Chương 103: Phiên Ngoại Của Phách Vương Long ( 1 )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Mùa hè, Hạ Mạt không làm gì. Niềm vui lớn nhất của nàng, chính là mở TV xem World Cup.
Dù thể thao không tệ, nhưng bình thường sẽ không ai thấy Hạ Mạt có hứng thú với đá banh.
"Tiểu Mạt, cậu thích đá banh khi nào vậy?" - Cốc Vũ ngồi trước TV, nhìn Hạ Mạt, chán nãn hỏi.
Dạo này, Hạ Mạt cứ cắm đầu vào cái TV, hai mắt đều không nhìn Cốc Vũ.
[Hzai.........]
Cô gái đeo kính thở dài.
Chuyện thế này, không phải chỉ xảy ra với vợ chồng sao? Tại sao khi nàng cưới vợ về, lại xảy ra chuyện như vậy?
Hết cách, nhìn Hạ Mạt, chờ câu trả lời.
"Ừm.....có thể gần đây."
"Xem cái này có gì vui?" - Chưa từ bỏ ý định.
"Không có." - Vẫn nhìn TV.
"..........." - Hzai......
Tự biết thân biết phận, biết vào lúc này dù nói gì cũng không gây được sự chú ý của Hạ Mạt. Thôi thì, Cốc Vũ ngồi xuống cạnh Hạ Mạt, cùng xem.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm TV, trên mặt không phải cái cảm xúc mãnh liệt như người ta xem đá banh.
"..........." - Quả nhiên, không thích đội nào, sẽ không quan tâm thắng thua, dễ chịu hơn nhiều.
"Tiểu Mạt, sao cậu lại thích bóng đá?" - Vẫn không chịu nổi, Cốc Vũ lại hỏi.
Ánh mắt Hạ Mạt đã chịu rời khỏi TV, nhìn chằm chằm Cốc Vũ nghiêm mặt hỏi: "Không lẽ cậu không thấy, những người nổi tiếng đáng giá hàng trăm triệu chạy trên sân nhìn rất vui sao?"
".............." - [Cái tư tưởng gì đây?]
Người đẹp đầy khí chất, nhìn chằm chằm cô gái vẫn đang xem TV. Trong lòng, toát mồ hôi.
Một người không thích đá banh, lại chịu bỏ thời gian xem đá banh, tất nhiên sẽ rất nhanh chán. Cốc Vũ đã nhanh chán.
Nhìn chằm chằm khủng long cắm đầu vào TV, Cốc Vũ nảy ra ý tưởng: "Này, tiểu Mạt." - Gọi tên.
"Ừ." - Vẫn nhìn chằm chằm TV.
"Chúng ta chơi game, thấy sao?" - Mỉm cười.
"Không muốn, mình xem đá banh."
"Game có liên quan đến đá banh nha." - Tiếp tục cười.
"............."
Có cảm giác nguy hiểm.
Vẫn nhìn vào TV, Hạ Mạt âm thầm run một cái, cơ thể cứng đơ.
"Trò gì?" - Cẩn thận hỏi, sơ sẩy một tý là chết.
"Chúng ta cá độ nha." - Cốc Vũ nâng cằm, cười híp mắt nhìn khủng long.
"Cá độ?" - Hạ Mạt cau mày, im lặng một lát: "Cá độ là không tốt." - Cẩn thận nói.
"Nếu tiểu Mạt thắng, có thể yêu cầu một làm một chuyện. Bất kỳ điều gì cũng được."
"Hử?" - Lung lay. Có thể yêu cầu bất cứ điều gì sao? Woa ha ha ha ha.
"Thế nào?" - Mỉm cười.
"Được." - Hưng phấn chấp nhận. [Bất kỳ điều gì sao? Khà khà khà........] (Đã quên, chưa thể phân định thắng thua)
Kết quả........
"Oa ha ha ha ha~~~ ! Xông lên!"
"Hừ hừ! Cốc Vũ, đội của mình dẫn trước nha. Lần này nhất định mình sẽ thắng!" - Khủng long đắc ý, vênh váo. Đứng trước TV cười nghiêng ngã.
"Thắng hay thua còn chưa biết mà." - Dù nói vậy, dù vẫn cười, nhưng nét mặt Cốc Vũ không ổn lắm. Nụ cười ít nhiều hơi bị ngượng ngạo.
"Oa ha ha ha~~~~" - Khủng long vẫn cười điên cuồng.
Nụ cười điên cuồng đó kéo dài rất lâu. Sau đó, lại gào lên: "Sao lại vậy được!!!"
"............" - Cốc Vũ toát mồ hôi, nhìn chằm chằm TV, cũng không dám tin.
Đội của Cốc Vũ vẫn ở thế yếu, nhưng kết thúc, thật không ngờ tới.
"Tiểu Mạt, mình thắng nha." - Người đẹp mỉm cười.
"........" - Cảm giác nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
Hạ Mạt ngồi trên ghế salong, từ từ nhích lại gần Cốc Vũ, toát mồ hôi lạnh: "Cốc Vũ! Cậu....cậu....Muốn làm gì?"
Cốc Vũ cười tươi: "Tiểu Mạt, cậu định thất hứa sao?"
Hạ Mạt nhảy lên: "Này này! Ai nói mình không giữ lời hả?"
Cốc Vũ mỉm cười: "Vậy thì tốt." - Tới gần Hạ Mạt.
"Này này~~~~" - Toát mồ hôi lạnh.
"Tiểu Mạt, cậu thua nha."
Đêm đến.
"Oa oa~~ Ai cho phép cậu trói mình, mình không thích bị trói!!! Oa oa~~Cậu không được liếm ở đó! Này này~~ đã bảo không được mà! Ahhh~~~ Đã nói không được, không được mà."
"Tiểu Mạt......." - Giọng nói không đứng đắn: "Tiểu Mạt, sao chỗ nào cũng không được vậy?"
"Oa oa~~~ Ah ah~~~ Không.....không được."
"Tiểu Mạt, mình không ngại cậu liếm mình."
"A a ~~~ Cốc Vũ.."
"Xuỵt........im nào."
"Mình......mình.....nhất định....sẽ.....sẽ......" - [Nhất định sẽ gỡ lại.]
Thế là, hôm sau.
"Tại sao? Tại sao? Tại saooooooooo?"
"Tiểu Mạt, cậu thua nha."
"........." - Hạ Mạt lùi về sau, nhìn chằm chằm người đẹp đang nhếch miệng cười.
[Gặp ma rồi! Chắc chắn là gặp ma rồi! Tại sao? Tại sao lần nào mình cũng thua?]
"Cậu......cậu........mình báo trước, không được trói mình nữa."
"Vậy tiểu Mạt, lần này cậu chủ động nha?"
"Không muốn.....Không.......Không muốn~~~~~~"
Thế là, ngày thứ ba.
"Mình không tin a a a~~~ Mình không tin."
"Tiểu Mạt, vận may của cậu xem ra không được tốt nhỉ."
"Không thể nào là sự thật!!!"
* * * * *
Cuối cùng, cũng có một ngày.
"Oa ha ha ha!! Mình đã trở mình được rồi!"
"............" - Cốc Vũ híp mắt nhìn Hạ Mạt: "Vậy, cậu muốn mình làm gì."
"..........." - Bất ngờ bị hỏi.
[Phải rồi, muốn Cốc Vũ làm gì đây?]
Hạ Mạt vắt óc suy nghĩ.
"Chờ chút, để mình nghĩ đã." - Nói xong, không có phản ứng.
[Phải kêu Cốc Vũ làm gì đây?]
[Lần nào thi Cốc Vũ cũng hơn mình, nếu nói Cốc Vũ đem quán quân tặng cho mình? Không có ý nghĩa......Còn chứng tỏ mình thua kém. Huống chi, đứng đầu không phải là phong cách của Hạ Mạt. Nhưng mình lại không thích thứ gì.]
"A! Phải rồi!" - Hạ Mạt cử động.
[Không nhất định phải bảo cậu cấy làm chuyện gì có ý nghĩa, cứ kêu Cốc Vũ làm những chuyện cậu ấy không thích là được. Kêu cậu ấy làm chuyện gì đó mất mặt, bị người ta cười, hoặc nhảy như thỏ cũng được.]
"Cậu khát nước sao?" - Cốc Vũ mở miệng, làm Hạ Mạt trở về thực tại.
"Không cần." - Hạ Mạt tức giận.
"Vậy thì mình uống."
"Thôi, đừng có phá mình." - Tiếp tục suy nghĩ.
"Có ly không?"
"Bên kia, tự đi mà rót."
Cốc Vũ đi lấy ly, rót nước, ngồi cạnh Hạ Mạt, nhàn nhã uống.
A!
Hạ Mạt đang chống cằm suy nghĩ, vô tình nhìn về phía Cốc Vũ, la lên.
[Cậu ấy thật sự dùng ly!]
"Sao vậy?" - Cốc Vũ cười.
Nghiến răng, [cậu ấy cố ý.]
"Không có gì." - [Nếu mình quan tâm, nhất định sẽ trúng kế cậu ấy. Dù quan tâm cũng không được để ý. Đều là con gái, không cần để ý chút chuyện nhỏ này. Chẳng qua chỉ là ly nước của mình bị cậu ấy dùng thôi.]
[Trước tiên đừng quan tâm chuyện này, mau mau nghĩ xem muốn Cốc Vũ làm gì.]
Cốc Vũ nhìn nét mặt khổ sở của khủng long.
[Ôi! Nhìn tiểu Mạt thế này, đáng yêu chết được ~~~~]
Cốc Vũ mỉm cười.
[Làm sao đây?], Hạ Mạt vẫn không nghĩ được gì.
Cốc Vũ không còn bình tĩnh chờ, bắt đầu phá. Cắn cắn lỗ tai Hạ Mạt, hoặc nghịch tóc của cậu ấy.
Hạ Mạt bực mình, thì Cốc Vũ nói: "Không muốn bị mình phá, thì nghĩ nhanh chút đi." - Nghe vậy, Hạ Mạt mặc kệ, cứ để Cốc Vũ tiếp tục phá.
"Trời sắp sáng, cậu còn chưa nghĩ ra à?" - Cốc Vũ nói.
"Im!" - Vẫn chưa nghĩ ra, khủng long bắt đầu bực mình.
[Oa oa~~~ Cơ hội hiếm có, thế mà lại không biết dùng thế nào! Lẽ nào lại cùng Cốc Vũ làm thế? Nhưng, dù thế nào, cũng là mình chịu thiệt.]
"Oa oa oa~~~" - [Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao? Vì sao lại thành như vậy? Mình không muốn như vậy, không lẽ cả đời mình đều bị Cốc Vũ đè sao?]
Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó. Hạ Mạt cực kỳ chán nản.
Dù thể thao không tệ, nhưng bình thường sẽ không ai thấy Hạ Mạt có hứng thú với đá banh.
"Tiểu Mạt, cậu thích đá banh khi nào vậy?" - Cốc Vũ ngồi trước TV, nhìn Hạ Mạt, chán nãn hỏi.
Dạo này, Hạ Mạt cứ cắm đầu vào cái TV, hai mắt đều không nhìn Cốc Vũ.
[Hzai.........]
Cô gái đeo kính thở dài.
Chuyện thế này, không phải chỉ xảy ra với vợ chồng sao? Tại sao khi nàng cưới vợ về, lại xảy ra chuyện như vậy?
Hết cách, nhìn Hạ Mạt, chờ câu trả lời.
"Ừm.....có thể gần đây."
"Xem cái này có gì vui?" - Chưa từ bỏ ý định.
"Không có." - Vẫn nhìn TV.
"..........." - Hzai......
Tự biết thân biết phận, biết vào lúc này dù nói gì cũng không gây được sự chú ý của Hạ Mạt. Thôi thì, Cốc Vũ ngồi xuống cạnh Hạ Mạt, cùng xem.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm TV, trên mặt không phải cái cảm xúc mãnh liệt như người ta xem đá banh.
"..........." - Quả nhiên, không thích đội nào, sẽ không quan tâm thắng thua, dễ chịu hơn nhiều.
"Tiểu Mạt, sao cậu lại thích bóng đá?" - Vẫn không chịu nổi, Cốc Vũ lại hỏi.
Ánh mắt Hạ Mạt đã chịu rời khỏi TV, nhìn chằm chằm Cốc Vũ nghiêm mặt hỏi: "Không lẽ cậu không thấy, những người nổi tiếng đáng giá hàng trăm triệu chạy trên sân nhìn rất vui sao?"
".............." - [Cái tư tưởng gì đây?]
Người đẹp đầy khí chất, nhìn chằm chằm cô gái vẫn đang xem TV. Trong lòng, toát mồ hôi.
Một người không thích đá banh, lại chịu bỏ thời gian xem đá banh, tất nhiên sẽ rất nhanh chán. Cốc Vũ đã nhanh chán.
Nhìn chằm chằm khủng long cắm đầu vào TV, Cốc Vũ nảy ra ý tưởng: "Này, tiểu Mạt." - Gọi tên.
"Ừ." - Vẫn nhìn chằm chằm TV.
"Chúng ta chơi game, thấy sao?" - Mỉm cười.
"Không muốn, mình xem đá banh."
"Game có liên quan đến đá banh nha." - Tiếp tục cười.
"............."
Có cảm giác nguy hiểm.
Vẫn nhìn vào TV, Hạ Mạt âm thầm run một cái, cơ thể cứng đơ.
"Trò gì?" - Cẩn thận hỏi, sơ sẩy một tý là chết.
"Chúng ta cá độ nha." - Cốc Vũ nâng cằm, cười híp mắt nhìn khủng long.
"Cá độ?" - Hạ Mạt cau mày, im lặng một lát: "Cá độ là không tốt." - Cẩn thận nói.
"Nếu tiểu Mạt thắng, có thể yêu cầu một làm một chuyện. Bất kỳ điều gì cũng được."
"Hử?" - Lung lay. Có thể yêu cầu bất cứ điều gì sao? Woa ha ha ha ha.
"Thế nào?" - Mỉm cười.
"Được." - Hưng phấn chấp nhận. [Bất kỳ điều gì sao? Khà khà khà........] (Đã quên, chưa thể phân định thắng thua)
Kết quả........
"Oa ha ha ha ha~~~ ! Xông lên!"
"Hừ hừ! Cốc Vũ, đội của mình dẫn trước nha. Lần này nhất định mình sẽ thắng!" - Khủng long đắc ý, vênh váo. Đứng trước TV cười nghiêng ngã.
"Thắng hay thua còn chưa biết mà." - Dù nói vậy, dù vẫn cười, nhưng nét mặt Cốc Vũ không ổn lắm. Nụ cười ít nhiều hơi bị ngượng ngạo.
"Oa ha ha ha~~~~" - Khủng long vẫn cười điên cuồng.
Nụ cười điên cuồng đó kéo dài rất lâu. Sau đó, lại gào lên: "Sao lại vậy được!!!"
"............" - Cốc Vũ toát mồ hôi, nhìn chằm chằm TV, cũng không dám tin.
Đội của Cốc Vũ vẫn ở thế yếu, nhưng kết thúc, thật không ngờ tới.
"Tiểu Mạt, mình thắng nha." - Người đẹp mỉm cười.
"........" - Cảm giác nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.
Hạ Mạt ngồi trên ghế salong, từ từ nhích lại gần Cốc Vũ, toát mồ hôi lạnh: "Cốc Vũ! Cậu....cậu....Muốn làm gì?"
Cốc Vũ cười tươi: "Tiểu Mạt, cậu định thất hứa sao?"
Hạ Mạt nhảy lên: "Này này! Ai nói mình không giữ lời hả?"
Cốc Vũ mỉm cười: "Vậy thì tốt." - Tới gần Hạ Mạt.
"Này này~~~~" - Toát mồ hôi lạnh.
"Tiểu Mạt, cậu thua nha."
Đêm đến.
"Oa oa~~ Ai cho phép cậu trói mình, mình không thích bị trói!!! Oa oa~~Cậu không được liếm ở đó! Này này~~ đã bảo không được mà! Ahhh~~~ Đã nói không được, không được mà."
"Tiểu Mạt......." - Giọng nói không đứng đắn: "Tiểu Mạt, sao chỗ nào cũng không được vậy?"
"Oa oa~~~ Ah ah~~~ Không.....không được."
"Tiểu Mạt, mình không ngại cậu liếm mình."
"A a ~~~ Cốc Vũ.."
"Xuỵt........im nào."
"Mình......mình.....nhất định....sẽ.....sẽ......" - [Nhất định sẽ gỡ lại.]
Thế là, hôm sau.
"Tại sao? Tại sao? Tại saooooooooo?"
"Tiểu Mạt, cậu thua nha."
"........." - Hạ Mạt lùi về sau, nhìn chằm chằm người đẹp đang nhếch miệng cười.
[Gặp ma rồi! Chắc chắn là gặp ma rồi! Tại sao? Tại sao lần nào mình cũng thua?]
"Cậu......cậu........mình báo trước, không được trói mình nữa."
"Vậy tiểu Mạt, lần này cậu chủ động nha?"
"Không muốn.....Không.......Không muốn~~~~~~"
Thế là, ngày thứ ba.
"Mình không tin a a a~~~ Mình không tin."
"Tiểu Mạt, vận may của cậu xem ra không được tốt nhỉ."
"Không thể nào là sự thật!!!"
* * * * *
Cuối cùng, cũng có một ngày.
"Oa ha ha ha!! Mình đã trở mình được rồi!"
"............" - Cốc Vũ híp mắt nhìn Hạ Mạt: "Vậy, cậu muốn mình làm gì."
"..........." - Bất ngờ bị hỏi.
[Phải rồi, muốn Cốc Vũ làm gì đây?]
Hạ Mạt vắt óc suy nghĩ.
"Chờ chút, để mình nghĩ đã." - Nói xong, không có phản ứng.
[Phải kêu Cốc Vũ làm gì đây?]
[Lần nào thi Cốc Vũ cũng hơn mình, nếu nói Cốc Vũ đem quán quân tặng cho mình? Không có ý nghĩa......Còn chứng tỏ mình thua kém. Huống chi, đứng đầu không phải là phong cách của Hạ Mạt. Nhưng mình lại không thích thứ gì.]
"A! Phải rồi!" - Hạ Mạt cử động.
[Không nhất định phải bảo cậu cấy làm chuyện gì có ý nghĩa, cứ kêu Cốc Vũ làm những chuyện cậu ấy không thích là được. Kêu cậu ấy làm chuyện gì đó mất mặt, bị người ta cười, hoặc nhảy như thỏ cũng được.]
"Cậu khát nước sao?" - Cốc Vũ mở miệng, làm Hạ Mạt trở về thực tại.
"Không cần." - Hạ Mạt tức giận.
"Vậy thì mình uống."
"Thôi, đừng có phá mình." - Tiếp tục suy nghĩ.
"Có ly không?"
"Bên kia, tự đi mà rót."
Cốc Vũ đi lấy ly, rót nước, ngồi cạnh Hạ Mạt, nhàn nhã uống.
A!
Hạ Mạt đang chống cằm suy nghĩ, vô tình nhìn về phía Cốc Vũ, la lên.
[Cậu ấy thật sự dùng ly!]
"Sao vậy?" - Cốc Vũ cười.
Nghiến răng, [cậu ấy cố ý.]
"Không có gì." - [Nếu mình quan tâm, nhất định sẽ trúng kế cậu ấy. Dù quan tâm cũng không được để ý. Đều là con gái, không cần để ý chút chuyện nhỏ này. Chẳng qua chỉ là ly nước của mình bị cậu ấy dùng thôi.]
[Trước tiên đừng quan tâm chuyện này, mau mau nghĩ xem muốn Cốc Vũ làm gì.]
Cốc Vũ nhìn nét mặt khổ sở của khủng long.
[Ôi! Nhìn tiểu Mạt thế này, đáng yêu chết được ~~~~]
Cốc Vũ mỉm cười.
[Làm sao đây?], Hạ Mạt vẫn không nghĩ được gì.
Cốc Vũ không còn bình tĩnh chờ, bắt đầu phá. Cắn cắn lỗ tai Hạ Mạt, hoặc nghịch tóc của cậu ấy.
Hạ Mạt bực mình, thì Cốc Vũ nói: "Không muốn bị mình phá, thì nghĩ nhanh chút đi." - Nghe vậy, Hạ Mạt mặc kệ, cứ để Cốc Vũ tiếp tục phá.
"Trời sắp sáng, cậu còn chưa nghĩ ra à?" - Cốc Vũ nói.
"Im!" - Vẫn chưa nghĩ ra, khủng long bắt đầu bực mình.
[Oa oa~~~ Cơ hội hiếm có, thế mà lại không biết dùng thế nào! Lẽ nào lại cùng Cốc Vũ làm thế? Nhưng, dù thế nào, cũng là mình chịu thiệt.]
"Oa oa oa~~~" - [Tại sao vậy? Tại sao? Tại sao? Vì sao lại thành như vậy? Mình không muốn như vậy, không lẽ cả đời mình đều bị Cốc Vũ đè sao?]
Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó. Hạ Mạt cực kỳ chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.