Chương 1: Tin Đồn (1)
Xuân Phong Lựu Hỏa
29/03/2022
Lão Hà làm giáo viên chủ nhiệm vậy mà ông đứng nghiêm mặt trên bục giảng ít nhất hai phút rồi mới có vài người trong lớp nhận ra sự tồn tại của ông.
Một thanh niên đầu tiên trong lớp nhận ra thầy chủ nhiệm, vội nhấc chân đá cậu bạn cùng bàn đang khoác loác phun mưa.
Lớp học như một cái chợ vỡ bỗng chốc im phăng phắc như phòng họp đại hội nhân dân.
Chỗ hàng ghế sau vẫn còn một cậu bạn đang xoay sách, vẻ mặt kiêu ngạo như kiểu cậu ta rất ngầu khi đang làm cái trò này vậy.
Cho đến khi ngón tay vẫn đang tiếp tục xoay tròn năm phút kia bị giẻ lau bảng bay trúng.
“Đệt!”
Cậu ta đang định chửi ầm lên thì quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt âm trầm của lão Hà, hồn bay phách tán: “Cỏ*…là một loài thực vật”
(*) Trong tiếng Hán Việt, cỏ là thảo. Bên Trung có một câu chửi “Thảo nê mã / 草泥马”: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là ĐMM.
Sau cặp kính, đôi mắt đen tối sầm kia của lão Hà cứ quét qua quét lại những học trò trong lớp.
Đám học sinh không rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề áp lực, tựa như một đêm trước khi cơn bão ập đến.
“Hạ Tang.”
Lão Hà chợt gọi to, trái tim Hạ Tang đang ngồi hàng trước nhảy loạn như thỏ con, hoảng sợ đáp lại: “Dạ!”
Ông giận dữ chỉ chỉ giẻ lau bảng dưới mặt đất: “Đi nhặt lại nó cho tôi.”
“Vâng…”
Lúc này lão Hà mới chậm rãi mở miệng…
“Dù sao thì giờ tôi cũng chẳng quản nổi các anh chị nữa.”
Rồi, lại câu mở đầu quen thuộc.
Hạ Tang nhặt giẻ lau bảng trở về rồi cẩn thận đặt lên mép bục giảng.
Lão Hà tiếp tục nói…
“Chẳng phải tôi đã nói khi tan học phải lập tức về nhà, đừng dây dưa trên đường, đừng tụ tập đi chơi, càng không được tiếp xúc với đám lưu manh của trường trung học 13 kế bên rồi còn gì! Các cô cậu xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay có phải không!”
Mấy câu này làm bọn họ nghĩ ngay đến mấy chuyện xảy ra gần đây, thầm nghĩ…
“Xem ra là thật rồi !”
“Rõ ràng luôn, mấy ngày rồi Tống Thanh Ngữ cũng không đến trường.”
“Cảnh sát đã đến trường để điều tra nữa kìa.”
Các bạn học xung quanh giống như biết hết rồi, còn Hạ Tang lại chẳng hiểu mô tê gì, cô hỏi bạn cùng bàn: “Có chuyện gì vậy?”
“Tống Thanh Ngữ ở lớp hai đó.” Giả Trân Trân ghé sát tai cô khẽ nói: “Mình nghe nói cậu ta theo đuổi người kia ở trường trung học 13 bên cạnh, theo đuổi mãnh liệt cả ba tháng trời mà người ta chẳng thèm để ý. Sau đó không biết như thế nào đã bị mấy tên lưu manh trường 13 đó lừa đến quán bar, chuốc rất nhiều rượu, tiếp theo thì…”
Hạ Tang bịt miệng lại: “Tiếp theo thì sao?”
“May là cảnh sát đến kịp mới không xảy ra chuyện gì lớn.”
“May quá.”
Giả Trân Trân nói: “Chuyện này làm liên lụy đến rất nhiều giáo viên. Tuy là không phải bạn cùng lớp của chúng mình nhưng lão Hà cũng bị lãnh đạo phê bình nhiều lắm. Bởi thế nên dùng tụi mình để trút giận đó.”
Lão Hà gõ mạnh giẻ lau bảng lên bục giảng, tức giận lên tiếng: “Trường thể thao kế bên đều là người thế nào! Một đám cặn bã của xã hội! Một nửa tội phạm trong thành phố của chúng ta đều có sự đóng góp của bọn chúng! Cái đám người đó hết 90% đi thi đại học đều sẽ rớt! Các cô cậu theo chân bọn chúng thì tương tai chẳng phải sẽ giống như chúng à! Giao du làm xằng làm bậy với đám người đó thì cả đời coi như xong rồi!”
Các học sinh đều đồng loạt im lặng chịu đựng những lời trách mắng và xả giận của lão Hà, không ai dám hé răng nửa lời.
Chờ đến khi tan học, nhìn thấy lão Hà đã bước ra khỏi phòng thì cả đám học sinh mới lao nhao thảo luận…
“Phạm vi ngộ thương của lão Hà cũng lớn thật, Tống Thanh Ngữ đâu phải người của lớp chúng ta đâu. Cậu ta theo đuổi bạn nam ở trường trung học 13 thì liên quan gì đến tụi mình.”
“Nhẫn nhịn đi, lão Hà chắc đã bị mẹ của Hạ Tang phê bình dữ lắm.”
Mẹ của Hạ Tang là chủ nhiệm giáo vụ trong trường học, cũng giống các chủ nhiệm giáo vụ của những trường học khác, bà ấy đeo kính giọng vàng, trang phục cẩn thận tỉ mỉ như thể cánh cửa chống trộm ngay ngắn.
Các học sinh thường xuyên nghe những lời phê bình của bà bên ngoài cửa phòng giáo vụ, miệng không chút nể nang gì cả, có hôm chỉ trích khiến cho một giáo viên nữ mới đến bật khóc.
Chuyện lần này của Tống Thanh Ngữ nghe nói đã kinh động đến cả Bộ giáo dục, các giáo viên trong trường trung học Nam Khê 1 tất nhiên cũng không ổn rồi.
Mỗi ngày đều mở đại hội, ngày ngày cũng bị người khác mắng.
Các giáo viên bị lãnh đạo phê bình, đương nhiên sẽ trút giận lên đầu đám học trò.
Lão Hà trực tiếp hình dung đám học sinh trường trung học 13 bên cạnh là thú dữ và dòng nước lũ, cương quyết chặn đứt tất cả các mối quan hệ nào của học sinh lớp mình với đám người bên kia.
“Tống Thanh Ngữ thật sự theo đuổi bạn nam bên đó à?”
“Chứ sao nữa! Trường trung học 13 là trường thể thao, tất nhiên có nhiều anh trai đẹp rồi. Tống Thanh Ngữ trong phút chốc u mê lạc lối là điều dễ hiểu thôi.”
Giả Trân Trân kích động nói: “Người cậu ta theo đuổi là Chu Cầm đó, bạn nam đẹp trai nhất trường trung học 13, còn đẹp trai hơn cả hot boy họ Kỳ của chúng ta nữa.”
Một thanh niên đầu tiên trong lớp nhận ra thầy chủ nhiệm, vội nhấc chân đá cậu bạn cùng bàn đang khoác loác phun mưa.
Lớp học như một cái chợ vỡ bỗng chốc im phăng phắc như phòng họp đại hội nhân dân.
Chỗ hàng ghế sau vẫn còn một cậu bạn đang xoay sách, vẻ mặt kiêu ngạo như kiểu cậu ta rất ngầu khi đang làm cái trò này vậy.
Cho đến khi ngón tay vẫn đang tiếp tục xoay tròn năm phút kia bị giẻ lau bảng bay trúng.
“Đệt!”
Cậu ta đang định chửi ầm lên thì quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt âm trầm của lão Hà, hồn bay phách tán: “Cỏ*…là một loài thực vật”
(*) Trong tiếng Hán Việt, cỏ là thảo. Bên Trung có một câu chửi “Thảo nê mã / 草泥马”: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là ĐMM.
Sau cặp kính, đôi mắt đen tối sầm kia của lão Hà cứ quét qua quét lại những học trò trong lớp.
Đám học sinh không rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề áp lực, tựa như một đêm trước khi cơn bão ập đến.
“Hạ Tang.”
Lão Hà chợt gọi to, trái tim Hạ Tang đang ngồi hàng trước nhảy loạn như thỏ con, hoảng sợ đáp lại: “Dạ!”
Ông giận dữ chỉ chỉ giẻ lau bảng dưới mặt đất: “Đi nhặt lại nó cho tôi.”
“Vâng…”
Lúc này lão Hà mới chậm rãi mở miệng…
“Dù sao thì giờ tôi cũng chẳng quản nổi các anh chị nữa.”
Rồi, lại câu mở đầu quen thuộc.
Hạ Tang nhặt giẻ lau bảng trở về rồi cẩn thận đặt lên mép bục giảng.
Lão Hà tiếp tục nói…
“Chẳng phải tôi đã nói khi tan học phải lập tức về nhà, đừng dây dưa trên đường, đừng tụ tập đi chơi, càng không được tiếp xúc với đám lưu manh của trường trung học 13 kế bên rồi còn gì! Các cô cậu xem lời tôi nói như gió thoảng mây bay có phải không!”
Mấy câu này làm bọn họ nghĩ ngay đến mấy chuyện xảy ra gần đây, thầm nghĩ…
“Xem ra là thật rồi !”
“Rõ ràng luôn, mấy ngày rồi Tống Thanh Ngữ cũng không đến trường.”
“Cảnh sát đã đến trường để điều tra nữa kìa.”
Các bạn học xung quanh giống như biết hết rồi, còn Hạ Tang lại chẳng hiểu mô tê gì, cô hỏi bạn cùng bàn: “Có chuyện gì vậy?”
“Tống Thanh Ngữ ở lớp hai đó.” Giả Trân Trân ghé sát tai cô khẽ nói: “Mình nghe nói cậu ta theo đuổi người kia ở trường trung học 13 bên cạnh, theo đuổi mãnh liệt cả ba tháng trời mà người ta chẳng thèm để ý. Sau đó không biết như thế nào đã bị mấy tên lưu manh trường 13 đó lừa đến quán bar, chuốc rất nhiều rượu, tiếp theo thì…”
Hạ Tang bịt miệng lại: “Tiếp theo thì sao?”
“May là cảnh sát đến kịp mới không xảy ra chuyện gì lớn.”
“May quá.”
Giả Trân Trân nói: “Chuyện này làm liên lụy đến rất nhiều giáo viên. Tuy là không phải bạn cùng lớp của chúng mình nhưng lão Hà cũng bị lãnh đạo phê bình nhiều lắm. Bởi thế nên dùng tụi mình để trút giận đó.”
Lão Hà gõ mạnh giẻ lau bảng lên bục giảng, tức giận lên tiếng: “Trường thể thao kế bên đều là người thế nào! Một đám cặn bã của xã hội! Một nửa tội phạm trong thành phố của chúng ta đều có sự đóng góp của bọn chúng! Cái đám người đó hết 90% đi thi đại học đều sẽ rớt! Các cô cậu theo chân bọn chúng thì tương tai chẳng phải sẽ giống như chúng à! Giao du làm xằng làm bậy với đám người đó thì cả đời coi như xong rồi!”
Các học sinh đều đồng loạt im lặng chịu đựng những lời trách mắng và xả giận của lão Hà, không ai dám hé răng nửa lời.
Chờ đến khi tan học, nhìn thấy lão Hà đã bước ra khỏi phòng thì cả đám học sinh mới lao nhao thảo luận…
“Phạm vi ngộ thương của lão Hà cũng lớn thật, Tống Thanh Ngữ đâu phải người của lớp chúng ta đâu. Cậu ta theo đuổi bạn nam ở trường trung học 13 thì liên quan gì đến tụi mình.”
“Nhẫn nhịn đi, lão Hà chắc đã bị mẹ của Hạ Tang phê bình dữ lắm.”
Mẹ của Hạ Tang là chủ nhiệm giáo vụ trong trường học, cũng giống các chủ nhiệm giáo vụ của những trường học khác, bà ấy đeo kính giọng vàng, trang phục cẩn thận tỉ mỉ như thể cánh cửa chống trộm ngay ngắn.
Các học sinh thường xuyên nghe những lời phê bình của bà bên ngoài cửa phòng giáo vụ, miệng không chút nể nang gì cả, có hôm chỉ trích khiến cho một giáo viên nữ mới đến bật khóc.
Chuyện lần này của Tống Thanh Ngữ nghe nói đã kinh động đến cả Bộ giáo dục, các giáo viên trong trường trung học Nam Khê 1 tất nhiên cũng không ổn rồi.
Mỗi ngày đều mở đại hội, ngày ngày cũng bị người khác mắng.
Các giáo viên bị lãnh đạo phê bình, đương nhiên sẽ trút giận lên đầu đám học trò.
Lão Hà trực tiếp hình dung đám học sinh trường trung học 13 bên cạnh là thú dữ và dòng nước lũ, cương quyết chặn đứt tất cả các mối quan hệ nào của học sinh lớp mình với đám người bên kia.
“Tống Thanh Ngữ thật sự theo đuổi bạn nam bên đó à?”
“Chứ sao nữa! Trường trung học 13 là trường thể thao, tất nhiên có nhiều anh trai đẹp rồi. Tống Thanh Ngữ trong phút chốc u mê lạc lối là điều dễ hiểu thôi.”
Giả Trân Trân kích động nói: “Người cậu ta theo đuổi là Chu Cầm đó, bạn nam đẹp trai nhất trường trung học 13, còn đẹp trai hơn cả hot boy họ Kỳ của chúng ta nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.