Chương 33: Mọi chuyện chưa hẳn là muộn
77inh
04/02/2023
Trong lúc đang không biết làm gì thì bên ngoài vang lên tiếng thao binh, cả thành vang lên tiếng tung hô của dân chúng như được cứu mạng, Tuệ Linh Phá dự đoán được ít nhiều chuyện đang xảy ra ngoài kia và mà lão ta đã bắt đầu rối loạn, những người mà gia tộc cử đến yểm trợ đã sớm bị trói lại, đã có người đã vì kế hoạch này mà bỏ mạng, người còn sống giao lại cho cặp song sinh trông coi, hơn nữa để bọn họ nghe lời không thể không giết vài người để răn đe, đòn tâm lý sống hoặc chết đã tác động mạnh mẽ đến họ.
Dã Gia Kiệt xuất hiện theo như thư tín của người, tưởng chừng như đã chết, thì vội vàng hơn bao giờ hết, với đại đội binh của chính mình rất nhanh đã khống chế được tình hình, tiến thẳng đến Dương phủ, xung quanh toàn là xác người, đây chẳng khác gì chiến trường cả, nỗi niềm lo lắng khi nhận được thư tín lại càng tăng cao, trong suốt đoạn đường đi không ngừng cầu mong người sẽ có chuyện gì, khi đến nơi không kiềm được mà hô tên gọi người.
- Dương Duy Cường!
Lữ Ninh không khác gì ngồi trên đóng lửa đến bên cạnh ra sức quan sát mọi thứ hy vọng trong đám xác đó không có người cần tìm, Tuệ Lâm nhìn thấy họ thì biết bản thân không thể không xuất hiện, mặc dù đang mặc nữ phục nhưng không thể để bọn họ lo lắng quá lên sẽ làm lòng dân chao đảo, nhẹ nhàng đi đến.
- Tiểu nữ là Dương Tuệ Lâm, là thân tỷ của Dương Duy Cường, bọn họ là người của Tuệ Linh gia đến cưỡng chế muốn đụng đến người trong phủ, thật may có các vị ca ca đây ứng cứu nên Dương phủ mới thoát được một màn thảm sát.
Dương Hương Chi được đỡ ra bởi Dương Duy Cường, cũng là người ẩn mình trên gác, tất cả để có thể hủy hoại Mỵ thức của lão ta, vừa thấy có người có thể dựa vào, lập tức quỳ xuống kêu oan.
- Đại nhân oan quá, lão ta, chính là lão ta muốn cưỡng bức tiểu nữ, tiểu nữ đã cố gắng nhưng...
Dã Gia Kiệt nghe muốn nổi điên, ra lệnh.
- Đem hắn ra ngoài chém đi, đừng để nơi này dính thêm máu tanh nữa.
Tuệ Linh Phá lặng người, hắn bây giờ không khác gì người thường, còn nghĩ bản thân có võ công có thể bức phá vòng vây để chạy nhưng hắn đã quá xem thường Dương Duy Cường rồi, dù sao cũng là đệ tử của phái Minh Lâm, cộng thêm oán hận trong người, chất chứa từ ban nãy đến giờ một chiêu liền cắt đi gân chân của lão ta, kéo xác lão ta ra ngoài, và ở trong này nghe thấy tiếng la hét kêu cứu, ngay sau đó là tung hô của dân chúng, cũng đã biết thân đệ đã làm gì, nhưng kiếm chém Tuệ Linh Phá chính là kiếm của Dã Gia Kiệt theo như sắp xếp từ trước.
- Đa tạ Dã tướng quân.
Dã Gia Kiệt nhìn thiếu niên có đôi mắt lạnh lùng trả lại thanh kiếm cho mình, chỉ có một chút thân quen mới hỏi.
- Dương Duy Cường?
- Là tại hạ, nhưng không phải là người mà tướng quân biết đến đâu.
Tuệ Lâm dù rất muốn giữ họ lại thêm nhưng tình hình hiện tại chưa thể, đi đến bên cạnh Lữ Ninh nói.
- Lữ tiên sinh, chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết tình hình trước mắt, tuy nguy cơ đã được diệt trừ nhưng dân chúng và đám tay chân vẫn chưa xử lý xong.
Lữ Ninh ngạc nhiên khi nghe được những từ này từ một tiểu thư khuê phòng nhưng thời gian tiếp xúc lúc ở doanh trại bản thân cũng hoài nghi chuyện thân phận năm đó, dù rằng đề đốc đại nhân đã nói rõ mọi chuyện vô cùng hợp lý, đối diện trước nữ tử trước mắt, lời nói, cử chỉ đều rất giống người đó, và với tình hình trước mắt người này nói đúng.
- Dương tiểu thư có cao kiến gì không?
- Lữ tiên sinh, đại đa số những người từ bên ngoài vào đều đã theo lệnh của lão ta đến đây tận hưởng một chút, nên theo tiểu nữ nghĩ còn một phần nhỏ bên ngoài đợi tín hiệu, trước mắt ta không biết bọn chúng đang ở đâu và kế hoạch sẽ làm gì vậy nên cần trấn thủ thành, ra sức tìm kiếm những kẻ không nên xuất hiện ở đây và những kẻ làm lòng dân hoang mang, tìm đúng người, trị đúng tội.
- Chúng ta không đủ thời gian làm chuyện đó, hơn nữa người của Lĩnh gia cũng đang cung cấp mọi thứ cho bọn chúng, cầm cự cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Một người xuất hiện báo hiệu mọi thứ đã đầy đủ, mang đến cho Tuệ Lâm một quyển sớ nói.
- Thứ này chắc muội sẽ cần đến đấy!
Tuệ Lâm không vội đưa cho người khác, bản thân đọc những câu trong quyển sớ ấy, vừa nhìn thôi đã tái mặt, xem ra chuyện Hoàng Vũ Quốc bị xâu xé sớm đã được xác định từ các nước láng giềng và hội thiên tử ấy được lập ra để kiểm soát hoàng đế cũng như ràng buộc những người kế vị dần đà sẽ trở thành con cờ trong tay bọn chúng và rồi bọn chúng sẽ khiến nơi này thành thuộc địa đã được chia từ trước.
- Chuyện này không đơn giản chút nào, Lữ tiên sinh trước mắt hãy khử bọn quan liêu nơi này, tiểu nữ cần hồi Kinh tìm gặp đại công chúa và cả người kế vị.
Đúng, đây là đôi mắt mà Lữ Ninh nhớ được, và có thể chắc chắn giả thuyết của mình, Dương Tuệ Lâm này chính là vị tướng nổi danh ở biên cương và là Dương Duy Cường khi xưa, nếu như người đã chí lớn dù ở bất cứ thân phận nào đi chăng nữa thì cũng không nên cản bước làm gì.
- Được, ta đã biết nên xử lý ai rồi.
- Lĩnh gia trước mặt cứ giam bọn chúng lại, phong toả tài sản, đối với những chuyện mà bọn chúng đã làm không sớm thì muộn sẽ phải nhận cái giá đắt, vài ngày nữa tiểu đệ sẽ mang mọi thứ đến cho tiên sinh và Dã tướng quân, đến lúc đó lại làm phiền hại vị rồi.
- Dương tiểu thư vì an nguy xã tắc chút chuyện nhỏ ta và tướng quân sẽ giúp tiểu thư một tay, giải quyết ổn thoã, ta cùng với tướng quân không cản trả bước chân của Dương tướng quân nữa.
Mặc dù rất nhỏ nhưng khiến Tuệ Lâm rất ngạc nhiên, không những bản thân, 5 vị ca ca kia và thân đệ cũng theo về, Dương Hương Ly cũng phải âm thâm theo chân, đám người đến từ Tuệ Linh gia trước khi được thả về nước đều bị lấy đi đôi mắt, tuy có chút tàn nhẫn nhưng đây là lời cảnh cáo tốt nhất cho những kẻ muốn dòm ngó đất nhà của nương tử, à phải nói là công chúa mới đúng với tình hình hiện tại.
Mọi người cấp tốc lên đường, khi đến Kinh Thành lập tức đến phủ của đại công chúa, đang là buổi đêm tất cả được Kim Oanh thu xếp phòng cho nghỉ ngơi, riêng Tuệ Lâm đến tận phòng công chúa, chuyện này cần phải hỏi.
- Vào đi, bổn cung cũng đã các ngươi làm cho tỉnh giấc rồi.
- Công chúa, có phải ta đã làm phiền công chúa rồi không?
- Vào đây đi, chúng ta đều là nữ nhân.
Tuệ Lâm đi vào giường ngủ, mãi tóc xoã dài, đôi mắt mơ màng dường như chưa tỉnh táo hẳn, hơn nữa bộ trung y đang mặc trên người càng người công chúa trước mắt hoàn toàn quá mức sự chịu đựng của người phàm, tuy không phải là vị công chúa xinh đẹp nhất nhưng qua những đường nét mập mờ dưới lớp y phục thì phải công nhận công chúa rất là hấp dẫn người khác, Tuệ Lâm phải khựng lại vài giây chỉ để trấn an bản thân mình.
- Có chuyện gì sao Tuệ Lâm? Ngày đêm gấp rút đến đây.
- Không phải chuyện mà người nghĩ đâu!
- Nếu vậy thì đến đây đi.
Công chúa không quản nhiều đến ánh mắt của người mình cho lắm, giường cũng lớn vừa nằm vừa nói chuyện không phải đơn giản hơn sao, xích vào trong, vỗ lên chỗ bên cạnh, Tuệ Lâm dù rất muốn nghiêm chỉnh nói chuyện nhưng độ nghiêng đó, độ trễ của vạc áo đã khiến cho Tuệ Lâm nóng người, còn nghĩ bản thân bị bệnh rồi, thường thì để trị bệnh thì phải đối diện với nguyên nhân gây ra căn bệnh, chẳng ai khác chính là mỹ nhân đang nằm trên giường kia.
Nghĩ gì làm đó Tuệ Lâm tiến đến cởi lớp y phục bên ngoài ra chui vào trong, đặt mông xuống, nơi đó vẫn còn ấm làm cho bản thân liên tưởng đến những hình ảnh bên dưới lớp trung y kia.
- Hàm Nghi, chỗ này...
- À bổn cung vừa nằm đó nên nó sẽ còn hơi ấm, coi như bổn cung làm ấm giường cho người của mình đi. Có chuyện gì mà nữa đêm kéo nhau đến phủ vậy?
- Chuyện này liên quan đến liên minh của thiên tử, trước đây có phải người cũng ở trong đó.
Hải Châu công chúa suy nghĩ một chút, đáp.
- Sau khi từ Nguyệt Hà Quốc trở về, bổn cung đã được nhận thông báo từ phụ hoàng rồi, sớm thôi vị trí thái tử sẽ được chọn, hơn nữa thân là đại công chúa bổn cung đã được phép tham gia vào buổi gặp mặt sắp tới.
- Người phải bình tĩnh để nghe luận điểm này của ta, hiện tại ta nghi ngờ liên minh của thiên tử này đang muốn xâu xé những nước nhỏ bé, và có cả Hoàng Vũ Quốc chúng ta, bọn họ cưỡng ép chúng ta tham gia, nói là để các nước học hỏi lẫn nhau nhưng mục đích thật sự chẳng khác nào đang muốn chiếm lấy toàn bộ tài nguyên, nơi đó vận hành chính là kẻ bất tài sẽ bị huỷ diệt.
Hải Châi công chúa gật đầu như đã biết được chuyện này, làm cho Tuệ Lâm vô cùng nghi hoặc.
- Khi mà bổn cung nhận ra chuyện này, chưa kịp lấy được chứng cứ đã phải đánh đổi rất nhiều sinh mạng rồi, và nếu như cứ tiếp tục thì bổn cung sẽ trở thành người gả đi, làm chứng nhân có mối liên minh này, chả biết sẽ được đưa đến nước nào, tương lai ra sao, lúc đó bổn cung không còn cách nào khác, chỉ có thể thu lại tất cả.
Tuệ Lâm thật sự cảm nhận được sự bế tắc cũng như bất lực trong câu nói đó, trong lòng cảm thấy đau xót khi nhìn công chúa như vậy, không nghĩ nhiều mà ôm lấy người.
- Người đã vất vả nhiều rồi.
- Chính bổn cung đã hại chết rất nhiều người, bổn cung luôn hy vọng làm nhiều nhất có thể, nhưng bọn chúng ngày càng lộng hành, mà phụ hoàng lại không nhìn nhận ra được cứ như bị che mắt vậy, vị trí thái tử kia khi nghe phụ hoàng sẽ tuyên bố bổn cung rất lo lắng. Nếu như chọn hoàng đệ thì chẳng khác nào giống như ta năm xưa, bổn cung không hề muốn nhưng nếu như không được chọn, chẳng khác nào ép buộc bổn cung phải ra mặt đối chọi lại phụ hoàng.
- Vậy nếu như Tường Vinh hoàng tử được chọn thì sao? Vị trí đó thuộc vào hoàng tử từ lúc sinh ra đã có mệnh cách thiên tử rồi.
- Bổn cung chỉ muốn hoàng đệ hiểu được làm hoàng đế rất cực khổ nhưng đệ ấy chỉ chăm chăm vào vị trí hoàng đế ấy để có thể chứng minh bản thân và có thể đến bái tế mẫu hậu, đây là luật của hoàng tộc, chỉ có hoàng đế mới có thể đến bái tế. Bổn cung muốn đến bái tế mậu hậu,...
- Công chúa, chuyện về hoàng vị thần khẳng định dù có lên được tiểu hoàng tử cũng không thể ngồi vững được, còn về chuyện bái tế thì thần có thể dẫn mọi người đến đó sau khi người đó đăng cơ.
- Làm sao được chứ? Chỉ cần bị phát hiện nhất định sẽ bị bay đầu, hơn nữa cơ quan bên trong đó không phải ai cũng giải được.
Từ trên trần nhà một số cái xác không biết bằng cách nào đã bị siết chặt trên thanh trần nhà, và một giọt máu đã nhỏ xuống rơi trên gương mặt của công chúa, Tuệ Lâm không hoảng rất nhẹ nhàng đưa tay lau đi.
- Tuệ Lâm?
- Ta nghĩ người không nên quá thương tâm, chuyện này càng để nặng trong tâm, càng là thứ cản trở người.
- Không, bổn cung đã kiên cường hơn xưa, lần quay trở lại này nhất định sẽ khiến bọn chúng phải suy nghĩ lại, tuy rằng Hoàng Vũ Quốc là đất nước nhỏ bé nhưng quật cường, tuyệt đối không tha thứ cho những kẻ muốn dòm ngó đến dù chỉ là hạt cát mà thôi.
- Ta nghĩ với thân thế nữ nhân này không ổn, người nghĩ sao ta lại dùng đến danh tính khác và là sủng nam của công chúa, chỉ có như vậy ta mới có thể cùng công chúa đi đến đó, ta đảm bảo an toàn cho công chúa của mình và tuyệt nhiên sẽ khiến cho tất cả nữ nhân khắp mọi nơi phải ghen tỵ với công chúa.
- Danh tính khác?
- TUỆ LINH LÂM.
End part 2 - Đã giết kẻ thù hại chết thân nhân.
【Hỡi các đọc giả yêu dấu, hãy comment cảm xúc khi đọc đến đây nhé】
Dã Gia Kiệt xuất hiện theo như thư tín của người, tưởng chừng như đã chết, thì vội vàng hơn bao giờ hết, với đại đội binh của chính mình rất nhanh đã khống chế được tình hình, tiến thẳng đến Dương phủ, xung quanh toàn là xác người, đây chẳng khác gì chiến trường cả, nỗi niềm lo lắng khi nhận được thư tín lại càng tăng cao, trong suốt đoạn đường đi không ngừng cầu mong người sẽ có chuyện gì, khi đến nơi không kiềm được mà hô tên gọi người.
- Dương Duy Cường!
Lữ Ninh không khác gì ngồi trên đóng lửa đến bên cạnh ra sức quan sát mọi thứ hy vọng trong đám xác đó không có người cần tìm, Tuệ Lâm nhìn thấy họ thì biết bản thân không thể không xuất hiện, mặc dù đang mặc nữ phục nhưng không thể để bọn họ lo lắng quá lên sẽ làm lòng dân chao đảo, nhẹ nhàng đi đến.
- Tiểu nữ là Dương Tuệ Lâm, là thân tỷ của Dương Duy Cường, bọn họ là người của Tuệ Linh gia đến cưỡng chế muốn đụng đến người trong phủ, thật may có các vị ca ca đây ứng cứu nên Dương phủ mới thoát được một màn thảm sát.
Dương Hương Chi được đỡ ra bởi Dương Duy Cường, cũng là người ẩn mình trên gác, tất cả để có thể hủy hoại Mỵ thức của lão ta, vừa thấy có người có thể dựa vào, lập tức quỳ xuống kêu oan.
- Đại nhân oan quá, lão ta, chính là lão ta muốn cưỡng bức tiểu nữ, tiểu nữ đã cố gắng nhưng...
Dã Gia Kiệt nghe muốn nổi điên, ra lệnh.
- Đem hắn ra ngoài chém đi, đừng để nơi này dính thêm máu tanh nữa.
Tuệ Linh Phá lặng người, hắn bây giờ không khác gì người thường, còn nghĩ bản thân có võ công có thể bức phá vòng vây để chạy nhưng hắn đã quá xem thường Dương Duy Cường rồi, dù sao cũng là đệ tử của phái Minh Lâm, cộng thêm oán hận trong người, chất chứa từ ban nãy đến giờ một chiêu liền cắt đi gân chân của lão ta, kéo xác lão ta ra ngoài, và ở trong này nghe thấy tiếng la hét kêu cứu, ngay sau đó là tung hô của dân chúng, cũng đã biết thân đệ đã làm gì, nhưng kiếm chém Tuệ Linh Phá chính là kiếm của Dã Gia Kiệt theo như sắp xếp từ trước.
- Đa tạ Dã tướng quân.
Dã Gia Kiệt nhìn thiếu niên có đôi mắt lạnh lùng trả lại thanh kiếm cho mình, chỉ có một chút thân quen mới hỏi.
- Dương Duy Cường?
- Là tại hạ, nhưng không phải là người mà tướng quân biết đến đâu.
Tuệ Lâm dù rất muốn giữ họ lại thêm nhưng tình hình hiện tại chưa thể, đi đến bên cạnh Lữ Ninh nói.
- Lữ tiên sinh, chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết tình hình trước mắt, tuy nguy cơ đã được diệt trừ nhưng dân chúng và đám tay chân vẫn chưa xử lý xong.
Lữ Ninh ngạc nhiên khi nghe được những từ này từ một tiểu thư khuê phòng nhưng thời gian tiếp xúc lúc ở doanh trại bản thân cũng hoài nghi chuyện thân phận năm đó, dù rằng đề đốc đại nhân đã nói rõ mọi chuyện vô cùng hợp lý, đối diện trước nữ tử trước mắt, lời nói, cử chỉ đều rất giống người đó, và với tình hình trước mắt người này nói đúng.
- Dương tiểu thư có cao kiến gì không?
- Lữ tiên sinh, đại đa số những người từ bên ngoài vào đều đã theo lệnh của lão ta đến đây tận hưởng một chút, nên theo tiểu nữ nghĩ còn một phần nhỏ bên ngoài đợi tín hiệu, trước mắt ta không biết bọn chúng đang ở đâu và kế hoạch sẽ làm gì vậy nên cần trấn thủ thành, ra sức tìm kiếm những kẻ không nên xuất hiện ở đây và những kẻ làm lòng dân hoang mang, tìm đúng người, trị đúng tội.
- Chúng ta không đủ thời gian làm chuyện đó, hơn nữa người của Lĩnh gia cũng đang cung cấp mọi thứ cho bọn chúng, cầm cự cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Một người xuất hiện báo hiệu mọi thứ đã đầy đủ, mang đến cho Tuệ Lâm một quyển sớ nói.
- Thứ này chắc muội sẽ cần đến đấy!
Tuệ Lâm không vội đưa cho người khác, bản thân đọc những câu trong quyển sớ ấy, vừa nhìn thôi đã tái mặt, xem ra chuyện Hoàng Vũ Quốc bị xâu xé sớm đã được xác định từ các nước láng giềng và hội thiên tử ấy được lập ra để kiểm soát hoàng đế cũng như ràng buộc những người kế vị dần đà sẽ trở thành con cờ trong tay bọn chúng và rồi bọn chúng sẽ khiến nơi này thành thuộc địa đã được chia từ trước.
- Chuyện này không đơn giản chút nào, Lữ tiên sinh trước mắt hãy khử bọn quan liêu nơi này, tiểu nữ cần hồi Kinh tìm gặp đại công chúa và cả người kế vị.
Đúng, đây là đôi mắt mà Lữ Ninh nhớ được, và có thể chắc chắn giả thuyết của mình, Dương Tuệ Lâm này chính là vị tướng nổi danh ở biên cương và là Dương Duy Cường khi xưa, nếu như người đã chí lớn dù ở bất cứ thân phận nào đi chăng nữa thì cũng không nên cản bước làm gì.
- Được, ta đã biết nên xử lý ai rồi.
- Lĩnh gia trước mặt cứ giam bọn chúng lại, phong toả tài sản, đối với những chuyện mà bọn chúng đã làm không sớm thì muộn sẽ phải nhận cái giá đắt, vài ngày nữa tiểu đệ sẽ mang mọi thứ đến cho tiên sinh và Dã tướng quân, đến lúc đó lại làm phiền hại vị rồi.
- Dương tiểu thư vì an nguy xã tắc chút chuyện nhỏ ta và tướng quân sẽ giúp tiểu thư một tay, giải quyết ổn thoã, ta cùng với tướng quân không cản trả bước chân của Dương tướng quân nữa.
Mặc dù rất nhỏ nhưng khiến Tuệ Lâm rất ngạc nhiên, không những bản thân, 5 vị ca ca kia và thân đệ cũng theo về, Dương Hương Ly cũng phải âm thâm theo chân, đám người đến từ Tuệ Linh gia trước khi được thả về nước đều bị lấy đi đôi mắt, tuy có chút tàn nhẫn nhưng đây là lời cảnh cáo tốt nhất cho những kẻ muốn dòm ngó đất nhà của nương tử, à phải nói là công chúa mới đúng với tình hình hiện tại.
Mọi người cấp tốc lên đường, khi đến Kinh Thành lập tức đến phủ của đại công chúa, đang là buổi đêm tất cả được Kim Oanh thu xếp phòng cho nghỉ ngơi, riêng Tuệ Lâm đến tận phòng công chúa, chuyện này cần phải hỏi.
- Vào đi, bổn cung cũng đã các ngươi làm cho tỉnh giấc rồi.
- Công chúa, có phải ta đã làm phiền công chúa rồi không?
- Vào đây đi, chúng ta đều là nữ nhân.
Tuệ Lâm đi vào giường ngủ, mãi tóc xoã dài, đôi mắt mơ màng dường như chưa tỉnh táo hẳn, hơn nữa bộ trung y đang mặc trên người càng người công chúa trước mắt hoàn toàn quá mức sự chịu đựng của người phàm, tuy không phải là vị công chúa xinh đẹp nhất nhưng qua những đường nét mập mờ dưới lớp y phục thì phải công nhận công chúa rất là hấp dẫn người khác, Tuệ Lâm phải khựng lại vài giây chỉ để trấn an bản thân mình.
- Có chuyện gì sao Tuệ Lâm? Ngày đêm gấp rút đến đây.
- Không phải chuyện mà người nghĩ đâu!
- Nếu vậy thì đến đây đi.
Công chúa không quản nhiều đến ánh mắt của người mình cho lắm, giường cũng lớn vừa nằm vừa nói chuyện không phải đơn giản hơn sao, xích vào trong, vỗ lên chỗ bên cạnh, Tuệ Lâm dù rất muốn nghiêm chỉnh nói chuyện nhưng độ nghiêng đó, độ trễ của vạc áo đã khiến cho Tuệ Lâm nóng người, còn nghĩ bản thân bị bệnh rồi, thường thì để trị bệnh thì phải đối diện với nguyên nhân gây ra căn bệnh, chẳng ai khác chính là mỹ nhân đang nằm trên giường kia.
Nghĩ gì làm đó Tuệ Lâm tiến đến cởi lớp y phục bên ngoài ra chui vào trong, đặt mông xuống, nơi đó vẫn còn ấm làm cho bản thân liên tưởng đến những hình ảnh bên dưới lớp trung y kia.
- Hàm Nghi, chỗ này...
- À bổn cung vừa nằm đó nên nó sẽ còn hơi ấm, coi như bổn cung làm ấm giường cho người của mình đi. Có chuyện gì mà nữa đêm kéo nhau đến phủ vậy?
- Chuyện này liên quan đến liên minh của thiên tử, trước đây có phải người cũng ở trong đó.
Hải Châu công chúa suy nghĩ một chút, đáp.
- Sau khi từ Nguyệt Hà Quốc trở về, bổn cung đã được nhận thông báo từ phụ hoàng rồi, sớm thôi vị trí thái tử sẽ được chọn, hơn nữa thân là đại công chúa bổn cung đã được phép tham gia vào buổi gặp mặt sắp tới.
- Người phải bình tĩnh để nghe luận điểm này của ta, hiện tại ta nghi ngờ liên minh của thiên tử này đang muốn xâu xé những nước nhỏ bé, và có cả Hoàng Vũ Quốc chúng ta, bọn họ cưỡng ép chúng ta tham gia, nói là để các nước học hỏi lẫn nhau nhưng mục đích thật sự chẳng khác nào đang muốn chiếm lấy toàn bộ tài nguyên, nơi đó vận hành chính là kẻ bất tài sẽ bị huỷ diệt.
Hải Châi công chúa gật đầu như đã biết được chuyện này, làm cho Tuệ Lâm vô cùng nghi hoặc.
- Khi mà bổn cung nhận ra chuyện này, chưa kịp lấy được chứng cứ đã phải đánh đổi rất nhiều sinh mạng rồi, và nếu như cứ tiếp tục thì bổn cung sẽ trở thành người gả đi, làm chứng nhân có mối liên minh này, chả biết sẽ được đưa đến nước nào, tương lai ra sao, lúc đó bổn cung không còn cách nào khác, chỉ có thể thu lại tất cả.
Tuệ Lâm thật sự cảm nhận được sự bế tắc cũng như bất lực trong câu nói đó, trong lòng cảm thấy đau xót khi nhìn công chúa như vậy, không nghĩ nhiều mà ôm lấy người.
- Người đã vất vả nhiều rồi.
- Chính bổn cung đã hại chết rất nhiều người, bổn cung luôn hy vọng làm nhiều nhất có thể, nhưng bọn chúng ngày càng lộng hành, mà phụ hoàng lại không nhìn nhận ra được cứ như bị che mắt vậy, vị trí thái tử kia khi nghe phụ hoàng sẽ tuyên bố bổn cung rất lo lắng. Nếu như chọn hoàng đệ thì chẳng khác nào giống như ta năm xưa, bổn cung không hề muốn nhưng nếu như không được chọn, chẳng khác nào ép buộc bổn cung phải ra mặt đối chọi lại phụ hoàng.
- Vậy nếu như Tường Vinh hoàng tử được chọn thì sao? Vị trí đó thuộc vào hoàng tử từ lúc sinh ra đã có mệnh cách thiên tử rồi.
- Bổn cung chỉ muốn hoàng đệ hiểu được làm hoàng đế rất cực khổ nhưng đệ ấy chỉ chăm chăm vào vị trí hoàng đế ấy để có thể chứng minh bản thân và có thể đến bái tế mẫu hậu, đây là luật của hoàng tộc, chỉ có hoàng đế mới có thể đến bái tế. Bổn cung muốn đến bái tế mậu hậu,...
- Công chúa, chuyện về hoàng vị thần khẳng định dù có lên được tiểu hoàng tử cũng không thể ngồi vững được, còn về chuyện bái tế thì thần có thể dẫn mọi người đến đó sau khi người đó đăng cơ.
- Làm sao được chứ? Chỉ cần bị phát hiện nhất định sẽ bị bay đầu, hơn nữa cơ quan bên trong đó không phải ai cũng giải được.
Từ trên trần nhà một số cái xác không biết bằng cách nào đã bị siết chặt trên thanh trần nhà, và một giọt máu đã nhỏ xuống rơi trên gương mặt của công chúa, Tuệ Lâm không hoảng rất nhẹ nhàng đưa tay lau đi.
- Tuệ Lâm?
- Ta nghĩ người không nên quá thương tâm, chuyện này càng để nặng trong tâm, càng là thứ cản trở người.
- Không, bổn cung đã kiên cường hơn xưa, lần quay trở lại này nhất định sẽ khiến bọn chúng phải suy nghĩ lại, tuy rằng Hoàng Vũ Quốc là đất nước nhỏ bé nhưng quật cường, tuyệt đối không tha thứ cho những kẻ muốn dòm ngó đến dù chỉ là hạt cát mà thôi.
- Ta nghĩ với thân thế nữ nhân này không ổn, người nghĩ sao ta lại dùng đến danh tính khác và là sủng nam của công chúa, chỉ có như vậy ta mới có thể cùng công chúa đi đến đó, ta đảm bảo an toàn cho công chúa của mình và tuyệt nhiên sẽ khiến cho tất cả nữ nhân khắp mọi nơi phải ghen tỵ với công chúa.
- Danh tính khác?
- TUỆ LINH LÂM.
End part 2 - Đã giết kẻ thù hại chết thân nhân.
【Hỡi các đọc giả yêu dấu, hãy comment cảm xúc khi đọc đến đây nhé】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.