Công Chúa Đanh Đá Và Tiểu Thư Thủ Đoạn
Chương 10
Shiho Miyano
01/07/2015
Tối đó 7h bốn người về đến nhà là mỗi người một việc: My học bài, Vũ đọc sách còn Hiếu ngồi online, chỉ có Chi là tất bật chạy đến nhà hàng làm việc xuyên đêm bù lại mấy ngày đã nghỉ. Ông chủ nhà hàng (thôi cứ gọi tên – anh Thiên vậy) thấy cô thì vui lắm, tại hôm nay có một nhà tài phiệt bao nhà hàng này trọn gói để tổ chức yến tiệc chào mừng 30 năm thành lập cái chi nhánh của tập đoàn quái quỷ gì đó ở Việt Nam nên bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng và toàn những món xịn. Cái ông giám đốc phải đích thân từ Mỹ trở về đây để chủ trì bữa tiệc, khách đến rất đông và toàn là những triệu phú hay tỷ phú của thế giới. Bên ngoài xếp hàng đống những siêu xe triệu đô đủ các thể loại, Chi cũng không để mắt vì ngày xưa cô ngồi siêu xe quen rồi.
Ở trung tâm bữa tiệc là nhân vật chính và gia đình: ông ta, vợ ông ta và một cái thẳng quý tử dở hơi nào đó ăn mặc sang trọng. Ông chủ tập đoàn mặc bộ vest đen thắt calavat đỏ có ghim gài đính kim cương và đôi dày da đắt tiền của Ý với chiếc Apple Watch sang trọng, bà vợ thì mặc đầm dạ hội màu đỏ với trang sức lắc tay lắc chân đủ các kiểu toàn bằng đá ruby với đôi dày cao gót và cũng sở hữu một chiếc đồng hồ Apple Watch trông vô cùng quý phái, cậu ấm của họ mặc vest đen, dày da Ý, đồng hồ Thụy Sĩ, dây chuyền hình chữ Thập nạm đầy kim cương trắng xung quanh chói lóa và mái tóc đen rủ xuống vô cùng điển trai, trên tay cầm li rượu Bourbon. Họ đang đứng ở trung tâm bữa tiệc và đi chào hỏi xã giao với mấy thương gia trong ngành. Và ở đây chỉ hội tụ những ông vương bà hoàng sở hữu tập đoàn đứng trong Top thế giới mà thôi. Hiện giờ Chi đang bận bịu túi bụi trong căn bếp to gấp 10 lần căn nhà ông bà cô sống dưới quê với các trang thiết bị hiện đại.
- Chi à bây giờ hết người rồi! Phiền em lát nữa bày biện xong thức ăn thì bê ra đó may ra mới có người giúp chứ bây giờ ai cũng bận! – anh Thiên từ đâu đến giục.
- Khổ quá biết rồi sếp. Hôm nay anh có biết là anh nói với tôi câu đó mấy trăm lần một phút không hả? Sao anh không bê ra đó đi nhìn mặt mũi tôi lem luốc như vầy đâu có chỗ mà đòi bước vào cái khu sang trọng đó hả? – Chi bực mình gắt gỏng. Nhưng cái tên Thiên đó nhắc xong cô là biến liền đi đâu đó làm cô độc thoại nãy giờ như con tự kỉ. Ai mà biết đằng sau cô là một bóng ma đứng lù lù đang nhìn cô chằm chằm chứ. Lúc cô bày biện thức ăn và bê lên quay người định bê ra ngoài thì giật mình vì có người đứng ngay sau mình (đứng hỏi tại sao không đâm sầm vào nhau rồi bát đũa vỡ tan tành như mấy truyện khác nhé – người cẩn thận về bếp núc _ nấu ăn thôi_như Chi thì chuyện đấy không dễ dàng xảy ra đâu)
- Tránh ra coi! – Chi bực mình hét lên không thèm nhìn bản mặt khó ưa của cái tên kia nhưng hắn không dịch chuyển chút nào dù chỉ 1mm, người hắn cứ trơ như pho tượng.
- Mẹ cái thằng mặt bơm này, tui kêu anh tránh ra! – Chi lại « thì thầm » một lần nữa với volume lấn át bất cứ một cái loa nào, lần này thì tên đó tránh ra thật nhưng đầu óc không khỏi tức tối vì cô dám gọi anh là mặt bơm: “ Con ranh đó là ai mà dám hỗn xược vậy chứ? Để rồi lát nó quay lại đây thì biết mặt mình”
Y như rằng 15’ sau cái “con ranh” quay trở lại bếp, tóc tai bù xù, mặt mũi lấm lem vã cả mồ hôi ướt sũng bộ áo quần đồng phục của nhân viên. Ở đây do lương cao chứ nếu không Chi chắc chắn không đời nào vào cái nhà hàng nào như thế này một lần nào nữa. Lại còn làm xuyên đêm nữa mới chết. Vừa mới vào bếp cô bị tên con trai lúc nãy chặn đường, lúc này Chi bắt đầu sôi máu, ngẩng mặt lên nhìn cái tên ôn dịch đó thì nhận ra đó là Thái. Còn hắn lúc này cũng mới nhìn kĩ được gương mặt của cô, nhưng chỉ nhận thấy được hình ảnh một con bé lọ lem bửn thỉu vô duyên hay gắt gỏng chứ không biết đó là Chi, cô cũng không định nói, mà sẽ troll hắn một chút cho vui.
- Ái chà! Giai tây ở đâu đến đẹp thế này? – giọng sến súa để hắn không nhận ra.
- … - chỉ có im lặng.
- Éy anh gì đẹp troai ơi!
IM LẶNG!
- À chắc nó là con lai đâu đó mới về Việt Nam nên không hiểu tiếng Việt! – cô nói làm hắn giận sôi máu nhưng chưa nói gì.
- Hello! Nice to meet you! What’s your name? How old are you? Where are you from? My name is Stella Angel and I’m 20 years old………bla bla……bla bla…! – Chi xổ một tràng tiếng Anh giới thiệu làm quen làm hắn sững người. “Loại nhà quê như con này mà cũng biết tiếng Anh cơ à?”
Hắn vẫn im lặng.
- À trông hắn có vẻ Hàn hàn nhưng nhà giàu chắc nuông chiều nhiều quá nên ngu si không biết tiếng Anh ý mà, vậy mình sẽ làm quen bằng tiếng Hàn – Chi giả vờ lớn tiếng để hắn nghe thấy rồi mặt tươi như hoa nói tiếng Hàn với hắn - ……bla bla……bla bla…! – lại 1 lần nữa cô làm hắn bất ngờ về khả năng ngoại ngữ của mình.
Ở bên ngoài kia, ông bà chủ của bữa tiệc đang nâng ly với tất cả mọi người và ăn thử một chút đồ ăn.
- Oh! Ngon thật! Nghe nhà hàng này có một đầu bếp giỏi nhưng em vẫn chưa biết mặt người đã nấu những món này. Có thể là một đầu bếp nổi tiếng tầm cỡ thế giới được mời về đây! – người phụ nữ kia nếm thử mấy món ăn và trầm trồ khen ngợi.
- Có lẽ vậy! Anh sẽ kêu ông chủ nhà hàng gọi đầu bếp đó ra đây! Ông Thiên, lại đây nào! – người đàn ông đó.
- Dạ vâng có tôi! Thưa ông gọi gì? – anh Thiên chạy lại nói.
- Tôi muốn được biết mặt đầu bếp đã nấu những món này! Anh có thể gọi người đó ra đây được không?
- Dạ tất nhiên rồi ạ! Tôi sẽ gọi ra liền, ông chờ chút!
Anh Thiên đi vào trong, vừa thấy Chi đang xí xớn nói chuyện với con trai vị chủ tịch thì bực mình chạy lại nhéo tai cô một cái, cô bực mình quay ra:
- Gì nữa hả?
- Ông chủ gọi cô ra!
- Anh là ông chủ của tôi rồi còn chủ với chỉ nào nữa?
- Tôi kêu ra thì ra. Nhớ nói chuyện đàng hoàng một chút đó! Đi lau mặt đi, trông chó không ra chó mèo không ra mèo, còn na ná giống nửa lợn nửa chuột kìa! – Thiên trêu làm cô bực mình. Còn cái tên Thái kia thì biến đâu mất tiêu. Cô lại phải đi vào rửa mặt mũi chân tay, cột lại tóc và thay quần áo đàng hoàng, dù sao cũng nấu xong hết các món rồi, sau đó cô miễn cưỡng bị cái tên Thiên kia lôi xềnh xệch đi.
- Oh đây là đầu bếp đã nấu những món ăn trên cả tuyệt vời này sao? Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ quý ông quá khen. Tôi năm nay 17 tuổi học lớp 11! – Chi cười đáp lại bằng tiếng Anh, Thái đang đứng gần đó quay mặt đi, khi nghe cô bảo 17 tuổi thì bực mình quay ra xem cô ta là ai mà dám nói dối mình lúc nãy thì ngạc nhiên xen lẫn sững sờ kiêm bực bội vì đó là Chi. Cô liếc thấy thái độ của hắn nhưng không thèm nói gì, chỉ nói chuyện với ba hắn thôi.
- 17 tuổi sao? Cháu thật là tài giỏi, nấu ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị của ta. Có lẽ sau này mà tổ chức tiệc tùng gì thì ta đều sẽ tới nhà hàng này cho xem! Nào, ta sẽ giới thiệu với cháu, ta là Trần Huy Tuấn, là chủ tịch tập đoàn T&D, còn đây…*chỉ quý bà đứng bên cạnh*…là phu nhân của ta tên Lê Thanh Hằng, còn cậu ấm trẻ tuổi này…*chỉ cái thằng hâm nào đó*…là con trai ta tên Trần Duy Thái, chủ tịch tập đoàn A&D thuộc chi nhánh của T&D, mọi người đều rất vui được biết cháu! – ông Tuấn nói.
- Dạ cũng rất hân hạnh được gặp ông bà và cậu chủ, tôi là Nguyễn Hoàng Linh Chi! – Chi cố gắng nặn mãi mới ra được một nụ cười tỏa nắng mà theo Thái nghĩ thì đó là một nụ cười đểu và nguy hiểm.
- Nguyễn Hoàng Linh Chi sao? – ông Tuấn và bà Hằng đều sửng sốt, Thái lên tiếng:
- Cô ta là cựu tiểu thư của tập đoàn L&C, bây giờ thì không còn nữa!
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, làm cô xấu mặt muốn chết, chính vì cái thằng cha khỉ gió khốn nạn nào đó mà tập đoàn ba cô mới phá sản, trước nổi danh thế nào mà bây giờ lại đi làm osin cho một nhà hàng. Cái tên Thái chết tiệt đó mồm mép như điên, hắn ngứa mồm thì phải.
- Ồ thì ra đây là con gái của chủ tịch Nguyễn Hoàng sao? Ta với ba cháu từng là đối tác lẫn bằng hữu có quan hệ rất tốt với nhau. Sau này có việc gì cháu cứ nói với ta một tiếng, nhất định ta sẽ giúp!
- Dạ cảm ơn! Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép! – Chi nói rồi nhanh chóng lui vào trong. Cô vừa đi thì tên Thái lại bắt đầu ba hoa mồm mép:
- Ở đây chán quá toàn người lớn không hà. Đến thằng Hiếu cũng đi đâu chơi bời gì rồi nên không đến. Con lên sân thượng hóng gió nhé! – hắn nói với mẹ.
- Được rồi con đi đi, đừng có uống rượu nhiều quá, lát không lái xe được đâu! – mẹ hắn ta nhắc nhở, ngay sau đó hắn chạy theo Chi và lôi cô lên sân thượng, Chi không nói gì, tất nhiên là không nói gì vì miệng vẫn nhai nhồm nhoàm chiếc bánh kẹp lấy được ở dưới bếp. Lên sân thượng, cô giật tay cô ra khỏi tay hắn, bình thản dựa người vào thanh sắt nhìn ra phía xa xăm và tiếp tục ăn bữa tối của mình. Thái nói:
- Cô lại có âm mưu gì? Đến đây phá tôi hả?
Chi nghe vậy thì bực mình quay phắt ra, nói:
- Bộ hết chuyện nên muốn gây gổ với tôi phải không? Cậu đang cực kì có vấn đề về cái não của cậu đấy! Mắc mớ gì tôi phải mất công vừa từ quê lên lại lăn vào cái nhà hàng này, đóng giả đầu bếp để phá hỏng bữa tiệc này à? Xàm! Đây không rảnh mà bám suốt theo cậu như ai đó!
- Ai đó là ai?
- Tự biết! – cô nghênh mặt nói và quay đi thì bị hắn giữ tay lại, Chi nhíu mày quay ra:
- Chính chú mày đang muốn phá chị đấy. Bỏ ra trước khi phải đi gắn răng giả!
- Cô đang nói chính mình sao? – Thái đáp lại với thái độ khinh khỉnh.
- Nói ai không liên quan đến mày. Bà bắt đầu bực mình rồi đấy! – cô gắt lên và giật tay ra, xoay người định bước đi thì hắn vẫn không buông tha, nắm lấy tóc cô kéo giật lùi lại, dúi đầu cô ra ngoài ban công tầng thượng và đè cô, cảnh cáo:
- Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn tìm cớ đụng vào tôi thì đừng trách tôi độc ác, bằng không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của cô! Tôi còn chưa hỏi tội cô dám chửi tôi trong khi biết tôi là ai đấy!
- Mày là ai? Tất nhiên là người rồi điều đó tao biết rõ vì tao đâu có mù. Chứ không lẽ mày là dog à? – Chi bĩu môi, đốp lại.
Thái nghe thì vô cùng tức giận, nếu cô không phải là con gái thì chắc chắn là chân tay cụt lủn nằm liệt giường rồi, Chi nhận thấy thái độ này thì vô cùng hả hê, troll hắn vui quá đi, hắn không dám làm gì mình đâu mà. Cô lấy đầu gối mình đá gập vào bụng hắn một cái, bị tấn công bất ngờ, Thái không kịp đỡ nên ôm bụng cúi xuống, chỉ chờ có thế cô co giò chạy thằng cẳng trốn vô Woashington City vì phải làm cả ca đêm nữa, nếu không cô chắc chắn về nhà nhảy lên giường đánh một giấc rồi.
Trốn trong đó tầm 30’ thì cô nhớ ra một điều quan trọng: “hay bây giờ dùng sẵn nguyên liệu ở đây làm món gì đó cho thằng Hà điên nhỉ? Không làm lại bị nó xử lí chắc chết!” nghĩ là làm, Chi liều mạng đi ra bếp, lấy cà chua, xương, hành, tỏi, trứng, thịt, bla bla…và làm nào là thịt nướng, sườn xào chua ngọt, vịt om sấu,…cơm rang hành và bla bla các thứ khác nữa.
4h30’ sáng, tất cả các món ăn đã được làm xong vô cùng ngon và nóng hổi được đựng trong nồi giữ nhiệt to bự, còn chủ chính thì ngồi dựa vào tường nằm ngủ một cách ngon lành. Tất nhiên ai cũng biết cô rất mệt nên nhẹ nhàng làm việc không dám đánh thức cô dậy. Lúc ngủ Chi dễ thương thật đấy, ngoan ngoãn y như một con cún vậy. Sáng hôm sau 6h30 cô thức dậy, và phát hiện ai đó ngồi trên ghế gần đó ngắm mình rồi mỉm cười.
- Sao?
- Tôi chờ mãi bà mới dậy! Hôm nay trả luôn tiền lương lẫn tiền thưởng! – nói rồi Thiên quăng một cái cặp đen cho Chi và tay đút túi quần bình thản cất bước biến đi đâu mất. Còn lại một mình, cô mệt nhọc đứng dậy mở cái cặp đó ra xem thì mắt sáng như sao, tiền được đựng chật ních trong đó, toàn tiền mới, lại còn là Bảng Anh nữa chứ. Chi sung sướng la lên, mọi người nhìn cô mỉm cười:
- Em sướng nhé! Đây là trích từ 45% tổng chi phí của bữa tiệc hôm qua đấy! Chính ông chủ bữa tiệc đã yêu cầu anh Thiên làm thế. Vậy giờ Chi đủ tiền mà sống cả đời rồi nhỉ! – một chị đang rửa bát nói.
- Thế này vẫn còn ít chị ạ! Em sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp ba em gây dựng lại công ty hoặc kinh doanh gì đó! Thôi em về còn phải đi học đây, cảm ơn và chào các chị! – Chi nháy mắt vẫy tay phủi quần áo, cái áo sơ mi hồng nhạt chấm bi vạt xòe với cái quần bò ngố hôm qua lê lết trên sàn bếp đã bửn hết rồi. Cô vớ vội một chiếc bánh pateso để ăn sáng và chạy vù đi.
Ở trung tâm bữa tiệc là nhân vật chính và gia đình: ông ta, vợ ông ta và một cái thẳng quý tử dở hơi nào đó ăn mặc sang trọng. Ông chủ tập đoàn mặc bộ vest đen thắt calavat đỏ có ghim gài đính kim cương và đôi dày da đắt tiền của Ý với chiếc Apple Watch sang trọng, bà vợ thì mặc đầm dạ hội màu đỏ với trang sức lắc tay lắc chân đủ các kiểu toàn bằng đá ruby với đôi dày cao gót và cũng sở hữu một chiếc đồng hồ Apple Watch trông vô cùng quý phái, cậu ấm của họ mặc vest đen, dày da Ý, đồng hồ Thụy Sĩ, dây chuyền hình chữ Thập nạm đầy kim cương trắng xung quanh chói lóa và mái tóc đen rủ xuống vô cùng điển trai, trên tay cầm li rượu Bourbon. Họ đang đứng ở trung tâm bữa tiệc và đi chào hỏi xã giao với mấy thương gia trong ngành. Và ở đây chỉ hội tụ những ông vương bà hoàng sở hữu tập đoàn đứng trong Top thế giới mà thôi. Hiện giờ Chi đang bận bịu túi bụi trong căn bếp to gấp 10 lần căn nhà ông bà cô sống dưới quê với các trang thiết bị hiện đại.
- Chi à bây giờ hết người rồi! Phiền em lát nữa bày biện xong thức ăn thì bê ra đó may ra mới có người giúp chứ bây giờ ai cũng bận! – anh Thiên từ đâu đến giục.
- Khổ quá biết rồi sếp. Hôm nay anh có biết là anh nói với tôi câu đó mấy trăm lần một phút không hả? Sao anh không bê ra đó đi nhìn mặt mũi tôi lem luốc như vầy đâu có chỗ mà đòi bước vào cái khu sang trọng đó hả? – Chi bực mình gắt gỏng. Nhưng cái tên Thiên đó nhắc xong cô là biến liền đi đâu đó làm cô độc thoại nãy giờ như con tự kỉ. Ai mà biết đằng sau cô là một bóng ma đứng lù lù đang nhìn cô chằm chằm chứ. Lúc cô bày biện thức ăn và bê lên quay người định bê ra ngoài thì giật mình vì có người đứng ngay sau mình (đứng hỏi tại sao không đâm sầm vào nhau rồi bát đũa vỡ tan tành như mấy truyện khác nhé – người cẩn thận về bếp núc _ nấu ăn thôi_như Chi thì chuyện đấy không dễ dàng xảy ra đâu)
- Tránh ra coi! – Chi bực mình hét lên không thèm nhìn bản mặt khó ưa của cái tên kia nhưng hắn không dịch chuyển chút nào dù chỉ 1mm, người hắn cứ trơ như pho tượng.
- Mẹ cái thằng mặt bơm này, tui kêu anh tránh ra! – Chi lại « thì thầm » một lần nữa với volume lấn át bất cứ một cái loa nào, lần này thì tên đó tránh ra thật nhưng đầu óc không khỏi tức tối vì cô dám gọi anh là mặt bơm: “ Con ranh đó là ai mà dám hỗn xược vậy chứ? Để rồi lát nó quay lại đây thì biết mặt mình”
Y như rằng 15’ sau cái “con ranh” quay trở lại bếp, tóc tai bù xù, mặt mũi lấm lem vã cả mồ hôi ướt sũng bộ áo quần đồng phục của nhân viên. Ở đây do lương cao chứ nếu không Chi chắc chắn không đời nào vào cái nhà hàng nào như thế này một lần nào nữa. Lại còn làm xuyên đêm nữa mới chết. Vừa mới vào bếp cô bị tên con trai lúc nãy chặn đường, lúc này Chi bắt đầu sôi máu, ngẩng mặt lên nhìn cái tên ôn dịch đó thì nhận ra đó là Thái. Còn hắn lúc này cũng mới nhìn kĩ được gương mặt của cô, nhưng chỉ nhận thấy được hình ảnh một con bé lọ lem bửn thỉu vô duyên hay gắt gỏng chứ không biết đó là Chi, cô cũng không định nói, mà sẽ troll hắn một chút cho vui.
- Ái chà! Giai tây ở đâu đến đẹp thế này? – giọng sến súa để hắn không nhận ra.
- … - chỉ có im lặng.
- Éy anh gì đẹp troai ơi!
IM LẶNG!
- À chắc nó là con lai đâu đó mới về Việt Nam nên không hiểu tiếng Việt! – cô nói làm hắn giận sôi máu nhưng chưa nói gì.
- Hello! Nice to meet you! What’s your name? How old are you? Where are you from? My name is Stella Angel and I’m 20 years old………bla bla……bla bla…! – Chi xổ một tràng tiếng Anh giới thiệu làm quen làm hắn sững người. “Loại nhà quê như con này mà cũng biết tiếng Anh cơ à?”
Hắn vẫn im lặng.
- À trông hắn có vẻ Hàn hàn nhưng nhà giàu chắc nuông chiều nhiều quá nên ngu si không biết tiếng Anh ý mà, vậy mình sẽ làm quen bằng tiếng Hàn – Chi giả vờ lớn tiếng để hắn nghe thấy rồi mặt tươi như hoa nói tiếng Hàn với hắn - ……bla bla……bla bla…! – lại 1 lần nữa cô làm hắn bất ngờ về khả năng ngoại ngữ của mình.
Ở bên ngoài kia, ông bà chủ của bữa tiệc đang nâng ly với tất cả mọi người và ăn thử một chút đồ ăn.
- Oh! Ngon thật! Nghe nhà hàng này có một đầu bếp giỏi nhưng em vẫn chưa biết mặt người đã nấu những món này. Có thể là một đầu bếp nổi tiếng tầm cỡ thế giới được mời về đây! – người phụ nữ kia nếm thử mấy món ăn và trầm trồ khen ngợi.
- Có lẽ vậy! Anh sẽ kêu ông chủ nhà hàng gọi đầu bếp đó ra đây! Ông Thiên, lại đây nào! – người đàn ông đó.
- Dạ vâng có tôi! Thưa ông gọi gì? – anh Thiên chạy lại nói.
- Tôi muốn được biết mặt đầu bếp đã nấu những món này! Anh có thể gọi người đó ra đây được không?
- Dạ tất nhiên rồi ạ! Tôi sẽ gọi ra liền, ông chờ chút!
Anh Thiên đi vào trong, vừa thấy Chi đang xí xớn nói chuyện với con trai vị chủ tịch thì bực mình chạy lại nhéo tai cô một cái, cô bực mình quay ra:
- Gì nữa hả?
- Ông chủ gọi cô ra!
- Anh là ông chủ của tôi rồi còn chủ với chỉ nào nữa?
- Tôi kêu ra thì ra. Nhớ nói chuyện đàng hoàng một chút đó! Đi lau mặt đi, trông chó không ra chó mèo không ra mèo, còn na ná giống nửa lợn nửa chuột kìa! – Thiên trêu làm cô bực mình. Còn cái tên Thái kia thì biến đâu mất tiêu. Cô lại phải đi vào rửa mặt mũi chân tay, cột lại tóc và thay quần áo đàng hoàng, dù sao cũng nấu xong hết các món rồi, sau đó cô miễn cưỡng bị cái tên Thiên kia lôi xềnh xệch đi.
- Oh đây là đầu bếp đã nấu những món ăn trên cả tuyệt vời này sao? Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ quý ông quá khen. Tôi năm nay 17 tuổi học lớp 11! – Chi cười đáp lại bằng tiếng Anh, Thái đang đứng gần đó quay mặt đi, khi nghe cô bảo 17 tuổi thì bực mình quay ra xem cô ta là ai mà dám nói dối mình lúc nãy thì ngạc nhiên xen lẫn sững sờ kiêm bực bội vì đó là Chi. Cô liếc thấy thái độ của hắn nhưng không thèm nói gì, chỉ nói chuyện với ba hắn thôi.
- 17 tuổi sao? Cháu thật là tài giỏi, nấu ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị của ta. Có lẽ sau này mà tổ chức tiệc tùng gì thì ta đều sẽ tới nhà hàng này cho xem! Nào, ta sẽ giới thiệu với cháu, ta là Trần Huy Tuấn, là chủ tịch tập đoàn T&D, còn đây…*chỉ quý bà đứng bên cạnh*…là phu nhân của ta tên Lê Thanh Hằng, còn cậu ấm trẻ tuổi này…*chỉ cái thằng hâm nào đó*…là con trai ta tên Trần Duy Thái, chủ tịch tập đoàn A&D thuộc chi nhánh của T&D, mọi người đều rất vui được biết cháu! – ông Tuấn nói.
- Dạ cũng rất hân hạnh được gặp ông bà và cậu chủ, tôi là Nguyễn Hoàng Linh Chi! – Chi cố gắng nặn mãi mới ra được một nụ cười tỏa nắng mà theo Thái nghĩ thì đó là một nụ cười đểu và nguy hiểm.
- Nguyễn Hoàng Linh Chi sao? – ông Tuấn và bà Hằng đều sửng sốt, Thái lên tiếng:
- Cô ta là cựu tiểu thư của tập đoàn L&C, bây giờ thì không còn nữa!
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, làm cô xấu mặt muốn chết, chính vì cái thằng cha khỉ gió khốn nạn nào đó mà tập đoàn ba cô mới phá sản, trước nổi danh thế nào mà bây giờ lại đi làm osin cho một nhà hàng. Cái tên Thái chết tiệt đó mồm mép như điên, hắn ngứa mồm thì phải.
- Ồ thì ra đây là con gái của chủ tịch Nguyễn Hoàng sao? Ta với ba cháu từng là đối tác lẫn bằng hữu có quan hệ rất tốt với nhau. Sau này có việc gì cháu cứ nói với ta một tiếng, nhất định ta sẽ giúp!
- Dạ cảm ơn! Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép! – Chi nói rồi nhanh chóng lui vào trong. Cô vừa đi thì tên Thái lại bắt đầu ba hoa mồm mép:
- Ở đây chán quá toàn người lớn không hà. Đến thằng Hiếu cũng đi đâu chơi bời gì rồi nên không đến. Con lên sân thượng hóng gió nhé! – hắn nói với mẹ.
- Được rồi con đi đi, đừng có uống rượu nhiều quá, lát không lái xe được đâu! – mẹ hắn ta nhắc nhở, ngay sau đó hắn chạy theo Chi và lôi cô lên sân thượng, Chi không nói gì, tất nhiên là không nói gì vì miệng vẫn nhai nhồm nhoàm chiếc bánh kẹp lấy được ở dưới bếp. Lên sân thượng, cô giật tay cô ra khỏi tay hắn, bình thản dựa người vào thanh sắt nhìn ra phía xa xăm và tiếp tục ăn bữa tối của mình. Thái nói:
- Cô lại có âm mưu gì? Đến đây phá tôi hả?
Chi nghe vậy thì bực mình quay phắt ra, nói:
- Bộ hết chuyện nên muốn gây gổ với tôi phải không? Cậu đang cực kì có vấn đề về cái não của cậu đấy! Mắc mớ gì tôi phải mất công vừa từ quê lên lại lăn vào cái nhà hàng này, đóng giả đầu bếp để phá hỏng bữa tiệc này à? Xàm! Đây không rảnh mà bám suốt theo cậu như ai đó!
- Ai đó là ai?
- Tự biết! – cô nghênh mặt nói và quay đi thì bị hắn giữ tay lại, Chi nhíu mày quay ra:
- Chính chú mày đang muốn phá chị đấy. Bỏ ra trước khi phải đi gắn răng giả!
- Cô đang nói chính mình sao? – Thái đáp lại với thái độ khinh khỉnh.
- Nói ai không liên quan đến mày. Bà bắt đầu bực mình rồi đấy! – cô gắt lên và giật tay ra, xoay người định bước đi thì hắn vẫn không buông tha, nắm lấy tóc cô kéo giật lùi lại, dúi đầu cô ra ngoài ban công tầng thượng và đè cô, cảnh cáo:
- Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn tìm cớ đụng vào tôi thì đừng trách tôi độc ác, bằng không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của cô! Tôi còn chưa hỏi tội cô dám chửi tôi trong khi biết tôi là ai đấy!
- Mày là ai? Tất nhiên là người rồi điều đó tao biết rõ vì tao đâu có mù. Chứ không lẽ mày là dog à? – Chi bĩu môi, đốp lại.
Thái nghe thì vô cùng tức giận, nếu cô không phải là con gái thì chắc chắn là chân tay cụt lủn nằm liệt giường rồi, Chi nhận thấy thái độ này thì vô cùng hả hê, troll hắn vui quá đi, hắn không dám làm gì mình đâu mà. Cô lấy đầu gối mình đá gập vào bụng hắn một cái, bị tấn công bất ngờ, Thái không kịp đỡ nên ôm bụng cúi xuống, chỉ chờ có thế cô co giò chạy thằng cẳng trốn vô Woashington City vì phải làm cả ca đêm nữa, nếu không cô chắc chắn về nhà nhảy lên giường đánh một giấc rồi.
Trốn trong đó tầm 30’ thì cô nhớ ra một điều quan trọng: “hay bây giờ dùng sẵn nguyên liệu ở đây làm món gì đó cho thằng Hà điên nhỉ? Không làm lại bị nó xử lí chắc chết!” nghĩ là làm, Chi liều mạng đi ra bếp, lấy cà chua, xương, hành, tỏi, trứng, thịt, bla bla…và làm nào là thịt nướng, sườn xào chua ngọt, vịt om sấu,…cơm rang hành và bla bla các thứ khác nữa.
4h30’ sáng, tất cả các món ăn đã được làm xong vô cùng ngon và nóng hổi được đựng trong nồi giữ nhiệt to bự, còn chủ chính thì ngồi dựa vào tường nằm ngủ một cách ngon lành. Tất nhiên ai cũng biết cô rất mệt nên nhẹ nhàng làm việc không dám đánh thức cô dậy. Lúc ngủ Chi dễ thương thật đấy, ngoan ngoãn y như một con cún vậy. Sáng hôm sau 6h30 cô thức dậy, và phát hiện ai đó ngồi trên ghế gần đó ngắm mình rồi mỉm cười.
- Sao?
- Tôi chờ mãi bà mới dậy! Hôm nay trả luôn tiền lương lẫn tiền thưởng! – nói rồi Thiên quăng một cái cặp đen cho Chi và tay đút túi quần bình thản cất bước biến đi đâu mất. Còn lại một mình, cô mệt nhọc đứng dậy mở cái cặp đó ra xem thì mắt sáng như sao, tiền được đựng chật ních trong đó, toàn tiền mới, lại còn là Bảng Anh nữa chứ. Chi sung sướng la lên, mọi người nhìn cô mỉm cười:
- Em sướng nhé! Đây là trích từ 45% tổng chi phí của bữa tiệc hôm qua đấy! Chính ông chủ bữa tiệc đã yêu cầu anh Thiên làm thế. Vậy giờ Chi đủ tiền mà sống cả đời rồi nhỉ! – một chị đang rửa bát nói.
- Thế này vẫn còn ít chị ạ! Em sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp ba em gây dựng lại công ty hoặc kinh doanh gì đó! Thôi em về còn phải đi học đây, cảm ơn và chào các chị! – Chi nháy mắt vẫy tay phủi quần áo, cái áo sơ mi hồng nhạt chấm bi vạt xòe với cái quần bò ngố hôm qua lê lết trên sàn bếp đã bửn hết rồi. Cô vớ vội một chiếc bánh pateso để ăn sáng và chạy vù đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.