Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
Chương 52: Chương 52
Thiên Như Ngọc
15/01/2018
Chuyển ngữ: Mic
Đi hết nửa tháng, Tề Tốn Chi mới tới biên quan, thế nhưng lại không gặp được Lưu Tự.
Một binh sĩ do dự ngập ngừng bẩm báo nói: “Lưu tham tướng đã cùng Quận chúa đi Tây Vực.” Đại khái là cảm thấy mình diễn đạt không chuẩn xác, lại sửa lại: “Không phải, là Quận chúa muốn đi Tây vực, Lưu tham tướng can ngăn, sau đó bị tóm đi cùng. Ớ….Cũng không đúng, là Lưu tham tướng tự mình muốn đi theo. Ý? Là như vậy à?”
Tề Tốn Chi nhìn gương mặt rối rắm của binh sĩ kia, giựt giựt khóe miệng, quay đầu nói với Tiêu Trữ: “Ắt hẳn vị quận chúa này chính là muội muội tốt mà ngài muốn tìm rồi.”
Tiêu Trữ đau buồn đỡ trán: “Dự cảm không lành nói với ta, ngươi nói không sai.”
“…………………”
Đương nói thì Triệu lão tướng quân phụ trách trấn giữ biên cương bỏ xuống quân vụ bề bộn đích thân tới nghênh tiếp. Ông từng ở hoàng cung dạy võ nghệ cho Tề Tốn Chi và An Bình, thế nên cũng coi như là sư phụ của hắn, Tề Tốn Chi vừa thấy ông, lập tức định hành lễ. Nhưng Triệu lão tướng quân cũng đồng thời là thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, cho nên vừa gặp Tiêu Trữ, trước tiên liền hướng hắn hành lễ.
Tề Tốn Chi bùi ngùi: đồng ngành bất đồng mệnh mà….
Triệu lão tướng quân tâm tình không tệ, mời hai người tới phủ đệ tạm trú trong thành, chòm râu màu hoa râm theo nụ cười của ông cũng không ngừng run run: “Bệ hạ trong thư có dặn dò, một vạn ám bộ này bổn tướng quân chỉ coi như cái gì cũng không thấy, vẫn như cũ để Tề quân sư chỉ huy là được.”
Đúng lúc Tề Tốn Chi bưng trà lên hớp một ngụm, nghe thế suýt nữa thì đánh rơi chung trà: “Quân sư? Con sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn thoáng suy nghĩ, hiểu ra, cười nói: “Hẳn là bệ hạ sắp đặt, vậy Triệu tướng quân chính là chủ soái rồi?”
“Cũng không phải.” Triệu lão tướng quân cười tủm tỉm lắc lắc đầu: “Chủ soái là ai, con rất nhanh sẽ biết thôi.”
……………..Tây Nhung hành động rất mau lẹ, đã ở bên ngoài biên thành một trăm dặm hạ trại, mọi thứ đâu vào đấy, như thể mọi sự đều nắm chắc trong tay. Để đề phòng tập kích bất ngờ, Triệu lão tướng quân cũng phân phó đóng quân ngoài thành, giằng co từ xa. Tiêu Trữ đã đi tìm muội muội, Tề Tốn Chi là quân sư, đương nhiên cùng Tần Tôn đến quân doanh.
Sau mấy ngày liên tiếp quan sát tình hình, hắn nói với Triệu lão tướng quân: “E rằng ở đây có chút kỳ lạ, Tây Nhung trước định hòa thân, sau đó lại tức tốc xuất binh, dường như sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là hành động đột ngột tức tốc về nước điều binh này…Xem ra có hơi bất ngờ.”
Kỳ thực điều hắn muốn nói là Tây Nhung giống như bị kích động. Mà thời điểm này, cái vị kích động chủ nhân của Tây Nhung kia đang trên đường hướng tới biên quan….Dù sao cũng là khu vực biên cảnh, vừa vào đông thì tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Tôn không dám để Tề Tốn Chi bị tổn thương cho giá rét, dứt khoát cung phụng hắn như Phật tổ. Vì vậy chuyện mà Tề quân sư làm nhiều nhất dạo gần đây chính là ngồi trong quân trướng đọc sách.
Chiều hôm đó tiết trời trong xanh, hắn vén cửa trướng đi vào nói với Tề Tốn Chi: “Tử Đô huynh, có một tin tốt và một tin xấu, huynh muốn nghe tin nào?”
Người kia từ trong trang sách ngẩng lên, âm u thốt ra một chữ: “Nói.”
“Ờm………….” Tần Tôn suýt nữa thì rơi lệ đầy mặt, muốn trêu chọc hắn chính là tìm chết mà!
“Tin tốt chính là thế tử tìm được Khánh Chi và Quận chúa rồi, hẳn là rất nhanh sẽ về tới, còn tin xấu là Triệu lão tướng quân bị bệ hạ triệu hồi về kinh, phải lập tức lên đường.”
“Hửm?” Tề Tốn Chi đặt sách xuống, đẩy xe lăn ra ngoài: “Dẫn ta đi xem thử.”
Tần Tôn vừa giúp hắn vừa giải thích: “Nghe nói bệ hạ phái Thục vương tiếp tục dẫn binh trấn thủ biên cương, Cẩm Phong hẳn là cũng sắp tới rồi, Triệu lão tướng quân liền hồi kinh để thống lĩnh binh sĩ trấn thủ kinh kỳ.”
Tề Tốn Chi im lặng lắng nghe, không hề trả lời. Hắn cúi đầu, nhìn mặt đất dần dần thụt lùi dưới chân, từng cục đất lớn khô cằn, thi thoảng bên trên còn dính cỏ tranh trơ trụi, hoang vu như tâm tình của hắn lúc này.
Tần Tôn cứ nói, hắn cũng cứ kiên nhẫn lắng nghe, nhưng những nội dung trong đó không có hắn, An Bình chưa hề bảo hắn quay về, cũng không có dặn dò gì đặc biệt với hắn.
Đã có thể nhìn thấy long kỳ dựng thẳng ở khoảng không phía trước quân doanh, hắn chợt giữ xe lăn ngừng lại, hướng Tần Tôn phất tay một cái: “Thôi đi, trời khá lạnh, đệ thay ta gửi lời chào hỏi Triệu lão tướng quân một tiếng, ta không đi đưa tiễn.”
Tần Tôn ngạc nhiên, còn hắn thì đã tự mình đẩy xe lăn rời đi, bóng dáng màu trắng ấy rất nhanh liền bị doanh trướng trùng trùng điệp điệp nuốt chửng, thoáng chốc chợt có cảm giác tịch mịch như ẩn như hiện. Tần Tôn nhíu mày, cảm thấy mình đại khái nhìn nhầm rồi, người cường hãn như Tề Tốn Chi sẽ không biểu hiện ra loại cảm giác như vậy mới phải.
Đúng ra chuyện này rất cổ quái, bởi Tề Tốn Chi trước mặt mọi người nho nhã yếu ớt, cũng lắm khi khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, nhưng điều đó cũng chỉ là khiến người khác cảm giác hắn nội tâm mạnh mẽ mà thôi, có điều trong mắt Tần Tôn, đích thực chính là vẫn luôn dùng từ ‘cường hãn’ để hình dung về hắn. Trên người hắn đại khái có một loại bản lĩnh rất tinh tế, có thể nắm vững trong tay biên độ đó, bất luận là nhu nhược trước mặt người khác hay là nham hiểm cường hãn trước mặt hắn thì đều sẽ không có cảm giác không hài hòa. Cho nên đã đạt được trình độ nào đó, Tần Tôn sợ hắn, cũng càng kính nể hắn.
Hắn dùng giày cọ cọ bùn khô trên đất, buồn bã đi về phía trước, loại cảm giác này……..là do mình ít bị ngược à?
Tiễn bước Triệu lão tướng quân, Thục vương vẫn chưa tới, Lưu Tự còn đang trên đường trở về, nhất thời những việc trọng yếu trong quân liền rơi hết trên người Tần Tôn. Hắn trái lại hết lần này đến lần khác mượn cơ hội tìm Tề quân sư giúp đỡ, tiếc là vị này từ sau ngày hôm đó liền có dấu hiệu ngủ đông. Trong trướng treo một chậu than, chân đắp tấm thảm nhung bằng da dê, nhàn nhã ngồi bên chậu than đọc sách, từ sáng đến tối, thong dong vô cùng.
Tần Tôn lúc này mới xác định, hắn đã bị ngược……Có lần hắn lại thập phần uyển chuyển đưa ra thỉnh cầu Tề Tốn Chi giúp đỡ, người kia lại vẫn như cũ bất vi sở động, thế là trước khi ra cửa trướng, hắn có chút không vui lại thêm có phần ủy khuất ‘hảo tâm’ nhắc nhở một câu: “Tử Đô huynh, ngồi bên chậu than lâu như vậy, cẩn thận ngất cho đấy.”
Tề Tốn Chi nhấc mi mắt, nhãn thần tựa như lưỡi đao bén nhọn cắt vào da thịt hắn: “Trước lúc đó, ngươi nhất định sẽ ngất trước, có muốn thử không?”
Tần tướng quân cả kinh biến sắc, vội chạy lấy người, ôm lệ nóng quyết tâm tự ngược một mình….May mà tình hình rối rắm này không kéo dài lâu, Thục vương đã tới quân doanh. Thân là tướng lĩnh trường kỳ trấn thủ biên cương, hắn đối với đường quanh ngõ tắt kỳ thực rành rẽ vô cùng, lại thêm tùy tùng đi theo không nhiều, ngày đêm lên đường, đương nhiên rất nhanh đã tới.
Tần Tôn vào khoảnh khắc trông thấy hắn thì thiếu điều hai gối quỵ xuống, ôm lấy chân hắn bi thương khóc lớn, đầu năm này, đội ngũ không dễ dẫn dắt a…….>_
Đi hết nửa tháng, Tề Tốn Chi mới tới biên quan, thế nhưng lại không gặp được Lưu Tự.
Một binh sĩ do dự ngập ngừng bẩm báo nói: “Lưu tham tướng đã cùng Quận chúa đi Tây Vực.” Đại khái là cảm thấy mình diễn đạt không chuẩn xác, lại sửa lại: “Không phải, là Quận chúa muốn đi Tây vực, Lưu tham tướng can ngăn, sau đó bị tóm đi cùng. Ớ….Cũng không đúng, là Lưu tham tướng tự mình muốn đi theo. Ý? Là như vậy à?”
Tề Tốn Chi nhìn gương mặt rối rắm của binh sĩ kia, giựt giựt khóe miệng, quay đầu nói với Tiêu Trữ: “Ắt hẳn vị quận chúa này chính là muội muội tốt mà ngài muốn tìm rồi.”
Tiêu Trữ đau buồn đỡ trán: “Dự cảm không lành nói với ta, ngươi nói không sai.”
“…………………”
Đương nói thì Triệu lão tướng quân phụ trách trấn giữ biên cương bỏ xuống quân vụ bề bộn đích thân tới nghênh tiếp. Ông từng ở hoàng cung dạy võ nghệ cho Tề Tốn Chi và An Bình, thế nên cũng coi như là sư phụ của hắn, Tề Tốn Chi vừa thấy ông, lập tức định hành lễ. Nhưng Triệu lão tướng quân cũng đồng thời là thuộc hạ cũ của Nhiếp chính vương, cho nên vừa gặp Tiêu Trữ, trước tiên liền hướng hắn hành lễ.
Tề Tốn Chi bùi ngùi: đồng ngành bất đồng mệnh mà….
Triệu lão tướng quân tâm tình không tệ, mời hai người tới phủ đệ tạm trú trong thành, chòm râu màu hoa râm theo nụ cười của ông cũng không ngừng run run: “Bệ hạ trong thư có dặn dò, một vạn ám bộ này bổn tướng quân chỉ coi như cái gì cũng không thấy, vẫn như cũ để Tề quân sư chỉ huy là được.”
Đúng lúc Tề Tốn Chi bưng trà lên hớp một ngụm, nghe thế suýt nữa thì đánh rơi chung trà: “Quân sư? Con sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn thoáng suy nghĩ, hiểu ra, cười nói: “Hẳn là bệ hạ sắp đặt, vậy Triệu tướng quân chính là chủ soái rồi?”
“Cũng không phải.” Triệu lão tướng quân cười tủm tỉm lắc lắc đầu: “Chủ soái là ai, con rất nhanh sẽ biết thôi.”
……………..Tây Nhung hành động rất mau lẹ, đã ở bên ngoài biên thành một trăm dặm hạ trại, mọi thứ đâu vào đấy, như thể mọi sự đều nắm chắc trong tay. Để đề phòng tập kích bất ngờ, Triệu lão tướng quân cũng phân phó đóng quân ngoài thành, giằng co từ xa. Tiêu Trữ đã đi tìm muội muội, Tề Tốn Chi là quân sư, đương nhiên cùng Tần Tôn đến quân doanh.
Sau mấy ngày liên tiếp quan sát tình hình, hắn nói với Triệu lão tướng quân: “E rằng ở đây có chút kỳ lạ, Tây Nhung trước định hòa thân, sau đó lại tức tốc xuất binh, dường như sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là hành động đột ngột tức tốc về nước điều binh này…Xem ra có hơi bất ngờ.”
Kỳ thực điều hắn muốn nói là Tây Nhung giống như bị kích động. Mà thời điểm này, cái vị kích động chủ nhân của Tây Nhung kia đang trên đường hướng tới biên quan….Dù sao cũng là khu vực biên cảnh, vừa vào đông thì tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Tôn không dám để Tề Tốn Chi bị tổn thương cho giá rét, dứt khoát cung phụng hắn như Phật tổ. Vì vậy chuyện mà Tề quân sư làm nhiều nhất dạo gần đây chính là ngồi trong quân trướng đọc sách.
Chiều hôm đó tiết trời trong xanh, hắn vén cửa trướng đi vào nói với Tề Tốn Chi: “Tử Đô huynh, có một tin tốt và một tin xấu, huynh muốn nghe tin nào?”
Người kia từ trong trang sách ngẩng lên, âm u thốt ra một chữ: “Nói.”
“Ờm………….” Tần Tôn suýt nữa thì rơi lệ đầy mặt, muốn trêu chọc hắn chính là tìm chết mà!
“Tin tốt chính là thế tử tìm được Khánh Chi và Quận chúa rồi, hẳn là rất nhanh sẽ về tới, còn tin xấu là Triệu lão tướng quân bị bệ hạ triệu hồi về kinh, phải lập tức lên đường.”
“Hửm?” Tề Tốn Chi đặt sách xuống, đẩy xe lăn ra ngoài: “Dẫn ta đi xem thử.”
Tần Tôn vừa giúp hắn vừa giải thích: “Nghe nói bệ hạ phái Thục vương tiếp tục dẫn binh trấn thủ biên cương, Cẩm Phong hẳn là cũng sắp tới rồi, Triệu lão tướng quân liền hồi kinh để thống lĩnh binh sĩ trấn thủ kinh kỳ.”
Tề Tốn Chi im lặng lắng nghe, không hề trả lời. Hắn cúi đầu, nhìn mặt đất dần dần thụt lùi dưới chân, từng cục đất lớn khô cằn, thi thoảng bên trên còn dính cỏ tranh trơ trụi, hoang vu như tâm tình của hắn lúc này.
Tần Tôn cứ nói, hắn cũng cứ kiên nhẫn lắng nghe, nhưng những nội dung trong đó không có hắn, An Bình chưa hề bảo hắn quay về, cũng không có dặn dò gì đặc biệt với hắn.
Đã có thể nhìn thấy long kỳ dựng thẳng ở khoảng không phía trước quân doanh, hắn chợt giữ xe lăn ngừng lại, hướng Tần Tôn phất tay một cái: “Thôi đi, trời khá lạnh, đệ thay ta gửi lời chào hỏi Triệu lão tướng quân một tiếng, ta không đi đưa tiễn.”
Tần Tôn ngạc nhiên, còn hắn thì đã tự mình đẩy xe lăn rời đi, bóng dáng màu trắng ấy rất nhanh liền bị doanh trướng trùng trùng điệp điệp nuốt chửng, thoáng chốc chợt có cảm giác tịch mịch như ẩn như hiện. Tần Tôn nhíu mày, cảm thấy mình đại khái nhìn nhầm rồi, người cường hãn như Tề Tốn Chi sẽ không biểu hiện ra loại cảm giác như vậy mới phải.
Đúng ra chuyện này rất cổ quái, bởi Tề Tốn Chi trước mặt mọi người nho nhã yếu ớt, cũng lắm khi khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, nhưng điều đó cũng chỉ là khiến người khác cảm giác hắn nội tâm mạnh mẽ mà thôi, có điều trong mắt Tần Tôn, đích thực chính là vẫn luôn dùng từ ‘cường hãn’ để hình dung về hắn. Trên người hắn đại khái có một loại bản lĩnh rất tinh tế, có thể nắm vững trong tay biên độ đó, bất luận là nhu nhược trước mặt người khác hay là nham hiểm cường hãn trước mặt hắn thì đều sẽ không có cảm giác không hài hòa. Cho nên đã đạt được trình độ nào đó, Tần Tôn sợ hắn, cũng càng kính nể hắn.
Hắn dùng giày cọ cọ bùn khô trên đất, buồn bã đi về phía trước, loại cảm giác này……..là do mình ít bị ngược à?
Tiễn bước Triệu lão tướng quân, Thục vương vẫn chưa tới, Lưu Tự còn đang trên đường trở về, nhất thời những việc trọng yếu trong quân liền rơi hết trên người Tần Tôn. Hắn trái lại hết lần này đến lần khác mượn cơ hội tìm Tề quân sư giúp đỡ, tiếc là vị này từ sau ngày hôm đó liền có dấu hiệu ngủ đông. Trong trướng treo một chậu than, chân đắp tấm thảm nhung bằng da dê, nhàn nhã ngồi bên chậu than đọc sách, từ sáng đến tối, thong dong vô cùng.
Tần Tôn lúc này mới xác định, hắn đã bị ngược……Có lần hắn lại thập phần uyển chuyển đưa ra thỉnh cầu Tề Tốn Chi giúp đỡ, người kia lại vẫn như cũ bất vi sở động, thế là trước khi ra cửa trướng, hắn có chút không vui lại thêm có phần ủy khuất ‘hảo tâm’ nhắc nhở một câu: “Tử Đô huynh, ngồi bên chậu than lâu như vậy, cẩn thận ngất cho đấy.”
Tề Tốn Chi nhấc mi mắt, nhãn thần tựa như lưỡi đao bén nhọn cắt vào da thịt hắn: “Trước lúc đó, ngươi nhất định sẽ ngất trước, có muốn thử không?”
Tần tướng quân cả kinh biến sắc, vội chạy lấy người, ôm lệ nóng quyết tâm tự ngược một mình….May mà tình hình rối rắm này không kéo dài lâu, Thục vương đã tới quân doanh. Thân là tướng lĩnh trường kỳ trấn thủ biên cương, hắn đối với đường quanh ngõ tắt kỳ thực rành rẽ vô cùng, lại thêm tùy tùng đi theo không nhiều, ngày đêm lên đường, đương nhiên rất nhanh đã tới.
Tần Tôn vào khoảnh khắc trông thấy hắn thì thiếu điều hai gối quỵ xuống, ôm lấy chân hắn bi thương khóc lớn, đầu năm này, đội ngũ không dễ dẫn dắt a…….>_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.