Chương 127: "Cò kè mặc cả"
Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên
06/08/2021
Đầu tháng giêng, trong triều hạ bút nghỉ hưu mộc, nhưng kỳ thật chuyện phải làm cũng hoàn toàn không thiếu.
Mùng một, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái xem như trộm một ngày nhàn, mùng hai lại vào cung đi bái kiến hoàng đế và Thái Tử, sau mùng ba còn phải đi thăm thân thích. Đương nhiên, tất cả đều là người thân của Kỳ Dương. Tuy quan hệ giữa nàng và các huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ bình thường, nhưng lại ngoài ý muốn cùng các trưởng bối ở chung không tồi. Vì vậy, đến ngày Tết cũng phải đi không ít nhà hoàng thúc hoặc là cô mẫu để bái phỏng.
Trong lúc bận rộn, những ngày năm mới đã gần trôi qua, tới mùng chín trong triều sẽ khai bút, mọi người cũng chỉ phải thu liễm tâm tư, một lần nữa thượng trị. Nhưng mà rõ ràng, mọi người sau khi đón năm mới, tuy là tinh thần phấn chấn, nhưng tâm tư trong lúc nhất thời lại khó đặt trên công vụ.
Đại Lý Tự Khanh thế nhưng rất khoan dung, thấy tình hình như vậy cũng chỉ nói một câu: "Thôi, còn có Thượng Nguyên ở phía sau, Tết cũng đã kết thúc, mấy ngày này liền thoải mái chút đi."
Đúng là vậy, mùng chín khai bút, mười lăm Thượng Nguyên, hội đèn lồng thì lại bắt đầu từ ngày mười ba. Ngoài ra, Thượng Nguyên ngày đó, bọn quan viên cũng còn có thể được nghỉ một ngày hưu mộc, trở về bồi người nhà du ngoạn ngắm đăng. Trước mắt, tuy rằng mọi người mới vừa được nghỉ đông, nhưng trong lòng lại còn nhớ thương sự náo nhiệt của hội đèn lồng vào Thượng Nguyên, làm sao có thể thật sự thu hồi tâm tư? Hơn nữa, vận khí của Đại Lý Tự năm nay cũng không tồi, gần đây cũng đều không có vụ án cấp bách nào cần phải xử lý.
Bởi vì những lời này của Đại Lý Tự Khanh, mấy ngày nay không khí ở Đại Lý Tự liền phá lệ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng sau khi hoàn thành xong công việc, các đồng liêu còn sẽ hẹn nhau đi uống rượu. Lục Khải Phái cũng đi hai lần, thời gian còn lại vẫn là sớm trở về nhà.
Đã mấy ngày trôi qua, cuối cùng đã đến mùng mười ba tháng giêng, trên đường quả nhiên lục tục treo lên hoa đăng.
Có đăng vô nguyệt không ngu nhân, có nguyệt vô đăng không tính xuân [1]. Tết Thượng Nguyên cũng được gọi là Tết Hoa Đăng, đây được xem là lễ hội náo nhiệt nhất sau trừ tịch. Ngày này, toàn thành không chỉ giăng đèn kết hoa, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng sẽ lộ diện, lên lầu xem đăng cùng dân vui mừng.
[1] Câu thơ trong bài thơ "Nguyên Tiêu" của Đường Dần. Tạm dịch: Đèn không trăng không làm vui lòng người, một tháng không đèn không tính là mùa xuân.
Mà hoa đăng yêu cầu được chế tác và điều chỉnh thử, bình thường sẽ được bắt đầu từ mùng mười ba, từng nhà sẽ treo lên hoa đăng tinh xảo ở trước cửa.
Nhân gia giàu có hơn một chút sẽ chuẩn bị càng dụng tâm hơn, một số nơi còn có tập tục được gọi là "đấu đăng". Các nhà đều đem hết tài năng để làm ra những hoa đăng xinh đẹp nhất rồi đi treo bên ngoài, người tùy ý lui tới sẽ làm bình phán. Nếu hoa đăng làm được xinh đẹp, dẫn đến nhiều người nghỉ chân, chủ nhân cũng sẽ có chung vinh dự. Thậm chí có truyền thuyết rằng, Tết Thượng Nguyên có nhiều người ở ngoài cửa nhà mình nghỉ chân xem đăng, liền sẽ mang đến chủ nhân nhà này càng nhiều nhân khí cùng phúc khí.
Trước không đề cập truyền thuyết có đáng tin hay không, tóm lại có cách nói như vậy, cho nên người đấu đăng cũng liền càng nhiều. Các nhà treo hoa đăng càng là tìm mọi cách tranh kỳ khoe sắc, chỉ vì muốn thu hút càng nhiều người nghỉ chân.
Hai ngày nay, công chúa phủ cũng chơi hoa đăng, chỉ là so với gia đình bình dân tự mình làm, hoặc là cùng một ít nhân gia giàu có trực tiếp đi mua thì bất đồng, hoa đăng của công chúa phủ là được Tương Tác Giám [2] chuẩn bị. Phục vụ cho hoàng thất, tất nhiên là phải tập hợp một đám thợ thủ công đứng đầu Lương Quốc. Vô luận là pháo hoa ngày trừ tịch, hay vẫn là hoa đăng ngày Thượng Nguyên, phàm là vật do Tương Tác Giám tạo ra, liền không có cái nào là vật phàm.
[2] Tương Tác Giám là nơi thường chịu trách nhiệm xây dựng cung điện, đền thờ tổ tiên, lăng mộ.
Sau khi Lục Khải Phái xong việc rồi hồi phủ, liền thấy hai ngọn đèn lồng màu đỏ ở ngoài cửa đều đổi thành đào hoa đăng.
Kỳ Dương cũng là chấp nhất, đã nhiều năm rồi, nhưng Thượng Nguyên mỗi năm bên ngoài công chúa phủ đều sẽ treo đào hoa đăng. Cũng may mà thợ thủ công ở Tương Tác Giám khéo tay, mỗi năm đều sẽ làm ra đào hoa đăng không giống nhau, hơn nữa sau khi nắm được sở thích của công chúa, đào hoa đăng càng làm càng đẹp hơn.
Lục Khải Phái cũng thích hoa đào, mặc dù nàng lúc trước không mừng, nhưng sau khi đính ước với Kỳ Dương thì cũng trở nên yêu thích nó. Nàng nhìn đào hoa đăng dưới hiên nhiều vài lần, lúc này mới tâm tình sung sướng cất bước vào phủ. Chỉ là chờ đến khi nàng trở lại trong viện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kỳ Dương, lại phát hiện đối phương đang nhìn Lục Sanh với vẻ mặt dở khóc dở cười, vì thế không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỳ Dương thấy nàng trở về, đành phải nói với nàng: "Hôm nay Tương Tác Giám đưa rất nhiều hoa đăng tới, nàng ở bên ngoài hẳn là thấy được. Chỉ là những hoa đăng này A Sanh đều không thích, nàng ấy muốn một cái hoa đăng hình con thỏ."
Hoa đăng hình thỏ kỳ thật là loại hoa đăng thường thấy nhất. Mỗi năm vào hội đèn lồng, bên đường đều sẽ có không ít người bán, cũng được tiểu hài tử yêu thích nhất. Tương Tác Giám tất nhiên cũng sẽ làm hoa đăng hình thỏ, hơn nữa làm được tinh xảo vô cùng. Chỉ là công chúa phủ không có tiểu chủ nhân danh chính ngôn thuận, người khác cũng không rõ thái độ của Kỳ Dương đối với Lục Sanh, vì muốn ổn thỏa nên tất nhiên không có ai sẽ tặng thứ này đến công chúa phủ để tiểu hài tử chơi.
Sau khi Lục Sanh dưỡng thỏ thì sau này liền phá lệ thích con thỏ, cũng không biết nàng từ đâu biết được hoa đăng thỏ, vì vậy muốn có một cái. Này cũng không phải là yêu cầu gì khó làm, liền tính Tương Tác Giám ngại phiền toái không muốn làm, ra cửa mua một cái về cũng không tính là chuyện gì.
Lục Khải Phái nghe xong lại trực tiếp cởi ra áo lông cừu nàng mặc khi đi ra ngoài và nói: "A Sanh thích hoa đăng hình thỏ, vậy để người chuẩn bị tốt đồ vật, ta cùng với A Sanh làm một cái là được."
Phò mã nhà mình từ trước đến nay đa tài đa nghệ, Kỳ Dương nghe vậy một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Mắt thấy thị nữ được phân phó đi chuẩn bị vật liệu, nàng chống cằm nhìn người trước mắt, lại buồn bã nói: "Ta thích đào hoa đăng."
Hằng năm, bên ngoài công chúa phủ đều treo đào hoa đăng, gần như cả kinh thành đều biết ngươi thích, còn phải cường điệu sao?
Lục Khải Phái đối diện với ánh mắt Kỳ Dương lại là ngầm hiểu, lộ ra một nụ cười sủng nịch: "Được, vậy lại làm một cái đào hoa đăng."
- --
Hoa đăng được bắt đầu treo vào mùng mười ba tháng giêng, mười lăm Thượng Nguyên cũng liền không xa.
Mấy nha thự mới vừa khai bút không tới hai ngày thì lại đều tiếp tục nghỉ, Lục Khải Phái rảnh rỗi oa ở trong nhà làm hoa đăng, Kỳ Dương lại là bớt thời gian đi vào cung một chuyến. Khi trở về, biểu tình nàng nhẹ nhàng, còn nói với Lục Khải Phái: "Thân mình hoàng huynh tốt lên không ít, năm nay hẳn là có thể lên lầu ngắm hoa đăng."
Từ trước đến nay, hoàng đế thâm cư trong cung, nói là cùng dân vui mừng, nhưng thời điểm chân chính có thể tiếp xúc với bá tánh lại ít. Lên lầu xem đăng xem như là hạng nhất, hoàng đế sẽ vào ngày Tết Thượng Nguyên mà tự mình bước lên lầu cao trong cung để đốt đăng, vì bá tánh đốt đăng cầu phúc. Tuy rằng vẫn là cách khá xa, nhưng lúc đó trên lầu cao đèn đuốc sáng trưng, bá tánh cũng có thể thấy được nhân ảnh, mà hoàng đế đứng ở trên lầu cao cũng có thể đem nửa kinh thành thu hết vào đáy mắt.
Đây là cơ hội hoàng đế cùng bá tánh khó được gặp mặt. Lúc ban đầu, hoàng đế dẫn theo Hoàng Hậu lên lầu cầu phúc, đến sau này Hoàng Hậu hoăng thệ, hoàng đế liền bắt đầu mang theo Thái Tử lên lầu, cũng để trữ quân sớm đứng trước dân chúng.
Mà thói quen như vậy vẫn luôn được tiếp tục cho tới bốn năm trước. Thái Tử từ cuộc chiến Bắc Cương trở về thì bị thương căn cơ, mỗi khi vào đông thì sẽ trở nên ốm yếu hơn vài phần. Đừng nói là hắn có thể sinh bệnh vào ngày Thượng Nguyên hay không, liền tính khi đó thân thể hắn vừa lúc khoẻ mạnh, hoàng đế cũng không dám để hắn tùy tiện lên lầu.
Rốt cuộc khi Thượng Nguyên, thời tiết còn chưa chuyển ấm, gió trên lầu cao lại lớn, Thái Tử nếu đốt đăng rồi ngã bệnh, muốn xong việc cũng không dễ dàng. Mà chuyện này không chỉ đơn thuần là Thái Tử sinh bệnh như vậy, chuyện trữ quân gầy yếu cũng sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người. Hướng nhỏ mà nói, có thể khiến nhân tâm trong kinh hoang mang. Hướng lớn mà nói, Lương Quốc nối nghiệp vô lực cũng sẽ cho chư quốc xung quanh lợi dụng cơ hội.
Bởi vì đủ loại băn khoăn này, Thái Tử cũng đã nhiều năm chưa bồi hoàng đế lên lầu. Thế nhưng năm nay lại bất đồng, tuy rằng thân thể Thái Tử vì một hồi bệnh nặng trước kia mà lại lần nữa không tốt, nhưng hoàng đế cũng đã già nua.
Đế vương già đi không biết chính mình còn có thể đi đến bao lâu, vì vậy hắn muốn tận lực đem nhi tử của mình đỡ lên chính đồ.
Trữ quân mấy năm nay vắng mặt lại một lần nữa lên lầu là rất cần thiết. Chỉ là năm trước hoàng đế bị bệnh một hồi, không chỉ có huỷ hoại thân thể của mình, mà cũng kéo theo thân thể Thái Tử, khiến thân mình hắn vất vả dưỡng tốt lên một chút lại suy sụp. Lúc trừ tịch, dáng vẻ của Thái Tử vẫn ốm yếu, nửa tháng sau lại có thể lên lầu xem đăng, hiển nhiên mấy ngày này hắn cũng nỗ lực khôi phục.
Này đối với Kỳ Dương mà nói, hiển nhiên là tin tức tốt đáng để vui mừng. Lục Khải Phái không phải đặc biệt để ý, nàng đem đào hoa đăng đã làm tốt đưa cho Kỳ Dương xem: "Ta không có làm đẹp như Tương Tác Giám, A Ninh ủy khuất chút, đêm nay liền treo hoa đăng này ra cửa được không?"
Kỳ Dương nghe vậy thì tức khắc đem lành bệnh Thái Tử ném ra sau đầu, nàng vui mừng tiếp nhận hoa đăng Lục Khải Phái tự mình làm, tâm cũng là đặc biệt thiên vị: "Nơi nào không đẹp? Rõ ràng là A Phái làm càng đẹp mắt, khiến cho đào hoa đăng Tương Tác Giám làm chỉ xứng treo ở cửa!"
Lời ngon tiếng ngọt đúng lý hợp tình như vậy, ngoại trừ Kỳ Dương cũng không ai có thể nói.
Lục Khải Phái nghe được thì hưởng thụ vô cùng, khóe môi hàm chứa nụ cười ôn nhu, đôi mắt nhìn về phía Kỳ Dương sáng ngời như sao trời.
Kỳ Dương thấy vậy thì không kìm lòng được, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, cũng không thèm đếm xỉa thị nữ trong phòng, liền tiến lên ở môi nàng hôn hôn. Chỉ không đợi Lục Khải Phái đáp lại, nàng lại thu người trở về, tìm cớ có lệ: "Đây là thù lao cho nàng."
Lục Khải Phái nghe vậy, ánh mắt thoáng nhìn xung quanh, mấy thị nữ đã đỏ mặt cúi đầu phảng phất như có thêm đôi mắt trên trán, tức khắc nhỏ giọng lui ra ngoài. Thấy không có người khác ở xung quanh, Lục Khải Phái ôm lấy vòng eo của Kỳ Dương rồi hôn trở về, nàng hôn so với Kỳ Dương lúc nãy càng có thêm vài phần triền miên, cuối cùng mới buông ra nhân đạo: "Tay nghề của ta tầm thường, điện hạ cho thù lao thật nhiều, cho nên trả lại cho nàng một chút."
Kỳ Dương hơi nhấp môi, ánh mắt ẩm ướt, chợt liền thoáng nhìn đôi môi đạm sắc của Lục Khải Phái dính lấy son môi của mình. Nàng không cảm thấy thẹn thùng, chỉ cảm thấy màu son đỏ tươi càng tôn lên dung nhan như ngọc của đối phương, lại là có một phen phong tình khác.
Dù sao vừa rồi cũng bị đối phương trêu chọc một hồi, Kỳ Dương lúc này tâm động nên cũng không khách khí, nàng một tay khiêu khích cằm Lục Khải Phái, hừ nhẹ nói: "Bản công chúa nói tốt thì là tốt, nói giá trị thì liền giá trị, nào cho phép nàng cò kè mặc cả?!"
Khi nói chuyện, công chúa điện hạ liền lại hôn xuống, ánh mắt trong suốt so với lúc nãy càng thêm thâm trầm hơn một chút.
Hai người tựa như chơi đùa, vờ ngụy trang "cò kè mặc cả", chơi hôn tới hôn lui... May mà người khác không có nghe được các nàng đối thoại. Nếu không, lời nói ấu trĩ như vậy, còn không biết muốn bao nhiêu người người kinh sợ đến rơi tròng mắt.
Vạn hạnh, cuối cùng trò chơi này cũng dừng lại trước khi đi xa hơn, Lục Khải Phái đem người ôm một hồi lâu mới lưu luyến buông ra.
Kỳ Dương dùng ngón cái giúp nàng lau đi vết son dính trên môi, rồi sau đó cười khanh khách, nói: "Kỳ thật, A Phái tô son môi cũng khá xinh đẹp, màu môi của nàng rất là nhạt." Nàng nói, lại nâng lên khuôn mặt Lục Khải Phái: "Khi nào ta mới có thể giúp nàng thượng trang dung khác a?"
Trên mặt Lục Khải Phái vẫn luôn có trang dung, từ không bao lâu nàng cùng Lục Khải Thành giống đến chín thành chín, cho nên mới cố tình tân trang. Rồi sau đó lớn lên, nàng muốn khuôn mặt vốn quá mức nhu hòa có thêm vài phần góc cạnh, trở nên càng giống nam tử, chỉ tân trang liền không đủ, còn phải cố tình thượng trang. Chỉ là giả dạng lâu như vậy, Kỳ Dương lại chưa từng gặp qua dáng vẻ nàng chân chính là nữ nhi gia, nhất thời không khỏi cảm khái.
Cảm khái như vậy, Lục Khải Phái đương nhiên nghe ra được, nàng gợi một sợi tóc mai vương vãi ra sau tai Kỳ Dương, suy nghĩ rồi nói: "Nếu nàng thật sự muốn xem, buổi tối trở về, ta đều sẽ tùy theo nàng."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (kích động): Mau, A Phái mau đổi nữ trang, ta muốn xem dáng vẻ tức phụ đứng đắn mặc nữ trang!
Lục Khải Phái bất đắc dĩ đổi xong nữ trang, Lục Sanh vừa lúc xông tới...
Lục Sanh (???): Ta là ai, ta ở đâu, ta còn không có tỉnh sao?!
Mùng một, Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái xem như trộm một ngày nhàn, mùng hai lại vào cung đi bái kiến hoàng đế và Thái Tử, sau mùng ba còn phải đi thăm thân thích. Đương nhiên, tất cả đều là người thân của Kỳ Dương. Tuy quan hệ giữa nàng và các huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ bình thường, nhưng lại ngoài ý muốn cùng các trưởng bối ở chung không tồi. Vì vậy, đến ngày Tết cũng phải đi không ít nhà hoàng thúc hoặc là cô mẫu để bái phỏng.
Trong lúc bận rộn, những ngày năm mới đã gần trôi qua, tới mùng chín trong triều sẽ khai bút, mọi người cũng chỉ phải thu liễm tâm tư, một lần nữa thượng trị. Nhưng mà rõ ràng, mọi người sau khi đón năm mới, tuy là tinh thần phấn chấn, nhưng tâm tư trong lúc nhất thời lại khó đặt trên công vụ.
Đại Lý Tự Khanh thế nhưng rất khoan dung, thấy tình hình như vậy cũng chỉ nói một câu: "Thôi, còn có Thượng Nguyên ở phía sau, Tết cũng đã kết thúc, mấy ngày này liền thoải mái chút đi."
Đúng là vậy, mùng chín khai bút, mười lăm Thượng Nguyên, hội đèn lồng thì lại bắt đầu từ ngày mười ba. Ngoài ra, Thượng Nguyên ngày đó, bọn quan viên cũng còn có thể được nghỉ một ngày hưu mộc, trở về bồi người nhà du ngoạn ngắm đăng. Trước mắt, tuy rằng mọi người mới vừa được nghỉ đông, nhưng trong lòng lại còn nhớ thương sự náo nhiệt của hội đèn lồng vào Thượng Nguyên, làm sao có thể thật sự thu hồi tâm tư? Hơn nữa, vận khí của Đại Lý Tự năm nay cũng không tồi, gần đây cũng đều không có vụ án cấp bách nào cần phải xử lý.
Bởi vì những lời này của Đại Lý Tự Khanh, mấy ngày nay không khí ở Đại Lý Tự liền phá lệ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng sau khi hoàn thành xong công việc, các đồng liêu còn sẽ hẹn nhau đi uống rượu. Lục Khải Phái cũng đi hai lần, thời gian còn lại vẫn là sớm trở về nhà.
Đã mấy ngày trôi qua, cuối cùng đã đến mùng mười ba tháng giêng, trên đường quả nhiên lục tục treo lên hoa đăng.
Có đăng vô nguyệt không ngu nhân, có nguyệt vô đăng không tính xuân [1]. Tết Thượng Nguyên cũng được gọi là Tết Hoa Đăng, đây được xem là lễ hội náo nhiệt nhất sau trừ tịch. Ngày này, toàn thành không chỉ giăng đèn kết hoa, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng sẽ lộ diện, lên lầu xem đăng cùng dân vui mừng.
[1] Câu thơ trong bài thơ "Nguyên Tiêu" của Đường Dần. Tạm dịch: Đèn không trăng không làm vui lòng người, một tháng không đèn không tính là mùa xuân.
Mà hoa đăng yêu cầu được chế tác và điều chỉnh thử, bình thường sẽ được bắt đầu từ mùng mười ba, từng nhà sẽ treo lên hoa đăng tinh xảo ở trước cửa.
Nhân gia giàu có hơn một chút sẽ chuẩn bị càng dụng tâm hơn, một số nơi còn có tập tục được gọi là "đấu đăng". Các nhà đều đem hết tài năng để làm ra những hoa đăng xinh đẹp nhất rồi đi treo bên ngoài, người tùy ý lui tới sẽ làm bình phán. Nếu hoa đăng làm được xinh đẹp, dẫn đến nhiều người nghỉ chân, chủ nhân cũng sẽ có chung vinh dự. Thậm chí có truyền thuyết rằng, Tết Thượng Nguyên có nhiều người ở ngoài cửa nhà mình nghỉ chân xem đăng, liền sẽ mang đến chủ nhân nhà này càng nhiều nhân khí cùng phúc khí.
Trước không đề cập truyền thuyết có đáng tin hay không, tóm lại có cách nói như vậy, cho nên người đấu đăng cũng liền càng nhiều. Các nhà treo hoa đăng càng là tìm mọi cách tranh kỳ khoe sắc, chỉ vì muốn thu hút càng nhiều người nghỉ chân.
Hai ngày nay, công chúa phủ cũng chơi hoa đăng, chỉ là so với gia đình bình dân tự mình làm, hoặc là cùng một ít nhân gia giàu có trực tiếp đi mua thì bất đồng, hoa đăng của công chúa phủ là được Tương Tác Giám [2] chuẩn bị. Phục vụ cho hoàng thất, tất nhiên là phải tập hợp một đám thợ thủ công đứng đầu Lương Quốc. Vô luận là pháo hoa ngày trừ tịch, hay vẫn là hoa đăng ngày Thượng Nguyên, phàm là vật do Tương Tác Giám tạo ra, liền không có cái nào là vật phàm.
[2] Tương Tác Giám là nơi thường chịu trách nhiệm xây dựng cung điện, đền thờ tổ tiên, lăng mộ.
Sau khi Lục Khải Phái xong việc rồi hồi phủ, liền thấy hai ngọn đèn lồng màu đỏ ở ngoài cửa đều đổi thành đào hoa đăng.
Kỳ Dương cũng là chấp nhất, đã nhiều năm rồi, nhưng Thượng Nguyên mỗi năm bên ngoài công chúa phủ đều sẽ treo đào hoa đăng. Cũng may mà thợ thủ công ở Tương Tác Giám khéo tay, mỗi năm đều sẽ làm ra đào hoa đăng không giống nhau, hơn nữa sau khi nắm được sở thích của công chúa, đào hoa đăng càng làm càng đẹp hơn.
Lục Khải Phái cũng thích hoa đào, mặc dù nàng lúc trước không mừng, nhưng sau khi đính ước với Kỳ Dương thì cũng trở nên yêu thích nó. Nàng nhìn đào hoa đăng dưới hiên nhiều vài lần, lúc này mới tâm tình sung sướng cất bước vào phủ. Chỉ là chờ đến khi nàng trở lại trong viện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kỳ Dương, lại phát hiện đối phương đang nhìn Lục Sanh với vẻ mặt dở khóc dở cười, vì thế không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỳ Dương thấy nàng trở về, đành phải nói với nàng: "Hôm nay Tương Tác Giám đưa rất nhiều hoa đăng tới, nàng ở bên ngoài hẳn là thấy được. Chỉ là những hoa đăng này A Sanh đều không thích, nàng ấy muốn một cái hoa đăng hình con thỏ."
Hoa đăng hình thỏ kỳ thật là loại hoa đăng thường thấy nhất. Mỗi năm vào hội đèn lồng, bên đường đều sẽ có không ít người bán, cũng được tiểu hài tử yêu thích nhất. Tương Tác Giám tất nhiên cũng sẽ làm hoa đăng hình thỏ, hơn nữa làm được tinh xảo vô cùng. Chỉ là công chúa phủ không có tiểu chủ nhân danh chính ngôn thuận, người khác cũng không rõ thái độ của Kỳ Dương đối với Lục Sanh, vì muốn ổn thỏa nên tất nhiên không có ai sẽ tặng thứ này đến công chúa phủ để tiểu hài tử chơi.
Sau khi Lục Sanh dưỡng thỏ thì sau này liền phá lệ thích con thỏ, cũng không biết nàng từ đâu biết được hoa đăng thỏ, vì vậy muốn có một cái. Này cũng không phải là yêu cầu gì khó làm, liền tính Tương Tác Giám ngại phiền toái không muốn làm, ra cửa mua một cái về cũng không tính là chuyện gì.
Lục Khải Phái nghe xong lại trực tiếp cởi ra áo lông cừu nàng mặc khi đi ra ngoài và nói: "A Sanh thích hoa đăng hình thỏ, vậy để người chuẩn bị tốt đồ vật, ta cùng với A Sanh làm một cái là được."
Phò mã nhà mình từ trước đến nay đa tài đa nghệ, Kỳ Dương nghe vậy một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Mắt thấy thị nữ được phân phó đi chuẩn bị vật liệu, nàng chống cằm nhìn người trước mắt, lại buồn bã nói: "Ta thích đào hoa đăng."
Hằng năm, bên ngoài công chúa phủ đều treo đào hoa đăng, gần như cả kinh thành đều biết ngươi thích, còn phải cường điệu sao?
Lục Khải Phái đối diện với ánh mắt Kỳ Dương lại là ngầm hiểu, lộ ra một nụ cười sủng nịch: "Được, vậy lại làm một cái đào hoa đăng."
- --
Hoa đăng được bắt đầu treo vào mùng mười ba tháng giêng, mười lăm Thượng Nguyên cũng liền không xa.
Mấy nha thự mới vừa khai bút không tới hai ngày thì lại đều tiếp tục nghỉ, Lục Khải Phái rảnh rỗi oa ở trong nhà làm hoa đăng, Kỳ Dương lại là bớt thời gian đi vào cung một chuyến. Khi trở về, biểu tình nàng nhẹ nhàng, còn nói với Lục Khải Phái: "Thân mình hoàng huynh tốt lên không ít, năm nay hẳn là có thể lên lầu ngắm hoa đăng."
Từ trước đến nay, hoàng đế thâm cư trong cung, nói là cùng dân vui mừng, nhưng thời điểm chân chính có thể tiếp xúc với bá tánh lại ít. Lên lầu xem đăng xem như là hạng nhất, hoàng đế sẽ vào ngày Tết Thượng Nguyên mà tự mình bước lên lầu cao trong cung để đốt đăng, vì bá tánh đốt đăng cầu phúc. Tuy rằng vẫn là cách khá xa, nhưng lúc đó trên lầu cao đèn đuốc sáng trưng, bá tánh cũng có thể thấy được nhân ảnh, mà hoàng đế đứng ở trên lầu cao cũng có thể đem nửa kinh thành thu hết vào đáy mắt.
Đây là cơ hội hoàng đế cùng bá tánh khó được gặp mặt. Lúc ban đầu, hoàng đế dẫn theo Hoàng Hậu lên lầu cầu phúc, đến sau này Hoàng Hậu hoăng thệ, hoàng đế liền bắt đầu mang theo Thái Tử lên lầu, cũng để trữ quân sớm đứng trước dân chúng.
Mà thói quen như vậy vẫn luôn được tiếp tục cho tới bốn năm trước. Thái Tử từ cuộc chiến Bắc Cương trở về thì bị thương căn cơ, mỗi khi vào đông thì sẽ trở nên ốm yếu hơn vài phần. Đừng nói là hắn có thể sinh bệnh vào ngày Thượng Nguyên hay không, liền tính khi đó thân thể hắn vừa lúc khoẻ mạnh, hoàng đế cũng không dám để hắn tùy tiện lên lầu.
Rốt cuộc khi Thượng Nguyên, thời tiết còn chưa chuyển ấm, gió trên lầu cao lại lớn, Thái Tử nếu đốt đăng rồi ngã bệnh, muốn xong việc cũng không dễ dàng. Mà chuyện này không chỉ đơn thuần là Thái Tử sinh bệnh như vậy, chuyện trữ quân gầy yếu cũng sẽ hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người. Hướng nhỏ mà nói, có thể khiến nhân tâm trong kinh hoang mang. Hướng lớn mà nói, Lương Quốc nối nghiệp vô lực cũng sẽ cho chư quốc xung quanh lợi dụng cơ hội.
Bởi vì đủ loại băn khoăn này, Thái Tử cũng đã nhiều năm chưa bồi hoàng đế lên lầu. Thế nhưng năm nay lại bất đồng, tuy rằng thân thể Thái Tử vì một hồi bệnh nặng trước kia mà lại lần nữa không tốt, nhưng hoàng đế cũng đã già nua.
Đế vương già đi không biết chính mình còn có thể đi đến bao lâu, vì vậy hắn muốn tận lực đem nhi tử của mình đỡ lên chính đồ.
Trữ quân mấy năm nay vắng mặt lại một lần nữa lên lầu là rất cần thiết. Chỉ là năm trước hoàng đế bị bệnh một hồi, không chỉ có huỷ hoại thân thể của mình, mà cũng kéo theo thân thể Thái Tử, khiến thân mình hắn vất vả dưỡng tốt lên một chút lại suy sụp. Lúc trừ tịch, dáng vẻ của Thái Tử vẫn ốm yếu, nửa tháng sau lại có thể lên lầu xem đăng, hiển nhiên mấy ngày này hắn cũng nỗ lực khôi phục.
Này đối với Kỳ Dương mà nói, hiển nhiên là tin tức tốt đáng để vui mừng. Lục Khải Phái không phải đặc biệt để ý, nàng đem đào hoa đăng đã làm tốt đưa cho Kỳ Dương xem: "Ta không có làm đẹp như Tương Tác Giám, A Ninh ủy khuất chút, đêm nay liền treo hoa đăng này ra cửa được không?"
Kỳ Dương nghe vậy thì tức khắc đem lành bệnh Thái Tử ném ra sau đầu, nàng vui mừng tiếp nhận hoa đăng Lục Khải Phái tự mình làm, tâm cũng là đặc biệt thiên vị: "Nơi nào không đẹp? Rõ ràng là A Phái làm càng đẹp mắt, khiến cho đào hoa đăng Tương Tác Giám làm chỉ xứng treo ở cửa!"
Lời ngon tiếng ngọt đúng lý hợp tình như vậy, ngoại trừ Kỳ Dương cũng không ai có thể nói.
Lục Khải Phái nghe được thì hưởng thụ vô cùng, khóe môi hàm chứa nụ cười ôn nhu, đôi mắt nhìn về phía Kỳ Dương sáng ngời như sao trời.
Kỳ Dương thấy vậy thì không kìm lòng được, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, cũng không thèm đếm xỉa thị nữ trong phòng, liền tiến lên ở môi nàng hôn hôn. Chỉ không đợi Lục Khải Phái đáp lại, nàng lại thu người trở về, tìm cớ có lệ: "Đây là thù lao cho nàng."
Lục Khải Phái nghe vậy, ánh mắt thoáng nhìn xung quanh, mấy thị nữ đã đỏ mặt cúi đầu phảng phất như có thêm đôi mắt trên trán, tức khắc nhỏ giọng lui ra ngoài. Thấy không có người khác ở xung quanh, Lục Khải Phái ôm lấy vòng eo của Kỳ Dương rồi hôn trở về, nàng hôn so với Kỳ Dương lúc nãy càng có thêm vài phần triền miên, cuối cùng mới buông ra nhân đạo: "Tay nghề của ta tầm thường, điện hạ cho thù lao thật nhiều, cho nên trả lại cho nàng một chút."
Kỳ Dương hơi nhấp môi, ánh mắt ẩm ướt, chợt liền thoáng nhìn đôi môi đạm sắc của Lục Khải Phái dính lấy son môi của mình. Nàng không cảm thấy thẹn thùng, chỉ cảm thấy màu son đỏ tươi càng tôn lên dung nhan như ngọc của đối phương, lại là có một phen phong tình khác.
Dù sao vừa rồi cũng bị đối phương trêu chọc một hồi, Kỳ Dương lúc này tâm động nên cũng không khách khí, nàng một tay khiêu khích cằm Lục Khải Phái, hừ nhẹ nói: "Bản công chúa nói tốt thì là tốt, nói giá trị thì liền giá trị, nào cho phép nàng cò kè mặc cả?!"
Khi nói chuyện, công chúa điện hạ liền lại hôn xuống, ánh mắt trong suốt so với lúc nãy càng thêm thâm trầm hơn một chút.
Hai người tựa như chơi đùa, vờ ngụy trang "cò kè mặc cả", chơi hôn tới hôn lui... May mà người khác không có nghe được các nàng đối thoại. Nếu không, lời nói ấu trĩ như vậy, còn không biết muốn bao nhiêu người người kinh sợ đến rơi tròng mắt.
Vạn hạnh, cuối cùng trò chơi này cũng dừng lại trước khi đi xa hơn, Lục Khải Phái đem người ôm một hồi lâu mới lưu luyến buông ra.
Kỳ Dương dùng ngón cái giúp nàng lau đi vết son dính trên môi, rồi sau đó cười khanh khách, nói: "Kỳ thật, A Phái tô son môi cũng khá xinh đẹp, màu môi của nàng rất là nhạt." Nàng nói, lại nâng lên khuôn mặt Lục Khải Phái: "Khi nào ta mới có thể giúp nàng thượng trang dung khác a?"
Trên mặt Lục Khải Phái vẫn luôn có trang dung, từ không bao lâu nàng cùng Lục Khải Thành giống đến chín thành chín, cho nên mới cố tình tân trang. Rồi sau đó lớn lên, nàng muốn khuôn mặt vốn quá mức nhu hòa có thêm vài phần góc cạnh, trở nên càng giống nam tử, chỉ tân trang liền không đủ, còn phải cố tình thượng trang. Chỉ là giả dạng lâu như vậy, Kỳ Dương lại chưa từng gặp qua dáng vẻ nàng chân chính là nữ nhi gia, nhất thời không khỏi cảm khái.
Cảm khái như vậy, Lục Khải Phái đương nhiên nghe ra được, nàng gợi một sợi tóc mai vương vãi ra sau tai Kỳ Dương, suy nghĩ rồi nói: "Nếu nàng thật sự muốn xem, buổi tối trở về, ta đều sẽ tùy theo nàng."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (kích động): Mau, A Phái mau đổi nữ trang, ta muốn xem dáng vẻ tức phụ đứng đắn mặc nữ trang!
Lục Khải Phái bất đắc dĩ đổi xong nữ trang, Lục Sanh vừa lúc xông tới...
Lục Sanh (???): Ta là ai, ta ở đâu, ta còn không có tỉnh sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.