Chương 18: Phi hoa kết minh - Part 2/2
Lão Trung Y
24/03/2021
Lời thề son sắt, Tư Vực cùng Phi Hoa kết minh, hứa hẹn ngày sau hoạn nạn nhất định kiệt lực tương trợ, đời đời giao hảo. Việc kết minh này, chính là lần đầu từ khi ra đời đến nay Tư Vực dùng thân phận bản thân cùng biệt tộc kết minh.
Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người đều trong lòng vui vẻ, Tư Vực để lại mốt số tiền lớn cấp cho thôn dân Phi Hoa Môn, đồng thời bày cho bọn họ kế sách kinh kế, chính trị, sau này khi tiêu diệt Cổ Độc Môn, Phi Hoa có thể trao đổi hàng hóa với thành thị, cũng không phải sống nơi cô độc biên cảnh như bây giờ.
Ngày sau, mọi người đã chuẩn bị cho cả hai đầy đủ hành trang, thì Đản Đản lại mất dạng.Kết quả, Tư Vực tìm thấy Đản Đản đang bắt trùng trùng cùng cháu gái của lão giả.
" Ngươi lại làm gì vậy hả! Lớn như vậy rồi! Còn ở đây bắt trùng trùng!"- Tư Vực nhìn chung quanh đầy bùn đất.
" Hắc hắc! Tốt rồi! Vất vả cũng tìm được rồi! " - Đản Đản vừa nhanh nhẹn thu số giun vừa nói.
Đêm qua, Đản Đản nhân lúc mọi người ngủ say một mình cùng tiểu cô nương kia đi nặng tượng đất, ngay góc nhà phát hiện ra mấy con trùng trùng này, chúng nó chính là dược liệu giải độc, nên lấy bao vải trắng bắt lấy!
Bắt cũng được kha khá trùng trùng, Đản Đản liền chạy như bay về phía cổng thôn, kết quả là không cẩn thận mất thăng bằng té ngã. Tư Vực thấy thế, chìa tay kéo Đản Đản, cả hai không ngờ rằng bùn sìn lại trơn đến thế, một phen lảo đảo, Tư Vực bổ nhào về phía Đản Đản......
"Aaa!"- Cái gì thế này?
Nằm sấp trên người Đản Đản, Tư Vực chỉ cảm thấy trước mắt chính là con mắt trừng lớn của y, cái lành lạnh chính là mũi, và cái mềm mại chính là.....là môi....
Mất mát lớn rồi! Nụ hôn đầu tiên! Dù gì cũng phải dành cho người dung mạo như Phan An, anh hùng văn võ cái thế chứ! Hôm nay sao lại dành cho tên đầu đất cực kỳ ngốc nghếch kia chứ!
Bên ngoài mọi người nhìn vào, nụ hôn đầu đời của hai người đã ra đi....Tư Vực trên mặt đỏ ửng trong lòng căm tức - sao lại xãy ra chuyện không hay ho này kia chứ! Ngay cả một chút chuẩn bị tâm lý cũng chưa có! Đản Đản cả người đỏ bừng, nếu không nhờ "n" năm sau có vị đại ca nào phát hiện ra Trái Đất có lực hấp dẫn e là giờ y đã bay lên mất rồi! Nhưng mà cũng thu được cảm giác thăng thiên!!
Trường hợp xấu hổ, câu chuyện xấu hổ, giữa trưa nắng mà xấu hổ, hai người xấu hổ, một cưỡi ngựa, một cưỡi lừa, mang theo hành lý, một đường xấu hổ ra thôn, ra khỏi động, cuối cùng rời khỏi núi hoang. Nhưng lúc đang xấu hổ này vẫn bị..."Đánh!"...
"Á! Lưu manh!" Người đè hôn thét chói tai tát một tát vào mặt người bị đè hôn, để lại cả năm dấu tay, lập tức chỉnh lại y phục vờ như không có việc gì, tiêu sái đứng lên.
"Á!" Bị đánh cho trở về thực tại người bị đè hôn đang bay lơ lững nháy mắt rơi tỏm xuống đất, miệng sùi bọt mép, trước mắt đều là sao! Lại còn vẫn nghĩ: Không thể trách ta! gọi lâu như vậy cũng không trả lời, không phải nói là đi tiểu sao!!
Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người đều trong lòng vui vẻ, Tư Vực để lại mốt số tiền lớn cấp cho thôn dân Phi Hoa Môn, đồng thời bày cho bọn họ kế sách kinh kế, chính trị, sau này khi tiêu diệt Cổ Độc Môn, Phi Hoa có thể trao đổi hàng hóa với thành thị, cũng không phải sống nơi cô độc biên cảnh như bây giờ.
Ngày sau, mọi người đã chuẩn bị cho cả hai đầy đủ hành trang, thì Đản Đản lại mất dạng.Kết quả, Tư Vực tìm thấy Đản Đản đang bắt trùng trùng cùng cháu gái của lão giả.
" Ngươi lại làm gì vậy hả! Lớn như vậy rồi! Còn ở đây bắt trùng trùng!"- Tư Vực nhìn chung quanh đầy bùn đất.
" Hắc hắc! Tốt rồi! Vất vả cũng tìm được rồi! " - Đản Đản vừa nhanh nhẹn thu số giun vừa nói.
Đêm qua, Đản Đản nhân lúc mọi người ngủ say một mình cùng tiểu cô nương kia đi nặng tượng đất, ngay góc nhà phát hiện ra mấy con trùng trùng này, chúng nó chính là dược liệu giải độc, nên lấy bao vải trắng bắt lấy!
Bắt cũng được kha khá trùng trùng, Đản Đản liền chạy như bay về phía cổng thôn, kết quả là không cẩn thận mất thăng bằng té ngã. Tư Vực thấy thế, chìa tay kéo Đản Đản, cả hai không ngờ rằng bùn sìn lại trơn đến thế, một phen lảo đảo, Tư Vực bổ nhào về phía Đản Đản......
"Aaa!"- Cái gì thế này?
Nằm sấp trên người Đản Đản, Tư Vực chỉ cảm thấy trước mắt chính là con mắt trừng lớn của y, cái lành lạnh chính là mũi, và cái mềm mại chính là.....là môi....
Mất mát lớn rồi! Nụ hôn đầu tiên! Dù gì cũng phải dành cho người dung mạo như Phan An, anh hùng văn võ cái thế chứ! Hôm nay sao lại dành cho tên đầu đất cực kỳ ngốc nghếch kia chứ!
Bên ngoài mọi người nhìn vào, nụ hôn đầu đời của hai người đã ra đi....Tư Vực trên mặt đỏ ửng trong lòng căm tức - sao lại xãy ra chuyện không hay ho này kia chứ! Ngay cả một chút chuẩn bị tâm lý cũng chưa có! Đản Đản cả người đỏ bừng, nếu không nhờ "n" năm sau có vị đại ca nào phát hiện ra Trái Đất có lực hấp dẫn e là giờ y đã bay lên mất rồi! Nhưng mà cũng thu được cảm giác thăng thiên!!
Trường hợp xấu hổ, câu chuyện xấu hổ, giữa trưa nắng mà xấu hổ, hai người xấu hổ, một cưỡi ngựa, một cưỡi lừa, mang theo hành lý, một đường xấu hổ ra thôn, ra khỏi động, cuối cùng rời khỏi núi hoang. Nhưng lúc đang xấu hổ này vẫn bị..."Đánh!"...
"Á! Lưu manh!" Người đè hôn thét chói tai tát một tát vào mặt người bị đè hôn, để lại cả năm dấu tay, lập tức chỉnh lại y phục vờ như không có việc gì, tiêu sái đứng lên.
"Á!" Bị đánh cho trở về thực tại người bị đè hôn đang bay lơ lững nháy mắt rơi tỏm xuống đất, miệng sùi bọt mép, trước mắt đều là sao! Lại còn vẫn nghĩ: Không thể trách ta! gọi lâu như vậy cũng không trả lời, không phải nói là đi tiểu sao!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.