Chương 75: Vật Cũ ( 3 )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Kem trắng - thượng
Diệp Nại không có ấn tượng nhiều với người thân.
Khi Diệp Nại còn rất nhỏ, cha đã qua đời, mẹ thì cực khổ dẫn theo Diệp Nại đi kiếm sống. May là, ra ngoài gặp được quý nhân, nên được đến nhà lớn. Cuộc sống cũng không mấy cực khổ.
Bởi vì từ nhỏ đã đi cùng mẹ, nên ấn tượng về bà nội của Diệp Nại rất mơ hồ. Sau khi theo mẹ đến sống ở phố Bỉ Ngạn, khi vào nhà trẻ đến tiểu học chưa lần nào về quê, nên không có cơ hội gặp lại bà nội.
Chỉ là, hè hằng năm, mẹ Diệp sẽ dẫn Diệp Nại về quê, ở với bà nội khỏang một tháng.
Vì khi đó Diệp Nại còn nhỏ cần người trông nom, mà mẹ thì rất bận, không có thời gian lo cho Diệp Nại, nên giao cho bà nội. Lý do nữa là, bà nội ở quê một mình, rất cô đơn. Bà nội rất thương Diệp Nại, từ khi Diệp Nại đi cùng mẹ, ngày nào bà cũng nhắc. Nên mẹ Diệp tranh thủ thời gian nghỉ hè, đưa Diệp Nại về quê ở với bà nội một tháng.
Khi Diệp Nại khoảng mười tuổi, thì bà nội mất. Diệp Nại không nhớ rõ hình dáng của bà, chỉ nhớ bà nội có rất nhiều tóc bạc, mái tóc được cắt rất gọn gàng, rất dễ chải. Bà hay chống một cái gậy, mỗi ngày đều nắm tay Diệp Nại đi mua đồ ăn vặt, rồi nhìn Diệp Nại vui vẻ cười híp mắt, bước đi của bà không vững lắm.
Những thứ còn lại, Diệp Nại không nhớ. Rõ ràng hè năm nào cũng ở với bà nội một tháng, thế mà nàng không nhớ đã từng cùng bà làm những gì.
Diệp Nại chỉ nhớ đại khái là, bà hay run run đưa cho nàng ba đồng, để nàng tự chạy ra tiệm tạp hóa mua kem trắng(1).
Cây kem màu trắng, chính là ấn tượng duy nhất của Diệp Nại về bà nội.
Nhớ tới lúc đó, ba đồng cũng rất nhiều tiền đấy, nên ngày nào Diệp Nại cũng có thể ăn kem. Kem được bọc trong một tờ giấy màu đỏ, bên trong là kem. Mỗi khi ăn, bà sẽ giúp Diệp Nại xé bỏ tờ giấy bọc bên ngoài, đôi khi giấy dính vào bánh, không thể xé được, nên bà sẽ nói với Diệp Nại: "Niếp Niếp(2) ngoan, ăn cẩn thận đừng ăn nhầm giấy."
Diệp Nại ăn rất cẩn thận, rồi sau đó sẽ chờ đến ngày mai để được ăn tiếp.
Sau đó, thì đủ loại kem được làm ra, sữa bò, socola....Càng ngày càng nhiều màu sắc, nên kem càng lúc càng được mọi người ưa chuộng, loại giấy bọc kem ngày xưa cũng không còn nữa. Và sau đó nữa, bà nội qua đời, không còn ai mua kem cho Diệp Nại ăn.
Có lúc, Diệp Nại sẽ tự đi mua một cây kem, muốn tìm lại cảm giác bà nội hay cho nàng ăn.
Mãi đến khi Diệp nại nghĩ đủ mọi cách cũng không tìm thấy loại kem ngày xưa, thì nàng mới chịu dừng. Chúng nó đã rời khỏi cuộc đời của Diệp Nại rồi.
Mùng 1 tháng 10 năm nay, mẹ Diệp muốn dẫn Diệp Nại về quê.
"Năm nay vừa tròn 10 năm bà nội mất, nên chúng ta về quê bái tế. Đã rất lâu rồi mẹ con mình chưa về đó." - Mẹ Diệp nói thế, Diệp Nại cũng đồng ý.
"Tiểu Nại, mùng 1 tháng 10 chúng ta đi Tây Tạng chơi đi!" - Tuần nào đó đầu tháng 9, công chúa cười híp mắt nói với Diệp Nại hành trình tháng 10 của mình.
Ánh mặt trời xuyên ra những tán cây, chiếu rọi lên mặt công chúa, thật làm người ta như chìm trong ảo tưởng, nụ cười ấy đẹp đến mức không chân thật.
"Hả?" - Diệp Nại đang ăn cơm, nét mặt áy náy.
"Sao vậy?"
Diệp Nại nhìn công chúa, khó xử: "Ừ thì.....mùng 1 tháng 10, mẹ và mình muốn về quê, bái tế bà nội."
"Hở?"
* * * * *
"Dạo này nhìn công chúa không có tinh thần nhỉ." - Buổi tối, mẹ Diệp nhìn công chúa đang hóa đá ngồi trên salong phòng khách, hỏi Diệp Nại.
Diệp Nại lúng túng cười vài tiếng, sẵn tiện trả lời mẹ: "Dạ....vậy sao ......ha ha..."
"Có chuyện gì?" - Câu nói vừa thoát ra, công chúa lập tức thở dài.
"Dạ.....chắc...chắc không có gì đâu ạ." - Thật ra là biết, nhưng Diệp Nại không thể nói với mẹ.
"Tối nay tiểu Nại ở lại nói chuyện với công chúa đi. Dù không biết chuyện gì, nhưng có người ở bên cạnh tốt hơn. Mấy ngày nữa chúng ta về quê rồi, sẽ không được gặp công chúa."
"Dạ." - [Mẹ, đâu cần phải nói như chúng ta đi luôn không về.]
Buổi tối.
"Linh, mình đi vài ngày sẽ về mà."
"Bao lâu?"
"Ừ thì.....chắc khoảng ba ngày."
"............" - Haiz.....ỉu xìu.
Diệp Nại quay qua, dỗ dành người đẹp đang xụi lơ trên giường: "Linh, mình sẽ về nhanh mà."
"Ừ~~~~" - Vẫn ỉu xìu.
"Linh~~~" - Diệp Nại nhìn công chúa, hạ quyết tâm: "Linh, khi mình về, cậu muốn gì mình cũng chìu."
Người đẹp lập tức ngước lên: "Thật?"
"Thật!"
"Cho dù mỗi ngày đều xxx cũng được luôn hả?"
"Hơ...." - Mặt đầy mồ hôi: "Không.....không sao...." - Thở sâu.
"Vậy thì đành chịu......" - Công chúa quay qua, ôm chặt Diệp Nại: "Tiểu Nại phải nhanh trở về đó."
[Mình vẫn chưa đi mà.]
Cuối cùng, ngày mùng 1 tháng 10 cũng đến.
"Tiểu Nại phải nhanh về đó!" - Công chúa đã nói với Diệp Nại lần thứ n.
"Ừ, Linh! Mình sẽ về nhanh." - Diệp Nại cũng đáp lần thứ n.
Rốt cuộc công chúa cũng chịu buông tay Diệp Nại ra.
Diệp Nại đứng trước mặt công chúa, nhìn trái nhìn phải, Ok không có ai nhìn. Lập tức kéo tay công chúa.
Công chúa quay đầu, nhìn Diệp Nại khó hiểu. Diệp Nại nhón chân, nhìn vào miệng công chúa: "Linh, cậu cao quá."
Nụ cười của người đẹp xuất hiện, cúi xuống hôn Diệp Nại.
Diệp Nại đưa tay ôm đầu công chúa, làm công chúa phải ôm lấy eo nàng. Hai cơ thể áp sát vào nhau.
Buổi sáng tháng mười, gió hơi lạnh, nhưng Diệp Nại lại thấy càng lúc càng nóng, nàng thử mở miệng, cùng lưỡi công chúa dây dưa. Mãi đến khi công chúa chủ động buông Diệp Nại ra, kề sát mặt vào một bên gò má Diệp Nại, thủ thỉ câu nói mà đã nói N+1 lần: "Nhanh trở về nhé."
"Ừ."
Sau đó, vẩy tay~~~~
Diệp Nại từ từ đi ra khỏi cửa nhà lớn, mẹ đã chờ sẵn trước cửa.
* * * * *
Quê nhà không thay đổi nhiều, vẫn giản dị như xưa. Quê của Diệp Nại là một thôn nhỏ, nhưng rất đẹp, từng ngôi nhà được bao phủ bởi rất nhiều màu sắc của hoa Tường Vi. Vì thế, nơi Diệp Nại ở, cũng được gọi là "phố Tường Vi".
Hầu hết những ông bà còn sống trên con đường đó, đều nhận ra mẹ và Diệp Nại. Nhìn xa xa, thấy hai người thì liền chào: "Ô~~~ Tiểu Linh về đó hả?"
"Dạ vâng, nhìn ông vẫn còn rất khỏe mạnh nha."
"Ha ha.....cũng thường thôi. Bây về làm gì thế?"
"Dạ...năm nay tròn 10 năm ngày giỗ của mẹ chồng, nên con dẫn tiểu Nại về thăm mồ mả ông bà ấy mà."
"Chà, đây là tiểu Nại sao?"
"Vâng ạ! Tiểu Nại, chào ông đi con."
"Thưa ông."
"Ái cha! Tiểu Nại bây giờ lớn phết nhể, càng lúc càng đẹp."
"Cũng thường thôi ạ. Ông ơi, chúng con đi trước."
"Ừm, được. Rảnh thì ghé lại chơi chút nha bây."
"Vâng ạ."
Trong nhà lâu rồi không có người ở, nên rất nhiều bụi. Diệp Nại và mẹ cất hành lý, rồi bắt đầu quét dọn, cũng gần hết một ngày.
Gần tối, mẹ Diệp ra ngoài mua đồ ăn, Diệp Nại ở nhà nghỉ ngơi. Diệp Nại cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Nhiều chỗ không có gì thay đổi, vẫn như xưa, những cánh hoa Tường Vi đua nhau nở rộ. Tường Vi là loài hoa nở quanh năm, nên lúc nào con đường cũng rất đẹp.
Rõ ràng đã qua rất nhiều năm, nhưng chỉ cần bước vào những con đường ngày xưa ấy, sẽ có rất nhiều ký ức ùa về.
Ngôi nhà cũ bên cạnh, là một tiệm tạp hóa nhỏ, bây giờ mái tóc ông chủ cũng đã bạc rồi. Diệp Nại nhớ, khi bé, ông chủ thường kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện trong thánh kinh.
Bên trong quán bây giờ cũng bán luôn những thức uống lạnh và kem, mặc dù không được ưa chuộng.
"Thưa ông!" - Đi ngang qua tiệm, Diệp Nại cười nhìn chủ quán chào hỏi.
"Hử? Tiểu Nại?"
"Dạ ông, cháu đây ạ."
"A! Đúng là tiểu Nại, đã lớn thế này rồi."
"Hì hì........."
"Cháu về đây làm gì thế?"
"Dạ....cháu về thăm mộ của bà."
"À! Tiểu Linh vẫn khỏe chứ hả?"
"Dạ, mẹ cháu vẫn khỏe."
"Cháu muốn ngồi chơi chút không?"
"Không được ông ơi, cháu chỉ là đi dạo một chút. Giờ phải về rồi ạ."
"À! Này cháu muốn ăn cái gì lạnh lạnh không? Muốn gì nào?"
"Không cần đâu ông ạ."
"Nào nào, thích cái gì?"
Diệp Nại nhìn ông mở nắp tủ lạnh. cười nói: "Dạ...vậy cháu muốn ăn kem trắng."
Ông chủ ngẩng đầu nhìn Diệp Nại cười: "Loại đó thì không còn nữa rồi cháu."
Diệp Nại cười: "À~~~ Đúng là không còn nữa."
"Ừ, đã không còn từ rất lâu rồi." - Ông chủ nói xong, lại cúi đầu tìm kiếm trong tủ lạnh: "Nếu không thì cháu ăn cái này đi, nó cũng giống giống kem trắng thời xưa." - Ông lấy trong tủ lạnh ra một cây kem, có giấy trong suốt bọc bên ngoài.
Trắng, không phải sữa, không phải chocolate, đúng là nhìn rất giống cây kem trắng ngày xưa.
Diệp Nại cười, nhận cây kem: "Cháu cảm ơn ông."
"Không cần." - Ông chủ cười. Nhìn ông vẫn vui tươi như ngày xưa, chỉ là già hơn thôi.
---------
(1)Kem trắng ở trong truyện được gọi là Bạch Tuyết Cao 白雪糕. Nghe thì giống tên một loại bánh, nhưng nó là cây kem (dưới bánh trên kem) có giấy gói bên ngoài. Tên cây kem thôi mà nghe cũng đẹp phết. Nó là cây kem màu trắng thôi, chứ không phải kem sữa nha, làm từ cái gì mình ko biết.
(2)Niếp niếp: cách gọi thân mật đối với con cháu, trẻ em.
Diệp Nại không có ấn tượng nhiều với người thân.
Khi Diệp Nại còn rất nhỏ, cha đã qua đời, mẹ thì cực khổ dẫn theo Diệp Nại đi kiếm sống. May là, ra ngoài gặp được quý nhân, nên được đến nhà lớn. Cuộc sống cũng không mấy cực khổ.
Bởi vì từ nhỏ đã đi cùng mẹ, nên ấn tượng về bà nội của Diệp Nại rất mơ hồ. Sau khi theo mẹ đến sống ở phố Bỉ Ngạn, khi vào nhà trẻ đến tiểu học chưa lần nào về quê, nên không có cơ hội gặp lại bà nội.
Chỉ là, hè hằng năm, mẹ Diệp sẽ dẫn Diệp Nại về quê, ở với bà nội khỏang một tháng.
Vì khi đó Diệp Nại còn nhỏ cần người trông nom, mà mẹ thì rất bận, không có thời gian lo cho Diệp Nại, nên giao cho bà nội. Lý do nữa là, bà nội ở quê một mình, rất cô đơn. Bà nội rất thương Diệp Nại, từ khi Diệp Nại đi cùng mẹ, ngày nào bà cũng nhắc. Nên mẹ Diệp tranh thủ thời gian nghỉ hè, đưa Diệp Nại về quê ở với bà nội một tháng.
Khi Diệp Nại khoảng mười tuổi, thì bà nội mất. Diệp Nại không nhớ rõ hình dáng của bà, chỉ nhớ bà nội có rất nhiều tóc bạc, mái tóc được cắt rất gọn gàng, rất dễ chải. Bà hay chống một cái gậy, mỗi ngày đều nắm tay Diệp Nại đi mua đồ ăn vặt, rồi nhìn Diệp Nại vui vẻ cười híp mắt, bước đi của bà không vững lắm.
Những thứ còn lại, Diệp Nại không nhớ. Rõ ràng hè năm nào cũng ở với bà nội một tháng, thế mà nàng không nhớ đã từng cùng bà làm những gì.
Diệp Nại chỉ nhớ đại khái là, bà hay run run đưa cho nàng ba đồng, để nàng tự chạy ra tiệm tạp hóa mua kem trắng(1).
Cây kem màu trắng, chính là ấn tượng duy nhất của Diệp Nại về bà nội.
Nhớ tới lúc đó, ba đồng cũng rất nhiều tiền đấy, nên ngày nào Diệp Nại cũng có thể ăn kem. Kem được bọc trong một tờ giấy màu đỏ, bên trong là kem. Mỗi khi ăn, bà sẽ giúp Diệp Nại xé bỏ tờ giấy bọc bên ngoài, đôi khi giấy dính vào bánh, không thể xé được, nên bà sẽ nói với Diệp Nại: "Niếp Niếp(2) ngoan, ăn cẩn thận đừng ăn nhầm giấy."
Diệp Nại ăn rất cẩn thận, rồi sau đó sẽ chờ đến ngày mai để được ăn tiếp.
Sau đó, thì đủ loại kem được làm ra, sữa bò, socola....Càng ngày càng nhiều màu sắc, nên kem càng lúc càng được mọi người ưa chuộng, loại giấy bọc kem ngày xưa cũng không còn nữa. Và sau đó nữa, bà nội qua đời, không còn ai mua kem cho Diệp Nại ăn.
Có lúc, Diệp Nại sẽ tự đi mua một cây kem, muốn tìm lại cảm giác bà nội hay cho nàng ăn.
Mãi đến khi Diệp nại nghĩ đủ mọi cách cũng không tìm thấy loại kem ngày xưa, thì nàng mới chịu dừng. Chúng nó đã rời khỏi cuộc đời của Diệp Nại rồi.
Mùng 1 tháng 10 năm nay, mẹ Diệp muốn dẫn Diệp Nại về quê.
"Năm nay vừa tròn 10 năm bà nội mất, nên chúng ta về quê bái tế. Đã rất lâu rồi mẹ con mình chưa về đó." - Mẹ Diệp nói thế, Diệp Nại cũng đồng ý.
"Tiểu Nại, mùng 1 tháng 10 chúng ta đi Tây Tạng chơi đi!" - Tuần nào đó đầu tháng 9, công chúa cười híp mắt nói với Diệp Nại hành trình tháng 10 của mình.
Ánh mặt trời xuyên ra những tán cây, chiếu rọi lên mặt công chúa, thật làm người ta như chìm trong ảo tưởng, nụ cười ấy đẹp đến mức không chân thật.
"Hả?" - Diệp Nại đang ăn cơm, nét mặt áy náy.
"Sao vậy?"
Diệp Nại nhìn công chúa, khó xử: "Ừ thì.....mùng 1 tháng 10, mẹ và mình muốn về quê, bái tế bà nội."
"Hở?"
* * * * *
"Dạo này nhìn công chúa không có tinh thần nhỉ." - Buổi tối, mẹ Diệp nhìn công chúa đang hóa đá ngồi trên salong phòng khách, hỏi Diệp Nại.
Diệp Nại lúng túng cười vài tiếng, sẵn tiện trả lời mẹ: "Dạ....vậy sao ......ha ha..."
"Có chuyện gì?" - Câu nói vừa thoát ra, công chúa lập tức thở dài.
"Dạ.....chắc...chắc không có gì đâu ạ." - Thật ra là biết, nhưng Diệp Nại không thể nói với mẹ.
"Tối nay tiểu Nại ở lại nói chuyện với công chúa đi. Dù không biết chuyện gì, nhưng có người ở bên cạnh tốt hơn. Mấy ngày nữa chúng ta về quê rồi, sẽ không được gặp công chúa."
"Dạ." - [Mẹ, đâu cần phải nói như chúng ta đi luôn không về.]
Buổi tối.
"Linh, mình đi vài ngày sẽ về mà."
"Bao lâu?"
"Ừ thì.....chắc khoảng ba ngày."
"............" - Haiz.....ỉu xìu.
Diệp Nại quay qua, dỗ dành người đẹp đang xụi lơ trên giường: "Linh, mình sẽ về nhanh mà."
"Ừ~~~~" - Vẫn ỉu xìu.
"Linh~~~" - Diệp Nại nhìn công chúa, hạ quyết tâm: "Linh, khi mình về, cậu muốn gì mình cũng chìu."
Người đẹp lập tức ngước lên: "Thật?"
"Thật!"
"Cho dù mỗi ngày đều xxx cũng được luôn hả?"
"Hơ...." - Mặt đầy mồ hôi: "Không.....không sao...." - Thở sâu.
"Vậy thì đành chịu......" - Công chúa quay qua, ôm chặt Diệp Nại: "Tiểu Nại phải nhanh trở về đó."
[Mình vẫn chưa đi mà.]
Cuối cùng, ngày mùng 1 tháng 10 cũng đến.
"Tiểu Nại phải nhanh về đó!" - Công chúa đã nói với Diệp Nại lần thứ n.
"Ừ, Linh! Mình sẽ về nhanh." - Diệp Nại cũng đáp lần thứ n.
Rốt cuộc công chúa cũng chịu buông tay Diệp Nại ra.
Diệp Nại đứng trước mặt công chúa, nhìn trái nhìn phải, Ok không có ai nhìn. Lập tức kéo tay công chúa.
Công chúa quay đầu, nhìn Diệp Nại khó hiểu. Diệp Nại nhón chân, nhìn vào miệng công chúa: "Linh, cậu cao quá."
Nụ cười của người đẹp xuất hiện, cúi xuống hôn Diệp Nại.
Diệp Nại đưa tay ôm đầu công chúa, làm công chúa phải ôm lấy eo nàng. Hai cơ thể áp sát vào nhau.
Buổi sáng tháng mười, gió hơi lạnh, nhưng Diệp Nại lại thấy càng lúc càng nóng, nàng thử mở miệng, cùng lưỡi công chúa dây dưa. Mãi đến khi công chúa chủ động buông Diệp Nại ra, kề sát mặt vào một bên gò má Diệp Nại, thủ thỉ câu nói mà đã nói N+1 lần: "Nhanh trở về nhé."
"Ừ."
Sau đó, vẩy tay~~~~
Diệp Nại từ từ đi ra khỏi cửa nhà lớn, mẹ đã chờ sẵn trước cửa.
* * * * *
Quê nhà không thay đổi nhiều, vẫn giản dị như xưa. Quê của Diệp Nại là một thôn nhỏ, nhưng rất đẹp, từng ngôi nhà được bao phủ bởi rất nhiều màu sắc của hoa Tường Vi. Vì thế, nơi Diệp Nại ở, cũng được gọi là "phố Tường Vi".
Hầu hết những ông bà còn sống trên con đường đó, đều nhận ra mẹ và Diệp Nại. Nhìn xa xa, thấy hai người thì liền chào: "Ô~~~ Tiểu Linh về đó hả?"
"Dạ vâng, nhìn ông vẫn còn rất khỏe mạnh nha."
"Ha ha.....cũng thường thôi. Bây về làm gì thế?"
"Dạ...năm nay tròn 10 năm ngày giỗ của mẹ chồng, nên con dẫn tiểu Nại về thăm mồ mả ông bà ấy mà."
"Chà, đây là tiểu Nại sao?"
"Vâng ạ! Tiểu Nại, chào ông đi con."
"Thưa ông."
"Ái cha! Tiểu Nại bây giờ lớn phết nhể, càng lúc càng đẹp."
"Cũng thường thôi ạ. Ông ơi, chúng con đi trước."
"Ừm, được. Rảnh thì ghé lại chơi chút nha bây."
"Vâng ạ."
Trong nhà lâu rồi không có người ở, nên rất nhiều bụi. Diệp Nại và mẹ cất hành lý, rồi bắt đầu quét dọn, cũng gần hết một ngày.
Gần tối, mẹ Diệp ra ngoài mua đồ ăn, Diệp Nại ở nhà nghỉ ngơi. Diệp Nại cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Nhiều chỗ không có gì thay đổi, vẫn như xưa, những cánh hoa Tường Vi đua nhau nở rộ. Tường Vi là loài hoa nở quanh năm, nên lúc nào con đường cũng rất đẹp.
Rõ ràng đã qua rất nhiều năm, nhưng chỉ cần bước vào những con đường ngày xưa ấy, sẽ có rất nhiều ký ức ùa về.
Ngôi nhà cũ bên cạnh, là một tiệm tạp hóa nhỏ, bây giờ mái tóc ông chủ cũng đã bạc rồi. Diệp Nại nhớ, khi bé, ông chủ thường kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện trong thánh kinh.
Bên trong quán bây giờ cũng bán luôn những thức uống lạnh và kem, mặc dù không được ưa chuộng.
"Thưa ông!" - Đi ngang qua tiệm, Diệp Nại cười nhìn chủ quán chào hỏi.
"Hử? Tiểu Nại?"
"Dạ ông, cháu đây ạ."
"A! Đúng là tiểu Nại, đã lớn thế này rồi."
"Hì hì........."
"Cháu về đây làm gì thế?"
"Dạ....cháu về thăm mộ của bà."
"À! Tiểu Linh vẫn khỏe chứ hả?"
"Dạ, mẹ cháu vẫn khỏe."
"Cháu muốn ngồi chơi chút không?"
"Không được ông ơi, cháu chỉ là đi dạo một chút. Giờ phải về rồi ạ."
"À! Này cháu muốn ăn cái gì lạnh lạnh không? Muốn gì nào?"
"Không cần đâu ông ạ."
"Nào nào, thích cái gì?"
Diệp Nại nhìn ông mở nắp tủ lạnh. cười nói: "Dạ...vậy cháu muốn ăn kem trắng."
Ông chủ ngẩng đầu nhìn Diệp Nại cười: "Loại đó thì không còn nữa rồi cháu."
Diệp Nại cười: "À~~~ Đúng là không còn nữa."
"Ừ, đã không còn từ rất lâu rồi." - Ông chủ nói xong, lại cúi đầu tìm kiếm trong tủ lạnh: "Nếu không thì cháu ăn cái này đi, nó cũng giống giống kem trắng thời xưa." - Ông lấy trong tủ lạnh ra một cây kem, có giấy trong suốt bọc bên ngoài.
Trắng, không phải sữa, không phải chocolate, đúng là nhìn rất giống cây kem trắng ngày xưa.
Diệp Nại cười, nhận cây kem: "Cháu cảm ơn ông."
"Không cần." - Ông chủ cười. Nhìn ông vẫn vui tươi như ngày xưa, chỉ là già hơn thôi.
---------
(1)Kem trắng ở trong truyện được gọi là Bạch Tuyết Cao 白雪糕. Nghe thì giống tên một loại bánh, nhưng nó là cây kem (dưới bánh trên kem) có giấy gói bên ngoài. Tên cây kem thôi mà nghe cũng đẹp phết. Nó là cây kem màu trắng thôi, chứ không phải kem sữa nha, làm từ cái gì mình ko biết.
(2)Niếp niếp: cách gọi thân mật đối với con cháu, trẻ em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.