Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta
Chương 60: Trận chiến cuối cùng.
Toncap
29/12/2021
Một đống hoang tàn hiện ra tại võ đài, xác người chết nằm la liệt, bọn Hắc Đạo hội này quá đông, may mắc là các hoàng hậu cùng Tứ Đế đã lui về nơi an toàn, những ai có khả năng chiến đấu đều ở lại, quân đội Bạch Quốc là không đủ để chống lại bọn chúng.
Bây giờ đợi quân tiếp viện từ những nơi khác thì cũng phải mất thời gian, vậy nên mọi người đều cố gắng kéo dài thêm thời gian. Tên cầm đầu là Hắc Linh Chủ, hắn đang chỉ huy quân từ mọi phía, hoàng cung e là cũng bị bọn chúng chiếm đoạt mất rồi.
Triệu Phương An nổi lửa thiêu cháy hết mấy tên hắc y nhân kia, Thanh Thời Hoán triệu hồi nhân mộc quật ngã hết bọn chúng, Huyền Thống Tuế cùng Bạch Diệp Thanh dùng gió và nước tạo thành băng sau đó hóa thành ngàn mũi tên phi thằng vào quân địch.
Nếu cứ để như thế này cả Bạch Quốc sẽ bị bọn chúng phá nát, một tên mặc áo giáo đen nhìn tướng mạo thật đô con hắn ta bay tới tìm tứ linh thú, tay hắn cầm một đại đao được rèn từ đá diệt hồn, thấy ai là hắn ta chém hết. Huyền Thống Tuế liền chạy tớ hướng ba người kia nói là sẽ cầm chân hắn, nói mọi người mau mau đưa dân chúng tới nơi an toàn.
Sau đó hai tên khác bay tới đều đeo mặt nạ, một nam một nữ tay cầm trường kiếm hướng ba người còn lại mà giết. Ba đấu hai nhưng võ công của hai tên kia thuộc dạng cao thủ, dường như ba người đấu không lại chúng. Né những đường kiếm kia thật sự khó khăn, Thanh Thời Hoán không may bị một lưỡi kiếm cứa vào bắp tay, lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được đau đớn, bình thường với thân hình cường tráng như Thanh Thời Hoán dù thường kiếm đâm xuyên qua người thì cảm giác vẫn chỉ như kim đâm nhưng kiếm được làm từ đá diệt hồn mới chỉ cứa một vết nhỏ, cơn đau đã như là thấu xương.
Bạch Quốc thật sự sẽ lụi tàn sao? Bạch Diệp Thanh nhìn mà đau lòng, nàng dường như bị đả kích, không còn bình tĩnh mà lao vào đôi hắc y nhân kia ra đòn. Không may bị nam hắc y nhân đánh một quyền khiến nàng ngã xuống đất, sau đó hắn liền giơ kiếm muốn giết thì bỗng nhiên bị nữ hắc y nhân kia dùng kiếm chặn lấy sau đó lắc đầu ý không được.
Bạch Diệp Thanh khó hiểu nhìn, sau đó nữ hắc y nhân hất hàm, ý muốn hắn ta đi lo Chu Tước và Thanh Long. Bạch Diệp Thanh vẫn còn đang căm phẫn nhìn hai bọn chúng thì nữ hắc y nhân đó ngồi nhẹ xuống, đôi mắt bi thương nhìn Bạch Diệp Thanh, đây là nữ nhân ở hồ thảo mộc. Bạch Diệp Thanh bất ngờ, cô ta là người Hắc Đạo hội, Bạch Diệp Thanh tại sao lại quên mất chuyện này, nhưng nàng không thể tha thứ cho Hắc Đạo hội.
Trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận, Bạch Diệp Thanh hướng Hắc Linh Kiều đấm một đòn nhưng bị nàng chặn lại, nắm lấy cổ tay Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều đau lòng nhìn Bạch Diệp Thanh nhưng ánh mắt của nàng ấy chỉ có hận thù, hai người hai phe phái thì làm sao có thể.
Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Thanh liền tưởng nàng bị tên Hắc Đạo hội kia đánh, nhanh chóng chạy đến hướng Hắc Linh Kiều ra đòn nhưng Hắc Linh Kiều thoát được.
Nếu cứ đánh nhau như này không phải là cách, Triệu Phương An liền nhìn thấy Hắc Linh Chủ, có lẽ hắn là kẻ cầm đầu. Cô liền nhảy tới, hướng Hắc Linh Chủ ra thật nhiều đòn đánh mạnh nhưng với hắn chỉ như kiến cắn, Triệu Phương An đấu tay đôi với hắn ta, nhưng hắn ra đòn thật nhanh, nhanh hơn hết những ai cô từng đấu.
Chỉ mới đấu tay đôi mà Triệu Phương An đã bị hắn đánh không thương tiếc, nằm sõng soài dưới đất ôm bụng đau đớn.
" Ta tưởng ngươi mạnh cỡ nào, ta chưa từng đấu với chủ nhân Chu Tước nào yếu đuối như ngươi" Hắc Linh Chủ nhìn Triệu Phương An nhếch miệng mỉa mai.
Cay đắng nhưng chẳng thể làm gì, Triệu Phương An bây giờ còn không thể đứng dậy. Một ngọn giáo bay tới, là của Thanh Thời Hoán, Triệu Phương An quay đầu nhìn, ba người kia dù đã mệt nhưng cũng đã hạ được bọn tay sai của Hắc Linh Chủ.
Hắc Linh Kiều bị Thanh Thời Hoán đánh đến trọng thương phải chạy trốn, còn Hắc Linh Thiệu cùng áo giáo đen bị Bạch Diệp Thanh cùng Huyền Thống Tuế đánh đến bất tỉnh.
" Mấy tên nhãi ranh các ngươi mà đòi chống lại ta sao?" Hắn chỉ tay vào ba người kia rồi cười lớn.
Cố gắng đứng dậy Triệu Phương An cùng ba người kia chống lại hắn, đầu tiên Huyền Thống Tuế vào trước, sau đó ba người kia theo sau, họ dùng hết sức lực của mình để đánh Hắc Linh Chủ nhưng hắn ta đều có thể chặn lại. Triệu Phương An nhảy lên, cô nhớ lại chiêu thức mình đã luyện tập ở trong rừng, thực hiện nó một lần nữa, một cú nổ lớn vang lên, chiêu thức ấy thành công nhưng chỉ khiến Hắc Linh Chủ chảy một chút máu ở miệng.
" Tất cả mọi thứ để đổi lại một chút máu thôi sao?" Hắc Linh Chủ đưa tay lau vệt máu kia đi rồi lao vào đánh gục cả bốn người.
Đánh đến kiệt sức mà chẳng thể nào giết được hắn, Triệu Phương An thở hổn hển bất lực, bỗng một tiếng gọi từ đâu vọng tới.
Là Huấn Sinh, ông ta trốn ở đâu bây giờ mới thấy mặt, Triệu Phương An liền chạy tới muốn kêu ông ta tìm nơi trú ẩn nhưng bên cạnh ông ta là Bạch Diệp Nhan.
" Nàng sao lại ở đây? Không phải đang ở nơi an toàn cùng hoàng hậu sao?" Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Nhan quát lớn.
" Ta tới giúp ngươi" Bạch Diệp Nhan đưa một ngọn giáo đến trước mặt Triệu Phương An.
" Ta và công chúa vừa tức tốc trốn lên Động Huyền Thanh lấy thứ này về, nó được tứ linh những đời trước giao cho ta, ngày trước bọn họ cùng Hắc Linh Chủ giao đấu, hắn ta vì yếu thế nên đã chạy trốn. Biết rằng hắn ta sẽ quay trở lại, tứ linh chủ liền cùng nhau luyện ra một ngọn thương là Linh Thú Thương, nếu tứ linh thú truyền sức mạnh vào nó đến khi nào nó phát sáng lên rồi dùng nó phóng thẳng vào tim của Hắc Linh Chủ, nó sẽ giết được hắn ta. Nên nhớ cho đến khi ngọn giáo phát sáng, không ai được rời ra" Huấn Sinh vội vàng nói.
Triệu Phương An cầm lấy ngọn giáo nhìn Huấn Sinh gật đầu, sau đó nhìn Bạch Diệp Nhan bằng ánh mắt đau lòng, Triệu Phương An vượn người tới ôm lấy Bạch Diệp Nhan sau đó hôn lên đôi môi kia, một hồi rồi mới dứt ra.
" Ta yêu nàng Nhan nhi" Vuốt má Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An mếu máo nói.
" Ta cũng yêu ngươi... An, hãy bình an trở về với ta có được không? " Bạch Diệp Nhan rơi lệ, đau lòng ôm lấy Triệu Phương An.
Gật đầu, Triệu Phương An sau đó cầm Linh Thú Thương xoay người trở lại cuộc chiến.
Dù bây giờ có cách giết hắn nhưng làm sao có thể có thời gian để mà truyền sức mạnh vào cây thương. Triệu Phương An cắn răng suy nghĩ, nhìn thấy mấy dây xích ở gần đấy, Triệu Phương An liền nảy ra một sáng kiến.
Nhặt mấy dây xích kia lên, Triệu Phương An gọi Thanh Thời Hoán sau đó ném dây xích cho cậu ta rồi chỉ vào Hắc Linh Chủ. Hiểu ý, Thanh Thời Hoán triệu hồi hai cây đại thụ lớn rồi ném một đầu xích lên cây đề cố định sau đó nhảy vào cố gắng buộc dây xích kia vào tay của Hắc Linh Chủ. Triệu Phương An cũng vậy, cô cũng làm theo Thanh Thời Hoán nhưng Hắc Linh Chủ hắn ta chống cự quyết liệt.
Bạch Diệp Thanh cùng Huyền Thống Tuế liền kết hợp gió và nước tạo thành một khối băng giữ hắn lại chỉ cần một chút thời gian thôi, biết rằng hắn ta sẽ nhanh chóng thoát được nên cả bốn người đều vội vàng.
Bây giờ đợi quân tiếp viện từ những nơi khác thì cũng phải mất thời gian, vậy nên mọi người đều cố gắng kéo dài thêm thời gian. Tên cầm đầu là Hắc Linh Chủ, hắn đang chỉ huy quân từ mọi phía, hoàng cung e là cũng bị bọn chúng chiếm đoạt mất rồi.
Triệu Phương An nổi lửa thiêu cháy hết mấy tên hắc y nhân kia, Thanh Thời Hoán triệu hồi nhân mộc quật ngã hết bọn chúng, Huyền Thống Tuế cùng Bạch Diệp Thanh dùng gió và nước tạo thành băng sau đó hóa thành ngàn mũi tên phi thằng vào quân địch.
Nếu cứ để như thế này cả Bạch Quốc sẽ bị bọn chúng phá nát, một tên mặc áo giáo đen nhìn tướng mạo thật đô con hắn ta bay tới tìm tứ linh thú, tay hắn cầm một đại đao được rèn từ đá diệt hồn, thấy ai là hắn ta chém hết. Huyền Thống Tuế liền chạy tớ hướng ba người kia nói là sẽ cầm chân hắn, nói mọi người mau mau đưa dân chúng tới nơi an toàn.
Sau đó hai tên khác bay tới đều đeo mặt nạ, một nam một nữ tay cầm trường kiếm hướng ba người còn lại mà giết. Ba đấu hai nhưng võ công của hai tên kia thuộc dạng cao thủ, dường như ba người đấu không lại chúng. Né những đường kiếm kia thật sự khó khăn, Thanh Thời Hoán không may bị một lưỡi kiếm cứa vào bắp tay, lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được đau đớn, bình thường với thân hình cường tráng như Thanh Thời Hoán dù thường kiếm đâm xuyên qua người thì cảm giác vẫn chỉ như kim đâm nhưng kiếm được làm từ đá diệt hồn mới chỉ cứa một vết nhỏ, cơn đau đã như là thấu xương.
Bạch Quốc thật sự sẽ lụi tàn sao? Bạch Diệp Thanh nhìn mà đau lòng, nàng dường như bị đả kích, không còn bình tĩnh mà lao vào đôi hắc y nhân kia ra đòn. Không may bị nam hắc y nhân đánh một quyền khiến nàng ngã xuống đất, sau đó hắn liền giơ kiếm muốn giết thì bỗng nhiên bị nữ hắc y nhân kia dùng kiếm chặn lấy sau đó lắc đầu ý không được.
Bạch Diệp Thanh khó hiểu nhìn, sau đó nữ hắc y nhân hất hàm, ý muốn hắn ta đi lo Chu Tước và Thanh Long. Bạch Diệp Thanh vẫn còn đang căm phẫn nhìn hai bọn chúng thì nữ hắc y nhân đó ngồi nhẹ xuống, đôi mắt bi thương nhìn Bạch Diệp Thanh, đây là nữ nhân ở hồ thảo mộc. Bạch Diệp Thanh bất ngờ, cô ta là người Hắc Đạo hội, Bạch Diệp Thanh tại sao lại quên mất chuyện này, nhưng nàng không thể tha thứ cho Hắc Đạo hội.
Trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận, Bạch Diệp Thanh hướng Hắc Linh Kiều đấm một đòn nhưng bị nàng chặn lại, nắm lấy cổ tay Bạch Diệp Thanh, Hắc Linh Kiều đau lòng nhìn Bạch Diệp Thanh nhưng ánh mắt của nàng ấy chỉ có hận thù, hai người hai phe phái thì làm sao có thể.
Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Thanh liền tưởng nàng bị tên Hắc Đạo hội kia đánh, nhanh chóng chạy đến hướng Hắc Linh Kiều ra đòn nhưng Hắc Linh Kiều thoát được.
Nếu cứ đánh nhau như này không phải là cách, Triệu Phương An liền nhìn thấy Hắc Linh Chủ, có lẽ hắn là kẻ cầm đầu. Cô liền nhảy tới, hướng Hắc Linh Chủ ra thật nhiều đòn đánh mạnh nhưng với hắn chỉ như kiến cắn, Triệu Phương An đấu tay đôi với hắn ta, nhưng hắn ra đòn thật nhanh, nhanh hơn hết những ai cô từng đấu.
Chỉ mới đấu tay đôi mà Triệu Phương An đã bị hắn đánh không thương tiếc, nằm sõng soài dưới đất ôm bụng đau đớn.
" Ta tưởng ngươi mạnh cỡ nào, ta chưa từng đấu với chủ nhân Chu Tước nào yếu đuối như ngươi" Hắc Linh Chủ nhìn Triệu Phương An nhếch miệng mỉa mai.
Cay đắng nhưng chẳng thể làm gì, Triệu Phương An bây giờ còn không thể đứng dậy. Một ngọn giáo bay tới, là của Thanh Thời Hoán, Triệu Phương An quay đầu nhìn, ba người kia dù đã mệt nhưng cũng đã hạ được bọn tay sai của Hắc Linh Chủ.
Hắc Linh Kiều bị Thanh Thời Hoán đánh đến trọng thương phải chạy trốn, còn Hắc Linh Thiệu cùng áo giáo đen bị Bạch Diệp Thanh cùng Huyền Thống Tuế đánh đến bất tỉnh.
" Mấy tên nhãi ranh các ngươi mà đòi chống lại ta sao?" Hắn chỉ tay vào ba người kia rồi cười lớn.
Cố gắng đứng dậy Triệu Phương An cùng ba người kia chống lại hắn, đầu tiên Huyền Thống Tuế vào trước, sau đó ba người kia theo sau, họ dùng hết sức lực của mình để đánh Hắc Linh Chủ nhưng hắn ta đều có thể chặn lại. Triệu Phương An nhảy lên, cô nhớ lại chiêu thức mình đã luyện tập ở trong rừng, thực hiện nó một lần nữa, một cú nổ lớn vang lên, chiêu thức ấy thành công nhưng chỉ khiến Hắc Linh Chủ chảy một chút máu ở miệng.
" Tất cả mọi thứ để đổi lại một chút máu thôi sao?" Hắc Linh Chủ đưa tay lau vệt máu kia đi rồi lao vào đánh gục cả bốn người.
Đánh đến kiệt sức mà chẳng thể nào giết được hắn, Triệu Phương An thở hổn hển bất lực, bỗng một tiếng gọi từ đâu vọng tới.
Là Huấn Sinh, ông ta trốn ở đâu bây giờ mới thấy mặt, Triệu Phương An liền chạy tới muốn kêu ông ta tìm nơi trú ẩn nhưng bên cạnh ông ta là Bạch Diệp Nhan.
" Nàng sao lại ở đây? Không phải đang ở nơi an toàn cùng hoàng hậu sao?" Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Nhan quát lớn.
" Ta tới giúp ngươi" Bạch Diệp Nhan đưa một ngọn giáo đến trước mặt Triệu Phương An.
" Ta và công chúa vừa tức tốc trốn lên Động Huyền Thanh lấy thứ này về, nó được tứ linh những đời trước giao cho ta, ngày trước bọn họ cùng Hắc Linh Chủ giao đấu, hắn ta vì yếu thế nên đã chạy trốn. Biết rằng hắn ta sẽ quay trở lại, tứ linh chủ liền cùng nhau luyện ra một ngọn thương là Linh Thú Thương, nếu tứ linh thú truyền sức mạnh vào nó đến khi nào nó phát sáng lên rồi dùng nó phóng thẳng vào tim của Hắc Linh Chủ, nó sẽ giết được hắn ta. Nên nhớ cho đến khi ngọn giáo phát sáng, không ai được rời ra" Huấn Sinh vội vàng nói.
Triệu Phương An cầm lấy ngọn giáo nhìn Huấn Sinh gật đầu, sau đó nhìn Bạch Diệp Nhan bằng ánh mắt đau lòng, Triệu Phương An vượn người tới ôm lấy Bạch Diệp Nhan sau đó hôn lên đôi môi kia, một hồi rồi mới dứt ra.
" Ta yêu nàng Nhan nhi" Vuốt má Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An mếu máo nói.
" Ta cũng yêu ngươi... An, hãy bình an trở về với ta có được không? " Bạch Diệp Nhan rơi lệ, đau lòng ôm lấy Triệu Phương An.
Gật đầu, Triệu Phương An sau đó cầm Linh Thú Thương xoay người trở lại cuộc chiến.
Dù bây giờ có cách giết hắn nhưng làm sao có thể có thời gian để mà truyền sức mạnh vào cây thương. Triệu Phương An cắn răng suy nghĩ, nhìn thấy mấy dây xích ở gần đấy, Triệu Phương An liền nảy ra một sáng kiến.
Nhặt mấy dây xích kia lên, Triệu Phương An gọi Thanh Thời Hoán sau đó ném dây xích cho cậu ta rồi chỉ vào Hắc Linh Chủ. Hiểu ý, Thanh Thời Hoán triệu hồi hai cây đại thụ lớn rồi ném một đầu xích lên cây đề cố định sau đó nhảy vào cố gắng buộc dây xích kia vào tay của Hắc Linh Chủ. Triệu Phương An cũng vậy, cô cũng làm theo Thanh Thời Hoán nhưng Hắc Linh Chủ hắn ta chống cự quyết liệt.
Bạch Diệp Thanh cùng Huyền Thống Tuế liền kết hợp gió và nước tạo thành một khối băng giữ hắn lại chỉ cần một chút thời gian thôi, biết rằng hắn ta sẽ nhanh chóng thoát được nên cả bốn người đều vội vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.