Chương 14: Chương 6.2
Nhạc Nhan
01/01/2016
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Độc Cô Dận lập tức biến đổi, những cung nữ xung quanh cũng sợ hết hồn, nghĩ thầm lá gan cô công chúa man di này sao lại lớn đến vậy lại dám đưa ra yêu cầu như vậy? Rõ ràng phải làm Lăng An Vương phi rồi, lại vẫn còn yêu cầu hoàng thượng thả nàng đi?
"Cáp Liên! Nàng đang nói bậy bạ gì đó?!" - Sắc mặt Độc Cô Dận trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn nàng không hề có chút dịu dàng nào nữa, mà chỉ có sự lạnh lẽo và tức giận.
"Là hoàng thượng nói có thể cho ta những gì ta muốn! Ta muốn về nhà! Ta không muốn ở lại chỗ này".
"Ở lại đây có gì không tốt?"
"Không tốt! Nơi này cái gì cũng không tốt! Không thể cưỡi ngựa, không thể dùng tay bốc cơm, không thể thả tóc, quần áo cũng không thể mặc lung tung, người không thể chạy nhảy.... Những thứ này có gì tốt?"
"Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ tốt sao?"
Hai người lại dám ở trước mặt hoàng thượng rùm beng. Độc Cô Cận nhìn thấy hai người này không coi ai ra gì vốn là có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó khoát khoát tay muốn người hầu ra khỏi cửa, chỉ để lại ba người bọ họ ở trong điện.
"Ngươi rât tốt, chỉ là ngươi không nên dùng thủ đoạn để giữ ta ở lại! Ta không muốn ở lại nơi này" - Cáp Liên cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa mở miệng liền liên tục oán trách: "Thích một người là dùng thủ đoạn như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không tôn trọng ý nguyện của ta một chút được sao? Vì sao không hỏi ta trước xem ta có muốn ở lại hay không?"
Độc Cô Dận thở vụt một cái đứng lên: "Hỏi ý kiến của nàng một chút sao? Nàng cho rằng nàng là ai? Thiên kim công chúa? Đừng có nói đùa chứ! Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu trong bộ tộc man di mà thôi! Ta coi trọng nàng chính là phúc khí của nàng, không ngờ nàng lại không biết tức thời? Nói cho nàng biết, ta cưới nàng là việc đã định rồi! Mặc kệ nàng có đồng ý hay không! Hơn nữa hoàng huynh cũng đồng ý hôn sự của chúng ta rồi".
Đúng là Độc Cô Cận đã đồng ý hôn sự của hai người, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới tình huống này giữa hai người!
Bị Độc Cô Dận làm nhục như thế, Cáp Liên giận đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên đỏ rực, nàng không để ý đến lễ nghi, cũng đứng dậy nhìn về phía Độc Cô Dận lớn tiếng: "Đúng! Ta không phải là thiên kim công chúa, chỉ là một tiểu nha đầu man di, vậy tại sao ngươi lại phải giữ ta ở lại? Trong hoàng cung mỹ con gái nhiều như vậy, ngươi có thể đi tìm họ! Ngươi cho rằng ngươi nói muốn kết hôn với ta thì liền có thể lấy ta sao? Nằm mơ! Bây giờ ta muốn hoàng thượng lập tức để ta rời khỏi nơi này thôi, ta muốn về nhà! Ngươi có bản lĩnh đuổi đến nhà ta mà nói ngươi muốn kết hôn với ta".
Hừ hừ, trong bộ tộc ít nhất nàng cũng là một vị công chúa, mặc dù làm người đứng đầu rất đau đầu, nhưng vẫn không thể bỏ qua địa vị, hơn nữa tộc Hạ Lan kế tục truyền thống mẫu hệ, bình thường một cô gái sẽ có địa vị cao hơn đàn ông, cho nên ở tộc Hạ Lan muốn cưới vợ, sẽ phải chịu đựng những khó khăn do cha mẹ nhà vợ gây ra!
Tên Vương gia người hán đáng tởm kia, ở chỗ này thì rất rất giỏi! Nói gió là gió, nói mưa là mưa, nhưng hắn có bản lĩnh thì rời khỏi đây đến tộc Hạ Lan nói với nàng như vậy thử xem, đảm bảo hắn sẽ bị ba vị cữu cữu của nàng đánh cho gần chết, sau đó vứt xuống hang sói.
"È hèm" - cuối cùng Độc Cô Cận lên tiếng: "Các người ầm ĩ xong chưa?"
Lúc này Độc Cô Dận mới phát hiện thất thỗ, vội vàng quỳ xuống xin tội, còn thuận tay kéo Cáp Liên xuống, nhưng hắn kéo dùng quá sức rồi, Cáp Liên gần như là bị quăng xuống đất, búi tóc cũng bị lệch sang một bên, xem ra rất chật vật
"Được rồi, đại khái trẫm cũng biết rồi. Dận đệ, đệ lui xuống trước đi".
"Hoàng huynh?" - Độc Cô Dận chợt giương mắt, vẻ mặt không hiểu.
"Đệ yên tâm, trẫm tự có chừng mực".
"Dạ, thần đệ tuân chỉ".
Độc Cô Dận lui ra ngoài nhưng rất không yên tâm, trên đường liên tục quay đầu lại nhìn Cáp Liên, trong mắt đều là sự lo lắng.
Cáp Liên nhìn thấy ánh mắt của hắn, biết hắn thực sự là lo lắng cho mình, nhất thời lại ái ngại, hắn là thật sự thích nàng, quan tâm nàng, cho nên mới lo lắng cho nàng?
Không khỏi nghĩ tới lời Thái Thì nói với nàng trước đây, nếu như nàng thật sự rời đi, có phải Độc Cô Dận sẽ rất đau lòng hay không?
"Cáp Liên" - Độc Cô Cận nhìn nàng đang nhìn bóng lưng Độc Cô Dận rời đi có chút mất hồn, vì vậy lên tiếng gọi nàng.
Nàng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hoàng thượng, cúi mặt xuống.
"Ngươi cũng đã vất vả cả ngày rồi, ăn một chút điểm tâm trước đi rồi nói sau".
Cáp Liên cảm động nhìn người đàn ông trước mặt, oa, hoàng thượng thực tốt nha! Hắn một chút cũng không đáng sợ giống như phụ thân và cữu cữu nàng nói.
"Trước đây trẫm không hiểu chuyện xẩy ra giữa Dận đệ và ngươi, vẫn cho rằng hai người các ngươi đều là ta tình ngươi nguyện" - Hắn cười lắc đầu: "Nhìn xem, tối nay trẫm còn đặc biệt sai người làm yến tiệc hết giao để khoản đãi ngươi".
"Hoàng thượng, thần....." - Tại sao dáng vẻ hoàng thượng lại giống như hơi có chút thất vọng? Hại nàng cũng cảm thấy có lỗi, giống như nàng thật sự làm chuyện gì đó sai thì phải, nhưng nàng thật sự không muốn bị bất đắc dĩ làm vương phi như vậy.
"Ăn chút đồ trước đi" - Nói xong, hắn liền sai người đem những món ăn dâng lên.
Chỉ một lát sau trên bàn bày biện đầy đủ các món ăn, có cá đuôi cánh phượng, hồng mai châu hương, cung bảo thỏ hoang, bát bảo dã tước, phật thủ kim quyền, long phượng song phi, dịch sữa cá phiên, nấm hoa chân vịt, còn có lá sen cuốn, vừng cuốn, kim cao, mứt táo đỏ, bánh như ý, táo ô mai, bánh hạnh nhân thậm chí ngay cả cơm canh và hoa quả trà thơm cũng đều bưng lên, nguyên cả cái bàn dường như đều muốn buông không được (đoạn này mình giữ nguyên như trong bản convert các nàng thông cảm nhá, có những món mà mình cũng chẳng biết nó là gì nữa)
Theo lý mà nói những thứ này phải từ từ mang lên, lúc này nhóm cung nữ cũng không hiểu vì sao hoàng thượng lại muốn đem tất cả những đồ ăn này lên cùng một lúc.
Sau khi Độc Cô Cận đợi các món đưa lên xong, lại cho tất cả các cung nữ lui, sau đó mới bảo Cáp Liên: "Bây giờ không có ai rồi, ngươi có thể yên tâm lấy tay bốc cơm rồi, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này người phải học dùng đũa thật tốt, tránh việc không gắp được đồ ăn".
Cáp Liên quả thật cảm động đến nước mắt đều muốn rớt ra rồi. Hoàng đế thật là người tốt! Tại sao cái tên Độc Cô Dận chết tiệt kia lại không săn sóc, quan tâm nàng như vậy chứ?
"Hoàng thượng..... thật sự là có thể sao?" - Chỉ là nàng còn chần chừ cẩn thận khẳng định lại, cho dù chỉ ở trong cung mấy ngày, nàng cũng rất nhanh học được rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn đơn giản ở bề ngoài, mọi việc tốt nhất là hãy rõi rõ lại trước.
"Trẫm nói là có thể là có thể, ngươi không cần phải sợ".
Sau khi Cáp Liên hoan hô một tiếng liền bắt đầy lấy tay bốc đồ ăn, mặc dù là dùng tay, nhưng không quản là bốc lung tung bậy bạ, mười ngón tay của nàng rất có kỹ xảo khoam thành đường cong, mỗi lần vừa vặn bốc lên một miếng nhỏ, tuyệt không cẩu thả.
Nàng vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi những đồ ăn mỹ vị nhân gian này, quả thật là muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Độc Cô Cận nhìn nàng ăn uống vui mừng như vậy, thì cảm giác muốn ăn của mình cũng tăng tiến không ít, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Cuộc sống quanh năm trong cung, cộng thêm cuộc chính biến ba năm trước đây đã giết sạch người thân của hắn, hắn đã thật lâu không có thả lỏng cùng với người khác ăn một bữa cơm rồi.
Có lẽ là hắn thích Cáp Liên hồn nhiên và tự nhiên, lại có lẽ là hắn đồng tình với việc giữ nàng ở lại trong lồng giam hoàng cung này, hắn đối với Cáp Liên có một loại cảm giác thân thiết.
"Hoàng thượng, ngài thật sự rất tốt! Phụ thân và cữu cữu mỗi lần đều làm thần sợ, nói thần đến hoàng cung nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được làm ngài phát bực, nếu không đến lúc đó chỉ sợ không chỉ có thần gặp tai họa, thậm chí toàn tộc cũng sẽ gặp tai họa! Hoàng thượng, ngài thật sự hung dữ vậy sao?"
"Hả.... việc đó cũng phải tùy từng tình huống" - Mặc dù biết các bộ tộc phía bắc trường thành đối với hắn đều mang trong lòng kính sợ, chỉ là hình dung hắn thành người như vậy thật sự là chuyện bé xe ra to rồi!
"Hì! Chờ thần trở về nói cho phụ thân nghe, ônh ấy nhất định sẽ bị dọa cho sợ từ trên ghế ngã xuống đất mất" - Nàng bật cười, đột nhiên lại thở dài: "Nhưng ruốt cuộc thần có thể trở về được hay không, Hoàng thượng?" - Nàng đột nhiêng nghiêm chỉnh lại: "Nếu như mà ta trốn ra khỏi hoàng cung, ngài sẽ không tức giận chứ?"
"Trẫm?" - Độc Cô Cận bật cười: "Tại sao trẫm phải tức giận? Nên tức giận phải là Dận đệ chứ? Hắn thích ngươi như vậy, ngươi lại chạy trốn? Chỉ sợ hắn sẽ giận đến mức sôi lên, nói không chừng còn xin trẫm đem mấy vạn quân đội đến vây quanh núi hạ sơn, bắt ngươi trở lại bằng được cũng nên".
Cáp Liên há to miệng: "Đáng sợ vậy sao! Vậy trước đây thần đã chạy trốn một lần rồi, bây giờ không phải là thật sự không thể trốn tiếp rồi sao?" - Nghĩ đến mấy vạn quân lính người hán vây quanh núi Hạ Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không nhịn được bị hù dọa.
"Ngươi chạy trốn một lần rồi sao?"
"Vâng, chính là ngày hôm nay" - Trực giác cho nàng biết Độc Cô Cận sẽ không coi thường nàng giống Độc Cô Dận, cho nên cái gì cũng không phải giấu giếm.
"Tại sao muốn trốn?"
"Tại sao phải ở lại chỗ này? Nhà của thần không phải là ở đây?" - Nàng nói.
"Nhưng Dận đệ rất thích ngươi".
"Yêu thích thần, thì thần nhất định phải ở lại sao?".
"Chẳng lẽ không phải sao?".
Cáp Liên lắc đầu một cái: "Không phải như vậy, thích một người, không phải là nhốt người đó ở bên cạnh mình, một mình độc chiếm?".
"Hả? Ngươi không nghĩ như vậy sao?" - Độc Cô Cận hứng thí hỏi, không biết Cáp Liên có cái nhìn như thế nào đối với tình yêu: "Vậy nếu ngươi thích một người, ngươi sẽ làm thế nào?".
"Tất nhiên bước đầu tiên phải là cho hắn biết ta thích hắn! Sau đó ta sẽ nói cho hắn biết, ta hi vọng có thể cùng ở chung với hắn, nhưng ta sẽ không cưỡng ép hắn vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, bởi vì trên thế giới này chuyện gì cũng biến ảo vô thường, giống như ánh trăng vậy, khi tròn khi khuyết. Thần tin rằng có người có thể yêu nhau cả đời, nhưng nếu không thể nói ra lời, cũng không cần miễn cưỡng đem lời nói cho rõ ràng, thật yên lặng rời đi, như vậy không phải rất tốt sao?".
Đối với quan niệm tình yêu của bộ tộc trên Thảo Nguyên, Độc Cô Cận chưa bao giờ nghe thấy, thậm chí có chút trái với bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy những lời Cáp Liên nói hình như cũng không phải là không có đạo lý.
Tại sao thích một người lại phải cưỡng ép nàng ở lại bên cạnh mình?
Yêu một người không phải là đoạt lấy, mà là hi vọng người đó có thể vui vẻ hạnh phúc.
Hắn lặng lẽ cười khổ, nhớ lại người kia.
"Hoàng thượng? Thần nói không đúng sao?" - Cáp Liên tò mò nhìn vẻ mặt xa xăm của hắn, giống như đang hoài niệm chuyện trước đây vậy.
"Ta không biết ngươi nói đúng hay không, chuyện trên đời này không có đúng sai tuyệt đối, nhưng ta chỉ hy vọng Dận đệ có thể vui vẻ, còn ngươi, lại là nguyên nhân lớn nhất để khiến cho hắn vui vẻ".
"Hắn vui vẻ, nhưng thần không vui vẻ" - Cáp Liên chu miệng lên: "Hoàng thượng, vừa rồi không phải ngài đã nói sẽ đồng ý với thần một chuyện sao? Ngài có thể để cho thần trở về nhà không?".
"Việc này....".
"Hoàng thượng, không phải là ngài sợ hạ chỉ để cho thần trở về nhà, thì Lăng An Vương sẽ ghét ngài đó chứ?" - Cáp Liên rất thông minh, cũng không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, lập tức nói rõ.
Độc Cô Cận sửng sốt một chút, không trả lời.
"Hoàng thượng, như thế này có được hay không?" - Không ngờ nàng lại nói tới điều kiện với hoàng thượng: "Vậy ngài có thể đồng ý với thần không, sau này lúc thần chạy trốn, ngày không được cho Lăng An Vương mượn quân đội đi bao vây núi Hạ Lan? Chuyện này chỉ người biết thần biết, không để cho hắn biết, có được không?"
Nghe nàng nói xong.... Độc Cô Cận đột nhiên cười vang lên, chọc cho Cáp Liên không hiểu nhìn hắn.
Đây chính là môt đôi tiểu oan gia, một liều chết chạy, một liều chết đuổi theo, hắn tạm thời ngồi im không can thiệp, xem rốt cuộc bọn họ giải quyết thế nào!
Ha ha, quả nhiên nói đên tình yêu của người trẻ tuổi đúng là có sức sống, xem ra thời gian tới hắn sẽ không nhàm chán nữa.
"Cáp Liên! Nàng đang nói bậy bạ gì đó?!" - Sắc mặt Độc Cô Dận trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn nàng không hề có chút dịu dàng nào nữa, mà chỉ có sự lạnh lẽo và tức giận.
"Là hoàng thượng nói có thể cho ta những gì ta muốn! Ta muốn về nhà! Ta không muốn ở lại chỗ này".
"Ở lại đây có gì không tốt?"
"Không tốt! Nơi này cái gì cũng không tốt! Không thể cưỡi ngựa, không thể dùng tay bốc cơm, không thể thả tóc, quần áo cũng không thể mặc lung tung, người không thể chạy nhảy.... Những thứ này có gì tốt?"
"Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ tốt sao?"
Hai người lại dám ở trước mặt hoàng thượng rùm beng. Độc Cô Cận nhìn thấy hai người này không coi ai ra gì vốn là có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó khoát khoát tay muốn người hầu ra khỏi cửa, chỉ để lại ba người bọ họ ở trong điện.
"Ngươi rât tốt, chỉ là ngươi không nên dùng thủ đoạn để giữ ta ở lại! Ta không muốn ở lại nơi này" - Cáp Liên cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa mở miệng liền liên tục oán trách: "Thích một người là dùng thủ đoạn như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không tôn trọng ý nguyện của ta một chút được sao? Vì sao không hỏi ta trước xem ta có muốn ở lại hay không?"
Độc Cô Dận thở vụt một cái đứng lên: "Hỏi ý kiến của nàng một chút sao? Nàng cho rằng nàng là ai? Thiên kim công chúa? Đừng có nói đùa chứ! Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu trong bộ tộc man di mà thôi! Ta coi trọng nàng chính là phúc khí của nàng, không ngờ nàng lại không biết tức thời? Nói cho nàng biết, ta cưới nàng là việc đã định rồi! Mặc kệ nàng có đồng ý hay không! Hơn nữa hoàng huynh cũng đồng ý hôn sự của chúng ta rồi".
Đúng là Độc Cô Cận đã đồng ý hôn sự của hai người, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới tình huống này giữa hai người!
Bị Độc Cô Dận làm nhục như thế, Cáp Liên giận đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên đỏ rực, nàng không để ý đến lễ nghi, cũng đứng dậy nhìn về phía Độc Cô Dận lớn tiếng: "Đúng! Ta không phải là thiên kim công chúa, chỉ là một tiểu nha đầu man di, vậy tại sao ngươi lại phải giữ ta ở lại? Trong hoàng cung mỹ con gái nhiều như vậy, ngươi có thể đi tìm họ! Ngươi cho rằng ngươi nói muốn kết hôn với ta thì liền có thể lấy ta sao? Nằm mơ! Bây giờ ta muốn hoàng thượng lập tức để ta rời khỏi nơi này thôi, ta muốn về nhà! Ngươi có bản lĩnh đuổi đến nhà ta mà nói ngươi muốn kết hôn với ta".
Hừ hừ, trong bộ tộc ít nhất nàng cũng là một vị công chúa, mặc dù làm người đứng đầu rất đau đầu, nhưng vẫn không thể bỏ qua địa vị, hơn nữa tộc Hạ Lan kế tục truyền thống mẫu hệ, bình thường một cô gái sẽ có địa vị cao hơn đàn ông, cho nên ở tộc Hạ Lan muốn cưới vợ, sẽ phải chịu đựng những khó khăn do cha mẹ nhà vợ gây ra!
Tên Vương gia người hán đáng tởm kia, ở chỗ này thì rất rất giỏi! Nói gió là gió, nói mưa là mưa, nhưng hắn có bản lĩnh thì rời khỏi đây đến tộc Hạ Lan nói với nàng như vậy thử xem, đảm bảo hắn sẽ bị ba vị cữu cữu của nàng đánh cho gần chết, sau đó vứt xuống hang sói.
"È hèm" - cuối cùng Độc Cô Cận lên tiếng: "Các người ầm ĩ xong chưa?"
Lúc này Độc Cô Dận mới phát hiện thất thỗ, vội vàng quỳ xuống xin tội, còn thuận tay kéo Cáp Liên xuống, nhưng hắn kéo dùng quá sức rồi, Cáp Liên gần như là bị quăng xuống đất, búi tóc cũng bị lệch sang một bên, xem ra rất chật vật
"Được rồi, đại khái trẫm cũng biết rồi. Dận đệ, đệ lui xuống trước đi".
"Hoàng huynh?" - Độc Cô Dận chợt giương mắt, vẻ mặt không hiểu.
"Đệ yên tâm, trẫm tự có chừng mực".
"Dạ, thần đệ tuân chỉ".
Độc Cô Dận lui ra ngoài nhưng rất không yên tâm, trên đường liên tục quay đầu lại nhìn Cáp Liên, trong mắt đều là sự lo lắng.
Cáp Liên nhìn thấy ánh mắt của hắn, biết hắn thực sự là lo lắng cho mình, nhất thời lại ái ngại, hắn là thật sự thích nàng, quan tâm nàng, cho nên mới lo lắng cho nàng?
Không khỏi nghĩ tới lời Thái Thì nói với nàng trước đây, nếu như nàng thật sự rời đi, có phải Độc Cô Dận sẽ rất đau lòng hay không?
"Cáp Liên" - Độc Cô Cận nhìn nàng đang nhìn bóng lưng Độc Cô Dận rời đi có chút mất hồn, vì vậy lên tiếng gọi nàng.
Nàng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hoàng thượng, cúi mặt xuống.
"Ngươi cũng đã vất vả cả ngày rồi, ăn một chút điểm tâm trước đi rồi nói sau".
Cáp Liên cảm động nhìn người đàn ông trước mặt, oa, hoàng thượng thực tốt nha! Hắn một chút cũng không đáng sợ giống như phụ thân và cữu cữu nàng nói.
"Trước đây trẫm không hiểu chuyện xẩy ra giữa Dận đệ và ngươi, vẫn cho rằng hai người các ngươi đều là ta tình ngươi nguyện" - Hắn cười lắc đầu: "Nhìn xem, tối nay trẫm còn đặc biệt sai người làm yến tiệc hết giao để khoản đãi ngươi".
"Hoàng thượng, thần....." - Tại sao dáng vẻ hoàng thượng lại giống như hơi có chút thất vọng? Hại nàng cũng cảm thấy có lỗi, giống như nàng thật sự làm chuyện gì đó sai thì phải, nhưng nàng thật sự không muốn bị bất đắc dĩ làm vương phi như vậy.
"Ăn chút đồ trước đi" - Nói xong, hắn liền sai người đem những món ăn dâng lên.
Chỉ một lát sau trên bàn bày biện đầy đủ các món ăn, có cá đuôi cánh phượng, hồng mai châu hương, cung bảo thỏ hoang, bát bảo dã tước, phật thủ kim quyền, long phượng song phi, dịch sữa cá phiên, nấm hoa chân vịt, còn có lá sen cuốn, vừng cuốn, kim cao, mứt táo đỏ, bánh như ý, táo ô mai, bánh hạnh nhân thậm chí ngay cả cơm canh và hoa quả trà thơm cũng đều bưng lên, nguyên cả cái bàn dường như đều muốn buông không được (đoạn này mình giữ nguyên như trong bản convert các nàng thông cảm nhá, có những món mà mình cũng chẳng biết nó là gì nữa)
Theo lý mà nói những thứ này phải từ từ mang lên, lúc này nhóm cung nữ cũng không hiểu vì sao hoàng thượng lại muốn đem tất cả những đồ ăn này lên cùng một lúc.
Sau khi Độc Cô Cận đợi các món đưa lên xong, lại cho tất cả các cung nữ lui, sau đó mới bảo Cáp Liên: "Bây giờ không có ai rồi, ngươi có thể yên tâm lấy tay bốc cơm rồi, nhưng đây là lần cuối cùng, sau này người phải học dùng đũa thật tốt, tránh việc không gắp được đồ ăn".
Cáp Liên quả thật cảm động đến nước mắt đều muốn rớt ra rồi. Hoàng đế thật là người tốt! Tại sao cái tên Độc Cô Dận chết tiệt kia lại không săn sóc, quan tâm nàng như vậy chứ?
"Hoàng thượng..... thật sự là có thể sao?" - Chỉ là nàng còn chần chừ cẩn thận khẳng định lại, cho dù chỉ ở trong cung mấy ngày, nàng cũng rất nhanh học được rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn đơn giản ở bề ngoài, mọi việc tốt nhất là hãy rõi rõ lại trước.
"Trẫm nói là có thể là có thể, ngươi không cần phải sợ".
Sau khi Cáp Liên hoan hô một tiếng liền bắt đầy lấy tay bốc đồ ăn, mặc dù là dùng tay, nhưng không quản là bốc lung tung bậy bạ, mười ngón tay của nàng rất có kỹ xảo khoam thành đường cong, mỗi lần vừa vặn bốc lên một miếng nhỏ, tuyệt không cẩu thả.
Nàng vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi những đồ ăn mỹ vị nhân gian này, quả thật là muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Độc Cô Cận nhìn nàng ăn uống vui mừng như vậy, thì cảm giác muốn ăn của mình cũng tăng tiến không ít, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Cuộc sống quanh năm trong cung, cộng thêm cuộc chính biến ba năm trước đây đã giết sạch người thân của hắn, hắn đã thật lâu không có thả lỏng cùng với người khác ăn một bữa cơm rồi.
Có lẽ là hắn thích Cáp Liên hồn nhiên và tự nhiên, lại có lẽ là hắn đồng tình với việc giữ nàng ở lại trong lồng giam hoàng cung này, hắn đối với Cáp Liên có một loại cảm giác thân thiết.
"Hoàng thượng, ngài thật sự rất tốt! Phụ thân và cữu cữu mỗi lần đều làm thần sợ, nói thần đến hoàng cung nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được làm ngài phát bực, nếu không đến lúc đó chỉ sợ không chỉ có thần gặp tai họa, thậm chí toàn tộc cũng sẽ gặp tai họa! Hoàng thượng, ngài thật sự hung dữ vậy sao?"
"Hả.... việc đó cũng phải tùy từng tình huống" - Mặc dù biết các bộ tộc phía bắc trường thành đối với hắn đều mang trong lòng kính sợ, chỉ là hình dung hắn thành người như vậy thật sự là chuyện bé xe ra to rồi!
"Hì! Chờ thần trở về nói cho phụ thân nghe, ônh ấy nhất định sẽ bị dọa cho sợ từ trên ghế ngã xuống đất mất" - Nàng bật cười, đột nhiên lại thở dài: "Nhưng ruốt cuộc thần có thể trở về được hay không, Hoàng thượng?" - Nàng đột nhiêng nghiêm chỉnh lại: "Nếu như mà ta trốn ra khỏi hoàng cung, ngài sẽ không tức giận chứ?"
"Trẫm?" - Độc Cô Cận bật cười: "Tại sao trẫm phải tức giận? Nên tức giận phải là Dận đệ chứ? Hắn thích ngươi như vậy, ngươi lại chạy trốn? Chỉ sợ hắn sẽ giận đến mức sôi lên, nói không chừng còn xin trẫm đem mấy vạn quân đội đến vây quanh núi hạ sơn, bắt ngươi trở lại bằng được cũng nên".
Cáp Liên há to miệng: "Đáng sợ vậy sao! Vậy trước đây thần đã chạy trốn một lần rồi, bây giờ không phải là thật sự không thể trốn tiếp rồi sao?" - Nghĩ đến mấy vạn quân lính người hán vây quanh núi Hạ Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng không nhịn được bị hù dọa.
"Ngươi chạy trốn một lần rồi sao?"
"Vâng, chính là ngày hôm nay" - Trực giác cho nàng biết Độc Cô Cận sẽ không coi thường nàng giống Độc Cô Dận, cho nên cái gì cũng không phải giấu giếm.
"Tại sao muốn trốn?"
"Tại sao phải ở lại chỗ này? Nhà của thần không phải là ở đây?" - Nàng nói.
"Nhưng Dận đệ rất thích ngươi".
"Yêu thích thần, thì thần nhất định phải ở lại sao?".
"Chẳng lẽ không phải sao?".
Cáp Liên lắc đầu một cái: "Không phải như vậy, thích một người, không phải là nhốt người đó ở bên cạnh mình, một mình độc chiếm?".
"Hả? Ngươi không nghĩ như vậy sao?" - Độc Cô Cận hứng thí hỏi, không biết Cáp Liên có cái nhìn như thế nào đối với tình yêu: "Vậy nếu ngươi thích một người, ngươi sẽ làm thế nào?".
"Tất nhiên bước đầu tiên phải là cho hắn biết ta thích hắn! Sau đó ta sẽ nói cho hắn biết, ta hi vọng có thể cùng ở chung với hắn, nhưng ta sẽ không cưỡng ép hắn vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, bởi vì trên thế giới này chuyện gì cũng biến ảo vô thường, giống như ánh trăng vậy, khi tròn khi khuyết. Thần tin rằng có người có thể yêu nhau cả đời, nhưng nếu không thể nói ra lời, cũng không cần miễn cưỡng đem lời nói cho rõ ràng, thật yên lặng rời đi, như vậy không phải rất tốt sao?".
Đối với quan niệm tình yêu của bộ tộc trên Thảo Nguyên, Độc Cô Cận chưa bao giờ nghe thấy, thậm chí có chút trái với bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy những lời Cáp Liên nói hình như cũng không phải là không có đạo lý.
Tại sao thích một người lại phải cưỡng ép nàng ở lại bên cạnh mình?
Yêu một người không phải là đoạt lấy, mà là hi vọng người đó có thể vui vẻ hạnh phúc.
Hắn lặng lẽ cười khổ, nhớ lại người kia.
"Hoàng thượng? Thần nói không đúng sao?" - Cáp Liên tò mò nhìn vẻ mặt xa xăm của hắn, giống như đang hoài niệm chuyện trước đây vậy.
"Ta không biết ngươi nói đúng hay không, chuyện trên đời này không có đúng sai tuyệt đối, nhưng ta chỉ hy vọng Dận đệ có thể vui vẻ, còn ngươi, lại là nguyên nhân lớn nhất để khiến cho hắn vui vẻ".
"Hắn vui vẻ, nhưng thần không vui vẻ" - Cáp Liên chu miệng lên: "Hoàng thượng, vừa rồi không phải ngài đã nói sẽ đồng ý với thần một chuyện sao? Ngài có thể để cho thần trở về nhà không?".
"Việc này....".
"Hoàng thượng, không phải là ngài sợ hạ chỉ để cho thần trở về nhà, thì Lăng An Vương sẽ ghét ngài đó chứ?" - Cáp Liên rất thông minh, cũng không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, lập tức nói rõ.
Độc Cô Cận sửng sốt một chút, không trả lời.
"Hoàng thượng, như thế này có được hay không?" - Không ngờ nàng lại nói tới điều kiện với hoàng thượng: "Vậy ngài có thể đồng ý với thần không, sau này lúc thần chạy trốn, ngày không được cho Lăng An Vương mượn quân đội đi bao vây núi Hạ Lan? Chuyện này chỉ người biết thần biết, không để cho hắn biết, có được không?"
Nghe nàng nói xong.... Độc Cô Cận đột nhiên cười vang lên, chọc cho Cáp Liên không hiểu nhìn hắn.
Đây chính là môt đôi tiểu oan gia, một liều chết chạy, một liều chết đuổi theo, hắn tạm thời ngồi im không can thiệp, xem rốt cuộc bọn họ giải quyết thế nào!
Ha ha, quả nhiên nói đên tình yêu của người trẻ tuổi đúng là có sức sống, xem ra thời gian tới hắn sẽ không nhàm chán nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.