Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta
Chương 20: Hiểu Rất Rõ
Toncap
29/12/2021
"Đã lâu rồi không gặp" Triệu Phương An cười nói với người ngồi ở phía đối diện.
"Cô khỏe chứ? Cô gái kia thế nào?" Trương Mạn Hy nói.
"Cô ta ổn, như lần trước tôi kể với cô, cô ta vẫn đang ở nhà tôi, bây giờ thì có người yêu rồi" Triệu Phương An vừa nghe đến Bạch Diệp Nhan thì nụ cười trên môi lại vụt tắt.
"Người yêu ở đây? tôi tưởng cô kể là cô ta đến từ thế giới khác" Trương Mạn Hy ngạc nhiên.
"Cô ta nói hắn giống người mà cô ta thích ở thế giới mình, nên thích hắn luôn từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cô biết hắn ta là ai không? Hắn là người của Điềm Gia, là gia tộc đã hại chết ba của tôi" Triệu Phương An cầm ly rượu một hơi uống hết, vừa nhắc đến Điềm Gia đã giận đến đỏ mặt.
Nhìn Triệu Phương An, Trương Mạn Hy thấy buồn cười, cô còn cười thành tiếng trước mặt Triệu Phương An, khiến người kia nhăn mặt khó hiểu.
"Cô thích cô gái kì lạ kia có phải không?" Trương Mạn Hy từ từ nhâm nhi ly rượu nói.
"Hả??? cô nói gì vậy? Tôi bị làm sao mà lại thích cô ta chứ, tự dưng kêu mình là ở thế giới khác,... tôi làm sao thích cô ta được?" Triệu Phương An một mực phủ nhận.
"Vậy cô thử nhận xét về cô ta và người cô ta đang thích cho tôi nghe? mỗi lần cô kể được một sở thích của cô ta thì hãy uống một ly" Trương Mạn Hy thử thách.
" Trò chơi gì kì vậy? nhưng thôi được, tôi chơi" Triệu Phương An chấp nhận thử thách"
Rót thêm rượu vào ly của Triệu Phương An, Trương Mạn Hy thích thú ngồi nghe.
" Cô ta thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt socola, thích uống sinh tố trái cây hơn là trà sữa, thích ăn thịt sườn, lạ thay là cô ta ăn rất nhiều nhưng lại không béo, thích xem phim cổ trang vì y phục của họ giống với cô ta, đặc biệt thích hổ trắng vì đó là linh thú của thế giới đó, mỗi lần ngủ cũng phải ôm thứ gì đó mới ngủ được, kêu là công chúa nhưng lại thích ngủ nướng, thích ăn nhưng lại không biết nấu, nhưng có ưu điểm là lau nhà rất sạch, cuối tuần rất thích đi khu vui chơi mặc dù trời lạnh thấu xương, nếu không nấu cơm thì chắc chắn sẽ ăn mì gói, thật tình nhiều hôm cô ta còn đòi ăn mì gói hơn là cơm..." Triệu Phương An kể mãi, kể mãi, vẫn chưa hết, đồng nghĩa với việc nãy giờ cô đã uống hết nửa chai rượu.
" Còn người cô ta thích thì sao?" Trương Mạn Hy ngồi rót rượu không ngừng, mỗi lần rót rượu đều cười rất thích thú với việc này.
" Hắn ta đơn giản là nhìn thật đáng ghét, tính cách ngạo mạn, tôi không muốn bất cứ ai ở xung quanh tôi có dính dáng gì tới Điềm Gia, nhưng tôi không thể ngăn cô ta đi với hắn, Điềm Gia rất nguy hiểm, cô ta thật là không chịu nghe lời tôi"
Triệu Phương An nói xong đập tay thật mạnh xuống bàn, mọi người trong quán đều quay ra nhìn hai người, việc đó cũng làm Trương Mạn Hy giật mình, phải quay ra xin lỗi mọi người.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Trương Mạn Hy mới lên tiếng, vốn dĩ cảm thấy Triệu Phương An thật giống mình ngày trước, khi mà mới quen Lâm Hạ Lam, bản thân đối với người kia thực thích nhưng lại cố gắng phủ nhận việc đấy.
"Cô có thật không thích cô ta đi cùng tên kia vì hắn là người của Điềm Gia không? Lý do chỉ có vậy?" Trương Mạn Hy uống hết ly rượu trên tay rồi nói.
"Chứ cô nghĩ còn lý do nào khác" Triệu Phương An nhăn mặt nói, Trương Mạn Hy hỏi một câu thật lạ.
"Ui cha... Ly rượu này tại sao lại chua như vậy chứ???" Trương Mạn Hy trêu đùa.
Uống quá nhiều rượu khiến Triệu Phương An say đến mức gục ở quán bar, Trương Mạn Hy phải cố gắng lắm mới có thể đưa cô ta ra xe mà đưa về. Cô ta say quá, ngủ không biết trời đất là gì nhưng trên đường về luôn lảm nhảm về Bạch Diệp Nhan, luôn miệng hỏi Bạch Diệp Nhan tại sao lại cố chấp không nghe lời mà đi cùng tên Điềm Bạch Ngôn kia.
Tất nhiên Trương Mạn Hy vừa lái xe vừa buồn cười, nghe xong lại thấy nhớ Lâm Hạ Lam, nhớ về lúc hai người mới quen nhau, khi nhìn Lâm Hạ Lam đi cùng tên Lăng Thiên Hàn kia thì thật không vui chút nào.
Về đến chung cư của Triệu Phương An, cố gắng lắm mới đưa được cô ta về nhà, Trương Mạn Hy bấm chuông cửa, đúng là cô gái lần trước cứu được ra mở.
" An... hôm nay ngươi tại sao lại ra ngoài lâu như vậy...." Bạch Diệp Nhan vừa nói vừa mở cửa, không nghĩ bên ngoài là một người khác.
"Xin chào, tôi đưa cô ấy về" Trương Mạn Hy giơ tay lên chào một câu rồi nhờ Bạch Diệp Nhan đỡ giúp Triệu Phương An.
"Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì An?" Bạch Diệp Nhan gọi mãi không thấy Triệu Phương An dậy thì lo lắng người kia đã làm gì Triệu Phương An.
"Tôi là Trương Mạn Hy, bạn của cô ấy. Đừng lo, Phương An chỉ là say quá thôi" Trương Mạn Hy giải thích.
Sau khi đưa được Triệu Phương An vào giường, Trương Mạn Hy cũng xin phép ra về, ở nhà cũng đang có người chờ cô về, nhưng trước khi đi còn nói một câu.
" Nếu Phương An tỉnh lại, cô nói với cô ấy hộ tôi là: "Cảm ơn đã giúp tôi có một buổi tối thật vui vẻ"" Là cố tình, Trương Mạn Hy là cố tình nói vậy. Trước khi quay đầu ra ngoài còn nở một nụ cười ma mị.
Câu nói kia làm Bạch Diệp Nhan khó hiểu nhưng lại có một cảm giác không vui lóe lên.
--------------------------------------
Trương Mạn Hy khi trở về nhà thì trời cũng đã muộn, tivi còn mở là đã thấy chuyện không hay rồi.
"Vợ à, tại sao em vẫn chưa đi ngủ vậy?" Trương Mạn Hy từ đăng sau ôm lấy một người đang ngồi trên xe lăn.
"Mấy giờ rồi?" Lâm Hạ Lam lạnh lùng hỏi.
"Vẫn còn sớm mà" Trương Mạn Hy nghe ngữ khí của Lâm Hạ Lam mà sợ hãi.
" Người toàn mùi rượu, chị đi thay đồ đi rồi ra ghế sofa ngủ." Lâm Hạ Lam hơi tức giận nói.
Sau đó thì gọi chị Lý giúp việc đưa mình vào phòng ngủ, để lại Trương Mạn Hy đứng đó cầu xin thảm thiết mà vẫn không được vào phòng ngủ. Đêm nay khó ngủ rồi.
--------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Triệu Phương An dần tỉnh lại, may hôm nay là ngày nghỉ, chứ phải đi làm thì chắc cô chết luôn, hôm qua không nhớ đã chơi cái gì với Trương Mạn Hy mà lại uống nhiều như vậy. Đầu đau như búa bổ, tính rời giường để đi kiếm thứ gì ăn thì lạ thay ra phòng bếp đã thấy Bạch Diệp Nhan pha sẵn mì ở đó và đang ngồi xem tivi từ bao giờ, bình thường cô ta giờ này đã dậy đâu.
" Hôm nay lại pha mì cho tôi sao?" Triệu Phương An đang định ngồi xuống ăn thì bị một âm thanh lớn ngăn lại.
" Cấm đụng" Bạch Diệp Nhan nói lớn rồi ra giật lấy hộp mì.
" Tưởng cô pha cho tôi, mà không cho thì thôi làm gì mà phải quát lớn như vậy" Triệu Phương An bĩu môi, có hộp mì mà làm căng.
" Bánh ngọt trong tủ vẫn còn này, ăn nhanh đi không nó hỏng"
Triệu Phương An mở tủ ra thấy chiếc bánh ngọt hôm qua Bạch Diệp Nhan ăn chưa hết thì nhắc nhở, nhưng lạ thay chỉ nhận được cái im lặng của Bạch Diệp Nhan.
"Này... Tôi nói không nghe gì sao?" Triệu Phương An giọng nói có lớn hơn.
"Hôm nay cô bị cái gì vậy?" Triệu Phương An khó hiểu nhưng cũng tặc lưỡi mà đi lấy đồ ăn cho đỡ đói.
"Cô khỏe chứ? Cô gái kia thế nào?" Trương Mạn Hy nói.
"Cô ta ổn, như lần trước tôi kể với cô, cô ta vẫn đang ở nhà tôi, bây giờ thì có người yêu rồi" Triệu Phương An vừa nghe đến Bạch Diệp Nhan thì nụ cười trên môi lại vụt tắt.
"Người yêu ở đây? tôi tưởng cô kể là cô ta đến từ thế giới khác" Trương Mạn Hy ngạc nhiên.
"Cô ta nói hắn giống người mà cô ta thích ở thế giới mình, nên thích hắn luôn từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cô biết hắn ta là ai không? Hắn là người của Điềm Gia, là gia tộc đã hại chết ba của tôi" Triệu Phương An cầm ly rượu một hơi uống hết, vừa nhắc đến Điềm Gia đã giận đến đỏ mặt.
Nhìn Triệu Phương An, Trương Mạn Hy thấy buồn cười, cô còn cười thành tiếng trước mặt Triệu Phương An, khiến người kia nhăn mặt khó hiểu.
"Cô thích cô gái kì lạ kia có phải không?" Trương Mạn Hy từ từ nhâm nhi ly rượu nói.
"Hả??? cô nói gì vậy? Tôi bị làm sao mà lại thích cô ta chứ, tự dưng kêu mình là ở thế giới khác,... tôi làm sao thích cô ta được?" Triệu Phương An một mực phủ nhận.
"Vậy cô thử nhận xét về cô ta và người cô ta đang thích cho tôi nghe? mỗi lần cô kể được một sở thích của cô ta thì hãy uống một ly" Trương Mạn Hy thử thách.
" Trò chơi gì kì vậy? nhưng thôi được, tôi chơi" Triệu Phương An chấp nhận thử thách"
Rót thêm rượu vào ly của Triệu Phương An, Trương Mạn Hy thích thú ngồi nghe.
" Cô ta thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt socola, thích uống sinh tố trái cây hơn là trà sữa, thích ăn thịt sườn, lạ thay là cô ta ăn rất nhiều nhưng lại không béo, thích xem phim cổ trang vì y phục của họ giống với cô ta, đặc biệt thích hổ trắng vì đó là linh thú của thế giới đó, mỗi lần ngủ cũng phải ôm thứ gì đó mới ngủ được, kêu là công chúa nhưng lại thích ngủ nướng, thích ăn nhưng lại không biết nấu, nhưng có ưu điểm là lau nhà rất sạch, cuối tuần rất thích đi khu vui chơi mặc dù trời lạnh thấu xương, nếu không nấu cơm thì chắc chắn sẽ ăn mì gói, thật tình nhiều hôm cô ta còn đòi ăn mì gói hơn là cơm..." Triệu Phương An kể mãi, kể mãi, vẫn chưa hết, đồng nghĩa với việc nãy giờ cô đã uống hết nửa chai rượu.
" Còn người cô ta thích thì sao?" Trương Mạn Hy ngồi rót rượu không ngừng, mỗi lần rót rượu đều cười rất thích thú với việc này.
" Hắn ta đơn giản là nhìn thật đáng ghét, tính cách ngạo mạn, tôi không muốn bất cứ ai ở xung quanh tôi có dính dáng gì tới Điềm Gia, nhưng tôi không thể ngăn cô ta đi với hắn, Điềm Gia rất nguy hiểm, cô ta thật là không chịu nghe lời tôi"
Triệu Phương An nói xong đập tay thật mạnh xuống bàn, mọi người trong quán đều quay ra nhìn hai người, việc đó cũng làm Trương Mạn Hy giật mình, phải quay ra xin lỗi mọi người.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Trương Mạn Hy mới lên tiếng, vốn dĩ cảm thấy Triệu Phương An thật giống mình ngày trước, khi mà mới quen Lâm Hạ Lam, bản thân đối với người kia thực thích nhưng lại cố gắng phủ nhận việc đấy.
"Cô có thật không thích cô ta đi cùng tên kia vì hắn là người của Điềm Gia không? Lý do chỉ có vậy?" Trương Mạn Hy uống hết ly rượu trên tay rồi nói.
"Chứ cô nghĩ còn lý do nào khác" Triệu Phương An nhăn mặt nói, Trương Mạn Hy hỏi một câu thật lạ.
"Ui cha... Ly rượu này tại sao lại chua như vậy chứ???" Trương Mạn Hy trêu đùa.
Uống quá nhiều rượu khiến Triệu Phương An say đến mức gục ở quán bar, Trương Mạn Hy phải cố gắng lắm mới có thể đưa cô ta ra xe mà đưa về. Cô ta say quá, ngủ không biết trời đất là gì nhưng trên đường về luôn lảm nhảm về Bạch Diệp Nhan, luôn miệng hỏi Bạch Diệp Nhan tại sao lại cố chấp không nghe lời mà đi cùng tên Điềm Bạch Ngôn kia.
Tất nhiên Trương Mạn Hy vừa lái xe vừa buồn cười, nghe xong lại thấy nhớ Lâm Hạ Lam, nhớ về lúc hai người mới quen nhau, khi nhìn Lâm Hạ Lam đi cùng tên Lăng Thiên Hàn kia thì thật không vui chút nào.
Về đến chung cư của Triệu Phương An, cố gắng lắm mới đưa được cô ta về nhà, Trương Mạn Hy bấm chuông cửa, đúng là cô gái lần trước cứu được ra mở.
" An... hôm nay ngươi tại sao lại ra ngoài lâu như vậy...." Bạch Diệp Nhan vừa nói vừa mở cửa, không nghĩ bên ngoài là một người khác.
"Xin chào, tôi đưa cô ấy về" Trương Mạn Hy giơ tay lên chào một câu rồi nhờ Bạch Diệp Nhan đỡ giúp Triệu Phương An.
"Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì An?" Bạch Diệp Nhan gọi mãi không thấy Triệu Phương An dậy thì lo lắng người kia đã làm gì Triệu Phương An.
"Tôi là Trương Mạn Hy, bạn của cô ấy. Đừng lo, Phương An chỉ là say quá thôi" Trương Mạn Hy giải thích.
Sau khi đưa được Triệu Phương An vào giường, Trương Mạn Hy cũng xin phép ra về, ở nhà cũng đang có người chờ cô về, nhưng trước khi đi còn nói một câu.
" Nếu Phương An tỉnh lại, cô nói với cô ấy hộ tôi là: "Cảm ơn đã giúp tôi có một buổi tối thật vui vẻ"" Là cố tình, Trương Mạn Hy là cố tình nói vậy. Trước khi quay đầu ra ngoài còn nở một nụ cười ma mị.
Câu nói kia làm Bạch Diệp Nhan khó hiểu nhưng lại có một cảm giác không vui lóe lên.
--------------------------------------
Trương Mạn Hy khi trở về nhà thì trời cũng đã muộn, tivi còn mở là đã thấy chuyện không hay rồi.
"Vợ à, tại sao em vẫn chưa đi ngủ vậy?" Trương Mạn Hy từ đăng sau ôm lấy một người đang ngồi trên xe lăn.
"Mấy giờ rồi?" Lâm Hạ Lam lạnh lùng hỏi.
"Vẫn còn sớm mà" Trương Mạn Hy nghe ngữ khí của Lâm Hạ Lam mà sợ hãi.
" Người toàn mùi rượu, chị đi thay đồ đi rồi ra ghế sofa ngủ." Lâm Hạ Lam hơi tức giận nói.
Sau đó thì gọi chị Lý giúp việc đưa mình vào phòng ngủ, để lại Trương Mạn Hy đứng đó cầu xin thảm thiết mà vẫn không được vào phòng ngủ. Đêm nay khó ngủ rồi.
--------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Triệu Phương An dần tỉnh lại, may hôm nay là ngày nghỉ, chứ phải đi làm thì chắc cô chết luôn, hôm qua không nhớ đã chơi cái gì với Trương Mạn Hy mà lại uống nhiều như vậy. Đầu đau như búa bổ, tính rời giường để đi kiếm thứ gì ăn thì lạ thay ra phòng bếp đã thấy Bạch Diệp Nhan pha sẵn mì ở đó và đang ngồi xem tivi từ bao giờ, bình thường cô ta giờ này đã dậy đâu.
" Hôm nay lại pha mì cho tôi sao?" Triệu Phương An đang định ngồi xuống ăn thì bị một âm thanh lớn ngăn lại.
" Cấm đụng" Bạch Diệp Nhan nói lớn rồi ra giật lấy hộp mì.
" Tưởng cô pha cho tôi, mà không cho thì thôi làm gì mà phải quát lớn như vậy" Triệu Phương An bĩu môi, có hộp mì mà làm căng.
" Bánh ngọt trong tủ vẫn còn này, ăn nhanh đi không nó hỏng"
Triệu Phương An mở tủ ra thấy chiếc bánh ngọt hôm qua Bạch Diệp Nhan ăn chưa hết thì nhắc nhở, nhưng lạ thay chỉ nhận được cái im lặng của Bạch Diệp Nhan.
"Này... Tôi nói không nghe gì sao?" Triệu Phương An giọng nói có lớn hơn.
"Hôm nay cô bị cái gì vậy?" Triệu Phương An khó hiểu nhưng cũng tặc lưỡi mà đi lấy đồ ăn cho đỡ đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.