Công Chúa Đón Dâu

Chương 1: Tiên Nữ Giáng Trần (Phần1/2)

Lão Trung Y

24/03/2021

Khí trời vừa nóng nực lại oi bức, mây đen nhè nhẹ kéo đến bao phủ toàn bầu trời. Tên tiểu dược đồng*kia cũng vừa hái xong dược vị cuối cùng, thẳng người đứng dậy, lấy ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

*: Đứa nhỏ hái thuốc, phụ dược cho đại phu.

"Thật là xúi quẩy mà! Trời bắt đầu mưa rồi ! Haiz! Đành phải về thôi! Mong là mấy thứ dược liệu ta vừa hái được không bị ướt! - Tiểu dược đồng kia đưa mắt nhìn trời lẩm bẩm.

Nghĩ thế, y vác giỏ dược liệu lên lưng quay người trở về. Thế nhưng vừa bước được một bước thì:

"Choảng!!!! "

"Ối chao!" ......Trước mắt tối sầm, y ngoài miệng chỉ kịp thốt lên một tiếng thất thanh...

Qua hơn nửa ngày, tiểu tử này cuối cùng cũng tỉnh dậy thở phù một hơi, trong lòng mừng thầm vì mình vẫn còn sống. Sau đó, y đưa mắt nhìn xem thử cái vật vừa trên trời rơi xuống va vào cơ thể "cường tráng" này của y rốt cuộc là cái gì đây.

Y bèn ngồi dậy nhìn từ trên xuống dưới cái vật từ trên trời rơi xuống ấy*.

*: Nguyên bản tác giả là UFO nhưng mình thấy ko thích hợp.

"Ôi đây chỉ có thể là một nàng tiên !!!"

" Bộ dạng nàng thật là đẹp mắt ! Quả là xinh đẹp hơn mọi mỹ nhân mà trước nay ta từng gặp qua!" - Y cảm thán.

Đang khi cao hứng về việc "trong họa được phúc" này, y chợt phát hiện ra vị cô nương này thân thể mang nhiều vết thương, trong lòng thầm thấy bất an.

Cô nương kia quả thật là gần như không còn hơi thở, chẳng qua cơ thể vẫn còn một chút hơi ấm thôi, bạch y của vị cô nương này cũng đã nhiễm thành huyết y mất rồi.

Cũng khó trách, dù có võ công cao cường đến đâu, cơ thể có khỏe mạnh đến đâu mà mất máu nhiều như vậy e là cũng khó mà qua khỏi!!

"Nhưng may mắn cho nàng vì gặp được ta! Hề hề!" - Tiểu tử này luôn cho rằng bản thân mình so với Hoa Đà còn lợi hại hơn, điều này có lẽ là cực kỳ chân thật.

Chỉ là cô nương này thực sự bị thương quá nặng. Chính Sư Phụ y cũng từng nói qua, sống chết có số, mọi việc đều là ý trời, không thể làm trái! Haiz! Buộc lòng đành phải tiếc thương cho một tuyệt sắc giai nhân sớm trở thành hương tiêu ngọc vẫn*."

*: Hương tan ngọc nát.

Thế nhưng, khi y vừa định rời đi, thì y lại phát hiện vết thương trên ngực cô nương này quả có hình dạng khác thường.

"Ha ha! May mà nhà ngươi trúng ám khí của Cổ Độc Môn, ha ha! Chung quy mạng ngươi chưa tuyệt!" - Tiểu dược đồng cao hứng giậm mạnh chân mấy cái.

Nói đến Cổ Độc Môn, đây chính là thiên hạ đệ nhất tà môn, nơi khiến chúng sinh muốn loại trừ, lại cũng là nơi khiến người người kinh hãi. Ám khí của môn phái này đều được tẩm chất độc bí truyền, không ai có thể giải.

Mặc dù danh môn chính phái tuy nhiều, song đa phần cũng đều là sợ chết. Hơn nữa, cái gọi là danh môn chính phái thật thụ, đều là những thứ ỷ thế hiếp người, chuỗi ngày chỉ là tinh phong huyết vũ *. Nhưng chẳng qua, giang hồ có loạn thì cũng là chuyện của giang hồ thôi, may mà dưới sự trị vì anh minh của Hoàng Đế lão nhân gia nên dân chúng cũng xem như an cư lạc nghiệp...

*: gió tanh mưa máu.

Tiểu dược đồng cho vị cô nương kia uống một viên bảo thân hoàn, sau đó cõng nàng trên lưng quay trở về nhà.

"Kỳ thật là cô nương này thân thể ắt cũng phải tám chín mươi cân*, lại thêm mớ dược liệu cồng kềnh, nhưng thôi cứu người quan trọng! Y đành bỏ lại giỏ dược liệu, ai bảo Sư Phụ lúc sắp chết đã dặn dò rằng thấy người bị thương bởi



Cổ Độc Môn nhất định phải cứu!" – Y tự mình lẩm bẩm.

*: Khoảng 40~45kg thôi nhé mấy bạn.

Trở về nhà của mình, tiểu dược đồng kia làm cho mọi người trong nhà một phen kinh động.

" Ôi! Ta nói nhé Đản Đản! Ngươi đi hái thuốc hay là hái hoa hả?" - Từ trong viện có một tỷ tỷ xinh đẹp cất giọng trêu ghẹo. Theo ngay sau đó là một loạt các tỷ tỷ xinh đẹp khác.

" Ha ha! Các tỷ tỷ đừng chê cười, cũng đừng đi nói chuyện này với Ma Ma, Đản Đản ta cũng chỉ là lương y như từ mẫu, dù sao cũng không thể thấy chết mà không cứu! Đợi khi khác, nhất định ta sẽ nói lời đa tạ các tỷ tỷ ! Tiểu dược đồng vừa nói xong, vội đưa cô nương trên lưng vào phòng của mình, đặt nàng ta lên giường chuẩn bị chữa trị.

Nhắc tới tiểu dược đồng này, tên hắn là Đản Đản, cũng sắp đến tuổi mười lăm. Tuổi còn trẻ, y thuật lại rất cao. Hiện tại đang sống tại nơi này - " Vạn Hoa Cung" (một trong Giang Nam tứ đại kỹ viện). Hắn được Ma Ma ở đây đưa về, trông thấy hắn y thuật cao minh, tuy nhỏ nhưng rất biết chuyện, miệng lưỡi lại trơn tru....Tóm lại là dỗ dành được Ma Ma khiến bà như mở cờ trong bụng, vì thế liền nhận hắn vào Vạn Hoa Cung làm đại phu, có nơi ăn chốn ở có cả tiền công, còn có thể cùng với các tỷ tỷ xinh đẹp ngày ngày ca hát, vui chơi.

Đản Đản bắt đầu cởi xiêm y của vị cô nương kia ra, đột nhiên trên mặt cảm thấy nóng rang, mặc dù thường ngày đã quen nhìn thân thể như ngọc của các tỷ tỷ trong viện, nhưng đều là họ tự mình cởi y phục mà thôi, nhưng lúc này lại là bản thân cởi y phục cho người khác, quả thật là có chút mất tự nhiên.

Thôi nào! Ta đang nghĩ lung tung gì đây! Chữa bệnh quan trọng hơn! Ngay sau đó, Đản Đản liền đứng dậy xem xét kỹ lưỡng vết thương trên người vị cô nương kia. Xương sườn bên trái bị gãy, chắc là do ngã, bên đùi trái cũng bị đứt, hẳn là do bị đã thương, ngoài ra đều là những vết thương ngoài da. Nhưng chí mạng vẫn là vết thương trước ngực. Thứ độc nàng trúng phải chính là đoạt mệnh ám khí Hàn Sa Châm của Cổ Độc Môn. Khi trúng loại độc này trong vòng nữa tuần trà ắc sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng may mà độc châm này cũng không xuyên qua tim, bằng không, cho dù Đản Đản này có ba đầu sáu tay e cũng không cứu được nàng ta. Thế nhưng độc châm này được phóng ra gần như kề sát tim nàng ấy, định rằng tên sát thủ ắc hẳn muốn lấy mạng vị cô nương này.

Do là độc châm này thật sự là gần tim quá, nên không thể nào dùng đến Từ Thạch* hút độc châm ra được, Đản Đản buộc lòng phải.......mặt y lại đỏ lên! Hết thảy chỉ là vì chữa trị vết thương mà thôi, cuối cùng cũng đưa được hồn vị cô nương kia trở về dương gian, đúng là đại công cáo thành!

*: Nam châm, đá từ tính.

Ngoài trời cũng đã khuya, Đản Đản mệt mỏi gục xuống trường kỷ tức thì đi vào giấc ngủ, trong mộng lại được gặp Sư Phụ xinh đẹp.

Sáng ra thức dậy, Đản Đản cảm giác sống lưng mình đau nhức, trường kỷ này tuy là đủ dài, đủ rộng nhưng lại rất cứng, hơn nữa cả đêm cũng chả được đắp chăn, cả người quả thật là không thoải mái. Nhìn về phía giường của mình, cô nương kia vẫn còn nằm yên lặng.

À! Mớ thảo dược hôm qua bỏ lại trên núi mất rồi! Bây giờ đành phải đi hái cái khác thôi, nhưng chỉ sợ U Linh Thảo e là không hái được, vì U Linh Thảo chỉ có thể hái vào giờ Tý*, vã lại còn phải dùng máu người làm dược dẫn mới có thể trở thành dược liệu, bằng không chính là chất kịch độc.

* Giờ Tý: Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

Nhanh đến buổi trưa, Đản Đản cũng vừa trở về, dược liệu cũng tương đối đầy đủ, liển vội đến xem vị cô nương kia, nàng ta dường như vẫn còn ngủ, thế cũng tốt ít ra thì cũng tránh được xấu hổ''.....

Nhưng Đản Đản không ngờ tới là bất luận y có hành động nhẹ nàng thế nào đi chăng nữa thì cô nương kia cũng vì bị đau mà đã tỉnh dậy. Lập tức thấy trên người người không một mãnh vãi che thân, lại còn đang bị một nam nhân xa lạ chạm vào, lửa giận nổi lên, theo bản năng liền định dùng một chưởng giết chết y, thế nhưng chỉ vừa vận công, thì trước ngực một trận đau nhức nên đành phải dừng tay.

" Tên lưu manh nhà ngươi! Ngươi định làm gì hả!! - Cô nương kia yếu ớt thốt lên kinh hãi.

Đản Đản bây giờ mới biết được là cô nương kia đã tỉnh dậy.

" Này còn không hiểu hay sao? Ta đang giúp ngươi thay thuốc." - Đản Đản.

"Dừng tay!!....Ngươi....Ngươi mau đi ra ngoài cho ta!! Không cần ngươi giả từ bi!! - Cô nương kia kích động.

" Này! Ta thế nào mà giả từ bi, nếu không có ta, ngươi đã sớm chết rồi!! - Đản Đản thong thả nói.

" Ngươi...Ngươi là....Ngươi là thứ lưu manh mà! A!......- Cô nương kia càng kích động.

" Ngươi đừng làm loạn nào! Nếu không ngươi tự làm đau mình đấy nhé! - Đản Đản vừa nói vừa nhìn vào vị cô nương kia.

Đản Đản thay xong thuốc rồi, đưa tay định lau mồ hôi cho nàng ta, thế nhưng tiểu mỹ nhân này không chấp nhận liền nghiêng đầu tránh đi, ngược lại đụng vào vết thương trên ngực nàng, khiến cho một trận đau như vạn tiễn xuyên tâm.



" Ngươi nên nghỉ ngơi đi! Hãy đợi thương thế tốt hơn rồi ta lại cho ngươi mắng! À mà, hôm nay ngươi thật không may rồi, ở đây không có thuốc giảm đau, lo rằng ngươi phải chịu đau một hôm, có lẽ ngươi nên chừa chút sức lực mà chịu đau đi! - Đản Đản thản niên nói.

" Ngươi quả là xấu xa! Lưu manh! Ta nhất định sẽ giết chết nhà ngươi!!......."- Cô nương kia vẫn còn kích động.

" Tốt nhất là ngươi đừng nói nhiều, sẽ đau đó! À! Ta sẽ mang chút thức ăn cho ngươi!" - Dứt lời, Đản Đản bước ra phía cửa.

Bên trong phòng, Tư Vực nằm trên giường thầm ngẫm lại, vốn nghĩ rằng mình đã mất mạng, nhưng bây giờ vẫn còn sống trên dương gian, tuy rằng nói là may mắn, nhưng tỉnh lại thì toàn thân tê dại, đau đớn không thôi, đáng hận hơn là bị một tên nam nhân xa lạ tùy tiện nhìn thấy, quả thật sống không bằng chết mà! Nhưng hiện giờ bản thân muốn cử động cũng khó, ngay cả nói chuyện cũng tác động khiến vết thương thêm đau nhức, đành chịu để kẻ khác an bài vậy, nhớ lại tình cảnh ngày trước của bản thân, thế nào lại bị đối xử vô lễ như thế này, trong lòng không khỏi tràn đầy ủy khuất.

Kỳ thực là, Đản Đản này từ lúc bước ra khỏi cửa cũng chưa quay lại, đến gần tối mới có động tĩnh.

Vừa định bước vào trong thì nghe tiếng nói sau lưng.....

" Ôi! Đản Đản bảo bối của ta! Cầm lọ mật ong định làm gì hả? Ngươi còn chê cái miệng nhỏ nhắn của mình chưa đủ ngọt sao? - Một tỷ tỷ xinh đẹp mặc áo xanh đột nhiên ép Đản Đản sát vào bức tường phía bên ngoài cửa phòng.

" Ha ha! Ngọc tỷ tỷ nói thế là y gì đây, thứ này là cho người bệnh ăn mà thôi, chứ ta nào dám tự mình lấy ăn! - Đản Đản bị nàng ta dán chặt vào tường, tay cố cầm chặt lo mật ong, sợ lỡ tay làm rơi mất.

" Ngươi thật là tiểu bại hoại mà, lại còn chịu cực thế nhỉ! Nói xem có phải chê bai các tỷ tỷ trong viện này không xinh đẹp bằng cô nương trong phòng kia hay không hả!" - Mỹ nữ kia dùng tay khẽ chạm vào chóp mũi Đản Đản.

"Ngọc tỷ tỷ đừng giễu cợt ta nữa! Các tỷ tỷ đều là quốc sắc thiên hương, ta bình phẩm còn không dám, sao lại dám chê bai các tỷ tỷ cơ chứ!!" - Đản Đản cùng cười nói.

" Vậy ngươi đúng thật là lương y như từ mẫu nhỉ! Lao tâm lao lực đến bán mạng như thế! Nghe nói là người hôm qua ngươi đưa về phòng đã qua cơn nguy kịch rồi à! Sáng sớm e là ta sẽ không còn được thấy ngươi đi đi lại lại nữa nhỉ" - Mỹ nữ kia trách móc.

"Kìa tỷ tỷ nói vậy, nghĩa là không yêu thương ta nữa sao? - Đản Đản ôm mỹ nữ kia nịnh nọt.

"Hứ! Ngươi thừa biết ngươi là tâm can bảo bối của ta mà! Nếu ngươi không phải có được bộ dạng bóng bẩy này, ai thèm để ý ngươi! Nói cho ngươi biết ta mới vừa từ bên chổ Ma Ma trở về." - Mỹ nữ kia đẩy Đản Đản ra.

" Ha ha! Ta biết là Ngọc tỷ tỷ vì ta mà hao tâm tổn trí mà, vậy Ma Ma đã nói gì?" Đản Đản vội quay về chủ đề chính.

" Ngươi biết thế thì tốt! Ma Ma nói cứ tùy ý ngươi, nhưng không được cho cô nương kia gây rối, lại càng phải hứa là không để cô ta đến gần đại sảnh, bằng không phạm phải, thì ngay cả ngươi cũng bị đá ra khỏi cửa." Mỹ nữ kia nói xong liền nhéo khuôn mặt trắng trẻo của Đản Đản một cái.

" Ai ui! Kìa tỷ tỷ, ta mà bị Ma Ma đuổi đi thì người không thấy xót hay sao?" - Đản Đản tự đắc.

" Xí! Cái đồ tiểu bại hoại nhà ngươi! Ngay cả ta cũng dám đùa giỡn, xem chừng da của ngươi cũng dày thật!" - Mỹ nữ nói xong, phì cười tiêu sái.

" Ha hả! Ngọc tỷ tỷ thật tốt! Ngày mai ta nhất định đích thân đến phòng cảm tạ tỷ tỷ! - Đản Đản đắc ý cười ha hả.

Tư Vực nằm trên giường nghe được những lời ve vãn buồn nôn vừa rồi, thật đúng là một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ mà! Sau này rời đi khỏi đây, nhất định ta sẽ phá bỏ luôn nơi này! Để tránh cho những thứ dơ bẩn như thế này tồn tại làm mê hoặc người trong thiên hạ.

Đản Đản từ ngoài bước vào, đặt lọ mật ong xuống bàn, nhìn kỹ tiểu mỹ nhân trên giường kia.

" Xem ra ngươi bình phục cũng không tệ, nhanh thế cũng là chuyện tốt!" Đản Đản chú ý đến vị trí bị thương trên người mỹ nhân kia – Nơi đùi trái đang bị thương của nàng ta.....

" Nào! Mở hai chân ra!" - Đản Đản sốt ruột nói lớn, y là sợ nàng ta kẹp chặt hai chân, khiến cho miệng vết thương ở đùi bị ảnh hưởng. Nhưng Tư Vực lại không hề nghĩ thế, còn tưởng rằng Đản Đản định......Cho nên nhanh chóng kẹp chặt hai chân. Đản Đản bất đắc dĩ, cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền tiến đến xê dịch hai chân của nàng.

"Cẩu tặc! Ngươi định.....làm gì!!! " - Tư Vực kêu lên sợ hãi, không ngờ lại làm ảnh hưởng đến vết thương........

Tư Vực cứ thế mà la toáng lên, Đản Đản mới chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ nàng cho rằng ta có ý làm bậy với nàng? Ha ha! Đã thế thì phải thuận nước đẩy thuyền, đùa với nàng ta một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Đón Dâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook