Công Chúa Của Băng Và Vương Gia Lãnh Khốc
Chương 2: Một Vùng Đất Mới Để Bắt Đầu Một Cuộc Sống Mới
Tử Y
19/11/2016
" Ta đã giúp công chúa phong ấn lại kí ức , hãy cùng cô công chúa bất hạnh này bắt đầu một cuộc sống mới, một thân phận mới ở một vùng đất mới nơi không biết các ngươi là ai ? ta tin ngươi sẽ làm được "
Tiếng nói đó vang vọng trong không gian , Tiểu Thúy vô lực mỉm cười như để khẳng định chắc chắn mình sẽ làm được điều đó , sau đó chìm vào cơn hôn mê trong vô thức . Trên cánh tay vết thương đã không còn rỉ máu, nhưng máu khô tạo thành một màu đỏ máu tuyệt đẹp nhưng cũng khiến người ta cảm thấy có phần ghê rợn . hai thân ảnh trôi trong dòng không gian rồi bị một hố đen hút vào . Và đây chính là một khởi đầu cho cuộc sống mới khổ đau hay hạnh phúc đây ?Thân thể hai cô gái đã bất tỉnh từ trên cao rơi xuống , lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại . Lúc này cả hai người đều thương tích đầy mình , tay chân đều có phần xây xước .
Tiếng bước chân đạp trên lá khô vang lên nhè nhẹ trong khoảng không cùng với tiếng chim chóc hót vang một bản nhạc không lời thật hài hòa . Một thân ảnh xuất hiện , bước chân nhẹ nhàng như đang bây tiến về phía hai nàng . Là một ông lão a . Khuôn mặt in dấu thời gian , trên khuôn mặt đã điểm nhiều nếp nhăn , nhưng khuôn mặt lại tràn đày sự hiền từ, phúc hậu . Ánh mắt khẽ nheo lại khi nhìn thấy hai con người đang nằm trên mặt đất , khắp người đều rướm máu , một màu đỏ đúng quả thật rất đẹp khiến người nhìn cảm thấy rất vui mắt nhưng hai đứa nhỏ này đang bị thương đó . Nghĩ ngợi một chút , lão cũng quyết định cứu hai nàng .
Tại một ngôi nhà nhỏ ẩn trong rừng trúc, ngôi nhà gần với thiên nhiên thật sự là rất thoải mái , cấu trúc đơn giản nhưng cũng không quá thô sơ . Bao quanh là rừng trúc rộng lớn xanh ngát , rất đáng để uống trà mà thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên này a. Quả nhiên là một người biết hưởng thụ .
Lão già đó đang cẩn thận đem bát thuốc nóng hổi đến bên giường , cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến gần miệng để đúc thuốc cho tiểu Thúy ( vì bị thương nặng hơn mà ) , sau đó cũng đem thuốc đến để đúc cho cô . Cứ như vậy lão kiên trì sắc thêm 2 lần thuốc nữa cuối cùng một trong hai người cũng có phản ứng . Lúc Tiểu Thúy tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau , cảnh tượng đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là một lão già đang ngủ gà ngủ gục ở chiếc bàn trúc cách đó không xa , cũng không hiểu ông ta là ai , nhìn xung quanh mới tìm thấy thân ảnh của cô đang nằm ở giường kế bên . Chống tay định ngồi dậy nhưng cánh tay đã được băng bó lại nhói lên đau nhói , khuôn mặt khẽ nhăn lại vì đau không nhịn được mà kêu lên một tiếng, và cũng đánh thức người đang ngủ gật bên bàn kia . Ông lão khẽ mơ hồ mở mắt , sau đó đưa tay lên dụi dụi mắt như một đứa trẻ tìm kiếm người vừa phát ra tiếng động , khi đã xác định được mục tiêu mới cất tiếng
- Ngươi tỉnh rồi hả ?
- Ngươi là ai ? - Tiểu Thúy lại nhìn xung quanh gian phòng một lần nữa , giọng nghi ngờ - Tại sao ngươi lại cứu ta và công... tiểu thư nhà ta
Giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ, đề phòng mà chất vấn ông lão , nhận ra cách xưng hô của mình có vẻ không ổn lập tức thay đổi lại
- Nàng là tiểu thư của ngươi ( chỉ cô)?
- Phải.
- Vậy là tiểu thư nhà nào ? tại sao cả hai người đều bị thương nặng như vậy ?
- Ta...ta - Tiểu thúy chợt bí lời , nếu mà nói cho ông ta biết nàng và cô đến từ một thế giới khác lánh nạn , ông ta chắn chắn sẽ không tin , hơn nữa nếu tiết lộ bí mật này ai có thể chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ . Nếu đã như vậy thì không còn cách nào khác đành giả ngu vậy - ta không nhớ
- Thật sự ? - ông lão khẽ liếc nhìn nghi hoặc hỏi . Tiểu thúy không trả lời chỉ khẽ gật đầu chỉ mong ông lão không có nghi ngờ gì . sau một hồi nghi hoặc cuối cùng ông ta cũng phán một câu - được rồi . nếu đã như vậy , tạm thời hai ngươi có thể ở đây tĩnh dưỡng , nhưng có điều...
- Điều gì ? - Tiểu Thúy nghe ông phán một câu như vậy liền thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bị vế sau của ông làm cho căng thẳng
- Hai ngươi phải nhận ta làm sư phụ a - ông lão nở nụ cười ranh mãnh , dù sao cũng là ở một mình trên núi nhận thêm đồ đệ cũng tốt mà , cũng ' vui nhà vui cửa ' , ông híp mắt vui vẻ suy nghĩ . còn Tiểu Thúy có thể nói là bất lực nhìn ông không biết làm sao mới là phải đây ?
Thời gian vẫn trôi đi , mới đó thôi một tháng trời đã qua . Cuộc sống của cô công chúa nhỏ cũng nhàn nhã mà trôi đi . Từ khi tỉnh dậy đến tận bây giờ cô không hề nhớ bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ của mình trước kia . Một con người mới với một cuộc sống mới bắt đầu với cô vô cùng dễ dàng . Ông lão cứu cô tên Chu Khải và từ khi tỉnh dậy ông đã dạy cô gọi ông là gia gia .
Một ngày nắng lên bầu trời trong xanh mát mẻ , bóng nắng xuyên qua từng càng trúc rọi xuống mắt đất đầy lá khô . Cô chạy nhảy trong rừng trúc , cười vui vẻ theo sau là Tiểu Thúy đang thở hồng hộc rượt đuổi theo sau .
- Tiểu thư đừng có chạy nữa , muội chịu hết nổi rồi . Nếu mà gia gia phát hiện tỷ trốn đi chơi nhất định sẽ đánh đòn cả hai tỷ muội mình đó- Tiểu Thúy chống gối gọi với theo. Cô nghe vậy bỗng chốc dừng lại hướng Tiểu Thúy làm mặt quỷ rồi hét lớn
- Không , ta không về , ta muốn đi chơi - nói rồi chạy đi không ngoảnh mặt lại . Nhưng chạy chẳng được bao xa lập tức phía sau có người đuổi theo . Bước chân đạp lên những càng trúc đang lay động trong gió , người đó nhanh chóng đuổi kịp cô . Đáp xuống đứng cách cô không xa , gia gia của cô , đầu đã điểm trắng đứng chắp tay sau lưng vô cùng nghiêm túc nhìn cô
- Tiểu Như lại muốn trốn luyện tập sao? - gia gia hướng ánh mắt về phía cô nói . Cô cũng vô cùng thức thời , lập tức ném bộ mặt ngang ngạnh ra sau đầu giở ra một bộ mặt lấy lòng người cao tuổi cười hì hì
- Đâu có a, gia gia Tiểu Như rất chăm chỉ luyện tập a
- Vậy sao ? - ánh mắt sắc bén liếc qua . Cô gật đầu vô cùng chắc chắn - Vậy thì ta cũng nên khảo nghiệm một chút
Vừa dứt lời , gia gia lập tức động thủ xuất chiêu về phía cô . Vẻ mặt của cô có chút biến sắc , nhưng nhanh chóng trở nên vô cùng nghiêm túc tập trung quan sát chiêu thức. Tưởng rằng cô sắp chịu trận đứng đó nhưng hình như có chút nhầm lẫn . Thân hình mảnh mai xinh đẹp nhanh chóng lách người thoát khỏi đường tấn công , sau đó nhanh chóng tấn công . Cứ như vậy đấu qua mười chiêu , kết quả như đã định rằng : cô thua .
Cô ngồi trên mặt đất thở khó nhọc . Đúng là mệt chết mà , nhưng vẫn hướng ánh mắt tức giận về phía người vẫn đang nhàn nhã đứng nhìn
- Gia gia , người không cần phải ra tay nguy hiểm như vậy chứ - cô oán trách
- Thành tích có chút tiến bộ a bất quá vẫn chưa đáng là bao - gia gia vẫn ung dung nó mà khiến cô trợn tròn mắt - vì vậy MAU ĐI LUYỆN TẬP THÊM CHO TA
Cô nhăn mày bịt tai lại uất ức lầm lũi đi về phía khoảng đất trống . Thật bất công tại sao cô lại phải luyện tập mấy thứ võ này chứ . Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô , ánh mắt nham hiểm của cô nhanh chóng hướng về phía ông cụ đứng cách đó không xa . Sau đó nhanh chóng đến nơi luyện tập. Mọi chuyện mới chỉ là khởi đầu a.
Tiếng nói đó vang vọng trong không gian , Tiểu Thúy vô lực mỉm cười như để khẳng định chắc chắn mình sẽ làm được điều đó , sau đó chìm vào cơn hôn mê trong vô thức . Trên cánh tay vết thương đã không còn rỉ máu, nhưng máu khô tạo thành một màu đỏ máu tuyệt đẹp nhưng cũng khiến người ta cảm thấy có phần ghê rợn . hai thân ảnh trôi trong dòng không gian rồi bị một hố đen hút vào . Và đây chính là một khởi đầu cho cuộc sống mới khổ đau hay hạnh phúc đây ?Thân thể hai cô gái đã bất tỉnh từ trên cao rơi xuống , lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại . Lúc này cả hai người đều thương tích đầy mình , tay chân đều có phần xây xước .
Tiếng bước chân đạp trên lá khô vang lên nhè nhẹ trong khoảng không cùng với tiếng chim chóc hót vang một bản nhạc không lời thật hài hòa . Một thân ảnh xuất hiện , bước chân nhẹ nhàng như đang bây tiến về phía hai nàng . Là một ông lão a . Khuôn mặt in dấu thời gian , trên khuôn mặt đã điểm nhiều nếp nhăn , nhưng khuôn mặt lại tràn đày sự hiền từ, phúc hậu . Ánh mắt khẽ nheo lại khi nhìn thấy hai con người đang nằm trên mặt đất , khắp người đều rướm máu , một màu đỏ đúng quả thật rất đẹp khiến người nhìn cảm thấy rất vui mắt nhưng hai đứa nhỏ này đang bị thương đó . Nghĩ ngợi một chút , lão cũng quyết định cứu hai nàng .
Tại một ngôi nhà nhỏ ẩn trong rừng trúc, ngôi nhà gần với thiên nhiên thật sự là rất thoải mái , cấu trúc đơn giản nhưng cũng không quá thô sơ . Bao quanh là rừng trúc rộng lớn xanh ngát , rất đáng để uống trà mà thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên này a. Quả nhiên là một người biết hưởng thụ .
Lão già đó đang cẩn thận đem bát thuốc nóng hổi đến bên giường , cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến gần miệng để đúc thuốc cho tiểu Thúy ( vì bị thương nặng hơn mà ) , sau đó cũng đem thuốc đến để đúc cho cô . Cứ như vậy lão kiên trì sắc thêm 2 lần thuốc nữa cuối cùng một trong hai người cũng có phản ứng . Lúc Tiểu Thúy tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau , cảnh tượng đầu tiên mà nàng nhìn thấy chính là một lão già đang ngủ gà ngủ gục ở chiếc bàn trúc cách đó không xa , cũng không hiểu ông ta là ai , nhìn xung quanh mới tìm thấy thân ảnh của cô đang nằm ở giường kế bên . Chống tay định ngồi dậy nhưng cánh tay đã được băng bó lại nhói lên đau nhói , khuôn mặt khẽ nhăn lại vì đau không nhịn được mà kêu lên một tiếng, và cũng đánh thức người đang ngủ gật bên bàn kia . Ông lão khẽ mơ hồ mở mắt , sau đó đưa tay lên dụi dụi mắt như một đứa trẻ tìm kiếm người vừa phát ra tiếng động , khi đã xác định được mục tiêu mới cất tiếng
- Ngươi tỉnh rồi hả ?
- Ngươi là ai ? - Tiểu Thúy lại nhìn xung quanh gian phòng một lần nữa , giọng nghi ngờ - Tại sao ngươi lại cứu ta và công... tiểu thư nhà ta
Giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ, đề phòng mà chất vấn ông lão , nhận ra cách xưng hô của mình có vẻ không ổn lập tức thay đổi lại
- Nàng là tiểu thư của ngươi ( chỉ cô)?
- Phải.
- Vậy là tiểu thư nhà nào ? tại sao cả hai người đều bị thương nặng như vậy ?
- Ta...ta - Tiểu thúy chợt bí lời , nếu mà nói cho ông ta biết nàng và cô đến từ một thế giới khác lánh nạn , ông ta chắn chắn sẽ không tin , hơn nữa nếu tiết lộ bí mật này ai có thể chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ . Nếu đã như vậy thì không còn cách nào khác đành giả ngu vậy - ta không nhớ
- Thật sự ? - ông lão khẽ liếc nhìn nghi hoặc hỏi . Tiểu thúy không trả lời chỉ khẽ gật đầu chỉ mong ông lão không có nghi ngờ gì . sau một hồi nghi hoặc cuối cùng ông ta cũng phán một câu - được rồi . nếu đã như vậy , tạm thời hai ngươi có thể ở đây tĩnh dưỡng , nhưng có điều...
- Điều gì ? - Tiểu Thúy nghe ông phán một câu như vậy liền thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bị vế sau của ông làm cho căng thẳng
- Hai ngươi phải nhận ta làm sư phụ a - ông lão nở nụ cười ranh mãnh , dù sao cũng là ở một mình trên núi nhận thêm đồ đệ cũng tốt mà , cũng ' vui nhà vui cửa ' , ông híp mắt vui vẻ suy nghĩ . còn Tiểu Thúy có thể nói là bất lực nhìn ông không biết làm sao mới là phải đây ?
Thời gian vẫn trôi đi , mới đó thôi một tháng trời đã qua . Cuộc sống của cô công chúa nhỏ cũng nhàn nhã mà trôi đi . Từ khi tỉnh dậy đến tận bây giờ cô không hề nhớ bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ của mình trước kia . Một con người mới với một cuộc sống mới bắt đầu với cô vô cùng dễ dàng . Ông lão cứu cô tên Chu Khải và từ khi tỉnh dậy ông đã dạy cô gọi ông là gia gia .
Một ngày nắng lên bầu trời trong xanh mát mẻ , bóng nắng xuyên qua từng càng trúc rọi xuống mắt đất đầy lá khô . Cô chạy nhảy trong rừng trúc , cười vui vẻ theo sau là Tiểu Thúy đang thở hồng hộc rượt đuổi theo sau .
- Tiểu thư đừng có chạy nữa , muội chịu hết nổi rồi . Nếu mà gia gia phát hiện tỷ trốn đi chơi nhất định sẽ đánh đòn cả hai tỷ muội mình đó- Tiểu Thúy chống gối gọi với theo. Cô nghe vậy bỗng chốc dừng lại hướng Tiểu Thúy làm mặt quỷ rồi hét lớn
- Không , ta không về , ta muốn đi chơi - nói rồi chạy đi không ngoảnh mặt lại . Nhưng chạy chẳng được bao xa lập tức phía sau có người đuổi theo . Bước chân đạp lên những càng trúc đang lay động trong gió , người đó nhanh chóng đuổi kịp cô . Đáp xuống đứng cách cô không xa , gia gia của cô , đầu đã điểm trắng đứng chắp tay sau lưng vô cùng nghiêm túc nhìn cô
- Tiểu Như lại muốn trốn luyện tập sao? - gia gia hướng ánh mắt về phía cô nói . Cô cũng vô cùng thức thời , lập tức ném bộ mặt ngang ngạnh ra sau đầu giở ra một bộ mặt lấy lòng người cao tuổi cười hì hì
- Đâu có a, gia gia Tiểu Như rất chăm chỉ luyện tập a
- Vậy sao ? - ánh mắt sắc bén liếc qua . Cô gật đầu vô cùng chắc chắn - Vậy thì ta cũng nên khảo nghiệm một chút
Vừa dứt lời , gia gia lập tức động thủ xuất chiêu về phía cô . Vẻ mặt của cô có chút biến sắc , nhưng nhanh chóng trở nên vô cùng nghiêm túc tập trung quan sát chiêu thức. Tưởng rằng cô sắp chịu trận đứng đó nhưng hình như có chút nhầm lẫn . Thân hình mảnh mai xinh đẹp nhanh chóng lách người thoát khỏi đường tấn công , sau đó nhanh chóng tấn công . Cứ như vậy đấu qua mười chiêu , kết quả như đã định rằng : cô thua .
Cô ngồi trên mặt đất thở khó nhọc . Đúng là mệt chết mà , nhưng vẫn hướng ánh mắt tức giận về phía người vẫn đang nhàn nhã đứng nhìn
- Gia gia , người không cần phải ra tay nguy hiểm như vậy chứ - cô oán trách
- Thành tích có chút tiến bộ a bất quá vẫn chưa đáng là bao - gia gia vẫn ung dung nó mà khiến cô trợn tròn mắt - vì vậy MAU ĐI LUYỆN TẬP THÊM CHO TA
Cô nhăn mày bịt tai lại uất ức lầm lũi đi về phía khoảng đất trống . Thật bất công tại sao cô lại phải luyện tập mấy thứ võ này chứ . Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô , ánh mắt nham hiểm của cô nhanh chóng hướng về phía ông cụ đứng cách đó không xa . Sau đó nhanh chóng đến nơi luyện tập. Mọi chuyện mới chỉ là khởi đầu a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.