Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi
Chương 110: Tâm Tư
Ánh An Vy
16/07/2024
Một bức mật thư từ Thành Vu được gửi đến Qui Nam. Tuy không rầm rộ nhưng chỉ vài tháng sau đó thì Lê Đông Hoạt đã cho quân rút khỏi biên cương và đặt hai quân doanh lớn ở hướng Tây Bắc, Đông Nam để thao luyện binh sĩ. Vì hành động đó của Lê Đông Hoạt nên đã phần nào xoa dịu được đối ngoại các bên. Vả lại, đây cũng là một trong những điều suy đoán của các nước láng giềng. Hắn vừa lên ngôi chưa lâu, sẽ không dại gì mà động đến binh đao cả.
Ở trước Khang Hoa cung, Lê Dực Định dẫu có nấn ná một chút nhưng rồi lại bước vào bên trong. Đã nhiều tháng nay Thái hoàng thái hậu luôn từ chối lời thỉnh an của hắn, ngoài những ngày lễ lớn thì chẳng bao giờ rời khỏi cung. Lê Dực Định biết bản thân mình mang tội rất lớn khi tự mình làm trái thánh ý của Thái hoàng thái hậu. Hắn biết người muốn hắn phải trở thành Qui Nam chi chủ, phải trở thành một minh quân để tiếp nối cơ nghiệp mấy trăm năm của họ Lê. Nhưng hắn không muốn mình sống trong dè dặt, hành sự phải toan tính trước sau như Thạc Hoà đế, càng không muốn Chỉ Ni bị tính kế rồi dẫn đến kết cục bi thảm như thân mẫu của mình. Có lẽ vì từ nhỏ đã không có được yêu thương nên lúc này hắn chỉ muốn được ở cạnh người mình yêu và được chăm sóc bởi người yêu mình.
Lúc bấy giờ Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao nên mang nhiều bệnh tật. Không những vậy mà sự ra đi của Thạc Hoà đế cũng như một đòn chí mạng đả kích đến người. Sau khi Thạc Hoà đế về với trời thêm việc ngôi báu đã vuột khỏi tâm tay càng khiến tâm tình của người thêm u uất. Bao nhiêu tính toán, lo toan đều bị đứa cháu mình một tay nuôi nấng từ nhỏ phá vỡ tan tành thì bảo sao người không tức giận.
Dẫu đã vào được Khang Hoa cung nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn không muốn gặp hắn và bảo đi về. Tuy nhiên, Lê Dực Định biết mình mang một thân tội lỗi nên đã quỳ trước điện suốt mấy canh giờ chỉ mong được diện kiến người một lần. Quả thực năm đó hắn hoàn toàn có thể tranh giành Hoàng vị, nhưng từ khi biết được nữ nhân ấy vẫn còn sống thì bao nhiêu dã tâm đều tan biến như mây khói. Quả thực như lời của Lê Thạch Thành. Hắn không quan tâm thê tử, chỉ quan tâm mỗi nữ nhân kia.
[Khụ! Khụ!..]
Đỗ Thị Sen nghe tiếng ho khan của Thái hoàng thái hậu thì lập tức bưng một chén thuốc vẫn còn nóng ấm đến trước mặt. Là quản vụ cung nữ hầu hạ người mấy mươi năm, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì không khỏi xót xa trong lòng.
- Đức bà hãy uống thêm một ít thuốc nữa. Còn trong ngày chịu tang Tiên đế, người mà đổ bệnh sẽ khiến vương thất thêm lo lắng.
Thái hoàng thái hậu uống vài muỗng thuốc rồi lấy chiếc khăn tay trên chiếc khay của cung nữ đang đứng bên cạnh, lau nhẹ vào môi. Từng hơi thở nặng nề phả ra như thổ lộ toàn bộ tâm tư của người, chất giọng vang lên khe khẽ.
- Dực Định, nó còn ở bên ngoài chứ?
Đỗ Thị Sen thưa:
- Dạ bẩm Đức bà, đại vương đang quỳ ở ngoài chánh điện.
Ánh mắt khẽ liếc nhìn sang ô cửa sổ được đóng kín, Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi.
- Mỗi lần nó đến đây đều quỳ mấy canh giờ liền. Trăm lần vạn lần làm trái lời lão thân, thành sự rồi co chân chạy đến chuộc lỗi. Bồi dưỡng nó bấy nhiêu năm nhưng càng lớn lại càng trở nên ngỗ nghịch. Ta không biết với tính khí này thì cái đầu của nó còn giữ được bao lâu đây.
- Chính bản thân Đức bà cũng biết Đại vương rất khó kế thừa hoàng vị. Bấy lâu nay ngài ấy có quyền lực ra sao mới khiến Tiên đế dè chừng, không cho nạp thất. Đại vương cũng không còn nhỏ, lên ngôi lúc không có hậu tự kế thừa cũng là một rào cản rất lớn.
- Lão thân đã lôi kéo được Thái sư, chỉ cần nó có dã tâm một chút thì ở hai ban văn võ có ai dám chống đối kia chứ. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì nó lại ủng hộ Hoàng đế. Nhìn xem, đến tận lúc này lão thân mới biết nó cùng bát lang đều là một giuộc. Bắt tay cấu kết, qua mặt bề trên, dĩ hạ phạm thượng. Lão thân còn chưa trừng phạt nó là đã quá nhân từ.
- Đức bà từ tâm, chuyện cũng đã qua được một thời gian và Bệ hạ cũng đang lo liệu rất tốt chính sự. Đại vương không lên ngôi thì vẫn là người được trọng dụng, quyền lực có thể nói dưới tay Hoàng đế thôi.
Thái hoàng thái hậu khẽ lắc đầu, đáp:
- Quyền lực đến đâu cũng có kẻ ganh người ghét, càng không tránh được chuyện bị Hoàng đế nghi kỵ, lo gần phòng xa.
Vừa dứt lời thì có cung nữ đi từ bên ngoài vào, tâu:
- Dạ bẩm Đức bà, Hoàng thái hậu đến vấn an, hiện đang ở bên ngoài điện.
Khẽ gật đầu, người nói:
- Cho truyền vào đi!
- Dạ!
Chẳng bao lâu sau Hoàng thái hậu đã đi từ bên ngoài vào, ở phía trước Thái hoàng thái hậu mà cẩn trọng hành lễ. Sống mấy mươi năm ở nơi cung cấm này nên người rất hiểu rõ những điều có thể giúp mình an yên sống qua ngày. Và Thái hoàng thái hậu khi ấy lại chính là điểm tựa vững chắc nhất. Chính vì nhận được quá nhiều ân sủng nên bất cứ lúc nào Hoàng thái hậu cũng đối với Thái hoàng thái hậu cung kính bội phần.
- Mẹ con ta không cần đa lễ! Ban tọa!
- Nhi thần tạ ân hoàng mẫu.
Hoàng thái hậu từ tốn đứng dậy, phong thái càng ngày càng điềm đạm hơn xưa. Dáng dấp mảnh mai, liễu hờn nguyệt thẹn. Dẫu đã ở độ tuổi tứ tuần nhưng dung mạo lại mỗi ngày một mỹ miều hơn.
Sau khi đã an tọa, Hoàng thái hậu đã nhìn cung nữ bưng chiếc khay chứa đĩa bánh rồi nhìn Thái hoàng thái hậu, nói:
- Đã một thời gian hoàng mẫu tịnh dưỡng ở tẩm cung, không thường xuyên ra ngoài, cũng ít khi dự tiệc. Nhi thần nghĩ người ở đây sẽ không được khuây khỏa nên có mang đến một đĩa bánh cộ mà người thích.
- Con lúc nào cũng chu đáo như vậy. Sen à, dâng trà.
Nghe lệnh từ Thái hoàng thái hậu, Đỗ Thị Sen khẽ cúi đầu rồi đi đến nhận lấy đĩa bánh, còn các cung nữ đều lui ra chuẩn bị trà.
Khi người ở điện đã rời đi một ít, Hoàng thái hậu nhìn Thái hoàng thái hậu với nụ cười dịu dàng ở trên môi.
- Hoàng mẫu vẫn khoẻ chứ? Nhi thần nghe nói ngày nào Ngự y sở cũng mang thuốc đến đây.
- Lão thân là người gần đất xa trời, mang một số bệnh vặt cũng không có gì lạ. Còn được bao lâu nữa đâu chứ.
- Chính vì lẽ ấy nên hoàng mẫu phải tịnh dưỡng thật tốt, sau khi mãn tang Tiên đế sẽ được nhìn thấy thập nhất lang thành gia lập thất, có nơi nương náu đường hoàng.
Thái hoàng thái hậu khẽ nhíu mày, giọng nói chợt nhỏ đi thấy rõ:
- Đã định xong rồi sao?
Hoàng thái hậu có chút dao động nơi đáy mắt. Từ trước đến nay tâm tư của Lê Dực Định luôn luôn sâu rộng, khó có thể đoán được trong tâm đang có ý định chi. Tuy nhiên chuyện yêu thích nữ nhân ấy lại ngày một để lộ ra ngoài mặt. Cách mà Lê Đông Hoạt làm ngay lúc này cũng chính là đặt sự sủng ái lên Lê Dực Định. Hắn một tay nắm binh quyền, lại còn là hiền tế của Thành Vu, từ đây hoàng vị mỗi ngày càng thêm vững chắc. Chung quy lại cũng vì quốc gia đại sự.
- Nhi thần vừa đến đã thấy thập nhất lang quỳ ở ngoài điện, biết rằng hoàng mẫu không muốn gặp nên nhi thần đã lệnh cho thập nhất lui về.
Mỉm cười dịu dàng, người tiếp lời:
- Năm xưa, ai cũng nói thập nhất tâm can sắt đá. Lợi dụng Lưu Chỉ Ni để lĩnh chỉ đi đày ở biên cương, nhưng thực chất lúc ấy đều là lời thật lòng, chẳng qua có vỏ bọc từ việc Lê Lương Khoác tạo phản nên chẳng ai biết được. Lần này thập nhất xin người cầu thân trưởng công chúa của Thành Vu chẳng phải đã gặp được người tâm đầu ý hợp, mà là đã gặp lại Chỉ Ni, gặp được mối lương duyên xưa cũ nên mới quyết tâm đến như vậy. Hoàng đế đã rất bâng khuâng với quyết định này vì sợ mai sau thập nhất có nhà vợ hiển hách sẽ dần dà sanh ra dị tâm. Nhưng suy đi nghĩ lại, thứ mà thập nhất cần chính là Lưu Chỉ Ni, năm ấy thân phận của nàng ta chỉ là thường dân mà thập nhất còn không màng đến. Xem như Hoàng đế sẽ đánh cược một ván cờ. Nếu thập nhất nhất mực trung thành thì đã tác hợp được mối lương duyên tốt, làm được một việc thiện. Còn nếu sanh ra dị tâm thì cũng là việc của sau này. Từ từ kềm hãm cũng không phải là chuyện khó.
- Lưu Chỉ Ni!?
Thái hoàng thái hậu thoáng chốc bất ngờ. Chẳng phải nàng đã được an táng cố hương ư? Tại sao lại liên quan đến Thành Vu chứ?
Khẽ gật đầu, Hoàng thái hậu lại nói:
- Chuyện này rất dài, có lẽ để thập nhất kể tường tận cho hoàng mẫu sẽ tốt hơn. Nhi thần biết thánh ý của hoàng mẫu nhưng những chuyện đã qua trước kia đã khiến thâm tâm của thập nhất có vô vàn kiêng kỵ. Là một vương thất với cuộc sống bình thường cũng có lẽ là ước muốn đời này của thập nhất.
Hoàng thái hậu đứng dậy đi ra giữa điện rồi quỳ xuống trước mặt Thái hoàng thái hậu.
- Nhi thần xin thề trước hoàng mẫu. Nếu thập nhất nhất mực trung thành, không sanh dị tâm thì nhi thần và Hoàng đế sẽ không bao giờ bạc đãi. Nhi thần cũng không bao giờ để Hoàng đế nghi kỵ trung thần, nghe lời xằng bậy.
Chính bản thân Hoàng thái hậu biết hoàng vị của Hoàng đế và bảo toạ của mình từ đâu mà có. Lê Đông Hoạt không nổi trội bằng các anh em khác. Ngày được chỉ định kế thừa cũng chẳng vừa ý một ai. Duy chỉ Lê Dực Định đứng ra phục tùng, sau này cũng nhờ hắn và các trọng thần ở phía sau hậu thuẫn mới có thể ngồi vững. Ban nhiều đặc ân chính là muốn dỗ dành hắn, cũng như bảo toàn ngôi vị của chính bản thân mình.
Thái hoàng thái hậu làm sao không hiểu được từng đường đi nước bước. Sao không hiểu được tâm ý của từng người. Dẫu có ra sao thì Hoàng thái hậu và Hoàng đế cũng là ruột thịt, Lê Dực Định có mạnh đến đâu thì cũng chỉ xếp ở sau. Người hoàn toàn hiểu ý của Hoàng thái hậu, nếu Lê Dực Định vẫn giữ vững sơ tâm thì một sợi tóc họ vẫn không chạm đến. Sau này có xảy ra biến loạn thì Thái hoàng thái hậu cũng không thể trách họ, có trách thì cũng chỉ trách Lê Dực Định đã sanh ra dị tâm.
Thở một hơi dài, người mỉm cười đôn hậu, nói:
- Con đứng lên đi! Lão thân tuổi cao sức yếu, cũng phải đến lúc nên an lạc tuổi xế chiều. Chuyện tiền triều, hậu tự, tự các con định đoạt được rồi.
- Nhi thần đa tạ hoàng mẫu.
Sau một quãng thời gian rất lâu Hoàng thái hậu mới rời khỏi Khang Hoa cung. Mục đích ngày hôm nay đến đây cũng chính vì muốn thay lời Lê Dực Định để Thái hoàng thái hậu nguôi ngoai phần nào. Để nói bản thân và các con không muốn tranh giành Hoàng vị thì không đúng. Được ngồi lên ngôi vị chí tôn chính là vọng tưởng lớn nhất của đời người. Nhưng Hoàng thái hậu biết tự lượng sức mình, biết Thái hoàng thái hậu sẽ là bức tường thành khó đổ, biết người sẽ được lên ngôi có lẽ là Lê Dực Định. Nhưng không ngờ hắn lại chọn một lối rẽ cho cuộc đời mình và đưa người em thân thiết nhất lên ngôi vị mà biết bao nhiêu người ước ao. Quyền lực trong tay hắn bấy giờ có thể làm bất kỳ vị quân chủ nào cũng phải dè chừng, Vĩnh Bảo đế cũng không phải ngoại lệ. Như lời Hoàng thái hậu đã nói. Hắn không mang dị tâm thì sẽ được sung túc cả một đời.
Rời khỏi Khang Hoa cung chưa bao lâu thì đã thấy Lê Dực Định đứng đợi ở phía trước từ khi nào. Người vừa dừng bước thì cũng là lúc hắn vừa quỳ xuống hành lễ.
- Nhi thần vấn an hoàng mẫu.
- Miễn lễ! - Hoàng thái hậu gật đầu - Con ắt hẳn cũng biết được câu trả lời của hoàng mẫu là chi.
Hắn vòng tay ra phía trước, cúi thấp đầu.
- Nhi thần tạ ân hoàng mẫu. Không có người mở lời thì tâm tư này của nhi thần chẳng biết bao giờ mới có thể giải bày được.
Hoàng thái hậu bước đến gần hắn, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt mang những đường nét của Cát Nhã Nguyên Phi. Vuốt nhẹ lên mái tóc được bới lên gọn gàng, giọng nói của người chợt như nghẹn ứ.
- Hoàng mẫu mong rằng đến những ngày cuối đời vẫn có thể nhìn thấy Đại Nam ta hưng thịnh. Hoàng đế sẽ là minh quân, yêu dân như con, phế tham quan trọng hiền tài. Còn con dấn thân nơi sa trường vẫn luôn được bình an, giữ vững bờ cõi và sẽ luôn là người ở bên cạnh Hoàng đế, là người có thể tin cậy nhất.
- Nhi thần sẽ không bao giờ phụ lòng hoàng mẫu và thánh thượng.
Hoàng thái hậu gật đầu rồi nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ về. Nhìn về phía Khang Hoa cung rồi nhìn hắn, người ân cần nói:
- Trong hai năm nay con phải thường xuyên đến thăm hoàng tổ mẫu, làm người vui lòng một chút thì ngày tháng sau này sẽ dễ dàng hơn cho đại vương phi.
- Nhi thần đã hiểu.
- Được rồi! Chính vụ quan trọng, con cứ về giải quyết ổn thỏa. Chuyện của Thái hoàng thái hậu đã có hoàng mẫu ở đây. Nhớ phải chuẩn bị chu đáo, mãn tang Tiên đế sẽ lập tức đến hỷ sự của con.
- Nhi thần đã rõ.
Lê Dực Định cúi đầu tiễn Hoàng thái hậu rời đi. Hắn biết bản thân mình phải nên làm gì để bảo toàn cho ngày tháng sau này. Bản thân hắn thì không sao. Nhưng mai này còn có Chỉ Ni, còn hậu tự. Từng bước từng bước phải thực vững chắc. Hắn không muốn vì lỗi lầm của mình mà phải khiến gia quyến phải sống trong cảnh lầm than.
Ở trước Khang Hoa cung, Lê Dực Định dẫu có nấn ná một chút nhưng rồi lại bước vào bên trong. Đã nhiều tháng nay Thái hoàng thái hậu luôn từ chối lời thỉnh an của hắn, ngoài những ngày lễ lớn thì chẳng bao giờ rời khỏi cung. Lê Dực Định biết bản thân mình mang tội rất lớn khi tự mình làm trái thánh ý của Thái hoàng thái hậu. Hắn biết người muốn hắn phải trở thành Qui Nam chi chủ, phải trở thành một minh quân để tiếp nối cơ nghiệp mấy trăm năm của họ Lê. Nhưng hắn không muốn mình sống trong dè dặt, hành sự phải toan tính trước sau như Thạc Hoà đế, càng không muốn Chỉ Ni bị tính kế rồi dẫn đến kết cục bi thảm như thân mẫu của mình. Có lẽ vì từ nhỏ đã không có được yêu thương nên lúc này hắn chỉ muốn được ở cạnh người mình yêu và được chăm sóc bởi người yêu mình.
Lúc bấy giờ Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao nên mang nhiều bệnh tật. Không những vậy mà sự ra đi của Thạc Hoà đế cũng như một đòn chí mạng đả kích đến người. Sau khi Thạc Hoà đế về với trời thêm việc ngôi báu đã vuột khỏi tâm tay càng khiến tâm tình của người thêm u uất. Bao nhiêu tính toán, lo toan đều bị đứa cháu mình một tay nuôi nấng từ nhỏ phá vỡ tan tành thì bảo sao người không tức giận.
Dẫu đã vào được Khang Hoa cung nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn không muốn gặp hắn và bảo đi về. Tuy nhiên, Lê Dực Định biết mình mang một thân tội lỗi nên đã quỳ trước điện suốt mấy canh giờ chỉ mong được diện kiến người một lần. Quả thực năm đó hắn hoàn toàn có thể tranh giành Hoàng vị, nhưng từ khi biết được nữ nhân ấy vẫn còn sống thì bao nhiêu dã tâm đều tan biến như mây khói. Quả thực như lời của Lê Thạch Thành. Hắn không quan tâm thê tử, chỉ quan tâm mỗi nữ nhân kia.
[Khụ! Khụ!..]
Đỗ Thị Sen nghe tiếng ho khan của Thái hoàng thái hậu thì lập tức bưng một chén thuốc vẫn còn nóng ấm đến trước mặt. Là quản vụ cung nữ hầu hạ người mấy mươi năm, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì không khỏi xót xa trong lòng.
- Đức bà hãy uống thêm một ít thuốc nữa. Còn trong ngày chịu tang Tiên đế, người mà đổ bệnh sẽ khiến vương thất thêm lo lắng.
Thái hoàng thái hậu uống vài muỗng thuốc rồi lấy chiếc khăn tay trên chiếc khay của cung nữ đang đứng bên cạnh, lau nhẹ vào môi. Từng hơi thở nặng nề phả ra như thổ lộ toàn bộ tâm tư của người, chất giọng vang lên khe khẽ.
- Dực Định, nó còn ở bên ngoài chứ?
Đỗ Thị Sen thưa:
- Dạ bẩm Đức bà, đại vương đang quỳ ở ngoài chánh điện.
Ánh mắt khẽ liếc nhìn sang ô cửa sổ được đóng kín, Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi.
- Mỗi lần nó đến đây đều quỳ mấy canh giờ liền. Trăm lần vạn lần làm trái lời lão thân, thành sự rồi co chân chạy đến chuộc lỗi. Bồi dưỡng nó bấy nhiêu năm nhưng càng lớn lại càng trở nên ngỗ nghịch. Ta không biết với tính khí này thì cái đầu của nó còn giữ được bao lâu đây.
- Chính bản thân Đức bà cũng biết Đại vương rất khó kế thừa hoàng vị. Bấy lâu nay ngài ấy có quyền lực ra sao mới khiến Tiên đế dè chừng, không cho nạp thất. Đại vương cũng không còn nhỏ, lên ngôi lúc không có hậu tự kế thừa cũng là một rào cản rất lớn.
- Lão thân đã lôi kéo được Thái sư, chỉ cần nó có dã tâm một chút thì ở hai ban văn võ có ai dám chống đối kia chứ. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì nó lại ủng hộ Hoàng đế. Nhìn xem, đến tận lúc này lão thân mới biết nó cùng bát lang đều là một giuộc. Bắt tay cấu kết, qua mặt bề trên, dĩ hạ phạm thượng. Lão thân còn chưa trừng phạt nó là đã quá nhân từ.
- Đức bà từ tâm, chuyện cũng đã qua được một thời gian và Bệ hạ cũng đang lo liệu rất tốt chính sự. Đại vương không lên ngôi thì vẫn là người được trọng dụng, quyền lực có thể nói dưới tay Hoàng đế thôi.
Thái hoàng thái hậu khẽ lắc đầu, đáp:
- Quyền lực đến đâu cũng có kẻ ganh người ghét, càng không tránh được chuyện bị Hoàng đế nghi kỵ, lo gần phòng xa.
Vừa dứt lời thì có cung nữ đi từ bên ngoài vào, tâu:
- Dạ bẩm Đức bà, Hoàng thái hậu đến vấn an, hiện đang ở bên ngoài điện.
Khẽ gật đầu, người nói:
- Cho truyền vào đi!
- Dạ!
Chẳng bao lâu sau Hoàng thái hậu đã đi từ bên ngoài vào, ở phía trước Thái hoàng thái hậu mà cẩn trọng hành lễ. Sống mấy mươi năm ở nơi cung cấm này nên người rất hiểu rõ những điều có thể giúp mình an yên sống qua ngày. Và Thái hoàng thái hậu khi ấy lại chính là điểm tựa vững chắc nhất. Chính vì nhận được quá nhiều ân sủng nên bất cứ lúc nào Hoàng thái hậu cũng đối với Thái hoàng thái hậu cung kính bội phần.
- Mẹ con ta không cần đa lễ! Ban tọa!
- Nhi thần tạ ân hoàng mẫu.
Hoàng thái hậu từ tốn đứng dậy, phong thái càng ngày càng điềm đạm hơn xưa. Dáng dấp mảnh mai, liễu hờn nguyệt thẹn. Dẫu đã ở độ tuổi tứ tuần nhưng dung mạo lại mỗi ngày một mỹ miều hơn.
Sau khi đã an tọa, Hoàng thái hậu đã nhìn cung nữ bưng chiếc khay chứa đĩa bánh rồi nhìn Thái hoàng thái hậu, nói:
- Đã một thời gian hoàng mẫu tịnh dưỡng ở tẩm cung, không thường xuyên ra ngoài, cũng ít khi dự tiệc. Nhi thần nghĩ người ở đây sẽ không được khuây khỏa nên có mang đến một đĩa bánh cộ mà người thích.
- Con lúc nào cũng chu đáo như vậy. Sen à, dâng trà.
Nghe lệnh từ Thái hoàng thái hậu, Đỗ Thị Sen khẽ cúi đầu rồi đi đến nhận lấy đĩa bánh, còn các cung nữ đều lui ra chuẩn bị trà.
Khi người ở điện đã rời đi một ít, Hoàng thái hậu nhìn Thái hoàng thái hậu với nụ cười dịu dàng ở trên môi.
- Hoàng mẫu vẫn khoẻ chứ? Nhi thần nghe nói ngày nào Ngự y sở cũng mang thuốc đến đây.
- Lão thân là người gần đất xa trời, mang một số bệnh vặt cũng không có gì lạ. Còn được bao lâu nữa đâu chứ.
- Chính vì lẽ ấy nên hoàng mẫu phải tịnh dưỡng thật tốt, sau khi mãn tang Tiên đế sẽ được nhìn thấy thập nhất lang thành gia lập thất, có nơi nương náu đường hoàng.
Thái hoàng thái hậu khẽ nhíu mày, giọng nói chợt nhỏ đi thấy rõ:
- Đã định xong rồi sao?
Hoàng thái hậu có chút dao động nơi đáy mắt. Từ trước đến nay tâm tư của Lê Dực Định luôn luôn sâu rộng, khó có thể đoán được trong tâm đang có ý định chi. Tuy nhiên chuyện yêu thích nữ nhân ấy lại ngày một để lộ ra ngoài mặt. Cách mà Lê Đông Hoạt làm ngay lúc này cũng chính là đặt sự sủng ái lên Lê Dực Định. Hắn một tay nắm binh quyền, lại còn là hiền tế của Thành Vu, từ đây hoàng vị mỗi ngày càng thêm vững chắc. Chung quy lại cũng vì quốc gia đại sự.
- Nhi thần vừa đến đã thấy thập nhất lang quỳ ở ngoài điện, biết rằng hoàng mẫu không muốn gặp nên nhi thần đã lệnh cho thập nhất lui về.
Mỉm cười dịu dàng, người tiếp lời:
- Năm xưa, ai cũng nói thập nhất tâm can sắt đá. Lợi dụng Lưu Chỉ Ni để lĩnh chỉ đi đày ở biên cương, nhưng thực chất lúc ấy đều là lời thật lòng, chẳng qua có vỏ bọc từ việc Lê Lương Khoác tạo phản nên chẳng ai biết được. Lần này thập nhất xin người cầu thân trưởng công chúa của Thành Vu chẳng phải đã gặp được người tâm đầu ý hợp, mà là đã gặp lại Chỉ Ni, gặp được mối lương duyên xưa cũ nên mới quyết tâm đến như vậy. Hoàng đế đã rất bâng khuâng với quyết định này vì sợ mai sau thập nhất có nhà vợ hiển hách sẽ dần dà sanh ra dị tâm. Nhưng suy đi nghĩ lại, thứ mà thập nhất cần chính là Lưu Chỉ Ni, năm ấy thân phận của nàng ta chỉ là thường dân mà thập nhất còn không màng đến. Xem như Hoàng đế sẽ đánh cược một ván cờ. Nếu thập nhất nhất mực trung thành thì đã tác hợp được mối lương duyên tốt, làm được một việc thiện. Còn nếu sanh ra dị tâm thì cũng là việc của sau này. Từ từ kềm hãm cũng không phải là chuyện khó.
- Lưu Chỉ Ni!?
Thái hoàng thái hậu thoáng chốc bất ngờ. Chẳng phải nàng đã được an táng cố hương ư? Tại sao lại liên quan đến Thành Vu chứ?
Khẽ gật đầu, Hoàng thái hậu lại nói:
- Chuyện này rất dài, có lẽ để thập nhất kể tường tận cho hoàng mẫu sẽ tốt hơn. Nhi thần biết thánh ý của hoàng mẫu nhưng những chuyện đã qua trước kia đã khiến thâm tâm của thập nhất có vô vàn kiêng kỵ. Là một vương thất với cuộc sống bình thường cũng có lẽ là ước muốn đời này của thập nhất.
Hoàng thái hậu đứng dậy đi ra giữa điện rồi quỳ xuống trước mặt Thái hoàng thái hậu.
- Nhi thần xin thề trước hoàng mẫu. Nếu thập nhất nhất mực trung thành, không sanh dị tâm thì nhi thần và Hoàng đế sẽ không bao giờ bạc đãi. Nhi thần cũng không bao giờ để Hoàng đế nghi kỵ trung thần, nghe lời xằng bậy.
Chính bản thân Hoàng thái hậu biết hoàng vị của Hoàng đế và bảo toạ của mình từ đâu mà có. Lê Đông Hoạt không nổi trội bằng các anh em khác. Ngày được chỉ định kế thừa cũng chẳng vừa ý một ai. Duy chỉ Lê Dực Định đứng ra phục tùng, sau này cũng nhờ hắn và các trọng thần ở phía sau hậu thuẫn mới có thể ngồi vững. Ban nhiều đặc ân chính là muốn dỗ dành hắn, cũng như bảo toàn ngôi vị của chính bản thân mình.
Thái hoàng thái hậu làm sao không hiểu được từng đường đi nước bước. Sao không hiểu được tâm ý của từng người. Dẫu có ra sao thì Hoàng thái hậu và Hoàng đế cũng là ruột thịt, Lê Dực Định có mạnh đến đâu thì cũng chỉ xếp ở sau. Người hoàn toàn hiểu ý của Hoàng thái hậu, nếu Lê Dực Định vẫn giữ vững sơ tâm thì một sợi tóc họ vẫn không chạm đến. Sau này có xảy ra biến loạn thì Thái hoàng thái hậu cũng không thể trách họ, có trách thì cũng chỉ trách Lê Dực Định đã sanh ra dị tâm.
Thở một hơi dài, người mỉm cười đôn hậu, nói:
- Con đứng lên đi! Lão thân tuổi cao sức yếu, cũng phải đến lúc nên an lạc tuổi xế chiều. Chuyện tiền triều, hậu tự, tự các con định đoạt được rồi.
- Nhi thần đa tạ hoàng mẫu.
Sau một quãng thời gian rất lâu Hoàng thái hậu mới rời khỏi Khang Hoa cung. Mục đích ngày hôm nay đến đây cũng chính vì muốn thay lời Lê Dực Định để Thái hoàng thái hậu nguôi ngoai phần nào. Để nói bản thân và các con không muốn tranh giành Hoàng vị thì không đúng. Được ngồi lên ngôi vị chí tôn chính là vọng tưởng lớn nhất của đời người. Nhưng Hoàng thái hậu biết tự lượng sức mình, biết Thái hoàng thái hậu sẽ là bức tường thành khó đổ, biết người sẽ được lên ngôi có lẽ là Lê Dực Định. Nhưng không ngờ hắn lại chọn một lối rẽ cho cuộc đời mình và đưa người em thân thiết nhất lên ngôi vị mà biết bao nhiêu người ước ao. Quyền lực trong tay hắn bấy giờ có thể làm bất kỳ vị quân chủ nào cũng phải dè chừng, Vĩnh Bảo đế cũng không phải ngoại lệ. Như lời Hoàng thái hậu đã nói. Hắn không mang dị tâm thì sẽ được sung túc cả một đời.
Rời khỏi Khang Hoa cung chưa bao lâu thì đã thấy Lê Dực Định đứng đợi ở phía trước từ khi nào. Người vừa dừng bước thì cũng là lúc hắn vừa quỳ xuống hành lễ.
- Nhi thần vấn an hoàng mẫu.
- Miễn lễ! - Hoàng thái hậu gật đầu - Con ắt hẳn cũng biết được câu trả lời của hoàng mẫu là chi.
Hắn vòng tay ra phía trước, cúi thấp đầu.
- Nhi thần tạ ân hoàng mẫu. Không có người mở lời thì tâm tư này của nhi thần chẳng biết bao giờ mới có thể giải bày được.
Hoàng thái hậu bước đến gần hắn, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt mang những đường nét của Cát Nhã Nguyên Phi. Vuốt nhẹ lên mái tóc được bới lên gọn gàng, giọng nói của người chợt như nghẹn ứ.
- Hoàng mẫu mong rằng đến những ngày cuối đời vẫn có thể nhìn thấy Đại Nam ta hưng thịnh. Hoàng đế sẽ là minh quân, yêu dân như con, phế tham quan trọng hiền tài. Còn con dấn thân nơi sa trường vẫn luôn được bình an, giữ vững bờ cõi và sẽ luôn là người ở bên cạnh Hoàng đế, là người có thể tin cậy nhất.
- Nhi thần sẽ không bao giờ phụ lòng hoàng mẫu và thánh thượng.
Hoàng thái hậu gật đầu rồi nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ về. Nhìn về phía Khang Hoa cung rồi nhìn hắn, người ân cần nói:
- Trong hai năm nay con phải thường xuyên đến thăm hoàng tổ mẫu, làm người vui lòng một chút thì ngày tháng sau này sẽ dễ dàng hơn cho đại vương phi.
- Nhi thần đã hiểu.
- Được rồi! Chính vụ quan trọng, con cứ về giải quyết ổn thỏa. Chuyện của Thái hoàng thái hậu đã có hoàng mẫu ở đây. Nhớ phải chuẩn bị chu đáo, mãn tang Tiên đế sẽ lập tức đến hỷ sự của con.
- Nhi thần đã rõ.
Lê Dực Định cúi đầu tiễn Hoàng thái hậu rời đi. Hắn biết bản thân mình phải nên làm gì để bảo toàn cho ngày tháng sau này. Bản thân hắn thì không sao. Nhưng mai này còn có Chỉ Ni, còn hậu tự. Từng bước từng bước phải thực vững chắc. Hắn không muốn vì lỗi lầm của mình mà phải khiến gia quyến phải sống trong cảnh lầm than.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.