Chương 20: Chương 9.2
Nhạc Nhan
01/01/2016
Vương gia! Vương gia" - Một cung nữ hốt hoảng đột nhiên xông vào khu vực săn bắn, tìm thấy Độc Cô Dận đang lau chùi cung tên.
"Xẩy ra chuyện gì?" - Thần sắc Độc Cô Dận vẫn như cũ tự nhiên lau chùi mũi tên.
"Công.... công chúa nàng...."
"Công chúa làm sao?" - Hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên có một loại dự cảm xấu xuất hiện
"Công chúa bỏ trốn".
"Cái gì?".
Rắc một tiếng, mũi tên đang được lau chùi trong tay Độc Cô Dận gẫy làm đôi.
Nàng lại bỏ trốn! Không phải trước đó nàng vừa mới chính miệng đồng ý với hắn tuyệt đối sẽ không bỏ trốn nữa sao? Ngày kia chính là ngày đại hôn của bọn họ! Không ngờ nàng vẫn tiếp tục bỏ trốn! Không thể tha thứ.
Lần này sau khi đợi hắn bắt được nàng về, nhất định phải trói nàng ở trên giường, cho đến ngày đại hôn mới cho nàng ra khỏi cửa phòng!
"Hồi cung" - Hắn xoay người lên ngựa, hoàn toàn không để ý tới tiểu cung nữ mới vừa rồi liều chết chạy tới, một mình ra sức thúc ngựa chạy về phía hoàng cung.
Dọc đường đi, tâm trạng của hắn cực kỳ phức tạp, vừa tức giận vừa lo sợ.
Tại sao Cáp Liên vẫn còn muốn bỏ trốn? Chẳng lẽ tình yêu của hắn đối với nàng vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nàng không biết là đối với hắn tội phản bội là nghiêm trọng nhất sao?
Không, thể, tha, thứ!
Độc Cô Dận đã tức giận đến mức thậm chí muốn giết người, ít nhất nếu như hắn thật sự giết Cáp Liên, thì từ nay nàng cũng sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nữa rồi.
******************
"Cái gì? Không tìm được người? Làm sao có thể có chuyện đó? Các người đã tìm thế nào? Vừa mới không bao lâu, tại sao lại không tìm thấy người?" - Độc Cô Dận nổi cơn thịnh nộ lớn tiếng trách cứ bọn thị vệ đang quỳ gối trước mặt: "Tìm! tiếp tục tìm! Không tìm thấy nàng, coi chừng đầu của các người cũng không thể bảo vệ nữa đâu".
Đám thị vệ kinh hoảng lui xuống, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Lăng An Vương tức giận như vậy.
"Người đâu! Mang nàng ta lại đây".
Lời nói vừa dứt, một cô gái mặc áo trắng lập tức bị thị vệ kéo vào có chút thô lỗ, cô gái khẽ nhăn mày, thỉnh thoảng lại vuốt lồng ngực của mình, dáng vẻ rất không thoải mái.
"Ngươi chính là Bạch Vân Vân con gái của Bạch sư phụ?" - Độc Cô Dận nheo mắt nhìn, mặc dù sắc mặt Bạch Vân Vân khó chịu nhưng hắn vẫn cảm thấy đều là giả bộ.
"Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy ạ".
"Ngươi đem sự việc kể lại một lần nữa cho ta" - Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Bạch Vân Vân cũng không sợ không vội vàng, chậm rãi mở miệng: "Khởi bẩm Vương gia, lúc đó tiểu nữ đang ở cùng với công chúa Cáp Liên tập múa, nhưng dáng vẻ dạng múa của công chúa rất hào hùng sảng khoái, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều dùng sức không nhỏ, tiểu nữ không chú ý bị công chúa đá một cước trúng ngực, nhất thời hôn mê bất tỉnh, lúc tiểu nữ tỉnh lại, quần áo trên người đã được thay bằng quần áo của công chúa, cũng không thấy bóng dáng công chúa đâu" - Nàng vừa nói vừa không ngừng ho nhẹ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, ra vẻ một cước Cáp Liên đá nàng kia thực sự không nhẹ.
"Hừ" - Độc Cô Dận rõ ràng không tin, lần nữa hạ lệnh: "Truyền Bạch sư phụ đến đây".
Lần này thị vệ dẫn theo Bạch sư phụ thần sắc tự nhiên đi vào.
"Tham kiến Vương gia" - Bạch sư phụ cung kính nói.
"Bạch sư phụ, hôm nay ngươi có dẫn con gái của ngươi tới tìm Cáp Liên không?"
"Dạ bẩm, có ạ".
"Sau khi ngươi rời đi, có đúng là đã phái người tới đón con gái của ngươi không?".
"Bẩm Vương gia, không có ạ, trước khi tiểu nhân rời đi đã dặn con gái, nói lát nữa sẽ tự mình tới đón nàng, không hề sai người tới đón" . Bạch sư phụ quẳng trách nhiệm đi không còn một chút liên quan.
"Hừ! Vậy sao? Chẳng lẽ theo như ngươi nói là trong cung có người tiếp ứng cho Cáp Liên, cho nên nàng ấy mới có thể thuận lợi bỏ trốn?
"Bẩm Vương gia, tiểu nhân không biết" - Tiếp tục đánh chết không thừa nhận, dù sao cũng không có nhân chứng vật chứng gì, nếu hắn kiên trì không thừa nhận, Độc Cô Dận cũng không thể làm bậy chụp mũ hắn được.
Độc Cô Dận khẽ cắn răng, đang định sai người đem nhốt người phụ nữ kia vào đại lao tra khảo, thì không ngờ hoàng thượng lại tới.
Chỉ thấy vẻ mặt hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, hắn nhìn Bạch sư phụ vẻ mặt dường như muốn nói: "Lại là ngươi giở trò quỷ".
"Dận đệ, ta nghe chuyện rồi, không tìm thấy Cáp Liên thật sao?"
"Hoàng huynh chắc chắn là cô ta giở trò quỷ! Đệ nhất định phải trừng trị bọn họ, bắt bọn họ khai ra chỗ của Cáp Liên" - Ánh mắt Độc Cô Dận đỏ lên, dáng vẻ quả thật giống như hận không thể nào lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống hai người kia.
Hoàng thượng Độc Cô Cận thầm than một tiếng: "Dận đệ, ta tin rằng không phải là do Bạch sư phụ làm". Thật ra thì trong lòng hắn biết rõ đến chín mươi chín phần trăm là do Bạch sư phụ giở trò quỷ. Nhưng hắn lại không thể nói rõ, tránh cho Dận đệ tức giận muốn bắt Bạch sư phụ khai đao, đến lúc đó đến hắn cũng có thể không ngăn cản được.
"Hoàng huynh?" - Độc Cô Dận lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Độc Cô Cận.
Hoành huynh của hắn tại sao phải nói giúp cho người phụ nữ này?
"Dận đệ, có một số việc, ta muốn nói với đệ" - Độc Cô Cận ý bảo Độc Cô Dận theo hắn đi ra ngoài.
Cho dù lúc này Độc Cô Dận đầy bụng không cam lòng và tức giận, đối mặc với vị hoàng đế đệ nhất thiên hạ này cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, hắn hận hận trợn mắt nhìn hai cha con nhà họ Bạch vẫn đang quỳ gối trên mặt đất, lúc này mới đi theo Độc Cô Cận đi ra ngoài.
Trước khi hai người đi, Độc Cô Cận đột nhiên dừng bước, khẽ quay lại nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy Bạch Vân Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Ánh mắt hai người gặp nhau, đều có chút cả kinh.
Bạch Vân Vân ngượng ngùng cười cười, vội vàng cúi đầu.
Còn Độc Cô Cận vẫn khẽ trợn to mắt, sau đó lại không biến sắc quay đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Rất giống, thật sự rất giống, nhất à khi cười rộ lên trên gương mặt cũng xuất hiện lúm đồng tiền.
Thì ra con gái của nàng lớn lên cũng có dáng vẻ như vậy .....
***********
Trong vườn hoa, chỉ còn lại hai huynh đệ Độc Cô Cận mới từ từ mở miệng: "Dận đệ, ngươi vui không?".
Độc Cô Dận không hiểu vì sao hoàng huynh đột nhiên hỏi như vậy do dự một chút: "Hoàng huynh, đệ không hiểu ý người nói ‘vui vẻ’ là có ý gì?"
"Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, đệ chỉ cần suy nghĩ một chút, đệ vui không?"
Độc Cô Dận suy nghĩ một lúc lâu, lại phát hiện mình không thể nào trả lời.
Đối mặt với tự trầm mặt như dự đoán, Độc Cô Cận cười khổ một cái, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng vang vọng trong hoa viên: "Đệ không hề vui vẻ, đúng không?"
Độc Cô Dận không nói gì.
"Có phải đệ cho rằng chỉ cần Cáp Liên ở bên cạnh đệ, thì đệ nhất định sẽ vui vẻ? Đệ có phát hiện ra rằng cho dù nàng ấy có ở bên cạnh đệ, đệ vẫn không vui vẻ gì không?"
Lúc đầu Độc Cô Dận định nói gì đó phản bác, nhưng khi đối mặt với người vừa là cha vừa là huynh trưởng Độc Cô Cận thì đột nhiên hắn cảm thấy dù mình có phản bác thế nào cũng chỉ là hành động ngây thơ ấu trĩ mà thôi. Vì vậy hắn chấp nhận.
"Có muốn biết tại sao không?"
Độc Cô Dận ngoan ngoãn gật đầu.
"Bởi vì Cáp Liên không vui vẻ, cho nên đệ cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ. Tình yêu là phải để cho hai người cùng vui vẻ, đó mới là hạnh phúc của tình yêu, nếu không thì đó cũng chẳng qua chỉ là một sự hành hạ. Mặc dù hai người yêu nhau, chỉ cần có một người chịu uất ức nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, rồi cuối cùng cũng sẽ rơi vào tình cảnh bằng mặt không bằng lòng".
"Hoàng huynh, chẳng lẽ tình yêu của đệ đối với nàng ấy vẫn còn chưa đủ sao?" - Độc Cô Dận căm giận bất bình.
"Dận đệ, có phải lúc đệ nhìn thấy Cáp Liên đã rất thích nàng ấy, muốn giữ nàng ấy lại bên mình?"
"Đúng vậy".
"Nếu như thật sự đệ nghĩ như vậy, thì đệ còn coi nàng ấy là người nữa không? Nàng ấy có khác gì những thứ vàng bạch châu báu xinh đẹp kia không? Chỉ cần đệ nhìn thấy thích là có thể giữ ở lại, đệ có bao giờ hỏi nàng ấy có đồng ý hay không?"
"Đệ.... Nhưng yêu một người không phải là hy vọng có thể làm cho nàng ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình sao?"
" Đó chỉ là cách nghĩ của một bên thôi. Dận đệ, đệ hãy suy nghĩ một chút, đệ hãy suy nghĩ kỹ một chút, nếu như Cáp Liên thật sự chỉ vì đệ mà ở lại trong cung, nàng ấy làm sao vui vẻ được? Nàng ấy đến từ Thảo Nguyên xa xôi, nàng thuộc về tự do, không thuộc về nơi này, gắng gượng giữ nàng ấy ở lại nơi này, cuối cùng nàng ấy không thể thích ứng, nói không từng còn có thể sẽ bị suy tàn ở trong chốn thâm cung đại điện này".
Độc Cô Dận ảo não kéo kéo tóc của mình, hoàn toàn không thấy dáng vẻ tự nhiên thường ngày: "Hoàng huynh, vậy rốt cuộc đệ nên làm thế nào? Đệ không muốn mất nàng! Ba năm trước đây sau khi nàng cứu đệ một mạng, từ đó đệ chưa bao giờ quên nàng! Đệ yêu nàng! Đệ muốn dùng cả đời này ở cùng với nàng!”.
Nhìn thấy người em trai ruột thịt của mình vì tình yêu mà phiên não trở thành dáng vẻ đáng thương này. Độc Cô Cận vươn tay vỗ vỗ bả vai Độc Cô Dận, lại thở dài:
"Dận đệ, đệ thích hoàng cung không?"
Độc Cô Dận sửng sốt một chút, tại sao hoàng huynh chuyền đề tài nhanh như vậy?
Độc Cô Cận nhìn cảnh tượng hoa lệ bốn phía xung quanh, lộ ra nụ cười khổ: "Thật ra thì đệ không thích, ba năm trước đây đệ đã rời khỏi nơi này rồi, nếu không phải là vì đệ nhớ người thân, thì sẽ không trở về tìm huynh".
"Hoàng huynh, là đệ tự nguyện trở về"
"Coi như là đệ tự nguyện, chỉ sợ lại có người không hy vọng đệ trở về".
"Chuyện đó là đương nhiên! Những phản thần tặc tử kia dĩ nhiên không muốn đệ trở về" - Độc Cô Dận nặng nề hừ một tiếng
"Không phải, người không muốn nhìn thấy đệ trở về, hiện tại đã yên ngủ tại chùa Hà Lạc rồi".
"......Mẫu thân"…
Mẹ ruột của Độc Cô Dận là Từ quý phi đã bị giết chết trong trận chính biến loạn binh vào ba năm trước, sau khi Độc Cô Cận dẹp yên phản loạn, trở về tìm thi thể của bà, vì vậy đã an táng bà trong chùa Hà Lạc, chính là chỗ tỷ tỷ của Từ quý phi xuất gia, hi vọng có thể khiến cho linh hồn của Từ quý phi an nghỉ.
"Dận đệ, thù đã báo, oan đã yên, đệ ở lại trong hoàng cung này còn lưu luyến gì?" - Hắn quay đầu lại hiền lành nhìn người đệ ruột thịt giống như con trai mình: "Hơn nữa, người đệ yêu nhất cũng đã không còn ở trong hoàng cung nữa rồi, đệ tiếp tục đợi ở đây, còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Hoành huynh? Ý của người là...."…
"Ý của ta là gì, bản thân đệ đã rõ. Tóm lại, ta hi vọng đệ có thể vui vẻ, có thể cùng với người mình yêu đi đến cuối đời. Bây giờ có thể đệ không thể nào ổn định được tâm trạng để suy nghĩ việc này, chờ đệ nghĩ thông rồi, trở lại tìm ta! Chỉ hi vọng lúc đó vẫn chưa muốn".
Hắn hi vọng Dận đệ sẽ không giống như hắn năm xưa, vì không thể thoát khỏi gánh nặng nước nhà mà mất đi người con gái mình yêu nhất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng làm vợ người khác.
"Xẩy ra chuyện gì?" - Thần sắc Độc Cô Dận vẫn như cũ tự nhiên lau chùi mũi tên.
"Công.... công chúa nàng...."
"Công chúa làm sao?" - Hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên có một loại dự cảm xấu xuất hiện
"Công chúa bỏ trốn".
"Cái gì?".
Rắc một tiếng, mũi tên đang được lau chùi trong tay Độc Cô Dận gẫy làm đôi.
Nàng lại bỏ trốn! Không phải trước đó nàng vừa mới chính miệng đồng ý với hắn tuyệt đối sẽ không bỏ trốn nữa sao? Ngày kia chính là ngày đại hôn của bọn họ! Không ngờ nàng vẫn tiếp tục bỏ trốn! Không thể tha thứ.
Lần này sau khi đợi hắn bắt được nàng về, nhất định phải trói nàng ở trên giường, cho đến ngày đại hôn mới cho nàng ra khỏi cửa phòng!
"Hồi cung" - Hắn xoay người lên ngựa, hoàn toàn không để ý tới tiểu cung nữ mới vừa rồi liều chết chạy tới, một mình ra sức thúc ngựa chạy về phía hoàng cung.
Dọc đường đi, tâm trạng của hắn cực kỳ phức tạp, vừa tức giận vừa lo sợ.
Tại sao Cáp Liên vẫn còn muốn bỏ trốn? Chẳng lẽ tình yêu của hắn đối với nàng vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nàng không biết là đối với hắn tội phản bội là nghiêm trọng nhất sao?
Không, thể, tha, thứ!
Độc Cô Dận đã tức giận đến mức thậm chí muốn giết người, ít nhất nếu như hắn thật sự giết Cáp Liên, thì từ nay nàng cũng sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nữa rồi.
******************
"Cái gì? Không tìm được người? Làm sao có thể có chuyện đó? Các người đã tìm thế nào? Vừa mới không bao lâu, tại sao lại không tìm thấy người?" - Độc Cô Dận nổi cơn thịnh nộ lớn tiếng trách cứ bọn thị vệ đang quỳ gối trước mặt: "Tìm! tiếp tục tìm! Không tìm thấy nàng, coi chừng đầu của các người cũng không thể bảo vệ nữa đâu".
Đám thị vệ kinh hoảng lui xuống, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Lăng An Vương tức giận như vậy.
"Người đâu! Mang nàng ta lại đây".
Lời nói vừa dứt, một cô gái mặc áo trắng lập tức bị thị vệ kéo vào có chút thô lỗ, cô gái khẽ nhăn mày, thỉnh thoảng lại vuốt lồng ngực của mình, dáng vẻ rất không thoải mái.
"Ngươi chính là Bạch Vân Vân con gái của Bạch sư phụ?" - Độc Cô Dận nheo mắt nhìn, mặc dù sắc mặt Bạch Vân Vân khó chịu nhưng hắn vẫn cảm thấy đều là giả bộ.
"Khởi bẩm Vương gia, đúng vậy ạ".
"Ngươi đem sự việc kể lại một lần nữa cho ta" - Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Bạch Vân Vân cũng không sợ không vội vàng, chậm rãi mở miệng: "Khởi bẩm Vương gia, lúc đó tiểu nữ đang ở cùng với công chúa Cáp Liên tập múa, nhưng dáng vẻ dạng múa của công chúa rất hào hùng sảng khoái, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều dùng sức không nhỏ, tiểu nữ không chú ý bị công chúa đá một cước trúng ngực, nhất thời hôn mê bất tỉnh, lúc tiểu nữ tỉnh lại, quần áo trên người đã được thay bằng quần áo của công chúa, cũng không thấy bóng dáng công chúa đâu" - Nàng vừa nói vừa không ngừng ho nhẹ, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, ra vẻ một cước Cáp Liên đá nàng kia thực sự không nhẹ.
"Hừ" - Độc Cô Dận rõ ràng không tin, lần nữa hạ lệnh: "Truyền Bạch sư phụ đến đây".
Lần này thị vệ dẫn theo Bạch sư phụ thần sắc tự nhiên đi vào.
"Tham kiến Vương gia" - Bạch sư phụ cung kính nói.
"Bạch sư phụ, hôm nay ngươi có dẫn con gái của ngươi tới tìm Cáp Liên không?"
"Dạ bẩm, có ạ".
"Sau khi ngươi rời đi, có đúng là đã phái người tới đón con gái của ngươi không?".
"Bẩm Vương gia, không có ạ, trước khi tiểu nhân rời đi đã dặn con gái, nói lát nữa sẽ tự mình tới đón nàng, không hề sai người tới đón" . Bạch sư phụ quẳng trách nhiệm đi không còn một chút liên quan.
"Hừ! Vậy sao? Chẳng lẽ theo như ngươi nói là trong cung có người tiếp ứng cho Cáp Liên, cho nên nàng ấy mới có thể thuận lợi bỏ trốn?
"Bẩm Vương gia, tiểu nhân không biết" - Tiếp tục đánh chết không thừa nhận, dù sao cũng không có nhân chứng vật chứng gì, nếu hắn kiên trì không thừa nhận, Độc Cô Dận cũng không thể làm bậy chụp mũ hắn được.
Độc Cô Dận khẽ cắn răng, đang định sai người đem nhốt người phụ nữ kia vào đại lao tra khảo, thì không ngờ hoàng thượng lại tới.
Chỉ thấy vẻ mặt hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, hắn nhìn Bạch sư phụ vẻ mặt dường như muốn nói: "Lại là ngươi giở trò quỷ".
"Dận đệ, ta nghe chuyện rồi, không tìm thấy Cáp Liên thật sao?"
"Hoàng huynh chắc chắn là cô ta giở trò quỷ! Đệ nhất định phải trừng trị bọn họ, bắt bọn họ khai ra chỗ của Cáp Liên" - Ánh mắt Độc Cô Dận đỏ lên, dáng vẻ quả thật giống như hận không thể nào lập tức nhào tới ăn tươi nuốt sống hai người kia.
Hoàng thượng Độc Cô Cận thầm than một tiếng: "Dận đệ, ta tin rằng không phải là do Bạch sư phụ làm". Thật ra thì trong lòng hắn biết rõ đến chín mươi chín phần trăm là do Bạch sư phụ giở trò quỷ. Nhưng hắn lại không thể nói rõ, tránh cho Dận đệ tức giận muốn bắt Bạch sư phụ khai đao, đến lúc đó đến hắn cũng có thể không ngăn cản được.
"Hoàng huynh?" - Độc Cô Dận lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Độc Cô Cận.
Hoành huynh của hắn tại sao phải nói giúp cho người phụ nữ này?
"Dận đệ, có một số việc, ta muốn nói với đệ" - Độc Cô Cận ý bảo Độc Cô Dận theo hắn đi ra ngoài.
Cho dù lúc này Độc Cô Dận đầy bụng không cam lòng và tức giận, đối mặc với vị hoàng đế đệ nhất thiên hạ này cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, hắn hận hận trợn mắt nhìn hai cha con nhà họ Bạch vẫn đang quỳ gối trên mặt đất, lúc này mới đi theo Độc Cô Cận đi ra ngoài.
Trước khi hai người đi, Độc Cô Cận đột nhiên dừng bước, khẽ quay lại nhìn một cái, đúng lúc nhìn thấy Bạch Vân Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Ánh mắt hai người gặp nhau, đều có chút cả kinh.
Bạch Vân Vân ngượng ngùng cười cười, vội vàng cúi đầu.
Còn Độc Cô Cận vẫn khẽ trợn to mắt, sau đó lại không biến sắc quay đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Rất giống, thật sự rất giống, nhất à khi cười rộ lên trên gương mặt cũng xuất hiện lúm đồng tiền.
Thì ra con gái của nàng lớn lên cũng có dáng vẻ như vậy .....
***********
Trong vườn hoa, chỉ còn lại hai huynh đệ Độc Cô Cận mới từ từ mở miệng: "Dận đệ, ngươi vui không?".
Độc Cô Dận không hiểu vì sao hoàng huynh đột nhiên hỏi như vậy do dự một chút: "Hoàng huynh, đệ không hiểu ý người nói ‘vui vẻ’ là có ý gì?"
"Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, đệ chỉ cần suy nghĩ một chút, đệ vui không?"
Độc Cô Dận suy nghĩ một lúc lâu, lại phát hiện mình không thể nào trả lời.
Đối mặt với tự trầm mặt như dự đoán, Độc Cô Cận cười khổ một cái, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng vang vọng trong hoa viên: "Đệ không hề vui vẻ, đúng không?"
Độc Cô Dận không nói gì.
"Có phải đệ cho rằng chỉ cần Cáp Liên ở bên cạnh đệ, thì đệ nhất định sẽ vui vẻ? Đệ có phát hiện ra rằng cho dù nàng ấy có ở bên cạnh đệ, đệ vẫn không vui vẻ gì không?"
Lúc đầu Độc Cô Dận định nói gì đó phản bác, nhưng khi đối mặt với người vừa là cha vừa là huynh trưởng Độc Cô Cận thì đột nhiên hắn cảm thấy dù mình có phản bác thế nào cũng chỉ là hành động ngây thơ ấu trĩ mà thôi. Vì vậy hắn chấp nhận.
"Có muốn biết tại sao không?"
Độc Cô Dận ngoan ngoãn gật đầu.
"Bởi vì Cáp Liên không vui vẻ, cho nên đệ cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ. Tình yêu là phải để cho hai người cùng vui vẻ, đó mới là hạnh phúc của tình yêu, nếu không thì đó cũng chẳng qua chỉ là một sự hành hạ. Mặc dù hai người yêu nhau, chỉ cần có một người chịu uất ức nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, rồi cuối cùng cũng sẽ rơi vào tình cảnh bằng mặt không bằng lòng".
"Hoàng huynh, chẳng lẽ tình yêu của đệ đối với nàng ấy vẫn còn chưa đủ sao?" - Độc Cô Dận căm giận bất bình.
"Dận đệ, có phải lúc đệ nhìn thấy Cáp Liên đã rất thích nàng ấy, muốn giữ nàng ấy lại bên mình?"
"Đúng vậy".
"Nếu như thật sự đệ nghĩ như vậy, thì đệ còn coi nàng ấy là người nữa không? Nàng ấy có khác gì những thứ vàng bạch châu báu xinh đẹp kia không? Chỉ cần đệ nhìn thấy thích là có thể giữ ở lại, đệ có bao giờ hỏi nàng ấy có đồng ý hay không?"
"Đệ.... Nhưng yêu một người không phải là hy vọng có thể làm cho nàng ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình sao?"
" Đó chỉ là cách nghĩ của một bên thôi. Dận đệ, đệ hãy suy nghĩ một chút, đệ hãy suy nghĩ kỹ một chút, nếu như Cáp Liên thật sự chỉ vì đệ mà ở lại trong cung, nàng ấy làm sao vui vẻ được? Nàng ấy đến từ Thảo Nguyên xa xôi, nàng thuộc về tự do, không thuộc về nơi này, gắng gượng giữ nàng ấy ở lại nơi này, cuối cùng nàng ấy không thể thích ứng, nói không từng còn có thể sẽ bị suy tàn ở trong chốn thâm cung đại điện này".
Độc Cô Dận ảo não kéo kéo tóc của mình, hoàn toàn không thấy dáng vẻ tự nhiên thường ngày: "Hoàng huynh, vậy rốt cuộc đệ nên làm thế nào? Đệ không muốn mất nàng! Ba năm trước đây sau khi nàng cứu đệ một mạng, từ đó đệ chưa bao giờ quên nàng! Đệ yêu nàng! Đệ muốn dùng cả đời này ở cùng với nàng!”.
Nhìn thấy người em trai ruột thịt của mình vì tình yêu mà phiên não trở thành dáng vẻ đáng thương này. Độc Cô Cận vươn tay vỗ vỗ bả vai Độc Cô Dận, lại thở dài:
"Dận đệ, đệ thích hoàng cung không?"
Độc Cô Dận sửng sốt một chút, tại sao hoàng huynh chuyền đề tài nhanh như vậy?
Độc Cô Cận nhìn cảnh tượng hoa lệ bốn phía xung quanh, lộ ra nụ cười khổ: "Thật ra thì đệ không thích, ba năm trước đây đệ đã rời khỏi nơi này rồi, nếu không phải là vì đệ nhớ người thân, thì sẽ không trở về tìm huynh".
"Hoàng huynh, là đệ tự nguyện trở về"
"Coi như là đệ tự nguyện, chỉ sợ lại có người không hy vọng đệ trở về".
"Chuyện đó là đương nhiên! Những phản thần tặc tử kia dĩ nhiên không muốn đệ trở về" - Độc Cô Dận nặng nề hừ một tiếng
"Không phải, người không muốn nhìn thấy đệ trở về, hiện tại đã yên ngủ tại chùa Hà Lạc rồi".
"......Mẫu thân"…
Mẹ ruột của Độc Cô Dận là Từ quý phi đã bị giết chết trong trận chính biến loạn binh vào ba năm trước, sau khi Độc Cô Cận dẹp yên phản loạn, trở về tìm thi thể của bà, vì vậy đã an táng bà trong chùa Hà Lạc, chính là chỗ tỷ tỷ của Từ quý phi xuất gia, hi vọng có thể khiến cho linh hồn của Từ quý phi an nghỉ.
"Dận đệ, thù đã báo, oan đã yên, đệ ở lại trong hoàng cung này còn lưu luyến gì?" - Hắn quay đầu lại hiền lành nhìn người đệ ruột thịt giống như con trai mình: "Hơn nữa, người đệ yêu nhất cũng đã không còn ở trong hoàng cung nữa rồi, đệ tiếp tục đợi ở đây, còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Hoành huynh? Ý của người là...."…
"Ý của ta là gì, bản thân đệ đã rõ. Tóm lại, ta hi vọng đệ có thể vui vẻ, có thể cùng với người mình yêu đi đến cuối đời. Bây giờ có thể đệ không thể nào ổn định được tâm trạng để suy nghĩ việc này, chờ đệ nghĩ thông rồi, trở lại tìm ta! Chỉ hi vọng lúc đó vẫn chưa muốn".
Hắn hi vọng Dận đệ sẽ không giống như hắn năm xưa, vì không thể thoát khỏi gánh nặng nước nhà mà mất đi người con gái mình yêu nhất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng làm vợ người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.