Chương 37
tu_tren_troi_roi_xuong
19/06/2013
Khi Tường Vi và Chí Kiệt về đến
nơi thì thấy cả 1 vùng không khí bị bùa chú tác động xung quanh trường.
Người thường có lẽ sẽ không thấy những gì diễn ra ở trong lớp không khí
đó nhưng phù thuỷ thì khác, thấy hết. trong trường Dracate hỗn độn người với người. trường Dracate bị phe chống đối tấn công. đây là lần tổng
lực tấn công mạnh nhất từ trước đến h của phe chống đối. số người tham
gia vông cùng lớn. người của Bộ cũng điều đến để tiếp viện cho trường.
Tường Vi thấy Tường Luân và Dyland trong số những người lãnh đạo. Tường
Vi nhìn dáo dác khắp nơi và phát hiện ra Triết Vũ đang tả xung hữu đột
với 3 tên phù thuỷ của phe chống đối. bên cạnh cậu là Tử Khiêm và Chấn
Thiên đang toát mồ hôi đối phó với chúng. Lập tức Tường Vi và Chí Kiệt
nhảy vào tham chiến.hai bên liên tục tung ra các thần chú vô hiệu hoá
đối phương. ở góc khác, Tường Luân dùng năng lực ánh sáng để chống lại
pháp thuật tẩy não của người đứng đầu phe chống đối Dracate (tức bố đẻ
của Lana). ông ta cuối cùng cũng trực tiếp tham gia chiến đấu. Dyland sử dụng bão băng kết hợp với Thiên Dã tạo động đất góp phần tiêu diệt được 1 số lượng đáng kể người của phe chống đối. Chấn Thiên cùng Trúc Lam,
Đan Linh và Thuỳ Dương đang đưa những người bị thương về phòng y tế cấp
cứu tạm thời. họ không thể đi ra khỏi trường Dracate do bùa chú chỉ có
thể vào, chứ không thể ra. Tử Khiêm vẫn dụng sức mạnh cá nhân, dùng nước tấn công phe địch. Kì Bình tạo ra sóng siêu âm làm cho đối phương phải
lăn lội xuống đất, không còn khả năng chiến đấu. Vô Kị cùng Giai Đình và Lana ra sức dùng thần chú khống chế ngược lại thần chú của phe chống
đối. Lana cuối cùng vẫn đứng về phía chính nghĩa. cô chính thức chống
lại người bố đẻ độc ác của mình. Chí Kiệt điều khiển cây cối của trường
ra góp sức. Tường Vi cũng sử dụng khả năng điều khiển sức mạnh của người khác để đối phó lại các đòn tấn công nguy hiểm của phe chống đối. cuộc
chiến kéo ra vô cùng căng thẳng và nghẹt thở cả buổi sáng trời. Bộ
trưởng Bộ pháp thuật xuất hiện trợ giúp cho Ngũ hành và Dracate. tuy
nhiên ông cũng đang phải vất vả đối phó với Black, cấp dưới của ông.Thật ra có 1 việc mà không ai biết rằng những người hại chết bố mẹ của Tường Vi ở trong Bộ đều là người do lão Piteger (tức bố để của Daniel và
Lana) trà trộn vào.việc này sẽ được làm sáng tỏ sau 2 tháng nữa. lúc này thì anh Tường Luân đang trực diện 1 chọi 1 với lão Piteger.
Phải nói rằng là 6 người của Ngũ hành xuống sức thấy rõ. hậu quả của những cuộc tập kích phe chống đối Dracate triền miên cả tháng nay đây mà. Tường Luân bị trúng 1 đòn hiểm của lão Piteger và rơi thẳng xuống sân. may mà Đan Linh kịp dừng thời gian lại 3s giúp cho Tường Luân hạ cánh an toàn. Tất cả 5 người còn lại của Ngũ hành đồng loạt xông lên tấn công lão ta. từng người, từng người một bị đánh bại. đầu tiên là Tử Khiêm bị cho bay ra khỏi trận đấu, tiếp nữa là Chấn Thiên. còn lại Triết Vũ, Thiên Dã và Dyland đang cố cản lão ta lại. Tường Vi thấy vậy cũng bay lên trên không trung tiếp viện cho ba người. mới đầu lão Piteger dùng tẩy não tấn công Triết Vũ, Tường Vi nhanh chóng sử dụng khả năng của mình để điều khiển cho chiêu tấn công của lão ta bị dội ngược lại. nhưng lão ta nhanh chóng né được. Tường Vi không thể sử dụng sức mạnh này nhiều vì nó khiến cô xuống sức rất nhanh. vậy là Tường vi chuyển sang sử dụng Ánh sáng. ánh sáng của Tường Vi kết hợp với lửa của Triết Vũ tạo ra 1 thứ ánh sáng vô cùng chói mắt và nóng nực. nhiệt độ xung quanh họ bỗng tăng lên đáng kể. Dyland phải sử dụng hàn băng để giúp cho thân nhiệt của bản thân và Thiên Dã không bị tăng lên. sau đuối sức, hai người cũng phải rút xuống bên dưới. đúng lúc đó, từ bên dưới, lời nguyền chết chóc được phóng ra với mục tiêu là lão Piteger.do lão ta quá nhanh nên lời nguyền chỉ sượt qua má lão ta thôi. Lão Piteger liền nhìn xuống bên dưới và phát hiện ra kẻ vừa đánh lén mình. lão ta lập tức lao xuống tấn công Bùi Trấn Quốc.Lão Pitegerb tạo ra quả cầu ma pháp cực lớn và ném thẳng vào bộ trưởng Bộ pháp thuật. ông chú này đã tránh được. nhưng không may, lúc né tránh, ông ta lại bị trúng thần chú của 1 nhóm người đang đánh nhau ở gần đó. Bùi Trấn Quốc ngã xuống. Lão Piteger cười man rợ tiến đến gần người đàn ông đang nằm phủ phục ở dưới sân.
- Lần này thì ngươi chết chắc rồi, Bùi trấn quốc - lão Piteger rít lên đầy khoái chí - nếu mày quỳ xuống van xin tao, có lẽ tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ tựa lông hồng đó.
- Đừng mơ - Bộ trưởng của Bộ dằn từng tiếng.
- vậy thì mày chết chắc rồi.
Khuôn mặt Piteger lạnh tanh. ông ta nhếch môi cười và chuẩn bị 1 quả cầu ma pháp để kết liễu người đàn ông trước mặt. đúng lúc quả cầu được phóng ra thì Lana lao ra che cho bố nuôi của mình: “đừng làm hại bố tôi”. Piteger một phút bất ngờ nên đã thu lực lại
- Mày đang làm cái gì thế lana? tao mới là bố của mày. tránh ra đi - Lão ta rít lên
- Không. tôi không tránh. muốn giết người này thì hãy bước qua xác tôi trước. từ trước đến h ông đã bao h coi tôi là con gái của ông đâu. tôi đã không còn tình nghĩa gì với ông khi ông sử dụng tẩy não để biến tôi thành công cụ cho ông. tình cha con chúng ta đến đây đoạn tuyệt. - Lana gương mặt cương quyết
- được, nếu mày đã muốn thế thì tao chiều. tao cũng không cần loại con gái làm vướng chân tao trong công cuộc thâu tóm thế giới pháp thuật này. vậy thì cho mày xuống dưới âm phủ gặp anh mày luôn. bọn mày đều là những kẻ vô tích sự. tao không cần những đứa con vô tích sự như chúng mày nữa. chết hết đi. - lão ta hét lên và phóng ra quả cầu ma pháp tấn công Lana.
Vô Kị hét lên đầy phẫn uất: “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
May mắn thay, Tường Vi và Triết Vũ vừa kịp thời xuất hiện. Tường Vi 1 lần nữa lại sử dụng khả năng khống chế sức mạnh của người khác nên cả Lana và ông Bùi đều không sao. Đan Linh sau khi đưa học sinh của trường đến phòng y tế trở ra thì nhìn thấy cảnh tương này mà đờ đẫn, suýt nữa thiệt mạng dưới thần chú của 1 tên chống đối. tuy nhiên Tường Luân đã kịp thời tỉnh lại và giết chết kẻ đó nên Đan Linh không sao cả. Lão Piteger tức giận quay lại. lão ta lồng lộn lên và phóng ra 1 lời nguyền về phía Tường Vi. Tường Vi định sử dụng dịch chuyển tức thời thì 1 pháp thuật vô hình nào đó khiến cô không thể cử động. cô đã bị trúng thần chú của Black. Triết Vũ nhanh tay đẩy Tường Vi nằm xuống và phóng ra lửa tấn công Black. Black bất ngờ không tránh kịp, hét lên đầy đau đớn vì bị lửa đốt.
Lão Piteger nhìn Triết Vũ chằm chằm. sau đó một quả cầu ma pháp xuất hiện trên tay lão và nhắm thẳng vào Tường Vi. Triết Vũ bối rối vì không biết làm thế nào để cứu Tường Vi, cậu lao ra trước che chắn cho cô. và truyện gì đến sẽ phải đến. Giây phút đó như cả thế kỉ đang trôi qua. Tường Vi thấy tim mình vỡ vụn, đau nhói. Triết Vũ nằm sõng soài dưới đất, người đầy máu me. có tiêng hét đầy thảm thiết và hoang mang của mọi người. Tường Vi không còn nghe thấy gì nữa. mọi âm thanh cô đều không còn cảm nhận được. hình ảnh Triết Vũ nhạt nhoà do nước mắt.
Tường Vi bò đến bên cạnh Triết Vũ khóc nức nở: “Triết Vũ, anh không sao chứ. anh nghe em nói gì không, mở mắt ra và nói cho em biết anh vẫn ổn” . Tường Vi năn nỉ, lay lay người Triết Vũ. Triết Vũ mệt nhọc hé mở đôi mắt của mình. đôi mắt ấy không còn tinh anh và sáng như bình thường nữa, nó cứ tối lại, tối dần lại.
Triết Vũ thều thào: “đừng lo, anh không sao đâu. anh mệt quá thôi. để anh ngủ 1 lúc, tí nữa anh sẽ dậy. đừng khóc nhé. tí nữa anh dậy mà còn thấy nước mắt của em là anh giận đấy. anh sẽ huỷ hôn đó, biết chưa?”. Tường Vi gật đầu rối rít, nhưng nước mắt vẫn lã chã rơi: “ em không khóc, nhưng anh đừng ngủ được không?”. Triết Vũ cười mệt mỏi: “anh mệt lắm, để yên cho anh ngủ đi mà.tí nữa anh sẽ dậy mà.anh hứa với em đó. chúng ta sẽ tổ chức đám cưới và có những đứa trẻ kháu khỉnh, em sẽ là cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất trong ngày cưới của chúng ta.còn anh, anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất trong các chú rể em đã từng thấy…này, đã bao h anh thất hứa với em đâu. đừng nhìn anh vậy chứ, em phải tin anh. cho anh chợp mắt 1 lúc nhé”. Tường Vi gật đầu chấp nhận nhưng gương mặt cô sũng nước mắt. cánh tay Triết Vũ nắm chặt tay cô h cứ dần dần buông ra và rơi xuống đất. cánh tay Triết Vũ buông thõng, Tường Vi cũng gục xuống sân trường,cánh tay nắm chặt cánh tay của Triết Vũ : “thế em cũng ngủ 1 lúc. em cũng mệt rồi. khi nào anh tỉnh, em cũng sẽ tỉnh lại.”
Tường Luân nén đau đớn và sử dụng tầng cao nhất của pháp thuật ánh sáng để tiêu diệt lão piteger.cả không gian chói loà ánh sáng. quả cầu ánh sáng phóng ra, lao thẳng vào lão Piteger, lão ta tránh nhưng không kịp, 1 phần do lão đã đuối sức, 1 phần vì Hạ Tường Luân đã dùng đến độc chiêu của mình.pháp thuật mạnh nhất mà các phù thuỷ khó lòng đạt được. miệng lão ộc máu, lão ta trừng mắt nhìn Tường Luân: “tao không cam tâm, tại sao lúc nào cũng là gia tộc ánh sáng, tại sao tao luôn thua dưới tay nhà mày. tao không cam tâm. không bao h cam tâm.”. rồi lão ta từ từ đổ gục xuống sân trường. Lana nước mắt giàn giụa chạy lại chỗ lão piteger: “ bố, bố ơi, bố đừng chết. con….”. lão Piteger nhìn lana không còn chút sinh khí: “chẳng phải mày….”. Lana lắc đầu: “ con xin lỗi, con yêu bố. bố đừng sao nhé” . Gương mặt Lana vô cùng hoang mang, lo lắng. dù ghét người đàn ông trước mắt bao nhiêu thì đến cuối cùng tình bố con vẫn không thể chối bỏ. Lana vẫn là 1 người con có hiếu. Lão Piteger trước lúc chết vẫn kịp nhận ra tình cảm lâu này mình đã lãng quên. hình ảnh dứa con gái bé bỏng ngày nào đó bỗng ùa về tâm trí ông. ông ta bỗng nở 1 nụ cười hiền hậu: “ bố cũng xin lỗi con Lana. hãy tha thứ cho bố.” Nói xong, ông ta nhắm mắt lìa đời.Cuối cùng sau bao tháng ngày, ông ta và cô con gái đã xoá bỏ mọi tính toán, thù hận để tha thứ cho nhau trước cái chết. âu cũng là 1 niềm an ủi cho Piteger trước khi chết chăng? nếu nhận ra sớm tình cha con, có khi nào ông ta sẽ từ bỏ mọi khát vọng thâu tóm thế giới pháp thuật? và có khi nào mọi truyện đã không đi đến mức này? có khi nào mọi người đã có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn? một cái kết hoàn mĩ hơn?
Hai tháng sau, mọi nỗi đau về những sự mất mát cũng đã nguôi đi phần nào. những sự thật đã được công bố. phe chống đối đã bị thủ tiêu hoàn toàn. hoà bình đã được lặp lại. một cuộc sống tốt đẹp đang hứa hẹn trước mắt mọi người. hôm nay, tại sân bay, mọi người đang tiễn Lana ra nước ngoài. cô nói cô cần thời gian để giúp mình định tâm lại. cô cũng cần phải đi làm những việc tốt để góp phần chuộc lại lỗi lầm, tội ác mà bố cô đã gây ra. mặc dù ông bố nuôi và bà chị gái của cô cận lực phản đối, họ không muốn xa cô, sợ cô không tự lo cho bản thân được. cả gia tộc họ Bùi đều đã chấp nhận cô, không để ý đến quá khứ cũng như thân phận trước kia của Lana. tất cả đều giang tay chào đón cô, gia đình, bạn bè, người quen. Giai Đình khóc như mưa làm Tử Khiêm phải dỗ mãi mới nín. tuy nhiên, mọi người cũng hiểu là họ không thể giữ Lana ở lại được. Lana đã quyết thì khó mà thay đổi. ngay cả lăng Vô Kị còn không giữ cô mà để cô đi thì cũng chẳng còn ai dám níu kéo cô nữa. lana đã hứa là sẽ trở về thì mọi người phải đồng ý thôi. trời không chịu đất thì đất phải chịu trời,biết sao được. trước lúc Lana lên máy bay, cô còn nhìn xung quanh xem có thấy Tường Vi đâu không. nói thật cô thấy mang ơn Tường Vi rất nhiều. nhờ có Tường Vi mà cô mới tiếp tục có 1 gia đình hạnh phúc như thế này. cô chưa cám ơn Tường Vi lần nào cả. nếu không được làn này thì có lẽ còn lâu lắm cô mới gặp lại cô bạn để nói lời cám ơn. Tường Luân nhìn Lana mỉm cười: “ Nó không đến đâu em ak. chắc lại đang ở chỗ của Triết Vũ rồi. thôi, có gì thì em cứ để dành, khi nào trở về thì nói với nó 1 thể luôn”. Lana gật đầu đầy lưu luyến: “ em sẽ nói với bạn ấy sau vậy. mà anh nè, Tường Vi gầy đi nhiều quá. anh chăm sóc bạn ấy chu đáo nhé.” Tường Luân gật đầu. chuyến bay của Lana đã cất cánh mà những người đến tiễn vẫn chưa nỡ về.
*******************************************
Sáu năm sau:
Tại 1 buổi lễ chăng?có phải không nhỉ vì bóng bay, hoa được treo khắp nơi,Trúc Lam hét lên đầy tức giận: “ba đứa quỷ sứ. chắc em chết vơi bọn nó mất anh Chấn Thiên.”
- không sao đâu mình. quậy 1 chút cho vui. bọn nó còn nhỏ mà em. đừng khắt khe với chúng quá. - Chấn Thiên an ủi vợ
- hừ, nghịch như qủy ấy. thật hết nói nổi. ma ranh. lớn lên mà chúng không thay đổi thì ế mất - Trúc Lam chau mày. bộ váy cô mặc hôm nay rất sang trọng. bộ đồ này thích hợp cho những bữa tiệc quan trọng như đám cưới chẳng hạn…
- thôi mà Trúc Lam.chau mày nữa em sẽ già đi đấy. mà em còn kêu gì nữa hả? anh nghĩ Ngọc Nhi, Xuân Nhi và Ngân Nhi thừa hưởng cái tính đó từ em đấy. - Chấn Thiên cười khì. bây h Chấn Thiên đã chững chạc và chín chắn hơn 6 năm trước rồi. bộ vest trắng khiến cậu ra dáng 1 ông bố hơn nhiều đấy.
- Cái gì? - Trúc Lam rít lên, bỗng nhìn thấy cảnh gì đó Trúc Lam hét toáng lên - Ngân Nhi, Xuân Nhi, Ngọc Nhi. đi ra chỗ khác, không được động vào bánh cưới
Ba thiên thần giống nhau như 3 giọt nước.mỗi bé mặc một chiếc váy khác màu: xanh, trắng, hồng.ba đứa bé vừa đón sinh nhật tròn 2 tuổi của mình tháng trước. Cả 3 đứa trẻ nghe thấy mẹ nói vậy vội chạy lại chỗ bố, ánh mắt sợ sệt.
- Em quát thế, ba bé sợ đấy Trúc Lam - Một giọng nói bỗng vang lên
- anh Kì Bình? cả anh Tường Luân,anh Dyland,anh Thiên Dã và anh Vô Kị nữa. Năm người cùng đến ak. ak, có cả 4 chị dâu ở đây nữa nè - Chấn Thiên cười rạng ngời.
- Hứ, việc nhà em liên quan gì đến anh. lắm truyện. anh cứ thử có 3 đứa tiểu yêu như mấy đứa nhà em xem, xem anh có chịu nổi được 1 ngày không mà kêu - Trúc Lam hếch mặt
- Thôi, hôm nay là ngày trọng đại của Chí Kiệt. chúng ta không nên gây gổ - Đan Linh can
- ukm, đúng rồi. mà anh Tường Luân lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật vẫn chưa khao anh em đâu nhé. khi nào đi nhậu chứ anh? - Chấn Thiên rủ rê
- ukm, okie thôi. truyện nhỏ - Tường Luân nháy mắt
Bỗng Ngọc Nhi và Ngân Nhi túm lấy ống quần của Tường Luân và váy của Đan Linh: “bác ơi, anh Vũ Tường đâu rồi hả bác.” làm cả nhà cười ngất. vợ Kì Bình đang bế đứa con gái đầu lòng 1 tuổi phải thả nó xuống đất chơi với mấy đứa trẻ nhà Chấn Thiên-Trúc Lam. riêng Xuân Nhi thì nũng nịu với Dyland và vợ của ông này: “ Bác Dyland ơi, anh Kent đâu bác, cháu muốn gặp anh Kent.” bọn nhỏ này, tí tuổi đầu đã mê zai đẹp, không biết giống ai nữa.haizzzz. Vừa nhắc đến xong thì ba đứa bé sinh ba lập tức tia thấy 2 cậu nhóc vô cùng đẹp trai đang tiến lại gần. cậu nhóc ở phía bên phải khá lạnh lùng. mặc bộ vest trắng. cái mũi cao, nhìn khôi ngô, tuấn tú, thông minh, sáng sủa lắm. đó là bé Hạ Vũ Tường, 4 tuổi, con trai của Tường Luân và Đan Linh.cậu nhóc còn lại, vẻ mặt nghịch ngợm, rất dễ thương, suốt ngày cười đùa. đó là con trai của Dyland. Kent 3 tuổi. Thiên Dã và Thuỳ Dương làm đám cưới năm ngoái và cũng đang có dự định có baby vào năm tới. Năm nay thì Chí Kiệt về nhà vợ. còn Vô Kị thì vẫn đang chờ đợi ngày Lana trở về.
- mọi người đến sớm thế - tiếng của Tử Khiêm vang lên làm cả bọn đều quay lại nhìn. Bên cạnh Tử Khiêm là cô vợ Giai Đình đang ẵm đứa con đầu lòng 5 tháng tuổi của mình.
- vừa mới đến thôi - Dyland đính chính
- Thế cô dâu và chú rể đâu.sắp đến h cử hành hôn lễ rồi mà - Giai Đình thắc mắc
- Vẫn đang chuẩn bị trang phục - Trúc Lam cười trừ - mà nhắc đến cô dâu mới nhớ. cả sáng nay Nhựơc Ninh cứ tìm Tường Vi hoài mà không được.chẳng biết Tường Vi biến đi đâu mất tiêu. ngày cô bạn thân lên xe hoa mà lặn đi đâu cả buổi. bó tay với Tường Vi luôn
- chắc lại đang ở nghĩa địa rồi. dạo này không biết cô nàng bị stress sao mà suốt ngày thơ thẩn đến đó tâm sự với bố mẹ, rồi… - Tường Luân kể lể
- Thôi anh. sao anh không gọi cho Tường Vi đi. kẻo muộn. - Đan Linh nhắc nhở
- ukm, chờ anh chút - Tường Luân rút chiếc điện thoại và bấm số gọi cô em gái. – Alo, Tường Vi ak.sắp đến h rồi, em còn la cà ở đâu thế. tính không tham dự hả…..ukm, thế nhanh lên đi….ukm, biết rồi….ukm, gặp em sau. - quay qua nói với mọi người - nó bảo 1 phút nữa có mặt. đang ở nghĩa địa.
- Trời ơi. sao lại cắm cọc ở đấy chứ. cả tháng nay rồi. - Dyland chưa nói hết câu thì Tường Vi thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Xin lỗi em đến trễ. - Tường Vi cười khì
- Anh phải nói với em bao nhiêu lần là đừng có tuỳ tiện sử dụng pháp thuật giữa chốn đông người thế này hả, Carey - 1 giọng nói từ đằng xa vọng lại
- Triết Vũ, anh về khi nào thế?em tưởng anh tháng sau mới về . anh bảo đi 2 tháng mà? - Tường Vi hét lên đầy mừng rỡ
- Ak, chồng cô về rồi đó. từ h khỏi lang thang 1 mình nữa naz - Tường Luân chọc
- Thì anh hoàn thành xong sớm nhiệm vụ mà ngài Bộ trưởng đây giao cho nên về luôn. lại là ngày vui của ĐƯờng Chí Kiệt và Nhược Ninh, anh phải tham gia dự chứ - Triết Vũ cười toả nắng
- cũng may mà cậu về sớm, chứ để cái cô này bụng mang dạ chửa mà lang thang 1 mình ngoài nghĩa địa thấy ghê quá ak. - Chấn Thiên chép miệng
- Gì chứ, thế cậu cứ thử cái cảm giác vợ cậu hôn mê bất tỉnh nhân sự suốt ba tháng trời như tôi đã phải chịu 6 năm trước đi. lúc đấy cậu không muốn xa vợ cậu lấy nửa bước đâu - Tường Vi hất hàm. làm cả bọn cười ầm lên
- Chào cục cưng của bố nhé. bố từ nước ngoài về rồi nè. 1 tháng vừa rồi con có ngoan không?có quấy mẹ nhiều không thế nhóc - Triết Vũ xoa bụng Tường Vi cười. chẳng là Tường Vi có bầu được 5 tháng rồi ấy mà. thế là Triết Vũ cũng sắp được lên chức bố rồi đấy.
- mọi người đoán xem Tường Vi sinh con trai hay con gái - Giai Đình cười - hi vọng là 1 cô nhóc dễ thưong giống mẹ.
- Không, là con trai - Tường Vi bỗng cười đầy ẩn ý - chắc chắn bé là con trai
- sao em biết? - Thiên Dã ngạc nhiên
- bí mật - Tường Vi nháy mắt ra vẻ bí ẩn
- Thôi, em có tin này hay lắm. không biết anh Vô Kị có hứng nghe không? - Triết Vũ cười ma mãnh
- tin gì thế - Vô Kị tò mò.
- hôm nay ở sân bay, em có gặp 1 người quen nè. tính rủ đi cùng về đám cưới nhưng cô ấy kêu là cô ấy phải đi qua nhà thăm bố trước cho phải đạo, sẽ đến sau. - Triết Vũ cười ẩn ý
- Cô ấy? ý em là…. - Vô Kị thấy tim mình như ngừng đập
- Anh Vô Kị - bỗng 1 giọng nữ hét lên - em đã trở về rồi.
Đó là giọng của Lana. tất cả đều cười đầy hạnh phúc. Vô Kị lao đến bên cạnh Lana như tên bắn. cậu nhấc cô gái lên và quay mấy vòng: “anh biết, em sẽ trở về mà Lana. anh đã luôn chờ đợi em. nhưng em đi lâu quá ak.” Vô Kị mừng rơn, nét mặt đầy hạnh phúc và vui sướng. mọi người đều chạy lại hỏi thăm tình hình cuả Lana 6 năm vừa qua. đang vui vẻ thì cô dâu, chú rể xuất hiện trên dải lụa đỏ. hai người đó hôm nay đúng là nổi bật nhất trong buổi tiệc. mọi người đều phải đồng ý như vậy. nhìn Nhược Ninh và Chí Kiệt rạng ngời hạnh phúc. sau bao khó khăn, cuối cùng thì hai người đó cũng đã đến được với nhau. dù 1 người là người thường, 1 người là phù thủy nhưng có hề sao. hôm nay họ đã cùng bước đi chung trên 1 con đường.và từ nay về sau sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. cùng nắm tay đi hết con đường đó. những con người đang có mặt ở đây, đều đã phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có được cái kết hạnh phúc cho mình. tương lai họ thế nào?sẽ ra sao đây? tương lai nhiều khi thế nào không quan trọng mà quan trọng là bây h họ đang sống bên nhau hạnh phúc, không phải rời xa, cách biệt. chỉ cần nắm tay nhau, mọi việc sẽ tốt đẹp.
Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không
Sống để làm gì?.......ai đó đã hỏi tôi như vậy
Sống để biết cuộc sống kì diệu như thế nào!
Sống thêm 1 ngày thì tình yêu càng thêm trọn vẹn.
Sống thêm 1 ngày biết có những mảnh đời bất hạnh hơn mình và biết rằng cuộc đời mình vẫn rất may mắn,
Sống thêm 1 ngày biết khóc không phải là cách duy nhất để thể hiện sự thất bại mà còn có thể mỉm cười chấp nhận sự thật này,
Sống thêm 1 ngày biết trong niềm vui còn có nỗi buồn ,trong nỗi buồn vẫn loé lên 1 niềm hi vọng.
Sống thêm 1 ngày biết có những sợi tóc bạc cứ lớn dần theo năm tháng, để biết rằng thời gian không bao giờ quay trở lại và biết ơn những sự hi sinh âm thầm.
Sống thêm 1 ngày biết đôi tay không chỉ để cầm viết,làm đẹp…mà còn để giúp đỡ người khác,mang lại niềm vui,hạnh phúc cho mọi người và cũng là vì chính bản thân bạn.
Sống thêm 1 ngày bạn sẽ có thêm cơ hội để biết rằng bạn là người may mắn nhất thế gian.
Đơn giản…sống là chờ đợi, chờ đợi để yêu và được yêu, để đón chờ hạnh phúc cho riêng mình và cho tất cả những con người xung quanh bạn.
Tôi đã kể xong câu chuyện của mình. có thể bạn thấy cái kết trên chưa hay và thật sự phù hợp…nhưng dù sao nó cũng đã kết thúc với 1 happy ending mà tôi thích.có thể ai đó sẽ cảm thấy thất vọng với cái kết này nhưng mình lại thích cái kết thúc như thế. mong mọi người thông cảm và cám ơn tất cả mọi người.
Phải nói rằng là 6 người của Ngũ hành xuống sức thấy rõ. hậu quả của những cuộc tập kích phe chống đối Dracate triền miên cả tháng nay đây mà. Tường Luân bị trúng 1 đòn hiểm của lão Piteger và rơi thẳng xuống sân. may mà Đan Linh kịp dừng thời gian lại 3s giúp cho Tường Luân hạ cánh an toàn. Tất cả 5 người còn lại của Ngũ hành đồng loạt xông lên tấn công lão ta. từng người, từng người một bị đánh bại. đầu tiên là Tử Khiêm bị cho bay ra khỏi trận đấu, tiếp nữa là Chấn Thiên. còn lại Triết Vũ, Thiên Dã và Dyland đang cố cản lão ta lại. Tường Vi thấy vậy cũng bay lên trên không trung tiếp viện cho ba người. mới đầu lão Piteger dùng tẩy não tấn công Triết Vũ, Tường Vi nhanh chóng sử dụng khả năng của mình để điều khiển cho chiêu tấn công của lão ta bị dội ngược lại. nhưng lão ta nhanh chóng né được. Tường Vi không thể sử dụng sức mạnh này nhiều vì nó khiến cô xuống sức rất nhanh. vậy là Tường vi chuyển sang sử dụng Ánh sáng. ánh sáng của Tường Vi kết hợp với lửa của Triết Vũ tạo ra 1 thứ ánh sáng vô cùng chói mắt và nóng nực. nhiệt độ xung quanh họ bỗng tăng lên đáng kể. Dyland phải sử dụng hàn băng để giúp cho thân nhiệt của bản thân và Thiên Dã không bị tăng lên. sau đuối sức, hai người cũng phải rút xuống bên dưới. đúng lúc đó, từ bên dưới, lời nguyền chết chóc được phóng ra với mục tiêu là lão Piteger.do lão ta quá nhanh nên lời nguyền chỉ sượt qua má lão ta thôi. Lão Piteger liền nhìn xuống bên dưới và phát hiện ra kẻ vừa đánh lén mình. lão ta lập tức lao xuống tấn công Bùi Trấn Quốc.Lão Pitegerb tạo ra quả cầu ma pháp cực lớn và ném thẳng vào bộ trưởng Bộ pháp thuật. ông chú này đã tránh được. nhưng không may, lúc né tránh, ông ta lại bị trúng thần chú của 1 nhóm người đang đánh nhau ở gần đó. Bùi Trấn Quốc ngã xuống. Lão Piteger cười man rợ tiến đến gần người đàn ông đang nằm phủ phục ở dưới sân.
- Lần này thì ngươi chết chắc rồi, Bùi trấn quốc - lão Piteger rít lên đầy khoái chí - nếu mày quỳ xuống van xin tao, có lẽ tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ tựa lông hồng đó.
- Đừng mơ - Bộ trưởng của Bộ dằn từng tiếng.
- vậy thì mày chết chắc rồi.
Khuôn mặt Piteger lạnh tanh. ông ta nhếch môi cười và chuẩn bị 1 quả cầu ma pháp để kết liễu người đàn ông trước mặt. đúng lúc quả cầu được phóng ra thì Lana lao ra che cho bố nuôi của mình: “đừng làm hại bố tôi”. Piteger một phút bất ngờ nên đã thu lực lại
- Mày đang làm cái gì thế lana? tao mới là bố của mày. tránh ra đi - Lão ta rít lên
- Không. tôi không tránh. muốn giết người này thì hãy bước qua xác tôi trước. từ trước đến h ông đã bao h coi tôi là con gái của ông đâu. tôi đã không còn tình nghĩa gì với ông khi ông sử dụng tẩy não để biến tôi thành công cụ cho ông. tình cha con chúng ta đến đây đoạn tuyệt. - Lana gương mặt cương quyết
- được, nếu mày đã muốn thế thì tao chiều. tao cũng không cần loại con gái làm vướng chân tao trong công cuộc thâu tóm thế giới pháp thuật này. vậy thì cho mày xuống dưới âm phủ gặp anh mày luôn. bọn mày đều là những kẻ vô tích sự. tao không cần những đứa con vô tích sự như chúng mày nữa. chết hết đi. - lão ta hét lên và phóng ra quả cầu ma pháp tấn công Lana.
Vô Kị hét lên đầy phẫn uất: “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
May mắn thay, Tường Vi và Triết Vũ vừa kịp thời xuất hiện. Tường Vi 1 lần nữa lại sử dụng khả năng khống chế sức mạnh của người khác nên cả Lana và ông Bùi đều không sao. Đan Linh sau khi đưa học sinh của trường đến phòng y tế trở ra thì nhìn thấy cảnh tương này mà đờ đẫn, suýt nữa thiệt mạng dưới thần chú của 1 tên chống đối. tuy nhiên Tường Luân đã kịp thời tỉnh lại và giết chết kẻ đó nên Đan Linh không sao cả. Lão Piteger tức giận quay lại. lão ta lồng lộn lên và phóng ra 1 lời nguyền về phía Tường Vi. Tường Vi định sử dụng dịch chuyển tức thời thì 1 pháp thuật vô hình nào đó khiến cô không thể cử động. cô đã bị trúng thần chú của Black. Triết Vũ nhanh tay đẩy Tường Vi nằm xuống và phóng ra lửa tấn công Black. Black bất ngờ không tránh kịp, hét lên đầy đau đớn vì bị lửa đốt.
Lão Piteger nhìn Triết Vũ chằm chằm. sau đó một quả cầu ma pháp xuất hiện trên tay lão và nhắm thẳng vào Tường Vi. Triết Vũ bối rối vì không biết làm thế nào để cứu Tường Vi, cậu lao ra trước che chắn cho cô. và truyện gì đến sẽ phải đến. Giây phút đó như cả thế kỉ đang trôi qua. Tường Vi thấy tim mình vỡ vụn, đau nhói. Triết Vũ nằm sõng soài dưới đất, người đầy máu me. có tiêng hét đầy thảm thiết và hoang mang của mọi người. Tường Vi không còn nghe thấy gì nữa. mọi âm thanh cô đều không còn cảm nhận được. hình ảnh Triết Vũ nhạt nhoà do nước mắt.
Tường Vi bò đến bên cạnh Triết Vũ khóc nức nở: “Triết Vũ, anh không sao chứ. anh nghe em nói gì không, mở mắt ra và nói cho em biết anh vẫn ổn” . Tường Vi năn nỉ, lay lay người Triết Vũ. Triết Vũ mệt nhọc hé mở đôi mắt của mình. đôi mắt ấy không còn tinh anh và sáng như bình thường nữa, nó cứ tối lại, tối dần lại.
Triết Vũ thều thào: “đừng lo, anh không sao đâu. anh mệt quá thôi. để anh ngủ 1 lúc, tí nữa anh sẽ dậy. đừng khóc nhé. tí nữa anh dậy mà còn thấy nước mắt của em là anh giận đấy. anh sẽ huỷ hôn đó, biết chưa?”. Tường Vi gật đầu rối rít, nhưng nước mắt vẫn lã chã rơi: “ em không khóc, nhưng anh đừng ngủ được không?”. Triết Vũ cười mệt mỏi: “anh mệt lắm, để yên cho anh ngủ đi mà.tí nữa anh sẽ dậy mà.anh hứa với em đó. chúng ta sẽ tổ chức đám cưới và có những đứa trẻ kháu khỉnh, em sẽ là cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất trong ngày cưới của chúng ta.còn anh, anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất trong các chú rể em đã từng thấy…này, đã bao h anh thất hứa với em đâu. đừng nhìn anh vậy chứ, em phải tin anh. cho anh chợp mắt 1 lúc nhé”. Tường Vi gật đầu chấp nhận nhưng gương mặt cô sũng nước mắt. cánh tay Triết Vũ nắm chặt tay cô h cứ dần dần buông ra và rơi xuống đất. cánh tay Triết Vũ buông thõng, Tường Vi cũng gục xuống sân trường,cánh tay nắm chặt cánh tay của Triết Vũ : “thế em cũng ngủ 1 lúc. em cũng mệt rồi. khi nào anh tỉnh, em cũng sẽ tỉnh lại.”
Tường Luân nén đau đớn và sử dụng tầng cao nhất của pháp thuật ánh sáng để tiêu diệt lão piteger.cả không gian chói loà ánh sáng. quả cầu ánh sáng phóng ra, lao thẳng vào lão Piteger, lão ta tránh nhưng không kịp, 1 phần do lão đã đuối sức, 1 phần vì Hạ Tường Luân đã dùng đến độc chiêu của mình.pháp thuật mạnh nhất mà các phù thuỷ khó lòng đạt được. miệng lão ộc máu, lão ta trừng mắt nhìn Tường Luân: “tao không cam tâm, tại sao lúc nào cũng là gia tộc ánh sáng, tại sao tao luôn thua dưới tay nhà mày. tao không cam tâm. không bao h cam tâm.”. rồi lão ta từ từ đổ gục xuống sân trường. Lana nước mắt giàn giụa chạy lại chỗ lão piteger: “ bố, bố ơi, bố đừng chết. con….”. lão Piteger nhìn lana không còn chút sinh khí: “chẳng phải mày….”. Lana lắc đầu: “ con xin lỗi, con yêu bố. bố đừng sao nhé” . Gương mặt Lana vô cùng hoang mang, lo lắng. dù ghét người đàn ông trước mắt bao nhiêu thì đến cuối cùng tình bố con vẫn không thể chối bỏ. Lana vẫn là 1 người con có hiếu. Lão Piteger trước lúc chết vẫn kịp nhận ra tình cảm lâu này mình đã lãng quên. hình ảnh dứa con gái bé bỏng ngày nào đó bỗng ùa về tâm trí ông. ông ta bỗng nở 1 nụ cười hiền hậu: “ bố cũng xin lỗi con Lana. hãy tha thứ cho bố.” Nói xong, ông ta nhắm mắt lìa đời.Cuối cùng sau bao tháng ngày, ông ta và cô con gái đã xoá bỏ mọi tính toán, thù hận để tha thứ cho nhau trước cái chết. âu cũng là 1 niềm an ủi cho Piteger trước khi chết chăng? nếu nhận ra sớm tình cha con, có khi nào ông ta sẽ từ bỏ mọi khát vọng thâu tóm thế giới pháp thuật? và có khi nào mọi truyện đã không đi đến mức này? có khi nào mọi người đã có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn? một cái kết hoàn mĩ hơn?
Hai tháng sau, mọi nỗi đau về những sự mất mát cũng đã nguôi đi phần nào. những sự thật đã được công bố. phe chống đối đã bị thủ tiêu hoàn toàn. hoà bình đã được lặp lại. một cuộc sống tốt đẹp đang hứa hẹn trước mắt mọi người. hôm nay, tại sân bay, mọi người đang tiễn Lana ra nước ngoài. cô nói cô cần thời gian để giúp mình định tâm lại. cô cũng cần phải đi làm những việc tốt để góp phần chuộc lại lỗi lầm, tội ác mà bố cô đã gây ra. mặc dù ông bố nuôi và bà chị gái của cô cận lực phản đối, họ không muốn xa cô, sợ cô không tự lo cho bản thân được. cả gia tộc họ Bùi đều đã chấp nhận cô, không để ý đến quá khứ cũng như thân phận trước kia của Lana. tất cả đều giang tay chào đón cô, gia đình, bạn bè, người quen. Giai Đình khóc như mưa làm Tử Khiêm phải dỗ mãi mới nín. tuy nhiên, mọi người cũng hiểu là họ không thể giữ Lana ở lại được. Lana đã quyết thì khó mà thay đổi. ngay cả lăng Vô Kị còn không giữ cô mà để cô đi thì cũng chẳng còn ai dám níu kéo cô nữa. lana đã hứa là sẽ trở về thì mọi người phải đồng ý thôi. trời không chịu đất thì đất phải chịu trời,biết sao được. trước lúc Lana lên máy bay, cô còn nhìn xung quanh xem có thấy Tường Vi đâu không. nói thật cô thấy mang ơn Tường Vi rất nhiều. nhờ có Tường Vi mà cô mới tiếp tục có 1 gia đình hạnh phúc như thế này. cô chưa cám ơn Tường Vi lần nào cả. nếu không được làn này thì có lẽ còn lâu lắm cô mới gặp lại cô bạn để nói lời cám ơn. Tường Luân nhìn Lana mỉm cười: “ Nó không đến đâu em ak. chắc lại đang ở chỗ của Triết Vũ rồi. thôi, có gì thì em cứ để dành, khi nào trở về thì nói với nó 1 thể luôn”. Lana gật đầu đầy lưu luyến: “ em sẽ nói với bạn ấy sau vậy. mà anh nè, Tường Vi gầy đi nhiều quá. anh chăm sóc bạn ấy chu đáo nhé.” Tường Luân gật đầu. chuyến bay của Lana đã cất cánh mà những người đến tiễn vẫn chưa nỡ về.
*******************************************
Sáu năm sau:
Tại 1 buổi lễ chăng?có phải không nhỉ vì bóng bay, hoa được treo khắp nơi,Trúc Lam hét lên đầy tức giận: “ba đứa quỷ sứ. chắc em chết vơi bọn nó mất anh Chấn Thiên.”
- không sao đâu mình. quậy 1 chút cho vui. bọn nó còn nhỏ mà em. đừng khắt khe với chúng quá. - Chấn Thiên an ủi vợ
- hừ, nghịch như qủy ấy. thật hết nói nổi. ma ranh. lớn lên mà chúng không thay đổi thì ế mất - Trúc Lam chau mày. bộ váy cô mặc hôm nay rất sang trọng. bộ đồ này thích hợp cho những bữa tiệc quan trọng như đám cưới chẳng hạn…
- thôi mà Trúc Lam.chau mày nữa em sẽ già đi đấy. mà em còn kêu gì nữa hả? anh nghĩ Ngọc Nhi, Xuân Nhi và Ngân Nhi thừa hưởng cái tính đó từ em đấy. - Chấn Thiên cười khì. bây h Chấn Thiên đã chững chạc và chín chắn hơn 6 năm trước rồi. bộ vest trắng khiến cậu ra dáng 1 ông bố hơn nhiều đấy.
- Cái gì? - Trúc Lam rít lên, bỗng nhìn thấy cảnh gì đó Trúc Lam hét toáng lên - Ngân Nhi, Xuân Nhi, Ngọc Nhi. đi ra chỗ khác, không được động vào bánh cưới
Ba thiên thần giống nhau như 3 giọt nước.mỗi bé mặc một chiếc váy khác màu: xanh, trắng, hồng.ba đứa bé vừa đón sinh nhật tròn 2 tuổi của mình tháng trước. Cả 3 đứa trẻ nghe thấy mẹ nói vậy vội chạy lại chỗ bố, ánh mắt sợ sệt.
- Em quát thế, ba bé sợ đấy Trúc Lam - Một giọng nói bỗng vang lên
- anh Kì Bình? cả anh Tường Luân,anh Dyland,anh Thiên Dã và anh Vô Kị nữa. Năm người cùng đến ak. ak, có cả 4 chị dâu ở đây nữa nè - Chấn Thiên cười rạng ngời.
- Hứ, việc nhà em liên quan gì đến anh. lắm truyện. anh cứ thử có 3 đứa tiểu yêu như mấy đứa nhà em xem, xem anh có chịu nổi được 1 ngày không mà kêu - Trúc Lam hếch mặt
- Thôi, hôm nay là ngày trọng đại của Chí Kiệt. chúng ta không nên gây gổ - Đan Linh can
- ukm, đúng rồi. mà anh Tường Luân lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật vẫn chưa khao anh em đâu nhé. khi nào đi nhậu chứ anh? - Chấn Thiên rủ rê
- ukm, okie thôi. truyện nhỏ - Tường Luân nháy mắt
Bỗng Ngọc Nhi và Ngân Nhi túm lấy ống quần của Tường Luân và váy của Đan Linh: “bác ơi, anh Vũ Tường đâu rồi hả bác.” làm cả nhà cười ngất. vợ Kì Bình đang bế đứa con gái đầu lòng 1 tuổi phải thả nó xuống đất chơi với mấy đứa trẻ nhà Chấn Thiên-Trúc Lam. riêng Xuân Nhi thì nũng nịu với Dyland và vợ của ông này: “ Bác Dyland ơi, anh Kent đâu bác, cháu muốn gặp anh Kent.” bọn nhỏ này, tí tuổi đầu đã mê zai đẹp, không biết giống ai nữa.haizzzz. Vừa nhắc đến xong thì ba đứa bé sinh ba lập tức tia thấy 2 cậu nhóc vô cùng đẹp trai đang tiến lại gần. cậu nhóc ở phía bên phải khá lạnh lùng. mặc bộ vest trắng. cái mũi cao, nhìn khôi ngô, tuấn tú, thông minh, sáng sủa lắm. đó là bé Hạ Vũ Tường, 4 tuổi, con trai của Tường Luân và Đan Linh.cậu nhóc còn lại, vẻ mặt nghịch ngợm, rất dễ thương, suốt ngày cười đùa. đó là con trai của Dyland. Kent 3 tuổi. Thiên Dã và Thuỳ Dương làm đám cưới năm ngoái và cũng đang có dự định có baby vào năm tới. Năm nay thì Chí Kiệt về nhà vợ. còn Vô Kị thì vẫn đang chờ đợi ngày Lana trở về.
- mọi người đến sớm thế - tiếng của Tử Khiêm vang lên làm cả bọn đều quay lại nhìn. Bên cạnh Tử Khiêm là cô vợ Giai Đình đang ẵm đứa con đầu lòng 5 tháng tuổi của mình.
- vừa mới đến thôi - Dyland đính chính
- Thế cô dâu và chú rể đâu.sắp đến h cử hành hôn lễ rồi mà - Giai Đình thắc mắc
- Vẫn đang chuẩn bị trang phục - Trúc Lam cười trừ - mà nhắc đến cô dâu mới nhớ. cả sáng nay Nhựơc Ninh cứ tìm Tường Vi hoài mà không được.chẳng biết Tường Vi biến đi đâu mất tiêu. ngày cô bạn thân lên xe hoa mà lặn đi đâu cả buổi. bó tay với Tường Vi luôn
- chắc lại đang ở nghĩa địa rồi. dạo này không biết cô nàng bị stress sao mà suốt ngày thơ thẩn đến đó tâm sự với bố mẹ, rồi… - Tường Luân kể lể
- Thôi anh. sao anh không gọi cho Tường Vi đi. kẻo muộn. - Đan Linh nhắc nhở
- ukm, chờ anh chút - Tường Luân rút chiếc điện thoại và bấm số gọi cô em gái. – Alo, Tường Vi ak.sắp đến h rồi, em còn la cà ở đâu thế. tính không tham dự hả…..ukm, thế nhanh lên đi….ukm, biết rồi….ukm, gặp em sau. - quay qua nói với mọi người - nó bảo 1 phút nữa có mặt. đang ở nghĩa địa.
- Trời ơi. sao lại cắm cọc ở đấy chứ. cả tháng nay rồi. - Dyland chưa nói hết câu thì Tường Vi thình lình xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Xin lỗi em đến trễ. - Tường Vi cười khì
- Anh phải nói với em bao nhiêu lần là đừng có tuỳ tiện sử dụng pháp thuật giữa chốn đông người thế này hả, Carey - 1 giọng nói từ đằng xa vọng lại
- Triết Vũ, anh về khi nào thế?em tưởng anh tháng sau mới về . anh bảo đi 2 tháng mà? - Tường Vi hét lên đầy mừng rỡ
- Ak, chồng cô về rồi đó. từ h khỏi lang thang 1 mình nữa naz - Tường Luân chọc
- Thì anh hoàn thành xong sớm nhiệm vụ mà ngài Bộ trưởng đây giao cho nên về luôn. lại là ngày vui của ĐƯờng Chí Kiệt và Nhược Ninh, anh phải tham gia dự chứ - Triết Vũ cười toả nắng
- cũng may mà cậu về sớm, chứ để cái cô này bụng mang dạ chửa mà lang thang 1 mình ngoài nghĩa địa thấy ghê quá ak. - Chấn Thiên chép miệng
- Gì chứ, thế cậu cứ thử cái cảm giác vợ cậu hôn mê bất tỉnh nhân sự suốt ba tháng trời như tôi đã phải chịu 6 năm trước đi. lúc đấy cậu không muốn xa vợ cậu lấy nửa bước đâu - Tường Vi hất hàm. làm cả bọn cười ầm lên
- Chào cục cưng của bố nhé. bố từ nước ngoài về rồi nè. 1 tháng vừa rồi con có ngoan không?có quấy mẹ nhiều không thế nhóc - Triết Vũ xoa bụng Tường Vi cười. chẳng là Tường Vi có bầu được 5 tháng rồi ấy mà. thế là Triết Vũ cũng sắp được lên chức bố rồi đấy.
- mọi người đoán xem Tường Vi sinh con trai hay con gái - Giai Đình cười - hi vọng là 1 cô nhóc dễ thưong giống mẹ.
- Không, là con trai - Tường Vi bỗng cười đầy ẩn ý - chắc chắn bé là con trai
- sao em biết? - Thiên Dã ngạc nhiên
- bí mật - Tường Vi nháy mắt ra vẻ bí ẩn
- Thôi, em có tin này hay lắm. không biết anh Vô Kị có hứng nghe không? - Triết Vũ cười ma mãnh
- tin gì thế - Vô Kị tò mò.
- hôm nay ở sân bay, em có gặp 1 người quen nè. tính rủ đi cùng về đám cưới nhưng cô ấy kêu là cô ấy phải đi qua nhà thăm bố trước cho phải đạo, sẽ đến sau. - Triết Vũ cười ẩn ý
- Cô ấy? ý em là…. - Vô Kị thấy tim mình như ngừng đập
- Anh Vô Kị - bỗng 1 giọng nữ hét lên - em đã trở về rồi.
Đó là giọng của Lana. tất cả đều cười đầy hạnh phúc. Vô Kị lao đến bên cạnh Lana như tên bắn. cậu nhấc cô gái lên và quay mấy vòng: “anh biết, em sẽ trở về mà Lana. anh đã luôn chờ đợi em. nhưng em đi lâu quá ak.” Vô Kị mừng rơn, nét mặt đầy hạnh phúc và vui sướng. mọi người đều chạy lại hỏi thăm tình hình cuả Lana 6 năm vừa qua. đang vui vẻ thì cô dâu, chú rể xuất hiện trên dải lụa đỏ. hai người đó hôm nay đúng là nổi bật nhất trong buổi tiệc. mọi người đều phải đồng ý như vậy. nhìn Nhược Ninh và Chí Kiệt rạng ngời hạnh phúc. sau bao khó khăn, cuối cùng thì hai người đó cũng đã đến được với nhau. dù 1 người là người thường, 1 người là phù thủy nhưng có hề sao. hôm nay họ đã cùng bước đi chung trên 1 con đường.và từ nay về sau sẽ mãi mãi bên cạnh nhau. cùng nắm tay đi hết con đường đó. những con người đang có mặt ở đây, đều đã phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có được cái kết hạnh phúc cho mình. tương lai họ thế nào?sẽ ra sao đây? tương lai nhiều khi thế nào không quan trọng mà quan trọng là bây h họ đang sống bên nhau hạnh phúc, không phải rời xa, cách biệt. chỉ cần nắm tay nhau, mọi việc sẽ tốt đẹp.
Tình yêu thật sự là sự chấp nhận tất cả những gì đang có, đã từng có, và sẽ có hoặc không
Sống để làm gì?.......ai đó đã hỏi tôi như vậy
Sống để biết cuộc sống kì diệu như thế nào!
Sống thêm 1 ngày thì tình yêu càng thêm trọn vẹn.
Sống thêm 1 ngày biết có những mảnh đời bất hạnh hơn mình và biết rằng cuộc đời mình vẫn rất may mắn,
Sống thêm 1 ngày biết khóc không phải là cách duy nhất để thể hiện sự thất bại mà còn có thể mỉm cười chấp nhận sự thật này,
Sống thêm 1 ngày biết trong niềm vui còn có nỗi buồn ,trong nỗi buồn vẫn loé lên 1 niềm hi vọng.
Sống thêm 1 ngày biết có những sợi tóc bạc cứ lớn dần theo năm tháng, để biết rằng thời gian không bao giờ quay trở lại và biết ơn những sự hi sinh âm thầm.
Sống thêm 1 ngày biết đôi tay không chỉ để cầm viết,làm đẹp…mà còn để giúp đỡ người khác,mang lại niềm vui,hạnh phúc cho mọi người và cũng là vì chính bản thân bạn.
Sống thêm 1 ngày bạn sẽ có thêm cơ hội để biết rằng bạn là người may mắn nhất thế gian.
Đơn giản…sống là chờ đợi, chờ đợi để yêu và được yêu, để đón chờ hạnh phúc cho riêng mình và cho tất cả những con người xung quanh bạn.
Tôi đã kể xong câu chuyện của mình. có thể bạn thấy cái kết trên chưa hay và thật sự phù hợp…nhưng dù sao nó cũng đã kết thúc với 1 happy ending mà tôi thích.có thể ai đó sẽ cảm thấy thất vọng với cái kết này nhưng mình lại thích cái kết thúc như thế. mong mọi người thông cảm và cám ơn tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.