Chương 73: Vật Cũ ( 1 )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Truyện tranh nhỏ - thượng
Lời tác giả:
Lần trước tán dóc với Cơn Gió Dịu Êm trên QQ, tình cờ bạn ấy nhắc đến truyện tranh nhỏ thời xưa. A~~~, thật là nhớ quá mà.....Những quyển truyện tranh nho nhỏ, kể về những câu truyện rất đơn giản.
Hiện tại không biết còn hay không......nhưng chắc là không còn đâu nhỉ? Cũng có thể, do chúng ta không thèm để ý, nên không biết thôi....Có lúc, tên ngốc đã nghĩ vậy đó.
Nhắc đến truyện tranh nhỏ, tự nhiên lại nhớ đến những thứ còn bé rất thích, như là: mì ăn liền Tiểu Hoán Hùng, chú ếch bằng sắt lên dây cót.....Hay là những viên kẹo thủy tinh đủ màu sắc....Aiz, lúc nhỏ khi ăn cơm cứ thích ôm tụi nó trong mình, bây giờ nhớ lại thấy nó là những ký ức đẹp. Bây giờ dù có đi tìm, cũng không tìm thấy.
Thế là, muốn viết một chút về nó.
Phần này giống như kể lại chuyện xưa.....hi vọng là có thể làm mọi người nhớ lại một tý về tuổi thơ của mình. Nếu như thích, hãy cùng tên ngốc ôn lại một chút nhé.
Cơn Gió Dịu Êm đã cho tên ngốc linh cảm về truyện tranh nhỏ, thật ra tên ngốc nên cảm ơn Cơn Gió Dịu Êm vì đã cho tên ngốc một linh cảm tốt vô cùng. Nên....muốn tặng cho bạn ấy một câu truyện đáng yêu. Thế mà IP lại có vấn đề.....đúng là đồ máy tính cùi mía.....Cơn Gió Dịu Êm thật đáng thương.
* * * * *
Tò mò....
Truyện tranh. Với tiểu thư thiếu gia quen sống trong nhung lụa, là một thứ rất xa lạ. Dù sao, từ nhỏ họ đã được nhà lớn dạy dỗ, nên chuyện tùy ý ghé vào một quán lề đường mua đồ ăn vặt, là chuyện không thể nào xảy ra.
Có điều, với Diệp Nại mà nói, truyện tranh là người bạn đi cùng với tuổi thơ của nàng.
Nói là truyện tranh, nhưng nó rất nỏ, dài khoảng chừng 2mm, và bề ngang chừng 5 đến 6cm, trong đó có khoảng mười trang truyện. Khi Diệp Nại còn nhỏ, nó là quà tặng kèm, chỉ cần mua một túi đồ ăn vặt, thì bên trong sẽ có một cuốn truyện.
Truyện tranh nhỏ được làm rất đơn giản, bình thường kể về chuyện Võ Tòng đả hổ, hay Tây Du Kí, hoặc là chuyện cười. Không có màu, không có quan hệ mờ ám, so với truyện tranh bây giờ mà nói, đúng là nhà xuất bản keo kiệt dã man.
Nhưng vào lúc ấy, đám con nít rất thích. Thậm chí, mấy đứa con trai hay mua đồ ăn vặt, vì muốn thu thập mấy quyển truyện này.
Khi Diệp Nại còn bé, nàng cũng thường mua đồ ăn vặt trên đường về nhà, sau đó lấy cuốn truyện tranh ra xem.
Thật ra, lúc ấy Diệp Nại còn rất nhỏ, nhìn chả hiểu nó vẽ về cái gì, chỉ là thích thì mua. Được một chỗ, đến tối mẹ Diệp sẽ cầm những quyển truyện tranh này, giải thích rõ ràng cho Diệp Nại biết cốt truyện bên trong.
Cái cảm giác đó, không biết tại sao, nhưng nó rất ấm áp. Vì thế, dù đã qua nhiều năm, khi Diệp Nại nhớ lại, nét mặt vẫn rất hạnh phúc.
Có thể nói, truyện tranh nhỏ trong trí nhớ của Diệp Nại, không còn là vài tờ giấy với hình vẽ đơn giản.
Có điều, càng lúc quà tặng kèm theo đồ ăn vặt càng lúc càng tinh xảo, từ những món đồ chơi nhỏ, biến thành những tấm thẻ bài, rồi nâng cấp hơn là những kiểu đồ chơi giả lập. Truyện tranh nhỏ.....bây giờ chắc chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của mọi người thôi.
Buổi tối, công chúa vẫn chưa về. Vì nhà lớn mở cuộc họp, nên vừa tan học công chúa lập tức đi. Diệp Nại không có gì làm, nên lên mạng.
Tùy ý bấm vào một diễn đàn BBS, mọi người đều đang online, thật náo nhiệt. Diệp Nại nhìn thử một chút, phát hiện trong diễn đàn đang thảo luận về những món đồ chơi khi còn bé.
(Cuộc nói chuyện trên diễn đàn )
2007-3-14 19:06:24 kỵ phong lữ nhân (cưỡi gió lữ hành)
[ Mọi người còn nhớ truyện tranh nhỏ không?]
2007-3-14 19:06:35 Thương thiếu thiếu
[Truyện tranh nhỏ?]
2007-3-14 19:06:58 bí đỏ
[Nhớ, nhớ chứ! Đó là thứ mình nhớ nhất! ~\(≧▽≦)/~]
2007-3-14 19:08:17 Thương thiếu thiếu
[Đó là món đồ gì đó lúc nhỏ à?(⊙_⊙)?]
2007-3-14 19:08:42 kỵ phong lữ nhân
[Ừ..., nó là kỷ niệm lúc còn nhỏ.]
2007-3-14 19:09:26 Thương thiếu thiếu
[@*&^#............]
Mọi người trên diễn đàn trò chuyện sôi nổi, tốc độ đánh chữ cực kỳ nhanh. Chưa gì đã nhảy đến mấy trang.
Diệp Nại có hứng thú với đề tài này, nên cũng nhảy vào tám.
2007-3-14 19:10:49 tiểu Nại
[Mình cũng còn nhớ. Lúc bé khi mua đồ ăn vặt, bên trong thường có một quyển.]
2007-3-14 19:11:25 kỵ phong lữ nhân
[Có người mới tham gia.....xin chào, xin chào ~~~~. Mấy cuốn truyện đó hay kể về những truyện hài của Trung Quốc, hoặc những câu chuyện vô cùng ý nghĩa.]
2007-3-14 19:12:44 tiểu Nại
[Tiếc là bây giờ không còn nữa.]
2007-3-14 19:12:56 bí đỏ
[Đừng có nói vậy mà ~~~~, có thể đâu có trên thế giới, chúng nó vẫn đang tồn tại.~\(≧▽≦)/~]
2007-3-14 19:13:38 kỵ phong lữ nhân
"Đúng vậy, nên suy nghĩ tích cực O(∩_∩)O~]
2007-3-14 19:15:07 several
[Vẫn còn tìm được sao? Khi còn nhỏ, mình rất thích xem O(∩_∩)O~]
2007-3-14 19:17:05 tiểu Nại
[Ừm! Những quyển truyện tranh ấy, đã cho mình một kỷ niệm rất đẹp.]
2007-3-14 19:17:29 kỵ phong lữ nhân
[Mình cũng vậy ~~~~~]
Những người trong diễn đàn hình như rất vui, cứ líu ra líu ríu nói. Diệp Nại nhìn từng dòng chữ xuất hiện, trong đầu nhớ lại khi còn bé, mẹ hay ngồi bên giường, cầm cuốn truyện trên tay, kể cho nàng nghe.
Ngày 16 tháng 3, trường Sakura quyết định tổ chức cho học sinh đi du lịch.
"Lần này đi đâu?"
"Nước Anh?"
"Nước Anh lần trước đi rồi! Lần này phải đi Pháp, thành phố của những điều lãng mạn."
"Đi đến đâu cũng thế thôi! Mấy nơi khác bộ cậu chưa từng đi à?" - Học sinh trong lớp ồn ào. Thật ra cũng không sai, học sinh trường Sakura giàu nứt vách, có chỗ nào chưa từng đi qua? Chỉ là, cùng đi với bạn bè, cảm giác không giống khi đi với gia đình. Vì thế, nên họ vẫn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng, khi trường thông báo xuống, làm cả lớp ngạc nhiên muốn té...Bởi vì, lần du lịch này đi Hàng Châu!
"Hể? Trung Quốc?"
"Hàng Châu? Không phải gần đây sao?"
"Chán chết~~~~"
"Ách....cũng không hẳn! Mình chưa từng đi Hàng Châu."
"Không thể nào!!!?"
"Thế cậu đi chưa?"
"Ờ thì.....hình như.....chưa từng đến thật."
Hàng Châu, một nơi vô cùng gần. Nhưng bởi vì nó quá gần,nên thiên kim công tử của chúng ta, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng đi qua. Kết quả, mọi người đều đồng ý.
Diệp Nại thì rất vui vẻ, mặc kệ đi đâu, nàng cũng thấy giống nhau. Quan trọng nhất là, nàng được đi chung với công chúa.
Thời gian xuất phát là cuối tuần. Trước ngày khởi hành một ngày, Diệp Nại ở trong phòng sắp xếp hành lý cho công chúa.
Chỉ ở Hàng Châu năm ngày, nên cũng không cần quá nhiều đồ. Nhưng Diệp Nại vẫn cố hết sức giúp công chúa sắp xếp chu toàn, mỗi một thứ đều rất chăm chú.
"Tiểu Nại~~~~" - Công chúa ngồi một bên, nhìn Diệp Nại thu dọn. Chịu không được lên tiếng, rồi nhào đến cạnh Diệp Nại.
"Oa a~~" - Bị tấn công bất ngờ, Diệp Nại kêu lên.
"Linh~~~" - Có chút u oán khi gọi tên công chúa, rồi u oán nói: "Mình còn chưa làm xong mà."
Công chúa cười nói: "Đi có năm ngày, đem vài thứ là được rồi." - Tay không an phận. luồng vào trong quần áo Diệp Nại.
"Ơ?? Nhưng mà.....Oa a~~~~ Linh ~~~~" - Vặn vẹo, uốn éo. Diệp Nại phải dọn hành lý, mai là phải đi rồi.
"Đừng làm nữa, tiểu Nại~~" - [Tiểu Nại uốn éo, nhìn thật quyết rũ.]
"Mình phải làm mà Linh~~~" - Ai oán.
"Đã làm xong rồi~~~~"
* * * * *
Sáng cuối tuần, Diệp Nại không vui, kiểm tra lại hành lý.
"Tiểu Nại~~, đừng có bĩu môi như vậy mà." - Công chúa thức dậy, nhìn thấy Diệp Nại chu môi sắp xếp lại hành tý. [Cứ cảm thấy, mỗi khi tiểu Nại tức giận nhìn thật vui.]
"..........." - Diệp Nại không thèm để ý. [Oa a a ~~ 6:00 rồi, không nhanh sẽ muộn mất, nhanh nhanh......]
[Tiểu Nại không để ý đến mình.]
".........." - Công chúa nhìn Diệp Nại, từ trên giường trượt xuống, từ từ đến gần Diệp Nại. Đôi tay ngọc ngà ôm lấy eo Diệp Nại, nhẹ nhàng thổi nhẹ vào cổ Diệp Nại.
"Á.......!" - Người Diệp Nại cứng đơ: "Linh~~~ mình phải sắp xếp hành lý mà~~~" - U oán.
Nếu như tối qua không.............Ách......chuyện đó.....chuyện đó.....Thì hôm nay đâu cần gấp như vậy.
"Rõ ràng hôm qua cậu cũng rất vui mà!" - Chọt chọt mặt Diệp Nại, đùa giỡn làm Diệp Nại đỏ mặt. Nhìn như con cua bị luộc.
"Linh~~~~" - >_<
"Sao nà?" - O(∩_∩)O
"Đừng có bắt nạt mình nữa." >_<
[Ai da, ai da~~~~ Đúng là bó tay với cậu ấy mà.]
Đúng 7:00, xe xuất phát.
Công chúa và Diệp Nại không cùng xe, nên làm Diệp Nại hơi buồn. Nhưng cũng may, xe đến cùng một chỗ.
Đến Hàng Châu, đã 11:00. Vì đi gấp, nên chưa ai ăn gì.
Trạm đầu tiên là Tây Hồ. 11:30 tham quan xung quanh, khoảng 3:30 thì tập hợp, rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Hành lý để trên xe, bởi vì hành lý quá nhiều, nên xe không có nhiều người, mỗi xe cử ra một người ở lại trông chừng hành lý. May là chỉ có một lớp đi Hàng Châu, những lớp khác thì đi nơi khác, nếu không thì Hàng Châu đảm bảo kẹt xe.
Tây Hồ có lẽ thật sự rất đẹp. Nói như vậy vì Diệp Nại không thấy nó đẹp lắm, chắc tại vì khí trời vẫn còn quá lạnh, làm giảm đi sự hứng thú ngắm nhìn cái đẹp.
Có điều, quay đầu nhìn, đâu đâu cũng có cặp có đôi, dạo chơi Tây Hồ một cách cực kỳ hạnh phúc. Diệp Nại chấp nhận, nguyên nhân là do bản thân nàng, chứ không phải do Tây Hồ, hay thời tiết tệ hại.
Có thể Tây Hồ là nơi rất đáng để đến một lần, chỉ là khi xuống xe Diệp Nại không nhìn thấy công chúa. Nên dù đang đứng ở nơi đẹp như tiên cảnh, thì nàng cũng chả có hứng.
Hướng dẫn viên du lịch nói, mỗi người có hai tiếng thời gian tự do hoạt động, nên ai cũng tách ra. Diệp Nại bị lớp trưởng kéo tới Tây Hồ.
Thế là, cứ ung dung mà đi, đi mãi không ngừng. Giống như, không biết mình đang đi đâu.
Đi lòng vòng cả tiếng, Diệp Nại tự nhiên bất động. Nàng nhìn thấy một đám người đang ở trong một công viên nhỏ bên bờ Tây Hồ để nghỉ ngơi, và có rất nhiều người vây quanh hai chú Khổng Tước(1) liên tục chụp hình.
Hai chú Khổng Tước không thèm xòe đuôi, dù du khách có làm gì cũng mặc. Thế là có người nói đùa, chắc có lẽ nơi đây không có người đẹp.
Diệp Nại nhìn Khổng Tước, trong lòng liền nghĩ đến công chúa và hội học sinh. Nếu họ có ở đây, hai chú chim ấy có chịu xòe đuôi không?
3:30, những chiếc xe đem theo những con người mệt mỏi, đi về khách sạn.
Trường Sakura là trường quý tộc, tất nhiên những tiểu thư thiếu gia sẽ chơi chung một nhóm, những nhóm bình dân sẽ bị xem như vô hình. Khi vào khách sạn, nhìn thôi cũng biết học sinh chia làm hai phe.
Diệp Nại là thường dân, nhưng vì có quan hệ với công chúa, nên lúc nào cũng được mấy tiểu thư mời mọc, muốn ở chung.
Diệp Nại từ chối khéo. Dù đã có kinh nghiệm lâu năm, nhưng thật sự nàng không quen ở chung với mấy vị tiểu thư kia. Nên nàng chọn ở cùng nhóm học sinh bình thường.
--------------
(1) Khổng Tước: VN gọi là chim Công. Chim này chỉ có con trống mới đẹp, vì nó dùng sắc đẹp, để quyến rũ mấy con cái trong thời kỳ giao phối.
Chân thành cáo lỗi với mọi người đã quote lại chỗ sai tên Diệp Nại thành Hạ Mạt. Thật ra là do tác giả viết vậy lun ấy, chứ ko fải mình sai ????. Lúc đầu định fix, mà sợ bị chữi. Thành thật xin lỗi!
Lời tác giả:
Lần trước tán dóc với Cơn Gió Dịu Êm trên QQ, tình cờ bạn ấy nhắc đến truyện tranh nhỏ thời xưa. A~~~, thật là nhớ quá mà.....Những quyển truyện tranh nho nhỏ, kể về những câu truyện rất đơn giản.
Hiện tại không biết còn hay không......nhưng chắc là không còn đâu nhỉ? Cũng có thể, do chúng ta không thèm để ý, nên không biết thôi....Có lúc, tên ngốc đã nghĩ vậy đó.
Nhắc đến truyện tranh nhỏ, tự nhiên lại nhớ đến những thứ còn bé rất thích, như là: mì ăn liền Tiểu Hoán Hùng, chú ếch bằng sắt lên dây cót.....Hay là những viên kẹo thủy tinh đủ màu sắc....Aiz, lúc nhỏ khi ăn cơm cứ thích ôm tụi nó trong mình, bây giờ nhớ lại thấy nó là những ký ức đẹp. Bây giờ dù có đi tìm, cũng không tìm thấy.
Thế là, muốn viết một chút về nó.
Phần này giống như kể lại chuyện xưa.....hi vọng là có thể làm mọi người nhớ lại một tý về tuổi thơ của mình. Nếu như thích, hãy cùng tên ngốc ôn lại một chút nhé.
Cơn Gió Dịu Êm đã cho tên ngốc linh cảm về truyện tranh nhỏ, thật ra tên ngốc nên cảm ơn Cơn Gió Dịu Êm vì đã cho tên ngốc một linh cảm tốt vô cùng. Nên....muốn tặng cho bạn ấy một câu truyện đáng yêu. Thế mà IP lại có vấn đề.....đúng là đồ máy tính cùi mía.....Cơn Gió Dịu Êm thật đáng thương.
* * * * *
Tò mò....
Truyện tranh. Với tiểu thư thiếu gia quen sống trong nhung lụa, là một thứ rất xa lạ. Dù sao, từ nhỏ họ đã được nhà lớn dạy dỗ, nên chuyện tùy ý ghé vào một quán lề đường mua đồ ăn vặt, là chuyện không thể nào xảy ra.
Có điều, với Diệp Nại mà nói, truyện tranh là người bạn đi cùng với tuổi thơ của nàng.
Nói là truyện tranh, nhưng nó rất nỏ, dài khoảng chừng 2mm, và bề ngang chừng 5 đến 6cm, trong đó có khoảng mười trang truyện. Khi Diệp Nại còn nhỏ, nó là quà tặng kèm, chỉ cần mua một túi đồ ăn vặt, thì bên trong sẽ có một cuốn truyện.
Truyện tranh nhỏ được làm rất đơn giản, bình thường kể về chuyện Võ Tòng đả hổ, hay Tây Du Kí, hoặc là chuyện cười. Không có màu, không có quan hệ mờ ám, so với truyện tranh bây giờ mà nói, đúng là nhà xuất bản keo kiệt dã man.
Nhưng vào lúc ấy, đám con nít rất thích. Thậm chí, mấy đứa con trai hay mua đồ ăn vặt, vì muốn thu thập mấy quyển truyện này.
Khi Diệp Nại còn bé, nàng cũng thường mua đồ ăn vặt trên đường về nhà, sau đó lấy cuốn truyện tranh ra xem.
Thật ra, lúc ấy Diệp Nại còn rất nhỏ, nhìn chả hiểu nó vẽ về cái gì, chỉ là thích thì mua. Được một chỗ, đến tối mẹ Diệp sẽ cầm những quyển truyện tranh này, giải thích rõ ràng cho Diệp Nại biết cốt truyện bên trong.
Cái cảm giác đó, không biết tại sao, nhưng nó rất ấm áp. Vì thế, dù đã qua nhiều năm, khi Diệp Nại nhớ lại, nét mặt vẫn rất hạnh phúc.
Có thể nói, truyện tranh nhỏ trong trí nhớ của Diệp Nại, không còn là vài tờ giấy với hình vẽ đơn giản.
Có điều, càng lúc quà tặng kèm theo đồ ăn vặt càng lúc càng tinh xảo, từ những món đồ chơi nhỏ, biến thành những tấm thẻ bài, rồi nâng cấp hơn là những kiểu đồ chơi giả lập. Truyện tranh nhỏ.....bây giờ chắc chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của mọi người thôi.
Buổi tối, công chúa vẫn chưa về. Vì nhà lớn mở cuộc họp, nên vừa tan học công chúa lập tức đi. Diệp Nại không có gì làm, nên lên mạng.
Tùy ý bấm vào một diễn đàn BBS, mọi người đều đang online, thật náo nhiệt. Diệp Nại nhìn thử một chút, phát hiện trong diễn đàn đang thảo luận về những món đồ chơi khi còn bé.
(Cuộc nói chuyện trên diễn đàn )
2007-3-14 19:06:24 kỵ phong lữ nhân (cưỡi gió lữ hành)
[ Mọi người còn nhớ truyện tranh nhỏ không?]
2007-3-14 19:06:35 Thương thiếu thiếu
[Truyện tranh nhỏ?]
2007-3-14 19:06:58 bí đỏ
[Nhớ, nhớ chứ! Đó là thứ mình nhớ nhất! ~\(≧▽≦)/~]
2007-3-14 19:08:17 Thương thiếu thiếu
[Đó là món đồ gì đó lúc nhỏ à?(⊙_⊙)?]
2007-3-14 19:08:42 kỵ phong lữ nhân
[Ừ..., nó là kỷ niệm lúc còn nhỏ.]
2007-3-14 19:09:26 Thương thiếu thiếu
[@*&^#............]
Mọi người trên diễn đàn trò chuyện sôi nổi, tốc độ đánh chữ cực kỳ nhanh. Chưa gì đã nhảy đến mấy trang.
Diệp Nại có hứng thú với đề tài này, nên cũng nhảy vào tám.
2007-3-14 19:10:49 tiểu Nại
[Mình cũng còn nhớ. Lúc bé khi mua đồ ăn vặt, bên trong thường có một quyển.]
2007-3-14 19:11:25 kỵ phong lữ nhân
[Có người mới tham gia.....xin chào, xin chào ~~~~. Mấy cuốn truyện đó hay kể về những truyện hài của Trung Quốc, hoặc những câu chuyện vô cùng ý nghĩa.]
2007-3-14 19:12:44 tiểu Nại
[Tiếc là bây giờ không còn nữa.]
2007-3-14 19:12:56 bí đỏ
[Đừng có nói vậy mà ~~~~, có thể đâu có trên thế giới, chúng nó vẫn đang tồn tại.~\(≧▽≦)/~]
2007-3-14 19:13:38 kỵ phong lữ nhân
"Đúng vậy, nên suy nghĩ tích cực O(∩_∩)O~]
2007-3-14 19:15:07 several
[Vẫn còn tìm được sao? Khi còn nhỏ, mình rất thích xem O(∩_∩)O~]
2007-3-14 19:17:05 tiểu Nại
[Ừm! Những quyển truyện tranh ấy, đã cho mình một kỷ niệm rất đẹp.]
2007-3-14 19:17:29 kỵ phong lữ nhân
[Mình cũng vậy ~~~~~]
Những người trong diễn đàn hình như rất vui, cứ líu ra líu ríu nói. Diệp Nại nhìn từng dòng chữ xuất hiện, trong đầu nhớ lại khi còn bé, mẹ hay ngồi bên giường, cầm cuốn truyện trên tay, kể cho nàng nghe.
Ngày 16 tháng 3, trường Sakura quyết định tổ chức cho học sinh đi du lịch.
"Lần này đi đâu?"
"Nước Anh?"
"Nước Anh lần trước đi rồi! Lần này phải đi Pháp, thành phố của những điều lãng mạn."
"Đi đến đâu cũng thế thôi! Mấy nơi khác bộ cậu chưa từng đi à?" - Học sinh trong lớp ồn ào. Thật ra cũng không sai, học sinh trường Sakura giàu nứt vách, có chỗ nào chưa từng đi qua? Chỉ là, cùng đi với bạn bè, cảm giác không giống khi đi với gia đình. Vì thế, nên họ vẫn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng, khi trường thông báo xuống, làm cả lớp ngạc nhiên muốn té...Bởi vì, lần du lịch này đi Hàng Châu!
"Hể? Trung Quốc?"
"Hàng Châu? Không phải gần đây sao?"
"Chán chết~~~~"
"Ách....cũng không hẳn! Mình chưa từng đi Hàng Châu."
"Không thể nào!!!?"
"Thế cậu đi chưa?"
"Ờ thì.....hình như.....chưa từng đến thật."
Hàng Châu, một nơi vô cùng gần. Nhưng bởi vì nó quá gần,nên thiên kim công tử của chúng ta, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng đi qua. Kết quả, mọi người đều đồng ý.
Diệp Nại thì rất vui vẻ, mặc kệ đi đâu, nàng cũng thấy giống nhau. Quan trọng nhất là, nàng được đi chung với công chúa.
Thời gian xuất phát là cuối tuần. Trước ngày khởi hành một ngày, Diệp Nại ở trong phòng sắp xếp hành lý cho công chúa.
Chỉ ở Hàng Châu năm ngày, nên cũng không cần quá nhiều đồ. Nhưng Diệp Nại vẫn cố hết sức giúp công chúa sắp xếp chu toàn, mỗi một thứ đều rất chăm chú.
"Tiểu Nại~~~~" - Công chúa ngồi một bên, nhìn Diệp Nại thu dọn. Chịu không được lên tiếng, rồi nhào đến cạnh Diệp Nại.
"Oa a~~" - Bị tấn công bất ngờ, Diệp Nại kêu lên.
"Linh~~~" - Có chút u oán khi gọi tên công chúa, rồi u oán nói: "Mình còn chưa làm xong mà."
Công chúa cười nói: "Đi có năm ngày, đem vài thứ là được rồi." - Tay không an phận. luồng vào trong quần áo Diệp Nại.
"Ơ?? Nhưng mà.....Oa a~~~~ Linh ~~~~" - Vặn vẹo, uốn éo. Diệp Nại phải dọn hành lý, mai là phải đi rồi.
"Đừng làm nữa, tiểu Nại~~" - [Tiểu Nại uốn éo, nhìn thật quyết rũ.]
"Mình phải làm mà Linh~~~" - Ai oán.
"Đã làm xong rồi~~~~"
* * * * *
Sáng cuối tuần, Diệp Nại không vui, kiểm tra lại hành lý.
"Tiểu Nại~~, đừng có bĩu môi như vậy mà." - Công chúa thức dậy, nhìn thấy Diệp Nại chu môi sắp xếp lại hành tý. [Cứ cảm thấy, mỗi khi tiểu Nại tức giận nhìn thật vui.]
"..........." - Diệp Nại không thèm để ý. [Oa a a ~~ 6:00 rồi, không nhanh sẽ muộn mất, nhanh nhanh......]
[Tiểu Nại không để ý đến mình.]
".........." - Công chúa nhìn Diệp Nại, từ trên giường trượt xuống, từ từ đến gần Diệp Nại. Đôi tay ngọc ngà ôm lấy eo Diệp Nại, nhẹ nhàng thổi nhẹ vào cổ Diệp Nại.
"Á.......!" - Người Diệp Nại cứng đơ: "Linh~~~ mình phải sắp xếp hành lý mà~~~" - U oán.
Nếu như tối qua không.............Ách......chuyện đó.....chuyện đó.....Thì hôm nay đâu cần gấp như vậy.
"Rõ ràng hôm qua cậu cũng rất vui mà!" - Chọt chọt mặt Diệp Nại, đùa giỡn làm Diệp Nại đỏ mặt. Nhìn như con cua bị luộc.
"Linh~~~~" - >_<
"Sao nà?" - O(∩_∩)O
"Đừng có bắt nạt mình nữa." >_<
[Ai da, ai da~~~~ Đúng là bó tay với cậu ấy mà.]
Đúng 7:00, xe xuất phát.
Công chúa và Diệp Nại không cùng xe, nên làm Diệp Nại hơi buồn. Nhưng cũng may, xe đến cùng một chỗ.
Đến Hàng Châu, đã 11:00. Vì đi gấp, nên chưa ai ăn gì.
Trạm đầu tiên là Tây Hồ. 11:30 tham quan xung quanh, khoảng 3:30 thì tập hợp, rồi về khách sạn nghỉ ngơi.
Hành lý để trên xe, bởi vì hành lý quá nhiều, nên xe không có nhiều người, mỗi xe cử ra một người ở lại trông chừng hành lý. May là chỉ có một lớp đi Hàng Châu, những lớp khác thì đi nơi khác, nếu không thì Hàng Châu đảm bảo kẹt xe.
Tây Hồ có lẽ thật sự rất đẹp. Nói như vậy vì Diệp Nại không thấy nó đẹp lắm, chắc tại vì khí trời vẫn còn quá lạnh, làm giảm đi sự hứng thú ngắm nhìn cái đẹp.
Có điều, quay đầu nhìn, đâu đâu cũng có cặp có đôi, dạo chơi Tây Hồ một cách cực kỳ hạnh phúc. Diệp Nại chấp nhận, nguyên nhân là do bản thân nàng, chứ không phải do Tây Hồ, hay thời tiết tệ hại.
Có thể Tây Hồ là nơi rất đáng để đến một lần, chỉ là khi xuống xe Diệp Nại không nhìn thấy công chúa. Nên dù đang đứng ở nơi đẹp như tiên cảnh, thì nàng cũng chả có hứng.
Hướng dẫn viên du lịch nói, mỗi người có hai tiếng thời gian tự do hoạt động, nên ai cũng tách ra. Diệp Nại bị lớp trưởng kéo tới Tây Hồ.
Thế là, cứ ung dung mà đi, đi mãi không ngừng. Giống như, không biết mình đang đi đâu.
Đi lòng vòng cả tiếng, Diệp Nại tự nhiên bất động. Nàng nhìn thấy một đám người đang ở trong một công viên nhỏ bên bờ Tây Hồ để nghỉ ngơi, và có rất nhiều người vây quanh hai chú Khổng Tước(1) liên tục chụp hình.
Hai chú Khổng Tước không thèm xòe đuôi, dù du khách có làm gì cũng mặc. Thế là có người nói đùa, chắc có lẽ nơi đây không có người đẹp.
Diệp Nại nhìn Khổng Tước, trong lòng liền nghĩ đến công chúa và hội học sinh. Nếu họ có ở đây, hai chú chim ấy có chịu xòe đuôi không?
3:30, những chiếc xe đem theo những con người mệt mỏi, đi về khách sạn.
Trường Sakura là trường quý tộc, tất nhiên những tiểu thư thiếu gia sẽ chơi chung một nhóm, những nhóm bình dân sẽ bị xem như vô hình. Khi vào khách sạn, nhìn thôi cũng biết học sinh chia làm hai phe.
Diệp Nại là thường dân, nhưng vì có quan hệ với công chúa, nên lúc nào cũng được mấy tiểu thư mời mọc, muốn ở chung.
Diệp Nại từ chối khéo. Dù đã có kinh nghiệm lâu năm, nhưng thật sự nàng không quen ở chung với mấy vị tiểu thư kia. Nên nàng chọn ở cùng nhóm học sinh bình thường.
--------------
(1) Khổng Tước: VN gọi là chim Công. Chim này chỉ có con trống mới đẹp, vì nó dùng sắc đẹp, để quyến rũ mấy con cái trong thời kỳ giao phối.
Chân thành cáo lỗi với mọi người đã quote lại chỗ sai tên Diệp Nại thành Hạ Mạt. Thật ra là do tác giả viết vậy lun ấy, chứ ko fải mình sai ????. Lúc đầu định fix, mà sợ bị chữi. Thành thật xin lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.