Chương 77: Lần Nữa Thấy Được Ánh Mặt Trời
Lão Trung Y
24/03/2021
Tầm mắt dần dần rõ ràng, vô số khô lâu binh đang từ bùn sình trong đất bò ra ngoài, khôi giáp trên người hẳn do đã lâu năm hiện đầy gỉ sét, vũ khí trong tay cũng không mấy sắc bén. Nhưng mà, mấy thứ vũ khí của đám khô lâu binh này cũng còn dùng rất tốt, chỉ thấy có một con Mao Cầu Quái không cẩn thận liền bị đại đao của khô lâu binh chẻ thành hai phần.
"A! ~~" Đản Đản kêu lên, màu đỏ của huyết dịch bắn tung tóe cả người y.
Vô cùng kinh hãi, Đản Đản tinh thần bắt đầu hoảng hốt, y chẳng qua là chết lặng nhìn Mao Cầu Quái Môn đang cùng khô lâu binh đánh nhau một đoàn. Mao Cầu Quái có móng vuốt sắc bén cực kỳ, vóc dáng cũng cao hơn khô lâu binh rất nhiều, hơn nữa mắt thấy huynh đệ vừa mới bị giết, sục sôi ý chí muốn báo thù càng làm bọn họ sức lực tràn đầy, cho nên, bây giờ dù cho có đến trăm ngàn tên khô lâu binh cũng sẽ bị bọn họ đánh tan tác.
Nhưng chỉ có điều, Mao Cầu Quái Môn cho dù vô địch như thế nào đi nữa, cũng không ngăn được đám khô lâu binh liên tục không ngừng công kích, dần dần, thể lực Mao Cầu Quái Môn càng ngày càng lo lắng, và bởi vì chiến đấu mà số Mao Cầu Quái bị thương càng ngày càng nhiều, cuối cùng mọi người bị bao vây ở chính giữa, bất động đứng đó.
Các khô lâu binh đông nghịt bao vây nhóm người Đản Đản , lúc này mọi người chỉ còn biết mặc cho người làm thịt . Đản Đản một mực ngây người như tượng, bất kể Cầu Cầu 'miêu miêu' gọi như thế nào đi chăng nữa y đều không phản ứng, cuối cùng vẫn là Ngu Hoàng gầm lên một tiếng mới đem Đản Đản trở về thực tế.
"Miêu! Ngươi không có sao chứ! Chúng ta nên làm cái sao đây a? !" Cầu Cầu nước mắt lã chã nhìn Đản Đản.
"Làm sao đây?" Đản Đản cuối đầu nhìn xuống, "Ách. . . Ta làm sao biết!"
Đản Đản bị sợ thiếu chút nữa co lại thành một đoàn, nếu chỉ cứ như vậy mà đợi chờ chết quả thực không cam lòng, nhưng dưới mắt đã là không có biện pháp, nếu là Tư Vực ở đây thì tốt biết bao nhiêu, nàng nhất định sẽ có biện pháp, nàng nhất định có thể đem bọn chúng phân làm tám mãnh! Chắc chắn sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm. . . Nghĩ tới đây Đản Đản tha thiết muốn gặp lại Tư Vực a! Y âm thầm thề, nếu như lần này y may mắn thoát chết đi ra khỏi rừng rậm này, nhất định phải nói với Tư Vực lời trong lòng mình, sẽ không lề mề nữa, nhất định không để Đại Ca cùng Phạm Ngưng Toa tốn công vô ích.
"A! Vực Vực! Ta không muốn chết a!" Đản Đản càng nghĩ càng sợ, lại lớn tiếng khóc.
Kỳ quái chính là, một tiếng này Đản Đản vô cùng vang vọng, thanh âm vang khắp rừng rậm, ngay cả các khô lâu binh cũng không khỏi sửng sốt một chút, Mao Cầu Quái Môn giật mình, Cầu Cầu bị Đản Đản làm sợ liền trốn chạy lập tức nhào tới Ca Ca nàng, Ngu Hoàng sửng sốt, sống chung mấy ngày làm sao lại chưa từng phát hiện nội lực của Đản Đản thâm hậu như vậy, chính xác phải nói là tiềm chất của y khác với người thường mới đúng. Chỉ có điều, thanh âm vang vọng cũng không cản được hành động tàn sát của các khô lâu binh, những tên yêu quỷ này tràn đến hướng đoàn người Đản Đản như mãnh hổ xuống núi, chẳng qua đang lúc mọi người kêu trời trời không thấu thì đột nhiên kỳ tích xuất hiện! ! !
"Diêm Ma chướng khí! Cút!" Lúc này chỉ thấy không trung một trận sáng ngời, trong nháy mắt liền đem hàng ngàn hàng vạn các khô lâu binh bị đánh tan thành tro cốt, theo gió biến mất.
"Thuộc hạ Ngôn Ma phụng mệnh Công Chúa đến cứu Thái Y Đại Nhân!" Nam nhân quỳ xuống đất nói.
"Thuộc hạ Ngôn Linh phụng mệnh Công Chúa đến cứu Thái Y Đại Nhân!" Nữ nhân quỳ xuống đất nói.
"Ô?" Đản Đản cùng chúng thú trên mặt đều ngây ngốc.
"Thuộc hạ đến chậm khiến cho Thái Y Đại Nhân bị kinh hãi, xin Thái Y Đại Nhân giáng tội!" Ngôn Ma nói.
"Ách. . ." Đản Đản nhất thời đại não không ngừng co giật.
"Oa! Ca ca! Hai người này thật là lợi hại a!" Cầu Cầu từ trong chấn động tỉnh lại.
"Người này. . ." Suất Suất nhìn Ngôn Ma nói.
"Cường đại trận thế như vậy cũng phá được, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ bọn họ là thuật sĩ? !" Một người trong nhóm Mao Cầu Quái nói.
"Sao vậy?" Cầu Cầu nhìn thấy mặt Ca Ca đầy kinh dị nói.
"Người này thật giống như chính là. . . Chính là người đã cứu ta!" Suất Suất nói.
"Có thật không? ! Vậy hắn thật sự là thuật sĩ a!" Chúng Mao Cầu Quái cả kinh nói.
"Các ngươi. . ." Ngôn Ma thấy Đản Đản còn ngớ ra không nói một lời, Mao Cầu Quái thì xì xào bàn tán cũng khiến hắn chú ý tới Suất Suất.
"Hừ, thật là một màn nhàm chán mà." Ngu Hoàng một bên bị lơ lên tiếng, bất quá câu này ngược lại là khiến cho mọi người cùng tập trung trở lại.
"Ách. . . Tội cái gì mà tội chứ, thật may các ngươi tới cứu ta rồi! Oa! ~~" Đản Đản khóc lớn lên, nước mắt đùng đùng rơi, bất quá khóc mấy tiếng liền dừng lại cười.
"Vực Vực đối với ta thật tốt! Phái các ngươi tới cứu ta! Thật là rất cảm tạ!" Đản Đản kích động nói.
"Đây là điều thuộc hạ nên làm, Thái Y Đại Nhân sao lại cần phải nói cảm ơn!" Ngôn Linh nói.
"Đa tạ các ngươi chiếu cố Thái Y Đại Nhân, Ngôn Ma ta đa tạ!" Ngôn Ma hướng chúng Mao Cầu Quái ôm quyền nói cảm tạ.
"Chúng ta vốn là được thuật sĩ nuôi, hai người các ngài vừa là thuật sĩ chúng ta sao có thể để ngươi cúi lạy chứ! Lại nói, mạng ta là do ngài cứu, coi như là báo ân đi!" Suất Suất rất cung kính nói.
Ngôn Ma cẩn thận quan sát Suất Suất một phen, quả thật nhớ lại thời niên thiếu vào trong rừng rậm tu hành đã từng cứu qua một tiểu Mao Cầu Quái, cũng gợi nhớ tới một chút chuyện thú vị của Mao Cầu Quái Môn, sau đó, mọi người vừa nói vừa cười đem các loại chuyện mới chuyện cũ, trời xui đất khiến nói qua một lần.
Nguyên lai là, lúc Ngôn Ma cùng Ngôn Linh tìm được dấu giày của Đản Đản, Đản Đản đã cùng Ngu Hoàng rơi vào bụng của cây hoa ăn thịt, lúc bọn họ lần theo chỉ còn nhìn thấy một bông hoa ăn thịt bị phá nát, Đản Đản đã được Mao Cầu Quái cứu đi; đến khi bọn họ đến chổ ở của Mao Cầu Quái , hỏi thăm biết Đản Đản đã được đưa đi, nếu không phải nhờ một tiếng thét vang kia của Đản Đản, có lẽ lại bỏ lỡ, đến lúc đó thì thật không còn kịp rồi. Dưới sự bảo vệ của Ngôn Ma cùng Ngôn Linh, không có quá nhiều phiền toái, rất nhanh thì đến được bìa khu rừng rậm. Trong thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn, sau khi mọi người an ủi Cầu Cầu cùng Đản Đản ly biệt, liền mỗi người một ngã.
"Đản Đản! Ta sẽ nhớ ngươi!" Cầu Cầu nước mắn dàn dụa chôn chặt đầu trong lòng Ca Ca nức nở.
"Ân! Ta cũng sẽ nhớ ngươi, còn có các ngươi nữa! Oa! ~~" Đản Đản.
Phất phất tay tạm biệt, tất cả mọi người giải tán, lần nữa Ngu Hoàng bị lơ một thời gian dài rốt cuộc trở thành nhân vật trung tâm của cuộc nói chuyện.
"Cửu công chúa, không biết ra khỏi rừng rậm này ngài có tính toán gì không? !" Ngôn Ma hướng Ngu Hoàng thoáng hành lễ nói.
"Hừ, có thể có tính toán gì, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?" Ngu Hoàng nói.
"A a, Xin Cửu Công Chúa yên tâm, Công Chúa giao phó hai người bọn ta cần phải đối xử tử tế Cửu Công Chúa, đem Cửu Công Chúa mang ra khỏi rừng rậm sau liền để ngài tự do!" Ngôn Ma nói vang vang có lực, rất chân thành.
"Để ta đi sao? Hừ! Chỉ sợ các ngươi không tốt bụng như vậy đâu!" Ngu Hoàng nói.
"Chắc hẳn nếu không phải vì chiến tranh lần này Cửu Công Chúa sẽ là chưa từng ra khỏi hoàng cung!" Ngôn Ma nói.
". . . Vậy. . . Vậy thì như thế nào!" Ngu Hoàng.
"Cửu Công Chúa tài hoa hơn người, đọc đủ loại thi thư, có tài trị quốc, bất quá việc lãnh binh đánh giặc ngược lại là. . . A a, ý của tại hạ là Cửu Công Chúa một mực ở sâu trong cung không hề hiểu chân chính về dân tình ở Chu Tước Chí Quốc, nếu như Cửu Công Chúa có thể tự mình nhìn một lần, liền sẽ biết Triêu Quốc ta khởi binh rốt cuộc là đúng hay sai ngay." Ngôn Ma nói, "Công Chúa từng nói Thái Tử ta một mực ngưỡng mộ văn tài của Cửu Công Chúa , nếu như ngài có thể vì thiên hạ chúng sanh lo nghĩ, sớm ngày quy thuận Triêu Quốc ta, bằng tài mạo của ngài, nhất định có thể được Thái Tử vui mừng mà bị chiêu làm Thái Tử Phi, ngày sau Thái Tử lên ngôi xưng đế càng chắc chắn có thể được sắc phong làm Hậu."
"Hừ! Nói không biết ngượng! Triêu Quốc ngươi hiếp người quá đáng! Vì chuyện cá nhân khởi binh tấn công nước ta, tàn sát bách tính ta, bây giờ lại lời ngon tiếng ngọt đến dụ dỗ ta, có thể thấy tâm địa người Triêu Quốc các ngươi đều không tốt! Trở về nói cho Công Chúa các ngươi biết! Hành động của Triêu Quốc các ngươi nhất định sẽ bị trời phạt!" Ngu Hoàng cả giận nói.
Không thể nói chuyện hơn nữa, bế tắc, sau khi Ngôn Ma, Ngôn Linh đem hai người mang ra khỏi rừng rậm thì quả nhiên thả Ngu Hoàng đi, sau liền đưa Đản Đản trở về phục mệnh.
------------------------------------------
"A! ~~" Đản Đản kêu lên, màu đỏ của huyết dịch bắn tung tóe cả người y.
Vô cùng kinh hãi, Đản Đản tinh thần bắt đầu hoảng hốt, y chẳng qua là chết lặng nhìn Mao Cầu Quái Môn đang cùng khô lâu binh đánh nhau một đoàn. Mao Cầu Quái có móng vuốt sắc bén cực kỳ, vóc dáng cũng cao hơn khô lâu binh rất nhiều, hơn nữa mắt thấy huynh đệ vừa mới bị giết, sục sôi ý chí muốn báo thù càng làm bọn họ sức lực tràn đầy, cho nên, bây giờ dù cho có đến trăm ngàn tên khô lâu binh cũng sẽ bị bọn họ đánh tan tác.
Nhưng chỉ có điều, Mao Cầu Quái Môn cho dù vô địch như thế nào đi nữa, cũng không ngăn được đám khô lâu binh liên tục không ngừng công kích, dần dần, thể lực Mao Cầu Quái Môn càng ngày càng lo lắng, và bởi vì chiến đấu mà số Mao Cầu Quái bị thương càng ngày càng nhiều, cuối cùng mọi người bị bao vây ở chính giữa, bất động đứng đó.
Các khô lâu binh đông nghịt bao vây nhóm người Đản Đản , lúc này mọi người chỉ còn biết mặc cho người làm thịt . Đản Đản một mực ngây người như tượng, bất kể Cầu Cầu 'miêu miêu' gọi như thế nào đi chăng nữa y đều không phản ứng, cuối cùng vẫn là Ngu Hoàng gầm lên một tiếng mới đem Đản Đản trở về thực tế.
"Miêu! Ngươi không có sao chứ! Chúng ta nên làm cái sao đây a? !" Cầu Cầu nước mắt lã chã nhìn Đản Đản.
"Làm sao đây?" Đản Đản cuối đầu nhìn xuống, "Ách. . . Ta làm sao biết!"
Đản Đản bị sợ thiếu chút nữa co lại thành một đoàn, nếu chỉ cứ như vậy mà đợi chờ chết quả thực không cam lòng, nhưng dưới mắt đã là không có biện pháp, nếu là Tư Vực ở đây thì tốt biết bao nhiêu, nàng nhất định sẽ có biện pháp, nàng nhất định có thể đem bọn chúng phân làm tám mãnh! Chắc chắn sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm. . . Nghĩ tới đây Đản Đản tha thiết muốn gặp lại Tư Vực a! Y âm thầm thề, nếu như lần này y may mắn thoát chết đi ra khỏi rừng rậm này, nhất định phải nói với Tư Vực lời trong lòng mình, sẽ không lề mề nữa, nhất định không để Đại Ca cùng Phạm Ngưng Toa tốn công vô ích.
"A! Vực Vực! Ta không muốn chết a!" Đản Đản càng nghĩ càng sợ, lại lớn tiếng khóc.
Kỳ quái chính là, một tiếng này Đản Đản vô cùng vang vọng, thanh âm vang khắp rừng rậm, ngay cả các khô lâu binh cũng không khỏi sửng sốt một chút, Mao Cầu Quái Môn giật mình, Cầu Cầu bị Đản Đản làm sợ liền trốn chạy lập tức nhào tới Ca Ca nàng, Ngu Hoàng sửng sốt, sống chung mấy ngày làm sao lại chưa từng phát hiện nội lực của Đản Đản thâm hậu như vậy, chính xác phải nói là tiềm chất của y khác với người thường mới đúng. Chỉ có điều, thanh âm vang vọng cũng không cản được hành động tàn sát của các khô lâu binh, những tên yêu quỷ này tràn đến hướng đoàn người Đản Đản như mãnh hổ xuống núi, chẳng qua đang lúc mọi người kêu trời trời không thấu thì đột nhiên kỳ tích xuất hiện! ! !
"Diêm Ma chướng khí! Cút!" Lúc này chỉ thấy không trung một trận sáng ngời, trong nháy mắt liền đem hàng ngàn hàng vạn các khô lâu binh bị đánh tan thành tro cốt, theo gió biến mất.
"Thuộc hạ Ngôn Ma phụng mệnh Công Chúa đến cứu Thái Y Đại Nhân!" Nam nhân quỳ xuống đất nói.
"Thuộc hạ Ngôn Linh phụng mệnh Công Chúa đến cứu Thái Y Đại Nhân!" Nữ nhân quỳ xuống đất nói.
"Ô?" Đản Đản cùng chúng thú trên mặt đều ngây ngốc.
"Thuộc hạ đến chậm khiến cho Thái Y Đại Nhân bị kinh hãi, xin Thái Y Đại Nhân giáng tội!" Ngôn Ma nói.
"Ách. . ." Đản Đản nhất thời đại não không ngừng co giật.
"Oa! Ca ca! Hai người này thật là lợi hại a!" Cầu Cầu từ trong chấn động tỉnh lại.
"Người này. . ." Suất Suất nhìn Ngôn Ma nói.
"Cường đại trận thế như vậy cũng phá được, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ bọn họ là thuật sĩ? !" Một người trong nhóm Mao Cầu Quái nói.
"Sao vậy?" Cầu Cầu nhìn thấy mặt Ca Ca đầy kinh dị nói.
"Người này thật giống như chính là. . . Chính là người đã cứu ta!" Suất Suất nói.
"Có thật không? ! Vậy hắn thật sự là thuật sĩ a!" Chúng Mao Cầu Quái cả kinh nói.
"Các ngươi. . ." Ngôn Ma thấy Đản Đản còn ngớ ra không nói một lời, Mao Cầu Quái thì xì xào bàn tán cũng khiến hắn chú ý tới Suất Suất.
"Hừ, thật là một màn nhàm chán mà." Ngu Hoàng một bên bị lơ lên tiếng, bất quá câu này ngược lại là khiến cho mọi người cùng tập trung trở lại.
"Ách. . . Tội cái gì mà tội chứ, thật may các ngươi tới cứu ta rồi! Oa! ~~" Đản Đản khóc lớn lên, nước mắt đùng đùng rơi, bất quá khóc mấy tiếng liền dừng lại cười.
"Vực Vực đối với ta thật tốt! Phái các ngươi tới cứu ta! Thật là rất cảm tạ!" Đản Đản kích động nói.
"Đây là điều thuộc hạ nên làm, Thái Y Đại Nhân sao lại cần phải nói cảm ơn!" Ngôn Linh nói.
"Đa tạ các ngươi chiếu cố Thái Y Đại Nhân, Ngôn Ma ta đa tạ!" Ngôn Ma hướng chúng Mao Cầu Quái ôm quyền nói cảm tạ.
"Chúng ta vốn là được thuật sĩ nuôi, hai người các ngài vừa là thuật sĩ chúng ta sao có thể để ngươi cúi lạy chứ! Lại nói, mạng ta là do ngài cứu, coi như là báo ân đi!" Suất Suất rất cung kính nói.
Ngôn Ma cẩn thận quan sát Suất Suất một phen, quả thật nhớ lại thời niên thiếu vào trong rừng rậm tu hành đã từng cứu qua một tiểu Mao Cầu Quái, cũng gợi nhớ tới một chút chuyện thú vị của Mao Cầu Quái Môn, sau đó, mọi người vừa nói vừa cười đem các loại chuyện mới chuyện cũ, trời xui đất khiến nói qua một lần.
Nguyên lai là, lúc Ngôn Ma cùng Ngôn Linh tìm được dấu giày của Đản Đản, Đản Đản đã cùng Ngu Hoàng rơi vào bụng của cây hoa ăn thịt, lúc bọn họ lần theo chỉ còn nhìn thấy một bông hoa ăn thịt bị phá nát, Đản Đản đã được Mao Cầu Quái cứu đi; đến khi bọn họ đến chổ ở của Mao Cầu Quái , hỏi thăm biết Đản Đản đã được đưa đi, nếu không phải nhờ một tiếng thét vang kia của Đản Đản, có lẽ lại bỏ lỡ, đến lúc đó thì thật không còn kịp rồi. Dưới sự bảo vệ của Ngôn Ma cùng Ngôn Linh, không có quá nhiều phiền toái, rất nhanh thì đến được bìa khu rừng rậm. Trong thiên hạ có buổi tiệc nào không tàn, sau khi mọi người an ủi Cầu Cầu cùng Đản Đản ly biệt, liền mỗi người một ngã.
"Đản Đản! Ta sẽ nhớ ngươi!" Cầu Cầu nước mắn dàn dụa chôn chặt đầu trong lòng Ca Ca nức nở.
"Ân! Ta cũng sẽ nhớ ngươi, còn có các ngươi nữa! Oa! ~~" Đản Đản.
Phất phất tay tạm biệt, tất cả mọi người giải tán, lần nữa Ngu Hoàng bị lơ một thời gian dài rốt cuộc trở thành nhân vật trung tâm của cuộc nói chuyện.
"Cửu công chúa, không biết ra khỏi rừng rậm này ngài có tính toán gì không? !" Ngôn Ma hướng Ngu Hoàng thoáng hành lễ nói.
"Hừ, có thể có tính toán gì, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?" Ngu Hoàng nói.
"A a, Xin Cửu Công Chúa yên tâm, Công Chúa giao phó hai người bọn ta cần phải đối xử tử tế Cửu Công Chúa, đem Cửu Công Chúa mang ra khỏi rừng rậm sau liền để ngài tự do!" Ngôn Ma nói vang vang có lực, rất chân thành.
"Để ta đi sao? Hừ! Chỉ sợ các ngươi không tốt bụng như vậy đâu!" Ngu Hoàng nói.
"Chắc hẳn nếu không phải vì chiến tranh lần này Cửu Công Chúa sẽ là chưa từng ra khỏi hoàng cung!" Ngôn Ma nói.
". . . Vậy. . . Vậy thì như thế nào!" Ngu Hoàng.
"Cửu Công Chúa tài hoa hơn người, đọc đủ loại thi thư, có tài trị quốc, bất quá việc lãnh binh đánh giặc ngược lại là. . . A a, ý của tại hạ là Cửu Công Chúa một mực ở sâu trong cung không hề hiểu chân chính về dân tình ở Chu Tước Chí Quốc, nếu như Cửu Công Chúa có thể tự mình nhìn một lần, liền sẽ biết Triêu Quốc ta khởi binh rốt cuộc là đúng hay sai ngay." Ngôn Ma nói, "Công Chúa từng nói Thái Tử ta một mực ngưỡng mộ văn tài của Cửu Công Chúa , nếu như ngài có thể vì thiên hạ chúng sanh lo nghĩ, sớm ngày quy thuận Triêu Quốc ta, bằng tài mạo của ngài, nhất định có thể được Thái Tử vui mừng mà bị chiêu làm Thái Tử Phi, ngày sau Thái Tử lên ngôi xưng đế càng chắc chắn có thể được sắc phong làm Hậu."
"Hừ! Nói không biết ngượng! Triêu Quốc ngươi hiếp người quá đáng! Vì chuyện cá nhân khởi binh tấn công nước ta, tàn sát bách tính ta, bây giờ lại lời ngon tiếng ngọt đến dụ dỗ ta, có thể thấy tâm địa người Triêu Quốc các ngươi đều không tốt! Trở về nói cho Công Chúa các ngươi biết! Hành động của Triêu Quốc các ngươi nhất định sẽ bị trời phạt!" Ngu Hoàng cả giận nói.
Không thể nói chuyện hơn nữa, bế tắc, sau khi Ngôn Ma, Ngôn Linh đem hai người mang ra khỏi rừng rậm thì quả nhiên thả Ngu Hoàng đi, sau liền đưa Đản Đản trở về phục mệnh.
------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.