Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta
Chương 32: Gặp Lại
Toncap
29/12/2021
Đây... Đây không phải là hoàng cung sao? Triệu Phương An há miệng, đôi mắt mở to ra nhìn, thật lớn quá. Đang mải ngắm nghía, Triệu Phương An bị mấy tên khi nãy thúc giục bắt đi. Vừa đi, Triệu Phương An vừa nhìn, cô đã đến được hoàng cung nhưng bằng cách để bị bắt, thì sau đó sẽ như thế nào đây.
Không biết cách gọi của người xưa như nào, nên cô tạm gọi theo cách truyền thống là hoàng cung đi, ở đây có thật nhiều những bức tượng bạch hổ. Ở giữa sân lớn là một con hổ trắng thực sự lớn, dáng vẻ oai phong, nhe răng gầm thét, đẹp đến mức Triệu Phương An đôi mắt long lanh nhìn.
Nhìn mấy cung nữ hay thị vệ đều mặc đồ tông màu trắng, mọi thứ ở đây đa phần là màu trắng, cũng dễ hiểu vì Bạch Hổ là hổ trắng mà. Triệu Phương An thích thú, vừa nhìn vừa cười cười, bọn áp giải nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Triệu Phương An lạ lẫm nhìn xung quanh, cứ quay trái quay phải nhìn hết thứ này đến thứ khác cho đến khi bị bọn chúng nhốt vào một căn phòng lớn. Căn phòng này giống như phòng của công chúa vậy, thật lộng lẫy. Triệu Phương An vừa vào, mấy tên khi nãy liền đóng chặt cửa lại, cô đập cửa mãi mà bọn chúng cũng không thả cô ra.
Trong lúc ngồi đợi, Triệu Phương An đi khắp căn phòng kia ngắm nghía đồ vật, cô táy máy hết thứ này đến thứ khác. Chắc phải gần một giờ rồi vẫn chưa có ai đến, Triệu Phương An buồn ngủ quá, cởi giày ra trèo lên giường mà ngủ.
Mãi cho đến gần tối mới có tiếng lạch cạch, nhưng Triệu Phương An vẫn không hề hay biết, ngủ ngon đến mức có người đứng bên cạnh mà con không biết mà tỉnh. Cho đến khi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, Triệu Phương An mới giật mình tỉnh giấc
Mở mắt dậy, ngay trước mặt có một cô gái dung nhan kiều diễm, che nửa mặt nhìn Triệu Phương An cười nhẹ. Cô ta không phải là cô nương mà cô va phải lúc chiều sao?
" Cô... Cô là ai?" Triệu Phương An lùi lại phía sau hấp tấp nói.
" Ta là nhị công chúa của Bạch Quốc, ngươi to gan đến mức dám lên giường của ta nằm sao?" Nhị công chúa nói bằng một giọng lạnh lùng.
" Cô nhốt ta vào đây, đâu có bảo ta không được sử dụng đồ đạc ở đây đâu" Triệu Phương An dù sợ mình khuôn mặt vẫn vênh váo nói.
Nhị công chúa vậy thì là chị gái của Bạch Diệp Nhan sao? Triệu Phương An cuối cùng cũng tìm được cách để gặp được người kia.
Cô công chúa kia cười lớn.
" Được, khẩu khí lớn lắm. Ta thích những người như vậy, từ nay ngươi phải ở cạnh ta" Nàng ta đưa tay vươn tới, vuốt ve khuôn mặt của Triệu Phương An, cười lạnh nói.
Cái tay của cô ta không hiểu sao từ từ di chuyển xuống dưới phần ngực của Triệu Phương An mà sờ soạng, Triệu Phương An trố mắt nhìn hành động của cô ta, vội vàng kéo áo lại đưa hai tay chắn ngang ngực.
" Đúng là nữ nhân" Cô công chúa kia nói.
Cô ta làm sao biết được, Triệu Phương An lo sợ.
" Ngươi tại sao lại biết? " Triệu Phương An hỏi.
" Lúc ngươi va vào ta vốn ta đã sinh nghi, nhìn rõ khuôn mặt ngươi chẳng có điểm nào giống nam nhân, bây giờ thì lại càng rõ ràng"
" Ngươi biết ta là nữ nhân rồi vậy thì thả ta ra" Triệu Phương An hết cách, cô ta biết rồi thì đành cầu xin vậy.
" Nhưng ta thích nữ nhân và ngươi là người ta thích từ cái nhìn đầu tiên. Vậy nên ngươi phải ở cạnh ta" Cô công chúa kia cười lớn nói.
"Hểeeeeee!!!!" Triệu Phương An há hốc miệng ngạc nhiên, ở thời đại này có người thích nữ nhân sao? Ngạc nhiên tột độ, Triệu Phương An vẫn chưa hết bất ngờ.
" Trước tiên ngươi đi thay y phục, sẽ có người đem lên cho ngươi... Còn nữa, gọi ta là Diệp Thanh hoặc Thanh nhi, ta cho phép ngươi gọi như vậy" Cô công chúa kia nói xong thì ra khỏi phòng.
Cái tình huống này là gì vậy, cô ta bắt mình phải làm cận vệ cho cô ta sao? Triệu Phương An muốn tìm Diệp Nhan chứ không phải Diệp Thanh, bây giờ cô phải sao đây.
-----------------------------------
Hôm nay, Hoàng cung tổ chức tiệc lớn, vì tam công chúa của Bạch Quốc sau bao ngày mất tích thì đã trở về, đợi cho con gái của mình nghỉ ngơi vài ngày, Bạch Đế hôm nay liền tổ chức tiệc chiêu đãi cả hoàng cung, các vị quan cận thần đều được mời.
Thay đồ xong, Triệu Phương An nhìn lại bộ đồ của mình, đúng là loại vải tốt, giống như được mặc hàng hiệu vậy, băng trán cũng được may rất đẹp, bỏ chiếc điện thoại trong ngực áo ra làm một chiếc gương soi soi, nhìn soái hơn hẳn.
Vừa mặc xong y phục, cửa phòng liền mở ra khiến Triệu Phương An giật mình, là cô công chúa kia.
" Đúng là nhìn ngươi mặc y phục tốt thì thật tuấn. Hôm nay hoàng cung mở tiệc, ngươi sẽ phải luôn luôn ở cạnh ta" Cô công chúa kia lần nữa vuốt ve khuôn mặt của Triệu Phương An, ngắm nghía và rất hài lòng.
Triệu Phương An nhẹ gật đầu.
Ở cạnh cô ta là cách duy nhất có thể gặp được Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An đành nghe theo mọi thứ cô ta nói.
Đi phía sau Bạch Diệp Thanh, các cung nữ và những người trong hoàng cũng luôn hướng ánh mắt về phía họ. Thật lạ vì hôm nay Diệp Thanh công chúa lại có một công tử tuấn tú theo sau.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức rất lớn, Bạch Đế mời rất đông người tới, Triệu Phương An ngước nhìn lên trên cao nơi Bạch Đế ngồi, bên cạnh ông ấy là Bạch Diệp Nhan.
Vui mừng trong lòng, tảng đá lớn cũng được hạ xuống, Triệu Phương An thở phào nhẹ nhõm ' Diệp Nhan vẫn bình an'. Nhìn cô ấy mặc y phục cổ đại thật đẹp, đúng thật là rất hợp, Triệu Phương An say mê nhìn mà quên mất mình đang đi theo Bạch Diệp Thanh.
Vì Triệu Phương An đứng bất động mà nhìn chằm chằm vào tiểu muội của mình khiến Bạch Diệp Thanh có chút tức giận, cô trở lại chỗ của Triệu Phương An, đưa tay lên bóp lấy hai má của Triệu Phương An kéo xuống nhìn mình, giọng nói sắc như một lưỡi dao vậy.
" Trừ bỏ ta, không cho ngươi nhìn ai khác"
Sau khi bị Bạch Diệp Thanh cảnh cáo, nhìn vào đôi mắt của cô ta, Triệu Phương An run nhẹ, giọng nói ấy, ánh mắt ấy giống như con hổ muốn nhảy vào ăn lấy cô vậy. Bây giờ có gặp được Bạch Diệp Nhan thì lại vướng phải Bạch Diệp Thanh, cô muốn tiếp cận Diệp Nhan cũng thật là khó.
Bước lên mấy bậc cầu thang ở giữa cung điện, sẽ lên chỗ mà ngươi trong hoàng tộc ngồi, nhìn qua gia đình Bạch Diệp Nhan có năm người, còn lại bên dưới là các quan đại thần, thực sự đông. Hóa ra Bạch Diệp Nhan giống mẹ đến vậy, mẹ cô ấy thực sự xinh đẹp, cả gia đình nhìn thật ấm cúng, nghe nói vì Bạch Diệp Nhan trở về mà Bạch Đế và Hoàng Hậu bệnh tình lập tức thuyên giảm, lập tức vui vẻ trở lại.
Mặc dù phải ở cạnh Bạch Diệp Thanh nhưng Triệu Phương An cũng không được ngồi ăn mà chỉ được đứng đằng sau canh giữ. Từ chiều đến giờ cô đã không được ăn gì, bây giờ bắt đứng im đây nhìn mọi người ăn thực sự là một cực hình a.
Cả buổi Triệu Phương An chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Diệp Nhan, cô ấy thật xinh đẹp, kiểu tóc ngày xưa, y phục cổ đại, trang điểm nhẹ nhàng khiến Triệu Phương An thực sự bị say đắm với vẻ đẹp ấy.
Vốn đã để ý nam nhân đi cùng tỷ tỷ nhìn thực quen mắt nhưng Bạch Diệp Nhan không nghĩ đó là Triệu Phương An, càng không nghĩ là Triệu Phương An sẽ tới được đây. Hôm nay là ngày của cô nên Bạch Diệp Nhan không để ý đến mấy thứ khác làm gì.
Không biết cách gọi của người xưa như nào, nên cô tạm gọi theo cách truyền thống là hoàng cung đi, ở đây có thật nhiều những bức tượng bạch hổ. Ở giữa sân lớn là một con hổ trắng thực sự lớn, dáng vẻ oai phong, nhe răng gầm thét, đẹp đến mức Triệu Phương An đôi mắt long lanh nhìn.
Nhìn mấy cung nữ hay thị vệ đều mặc đồ tông màu trắng, mọi thứ ở đây đa phần là màu trắng, cũng dễ hiểu vì Bạch Hổ là hổ trắng mà. Triệu Phương An thích thú, vừa nhìn vừa cười cười, bọn áp giải nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Triệu Phương An lạ lẫm nhìn xung quanh, cứ quay trái quay phải nhìn hết thứ này đến thứ khác cho đến khi bị bọn chúng nhốt vào một căn phòng lớn. Căn phòng này giống như phòng của công chúa vậy, thật lộng lẫy. Triệu Phương An vừa vào, mấy tên khi nãy liền đóng chặt cửa lại, cô đập cửa mãi mà bọn chúng cũng không thả cô ra.
Trong lúc ngồi đợi, Triệu Phương An đi khắp căn phòng kia ngắm nghía đồ vật, cô táy máy hết thứ này đến thứ khác. Chắc phải gần một giờ rồi vẫn chưa có ai đến, Triệu Phương An buồn ngủ quá, cởi giày ra trèo lên giường mà ngủ.
Mãi cho đến gần tối mới có tiếng lạch cạch, nhưng Triệu Phương An vẫn không hề hay biết, ngủ ngon đến mức có người đứng bên cạnh mà con không biết mà tỉnh. Cho đến khi cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, Triệu Phương An mới giật mình tỉnh giấc
Mở mắt dậy, ngay trước mặt có một cô gái dung nhan kiều diễm, che nửa mặt nhìn Triệu Phương An cười nhẹ. Cô ta không phải là cô nương mà cô va phải lúc chiều sao?
" Cô... Cô là ai?" Triệu Phương An lùi lại phía sau hấp tấp nói.
" Ta là nhị công chúa của Bạch Quốc, ngươi to gan đến mức dám lên giường của ta nằm sao?" Nhị công chúa nói bằng một giọng lạnh lùng.
" Cô nhốt ta vào đây, đâu có bảo ta không được sử dụng đồ đạc ở đây đâu" Triệu Phương An dù sợ mình khuôn mặt vẫn vênh váo nói.
Nhị công chúa vậy thì là chị gái của Bạch Diệp Nhan sao? Triệu Phương An cuối cùng cũng tìm được cách để gặp được người kia.
Cô công chúa kia cười lớn.
" Được, khẩu khí lớn lắm. Ta thích những người như vậy, từ nay ngươi phải ở cạnh ta" Nàng ta đưa tay vươn tới, vuốt ve khuôn mặt của Triệu Phương An, cười lạnh nói.
Cái tay của cô ta không hiểu sao từ từ di chuyển xuống dưới phần ngực của Triệu Phương An mà sờ soạng, Triệu Phương An trố mắt nhìn hành động của cô ta, vội vàng kéo áo lại đưa hai tay chắn ngang ngực.
" Đúng là nữ nhân" Cô công chúa kia nói.
Cô ta làm sao biết được, Triệu Phương An lo sợ.
" Ngươi tại sao lại biết? " Triệu Phương An hỏi.
" Lúc ngươi va vào ta vốn ta đã sinh nghi, nhìn rõ khuôn mặt ngươi chẳng có điểm nào giống nam nhân, bây giờ thì lại càng rõ ràng"
" Ngươi biết ta là nữ nhân rồi vậy thì thả ta ra" Triệu Phương An hết cách, cô ta biết rồi thì đành cầu xin vậy.
" Nhưng ta thích nữ nhân và ngươi là người ta thích từ cái nhìn đầu tiên. Vậy nên ngươi phải ở cạnh ta" Cô công chúa kia cười lớn nói.
"Hểeeeeee!!!!" Triệu Phương An há hốc miệng ngạc nhiên, ở thời đại này có người thích nữ nhân sao? Ngạc nhiên tột độ, Triệu Phương An vẫn chưa hết bất ngờ.
" Trước tiên ngươi đi thay y phục, sẽ có người đem lên cho ngươi... Còn nữa, gọi ta là Diệp Thanh hoặc Thanh nhi, ta cho phép ngươi gọi như vậy" Cô công chúa kia nói xong thì ra khỏi phòng.
Cái tình huống này là gì vậy, cô ta bắt mình phải làm cận vệ cho cô ta sao? Triệu Phương An muốn tìm Diệp Nhan chứ không phải Diệp Thanh, bây giờ cô phải sao đây.
-----------------------------------
Hôm nay, Hoàng cung tổ chức tiệc lớn, vì tam công chúa của Bạch Quốc sau bao ngày mất tích thì đã trở về, đợi cho con gái của mình nghỉ ngơi vài ngày, Bạch Đế hôm nay liền tổ chức tiệc chiêu đãi cả hoàng cung, các vị quan cận thần đều được mời.
Thay đồ xong, Triệu Phương An nhìn lại bộ đồ của mình, đúng là loại vải tốt, giống như được mặc hàng hiệu vậy, băng trán cũng được may rất đẹp, bỏ chiếc điện thoại trong ngực áo ra làm một chiếc gương soi soi, nhìn soái hơn hẳn.
Vừa mặc xong y phục, cửa phòng liền mở ra khiến Triệu Phương An giật mình, là cô công chúa kia.
" Đúng là nhìn ngươi mặc y phục tốt thì thật tuấn. Hôm nay hoàng cung mở tiệc, ngươi sẽ phải luôn luôn ở cạnh ta" Cô công chúa kia lần nữa vuốt ve khuôn mặt của Triệu Phương An, ngắm nghía và rất hài lòng.
Triệu Phương An nhẹ gật đầu.
Ở cạnh cô ta là cách duy nhất có thể gặp được Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An đành nghe theo mọi thứ cô ta nói.
Đi phía sau Bạch Diệp Thanh, các cung nữ và những người trong hoàng cũng luôn hướng ánh mắt về phía họ. Thật lạ vì hôm nay Diệp Thanh công chúa lại có một công tử tuấn tú theo sau.
Bữa tiệc hôm nay được tổ chức rất lớn, Bạch Đế mời rất đông người tới, Triệu Phương An ngước nhìn lên trên cao nơi Bạch Đế ngồi, bên cạnh ông ấy là Bạch Diệp Nhan.
Vui mừng trong lòng, tảng đá lớn cũng được hạ xuống, Triệu Phương An thở phào nhẹ nhõm ' Diệp Nhan vẫn bình an'. Nhìn cô ấy mặc y phục cổ đại thật đẹp, đúng thật là rất hợp, Triệu Phương An say mê nhìn mà quên mất mình đang đi theo Bạch Diệp Thanh.
Vì Triệu Phương An đứng bất động mà nhìn chằm chằm vào tiểu muội của mình khiến Bạch Diệp Thanh có chút tức giận, cô trở lại chỗ của Triệu Phương An, đưa tay lên bóp lấy hai má của Triệu Phương An kéo xuống nhìn mình, giọng nói sắc như một lưỡi dao vậy.
" Trừ bỏ ta, không cho ngươi nhìn ai khác"
Sau khi bị Bạch Diệp Thanh cảnh cáo, nhìn vào đôi mắt của cô ta, Triệu Phương An run nhẹ, giọng nói ấy, ánh mắt ấy giống như con hổ muốn nhảy vào ăn lấy cô vậy. Bây giờ có gặp được Bạch Diệp Nhan thì lại vướng phải Bạch Diệp Thanh, cô muốn tiếp cận Diệp Nhan cũng thật là khó.
Bước lên mấy bậc cầu thang ở giữa cung điện, sẽ lên chỗ mà ngươi trong hoàng tộc ngồi, nhìn qua gia đình Bạch Diệp Nhan có năm người, còn lại bên dưới là các quan đại thần, thực sự đông. Hóa ra Bạch Diệp Nhan giống mẹ đến vậy, mẹ cô ấy thực sự xinh đẹp, cả gia đình nhìn thật ấm cúng, nghe nói vì Bạch Diệp Nhan trở về mà Bạch Đế và Hoàng Hậu bệnh tình lập tức thuyên giảm, lập tức vui vẻ trở lại.
Mặc dù phải ở cạnh Bạch Diệp Thanh nhưng Triệu Phương An cũng không được ngồi ăn mà chỉ được đứng đằng sau canh giữ. Từ chiều đến giờ cô đã không được ăn gì, bây giờ bắt đứng im đây nhìn mọi người ăn thực sự là một cực hình a.
Cả buổi Triệu Phương An chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Diệp Nhan, cô ấy thật xinh đẹp, kiểu tóc ngày xưa, y phục cổ đại, trang điểm nhẹ nhàng khiến Triệu Phương An thực sự bị say đắm với vẻ đẹp ấy.
Vốn đã để ý nam nhân đi cùng tỷ tỷ nhìn thực quen mắt nhưng Bạch Diệp Nhan không nghĩ đó là Triệu Phương An, càng không nghĩ là Triệu Phương An sẽ tới được đây. Hôm nay là ngày của cô nên Bạch Diệp Nhan không để ý đến mấy thứ khác làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.