một nửa lại nghĩ nếu khiến anh ta hiểu lầm sẽ không tốt cho lắm, mấy năm tiếp, có lẽ cô còn phải đi theo Qua Sửa để nâng cao tình cảm, có thêm một Lane sẽ thêm mấy phần bất tiện, vì vậy, không để anh ta tiếp tục khom lưng xuống dưới, Dụ Ninh lập tức đụng một cái lên cổ anh, gần mặt. (Cái hôn định mệnh, mọi người nghĩ sao về diễn biến tiếp theo)

"Coi như là quà đáp lễ của tôi vì anh đã đến thăm.”

Tin tức mê người quanh quẩn chóp mũi, Lane kích động đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên, thấy người trước mặt hưng phấn xoay vòng vòng, Dụ Ninh kéo áo anh lại, "Anh chảy máu mũi."

Thanh niên đưa tay lên sờ, quả nhiên thấy máu chảy đầm đìa, anh cúi đầu nhìn phía dưới, thấy máu cũng dính rất nhiều trên quần áo, đành ngượng ngùng lùi xa vài bước:”An tiểu thư, xin hãy cách xa tôi một chút, đừng dính mấy thứ bẩn này lên người.”

"Tôi đi đến phòng cứu thương với anh một chút vậy.” Dụ Ninh không chút do dự buông lỏng tay ra, chẳng hề có ý định tiếp tục dựa gần người kia.

Lane vui vẻ gật đầu một cái, mắt cũng mau cười thành một sợi dây, "Hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi."

Xoay người đi vài bước, Dụ Ninh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía một góc hẻo lánh mấy lần, nhận ra không có điểm gì đáng ngờ liền quay đầu bước tiếp.



"An tiểu thư, em đang xem cái gì?"

Dụ Ninh lắc đầu một cái, "Không có gì."

Ngay lúc đầu, cô đã cảm thấy một ánh mắt quen thuộc dính trên người mình, nhưng cũng có lẽ trực giác của cô đã sai làm rồi. ( Không, đúng rồi đó chị ơi, quay lại đi, hạu quả khôn lường đó.)

********

Thủ đô, trong một góc nào đó.

Nếu không tận mắt chứng kiến thì rất khó để người ta tin rằng, một thành phố xinh đẹp hiện đại như vậy còn có khu vực bản thỉu hỗn loạn như thế này. Con đường nhỏ hẹp, tối đa chỉ có thể cho hai người đi qua, ven đường đi vào còn có thể thấy mấy chiếc xe rác đầy ắp, xe đã rất cũ nát, đến cả vật liệu ngăn cách mùi cũng dần mất đi hiệu lực, khiến cả con đường tràn ngập mùi thúi gay mũi.

Đầu đường, một đám quần áo bẩn thỉu, tả tơi tụ tập vây thành vòng đánh một người, chuyện này đã thành cảnh tượng quen thuộc của con phố này, trừ vài người đi ngang qua can đảm liếc vào nhìn một cái rồi cảm thán vóc dáng người bị đánh có vẻ không tệ, phần lớn những kẻ khác chỉ vội vàng chạy qua, sợ bị cuốn vào trận quần ẩu này.

Bả vai bị hung hăng đạp một cước, cả người cơ hồ trượt trên mặt đất xù xì lồi lõm 3 – 4 m, thân thể nện thẳng lên vách tường.

Cổ Qua Sửa như thể đã mất đi khả năng khống chế, tự nhiên rũ xuống, đầu sắp cắm cả vào ngực.

Một người trong đó nhìn thấy bộ dáng này của cậu, nhíu nhíu mày, "Đánh như vậy coi như xong đi."

"Hừ, là thằng ngu này chủ động đi khiêu khích chúng ta, để chúng ta đánh nó, có thể thấy đây là muốn ăn đòn mà, không đập cho còn một hơi thì sao có thể bỏ qua chứ

Những người còn lại rối rít đồng ý, cũng không quan tâm dáng vẻ kia có phải là đã bị mất ý thức hay chưa, xông lên nắm tóc Qua Sửa, lại bắt đầu chân đá tay đấm.

Ten ngu này mặc đồng phục alpha của trường đại học nổi tiếng nhất, người như vậy, bình thường bọn họ còn chẳng dám nhìn nhiều một cái, thế mà bây giờ lại có thể nắm tóc alpha đánh nó đến bầm dập, điều nnafy khiến mấy tên côn đò càng cảm thấy hưng phấn trong lòng.

Người từng khuyên qua bọn họ thấy họ vẫn không có ý định ngừng tay, lại nhìn cậu thiếu niên trẻ nằm như vũng bùn kia, thở dài một cái, đành tự mình rời đi.

Anh ta còn không biết rằng, lòng tốt thật trùng hợp của mình đã giúp anh giữ lại mạng sống của mình một lần, đợi đến khi anh ta trở về ngõ hẻm này, nhìn thấy cảnh tượng sau đó chỉ còn xác đồng bạn dập nát phơi đầy đất.

......

"Một chút ý thưc đều không có, chẳng vui gì cả.”

Qua Sửa như đã mất đi ý thức, những cú đánh của bọn họ trừ việc khiến cơ thể của cậu tự nhiên phản xạ co quắp lại thì gần như giống một bao cát vậy.

Những người khác cũng dần dần mất đi hứng thú, một người trong đó nháy mắt với đám bạn, sờ sờ hông, "Nếu không, chúng ta......"

"Thật là ý kiến hay, tao đã từng làm với beta, chơi đùa alpha chắc còn hãnh diện hơn chơi một omega nhiều đấy.”

"Đúng là, từ trước đến giờ đều là al¬pha đè be¬ta và omega, cũng nên khiến al¬pha thử cái cảm giác bị làm là như thế nào chứ.”

Đạt thành chung ý tưởng, ngay lập tức có người chạy lên nắm tóc Qua Sửa, bắt cậu ngửa đầu lên, để lộ ra đôi mắt trầm lặng kia ra ngoài mớ tóc.



"Mặc dù bị đánh sưng mặt sưng mũi, nhưng cái bộ dáng này chắc cũng không tệ lắm."

"Tao nói này Vương Tam, rốt cuộc mày có muốn cởi quần hay không hả, ai muốn nghe mày đánh giá, mày không làm thì để tao làm trước đi, mày nghĩ phía dưới cứng lên thì không đau à?”

Vương Tam"Hì hì" nở nụ cười, lập tức đưa tay cởi dây lưng quần, chỉ là, động tác này còn chưa làm xong, hắn ta lại giống như hình ảnh bị kẹt vậy, đứng im bất động.

"Oa, thằng nhóc này còn có chút can trường, biết trinh tiết khó giữ liền biết nhảy lên phản kháng nha.”

"Ha ha ha ha, Vương Tam, mày dừng bất động làm cái gì, chẳng lẽ một đấm của nó đánh vào bụng nên mày bị nhũn rồi?”

Nói xong một đám lại cười ầm lên.

Lúc đầu mới bị đánh, Qua Sửa cũng có cố gắng đánh trả lại mấy cái, mấy cú đấm hời hợt đó, không ai để vào trong mắt, cho nên khi thấy cậu ta phản kháng, chẳng có ai để vào trong lòng.

Chỉ là một giây kế tiếp, bọn họ không thểgiữ vững ý nghĩ đó, bởi vì Vương Tam"Bùm" một tiếng ngã trên mặt đất, lấy vị trí một quyền kia làm trung tâm, thân thể rách ra từng tia vết thương, "Pằng" một tiếng nát thành vô số khối.

Một màn này quả thật so phim kịnh dị còn khiến người sợ hãi, năm người còn dư lại kia cũng bị dọa đến mất đi lí trí, ngu người một lúc lâu mới nhận ra bản thân cần phải chạy đi.

Tiếng thét chói tai thê lương cùng tiếng cầu xin tha thứ vang vọng nơi ngõ hẻm tăm tối, chỉ mấy giây sau, tát cả lại khôi phục sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Những tiếng hét thảm kêu gào đầy tuyệt vọng kia khiến người đi qua đều rối rít đổi một tuyến đường khác, vậy nên, cũng chẳng ai thấy được có một cậu thanh niên mặt mũi bầm tím đứng trong đám thịt vụn, con ngươi tinh hồng, tự lẩm bẩm:” Thì ra đánh người so với việc bị đánh còn có thể khiến mình quên đi chuyện không vui.”

......

Sau khi cùng Lane đi cầm máu xong, lần đầu tiên, Dụ Ninh cũng không cự tuyệt thỉnh cầu đưa cô về nhà của anh ta.

Nhưng mà, bất đồng với ý nghĩ “ cuối cùng nữ thần cũng chấp nhận bản thân” của Lane, trên đường đi, Dụ Ninh đã tỏ vẻ nghiêm túc cự tuyệt anh ta, hơn nữa còn khẳng định đời này bản thân sẽ tuyệt đối không kết hôn với một alpha nào cả.

Lúc ban đầu, Lane còn chưa hiểu ý tứ của cô, nghe cô nói khong thể cùng alpha kết hôn liền đưa ra ý tưởng tình nguyện làm người tình của cô cả đời.

Dụ Ninh: "......"

Đến đây lâu như vậy mà cô còn chưa thể thích ứng được khả năng cởi mở của nơi đây.

Dụ Ninh khẳng định một lần nữa là mình sẽ không có quan hệ gì với anh, Lane mới hiểu ý của cô, mất mát, co rúm thành một đoàn, hứa hẹn sẽ không dây dưa với cô ở trường học nữa, tuy nhiên, khi cô đến tuổi hai mươi tư, đến tuổi thành thục thì có thể ưu tiên anh.

Bởi vì trong lịch sử có mấy vụ omega bạo động, thuốc ức chế omega phát tình cũng đã không còn là cấm dược, mà kẻ cả dù không có thuốc ức chế thì công pháp mà Dụ Ninh tu luyện cũng là của nhà phật, tự khống chế bản thân hẳn là không đáng lo ngại, vì vậy, cô cũng chẳng lo lắng về vấn đề phát tình kì sau tuổi hai tư của các omega.

Chỉ là khi thấy bộ dáng đáng thương nhìn mình của Lane, Dụ Ninh vẫn gật đầu đồng ý.

Thấy An Ninh gật đầu, Alne vui mừng đến bay lên, đẻ lại một câu:”An Ninh nữ thần, tôi sẽ luôn ở chế độ đơn thân, đợi khi nào em đến ba mươi tuổi, tuổi cưỡng chế kết hôn!” liền nhảy nhót đi mất.

Dụ Ninh cười cười, đoán chừng khi đó cô cũng đã đi đến một thế giới khác, sự chờ đợi của anh ta chắc chắn sẽ thành công dã tràng rồi.

Nghĩ đến đây, Dụ Ninh lại thở dài một cái, đến bao giờ cô mới có được một người hầu đáng yêu khéo léo làm vừa lòng bản thân bây giờ a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook