Chương 40: Xin Người Cứ Mỉm Cười ( 4 )
Bổn Điểu Tiên Phi
22/10/2021
Trong lớp học năm ba, Tô Thiến lười biếng ngồi ở bàn của mình. Nàng đang cùng với mấy nữ sinh rãnh rỗi khác trò chuyện.
"Thật không? Tô Thiến thật lợi hại nha!"
"A! Sao lại thế! Chuyện gì xảy ra tiếp theo, học tỷ!"
Tô Thiến, học sinh năm ba, đội trưởng câu lạc bộ tennis. Nàng còn nổi tiếng hơn nam sinh, toàn bộ nữ sinh trong trường đều thích nàng.
Với chiều cao 1m78, khuôn mặt trung tính, tóc dài. Thành tích học tập nằm trong top, giỏi thể thao. Đi đến đâu, cũng có cả đám con gái theo sau.
"Em đoán xem?" - Ba chữ vừa nói xong, thì cô gái đẹp trai tự nhiên xanh mặt "..........."
"Sao thế học tỷ? Sắc mặt chị khó coi quá." - Những cô gái vây xung quanh cũng không biết chuyện gì.
"Chị phải đi!" - Tô Thiến nhanh chóng bỏ lại một câu, rồi phóng qua cửa sổ, chạy thẳng ra ngoài.
"Hể? Có chuyện gì thế? Tại sao đang nói giữa chừng lại bỏ đi?"
"Học tỷ!!!"
Đám con gái không vui, nói thầm. Nhưng Tô Thiến cũng chẳng có tâm trạng để ý tới, chỉ lo liều mạng bỏ chạy.
Linh cảm! Nàng có linh cảm mãnh liệt! Nếu không đi, sẽ nguy to.....
Dù nói, tin vào linh cảm là thứ vô lý nhất. Nhưng linh cảm của Tô Thiến như cái ra-đa nhỏ được cấy vào đầu, vô cùng chính xác.
Tô Thiến đi khỏi chưa lâu, thì trong phòng học năm ba xuất hiện một cô gái. Cô gái đáng yêu, tỏa sáng như mặt trời, đôi mắt to chớp chớp.
"Xin lỗi!" - Cô ấy tràn đầy sức sống, hét lớn vào trong lớp: "Xin hỏi, Tô Thiến học tỷ có ở đây không?"
"......Cậu...cậu ấy vừa ra ngoài....." - Người trả lời là Lục Vi, đội trưởng câu lạc bộ cosplay. Thì ra, đây là nguyên nhân mà Tô Thiến phải chuồn nhanh như vậy.
"Ơ? Lại đi ra ngoài nữa à? Tại sao học tỷ cứ trốn em mãi thế." - Thất vọng.
"Không có, đừng nghĩ nhiều."
".........." - Xin giới thiệu, đây là Lạc Hà, đội trưởng câu lạc bộ taekwondo, học sinh năm nhất. Nàng cũng là một vận động viên hạng nặng, chiều cao 1m65, tuy hơi nhỏ con.
Thành tích học tập của Lạc Hà không tốt lắm, nhưng vì tài năng trong thể thao, lại xinh đẹp, tính cách cởi mở cộng thêm nụ cười rạn rỡ như mặt trời. Nên trong trường Sakura, quan hệ với nam lẫn nữ đều rất tốt.
Còn tại sao Tô Thiến và Lạc Hà biết nhau..........Vậy thì phải nói đến hôm thi cosplay.
Kể ra, thì có hơi dài. Nói chung, chuyện là vầy. Tô Thiến giành được hạng nhất trong cuộc thi cosplay, rồi say rượu, mơ màng.............Thật ra có làm bậy hay không, Tô Thiến thật sự không nhớ.
Nhưng đến sáng hôm sau thức dậy, Tô Thiến thấy Lạc Hà không mảnh vải che thân, đang xấu hổ ngồi bên cạnh nàng.
".............."
"Xin lỗi! Xin lỗi học tỷ! Em sẽ chịu trách nhiệm."
"............" - Vậy cuối cùng, đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Xin lỗi học tỷ, hôm qua là em sai! Em không nên cậy mạnh, rõ ràng không biết uống rượu mà vẫn uống. Nếu không, học tỷ không bị.........." - Dừng lại.
"Bị? Bị cái gì?"
"Xin lỗi Tô Thiến học tỷ! Xin chị tha thứ cho em!" - Không chịu nói câu quan trọng nhất, nhưng nét mặt Lạc Hà cứ như sắp khóc.
"Ách......." - Cuối cùng là có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra? A a a a!!!
Đợi tý! Để nàng nhớ lại.
Tối qua.
"?!" - o.O, nhớ đến tối qua, Tô Thiến biến sắc. Tối qua, vì không vui nên đùa giỡn với học sinh mới, cứ liều mạng rót rượu cho người ta........Rồi bản thân cũng..............
"Tóm lại! Học tỷ, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
"Hả?" - [Không lẽ........người "bị ăn" là mình sao?]
Từ lúc bắt đầu trêu chọc, sẵn tiện nhìn thấy "cảnh đó". Phải, đúng rồi! Chính là cái hôm nàng nhìn thấy "cảnh đó" của công chúa và Diệp Nại. (1)
Và sau đó, Tô Thiến bị Lạc Hà đuổi theo, như chú chó ăn nhầm thuốc kích thích.
"Trời ơi! Rốt cuộc cô muốn bám lấy tôi đến khi nào?"
"Em đã nói rồi, chuyện hôm đó em nhất định chịu tránh nhiệm!"
"Ai cần cô chịu trách nhiệm! Tôi cũng không trách cô! Tôi tự làm tự chịu! Cô không cần chịu tránh nhiệm!"
"Học tỷ, chị nói gì vậy? Em không nghe, chị đừng chạy nữa. Chị cứ chạy như vậy, sao em chịu trách nhiệm được."
"Trời ơi! Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn! Cô đừng có chịu trách nhiệm gì hết! Tôi không phải thụ đâu!"
Đúng đúng, quan trọng chính là câu cuối cùng đó. Tuy rằng Lạc Hà nhìn rất đáng yêu, ai làm người yêu của nàng nhất định rất hạnh phúc. Nhưng, không hiểu tại sao, Lạc Hà lại là một tiểu công! Một cô cái đáng yêu là công, bình thường mà đúng không?
Tại sao, tại sao? Tại sao một cô gái như thế lại là công? Nếu như mình và cô ấy quen nhau, thì ai là thụ? Không muốn, không muốn, mình tuyệt đối không làm thụ.
Chuyện, chính là vậy đó.....
* * * * *
"Mình nói này tiểu Thiến, cậu cứ trốn tiểu Lạc hoài có ổn không?" - Lục Vi hai tay chống gò má, cau mày, nhìn Tô Thiến nằm trên giường như người sắp chết.
Cô gái đang giả chết nằm trên giường, lập tức nhảy lên: "Vậy chứ cậu nói mình phải làm sao?"
".........." - Lục Vi thấy phiền thật.
"Thấy chưa! Cậu cũng đâu biết phải làm sao." - Không biết tại sao nàng lại kích động.
Lục Vi ngồi thẳng, nhắm chặt hai mắt. Suy nghĩ.
"..........." - Tô Thiến nén giận, nhìn chằm chằm Lục Vi.
"Thôi thì, cậu cứ hẹn hò với cô bé là được rồi." - Lục Vi mở mắt, cuối cùng chỉ nói thế.
"Hả?! Tiểu Vi, đầu cậu bị ngâm nước à?" - Giận dỗi.
"Cậu bình tĩnh nghe mình nói!" - Lục Vi khoanh chân lên giường, nhìn Tô Thiến đang kích động hơn bình thường:" Mình nghĩ, tiểu Lạc thích cậu vì cậu nhìn giống con trai. Thêm vào chuyện xảy ra tối hôm đó, nên có thể cô bé đang hiểu nhầm. Nếu cậu không hẹn hò với cô bé, thì phải làm cô bé biết rằng, cậu chỉ giống con trai thôi, nhưng không phải là con trai. Sau đó, nói rõ chuyện tối hôm đó. Có thể, cô bé sẽ nhận ra đây không phải là tình yêu."
Tô Thiến cau mày: "Cậu thấy làm vậy được sao?"
"Không biết. Nhưng thử cũng chả sao! Thật ra, tối hôm đó hai người chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Hai người con gái, thì có thể làm gì?! Nói thật............." - Nét mặt Lục Vi có vẻ khó chịu.
"............" - Thật ra, hai người con gái đến với nhau, rất nguy hiểm....: "Hiện tại, chỉ có thể làm vậy thôi. Nói chung, cứ thử xem sao."
Không hiểu sao, Tô Thiến có dự cảm xấu......Ách.....Phải nói thế nào đây? Cứ cảm thấy, người thảm nhất chính là nàng.
-----------------
(1) Cảnh đó: hình như là ở chương 10 - 11 gì ấy.
"Thật không? Tô Thiến thật lợi hại nha!"
"A! Sao lại thế! Chuyện gì xảy ra tiếp theo, học tỷ!"
Tô Thiến, học sinh năm ba, đội trưởng câu lạc bộ tennis. Nàng còn nổi tiếng hơn nam sinh, toàn bộ nữ sinh trong trường đều thích nàng.
Với chiều cao 1m78, khuôn mặt trung tính, tóc dài. Thành tích học tập nằm trong top, giỏi thể thao. Đi đến đâu, cũng có cả đám con gái theo sau.
"Em đoán xem?" - Ba chữ vừa nói xong, thì cô gái đẹp trai tự nhiên xanh mặt "..........."
"Sao thế học tỷ? Sắc mặt chị khó coi quá." - Những cô gái vây xung quanh cũng không biết chuyện gì.
"Chị phải đi!" - Tô Thiến nhanh chóng bỏ lại một câu, rồi phóng qua cửa sổ, chạy thẳng ra ngoài.
"Hể? Có chuyện gì thế? Tại sao đang nói giữa chừng lại bỏ đi?"
"Học tỷ!!!"
Đám con gái không vui, nói thầm. Nhưng Tô Thiến cũng chẳng có tâm trạng để ý tới, chỉ lo liều mạng bỏ chạy.
Linh cảm! Nàng có linh cảm mãnh liệt! Nếu không đi, sẽ nguy to.....
Dù nói, tin vào linh cảm là thứ vô lý nhất. Nhưng linh cảm của Tô Thiến như cái ra-đa nhỏ được cấy vào đầu, vô cùng chính xác.
Tô Thiến đi khỏi chưa lâu, thì trong phòng học năm ba xuất hiện một cô gái. Cô gái đáng yêu, tỏa sáng như mặt trời, đôi mắt to chớp chớp.
"Xin lỗi!" - Cô ấy tràn đầy sức sống, hét lớn vào trong lớp: "Xin hỏi, Tô Thiến học tỷ có ở đây không?"
"......Cậu...cậu ấy vừa ra ngoài....." - Người trả lời là Lục Vi, đội trưởng câu lạc bộ cosplay. Thì ra, đây là nguyên nhân mà Tô Thiến phải chuồn nhanh như vậy.
"Ơ? Lại đi ra ngoài nữa à? Tại sao học tỷ cứ trốn em mãi thế." - Thất vọng.
"Không có, đừng nghĩ nhiều."
".........." - Xin giới thiệu, đây là Lạc Hà, đội trưởng câu lạc bộ taekwondo, học sinh năm nhất. Nàng cũng là một vận động viên hạng nặng, chiều cao 1m65, tuy hơi nhỏ con.
Thành tích học tập của Lạc Hà không tốt lắm, nhưng vì tài năng trong thể thao, lại xinh đẹp, tính cách cởi mở cộng thêm nụ cười rạn rỡ như mặt trời. Nên trong trường Sakura, quan hệ với nam lẫn nữ đều rất tốt.
Còn tại sao Tô Thiến và Lạc Hà biết nhau..........Vậy thì phải nói đến hôm thi cosplay.
Kể ra, thì có hơi dài. Nói chung, chuyện là vầy. Tô Thiến giành được hạng nhất trong cuộc thi cosplay, rồi say rượu, mơ màng.............Thật ra có làm bậy hay không, Tô Thiến thật sự không nhớ.
Nhưng đến sáng hôm sau thức dậy, Tô Thiến thấy Lạc Hà không mảnh vải che thân, đang xấu hổ ngồi bên cạnh nàng.
".............."
"Xin lỗi! Xin lỗi học tỷ! Em sẽ chịu trách nhiệm."
"............" - Vậy cuối cùng, đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Xin lỗi học tỷ, hôm qua là em sai! Em không nên cậy mạnh, rõ ràng không biết uống rượu mà vẫn uống. Nếu không, học tỷ không bị.........." - Dừng lại.
"Bị? Bị cái gì?"
"Xin lỗi Tô Thiến học tỷ! Xin chị tha thứ cho em!" - Không chịu nói câu quan trọng nhất, nhưng nét mặt Lạc Hà cứ như sắp khóc.
"Ách......." - Cuối cùng là có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra? A a a a!!!
Đợi tý! Để nàng nhớ lại.
Tối qua.
"?!" - o.O, nhớ đến tối qua, Tô Thiến biến sắc. Tối qua, vì không vui nên đùa giỡn với học sinh mới, cứ liều mạng rót rượu cho người ta........Rồi bản thân cũng..............
"Tóm lại! Học tỷ, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"
"Hả?" - [Không lẽ........người "bị ăn" là mình sao?]
Từ lúc bắt đầu trêu chọc, sẵn tiện nhìn thấy "cảnh đó". Phải, đúng rồi! Chính là cái hôm nàng nhìn thấy "cảnh đó" của công chúa và Diệp Nại. (1)
Và sau đó, Tô Thiến bị Lạc Hà đuổi theo, như chú chó ăn nhầm thuốc kích thích.
"Trời ơi! Rốt cuộc cô muốn bám lấy tôi đến khi nào?"
"Em đã nói rồi, chuyện hôm đó em nhất định chịu tránh nhiệm!"
"Ai cần cô chịu trách nhiệm! Tôi cũng không trách cô! Tôi tự làm tự chịu! Cô không cần chịu tránh nhiệm!"
"Học tỷ, chị nói gì vậy? Em không nghe, chị đừng chạy nữa. Chị cứ chạy như vậy, sao em chịu trách nhiệm được."
"Trời ơi! Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn! Cô đừng có chịu trách nhiệm gì hết! Tôi không phải thụ đâu!"
Đúng đúng, quan trọng chính là câu cuối cùng đó. Tuy rằng Lạc Hà nhìn rất đáng yêu, ai làm người yêu của nàng nhất định rất hạnh phúc. Nhưng, không hiểu tại sao, Lạc Hà lại là một tiểu công! Một cô cái đáng yêu là công, bình thường mà đúng không?
Tại sao, tại sao? Tại sao một cô gái như thế lại là công? Nếu như mình và cô ấy quen nhau, thì ai là thụ? Không muốn, không muốn, mình tuyệt đối không làm thụ.
Chuyện, chính là vậy đó.....
* * * * *
"Mình nói này tiểu Thiến, cậu cứ trốn tiểu Lạc hoài có ổn không?" - Lục Vi hai tay chống gò má, cau mày, nhìn Tô Thiến nằm trên giường như người sắp chết.
Cô gái đang giả chết nằm trên giường, lập tức nhảy lên: "Vậy chứ cậu nói mình phải làm sao?"
".........." - Lục Vi thấy phiền thật.
"Thấy chưa! Cậu cũng đâu biết phải làm sao." - Không biết tại sao nàng lại kích động.
Lục Vi ngồi thẳng, nhắm chặt hai mắt. Suy nghĩ.
"..........." - Tô Thiến nén giận, nhìn chằm chằm Lục Vi.
"Thôi thì, cậu cứ hẹn hò với cô bé là được rồi." - Lục Vi mở mắt, cuối cùng chỉ nói thế.
"Hả?! Tiểu Vi, đầu cậu bị ngâm nước à?" - Giận dỗi.
"Cậu bình tĩnh nghe mình nói!" - Lục Vi khoanh chân lên giường, nhìn Tô Thiến đang kích động hơn bình thường:" Mình nghĩ, tiểu Lạc thích cậu vì cậu nhìn giống con trai. Thêm vào chuyện xảy ra tối hôm đó, nên có thể cô bé đang hiểu nhầm. Nếu cậu không hẹn hò với cô bé, thì phải làm cô bé biết rằng, cậu chỉ giống con trai thôi, nhưng không phải là con trai. Sau đó, nói rõ chuyện tối hôm đó. Có thể, cô bé sẽ nhận ra đây không phải là tình yêu."
Tô Thiến cau mày: "Cậu thấy làm vậy được sao?"
"Không biết. Nhưng thử cũng chả sao! Thật ra, tối hôm đó hai người chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Hai người con gái, thì có thể làm gì?! Nói thật............." - Nét mặt Lục Vi có vẻ khó chịu.
"............" - Thật ra, hai người con gái đến với nhau, rất nguy hiểm....: "Hiện tại, chỉ có thể làm vậy thôi. Nói chung, cứ thử xem sao."
Không hiểu sao, Tô Thiến có dự cảm xấu......Ách.....Phải nói thế nào đây? Cứ cảm thấy, người thảm nhất chính là nàng.
-----------------
(1) Cảnh đó: hình như là ở chương 10 - 11 gì ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.