Chương 24: Tất cả đều có nguyên nhân
77inh
04/02/2023
Mọi chuyện không như dự định rất nhanh Tường Vinh hoàng tử đã loạn cả lên, Dương Trương Kiên lúc này lên tiếng dỗ lão phu nhân.
- Nương bớt nóng giận, nhưng chuyện nhốt đại tiểu thư trong phủ vào trong căn phòng tồi tàn như vậy thật sự là điều không phải, cách trừng phạt này còn thua cả nha hoàn trong phủ.
- Để cho con gái của ả đàn bà đó ở lại đây đã là chuyện tốt rồi, có ăn có mặc, đứa con bất hiếu như ngươi thì hiểu gì những gì ta đang làm chứ, im miệng lại đi.
Tường Vinh hoàng tử nghe vậy thì tức sôi máu, gắt giọng.
- Nếu như Dương gia đã không cần thì ta mua, hoàng tử sẽ mua Dương Tuệ Lâm về làm người của mình
Lão phu nhân Dương gia nghe vậy thì mừng ra mặt nói.
- Được, hoàng tử định trả cho Dương gia bao nhiêu.
Dương Trương Kiên gọi trong yếu ớt.
- Nương, không được.
- Cái gì mà không được chứ, chẳng phải để nó ở đây chẳng được vì gì, người đâu mang cân đến đây, cứ 1 cân là một lượng
Tuệ Lâm đang cố nhịn, nghe những lời này dường như muốn bùng lên nóng giận, ngay lúc này tiếng nói trẻ em vang lên, là của Dương Duy Cường.
- Đại tỷ.
Tiếng nói đó đã thổi bay hết tất cả sự kháng cự của Tuệ Lâm, cảm nhận hơi ấm của đệ đệ chạy đến xà vào lòng mình, chưa kịp cảm nhận thì lão phu nhân đã kéo mạnh tay ra.
- Ôm cái gì, đừng để nha đầu lây xui xẻo đến cháu trai duy nhất của ta.
Tường Vinh hoàng tử không nhìn được ném cả sấp ngân phiếu xuống đất nói.
- Ngân lượng đây, người ta đem đi, lão phu nhân ta xem như tiền bồi để kính trọng nhưng hành xử như vậy ta chắc rằng trung thần của ta đã gặp khó khăn như thế nào, ta chưa hề miễn hành lễ với lão phu nhân mà từ lúc bước vào đến giờ lão phu nhân đều không coi ta vào trong mắt. Hành động này đã khiến ta rất không thích.
Đến lúc này dường như quyền uy đã trấn áp được cái tính hống hách của lão phu nhân này, đôi chân già ấy lần đầu quỳ xuống dưới sàn lạnh, cảm nhận sự lạnh lẽo của nền đất.
Tường Vinh hoàng tử không nói gì quá đáng.
- Người của ta ở đây ở là phúc khí của các ngươi, mà các ngươi lại không hiểu, Dương tướng quân ngày nghỉ đã kết thúc, trở lại doanh trại đi.
- Thần tuân lệnh.
- Còn về lão phu nhân tội sự kinh miệt hoàng tử, đáng lý là chém đầu, nhưng vì có con trai nhiều năm cống hiến, nương làm thì con trai gánh chịu, tội lỗi của lão phu nhân sẽ do Dương tướng quân gánh vác.
Lão phu nhân run rẩy không nói nên lời, Tuệ Lâm lên tiếng.
- Xin hoàng tử thu lại lời trách phạt, là do tiểu nữ sai, tiểu nữ nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hoàng tử nữa, cũng sẽ tự phạt mình...
- Ý của ta không phải vậy, ta đây bỏ ngân lượng ra là để cho Dương đại tiểu thư sống tốt hơn, không ai có thể ức hiếp được tiểu thư, hơn nữa đây là hình phạt cho người làm cha không thể bảo vệ cho con mình.
- Hoàng tử, xin...
- Đừng nói nữa, còn không chuẩn bị phòng cho khách quý của các ngươi...
Quả thật khoảng thời gian mà Tường Vinh ở đó là khoảng thời gian có thể được coi là sống như đúng vị thế của mình cùng hoàng tử giải quyết những vấn đề có thể coi là nan giải một cách dễ dàng, đối phó với bên ngoài dễ dàng bao nhiêu thì nội phủ lại khó khăn bấy nhiều, những lời nói độc ác nhắm đến khiến cho mỗi đến Tuệ Lâm ngủ trên giường lớn cuộn tròn người mình ôm linh vị của nương mà âm thầm chảy nước mắt.
Đỉnh điểm chính là nhìn thấy Dương Hương Ly dùng tay chân đánh đập đệ đệ, nó như đã vượt quá sự chịu đựng của mình, Tuệ Lâm thẳng thừng tiến đến nắm chặt tay ngăn cản, chặt đến nỗi xương cũng phải rạng nứt, đương nhiên nỗi đau đó đi kèm một tiếng la hét đau đớn.
Lĩnh Giao Linh đi đến không hiểu chuyện gì nhưng thấy con mình khóc liền thẳng tay tát mạnh Tuệ Lâm nhưng tay của ả ta không di chuyển.
- Ngươi định làm phản sao, ngươi nên nhớ đến lúc mà hoàng tử rời đi ngươi cũng sẽ quay trở lại ổ chó của mình.
Tuệ Lâm thả tay ả ta ra, lại chỗ đệ đệ.
- Đệ không sao chứ?
- Đại tỷ, cô ta vô cớ đánh đệ, còn nói đệ ăn cắp đồ
Dương Hương Ly xấu mặt, nói càng.
- Chính mắt ta nhìn thấy ngươi cầm cây trâm của ta, ngươi cũng giống như cái thứ đó mà thôi...
Lĩnh Giao Linh nhanh chóng che miệng con gái mình lại.
- Đừng nháo lên nữa, cây trâm đâu.
Dương Hương Ly lấy ra, sao lại không nhận ra trước giờ bản thân Lĩnh gia chưa từng sài đồ giả mà cây trâm này là đồ giả, tùy bên ngoài đẹp nhưng là hàng phế phẩm, Lĩnh Giao Linh nói.
- Duy Cường cho nhị nương thay mặt Hương Ly mong con tha lỗi, nhị nương trả cây trâm cho con.
Tuệ Lâm nhìn thấy điều lạ trên cây trâm trả về gạt tay ả ta ra.
- Chúng ta không thèm thứ đồ bẩn thỉu đó.
Nói rồi dắt đệ đệ đi, Lĩnh Giao Linh nhìn theo hai đứa nhỏ, lạnh lùng nói.
- Hương Ly lần này là con không đúng rồi, chỉ là 1 cây trâm mà con lại gây chuyện với Duy Cường, con cờ đó chúng ta cần lấy lòng chứ không phải làm khó, nương đã cố gắng nhiều ngày qua nhưng tất cả bị phá bởi tính khí của con đấy.
- Nương... con xin lỗi, nhưng vỗn dĩ hai tỷ đệ đó không bao giờ thừa nhận chúng ta, hơn nữa nương cũng không mê hoặc được.
- Yên tâm chúng ta chỉ cần có được lão phu nhân trong tay không sớm thì muộn cũng sẽ nhổ sạch những thứ ngáng đường đó, chỉ có như vậy chúng ta mới nhanh thoáng khỏi địa ngục đấy
- Con biết lỗi rồi
- Ở nguyên trong phòng 1 tháng đi, đừng gây chuyện phá hỏng kế hoạch của nương
- Vâng thưa nương
Ngày hôm sau, lão phu nhân đích thân đến tát thẳng tay vào gương mặt của Tuệ Lâm, gương mặt vô cùng tức giận.
- Nha đầu thối, ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, Hương Ly có biết gì đâu mà khiến ngươi ra tay ác độc như vậy, đều là hậu nhân của Dương gia, sao ta lại để một kẻ ác động như ngươi tồn tại ở đây chứ.
- Bà... chuyện này...
- Ngươi nhìn mà xem, ngươi đã làm gì, nhị nương yêu thương ngươi luôn cản trở ta đuổi ngươi ra khỏi phủ nhưng ngươi chỉ đem lại tai ương, điều xấu cho Dương phủ mà thôi, ngươi giống hệt như nương của ngươi, ngày đó khi ngươi còn tồn tại ta nên ngăn cản bằng mọi cách đúng hơn, ta đã quá nhân từ với ngươi rồi.
Kế đó là những trận gia pháp, cho dù hoàng tử biết tin đi đến cũng đã muộn rồi, hơi thở của Tuệ Lâm đã rất yếu ớt, hơn nữa còn ném về phòng củi, tất cả đều nghĩ đứa trẻ đó nhất định sẽ không qua khỏi, nhất định sẽ oan mạng kể cả Tường Vinh hoàng tử.
Chính điều này khiến cho Dương Trương Kiên vào danh sách đen đó, đưa đến hoang mạc mà tử nạn cũng vì thế mà Tuyết Vũ Quốc thất bại hiến tế những vùng đất khác, Tường Vinh lấy danh nghĩa tạo phản để cứu thần dân của mình, trước khi quyết định làm đó đã có sẵn một tấm khiên giữ mạng, chính là bí mật "liên minh của thiên tử" đã được tìm ra.
Nhưng không tốt như hoàng tử, lão phu nhân khi biết chính mình đẩy con trai vào cửa tử vì hành động lúc nóng giận đó thì chỉ có thể trách mình mà ngã bệnh, và rồi nhìn thấy được lòng dạ độc ác mượn tay giết người cho đến lúc chết một chút lý trí cũng đã được trở lại, nhưng đó chỉ là giây phút cuối cùng muộn mạng của người làm bà, làm nương.
- ------ Kết hồi ức -------
Hải Châu công chúa nghe trọn vẹn mà không tin vào tai mình, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó cả, thật sự công chúa rất tò mò trên cơ thể đó có bao nhiêu vết thương còn đang lưu lại trên đó, như nhìn ra được ánh mắt đó, Tuệ Lâm cười nói an ủi.
- Nếu là vết thương từ nhỏ thì đã sớm được mờ rồi, Hàm Nghi đừng quá lo lắng.
- Bổn cung cũng nghĩ sẽ không tìm được nam nhân nào thật lòng với mình, nếu như Tuệ Lâm đã muốn vậy thì tại sao chúng ta không đồng hành cùng nhau, dù là với thân phận nào đi chăng nữa, nhưng bản chất chiếm hữu của hoàng đệ rất lớn, sẽ không sao chứ?
- Hiện tại người bị nhắm đến là Hàm Nghi, nhất định ở đó sẽ rất nhiều người muốn lấy lòng người.
- Vậy làm phiền Tuệ Lâm bảo vệ bổn cung rồi.
Tất cả đã vượt qua khỏi dự đoán của Lĩnh Giao Linh khi Tường Vinh hoàng tử đường đường chính chính trở lại và với tin đồn là hôn phu của Dương đại tiểu thư, tuy chưa được chính thức công nhận nhưng hoàng thất cũng không ai phủ nhận, và bọn họ cũng biết nếu dám làm điều gì thì hoàng thượng nhất định sẽ diệt trừ hậu họa.
Cả kinh thành được dịp trở lại nhốn nháo ồn ào, tuy rằng không hiểu nguyên nhân nhưng vị hoàng tử đã đứng lên vì dân chúng sẽ luôn được ủng hộ, ngay cả bị trí đã định sẵn do đại công chúa ra sức giúp cho thân đệ cũng bị lung lay.
Tam hoàng tử Tuyết Vũ Tiêu Cảnh, tự là Hữu Triều hoàng tử, thân đệ của đại công chúa do hoàng hậu nương nương sinh ra, sau khi nghe tin tức lập tức đến tìm.
- Đại hoàng tỷ, chuyện của Tường Vinh hoàng huynh là sự thật sao?
Ngay khi vừa nhìn thấy Tuệ Lâm đã phải khựng lại một chút, Hải Châu công chúa trong lòng có chút khó chịu, nói.
- Đệ không lo ở trong cung đến phủ của tỷ làm gì?
- À... à... đệ muốn hỏi chuyện của hoàng huynh.
- Không phải phụ hoàng đã bố cáo thiên hạ, chuyện năm đó là do mấy tên quan ngu ngốc đã đưa sai sự thật khiến cho hoàng đệ chịu oan ức, nay phục lại hoàng vị, hơn nữa người bên cạnh tỷ là hôn thê của đệ ấy.
- Chuyện này thật sao? Không những khôi phục được hoàng vị còn có được một mỹ nữ bên cạnh.
- Đệ thu liễm lại đi, nếu đệ dám tiến đến thì tỷ đây không ngại bẩm báo mẫu hậu đâu.
- Không phải như hoàng tỷ nghĩ đâu, đệ không có suy nghĩ đó, thật đó!
- Đệ còn muốn gì nữa.
- Chắc là hoàng tỷ chưa dùng bữa tối đúng không?
- Chưa đến lúc mà
- Đệ cũng vậy, hôm nay đệ muốn dùng bữa ở đây, còn mỹ nữ, liệu ta có thể biết danh xưng không?
Nói đến đây thì một lưỡi kiếm kề cổ, lúc mà Hữu Triều hoàng tử nhận ra đã lạnh cả người, quay lại nhìn.
- Hoàng huynh định sát hại thái tử sao?
- Hôn thê của ta, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không được đụng tay vào.
- Hoàng tẩu của đệ cơ mà.
Nói đến đây thì Tường Vinh hoàng tử thu kiếm hài lòng nói.
- Đúng phải gọi là hoàng tẩu.
Hải Châu công chúa chen vào rất nghiêm túc.
- Gọi là Dương tiểu thư
Hải Triều hoàng tử nhanh nhẩu nói.
- Dương tiểu thư, ta là Hải Triều hoàng tử là thân đệ của đại công chúa, hân hạnh được gặp mặt.
- Nương bớt nóng giận, nhưng chuyện nhốt đại tiểu thư trong phủ vào trong căn phòng tồi tàn như vậy thật sự là điều không phải, cách trừng phạt này còn thua cả nha hoàn trong phủ.
- Để cho con gái của ả đàn bà đó ở lại đây đã là chuyện tốt rồi, có ăn có mặc, đứa con bất hiếu như ngươi thì hiểu gì những gì ta đang làm chứ, im miệng lại đi.
Tường Vinh hoàng tử nghe vậy thì tức sôi máu, gắt giọng.
- Nếu như Dương gia đã không cần thì ta mua, hoàng tử sẽ mua Dương Tuệ Lâm về làm người của mình
Lão phu nhân Dương gia nghe vậy thì mừng ra mặt nói.
- Được, hoàng tử định trả cho Dương gia bao nhiêu.
Dương Trương Kiên gọi trong yếu ớt.
- Nương, không được.
- Cái gì mà không được chứ, chẳng phải để nó ở đây chẳng được vì gì, người đâu mang cân đến đây, cứ 1 cân là một lượng
Tuệ Lâm đang cố nhịn, nghe những lời này dường như muốn bùng lên nóng giận, ngay lúc này tiếng nói trẻ em vang lên, là của Dương Duy Cường.
- Đại tỷ.
Tiếng nói đó đã thổi bay hết tất cả sự kháng cự của Tuệ Lâm, cảm nhận hơi ấm của đệ đệ chạy đến xà vào lòng mình, chưa kịp cảm nhận thì lão phu nhân đã kéo mạnh tay ra.
- Ôm cái gì, đừng để nha đầu lây xui xẻo đến cháu trai duy nhất của ta.
Tường Vinh hoàng tử không nhìn được ném cả sấp ngân phiếu xuống đất nói.
- Ngân lượng đây, người ta đem đi, lão phu nhân ta xem như tiền bồi để kính trọng nhưng hành xử như vậy ta chắc rằng trung thần của ta đã gặp khó khăn như thế nào, ta chưa hề miễn hành lễ với lão phu nhân mà từ lúc bước vào đến giờ lão phu nhân đều không coi ta vào trong mắt. Hành động này đã khiến ta rất không thích.
Đến lúc này dường như quyền uy đã trấn áp được cái tính hống hách của lão phu nhân này, đôi chân già ấy lần đầu quỳ xuống dưới sàn lạnh, cảm nhận sự lạnh lẽo của nền đất.
Tường Vinh hoàng tử không nói gì quá đáng.
- Người của ta ở đây ở là phúc khí của các ngươi, mà các ngươi lại không hiểu, Dương tướng quân ngày nghỉ đã kết thúc, trở lại doanh trại đi.
- Thần tuân lệnh.
- Còn về lão phu nhân tội sự kinh miệt hoàng tử, đáng lý là chém đầu, nhưng vì có con trai nhiều năm cống hiến, nương làm thì con trai gánh chịu, tội lỗi của lão phu nhân sẽ do Dương tướng quân gánh vác.
Lão phu nhân run rẩy không nói nên lời, Tuệ Lâm lên tiếng.
- Xin hoàng tử thu lại lời trách phạt, là do tiểu nữ sai, tiểu nữ nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hoàng tử nữa, cũng sẽ tự phạt mình...
- Ý của ta không phải vậy, ta đây bỏ ngân lượng ra là để cho Dương đại tiểu thư sống tốt hơn, không ai có thể ức hiếp được tiểu thư, hơn nữa đây là hình phạt cho người làm cha không thể bảo vệ cho con mình.
- Hoàng tử, xin...
- Đừng nói nữa, còn không chuẩn bị phòng cho khách quý của các ngươi...
Quả thật khoảng thời gian mà Tường Vinh ở đó là khoảng thời gian có thể được coi là sống như đúng vị thế của mình cùng hoàng tử giải quyết những vấn đề có thể coi là nan giải một cách dễ dàng, đối phó với bên ngoài dễ dàng bao nhiêu thì nội phủ lại khó khăn bấy nhiều, những lời nói độc ác nhắm đến khiến cho mỗi đến Tuệ Lâm ngủ trên giường lớn cuộn tròn người mình ôm linh vị của nương mà âm thầm chảy nước mắt.
Đỉnh điểm chính là nhìn thấy Dương Hương Ly dùng tay chân đánh đập đệ đệ, nó như đã vượt quá sự chịu đựng của mình, Tuệ Lâm thẳng thừng tiến đến nắm chặt tay ngăn cản, chặt đến nỗi xương cũng phải rạng nứt, đương nhiên nỗi đau đó đi kèm một tiếng la hét đau đớn.
Lĩnh Giao Linh đi đến không hiểu chuyện gì nhưng thấy con mình khóc liền thẳng tay tát mạnh Tuệ Lâm nhưng tay của ả ta không di chuyển.
- Ngươi định làm phản sao, ngươi nên nhớ đến lúc mà hoàng tử rời đi ngươi cũng sẽ quay trở lại ổ chó của mình.
Tuệ Lâm thả tay ả ta ra, lại chỗ đệ đệ.
- Đệ không sao chứ?
- Đại tỷ, cô ta vô cớ đánh đệ, còn nói đệ ăn cắp đồ
Dương Hương Ly xấu mặt, nói càng.
- Chính mắt ta nhìn thấy ngươi cầm cây trâm của ta, ngươi cũng giống như cái thứ đó mà thôi...
Lĩnh Giao Linh nhanh chóng che miệng con gái mình lại.
- Đừng nháo lên nữa, cây trâm đâu.
Dương Hương Ly lấy ra, sao lại không nhận ra trước giờ bản thân Lĩnh gia chưa từng sài đồ giả mà cây trâm này là đồ giả, tùy bên ngoài đẹp nhưng là hàng phế phẩm, Lĩnh Giao Linh nói.
- Duy Cường cho nhị nương thay mặt Hương Ly mong con tha lỗi, nhị nương trả cây trâm cho con.
Tuệ Lâm nhìn thấy điều lạ trên cây trâm trả về gạt tay ả ta ra.
- Chúng ta không thèm thứ đồ bẩn thỉu đó.
Nói rồi dắt đệ đệ đi, Lĩnh Giao Linh nhìn theo hai đứa nhỏ, lạnh lùng nói.
- Hương Ly lần này là con không đúng rồi, chỉ là 1 cây trâm mà con lại gây chuyện với Duy Cường, con cờ đó chúng ta cần lấy lòng chứ không phải làm khó, nương đã cố gắng nhiều ngày qua nhưng tất cả bị phá bởi tính khí của con đấy.
- Nương... con xin lỗi, nhưng vỗn dĩ hai tỷ đệ đó không bao giờ thừa nhận chúng ta, hơn nữa nương cũng không mê hoặc được.
- Yên tâm chúng ta chỉ cần có được lão phu nhân trong tay không sớm thì muộn cũng sẽ nhổ sạch những thứ ngáng đường đó, chỉ có như vậy chúng ta mới nhanh thoáng khỏi địa ngục đấy
- Con biết lỗi rồi
- Ở nguyên trong phòng 1 tháng đi, đừng gây chuyện phá hỏng kế hoạch của nương
- Vâng thưa nương
Ngày hôm sau, lão phu nhân đích thân đến tát thẳng tay vào gương mặt của Tuệ Lâm, gương mặt vô cùng tức giận.
- Nha đầu thối, ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy, Hương Ly có biết gì đâu mà khiến ngươi ra tay ác độc như vậy, đều là hậu nhân của Dương gia, sao ta lại để một kẻ ác động như ngươi tồn tại ở đây chứ.
- Bà... chuyện này...
- Ngươi nhìn mà xem, ngươi đã làm gì, nhị nương yêu thương ngươi luôn cản trở ta đuổi ngươi ra khỏi phủ nhưng ngươi chỉ đem lại tai ương, điều xấu cho Dương phủ mà thôi, ngươi giống hệt như nương của ngươi, ngày đó khi ngươi còn tồn tại ta nên ngăn cản bằng mọi cách đúng hơn, ta đã quá nhân từ với ngươi rồi.
Kế đó là những trận gia pháp, cho dù hoàng tử biết tin đi đến cũng đã muộn rồi, hơi thở của Tuệ Lâm đã rất yếu ớt, hơn nữa còn ném về phòng củi, tất cả đều nghĩ đứa trẻ đó nhất định sẽ không qua khỏi, nhất định sẽ oan mạng kể cả Tường Vinh hoàng tử.
Chính điều này khiến cho Dương Trương Kiên vào danh sách đen đó, đưa đến hoang mạc mà tử nạn cũng vì thế mà Tuyết Vũ Quốc thất bại hiến tế những vùng đất khác, Tường Vinh lấy danh nghĩa tạo phản để cứu thần dân của mình, trước khi quyết định làm đó đã có sẵn một tấm khiên giữ mạng, chính là bí mật "liên minh của thiên tử" đã được tìm ra.
Nhưng không tốt như hoàng tử, lão phu nhân khi biết chính mình đẩy con trai vào cửa tử vì hành động lúc nóng giận đó thì chỉ có thể trách mình mà ngã bệnh, và rồi nhìn thấy được lòng dạ độc ác mượn tay giết người cho đến lúc chết một chút lý trí cũng đã được trở lại, nhưng đó chỉ là giây phút cuối cùng muộn mạng của người làm bà, làm nương.
- ------ Kết hồi ức -------
Hải Châu công chúa nghe trọn vẹn mà không tin vào tai mình, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó cả, thật sự công chúa rất tò mò trên cơ thể đó có bao nhiêu vết thương còn đang lưu lại trên đó, như nhìn ra được ánh mắt đó, Tuệ Lâm cười nói an ủi.
- Nếu là vết thương từ nhỏ thì đã sớm được mờ rồi, Hàm Nghi đừng quá lo lắng.
- Bổn cung cũng nghĩ sẽ không tìm được nam nhân nào thật lòng với mình, nếu như Tuệ Lâm đã muốn vậy thì tại sao chúng ta không đồng hành cùng nhau, dù là với thân phận nào đi chăng nữa, nhưng bản chất chiếm hữu của hoàng đệ rất lớn, sẽ không sao chứ?
- Hiện tại người bị nhắm đến là Hàm Nghi, nhất định ở đó sẽ rất nhiều người muốn lấy lòng người.
- Vậy làm phiền Tuệ Lâm bảo vệ bổn cung rồi.
Tất cả đã vượt qua khỏi dự đoán của Lĩnh Giao Linh khi Tường Vinh hoàng tử đường đường chính chính trở lại và với tin đồn là hôn phu của Dương đại tiểu thư, tuy chưa được chính thức công nhận nhưng hoàng thất cũng không ai phủ nhận, và bọn họ cũng biết nếu dám làm điều gì thì hoàng thượng nhất định sẽ diệt trừ hậu họa.
Cả kinh thành được dịp trở lại nhốn nháo ồn ào, tuy rằng không hiểu nguyên nhân nhưng vị hoàng tử đã đứng lên vì dân chúng sẽ luôn được ủng hộ, ngay cả bị trí đã định sẵn do đại công chúa ra sức giúp cho thân đệ cũng bị lung lay.
Tam hoàng tử Tuyết Vũ Tiêu Cảnh, tự là Hữu Triều hoàng tử, thân đệ của đại công chúa do hoàng hậu nương nương sinh ra, sau khi nghe tin tức lập tức đến tìm.
- Đại hoàng tỷ, chuyện của Tường Vinh hoàng huynh là sự thật sao?
Ngay khi vừa nhìn thấy Tuệ Lâm đã phải khựng lại một chút, Hải Châu công chúa trong lòng có chút khó chịu, nói.
- Đệ không lo ở trong cung đến phủ của tỷ làm gì?
- À... à... đệ muốn hỏi chuyện của hoàng huynh.
- Không phải phụ hoàng đã bố cáo thiên hạ, chuyện năm đó là do mấy tên quan ngu ngốc đã đưa sai sự thật khiến cho hoàng đệ chịu oan ức, nay phục lại hoàng vị, hơn nữa người bên cạnh tỷ là hôn thê của đệ ấy.
- Chuyện này thật sao? Không những khôi phục được hoàng vị còn có được một mỹ nữ bên cạnh.
- Đệ thu liễm lại đi, nếu đệ dám tiến đến thì tỷ đây không ngại bẩm báo mẫu hậu đâu.
- Không phải như hoàng tỷ nghĩ đâu, đệ không có suy nghĩ đó, thật đó!
- Đệ còn muốn gì nữa.
- Chắc là hoàng tỷ chưa dùng bữa tối đúng không?
- Chưa đến lúc mà
- Đệ cũng vậy, hôm nay đệ muốn dùng bữa ở đây, còn mỹ nữ, liệu ta có thể biết danh xưng không?
Nói đến đây thì một lưỡi kiếm kề cổ, lúc mà Hữu Triều hoàng tử nhận ra đã lạnh cả người, quay lại nhìn.
- Hoàng huynh định sát hại thái tử sao?
- Hôn thê của ta, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không được đụng tay vào.
- Hoàng tẩu của đệ cơ mà.
Nói đến đây thì Tường Vinh hoàng tử thu kiếm hài lòng nói.
- Đúng phải gọi là hoàng tẩu.
Hải Châu công chúa chen vào rất nghiêm túc.
- Gọi là Dương tiểu thư
Hải Triều hoàng tử nhanh nhẩu nói.
- Dương tiểu thư, ta là Hải Triều hoàng tử là thân đệ của đại công chúa, hân hạnh được gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.