Chương 30: Chuyện không ngờ
77inh
04/02/2023
Ngay lập tức trong đêm, khách trong phủ đều phải hồi Kinh trong âm thầm, có lẽ đã đúng khi ngay ngày hôm sau hai lão cáo già mang theo người đến phủ, muốn nhờ cậy uy danh để vận thêm binh lính tìm kiếm người không những vậy bọn còn muốn lợi dụng danh nghĩa để làm thêm nhiều trò nữa, ở bên ngoài tụ tập xin diện kiến, Tuệ Lâm ở bên trong phủ, nói.
- Sư huynh, đúng lúc rồi, đến Lĩnh gia trước nếu không tìm thấy đồ thì qua Tuệ Linh gia, nếu như nhìn thấy nó thì không được đưa tay lấy nó ngay, phải dùng miếng vải đã chuẩn bị mà tủ lên rồi mang đi, ngay lập tức đem về cho sư phụ, lúc đi tuyệt đối không mở ra nhìn, chỉ có sư phụ mới có thể tháo gỡ nó được.
- Được, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
La Khánh Phi đột nhập vào phủ, lấy ra một cái chuông đi qua mọi ngóc ngách trong phủ, đi ngang qua phòng khách chuông rung lên nhưng chỉ có bản thân nghe được, nhìn thật kỹ khi đã thấy con ấn ở ngay trên đầu, giả vờ như không nhìn thấy bắt đầu tìm kiếm, bên này Tuệ Linh Phá khựng người nhưng thấy người trùm kín người đi qua thì thở phào nhẹ nhỏm và ngay khi cánh cửa lớn Dương phủ mở ra, tiếng động huyên náo cùng với những tiếng gõ lớn làm cho hắn hoảng loạn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngay lúc này La Khánh Phi dùng một miếng vải phủ lên, nhanh chóng mang đi, một đường qua trở về cạnh sư phụ.
Bên này, Tuệ Lâm nhìn đến khí sắc bao phủ nơi Lĩnh gia đã trở nên bình thường mới bước chân ra, nghênh đón hai người.
- Hai vị lão gia.
Lĩnh Bá Kỳ nói.
- Tiểu nha đầu, mau dẫn ta đến gặp đại công chúa, nhanh lên biểu ca của ngươi bị người khác bắt đi rồi!
- Lĩnh lão gia, ta là Dương Tuệ Lâm, ta không có quan hệ gì với Lĩnh gia cả, đây là Dương phủ, xin hãy nhớ kỹ điều đó.
- Ngươi...
- Ngày hôm qua công chúa và hoàng tử đều đã rời đi, có lẽ đã có chuyện gì đó, còn nếu như nhị vị muốn hỏi chuyện gì thì ta không biết và cũng không phải bổn phận của ta.
Đang lúc hai lão cáo già không biết làm sao hoàn thành thì đám người hoàng thất lại xuất hiện từ cổng thành bước vào cùng với ánh mắt kiên quyết, Tuệ Lâm bị ngớ trong bất ngờ, nhìn đến Chu Nam kia, chỉ nhận lại là cái lắc đầu không hơn không kém.
Hai lão cáo già nhanh chóng quay người níu kéo, ca tung ân điển hoàng ân gieo xuống, van nài đại công chúa ứng cứu, bên này Tường Vinh hoàng tử như người vô hình thảnh thơi bước đến chỗ hôn thê.
- Muội có gì muốn hỏi sao?
- Đã đưa mấy người rời đi còn lại muốn quay trở về
- Huynh không rõ đây là ý của đại hoàng tỷ, ban đầu có một mình hoàng tỷ thôi nhưng huynh không nỡ xa hôn thê của mình để rồi bị người khác cướp đi mất.
- Giữa chúng ta đã nói rõ không là gì, cũng sẽ không đi đến đâu, muội hiểu tại sao đại công chúa lại quyết định đi như vậy, còn huynh là hoàng tử, người rất có thể là thiên tử đời tiếp theo không phải nên vì thần dân mà trở lại đi chứ.
- Ngày đó huynh đã đánh mất ánh sáng của mình thì nếu có cơ hội chuộc lỗi, muội là huynh có làm điều đó không?
Tuệ Lâm mệt mỏi tự mình bước đến kéo tay đại công chúa vào trong phủ rồi cho người đóng cửa lại trước mặt bọn họ, Hải Châu công chúa hỏi.
- Sao vậy?
- Hàm Nghi, tại sao đã biết là sẽ có chuyện mà lại muốn quay lại?
- Đương nhiên vì bổn cung lo lắng cho quân sư của mình rồi, lúc đi ra ngoài đã nhìn thấy vài người lạ tiến vào, không phải là người của Tuyết Vũ quốc ta mà lại là những người ngoại quốc, tuy chúng ta không cản trở nhưng bọn họ cả người che phủ kín đáo, lại chọn con đường tối để đi, nhất định là sẽ có chuyện xảy ra.
- Lý do đưa các vị đi chính là né tránh bọn chúng nhưng bây giờ lại quay lại như thế này... được rồi, Hàm Nghi hứa với ta trong những ngày tiếp theo tuyệt đối không rời xa ta nữa bước kể cả khi đi tắm.
- Chúng ta sẽ tắm chung sao!!!
- Để giữ nguyên thần trí của công chúa thì điều đó là điều cần thiết, nếu như đoán không nhầm đám người kia đến từ Tuệ Linh gia, là người liên quan đến Tuệ Linh Phá.
- Nhưng nếu bây giờ bổn cung không tiếp nhận lời khẩn cầu cứu người thì mặt mũi bỏ đâu.
- Bọn họ còn sống, hơn nữa cũng ở trong thành, không cần vội. Nhưng lão ta không đơn giản nhất định mượn danh là sẽ mượn luôn lúc đó kéo người ngoài vào, muốn đỡ cũng đỡ không nỗi nữa, Hàm Nghi lấy thân phận đại công chúa phải nói rõ chỉ có thể hỗ trợ cho lần tìm kiếm người, phải nói là tìm kiếm và tuyệt đối không được cho bọn họ quyền điều động binh lính.
- Chẳng phải chúng ta chỉ cần tìm được người sẽ kết thúc sao!
- Nó sẽ là bắt đầu của những chuỗi ngày đáng sợ nơi này, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn quan tâm đến nhưng để kẻ thù giết nương làm những việc hắn muốn, ta chỉ là không can tâm mà thôi.
Hải Châu công chúa cảm thấy người trước mắt đây đa phần đáng thương, hơn nữa gánh nặng trong tâm lại là cái chết của thân sinh, mà người trước mắt Tuệ Linh Phá đó không đơn giản, mặc dù đã từng gặp mặt trước đây nhưng lần nào cũng thấy đáng sợ, lo lắng, đúng nàng lo lắng cho người trước mặt, lo lắng cho bá tánh, lo lắng cho phụ hoàng, đặc biệt là lo lắng cho hoàng đệ. Nỗi thương cảm đã dẫn đến một hành động vô cùng bác ái, nàng đã ôm lấy Tuệ Lâm, ôm lấy còn người đang bị nỗi đau giày xéo này, an ủi người này cũng như an ủi chính bản thân mình, nếu có chuyện gì đi chăng nữa nàng cũng sẽ không ngại hy sinh bản thân để bảo vệ tất cả.
Đang nói chuyện thì tự dưng bị ôm lấy, hơn nữa đại công chúa ăn uống đầy đủ phát triển hơn người bình thường, hiện tại còn cao hơn cả bản thân nữa, những thứ đập vào cơ thể là độ bồng bềnh đàn hồi, nó gần giống như cái ôm của nương, đặc biệt là gần như là bằng kích thước, điều này tự nhiên phát sinh khiến cho Tuệ Lâm có chút khựng người không biết nói gì.
Tường Vinh hoàng tử bên ngoài gõ cửa vì đã đợi khá là lâu.
- Hoàng tỷ, Dương tiểu thư, hai người chừng nào mới mở cửa lại đây.
Một sóng nhẹ lướt qua, ra là vì quá mãi chú tâm đến công chúa nên đã tạo điều kiện để Tuệ Linh Phá đặt Mỵ thức theo dõi lên người của hoàng tử, Tuệ Lâm quan tâm đến sự tình trước mắt, kéo người công chúa sát vào người mình, hít một hơi thật sâu, dùng sức mạnh của trăm người mở, cánh cửa bị phá vỡ, hơn nữa sóng kích liên kết bị sức mạnh đó phá vỡ, hai người bộ dạng yếu ớt xuất hiện Tuệ Lâm phải dựa vào Hải Châu công chúa, làm cho những người ở đó được cái bàn tán.
Tường Vinh hoàng tử cũng bị chấn động không ít, nhanh chóng chạy đến, phía sau hạ nhân đã được ra hiệu trốn đi, khi bọn họ bước ra nhìn thấy cách đó thì cả kinh, 5 người kia rất nhanh phủ lên người hắc y chạy vào đám đông thì biến mất, đến cả Tuệ Linh Phá còn ngây người ra đó.
- Có chuyện gì vậy? Người đâu mang Dương tiểu thư vào trong, tình hình cấp bách trước mắt, Lĩnh lão gia, Tuệ Linh lão gia, ta phải chăm nom cho hoàng tỷ trước, sau đó sẽ có cách ứng phó, hai ngườii đã làm rất tốt, bọn chúng sẽ không thoát khỏi thành, dân chúng cũng sẽ không bán đồ cho người lạ, bọn chúng đói sẽ tự động tìm đến hai vị thương lượng, tìm một đường sống cho chính mình.
Nói rồi bế công chúa vào trong, ở bên ngoài binh lính đã đến trấn thủ, nếu như không làm vậy, cái cổ đó sẽ không giữ được đầu nữa. Khi vào trong Tuệ Lâm dùng Mỵ thức rà soát toàn bộ, quả nhiên chỉ một chút như vậy đã có thể đặt Mỵ thức lên rất nhiều người, bây giờ bọn họ không khác gì tai mắt của Tuệ Linh Phá đặt bên cạnh.
Tuệ Linh ngồi trên giường, ra lệnh.
- Những người không có phận sự rời đi đi, gọi bọn họ đến đây.
- Vâng thưa tiểu thư.
Người gọi đến chính là Lĩnh Giao Linh, Dương Hương Chi, hai người bị trói mang đến, cố ý giãy dụa theo như ý của Tuệ Lâm, đứng trước mặt, Lĩnh Giao Linh nói.
- Ta thân là kế mẫu của ngươi, mà bị ngươi đối đãi như thế, đứa con gái thứ 2 của ta cũng bị ngươi hại chết, ta hận không băm ngươi ra làm trăm mảnh.
Dương Hương Chi vội ngăn lại, ít nhưng phải tỏ ra là muốn sống trước mặt mấy tai mắt của bọn chúng.
- Nương bình tĩnh đã, chúng ta đang trong tình hình bất lợi. Đại tiểu thư cho gọi hai chúng tôi đến đây làm gì?
Tuệ Linh đương nhiên rất hài lòng, nhẹ nhàng nói.
- Chuyện đơn giản lắm, hai người các ngươi cũng biết hôm nay Lĩnh lão gia đến phủ tìm người, mà ta không muốn bị nghi ngờ làm gì, uống đi, chỉ cần các ngươi hé môi nữa lời, ta nhất định sẽ khiến các ngươi không thể còn nhìn thấy mặt trời được nữa.
Nói rồi cả hai bị ép nuốt xuống hai viên đen xì, khí huyết bọn họ hoàn toàn bình thường nhưng Mỵ thức có cách nhìn được sinh khí nên 2 viên đó chỉ là khiến bọn họ kiềm nén lại sinh khí của bọn họ.
Tuệ Linh Phá lập tức nói chuyện này cho Lĩnh Bá Kỳ.
- Không ổn rồi, ba người mà ngươi chuyển đến Dương gia đã gặp chuyện rồi, cháu gái thứ của ngươi đã bị hại chết, còn hai người còn sống đã bị cưỡng chế dùng độc, không thể làm gì khác ngoài im lặng.
- Chỉ là đám chốt lâu la, có chết đi cũng không sao, không phải Tuệ Linh lão gia đã có thể tai mắt trong phủ trong lúc hoảng loạn rồi sao, hơn nữa còn thành công khống chế được Tường Vinh hoàng tử.
- Lúc mà cánh cửa bị đánh bung ra, liên kết đã bị huỷ, tạm thời cần gặp hoàng tử để nối lại liên kết đó, nhưng có lẽ hoàng khí đã bị đánh động mà chủ động bảo vệ, tạm thời chưa thể, chúng ta cũng đã có được tai mắt bên trong, trước mắt cứ tìm kiếm hai đứa ngốc kia đi đã, không biết tại sao lại bị bắt đi như vậy. Nếu qua ngày lành rồi thì phải đợi rất lâu
- Chỉ mong hai đứa bình an trở về.
Mấy ngày sau quân lính dưới sự điều động của Tường Vinh hoàng tử bắt đầu rà soát, hơn nữa cũng rất biết phương hướng để bắt đầu.
- Hai vị, theo ý của ta, nhất định công tử và tiểu thư đang bị giấu trong thành, chưa thể xuất thành được, bọn chúng lại là người ngoài thành nhất định sẽ không ẩn trốn trong nhà dân chúng được, nên chúng ta sẽ rà xoát hết tất cả những nơi không có người, miếu cũ, hoặc nơi lưu lạc, hai vị đều là người có địa vị trong thành lại có người trông tay, ta cùng với hoàng tử mỗi người một hướng, rà xoát thành theo 4 hướng, ngay khi phát hiện khả nghi thì bắn pháo tín hiệu, chúng ta sẽ không mất quá nhiều thời gian, nếu như chỗ nào không hiểu cứ hỏi lúc này.
Tuệ Linh Phá nói.
- Chúng thảo dân là dân đen không biết cách dùng binh của nhà quan, lại không biết quân kỵ, càng không biết cách nào để có thể dùng pháo tín hiệu.
- Yên tâm, ta phái 2 người đã từng tòng quân theo các vị, Lưu Thành, Lưu Tuấn nghe lệnh.
- Có thảo dân.
Hai người sinh đôi này chính là thứ chặn lại sức mạnh của Tuệ Linh Phá, bởi ngay cả Tuệ Lâm cũng không thể dùng Mỵ thức lên hai người bọn họ, hơn nữa đều là binh đã xuất ngũ theo tướng quân nổi tiếng đã dẹp loạn biên cường, bọn họ cũng không thể nói gì hay làm gì hơn được nữa, riêng Tuệ Lâm hoàn toàn vẫn không thể buông lỏng đề phòng, vẫn luôn đề cao cảnh giác, đặc biệt là không cho Tuệ Linh Phá thời cơ để rời đi, sãi chân của binh lính luôn rộng và nhanh hơn người thường thế nhưng lão ta lại dễ dàng giữ một khoảng cách nhất định, nội công cũng không hề nhỏ chút nào.
Bên này Tuệ Linh Bảo Huệ ngày ngày nhịn đói, dùng mọi thứ trên người mình để đổi lại là một miếng bánh màn thầu rơi trên mặt đất, thảm nhất vẫn là Lĩnh Thái Duy, hắn vì tìm người mà bị đánh đập dã mãn, chưa từng trãi nghiệm miếng đắng, nên đây là thứ đắng nhất, nhục nhã nhất của nhất.
- Đại ca, quân lính rà soát sắp đến chỗ chúng ta rồi, hay là chúng ta...
Ra dấu hiệu giết người diệt khẩu, thế nhưng nhận đươc là một cú đấm lên đầu.
- Ngươi bị ngốc à, khó khăn lắm mới có được một mồi ngon như vậy, nếu như không đưa ra khỏi thành được thì ta tin chắc những phú nhị đại ở gần đây cũng rất muốn có được đêm xuân ngàn vàng của mỹ nữ, hoặc một đêm xuân thanh với thiếu niên nhiều sinh lực như vậỵ.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Đương nhiên là tìm phú...
Hắn chưa nói hết câu thì một lưỡi kiếm đã kề cổ bọn chúng, Chu Nam lên tiếng.
- Các ngươi mang lại quá nhiều phiền phức cho muội ấy, vậy nên im lặng đi. Mang người đi.
Trong mơ hồ, Tuệ Linh Bảo Huệ nghe được tiếng nữ nhân chát chúa, đây chẳng phải là giọng của vũ nữ thanh lâu mời gọi khách quan sao.
- Ây gia, các vị lại mang miếng mồi ngon về cho ta sao! Được được, ngân lượng đây, mặt mũi xinh xắn thế này nhất định sẽ là hoa khôi chỗ chúng ta.
- Sư huynh, đúng lúc rồi, đến Lĩnh gia trước nếu không tìm thấy đồ thì qua Tuệ Linh gia, nếu như nhìn thấy nó thì không được đưa tay lấy nó ngay, phải dùng miếng vải đã chuẩn bị mà tủ lên rồi mang đi, ngay lập tức đem về cho sư phụ, lúc đi tuyệt đối không mở ra nhìn, chỉ có sư phụ mới có thể tháo gỡ nó được.
- Được, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
La Khánh Phi đột nhập vào phủ, lấy ra một cái chuông đi qua mọi ngóc ngách trong phủ, đi ngang qua phòng khách chuông rung lên nhưng chỉ có bản thân nghe được, nhìn thật kỹ khi đã thấy con ấn ở ngay trên đầu, giả vờ như không nhìn thấy bắt đầu tìm kiếm, bên này Tuệ Linh Phá khựng người nhưng thấy người trùm kín người đi qua thì thở phào nhẹ nhỏm và ngay khi cánh cửa lớn Dương phủ mở ra, tiếng động huyên náo cùng với những tiếng gõ lớn làm cho hắn hoảng loạn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, ngay lúc này La Khánh Phi dùng một miếng vải phủ lên, nhanh chóng mang đi, một đường qua trở về cạnh sư phụ.
Bên này, Tuệ Lâm nhìn đến khí sắc bao phủ nơi Lĩnh gia đã trở nên bình thường mới bước chân ra, nghênh đón hai người.
- Hai vị lão gia.
Lĩnh Bá Kỳ nói.
- Tiểu nha đầu, mau dẫn ta đến gặp đại công chúa, nhanh lên biểu ca của ngươi bị người khác bắt đi rồi!
- Lĩnh lão gia, ta là Dương Tuệ Lâm, ta không có quan hệ gì với Lĩnh gia cả, đây là Dương phủ, xin hãy nhớ kỹ điều đó.
- Ngươi...
- Ngày hôm qua công chúa và hoàng tử đều đã rời đi, có lẽ đã có chuyện gì đó, còn nếu như nhị vị muốn hỏi chuyện gì thì ta không biết và cũng không phải bổn phận của ta.
Đang lúc hai lão cáo già không biết làm sao hoàn thành thì đám người hoàng thất lại xuất hiện từ cổng thành bước vào cùng với ánh mắt kiên quyết, Tuệ Lâm bị ngớ trong bất ngờ, nhìn đến Chu Nam kia, chỉ nhận lại là cái lắc đầu không hơn không kém.
Hai lão cáo già nhanh chóng quay người níu kéo, ca tung ân điển hoàng ân gieo xuống, van nài đại công chúa ứng cứu, bên này Tường Vinh hoàng tử như người vô hình thảnh thơi bước đến chỗ hôn thê.
- Muội có gì muốn hỏi sao?
- Đã đưa mấy người rời đi còn lại muốn quay trở về
- Huynh không rõ đây là ý của đại hoàng tỷ, ban đầu có một mình hoàng tỷ thôi nhưng huynh không nỡ xa hôn thê của mình để rồi bị người khác cướp đi mất.
- Giữa chúng ta đã nói rõ không là gì, cũng sẽ không đi đến đâu, muội hiểu tại sao đại công chúa lại quyết định đi như vậy, còn huynh là hoàng tử, người rất có thể là thiên tử đời tiếp theo không phải nên vì thần dân mà trở lại đi chứ.
- Ngày đó huynh đã đánh mất ánh sáng của mình thì nếu có cơ hội chuộc lỗi, muội là huynh có làm điều đó không?
Tuệ Lâm mệt mỏi tự mình bước đến kéo tay đại công chúa vào trong phủ rồi cho người đóng cửa lại trước mặt bọn họ, Hải Châu công chúa hỏi.
- Sao vậy?
- Hàm Nghi, tại sao đã biết là sẽ có chuyện mà lại muốn quay lại?
- Đương nhiên vì bổn cung lo lắng cho quân sư của mình rồi, lúc đi ra ngoài đã nhìn thấy vài người lạ tiến vào, không phải là người của Tuyết Vũ quốc ta mà lại là những người ngoại quốc, tuy chúng ta không cản trở nhưng bọn họ cả người che phủ kín đáo, lại chọn con đường tối để đi, nhất định là sẽ có chuyện xảy ra.
- Lý do đưa các vị đi chính là né tránh bọn chúng nhưng bây giờ lại quay lại như thế này... được rồi, Hàm Nghi hứa với ta trong những ngày tiếp theo tuyệt đối không rời xa ta nữa bước kể cả khi đi tắm.
- Chúng ta sẽ tắm chung sao!!!
- Để giữ nguyên thần trí của công chúa thì điều đó là điều cần thiết, nếu như đoán không nhầm đám người kia đến từ Tuệ Linh gia, là người liên quan đến Tuệ Linh Phá.
- Nhưng nếu bây giờ bổn cung không tiếp nhận lời khẩn cầu cứu người thì mặt mũi bỏ đâu.
- Bọn họ còn sống, hơn nữa cũng ở trong thành, không cần vội. Nhưng lão ta không đơn giản nhất định mượn danh là sẽ mượn luôn lúc đó kéo người ngoài vào, muốn đỡ cũng đỡ không nỗi nữa, Hàm Nghi lấy thân phận đại công chúa phải nói rõ chỉ có thể hỗ trợ cho lần tìm kiếm người, phải nói là tìm kiếm và tuyệt đối không được cho bọn họ quyền điều động binh lính.
- Chẳng phải chúng ta chỉ cần tìm được người sẽ kết thúc sao!
- Nó sẽ là bắt đầu của những chuỗi ngày đáng sợ nơi này, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn quan tâm đến nhưng để kẻ thù giết nương làm những việc hắn muốn, ta chỉ là không can tâm mà thôi.
Hải Châu công chúa cảm thấy người trước mắt đây đa phần đáng thương, hơn nữa gánh nặng trong tâm lại là cái chết của thân sinh, mà người trước mắt Tuệ Linh Phá đó không đơn giản, mặc dù đã từng gặp mặt trước đây nhưng lần nào cũng thấy đáng sợ, lo lắng, đúng nàng lo lắng cho người trước mặt, lo lắng cho bá tánh, lo lắng cho phụ hoàng, đặc biệt là lo lắng cho hoàng đệ. Nỗi thương cảm đã dẫn đến một hành động vô cùng bác ái, nàng đã ôm lấy Tuệ Lâm, ôm lấy còn người đang bị nỗi đau giày xéo này, an ủi người này cũng như an ủi chính bản thân mình, nếu có chuyện gì đi chăng nữa nàng cũng sẽ không ngại hy sinh bản thân để bảo vệ tất cả.
Đang nói chuyện thì tự dưng bị ôm lấy, hơn nữa đại công chúa ăn uống đầy đủ phát triển hơn người bình thường, hiện tại còn cao hơn cả bản thân nữa, những thứ đập vào cơ thể là độ bồng bềnh đàn hồi, nó gần giống như cái ôm của nương, đặc biệt là gần như là bằng kích thước, điều này tự nhiên phát sinh khiến cho Tuệ Lâm có chút khựng người không biết nói gì.
Tường Vinh hoàng tử bên ngoài gõ cửa vì đã đợi khá là lâu.
- Hoàng tỷ, Dương tiểu thư, hai người chừng nào mới mở cửa lại đây.
Một sóng nhẹ lướt qua, ra là vì quá mãi chú tâm đến công chúa nên đã tạo điều kiện để Tuệ Linh Phá đặt Mỵ thức theo dõi lên người của hoàng tử, Tuệ Lâm quan tâm đến sự tình trước mắt, kéo người công chúa sát vào người mình, hít một hơi thật sâu, dùng sức mạnh của trăm người mở, cánh cửa bị phá vỡ, hơn nữa sóng kích liên kết bị sức mạnh đó phá vỡ, hai người bộ dạng yếu ớt xuất hiện Tuệ Lâm phải dựa vào Hải Châu công chúa, làm cho những người ở đó được cái bàn tán.
Tường Vinh hoàng tử cũng bị chấn động không ít, nhanh chóng chạy đến, phía sau hạ nhân đã được ra hiệu trốn đi, khi bọn họ bước ra nhìn thấy cách đó thì cả kinh, 5 người kia rất nhanh phủ lên người hắc y chạy vào đám đông thì biến mất, đến cả Tuệ Linh Phá còn ngây người ra đó.
- Có chuyện gì vậy? Người đâu mang Dương tiểu thư vào trong, tình hình cấp bách trước mắt, Lĩnh lão gia, Tuệ Linh lão gia, ta phải chăm nom cho hoàng tỷ trước, sau đó sẽ có cách ứng phó, hai ngườii đã làm rất tốt, bọn chúng sẽ không thoát khỏi thành, dân chúng cũng sẽ không bán đồ cho người lạ, bọn chúng đói sẽ tự động tìm đến hai vị thương lượng, tìm một đường sống cho chính mình.
Nói rồi bế công chúa vào trong, ở bên ngoài binh lính đã đến trấn thủ, nếu như không làm vậy, cái cổ đó sẽ không giữ được đầu nữa. Khi vào trong Tuệ Lâm dùng Mỵ thức rà soát toàn bộ, quả nhiên chỉ một chút như vậy đã có thể đặt Mỵ thức lên rất nhiều người, bây giờ bọn họ không khác gì tai mắt của Tuệ Linh Phá đặt bên cạnh.
Tuệ Linh ngồi trên giường, ra lệnh.
- Những người không có phận sự rời đi đi, gọi bọn họ đến đây.
- Vâng thưa tiểu thư.
Người gọi đến chính là Lĩnh Giao Linh, Dương Hương Chi, hai người bị trói mang đến, cố ý giãy dụa theo như ý của Tuệ Lâm, đứng trước mặt, Lĩnh Giao Linh nói.
- Ta thân là kế mẫu của ngươi, mà bị ngươi đối đãi như thế, đứa con gái thứ 2 của ta cũng bị ngươi hại chết, ta hận không băm ngươi ra làm trăm mảnh.
Dương Hương Chi vội ngăn lại, ít nhưng phải tỏ ra là muốn sống trước mặt mấy tai mắt của bọn chúng.
- Nương bình tĩnh đã, chúng ta đang trong tình hình bất lợi. Đại tiểu thư cho gọi hai chúng tôi đến đây làm gì?
Tuệ Linh đương nhiên rất hài lòng, nhẹ nhàng nói.
- Chuyện đơn giản lắm, hai người các ngươi cũng biết hôm nay Lĩnh lão gia đến phủ tìm người, mà ta không muốn bị nghi ngờ làm gì, uống đi, chỉ cần các ngươi hé môi nữa lời, ta nhất định sẽ khiến các ngươi không thể còn nhìn thấy mặt trời được nữa.
Nói rồi cả hai bị ép nuốt xuống hai viên đen xì, khí huyết bọn họ hoàn toàn bình thường nhưng Mỵ thức có cách nhìn được sinh khí nên 2 viên đó chỉ là khiến bọn họ kiềm nén lại sinh khí của bọn họ.
Tuệ Linh Phá lập tức nói chuyện này cho Lĩnh Bá Kỳ.
- Không ổn rồi, ba người mà ngươi chuyển đến Dương gia đã gặp chuyện rồi, cháu gái thứ của ngươi đã bị hại chết, còn hai người còn sống đã bị cưỡng chế dùng độc, không thể làm gì khác ngoài im lặng.
- Chỉ là đám chốt lâu la, có chết đi cũng không sao, không phải Tuệ Linh lão gia đã có thể tai mắt trong phủ trong lúc hoảng loạn rồi sao, hơn nữa còn thành công khống chế được Tường Vinh hoàng tử.
- Lúc mà cánh cửa bị đánh bung ra, liên kết đã bị huỷ, tạm thời cần gặp hoàng tử để nối lại liên kết đó, nhưng có lẽ hoàng khí đã bị đánh động mà chủ động bảo vệ, tạm thời chưa thể, chúng ta cũng đã có được tai mắt bên trong, trước mắt cứ tìm kiếm hai đứa ngốc kia đi đã, không biết tại sao lại bị bắt đi như vậy. Nếu qua ngày lành rồi thì phải đợi rất lâu
- Chỉ mong hai đứa bình an trở về.
Mấy ngày sau quân lính dưới sự điều động của Tường Vinh hoàng tử bắt đầu rà soát, hơn nữa cũng rất biết phương hướng để bắt đầu.
- Hai vị, theo ý của ta, nhất định công tử và tiểu thư đang bị giấu trong thành, chưa thể xuất thành được, bọn chúng lại là người ngoài thành nhất định sẽ không ẩn trốn trong nhà dân chúng được, nên chúng ta sẽ rà xoát hết tất cả những nơi không có người, miếu cũ, hoặc nơi lưu lạc, hai vị đều là người có địa vị trong thành lại có người trông tay, ta cùng với hoàng tử mỗi người một hướng, rà xoát thành theo 4 hướng, ngay khi phát hiện khả nghi thì bắn pháo tín hiệu, chúng ta sẽ không mất quá nhiều thời gian, nếu như chỗ nào không hiểu cứ hỏi lúc này.
Tuệ Linh Phá nói.
- Chúng thảo dân là dân đen không biết cách dùng binh của nhà quan, lại không biết quân kỵ, càng không biết cách nào để có thể dùng pháo tín hiệu.
- Yên tâm, ta phái 2 người đã từng tòng quân theo các vị, Lưu Thành, Lưu Tuấn nghe lệnh.
- Có thảo dân.
Hai người sinh đôi này chính là thứ chặn lại sức mạnh của Tuệ Linh Phá, bởi ngay cả Tuệ Lâm cũng không thể dùng Mỵ thức lên hai người bọn họ, hơn nữa đều là binh đã xuất ngũ theo tướng quân nổi tiếng đã dẹp loạn biên cường, bọn họ cũng không thể nói gì hay làm gì hơn được nữa, riêng Tuệ Lâm hoàn toàn vẫn không thể buông lỏng đề phòng, vẫn luôn đề cao cảnh giác, đặc biệt là không cho Tuệ Linh Phá thời cơ để rời đi, sãi chân của binh lính luôn rộng và nhanh hơn người thường thế nhưng lão ta lại dễ dàng giữ một khoảng cách nhất định, nội công cũng không hề nhỏ chút nào.
Bên này Tuệ Linh Bảo Huệ ngày ngày nhịn đói, dùng mọi thứ trên người mình để đổi lại là một miếng bánh màn thầu rơi trên mặt đất, thảm nhất vẫn là Lĩnh Thái Duy, hắn vì tìm người mà bị đánh đập dã mãn, chưa từng trãi nghiệm miếng đắng, nên đây là thứ đắng nhất, nhục nhã nhất của nhất.
- Đại ca, quân lính rà soát sắp đến chỗ chúng ta rồi, hay là chúng ta...
Ra dấu hiệu giết người diệt khẩu, thế nhưng nhận đươc là một cú đấm lên đầu.
- Ngươi bị ngốc à, khó khăn lắm mới có được một mồi ngon như vậy, nếu như không đưa ra khỏi thành được thì ta tin chắc những phú nhị đại ở gần đây cũng rất muốn có được đêm xuân ngàn vàng của mỹ nữ, hoặc một đêm xuân thanh với thiếu niên nhiều sinh lực như vậỵ.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
- Đương nhiên là tìm phú...
Hắn chưa nói hết câu thì một lưỡi kiếm đã kề cổ bọn chúng, Chu Nam lên tiếng.
- Các ngươi mang lại quá nhiều phiền phức cho muội ấy, vậy nên im lặng đi. Mang người đi.
Trong mơ hồ, Tuệ Linh Bảo Huệ nghe được tiếng nữ nhân chát chúa, đây chẳng phải là giọng của vũ nữ thanh lâu mời gọi khách quan sao.
- Ây gia, các vị lại mang miếng mồi ngon về cho ta sao! Được được, ngân lượng đây, mặt mũi xinh xắn thế này nhất định sẽ là hoa khôi chỗ chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.