Chương 71: Báu vật của Phách Vương Long ( 5 )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Lúc nhỏ, Hạ Mạt đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.....Ách.....thật ra cũng không phải là ngu lắm đâu. Chỉ là, Hạ Mạt không thể tha thứ cho chính mình.
Khi đó, Hạ Mạt bao nhiêu tuổi, không nhớ nữa.
Năm đó, vào một buổi sáng nào đó, Hạ Mạt vừa đến lớp, nhìn thấy Cốc Vũ đang mỉm cười đi tới.
Lúc đó, Hạ Mạt và Cốc Vũ cùng lớp, nên cả hai hay bị đem ra so sánh. Nhớ khi đó, nàng lúc nào cũng xếp sau Cốc Vũ, mặt nào cũng thua thê thảm. Chỉ cần Cốc Vũ xuất hiện, thì Hạ Mạt sẽ tức muốn chết. Vì thế, theo suy nghĩ của Hạ Mạt, chắc lúc đó nàng cực kỳ ghét Cốc Vũ. Với lại, nếu nói không sai, thì lúc đó Cốc Vũ cũng đâu có thích nàng.
Hạ Mạt còn nhớ, một ngày kia, thời tiết không tốt mấy, trời đang mưa, làm con người có cảm giác chán nản. Khi Hạ Mạt tới trường, tâm tình cũng chả tốt gì mấy.
Không biết tại sao, hễ trời mưa, là Hạ Mạt cảm thấy mệt mỏi.
Một hôm, Hạ Mạt vẫn cảm thấy mệt mỏi, có muốn giận cũng không giận nổi. Sau khi vào lớp, liền nằm nhoài trên bàn học, như sắp chết.
Vào lúc này, Cốc Vũ đi đến, cười híp cả mắt nhìn Hạ Mạt.
"Tiểu Mạt!" - Cốc Vũ gọi, làm Hạ Mạt nổi da gà.
[Tiểu Mạt?!! Khoan, chờ chút. Đây là tên ở nhà cha mẹ mình hay gọi, người ngoài chưa từng gọi như thế! Này này này! Ai cho phép cậu gọi tôi như vậy chứ hả! Đừng làm như cả hai thân thiết lắm ấy. Đúng là hai đứa chả lạ gì nhau, nhưng đâu có quan hệ tốt đến thế.]
Dù đang mệt mỏi, nhưng Hạ Mạt vẫn đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn người đẹp xuất chúng.
"Được! Muốn gì?!" - Muốn cãi nhau? Hạ Mạt chấp tất! Từng tưởng hôm nay trời mưa, nàng không khỏe, mà đánh mất khí thế! (Mặc dù, từ trước đến nay có thắng nỗi lần nào đâu.......Aiz da.)
Cốc Vũ vẫn cười híp mắt, đưa ra tấm thiệp mời: "Cuối tuần này là sinh nhật mình, tiểu Mạt, cậu đến dự nhé?"
Hạ Mạt giật mình, cằm sắp rơi xuống đất.
Sinh nhật? Cốc Vũ mời cô bé dự sinh nhật!
"Tôi không đi!" - Thật ra là chưa nghĩ kỹ, nhưng mau miệng.
Nói xong rồi mới hối hận! Trước đây, Hạ Mạt toàn bị cha mẹ kéo đi dự sinh nhật của Cốc Vũ. Mặc dù cô bé rất ghét Cốc Vũ, nhưng sinh nhật của cậu ấy rất náo nhiệt, vui hơn sinh nhật của cô bé nhiều, nên Hạ Mạt rất muốn tham dự. Chỉ là, lỡ miệng từ chối rồi, làm gì còn mặt mũi mà đi! Trừ khi Cốc Vũ cầu xin cô bé.......Chắc, không có khả năng.
Có chút hối hận!
"Không đi? Tại sao không đi? Tiểu Mạt, cậu đến dự nhé!"
Khi Cốc Vũ nói câu này, Hạ Mạt xém té. Chớp mắt nhìn cậu ấy.
"............" - [Mình có nghe nhầm không vậy?]....Cốc Vũ thật sự cầu xin cô bé?
Khủng long im lặng.
[Mơ thôi, chắc là nằm mơ! Chuyện này làm sao có thể.]
Cốc Vũ nói tiếp, làm Hạ Mạt xỉu thật: "Tiệc rất vui." - Vừa nói, vừa nhét tấm thiệp vào tay Hạ Mạt: "Vì thế, cậu đến nhé. Mình chờ cậu!"
Hạ Mạt ngơ ngác nhìn tấm thiệp trong tay, đầu óc vẫn chưa tiêu hóa kịp. Cô bé vẫn cho rằng, đang nằm mơ.
Mãi đến khi tan học, Hạ Mạt đi về nhà, nhìn tấm thiệp trong tay, mới chịu tỉnh. Thì ra, Cốc Vũ thật sự mời cô bé dự sinh nhật, thì ra cô bé không có nằm mơ!
Đó là lần đầu tiên Hạ Mạt cảm thấy không biết làm gì. Cô bé rất muốn dự sinh nhật của Cốc Vũ, bây giờ Cốc Vũ chính tay mời cô bé.
Không biết tại sao Cốc Vũ lại mời Hạ Mạt, nhưng cô bé thật sự rất vui. Đến khi ăn cơm tối, miệng vẫn cứ cười hì hì.
"Tiểu Mạt, hôm nay con có chuyện gì vui hả?" - Chưa từng thấy con gái vui như vậy, mẹ Hạ hỏi.
Tâm tình Hạ Mạt thật sự rất tốt, đắc ý nói với cha mẹ, chuyện Cốc Vũ mời dự sinh nhật.
Mẹ Hạ cũng rất vui, thúc giục con gái nhớ tranh thủ tạo mối quan hệ.
Cha Hạ cũng rất yêu thương, nói thêm vài câu.
Sau khi dặn dò xong, mẹ Hạ hỏi Hạ Mạt: "Thế tiểu Mạt đã chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu Vũ chưa?"
Mẹ hỏi, thì Hạ Mạt chỉ "A" rồi không biết nói gì.
Quà? Phải có quà sao?
Trước đây, toàn là do cha mẹ tặng giúp Hạ Mạt, nên cô bé chưa từng có khái niệm "tặng quà". Không phải cha mẹ sẽ tặng sao?
"Quà thì cứ từ từ nghĩ, đừng vội. Vẫn còn bốn ngày nữa mà." - Chưa từng thấy con gái suy nghĩ, cha Hạ rất dịu dàng nói với Hạ Mạt.
Cô bé gật gù, tiếp tục ăn cơm.
[Ưm......Quà? Quà gì đây? Cái tên Cốc Vũ đó có thiếu thốn gì đâu chứ?]
Hạ Mạt thật sự không giống cha mẹ chút nào cả. Mẹ và cha cô bé đều là người lịch sự, làm việc lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo. Cha Hạ thì luôn luôn thân sĩ, nên rất được mọi người tôn kính, mẹ Hạ thì có danh là thục nữ. Cho dù đã sinh Hạ Mạt, nhưng đàn ông vẫn cứ đến nhà, thích ve vãn bà. Có điều......gien thật đúng là thứ thần kỳ, chả biết có phải vì hơi lớn tuổi, nên gien trội lặn hết hay sao ấy. Cha mẹ thì rất hiền hòa, lịch sự, mà còn gái thì dữ như khủng long, khiến người ta chịu không nổi. Thật sự, hai vợ chồng có lúc cũng nghi ngờ, Hạ Mạt có phải là con gái của họ không? Hay lúc ở bệnh viện, người ta đưa nhầm con? Nhưng.....chuyện này làm sao có thể chứ........Bác sĩ phụ sản của nhà lớn toàn là bác sĩ gia đình mà.
Khụ khụ......bỏ qua......về lại trọng điểm.
Ba ngày sau, Hạ Mạt rất cố gắng nghĩ ra một món quà tặng Cốc Vũ. Hạt Mạt suy nghĩ cẩn thận, toàn tâm toàn ý muốn tặng Cốc Vũ món quà thật đặc biệt.
"Tiểu Mạt!" - Khi về nhà, nghe thấy có người gọi tên. Hạ Mạt quay đầu, thì ra là Kinh Trập.
Hạ Mạt giật mình, không phải giật mình vì Kinh Trập gọi tên nàng, Mà giật mình vì, bây giờ nàng mới phát hiện ra Kinh Trập.
Trước đây, khi Kinh Trập xuất hiện, Hạ Mạt sẽ cảm ứng được. [Tại mình lo suy nghĩ à? Không thể nào.....]
"Tiểu Mạt, sao hôm nay cậu về một mình? Tài xế không đến đón sao?" - Kinh Trập chạy đến trước mặt Hạ Mạt, hỏi.
"À......thì....đúng thế!" - Mỗi lần nhìn thấy Kinh Trập, Hạ Mạt chẳng biết nói gì.
"Vậy, tiểu Mạt. Chúng ta về chung nhé, cậu về một mình rất nguy hiểm."
"Ah ha ha........được....được....." - Hạ Mạt rất vui vẻ, đi theo Kinh Trập.
Leo lên xe, hai người cùng nhau nói chuyện. Hạ Mạt hỏi Kinh Trập sẽ tặng quà cho Cốc Vũ.
Kinh Trập nói là vẫn chưa chuẩn bị, nhưng quyết định tự mình làm quà tặng.
[Tự làm?]
Hạ Mạt lại giật mình. Cô bé là tiểu thư luôn được nâng niu, chưa từng động tay chân......Hơn nữa, cô bé là người có thù với nghệ thuật.
Hạ Mạt hơi do dự, nhưng Kinh Trập nói, tự tay làm mới có ý nghĩa.
* * * * *
Đến giờ ăn tối.
"Tiểu Mạt, con chuẩn bị quà sinh nhật chưa?" - Mẹ Hạ xem ra còn để ý hơn Hạ Mạt.
"Vâng....." - Hạ Mạt im lặng một chút, rồi quyết định: "Con muốn tự tay làm quà."
"Hở?" - Mẹ Hạ hơi giật mình. Tự tay làm quà sao? Nhưng con gái của bà, không phải là kẻ thù của nghệ thuật à?
"Dạ! Con muốn tự tay làm." - Hạ Mạt khẳng định lần nữa.
"Thế, tiểu Mạt muốn làm gì?" - Cha Hạ mở miệng.
Xem ra, Hạ Mạt đã hạ quyết tâm rồi, làm hai bậc phụ huynh hơi giật mình.
"........." - Bị hỏi, Hạ Mạt lại im lặng.
"............." - [Thì ra vẫn chưa biết sao?], hai vợ chồng nghĩ giống nhau.
Khi đó, Hạ Mạt bao nhiêu tuổi, không nhớ nữa.
Năm đó, vào một buổi sáng nào đó, Hạ Mạt vừa đến lớp, nhìn thấy Cốc Vũ đang mỉm cười đi tới.
Lúc đó, Hạ Mạt và Cốc Vũ cùng lớp, nên cả hai hay bị đem ra so sánh. Nhớ khi đó, nàng lúc nào cũng xếp sau Cốc Vũ, mặt nào cũng thua thê thảm. Chỉ cần Cốc Vũ xuất hiện, thì Hạ Mạt sẽ tức muốn chết. Vì thế, theo suy nghĩ của Hạ Mạt, chắc lúc đó nàng cực kỳ ghét Cốc Vũ. Với lại, nếu nói không sai, thì lúc đó Cốc Vũ cũng đâu có thích nàng.
Hạ Mạt còn nhớ, một ngày kia, thời tiết không tốt mấy, trời đang mưa, làm con người có cảm giác chán nản. Khi Hạ Mạt tới trường, tâm tình cũng chả tốt gì mấy.
Không biết tại sao, hễ trời mưa, là Hạ Mạt cảm thấy mệt mỏi.
Một hôm, Hạ Mạt vẫn cảm thấy mệt mỏi, có muốn giận cũng không giận nổi. Sau khi vào lớp, liền nằm nhoài trên bàn học, như sắp chết.
Vào lúc này, Cốc Vũ đi đến, cười híp cả mắt nhìn Hạ Mạt.
"Tiểu Mạt!" - Cốc Vũ gọi, làm Hạ Mạt nổi da gà.
[Tiểu Mạt?!! Khoan, chờ chút. Đây là tên ở nhà cha mẹ mình hay gọi, người ngoài chưa từng gọi như thế! Này này này! Ai cho phép cậu gọi tôi như vậy chứ hả! Đừng làm như cả hai thân thiết lắm ấy. Đúng là hai đứa chả lạ gì nhau, nhưng đâu có quan hệ tốt đến thế.]
Dù đang mệt mỏi, nhưng Hạ Mạt vẫn đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn người đẹp xuất chúng.
"Được! Muốn gì?!" - Muốn cãi nhau? Hạ Mạt chấp tất! Từng tưởng hôm nay trời mưa, nàng không khỏe, mà đánh mất khí thế! (Mặc dù, từ trước đến nay có thắng nỗi lần nào đâu.......Aiz da.)
Cốc Vũ vẫn cười híp mắt, đưa ra tấm thiệp mời: "Cuối tuần này là sinh nhật mình, tiểu Mạt, cậu đến dự nhé?"
Hạ Mạt giật mình, cằm sắp rơi xuống đất.
Sinh nhật? Cốc Vũ mời cô bé dự sinh nhật!
"Tôi không đi!" - Thật ra là chưa nghĩ kỹ, nhưng mau miệng.
Nói xong rồi mới hối hận! Trước đây, Hạ Mạt toàn bị cha mẹ kéo đi dự sinh nhật của Cốc Vũ. Mặc dù cô bé rất ghét Cốc Vũ, nhưng sinh nhật của cậu ấy rất náo nhiệt, vui hơn sinh nhật của cô bé nhiều, nên Hạ Mạt rất muốn tham dự. Chỉ là, lỡ miệng từ chối rồi, làm gì còn mặt mũi mà đi! Trừ khi Cốc Vũ cầu xin cô bé.......Chắc, không có khả năng.
Có chút hối hận!
"Không đi? Tại sao không đi? Tiểu Mạt, cậu đến dự nhé!"
Khi Cốc Vũ nói câu này, Hạ Mạt xém té. Chớp mắt nhìn cậu ấy.
"............" - [Mình có nghe nhầm không vậy?]....Cốc Vũ thật sự cầu xin cô bé?
Khủng long im lặng.
[Mơ thôi, chắc là nằm mơ! Chuyện này làm sao có thể.]
Cốc Vũ nói tiếp, làm Hạ Mạt xỉu thật: "Tiệc rất vui." - Vừa nói, vừa nhét tấm thiệp vào tay Hạ Mạt: "Vì thế, cậu đến nhé. Mình chờ cậu!"
Hạ Mạt ngơ ngác nhìn tấm thiệp trong tay, đầu óc vẫn chưa tiêu hóa kịp. Cô bé vẫn cho rằng, đang nằm mơ.
Mãi đến khi tan học, Hạ Mạt đi về nhà, nhìn tấm thiệp trong tay, mới chịu tỉnh. Thì ra, Cốc Vũ thật sự mời cô bé dự sinh nhật, thì ra cô bé không có nằm mơ!
Đó là lần đầu tiên Hạ Mạt cảm thấy không biết làm gì. Cô bé rất muốn dự sinh nhật của Cốc Vũ, bây giờ Cốc Vũ chính tay mời cô bé.
Không biết tại sao Cốc Vũ lại mời Hạ Mạt, nhưng cô bé thật sự rất vui. Đến khi ăn cơm tối, miệng vẫn cứ cười hì hì.
"Tiểu Mạt, hôm nay con có chuyện gì vui hả?" - Chưa từng thấy con gái vui như vậy, mẹ Hạ hỏi.
Tâm tình Hạ Mạt thật sự rất tốt, đắc ý nói với cha mẹ, chuyện Cốc Vũ mời dự sinh nhật.
Mẹ Hạ cũng rất vui, thúc giục con gái nhớ tranh thủ tạo mối quan hệ.
Cha Hạ cũng rất yêu thương, nói thêm vài câu.
Sau khi dặn dò xong, mẹ Hạ hỏi Hạ Mạt: "Thế tiểu Mạt đã chuẩn bị quà sinh nhật cho tiểu Vũ chưa?"
Mẹ hỏi, thì Hạ Mạt chỉ "A" rồi không biết nói gì.
Quà? Phải có quà sao?
Trước đây, toàn là do cha mẹ tặng giúp Hạ Mạt, nên cô bé chưa từng có khái niệm "tặng quà". Không phải cha mẹ sẽ tặng sao?
"Quà thì cứ từ từ nghĩ, đừng vội. Vẫn còn bốn ngày nữa mà." - Chưa từng thấy con gái suy nghĩ, cha Hạ rất dịu dàng nói với Hạ Mạt.
Cô bé gật gù, tiếp tục ăn cơm.
[Ưm......Quà? Quà gì đây? Cái tên Cốc Vũ đó có thiếu thốn gì đâu chứ?]
Hạ Mạt thật sự không giống cha mẹ chút nào cả. Mẹ và cha cô bé đều là người lịch sự, làm việc lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo. Cha Hạ thì luôn luôn thân sĩ, nên rất được mọi người tôn kính, mẹ Hạ thì có danh là thục nữ. Cho dù đã sinh Hạ Mạt, nhưng đàn ông vẫn cứ đến nhà, thích ve vãn bà. Có điều......gien thật đúng là thứ thần kỳ, chả biết có phải vì hơi lớn tuổi, nên gien trội lặn hết hay sao ấy. Cha mẹ thì rất hiền hòa, lịch sự, mà còn gái thì dữ như khủng long, khiến người ta chịu không nổi. Thật sự, hai vợ chồng có lúc cũng nghi ngờ, Hạ Mạt có phải là con gái của họ không? Hay lúc ở bệnh viện, người ta đưa nhầm con? Nhưng.....chuyện này làm sao có thể chứ........Bác sĩ phụ sản của nhà lớn toàn là bác sĩ gia đình mà.
Khụ khụ......bỏ qua......về lại trọng điểm.
Ba ngày sau, Hạ Mạt rất cố gắng nghĩ ra một món quà tặng Cốc Vũ. Hạt Mạt suy nghĩ cẩn thận, toàn tâm toàn ý muốn tặng Cốc Vũ món quà thật đặc biệt.
"Tiểu Mạt!" - Khi về nhà, nghe thấy có người gọi tên. Hạ Mạt quay đầu, thì ra là Kinh Trập.
Hạ Mạt giật mình, không phải giật mình vì Kinh Trập gọi tên nàng, Mà giật mình vì, bây giờ nàng mới phát hiện ra Kinh Trập.
Trước đây, khi Kinh Trập xuất hiện, Hạ Mạt sẽ cảm ứng được. [Tại mình lo suy nghĩ à? Không thể nào.....]
"Tiểu Mạt, sao hôm nay cậu về một mình? Tài xế không đến đón sao?" - Kinh Trập chạy đến trước mặt Hạ Mạt, hỏi.
"À......thì....đúng thế!" - Mỗi lần nhìn thấy Kinh Trập, Hạ Mạt chẳng biết nói gì.
"Vậy, tiểu Mạt. Chúng ta về chung nhé, cậu về một mình rất nguy hiểm."
"Ah ha ha........được....được....." - Hạ Mạt rất vui vẻ, đi theo Kinh Trập.
Leo lên xe, hai người cùng nhau nói chuyện. Hạ Mạt hỏi Kinh Trập sẽ tặng quà cho Cốc Vũ.
Kinh Trập nói là vẫn chưa chuẩn bị, nhưng quyết định tự mình làm quà tặng.
[Tự làm?]
Hạ Mạt lại giật mình. Cô bé là tiểu thư luôn được nâng niu, chưa từng động tay chân......Hơn nữa, cô bé là người có thù với nghệ thuật.
Hạ Mạt hơi do dự, nhưng Kinh Trập nói, tự tay làm mới có ý nghĩa.
* * * * *
Đến giờ ăn tối.
"Tiểu Mạt, con chuẩn bị quà sinh nhật chưa?" - Mẹ Hạ xem ra còn để ý hơn Hạ Mạt.
"Vâng....." - Hạ Mạt im lặng một chút, rồi quyết định: "Con muốn tự tay làm quà."
"Hở?" - Mẹ Hạ hơi giật mình. Tự tay làm quà sao? Nhưng con gái của bà, không phải là kẻ thù của nghệ thuật à?
"Dạ! Con muốn tự tay làm." - Hạ Mạt khẳng định lần nữa.
"Thế, tiểu Mạt muốn làm gì?" - Cha Hạ mở miệng.
Xem ra, Hạ Mạt đã hạ quyết tâm rồi, làm hai bậc phụ huynh hơi giật mình.
"........." - Bị hỏi, Hạ Mạt lại im lặng.
"............." - [Thì ra vẫn chưa biết sao?], hai vợ chồng nghĩ giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.