Chương 59: Phò mã tâm cơ
Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên
14/05/2021
Lục Khải Phái bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, trước khi có thời gian cảm thấy kinh hỉ, nàng đã bị bao trùm trong sự sợ hãi tột độ.
Nàng đương nhiên là thích Kỳ Dương, kiếp này có thể tiếp thu người trước mặt nhanh như vậy, càng nhiều vẫn là do kiếp trước có khoảng hơn một năm ở cạnh nhau. Nàng luyến mộ Kỳ Dương, là nàng ấy ở kiếp trước, cũng là nàng ấy ở kiếp này. Nàng muốn bù đắp, là Kỳ Dương kiếp này, càng là Kỳ Dương kiếp trước.
Nhưng mà, con người ta thường sẽ mâu thuẫn như thế. Thời điểm nàng hoàn toàn không biết gì, Lục Khải Phái có thể yên tâm lớn mật tiếp cận nàng ấy, không kiêng nể gì mà đối đãi tốt với nàng ấy, không tiếc hết thảy đền bù những gì đã từng tiếc nuối. Thế nhưng, khi thật sự đối diện với người nàng có lỗi, áy náy cùng hối hận trong thoáng chốc lại nuốt chửng nàng, khiến nàng sinh ra cảm giác sợ hãi không còn chỗ dung thân.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng lập tức đối diện với ánh mắt Kỳ Dương, vừa mạc danh chắc chắn, nhưng cũng có vẻ ung dung nhàn nhã không thể giải thích.
Môi Lục Khải Phái run run, không nói nên lời. Nàng bỗng nhiên đứng lên, xoay người liền chạy ra ngoài. Giờ khắc này, đối mặt với người đã từng là tiểu công chúa của nàng, nàng thế nhưng chỉ nghĩ tới trốn chạy.
Kỳ Dương đều bị phản ứng của nàng làm cho không trở tay kịp, đến khi phục hồi tinh thần thì âm thầm mắng một câu thật túng, nhưng động tác trên tay lại không chút nào chậm. Nhìn thấy Lục Khải Phái trước tiên bỏ chạy, không có thời gian kịp đuổi theo, nàng giơ tay và ném chén trà về hướng cửa ghế lô.
Chén trà bằng sứ trắng chuẩn xác đập lên cửa phòng đang đóng chặt, "Phanh" một tiếng giòn vang, nháy mắt tan vỡ. Có mảnh sứ dội tới Lục Khải Phái vốn đã đi đến cửa, nàng vội vàng giơ tay chắn, bước chân vội vã cũng thoáng chốc dừng lại.
Này dừng lại, thì đừng hòng chạy thoát, bởi vì giọng nói của công chúa điện hạ yếu ớt vang lên ở phía sau: "Phò mã còn muốn chạy đi nơi nào?"
Bóng dáng Lục Khải Phái chật vật chạy trốn tức khắc cứng lại rồi, bởi vì sau khi bình tĩnh, nàng chợt ý thức được bản thân xoay người bỏ chạy rốt cuộc có bao nhiêu chột dạ. Hơn nữa, nàng có thể chạy trốn tới nơi nào được? Nàng kiếp này chính là đem bản thân đều bồi cấp tiểu công chúa!
Nghĩ như thế, dường như có chút suy sụp, lại có chút nhận mệnh.
Lục Khải Phái nhắm mắt lại, thở ra một lần nữa, rốt cuộc vẫn là tự giác xoay người đi trở về.
Nàng một lần nữa ngồi đối diện Kỳ Dương, đôi mắt thấu đáo cũng một lần nữa đánh giá Kỳ Dương. Lần này, công chúa điện hạ lại không thu liễm khí thế cả người, tiểu công chúa vốn mười sáu tuổi nay có thêm thêm hai phần khí độ ung dung, khí chất cả người cũng thoáng chốc trở nên trưởng thành mà cao quý...
Tuy rằng, Kỳ Dương từ đầu tới cuối không có nói thẳng một lời, nhưng tại đây một khắc, một tia may mắn trong lòng Lục Khải Phái rốt cuộc cũng biến mất. Nàng bất đắc dĩ lại áy náy nhìn nàng ấy, muốn nói lại thôi, lúc này mới nói được: "A Ninh, thực xin lỗi."
A Ninh là tên thật của Kỳ Dương. Ngoại trừ kiếp trước Lục Khải Phái, gần như đã không còn ai gọi nàng như thế. Ngay cả hoàng đế cùng Thái Tử, khi gọi nàng phần lớn là hoàng nhi, hoàng muội, nếu không thì chính là gọi thẳng phong hào, tên này tựa hồ theo mẫu phi nàng mất đi mà bị phủ đầy bụi. Mãi đến khi nàng ở trong rừng hoa đào gặp được thiếu niên bước ra sau thân cây, mơ màng hồ đồ liền đem tên của mình nói cho nàng ấy.
Trong thoáng chốc, trong mắt Kỳ Dương hiện ra nước mắt, nhưng tới giờ này khắc này, nàng nhìn người đối diện thế nhưng cũng không biết nói gì mới tốt.
Hai người sớm đã bỏ lỡ, vận mệnh như một trò đùa số phận kéo họ về lại bên nhau. Nên may mắn sao? Nên may mắn. Một người đã từng trải qua quá nhiều đa tâm đau khổ, chờ quay đầu lại nhìn cố nhân, đến khi bừng tỉnh cơ hồ chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.
Trong lòng Kỳ Dương sóng to gió lớn, Lục Khải Phái cũng đồng dạng như thế. Đến khi nàng nhìn thấy trong mắt Kỳ Dương ẩn hiện nước mắt, vẫn là không khỏi có chút hoảng thần. Nàng vội vàng từ trong tay áo lấy ra khăn tay, nhưng nhìn nước mắt Kỳ Dương rưng rưng chậm chạp không rơi, thì lại băn khoăn không biết nên đưa qua hay không.
Thật chưa thấy qua người nào trì độn như vậy!
Kỳ Dương âm thầm ghét bỏ một câu, giơ tay giật lấy khăn tay của Lục Khải Phái, tự mình xoa xoa nước mắt trên khóe mắt.
Lục Khải Phái thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó rốt cuộc ý thức được người trước mắt dù có thay đổi như thế nào, cũng vẫn là tiểu công chúa mà nàng quen thuộc.
Nàng ấy không có vì chính mình kiếp trước lừa gạt mà tâm sinh cáu giận, cũng không có vì chính mình không phải cố nhân mà từ bỏ quen biết, nàng ấy thậm chí sẽ chủ động truy đuổi nàng... Tâm ý nàng ấy chưa từng thay đổi, thậm chí trải qua thời gian rèn luyện, lại càng trở nên kiên định!
Trong nháy mắt, tất cả sự sợ hãi tựa hồ đều rút đi, ánh mắt Lục Khải Phái nhìn về phía Kỳ Dương cũng trở nên ôn nhu dịu dàng.
Thấy Kỳ Dương cũng không để ý nàng, Lục Khải Phái bỗng nhiên lại đứng lên. Động tác này lập tức làm cho Kỳ Dương cả kinh, tức khắc nhìn qua, cơ hồ cho rằng nàng ấy một lời không hợp lại muốn chạy. Phải biết rằng, bầu không khí tương nhận vốn tốt đẹp, đã bị Lục Khải Phái lúc nãy không nói một lời liền chạy huỷ hoại thất thất bát bát. Hiện tại, nàng ấy nếu còn dám chạy, nàng liền không nghĩ đến chuyện khóc lóc mà hồi tưởng chuyện năm xưa với nàng ấy, mà là chỉ muốn đem chân nàng ấy đánh gãy cho bớt lo!
Cũng may, khao khát sống của Lục Khải Phái tốt xấu gì vẫn còn sót lại một chút, nàng đứng dậy chỉ là vì vòng qua bàn đi đến trước mặt Kỳ Dương. Nàng hạ thân ngồi xổm trước mặt nàng ấy, ngước lên nhìn Kỳ Dương, một lần nữa nói: "A Ninh, thực xin lỗi."
Khi nói chuyện, Lục Khải Phái còn đem một tay đặt lên đầu gối Kỳ Dương, dáng vẻ mềm mại nhìn nàng xin lỗi thật giống như một chú mèo con đáng thương. . truyện xuyên nhanh
Kỳ Dương hoảng hốt nghĩ tới thần thái Lục Khải Phái say rượu ngày ấy, phò mã mềm mại yếu ớt quả thật khiến người ta vô pháp cự tuyệt. Nàng thở sâu, giơ tay xoa gương mặt Lục Khải Phái, người sau quả nhiên thuận thế ở trên tay nàng cọ cọ...
Công chúa điện hạ mặt vô biểu tình thu hồi tay, đầu ngón tay cọ xát một chút, lần đầu tiên cảm nhận được phò mã tâm cơ.
- --
Lần đó say rượu, Lục Khải Phái đều nhớ rõ mọi chuyện đã phát sinh, tuy rằng có một số tình cảnh khiến nàng cảm thấy thẹn khi nghĩ tới, nhưng ít nhất công chúa điện hạ yêu thích. Không chỉ yêu thích, còn ngo ngoe rục rịch nghĩ đến lần tới lại rót rượu cho nàng.
Lục Khải Phái dù có chút trì độn, nhưng nàng lại không ngốc, đương nhiên là biết làm cách nào lợi dụng ưu thế của bản thân.
Tựa như lúc này, nàng giả vờ khờ khạo rốt cuộc đổi lấy sắc mặt Kỳ Dương giãn ra, hai người cũng có thể một lần nữa tốt tốt nói chuyện. Mà cùng lúc nãy bất đồng chính là, lần này Lục Khải Phái không tiếp tục ngồi đối diện ở phía bàn còn lại, mà là dựa gần bên người Kỳ Dương.
Lục Khải Phái giơ tay thế Kỳ Dương vén một chút tóc mai lòa xòa ra sau mang tai, hỏi: "A Ninh là khi nào trở về?"
Ánh mắt Kỳ Dương nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nỗi lòng hãy còn khó bình tĩnh, nhưng cũng đáp: "Ngày mà ta trói ngươi hồi cung."
Lục Khải Phái giật mình, không khỏi mỉm cười: "Kia thật đúng là vừa khéo. Ta quay về sớm hơn ngươi mấy ngày. Lúc ấy trở về thì không dám tiếp tục ở Lục gia, muốn dứt khoát chạy ra khỏi kinh, đi được bao xa thì đi."
Nếu là rời đi sớm hơn một ngày, hoặc là muộn một ngày, hai người sẽ bỏ lỡ, duyên phận kiếp này có lẽ cũng sẽ hết.
Nhưng vạn hạnh, các nàng chưa từng bỏ lỡ.
Kỳ Dương tất nhiên hiểu được chuyện này, trong lòng không khỏi lại một lần cảm thấy may mắn và cảm kích, cảm kích vận mệnh rốt cuộc không đuổi tận giết tuyệt hai nàng. Vì vậy, một chút khó chịu trong lòng cuối cùng cũng đã biến mất. Chung quy, vận mệnh còn có thể bù đắp, chung quy người này vẫn còn ở bên nàng.
Lục Khải Phái còn vì đoạn duyên phận này mà cười ngây ngô trong chốc lát, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt lại trở nên ảm đạm. Nàng nhìn Kỳ Dương, khó khăn hỏi ra lời: "A Ninh ngươi, ngươi kiếp trước sống thọ sao?"
Kỳ Dương thấy trong mắt Lục Khải Phái dè dặt, nàng nghĩ bản thân có lẽ nên lừa nàng ấy, miễn cho tiếp tục dọa người bỏ chạy. Nhưng mà lời nói đến bên miệng lại thành: "Phò mã khi nào thì trở nên tự luyến như vậy? Ta nếu sống thọ và ra đi thanh thản, ít nhất cũng đã năm mươi tuổi, làm sao có thể nhớ rõ ngươi?"
Lời này đại khái là thật, cũng là kết cục Lục Khải Phái đã đoán được, nhưng khi Kỳ Dương nói như thế, vẫn khiến cho lòng nàng cảm thấy đau đớn một chút. Ánh mắt nàng nhìn về phía Kỳ Dương trở nên đau thương, những gì nàng nói ra cũng chỉ có ba chữ: "Thực xin lỗi..."
Lời còn chưa dứt đã bị Kỳ Dương chống lại môi, công chúa điện hạ liếc xéo nàng: "Ta không muốn nghe ba chữ này nữa."
Từ lúc bắt đầu tương nhận liền xin lỗi, nói đến hiện tại vẫn là xin lỗi, Kỳ Dương chỉ cảm thấy quanh thân Lục Khải Phái đều phải bị áy náy bao phủ. Nhưng nàng chưa bao giờ đối với nàng ấy sinh oán hận, ngược lại càng hận chính mình mắt mù tâm mù. Không chỉ không nhận ra thân phận nàng ấy, thậm chí phải đến sau khi người chết nhiều năm mới hiểu được tâm ý chính mình... Tuy nhiên, Kỳ Dương sẽ không áy náy, càng sẽ không xin lỗi, bởi vì nàng biết quá nhiều áy náy sẽ chỉ ngăn cách hai người.
Luôn đem lời xin lỗi treo ở trên miệng, làm sao có thể nói chuyện yêu đương?!
May mà Lục Khải Phái trì độn thì trì độn, nhưng nghe lời cũng thật đúng là nghe lời. Kỳ Dương không cho nàng xin lỗi, nàng không chỉ có đem ba chữ "Thực xin lỗi" này hoàn toàn nuốt trở vào, ngay cả sự áy náy trong ánh mắt đều theo đó thu liễm, biến thành thuần túy ôn nhu.
Kỳ Dương bị ánh mắt như vậy xem đến trong lòng có chút nóng lên, rốt cuộc cũng thu ngón tay đang ấn trên môi Lục Khải Phái trở về.
Lục Khải Phái thuận thế nắm lấy tay Kỳ Dương, đem đầu ngón tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay, chần chờ vẫn là hỏi: "Kiếp trước ta... Sau khi rời đi, đều đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta nghe sao?"
Chuyện cũ năm xưa tuy nhiều đau khổ, nhưng đến nay mà nói thì cũng như gió thoảng mây bay. Kỳ Dương biết tính tình của Lục Khải Phái, sợ nàng càng thêm tự trách nên không muốn nói tỉ mỉ với nàng, nhưng chung quy lại không muốn làm đối phương hiểu lầm. Vì vậy, nàng nói: "Ngươi và Lục Khải Thành lớn lên thật sự rất giống nhau, nhưng kỳ thật hai người các ngươi vừa mới thay đổi thân phận, ta liền đã nhìn ra. Ánh mắt hắn nhìn ta, cùng ngươi không giống nhau..."
Ánh mắt Lục Khải Phái trước nay đều thuần triệt, ánh mắt khi nhìn Kỳ Dương cũng là bằng phẳng, thậm chí không có nhiều tình ý. Nhưng Lục Khải Thành lại bất đồng, trong mắt hắn ngụy trang ôn nhu, lại cất giấu chiếm hữu cùng dã tâm.
Nếu không có gặp qua Lục Khải Phái, tiểu công chúa thiên chân đơn thuần như vậy hẳn sẽ dễ dàng bị lừa gạt. Nhưng sau khi đã nhìn thấy sự chân chính thuần triệt và trong sáng của Lục Khải Phái, lại nhìn sắc mặt dối trá của Lục Khải Thành, làm sao không thể nhận ra trong đó khác biệt?
Vì vậy, thái độ của Kỳ Dương nhanh chóng lạnh nhạt, cũng không để Lục Khải Thành gần người, nhưng nàng trăm triệu cũng không nghĩ tới phò mã đã đổi người.
"Ta tra xét thật lâu, đáng tiếc Lục gia trước đó giấu ngươi quá kĩ, lúc sau lại hoàn toàn xóa sạch dấu vết. Mãi đến mấy năm sau, ta mới mơ hồ tra được, Lục Khải Thành thì ra còn có một tỷ tỷ song song." Kỳ Dương có chút suy sụp, nhưng chợt trong mắt lại đột nhiên sáng lên: "Sau đó ta liền tặng hắn một ly rượu độc."
Công chúa điện hạ lúc trước hạ thủ chính là làm vô cùng sạch sẽ lưu loát, quyết không giống Lục Khải Phái ngượng ngùng xoắn xít lăn lộn hồi lâu.
Lục Khải Phái sau khi nghe xong thì nhấp môi, giờ phút này trong lòng chỉ cảm khái. Thì ra, Lục Khải Thành dù một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được. Kiếp trước hắn giết chính mình một lần, chính mình và Kỳ Dương kiếp trước kiếp này thì giết hắn đến hai lần!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (sững sờ): Không phải, phò mã, có phải hay không ngươi bắt sai trọng điểm rồi?
Lục Khải Phái (mờ mịt): Bằng không thì sao? Ngươi nói những lời này còn không phải là muốn nói ngươi vì ta mà báo thù sao?
Kỳ Dương (...): Phò mã ngốc như thế, đều nghe không ra ta đây là đang giải thích, mạc danh có chút nghẹn khuất thì làm sao bây giờ?!
- --
Kỳ Dương (tấm tắc): Phò mã của ta đều sẽ giả vờ đáng thương bán manh, quả thực... Làm người kinh hỉ!
Lục Khải Phái (...): Sinh hoạt bức bách, khát vọng sống bùng nổ, còn có thể làm sao bây giờ?
Kỳ Dương (sờ đầu): Ngoan ~
Lục Khải Phái: Giả vờ lạnh nhạt cọ cọ lòng bàn tay công chúa điện hạ...
Editor có lời muốn nói: Kỳ Dương chỉ là phong hào, tên của nàng là A Ninh, nghĩa là bình yên.
Nàng đương nhiên là thích Kỳ Dương, kiếp này có thể tiếp thu người trước mặt nhanh như vậy, càng nhiều vẫn là do kiếp trước có khoảng hơn một năm ở cạnh nhau. Nàng luyến mộ Kỳ Dương, là nàng ấy ở kiếp trước, cũng là nàng ấy ở kiếp này. Nàng muốn bù đắp, là Kỳ Dương kiếp này, càng là Kỳ Dương kiếp trước.
Nhưng mà, con người ta thường sẽ mâu thuẫn như thế. Thời điểm nàng hoàn toàn không biết gì, Lục Khải Phái có thể yên tâm lớn mật tiếp cận nàng ấy, không kiêng nể gì mà đối đãi tốt với nàng ấy, không tiếc hết thảy đền bù những gì đã từng tiếc nuối. Thế nhưng, khi thật sự đối diện với người nàng có lỗi, áy náy cùng hối hận trong thoáng chốc lại nuốt chửng nàng, khiến nàng sinh ra cảm giác sợ hãi không còn chỗ dung thân.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng lập tức đối diện với ánh mắt Kỳ Dương, vừa mạc danh chắc chắn, nhưng cũng có vẻ ung dung nhàn nhã không thể giải thích.
Môi Lục Khải Phái run run, không nói nên lời. Nàng bỗng nhiên đứng lên, xoay người liền chạy ra ngoài. Giờ khắc này, đối mặt với người đã từng là tiểu công chúa của nàng, nàng thế nhưng chỉ nghĩ tới trốn chạy.
Kỳ Dương đều bị phản ứng của nàng làm cho không trở tay kịp, đến khi phục hồi tinh thần thì âm thầm mắng một câu thật túng, nhưng động tác trên tay lại không chút nào chậm. Nhìn thấy Lục Khải Phái trước tiên bỏ chạy, không có thời gian kịp đuổi theo, nàng giơ tay và ném chén trà về hướng cửa ghế lô.
Chén trà bằng sứ trắng chuẩn xác đập lên cửa phòng đang đóng chặt, "Phanh" một tiếng giòn vang, nháy mắt tan vỡ. Có mảnh sứ dội tới Lục Khải Phái vốn đã đi đến cửa, nàng vội vàng giơ tay chắn, bước chân vội vã cũng thoáng chốc dừng lại.
Này dừng lại, thì đừng hòng chạy thoát, bởi vì giọng nói của công chúa điện hạ yếu ớt vang lên ở phía sau: "Phò mã còn muốn chạy đi nơi nào?"
Bóng dáng Lục Khải Phái chật vật chạy trốn tức khắc cứng lại rồi, bởi vì sau khi bình tĩnh, nàng chợt ý thức được bản thân xoay người bỏ chạy rốt cuộc có bao nhiêu chột dạ. Hơn nữa, nàng có thể chạy trốn tới nơi nào được? Nàng kiếp này chính là đem bản thân đều bồi cấp tiểu công chúa!
Nghĩ như thế, dường như có chút suy sụp, lại có chút nhận mệnh.
Lục Khải Phái nhắm mắt lại, thở ra một lần nữa, rốt cuộc vẫn là tự giác xoay người đi trở về.
Nàng một lần nữa ngồi đối diện Kỳ Dương, đôi mắt thấu đáo cũng một lần nữa đánh giá Kỳ Dương. Lần này, công chúa điện hạ lại không thu liễm khí thế cả người, tiểu công chúa vốn mười sáu tuổi nay có thêm thêm hai phần khí độ ung dung, khí chất cả người cũng thoáng chốc trở nên trưởng thành mà cao quý...
Tuy rằng, Kỳ Dương từ đầu tới cuối không có nói thẳng một lời, nhưng tại đây một khắc, một tia may mắn trong lòng Lục Khải Phái rốt cuộc cũng biến mất. Nàng bất đắc dĩ lại áy náy nhìn nàng ấy, muốn nói lại thôi, lúc này mới nói được: "A Ninh, thực xin lỗi."
A Ninh là tên thật của Kỳ Dương. Ngoại trừ kiếp trước Lục Khải Phái, gần như đã không còn ai gọi nàng như thế. Ngay cả hoàng đế cùng Thái Tử, khi gọi nàng phần lớn là hoàng nhi, hoàng muội, nếu không thì chính là gọi thẳng phong hào, tên này tựa hồ theo mẫu phi nàng mất đi mà bị phủ đầy bụi. Mãi đến khi nàng ở trong rừng hoa đào gặp được thiếu niên bước ra sau thân cây, mơ màng hồ đồ liền đem tên của mình nói cho nàng ấy.
Trong thoáng chốc, trong mắt Kỳ Dương hiện ra nước mắt, nhưng tới giờ này khắc này, nàng nhìn người đối diện thế nhưng cũng không biết nói gì mới tốt.
Hai người sớm đã bỏ lỡ, vận mệnh như một trò đùa số phận kéo họ về lại bên nhau. Nên may mắn sao? Nên may mắn. Một người đã từng trải qua quá nhiều đa tâm đau khổ, chờ quay đầu lại nhìn cố nhân, đến khi bừng tỉnh cơ hồ chỉ cảm thấy cảnh còn người mất.
Trong lòng Kỳ Dương sóng to gió lớn, Lục Khải Phái cũng đồng dạng như thế. Đến khi nàng nhìn thấy trong mắt Kỳ Dương ẩn hiện nước mắt, vẫn là không khỏi có chút hoảng thần. Nàng vội vàng từ trong tay áo lấy ra khăn tay, nhưng nhìn nước mắt Kỳ Dương rưng rưng chậm chạp không rơi, thì lại băn khoăn không biết nên đưa qua hay không.
Thật chưa thấy qua người nào trì độn như vậy!
Kỳ Dương âm thầm ghét bỏ một câu, giơ tay giật lấy khăn tay của Lục Khải Phái, tự mình xoa xoa nước mắt trên khóe mắt.
Lục Khải Phái thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó rốt cuộc ý thức được người trước mắt dù có thay đổi như thế nào, cũng vẫn là tiểu công chúa mà nàng quen thuộc.
Nàng ấy không có vì chính mình kiếp trước lừa gạt mà tâm sinh cáu giận, cũng không có vì chính mình không phải cố nhân mà từ bỏ quen biết, nàng ấy thậm chí sẽ chủ động truy đuổi nàng... Tâm ý nàng ấy chưa từng thay đổi, thậm chí trải qua thời gian rèn luyện, lại càng trở nên kiên định!
Trong nháy mắt, tất cả sự sợ hãi tựa hồ đều rút đi, ánh mắt Lục Khải Phái nhìn về phía Kỳ Dương cũng trở nên ôn nhu dịu dàng.
Thấy Kỳ Dương cũng không để ý nàng, Lục Khải Phái bỗng nhiên lại đứng lên. Động tác này lập tức làm cho Kỳ Dương cả kinh, tức khắc nhìn qua, cơ hồ cho rằng nàng ấy một lời không hợp lại muốn chạy. Phải biết rằng, bầu không khí tương nhận vốn tốt đẹp, đã bị Lục Khải Phái lúc nãy không nói một lời liền chạy huỷ hoại thất thất bát bát. Hiện tại, nàng ấy nếu còn dám chạy, nàng liền không nghĩ đến chuyện khóc lóc mà hồi tưởng chuyện năm xưa với nàng ấy, mà là chỉ muốn đem chân nàng ấy đánh gãy cho bớt lo!
Cũng may, khao khát sống của Lục Khải Phái tốt xấu gì vẫn còn sót lại một chút, nàng đứng dậy chỉ là vì vòng qua bàn đi đến trước mặt Kỳ Dương. Nàng hạ thân ngồi xổm trước mặt nàng ấy, ngước lên nhìn Kỳ Dương, một lần nữa nói: "A Ninh, thực xin lỗi."
Khi nói chuyện, Lục Khải Phái còn đem một tay đặt lên đầu gối Kỳ Dương, dáng vẻ mềm mại nhìn nàng xin lỗi thật giống như một chú mèo con đáng thương. . truyện xuyên nhanh
Kỳ Dương hoảng hốt nghĩ tới thần thái Lục Khải Phái say rượu ngày ấy, phò mã mềm mại yếu ớt quả thật khiến người ta vô pháp cự tuyệt. Nàng thở sâu, giơ tay xoa gương mặt Lục Khải Phái, người sau quả nhiên thuận thế ở trên tay nàng cọ cọ...
Công chúa điện hạ mặt vô biểu tình thu hồi tay, đầu ngón tay cọ xát một chút, lần đầu tiên cảm nhận được phò mã tâm cơ.
- --
Lần đó say rượu, Lục Khải Phái đều nhớ rõ mọi chuyện đã phát sinh, tuy rằng có một số tình cảnh khiến nàng cảm thấy thẹn khi nghĩ tới, nhưng ít nhất công chúa điện hạ yêu thích. Không chỉ yêu thích, còn ngo ngoe rục rịch nghĩ đến lần tới lại rót rượu cho nàng.
Lục Khải Phái dù có chút trì độn, nhưng nàng lại không ngốc, đương nhiên là biết làm cách nào lợi dụng ưu thế của bản thân.
Tựa như lúc này, nàng giả vờ khờ khạo rốt cuộc đổi lấy sắc mặt Kỳ Dương giãn ra, hai người cũng có thể một lần nữa tốt tốt nói chuyện. Mà cùng lúc nãy bất đồng chính là, lần này Lục Khải Phái không tiếp tục ngồi đối diện ở phía bàn còn lại, mà là dựa gần bên người Kỳ Dương.
Lục Khải Phái giơ tay thế Kỳ Dương vén một chút tóc mai lòa xòa ra sau mang tai, hỏi: "A Ninh là khi nào trở về?"
Ánh mắt Kỳ Dương nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nỗi lòng hãy còn khó bình tĩnh, nhưng cũng đáp: "Ngày mà ta trói ngươi hồi cung."
Lục Khải Phái giật mình, không khỏi mỉm cười: "Kia thật đúng là vừa khéo. Ta quay về sớm hơn ngươi mấy ngày. Lúc ấy trở về thì không dám tiếp tục ở Lục gia, muốn dứt khoát chạy ra khỏi kinh, đi được bao xa thì đi."
Nếu là rời đi sớm hơn một ngày, hoặc là muộn một ngày, hai người sẽ bỏ lỡ, duyên phận kiếp này có lẽ cũng sẽ hết.
Nhưng vạn hạnh, các nàng chưa từng bỏ lỡ.
Kỳ Dương tất nhiên hiểu được chuyện này, trong lòng không khỏi lại một lần cảm thấy may mắn và cảm kích, cảm kích vận mệnh rốt cuộc không đuổi tận giết tuyệt hai nàng. Vì vậy, một chút khó chịu trong lòng cuối cùng cũng đã biến mất. Chung quy, vận mệnh còn có thể bù đắp, chung quy người này vẫn còn ở bên nàng.
Lục Khải Phái còn vì đoạn duyên phận này mà cười ngây ngô trong chốc lát, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt lại trở nên ảm đạm. Nàng nhìn Kỳ Dương, khó khăn hỏi ra lời: "A Ninh ngươi, ngươi kiếp trước sống thọ sao?"
Kỳ Dương thấy trong mắt Lục Khải Phái dè dặt, nàng nghĩ bản thân có lẽ nên lừa nàng ấy, miễn cho tiếp tục dọa người bỏ chạy. Nhưng mà lời nói đến bên miệng lại thành: "Phò mã khi nào thì trở nên tự luyến như vậy? Ta nếu sống thọ và ra đi thanh thản, ít nhất cũng đã năm mươi tuổi, làm sao có thể nhớ rõ ngươi?"
Lời này đại khái là thật, cũng là kết cục Lục Khải Phái đã đoán được, nhưng khi Kỳ Dương nói như thế, vẫn khiến cho lòng nàng cảm thấy đau đớn một chút. Ánh mắt nàng nhìn về phía Kỳ Dương trở nên đau thương, những gì nàng nói ra cũng chỉ có ba chữ: "Thực xin lỗi..."
Lời còn chưa dứt đã bị Kỳ Dương chống lại môi, công chúa điện hạ liếc xéo nàng: "Ta không muốn nghe ba chữ này nữa."
Từ lúc bắt đầu tương nhận liền xin lỗi, nói đến hiện tại vẫn là xin lỗi, Kỳ Dương chỉ cảm thấy quanh thân Lục Khải Phái đều phải bị áy náy bao phủ. Nhưng nàng chưa bao giờ đối với nàng ấy sinh oán hận, ngược lại càng hận chính mình mắt mù tâm mù. Không chỉ không nhận ra thân phận nàng ấy, thậm chí phải đến sau khi người chết nhiều năm mới hiểu được tâm ý chính mình... Tuy nhiên, Kỳ Dương sẽ không áy náy, càng sẽ không xin lỗi, bởi vì nàng biết quá nhiều áy náy sẽ chỉ ngăn cách hai người.
Luôn đem lời xin lỗi treo ở trên miệng, làm sao có thể nói chuyện yêu đương?!
May mà Lục Khải Phái trì độn thì trì độn, nhưng nghe lời cũng thật đúng là nghe lời. Kỳ Dương không cho nàng xin lỗi, nàng không chỉ có đem ba chữ "Thực xin lỗi" này hoàn toàn nuốt trở vào, ngay cả sự áy náy trong ánh mắt đều theo đó thu liễm, biến thành thuần túy ôn nhu.
Kỳ Dương bị ánh mắt như vậy xem đến trong lòng có chút nóng lên, rốt cuộc cũng thu ngón tay đang ấn trên môi Lục Khải Phái trở về.
Lục Khải Phái thuận thế nắm lấy tay Kỳ Dương, đem đầu ngón tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay, chần chờ vẫn là hỏi: "Kiếp trước ta... Sau khi rời đi, đều đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta nghe sao?"
Chuyện cũ năm xưa tuy nhiều đau khổ, nhưng đến nay mà nói thì cũng như gió thoảng mây bay. Kỳ Dương biết tính tình của Lục Khải Phái, sợ nàng càng thêm tự trách nên không muốn nói tỉ mỉ với nàng, nhưng chung quy lại không muốn làm đối phương hiểu lầm. Vì vậy, nàng nói: "Ngươi và Lục Khải Thành lớn lên thật sự rất giống nhau, nhưng kỳ thật hai người các ngươi vừa mới thay đổi thân phận, ta liền đã nhìn ra. Ánh mắt hắn nhìn ta, cùng ngươi không giống nhau..."
Ánh mắt Lục Khải Phái trước nay đều thuần triệt, ánh mắt khi nhìn Kỳ Dương cũng là bằng phẳng, thậm chí không có nhiều tình ý. Nhưng Lục Khải Thành lại bất đồng, trong mắt hắn ngụy trang ôn nhu, lại cất giấu chiếm hữu cùng dã tâm.
Nếu không có gặp qua Lục Khải Phái, tiểu công chúa thiên chân đơn thuần như vậy hẳn sẽ dễ dàng bị lừa gạt. Nhưng sau khi đã nhìn thấy sự chân chính thuần triệt và trong sáng của Lục Khải Phái, lại nhìn sắc mặt dối trá của Lục Khải Thành, làm sao không thể nhận ra trong đó khác biệt?
Vì vậy, thái độ của Kỳ Dương nhanh chóng lạnh nhạt, cũng không để Lục Khải Thành gần người, nhưng nàng trăm triệu cũng không nghĩ tới phò mã đã đổi người.
"Ta tra xét thật lâu, đáng tiếc Lục gia trước đó giấu ngươi quá kĩ, lúc sau lại hoàn toàn xóa sạch dấu vết. Mãi đến mấy năm sau, ta mới mơ hồ tra được, Lục Khải Thành thì ra còn có một tỷ tỷ song song." Kỳ Dương có chút suy sụp, nhưng chợt trong mắt lại đột nhiên sáng lên: "Sau đó ta liền tặng hắn một ly rượu độc."
Công chúa điện hạ lúc trước hạ thủ chính là làm vô cùng sạch sẽ lưu loát, quyết không giống Lục Khải Phái ngượng ngùng xoắn xít lăn lộn hồi lâu.
Lục Khải Phái sau khi nghe xong thì nhấp môi, giờ phút này trong lòng chỉ cảm khái. Thì ra, Lục Khải Thành dù một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được. Kiếp trước hắn giết chính mình một lần, chính mình và Kỳ Dương kiếp trước kiếp này thì giết hắn đến hai lần!
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Dương (sững sờ): Không phải, phò mã, có phải hay không ngươi bắt sai trọng điểm rồi?
Lục Khải Phái (mờ mịt): Bằng không thì sao? Ngươi nói những lời này còn không phải là muốn nói ngươi vì ta mà báo thù sao?
Kỳ Dương (...): Phò mã ngốc như thế, đều nghe không ra ta đây là đang giải thích, mạc danh có chút nghẹn khuất thì làm sao bây giờ?!
- --
Kỳ Dương (tấm tắc): Phò mã của ta đều sẽ giả vờ đáng thương bán manh, quả thực... Làm người kinh hỉ!
Lục Khải Phái (...): Sinh hoạt bức bách, khát vọng sống bùng nổ, còn có thể làm sao bây giờ?
Kỳ Dương (sờ đầu): Ngoan ~
Lục Khải Phái: Giả vờ lạnh nhạt cọ cọ lòng bàn tay công chúa điện hạ...
Editor có lời muốn nói: Kỳ Dương chỉ là phong hào, tên của nàng là A Ninh, nghĩa là bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.